Lôi Hợp Tuấn biết rất rõ thế cục bây giờ, nhưng hắn căn bản là người
trên cùng chiến thuyền với Vương Tử Quân, nếu như lúc này bỏ đá xuống
giếng, không những không có gì tốt, còn bị người ta khinh thường. Hơn
nữa thật lòng thì hắn cực kỳ bội phục Vương Tử Quân, cũng tin tưởng chủ
tịch Vương một cách tuyệt đối, hắn cho rằng lãnh đạo sẽ không đơn giản
bị đánh bại như vậy. Có lẽ thế cục hiện tại, những gì mà hắn thấy chỉ là lãnh đạo đang bày binh bố trận mà thôi. Sau khi đi vào Mật Đông thì chủ tịch Vương làm việc mạnh mẽ nhưng an phận làm người, hắn hoàn toàn có
lý do để tin Vương Tử Quân là cao thủ trong phương diện lộng quyền.
- Hai ngày trước có một đồng chí tìm tôi, anh ấy nói chủ tịch Trịnh có
nói chuyện với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể ổn định vị trí của mình.
Đây rõ ràng là không tuân theo kỷ luật tổ chức, tôi cảm thấy chủ tịch
Vương nên coi trọng điều này.
Vì hai người có cùng chủ đề thế nên bầu không khí trò chuyện có vẻ hài
hòa hơn. Trương Tề Bảo nói đến phương diện Vương Tử Quân đi tham gia
tang lễ của Mạc lão gia tử, thế là cười nói: - Mạc lão gia tử là một cây đại thụ lớn sau lưng chủ tịch Vương, thế nhưng người thật sự giúp đỡ
anh ấy lại là bí thư Lâm. Hơn nữa vài ngày nữa chủ nhiệm Quang Vinh sẽ
tiến lên chính thức.
- Vậy sao? Lôi Hợp Tuấn cũng chú ý đến trình tự tuyến trên, thế nhưng cấp bậc quyết định tầm mắt của hắn là hạn hẹp.
- Điều này là đương nhiên, vì vậy chủ tịch Vương... Trương Tề Bảo còn chưa nói hết lời thì điện thoại đã vang lên.
Nếu như là điện thoại đến từ người khác thì Trương Tề Bảo nhất định sẽ
bỏ qua, thế nhưng khi hắn nhìn thấy số điện thoại gọi đến, không khỏi tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Hắn khoát tay áo với Lôi Hợp Tuấn, sau đó nghe
điện thoại.
Mặc dù số điện thoại này lần đầu tiên gọi cho Trương Tề Bảo, thế nhưng
hắn vẫn căn bản cực kỳ quen thuộc số điện thoại này. Từ khi hắn là phó
thư ký trưởng thì đã khắc ghi số điện thoại của các vị lãnh đạo chủ yếu
trong tỉnh vào trong đầu.
Trương Tề Bảo cung kính nghe máy, chợt nghe bên trong vang lên âm thanh
quen thuộc của Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Tề Bảo phải không? Tôi là
Phương Anh Hồ, bây giờ anh có ở trong văn phòng không?
Phương Anh Hồ, không phải là Sầm Vật Cương, điều này làm cho Trương Tề
Bảo cảm thấy hưng phấn, đồng thời cũng có chút thất lạc. Hắn cũng không
dám trì hoãn mà mỉm cười nói với Phương Anh Hồ: - Chào thư ký trưởng
Phương, tôi đang ở văn phòng, xin hỏi lãnh đạo có dặn dò gì không?
- Thế này nhé, anh đến phòng làm việc của bí thư Sầm một chuyến. Phương
Anh Hồ nói xong thì cũng không chờ Trương Tề Bảo lên tiếng mà cúp điện
thoại.
Đi đến phòng làm việc của bí thư Sầm? Đã xảy ra chuyện gì? Trương Tề Bảo thật sự cảm thấy tâm loạn như ma.
