Khi Trương Tề Bảo đi đến thủ đô liên lạc với Triệu Hiểu Bạch hỏi xem chủ tịch Vương đang bận rộn gì hay không. Lúc này Vương Tử Quân cũng không
có mặt ở nhà Mạc lão gia tử, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của bí
thư Lâm Trạch Viễn, đang chờ được gặp mặt Lâm Trạch Viễn.
Thời gian của Lâm Trạch Viễn mỗi ngày giống như được sắp xếp quá chặt
chẽ, có đôi khi còn phải đi kiểm tra công tác đột xuất, xem thời sự buổi chiều thì biết bí thư Lâm đã đi ra nước ngoài tham gia một hội nghị
quan trọng.
Vương Tử Quân lần này vốn cho rằng căn bản không có cơ hội gặp mặt bí
thư Lâm Trạch Viễn, thế nhưng không ngờ tối qua được người thông báo,
nói là hôm nay sẽ được gặp Lâm Trạch Viễn.
- Chủ tịch Vương, mười phút sau thủ trưởng mới có thời gian, mời ngài
uống trà. Nhân viên công tác thấyy Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế thì
khẽ giải thích.
Vương Tử Quân cười cười, hắn căn bản có thể biết được thời gian của Lâm
Trạch Viễn, thế nên nói: - Khong có gì, tôi sẽ ngồi một lát nữa.
Nhân viên công tác cũng muốn nói gì đó với Vương Tử Quân, thế nhưng lại
cảm thấy dựa vào năng lực của mình thì căn bản không thể tìm ra chủ đề
trò chuyện cùng Vương Tử Quân. Vì vậy sau khi do dự giây lát thì hắn
châm trà cho Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những ngày qua hắn đã thật sự rất mệt mỏi, tuy tất cả mọi chuyện ở Mạc gia
đều được Mạc Đông Tường chủ trì, Mạc lão gia tử cũng đã dặn dò tất cả
trong di chúc, thế nhưng những ngày qua vẫn không khỏi làm cho Vương Tử
Quân cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Chưa nói đến những thứ gì khác, lúc này Tiểu Bảo Nhi quấn lấy người
không khỏi làm cho hắn cực kỳ yêu thương. Tiểu Bảo Nhi căn bản là khóc
rất nhiều, bây giờ căn bản đã tốt hơn một chút, thế nhưng lại cứ lớn
tiếng nói ông chỉ là muốn ngủ một giấc mà thôi. Mạc Tiểu Bắc thì lại
khác, nàng nghe xong di chúc của ông thì là người đầu tiên lau khô nước
mắt, thế nhưng nước mắt chảy trong lòng lại không khỏi làm cho hắn cảm
thấy đau lòng.
Tuy Vương Tử Quân đã nghĩ nhiều biện pháp, thậm chí còn nói Mạc lão gia
tử linh thiêng ở trên trời cũng không muốn mọi người quá đau thương, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc căn bản không thay đổi quá lớn. Cuối cùng Mạc Đông
Tường nói thời gian là liều thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, yêu cầu
hắn cũng không nên gấp gáp.
Nếu như về thủ đô để nghỉ ngơi thì cũng không phải là một lựa chọn tốt,
nếu là nghỉ ngơi thì Vương Tử Quân có thể đưa vợ con đi tìm chỗ nào đó
giải sầu, thế nhưng hắn cũng không tránh khỏi những chuyện liên quan đến Mật Đông.
- Tử Quân, cậu đang nghĩ điều gì xuất thần như vậy? Giọng nói ôn hòa
chợt vang lên, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn vội vàng đứng
lên nói: - Chào bí thư Lâm.
- Hôm nay tôi gặp cậu cũng không muốn bàn chuyện công tác, cậu nên gọi
tôi là chú Lâm cho thoải mái một chút. Lâm Trạch Viễn nhìn qua có vẻ
tinh thần sáng láng, so ra còn có vẻ tự tin và ung dung hơn cả năm xưa ở Chiết Giang.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết bây giờ mình có gọi Lâm Trạch Viễn là
chú Lâm cũng không tính là sai lầm. Khi hắn chào chú Lâm một tiếng, Lâm
Trạch Viễn ngồi xuống bên cạnh hắn. Quả nhiên giống như những gì Lâm
Trạch Viễn vừa nói, Lâm Trạch Viễn căn bản không nói về chuyện công tác, chủ yếu nói về chuyện sinh hoạt mà thôi.
Nói chuyện tuy khá vui sướng nhưng Vương Tử Quân biết rõ Lâm Trạch Viễn
tuyệt đối không có thời gian nói chuyện thường ngày với mình. Nếu như
chỉ là trò chuyện cho vui, như vậy đến nhà Lâm Trạch Viễn gặp mặt thì
hay hơn.
