Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1839: Chương 1839: Tôi không có quyền điểm tướng.




Hội nghị thường ủy không chút gợn sóng làm cho công tác nhiệm kỳ mới căn bản được mở màn. Nhưng phương án nhiệm kỳ mới này được thông qua thì có người mừng có người lo. Mặc dù hội nghị thường ủy không xuất hiện tình cảnh đối chọi gay gắt, thế nhưng vẫn có người không thoải mái, Văn Thành Đồ chính là một trong số đó.

Văn Thành Đồ là phó bí thư chuyên trách, căn bản có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự tỉnh Mật Đông. Hắn mong muốn có quyền được lên tiếng trong phương án nhiệm kỳ mới, thế nhưng sau khi Sầm Vật Cương tìm gặp Vương Tử Quân, quyền lên tiếng của hắn bị giảm đi phân nửa. Đối mặt với một kết quả như vậy, Văn Thành Đồ còn có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu được sao?

Nhưng sự việc đến nước này thì hắn căn bản còn biết làm gì hơn được? Nếu như Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương không thống nhất ý kiến, một người là phó bí thư tỉnh ủy như hắn sẽ có địa vị quan trọng, vấn đề là hai vị lãnh đạo đứng đầu lại có sự nhất trí chưa từng xảy ra.

Sau khi hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông có sự nhất trí, Văn Thành Đồ là lãnh đạo thứ ba trong tỉnh, nào có thể trông mong xuất hiện thế cục chân vạc? Hơn nữa Văn Thành Đồ không hình thành được xu hướng hô ứng trong hội nghị thường ủy, không có ngọn thì cũng không có vấn đề, thế nhưng một khi không có ngọn thì căn bản không ai tình nguyện đệm hát với anh.

Mặt ngoài thì Văn Thành Đồ biểu hiện là một người ôn hòa bình tĩnh, thế nhưng sau khi quay về phòng làm việc của mình, gương mặt Văn Thành Đồ trở nên cực kỳ âm u.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng làm việc của Văn Thành Đồ, hắn nhìn điện thoại đổ chuông, trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

- Chào bí thư Văn, tôi là Ngưu Hiệp Thăng của thành phố Tử Vân, ngài có gì bận rộn không? Đầu dây bên kia mặc dù nói chuyện rất ôn hòa, nhưng căn cứ vào âm thanh này thì Văn Thành Đồ vẫn thấy Ngưu Hiệp Thăng có vài phần uất nghẹn.

Ngưu Hiệp Thăng! Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát mà chợt nhớ người này chính là trưởng phòng tuyên truyền Ngưu Hiệp Thăng của thành phố Tử Vân luôn theo sát tiến độ của mình. Hắn hiểu Ngưu Hiệp Thăng vì sao lại gọi điện thoại cho mình. Trong phương án lần trước, nhờ mình nói giúp mà người này chuẩn bị tiến lên làm phó bí thư thị ủy Tử Vân.

Đây hầu như là một sự kiện chắc chắn ván đóng thuyền, bây giờ lại có vấn đề xảy ra. Đối mặt với tình huống này thì Văn Thành Đồ cũng phải nén giận. Thế nhưng căn bản không có hảo cảm gì với Ngưu Hiệp Thăng gọi điện thoại cho mình. Đám người trong thể chế đều hiểu rõ tình hình chính trị Mật Đông hiện tại, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải là chất vấn tôi sao?

Văn Thành Đồ ghét nhất là hạng người này, được đề bạt thì căn bản là mang ơn, hận không thể ôm lấy anh gọi ông nội; thế nhưng khi không được đề bạt, ngược lại biến mình thành nơi trút giận. Tôi không phải cha mẹ anh, cần gì phải vô duyên vô cớ ném mũ quan cao hơn cho anh? Tôi cũng không phải là một tên tâm thần.

Văn Thành Đồ thầm tức giận, hắn cũng không còn khách khí mà hỏi ngược lại một câu: - À, trưởng phòng Ngưu, anh có chuyện gì không?

Quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người, Văn Thành Đồ ngược lại cao hơn Ngưu Hiệp Thăng kia không biết bao nhiêu lần. Văn Thành Đồ chậm rãi mở miệng làm cho Ngưu Hiệp Thăng giảm đi vài phần lo nghĩ, hắn vội vàng cẩn thận nói: - Bí thư, quấy rầy anh rồi, nghe nói phương án nhiệm kỳ mới không có tôi thì phải?