Trương Tề Bảo là thư ký trưởng của Vương Tử Quân, hắn căn bản có mối
liên hệ với Phương Anh Hồ không phải thời gian ngắn, hơn nữa cũng không
phải chưa từng liên hệ với Phương Anh Hồ, thế nhưng đây là lần đầu tiên
đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Dù sao với cấp bậc và vị trí của Trương Tề Bảo thì căn bản không có khả
năng đi đến phòng làm việc của bí thư Sầm nhận chỉ thị. Lúc này Phương
Anh Hồ nói mình đến phòng làm việc của bí thư Sầm, có phải là chủ tịch
Vương xảy ra chuyện gì rồi không?
Trương Tề Bảo thầm suy đoán, sau đó có hàng loạt ý nghĩ. Nếu như sự việc quả thật là như vậy, chính mình là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân
dân tỉnh không còn ngày tốt lành. Biết đâu hắn là người đệ nhất, thế
nhưng là người đệ nhất xấu hổ, căn bản là một vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đoản mệnh nhất.
- Anh Trương, có chuyện gì vậy? Lôi Hợp Tuấn nhìn vẻ mặt Trương Tề Bảo liên tục biến đổi mà không khỏi dùng giọng lo lắng hỏi.
Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn đang ngồi đối diện với mình,
hắn cố gắng giữ vững tinh thần nói: - Không có chuyện gì lớn, chỉ là thư ký trưởng Anh Hồ nói tôi đi qua một chút.
Trương Tề Bảo định nói là bí thư Sầm, thế nhưng cuối cùng lại nói đó là thư ký trưởng Phương Anh Hồ.
Trương Tề Bảo không hy vọng khi sự việc còn chưa rõ ràng thì làm cho bí
thư Lôi sinh ra những suy nghĩ miên man. Dù sao thì sự việc còn chưa kết thúc, hắn không có lý do gì để làm cho bí thư Lôi mất hết hy vọng.
Không biết Trương Tề Bảo đã bao nhiêu lần đi đến khu văn phòng tỉnh ủy,
thế nhưng hôm nay hắn cảm thấy đường dài dằng dặc. Trước kia dù là đám
trưởng ban công tác lâu năm hay là nhân viên công tác bình thường, chỉ
cần gặp mặt Trương Tề Bảo đều mở miệng chào hỏi với gương mặt tươi như
hoa, hắn cũng vui vẻ đón chào, thế nhưng bây giờ hắn chủ yếu là âm trầm
cất bước.
- Chào thư ký trưởng Trương, bí thư Sầm cho anh trực tiếp đi vào. Khi
Trương Tề Bảo đi đến phòng thư ký của Sầm Vật Cương, hắn chuẩn bị chờ bí thư Sầm triệu kiến như thường lệ, thế nhưng thư ký của Sầm Vật Cương
dùng giọng khôn khéo nói.
Gương mặt tươi cười của viên thư ký làm cho Trương Tề Bảo có chút bất
ngờ, dù sao hắn cũng không phải là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, căn
bản không có liên hệ gì với vị thư ký đệ nhất văn phòng tỉnh ủy này, vì
sao đối phương lại tươi vui với mình như vậy?
Vì phải gặp Sầm Vật Cương thế nên Trương Tề Bảo căn bản khóa điện thoại
của mình lại, cũng vì nguyên nhân này mà hắn không được thấy một tin
nhắn mình vừa nhận được.
Khi Trương Tề Bảo đi vào trong phòng thì thấy Sầm Vật Cương và Phương
Anh Hồ đang ngồi trên ghế, khi thấy Trương Tề Bảo đi vào thì Sầm Vật
Cương vẫn ngồi bất động nhưng Phương Anh Hồ lại đứng lên nói: - Thư ký
trưởng Tề Bảo, mời anh ngồi, ngồi chỗ này, anh cứ xem đây không khác gì
phòng của chủ tịch Vương, anh ngồi đi.
Trương Tề Bảo và Phương Anh Hồ tuy cùng là thư ký trưởng, thế nhưng
Phương Anh Hồ còn là thường ủy tỉnh ủy, là lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên
trước kia tỏ ra khách sáo chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi. Trương Tề
Bảo căn bản cũng thích nhìn lên trời, thế nhưng đối với những phương
diện này thì chỉ có thể mơ tưởng mà thôi.