- Có lẽ cậu đã nhận được tin tức từ tỉnh Mật Đông rồi phải không? Lâm Trạch Viễn uống một ngụm trà rồi đột nhiên nói.
Vương Tử Quân bình tĩnh nói: - Chú Lâm, cháu đã biết rồi.
- À, chuyện này xem như xử lý viên mãn, nhưng còn có một điều mà tôi cần phê bình cậu. Lâm Trạch Viễn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt trở
nên rất nghiêm túc.
Vương Tử Quân gần đây có biểu hiện cực kỳ tùy ý trước mặt Lâm Trạch
Viễn, mà Lâm Trạch Viễn cũng thích biểu hiện này của Vương Tử Quân. Vì
vậy giữa hai người căn bản là ít khi có bầu không khí nghiêm túc, thế
nhưng hôm nay bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc làm cho Vương
Tử Quân có chút sợ hãi.
Dù sao thì thân phận của Lâm Trạch Viễn cũng khác biệt, người này nghiêm túc sẽ làm cho kẻ khác không khỏi cảm thấy run sợ.
- Tôi muốn phê bình cậu, không phải cậu đã cho ra lựa chọn ở sự kiện của tập đoàn Thần Phương rồi sao? Cậu đã xử lý rất tốt, phát hiện ra vấn đề tham ô hủ bại thì phải xử lý, thế nhưng phương pháp của cậu có chút
không ổn thỏa. Ánh mắt Lâm Trạch Viễn càng thêm nghiêm túc, lão khẽ ho
khan một tiếng rồi nói: - Đấu tranh với tham ô hủ bại chính là công tác
hạng nhất của chúng ta, nó liên quan đến phương diện sự nghiệp của chúng tà là thành hay bại. Khi đối mặt với khó khăn thì cậu nên kịp thời báo
cáo với cấp trên, phát hiện sớm thì báo cáo sớm, xử lý sẽ kịp thời, hiệu quả mới tốt, cũng không phải chờ phát hiện ra manh mối mới phái người
đi qua.
- Tuy sự việc lần này được xử lý rất viên mãn, thế nhưng chủ nghĩa anh
hùng như của cậu là không được. Đặc biệt là vị trí của cậu bây giờ lại
khác, cậu càng phải tin tưởng vào tổ chức, khi phát hiện ra vấn đề khó
xử lý thì nên báo cáo kịp thời cho tổ chức mới được. Lâm Trạch Viễn nói
xong thì dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân: - Chỉ lần này thôi, nếu có lần sau thì tôi tuyệt đối không tha cho cậu.
Vương Tử Quân cảm thấy vã mồ hôi, tuy hắn biết Lâm Trạch Viễn nói như
vậy cũng không trách phạt mình, thế nhưng lời nói của bí thư Lâm không
khỏi làm hắn sinh ra cảm giác khiếp vía.
Vương Tử Quân suy nghĩ đến sự kiện lần này, quả thật hắn quá tin tưởng
vào mình đã làm xong tất cả những công tác chuẩn bị cho đối phương rơi
vào bẫy. Nhưng nếu như thượng cấp không kịp thời phái người xuống, chỉ
sợ bây giờ mình đã bị loại ra trong tuyển cử ở hội đồng nhân dân tỉnh.
- Bí thư Lâm, tôi hiểu rõ ý của ngài, sau này nhất định sẽ theo sát lời
dạy bảo của ngài. Vương Tử Quân nói cực kỳ chăm chú, rất thành khẩn.
Lâm Trạch Viễn căn bản rất vui vì những lời này của Vương Tử Quân, lão
đứng lên vỗ vai Vương Tử Quân rồi nói: - Cậu nói thì phải khắc ghi vào
trong lòng, tôi nói cho cậu biết, vì sự nghiệp của mình mà cậu nên cố
gắng nhiều hơn.
Sau khi nói xong chuyện công thì Lâm Trạch Viễn nhìn qua có vẻ tùy ý
hơn, lão ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi nói: - Thuốc sau này
nên hút ít lại một chút, bây giờ tôi đang khống chế số thuốc trong ngày
của mình, tất nhiên khi vui vẻ hút một điếu là không tệ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không cho ra phản ứng của mình ở
phương diện này. Lâm Trạch Viễn cũng hiểu nguyên nhân vì sao Vương Tử
Quân không lên tiếng tiếp lời, lão cười nói: - Có tiểu tử kia bên cạnh
thật sự rất tốt, con cháu chạy loạn khắp nhà, về đến nhà thấy cháu có
thể hóa giải áp lực của mình.