- Trưởng phòng Ngưu, công tác nhiệm kỳ mới là cả tỉnh ủy thống nhất suy xét, bây giờ việc anh cần làm chính là an tâm thực hiện công tác của mình, còn những chuyện khác, tổ chức sẽ có suy xét. Tổ chức đề bạt thì là tín nhiệm anh; nếu không đề cập đến thì rõ ràng là đang vun vén gốc cây, sau này sẽ có tác dụng rất lớn. Văn Thành Đồ nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc, trưởng phòng Ngưu gọi điện thoại đến cũng là hành vi lỗ mãng, hắn vừa nghe bí thư Văn nói như vậy thì chợt trở nên yên lặng: - Bí thư Văn, không phải tôi có ý này...

Trưởng phòng Ngưu giải thích, hắn gọi điện thoại cho lãnh đạo cũng không phải vì mũ quan mất đi, thế nhưng Văn Thành Đồ không cho người này thời gian giải thích. Văn Thành Đồ cảm thấy rất bức bối, sau khi cúp điện thoại thì hận không thể mắng một câu, Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương căn bản làm cho tôi cực kỳ bức bối, anh là hạng người gì mà dám lên tiếng như vậy?

Văn Thành Đồ uống một hớp nước rồi bắt đầu nghĩ về chuyện này. Nhìn từ tổng thể thì lựa chọn của mình là không sai, thậm chí hắn còn cảm thấy bước đi của mình là căn bản không thể bắt bẻ được. Sở dĩ rơi vào kết quả như vậy, chỉ là vì kết quả không liên quan đến thực lực của mình.

Chưa nói đến Sầm Vật Cương, cho dù là Vương Tử Quân cũng có một lượng người giúp đỡ khá lớn. Chính mình tuy là phó bí thư tỉnh ủy thế nhưng căn bản không có mấy người chịu khó giúp đỡ.

Đây cũng chính là nguyên nhân khi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đạt thành hiệp nghị với nhau, chính mình căn bản là vật hy sinh chủ yếu giữa hai người này. Từng đối tượng khảo sát đều là nhân tài khó có được, đều là cán bộ phù hợp với tiêu chuẩn được đề bạt, vấn đề là ở chỗ cũng chỉ có vài chức vụ mà thôi, người phù hợp thì lại quá nhiều. Càng nhiều người thì vị trí càng ít, đây luôn là thái độ trong quan trường, chỉ là mũ quan tương ứng với quyền lợi và thực lực, khi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân liên thủ với nhau, tất cả không nằm trong tay Văn Thành Đồ.

- Ôi, đôi khi suy nghĩ của mình luôn luôn tốt. Văn Thành Đồ khẽ nói một câu rồi bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để thay đổi tình hình hiện tại, chỉ là bây giờ hắn cố gắng cân não thế nhưng căn bản không tìm được đối sách thích hợp.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Văn Thành Đồ cố tình không nghe, thế nhưng cuối cùng cũng phải đưa mắt nhìn. Khi hắn thấy đó là số điện thoại quen thuộc, thế là trực tiếp nhấc máy.

- Có chuyện gì vậy? Văn Thành Đồ lên tiếng căn bản không mấy khách khí.

Người ở đầu dây bên kia nói: - Thành Đồ, vài vị lãnh đạo tòa soạn báo đến nhà chúng ta.

- Ngư Nhi có chuyện gì sao? Văn Thành Đồ nghe lời vợ thì không khỏi chấn động, hắn vội vàng hỏi.

Văn Thành Đồ cực kỳ quan tâm đến con gái bảo bối của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy đời này mình cưới vợ có một cảm giác thành tựu duy nhất chính là một Tiểu Ngư Nhi tài sắc vẹn toàn, đây là kiêu ngạo của cả đời hắn. Lúc này nghe vợ nói lãnh đạo tòa soạn chạy đến nhà, hắn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

- Thành Đồ, tổng biên tập nói Ngư Nhi nhà chúng ta tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ sở nội vụ đang đến tòa soạn báo thẩm tra lý lịch chính trị. Tổng biên tập Trương khoong biết có chuyện gì xảy ra, điện thoại cho anh thì không được, thế nên đến nhà tìm tôi. Vợ Văn Thành Đồ nói đên chuyện này thì có chút vội vàng.