Nhưng hôm nay Phương Anh Hồ lại quá khách sáo, vì căn bản đó không chỉ là khách sáo, còn có chút nịnh nọt.
Đúng, giống như là nịnh nọt.
Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát rồi chào hỏi Sầm Vật Cương: - Chào bí thư Sầm.
Sầm Vật Cương không chờ Trương Tề Bảo tiếp tục lên tiếng mà khoát tay áo nói: - Tiểu Trương, vừa rồi Anh Hồ đã nói rồi, cậu ngồi xuống đi, chỗ
này của tôi cũng giống như phòng của chủ tịch Vương, không cần khách
khí.
Trong mắt mọi người thì Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ uy nghiêm, bây giờ
lại bày ra bộ dạng ôn hòa hiền lành nói chuyện với Trương Tề Bảo, điều
này không khỏi làm cho Trương Tề Bảo sinh ra một cảm giác không phải
chuyện tốt mà là chuyện xấu.
Không phải là lãnh đạo thượng cấp đã cho ra quyết tâm gì rồi đấy chứ?
Nhưng Trương Tề Bảo nhớ rõ chỉ có một tin đồn nói là Vương Tử Quân không nhìn rõ thế cục, thế nên Mạc lão gia tử phản ánh với thượng cấp, cho
Vương Tử Quân về thủ đô nhận chức để chăm lo cho gia đình.
Chủ tịch Vương thật sự phải đi đến bước này sao?
- Thư ký trưởng Tề Bảo, lần này gọi anh đến chủ yếu là vì một chuyện, đó là chủ tịch Vương còn ở lại thủ đô vài ngày mới về. Vừa rồi tôi đã gọi
điện thoại cho đồng chí Tử Quân, phát hiện chủ tịch Tử Quân có chút mệt
mỏi. Sầm Vật Cương nói rất hiền lành thế nhưng gương mặt lại mang theo
nụ cười thản nhiên.
Vẻ mặt của Sầm Vật Cương làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy có chút khó chịu.
Khi Trương Tề Bảo đang cảm thấy lạnh cả người thì Sầm Vật Cương tiếp tục nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ vừa rồi cho tôi một đề xuất, chủ tịch Vương là trụ cột của tỉnh Mật Đông, tuyệt đối không thể suy sụp, muốn cho cậu về thủ đô giúp đỡ chủ tịch Vương những việc vặt, cũng quan tâm đến cuộc sống của chủ tịch Vương, cậu có thể làm tốt được không?
- Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành công tác. Lúc này Trương Tề Bảo cực kỳ nghi hoặc, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng lớn tiếng
nói với Sầm Vật Cương.
Sau đó Sầm Vật Cương và Phương Anh Hồ liên tục mở miệng dặn dò, điều này không khỏi làm cho Trương Tề Bảo yên tâm hơn. Tuy hắn còn chưa biết
chuyện gì xảy ra, thế nhưng đây là chuyện tốt với chủ tịch Vương.
Khi Trương Tề Bảo rời đi còn được bắt tay bí thư Sầm, mà bí thư Sầm cũng kính nhờ hắn chăm lo cho cuộc sống của chủ tịch Vương. Phương Anh Hồ
càng đi cùng hắn xuống lầu, bộ dạng cực kỳ quan tâm, hơn nữa còn nói có
gì cần thì cứ gọi điện thoại.
Đây rốt cuộc là sao?
Trương Tề Bảo có chút nghi hoặc, hắn lấy điện thoại ra nhìn theo thói
quen, chợt phát hiện bên trong có nhiều tin nhắn. Nội dung của các tin
nhắn này là như nhau, đó là Thịnh Lưu Duệ đã bị bắt.
Trương Tề Bảo nhìn những tin nhắn này mà không khỏi nở nụ cười, lúc này
hắn rất muốn tìm người chia xẻ niềm vui với mình, thế là bước chân căn
bản nhanh hơn vài lần.
- Đi nhanh như vậy làm gì chứ? Lôi Hợp Tuấn căn bản là chưa thể đi ngay
được. Trương Tề Bảo nở nụ cười tự chế giễu, giọng nói đầy tự tin