Đúng là rất tốt, hai ngày trước Vương Tử Quân đã gặp qua con gái của
mình, hắn cũng có vài phần đắc ý. Nhưng hắn không dám biểu hiện vẻ đắc ý trước mặt Lâm Trạch Viễn, dù sao đó cũng là một sai lầm lớn của hắn.
Khi Vương Tử Quân cảm thấy áp lực còn lớn hơn vừa rồi mình bị phê bình,
đúng lúc có một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Lâm Trạch Viễn
khẽ báo cáo một việc. Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, dùng giọng có
chút khó bỏ đi được nói: - Hôm nay hai người chúng ta nói đến đây thôi,
thế này đi, tối nay cậu có thể đến nhà tôi dùng cơm.
Vương Tử Quân là người nhìn Lâm Trạch Viễn đi lên từ địa phương, hắn
thầm nghĩ xem như mình đã vượt qua cửa ải lần này. Hắn nhìn bầu trời
xanh, thầm nghĩ mình nên thừa cơ hội thời tiết tốt đẹp mà đưa vợ con ra
ngoài đi dạo một chút.
Vương Tử Quân đi thì chợt thấy một người đang cúi đầu đi tới. Hắn thấy
hình bóng của đối phương có chút quen thuộc, khi đang định chú tâm nhìn
lại, lúc này người kia chợt ngẩng đầu nhìn lên giống như có cảm ứng gì
đó.
- Chào bí thư Nguyễn. Vương Tử Quân thấy đó là Nguyễn Chấn Nhạc thì tươi cười nghênh đón. Hắn biết rõ lần này Nguyễn Chấn Nhạc có tác dụng thế
nào trong sự kiện của mình, nhưng hắn biết rõ thì cũng không định biểu
hiện điều này lên gương mặt mình.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thấy Vương Tử Quân thì có chút khổ sở. Lúc này hắn đang suy nghĩ lo lắng về một việc khác, hắn thấy Vương Tử Quân xòe tay
ra đưa đến, cũng không thể không nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Hai bên bắt tay nhau, Nguyễn Chấn Nhạc cười nói: - Chủ tịch Vương đến báo cáo công tác sao?
- À, vừa rồi bí thư Lâm đã mắng tôi một chặp, căn bản không nhìn rõ đông tây nam bắc. Vương Tử Quân buông tay Nguyễn Chấn Nhạc rồi cố gắng bày
ra bộ dạng giống như vừa rồi mới bị phê bình. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc
nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà càng cảm thấy không thoải mái, hắn
thậm chí thấy Vương Tử Quân lúc này có chút khoe khoang.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có khó chịu thế nào thì vẫn phải cười nói: - Bí
thư Lâm phê bình chính là bảo vệ anh, đối với nhiều người thì căn bản
không thể tìm ra cơ hội để được bí thư Lâm phê bình.
Hai người nói cười vài câu, sau đó Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đồng hồ rồi
nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ bận rộn, thủ trưởng có việc tìm tôi, sau
này chúng ta liên lạc lại sau.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, vừa rồi hắn chờ gặp mặt Lâm Trạch Viễn
thì từ miệng một vị nhân viên công tác mà biết vị thủ trưởng kia vừa mới đi nghiên cứu công tác ở thành phố Ma Đô, mới một giờ qua đi, bây giờ
sao có thể gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc cho được?
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng không thể vạch trần, hắn cười cười nói: - Nếu như lãnh đạo có việc cần tìm thì bí thư
Nguyễn nên nhanh chân hơn, có việc gì sau này chúng ta liên lạc với nhau sau.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn hình bóng bỏ đi cao ngất của Vương Tử Quân, hắn
thở dài một hơi, sau đó thầm mắng: - Hèn gì hôm nay mình gặp toàn chuyện không may, thì ra là đụng mặt người này.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không dám nói quá lớn, vì vậy người đàn ông trung
niên đi qua trước mặt cũng không hiểu hắn nói gì. Người này đi đến bên
cạnh Nguyễn Chấn Nhạc thì khẽ chào hỏi: - Chủ nhiệm Nguyễn, anh đang bận rộn gì vậy?
- À, chào chủ nhiệm Tiết, hiện tại tôi có chút việc. Nguyễn Chấn Nhạc
thấy người đàn ông trung niên kia đi đến thì dùng giọng không nhanh
không chậm nói.
- Vừa rồi tôi nghe nói thủ trưởng đã ra bên ngoài kiểm tra công tác, sao anh còn ở lại chỗ này? Trong mắt của chủ nhiệm Tiết có vài phần hoài
nghi, giọng điệu có chút giật mình.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt của chủ nhiệm Tiết mà không khỏi cảm
thấy không thoải mái. Hắn cố gắng làm cho nụ cười của mình ung dung hơn: - À, là thế này, lãnh đạo sắp xếp cho tôi làm vài chuyện, cho nên không đi được.