Cái gì? Ngư Nhi tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh? Văn Thành Đồ có chút sững sốt, hắn không khỏi nhớ đến tình huống trước đó con gái đến xin vào làm việc ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Hắn tưởng con gái mình chỉ nói chơi cho vui, không ngờ nó lại quyết tâm như vậy.

Lúc này sở nội vụ đến tiến hành thẩm tra lý lịch chính trị, không ngờ con bé cũng không nói với mình lời nào.

Văn Thành Đồ có hơi giật mình, thế là nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với vợ: - Em có gọi điện thoại cho Ngư Nhi hay không? Nó nói thế nào?

- Em có gọi điện thoại cho nó, nhưng nó nói đó là quyền lợi của mình, yêu cầu bố mẹ không nên can thiệp vào. Dù vợ của Văn Thành Đồ có chút tức giận thế nhưng giọng điệu lại có thêm mấy phần nuông chiều.

Văn Thành Đồ sống cùng vợ nhiều năm, sao không biết ý của vợ mình? Hắn hừ một câu nói: - Đứa bé này sở dĩ như vậy cũng là vì em nuông chiều thành hư, chuyện này...Em đừng quản, cứ để anh xử lý.

Văn Thành Đồ cúp điện thoại rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Văn Ngư Nhi, nhưng vừa bấm được một nửa số điện thoại thì dừng.

Văn Thành Đồ cũng có nghe nói đến chuyện văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức thi tuyển nhân viên, nhưng lại không mấy quan tâm. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan nhiều đến hắn, hắn giống như nghe người ta nói rằng chuyện thi cử lần này chủ yếu là tìm người nối tiếp công tác của Triệu Hiểu Bạch.

Có không biết bao nhiêu người chen chúc nhau đến tiếp nhận công tác của Triệu Hiểu Bạch, khoảng thời gian qua nha đầu nhà mình luôn bần thần cằn nhằn, có phải có vấn đề gì không?

Văn Thành Đồ là một người cha, tất nhiên con gái chính là điểm yếu lớn nhất. Hắn cực kỳ yêu thương con gái của mình, không muốn con gái phải chịu uất ức.

Không phải trong lòng nha đầu kia có người nào đấy chứ?

Con gái có người yêu là chuyện rất bình thường, tuy Văn Thành Đồ có chút không thoải mái, thế nhưng biết chuyện trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là tất yếu, nếu như tìm được con rể phù hợp thì hắn căn bản không phản đối.

Nhưng con gái có đối tượng cũng không nên gấp gáp đổi đơn vị như vậy, đơn vị công tác của con gái lúc này còn tốt hơn cả văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng lẽ trong sự việc này có gì đó sao?

Đầu óc Văn Thành Đồ căn bản suy nghĩ rất rộng, nghĩ đến việc Văn Ngư Nhi này nào đi làm về cũng đến nhà Vương Tử Quân chơi. Sau đó hắn nghĩ đến vị chủ tịch Vương trẻ tuổi quá mức, thế là không khỏi bừng tỉnh.

Tuy Văn Thành Đồ không muốn thừa nhận nhưng sự thật căn bản là quá rõ ràng, Vương Tử Quân là một người còn quá trẻ, hơn nữa lại có kinh nghiệm công tác nhiều năm, gặp qua vô số hạng người, có sức hút quá mạnh đối với các cô gái trẻ.

Văn Thành Đồ thậm chí nghe nói từ khi Vương Tử Quân tọa trấn ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, tỉ lệ người xem chương trình thời sự chợt tăng lên rất mạnh. Vì mỗi ngày trong đám người xem thời sự có thêm một lượng lớn các cô gái trẻ. Những cô gái này căn bản không quan tâm đến chuyện chính trị, chỉ là vì muốn theo dõi hình bóng đẹp trai anh tuấn của chủ tịch Vương mà thôi.

Nếu như con gái của mình thật sự có tâm tư này...Văn Thành Đồ nghĩ đến hậu quả mà không khỏi sinh ra cảm giác óc sắp vỡ tung. Hắn dù thế nào cũng tuyệt đối không cho con gái băng trong ngọc khiết của mình có chút khúc mắc tình cảm với Vương Tử Quân.