Sau khi chủ nhiệm Tiết rời đi thì gương mặt Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm
âm trầm, lần này thủ trưởng thật sự đi ra kiểm tra công tác, thế nhưng
cũng không nói hắn ở nhà làm chuyện gì.
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến gương mặt đắc ý của người trước đó luôn phải
làm trợ thủ cho mình, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt. Tuy thủ trưởng
không nói lời nào, thế nhưng đó không phải là điềm tốt.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này thì Nguyễn Chấn Nhạc cho rằng tám chín
phần mười là sự kiện ở Mật Đông. Hắn đã thông qua con đường của mình mà
biết được kết quả ở tỉnh Mật Đông, hắn không ngờ một cục diện tốt đẹp
lại biến thành như vậy. Mặc dù hắn và những người kia không có kết giao
quá sâu, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như nhãi nhép đi qua đi
lại ở sự kiện này.
Khi thủ trưởng lên máy bay thì người phụ trách công tác có gọi điện
thoại báo cho Nguyễn Chấn Nhạc một tiếng, yêu cầu hắn đi đến chỗ trưởng
ban Dương. Hắn vốn có ý nghĩ đến báo cáo với Dương Độ Lực, bây giờ được
lãnh đạo sắp xếp, càng nhanh chóng đi gặp Đồng Lục.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang suy tư xem lãnh đạo yêu cầu mình gặp Dương Độ
Lục làm gì, mình nên nói những gì thì lại gặp Vương Tử Quân, điều này
làm cho hắn cảm thấy buồn bực. Dù gì thì gặp phải Vương Tử Quân cũng
không phải tốt lành gì cả.
Nguyễn Chấn Nhạc đi đến phòng làm việc của Dương Độ Lục, lúc này Dương
Độ Lục đang xem xét văn kiện trong phòng. Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đi
vào thì Dương Độ Lục mới đặt văn kiện xuống. Nhưng lúc này gương mặt
Dương Độ Lục không hiền hòa như dĩ vãng, căn bản là rất nghiêm túc.
- Chấn Nhạc, gần đây cậu công tác thế nào? Tuy giọng nói của Dương Độ
Lục rất hiền hòa, thế nhưng lại làm cho một Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rõ
tính tình của trưởng ban Dương cảm thấy lãnh đạo đang mất hứng, thậm chí có thể nói là đang nổi giận.
Nhưng mình lam gì mà Dương Độ Lục nổi giận? Thậm chí ai làm cho Dương Độ Lục nổi giận? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của nguyễn chấn nhạc, điều
này làm cho tâm tình không yên của hắn càng thêm bất ổn.
- Tôi công tác rất phong phú, đi theo thủ trưởng học tập được nhiều thứ. Nguyễn Chấn Nhạc khẽ ho khan một tiếng rồi dùng giọng có vài phần ứng
phó việc công nói.
Dương Độ Lục ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Sau khi uống một hớp
nước thì mới nói: - Thủ trưởng rất tán thưởng công tác của cậu, nói cậu
công tác ở cơ quan trung ương nhiều năm, đã có nhiều kinh nghiệm công
tác cơ quan, nếu như tiếp tục ở lại cơ quan thì căn bản là gây bất lợi
cho sự phát triển của cậu.
Nguyễn Chấn Nhạc không lên tiếng nhưng gương mặt chợt biến đổi, dù sao
thì kết quả này chính là xấu nhất với hắn, mà kết quả xấu nhất này lại
xuất hiện.
- Trưởng ban Dương, tôi cảm thấy mình còn khiếm khuyết ở phương diện
năng lực, cần phải tăng cường học tập thêm, tôi... Nguyễn Chấn Nhạc còn
chưa giải thích xong thì Dương Độ Lục đã khoát tay cản lại, Dương Độ Lục nói: - Đến địa phương nào cũng là học tập, hơn nữa học tập ở thực tiễn
là nhanh nhất.
- Tôi biết rõ năng lực của cậu, nhưng tôi còn phải nhắc nhở cậu, đó là
làm việc nên nhận thức rõ bản chất, không phải dựa theo yêu thích của
mình. Không nắm rõ bản chất mà lại mù quáng thực hiện công tác, cuối
cùng chỉ là hại người hại mình.
Nguyễn Chấn Nhạc không biết mình rời khỏi phòng làm việc của Dương Độ
Lục như thế nào, thế nhưng trong đầu hắn chỉ lóe lên một câu nói sau
cùng của Dương Độ Lục, đó là hại người hại mình.