Làm sao bây giờ? Đi tìm Vương Tử Quân sao? Đi tìm người kia nói thật sao?

Văn Thành Đồ hít vào một hơi thật sâu, sau đó loại bỏ ý nghĩ này. Chưa nói đến việc đây chỉ là suy đoán, cho dù hắn có ý nghĩ này, nếu muốn chứng thật cũng không nên đi tìm Vương Tử Quân.

Con gái nhà mình thích Vương Tử Quân, đây căn bản là vấn đề cực kỳ khó khăn. Nếu như náo loạn, Vương Tử Quân không biết tình hình sẽ không sao, thế nhưng thể diện của mình sẽ mất hết. Hơn nữa chuyện này dễ nói nhưng không dễ nghe, đến khi đó không biết sẽ cho ra tin đồn nhảm thế nào, con gái của mình sao có thể gả cho người khác được? Văn Ngư Nhi căn bản là trụ cột tinh thần của mình.

Văn Thành Đồ nóng lòng như lửa đốt muốn vung tay đập nát bàn, thế là lại càng có nhiều phần bất mãn với Vương Tử Quân. Anh nói mà xem, một người đã lớn như vậy, còn có một người vợ xinh đẹp hiền lành như Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lại khắp nơi đào hoa sáng lạn, không chịu thức tỉnh sao?

Văn Thành Đồ thầm hận nhưng cũng thấy Vương Tử Quân không có sai lầm gì. Theo như hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân căn bản chỉ coi Văn Ngư Nhi là tiểu bối, cũng không phải hạng người cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Bây giờ mình nên làm gì bây giờ? Văn Thành Đồ suy nghĩ nửa ngày mà căn bản cảm thấy thúc thủ vô sách.

Văn Thành Đồ là một người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn sao không có chiêu thức gì với chuyện của con gái? Thế là trầm ngâm một lúc lâu rồi cũng cho ra một ý nghĩ.

Vài phút sau Văn Thành Đồ gọi điện thoại cho trưởng phòng nhân sự Lục Nguyên Hóa. Hắn là phó bí thư chủ quản nhân sự, tất nhiên sẽ là một người đủ quyền uy để khuất phục Lục Nguyên Hóa. Lục Nguyên Hóa nhận được điện thoại của Văn Thành Đồ thì tỏ ra cực kỳ cung kính.

Văn Thành Đồ cũng không che giấu Lục Nguyên Hóa mà gọn gàng dứt khoát nói: - Trưởng phòng Lục, tôi có chuyện cần làm phiền anh. Anh có lẽ cũng biết nha đầu nhà tôi lén đi ghi danh thi nhân viên văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Lục Nguyên Hóa nghe bí thư Văn nói như vậy thì cho rằng lãnh đạo muốn mình hỗ trợ một chút. Hắn biết rõ với bản lĩnh của Văn Ngư Nhi thì căn bản không cần mình ra tay, chỉ cần cho ra vài trình tự cần làm, thẩm tra chính trị cũng không có gì khó khăn, ngược lại còn thuận nước dong thuyền, thế nên dùng giọng nịnh nọt nói: - Bí thư Văn, Tiểu Ngư Nhi thật sự không đơn giản, có lẽ có hơn một ngàn người cạnh tranh với nhau, Tiểu Ngư Nhi có lẽ sẽ hát vang tiến mạnh, dựa vào bản lĩnh của minh để được thẩm tra chính trị, trổ hết tài năng, không thể làm cho người ta lau mắt nhìn.

- Ngư Nhi thật sự khó lường, bí thư Văn, ngài căn bản là bồi dưỡng quá tốt.

Tuy thật lòng Văn Thành Đồ không muốn cho Văn Ngư Nhi đi công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng Lục Nguyên Hóa nói như vậy làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

Văn Thành Đồ cười cười nói: - Trưởng phòng Lục, con bé thật sự là làm càn, với tính cách của nó thì nên an ổn công tác ở tòa soạn, văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh không phải chốn cần đến. Anh giúp tôi một việc, để cho nó thành thật tiếp tục công tác ở tòa soạn là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.