Hào Tiểu Lâm trước kia cùng Liêu Dung Hoa học trường cao đẳng cảnh sát,
chỉ là sau khi Liêu Dung Hoa tốt nghiệp thì không theo nghiệp cảnh sát,
Hào Tiểu Lâm thì về huyện Hồ Đông nhận công tác.
Vì có quan hệ với Liêu Dung Hoa nên Hào Tiểu Lâm mới được đề bạt làm phó cục trưởng, vì vậy mà Hào Tiểu Lâm căn bản rất kính sợ người bạn học
thần thông quảng đại của mình.
- Giám đốc Liêu, tôi làm sao có thời gian uống rượu? Vừa rồi bí thư Đổng của chúng tôi gọi điện thoại đến, nói là điều tra rõ sự kiện vài chục
công nhân trong huyện bị đánh, để cho cục công an phái người gấp rút đến thành phố Sơn Viên.
Liêu Dung Hoa chợt ngây người, hắn nhanh chóng cảm thấy sự việc này
không đúng. Bí thư Đổng kia khi thả Triệu Đức Lập tuy không lộ diện
nhưng lại không chút hàm hồ, trực tiếp thả người, bây giờ sao lại trở
mặt? Vì sao lại điều tra? Ai làm người này thay đổi ý kiến?
- Bạn học cũ, khi nào cậu đến tỉnh thành, nhất định phải đến đây chơi đùa mới được đấy.
Liêu Dung Hoa trầm ngâm giây lát, sau đó cười tủm tỉm nói với đầu dây bên kia.
Liêu Dung Hoa cúp điện thoại rồi đi đến vị trí đèn đuốc sáng rực ngồi
xuống, Triệu Đức Lập bên kia vẫn ôm một cô gái khiêu vũ. Điệu nhảy của
Triệu Đức Lập rất bình thường, làm cho người ta sinh ra cảm giác mỹ nữ
và dã thú.
Có lẽ hành động lần này của huyện Hồ Đông là do Vương Tử Quân cho ra chỉ thị. Trong đầu Thường Độ Hải chợt xuất hiện ý nghĩ này, hắn đặt hoài
nghi lên người Vương Tử Quân. Điều này làm hắn cảm thấy tức giận, đồng
thời cũng có chút khó chịu.
Liêu Dung Hoa buông tay để cho Triệu Đức Lập tự sinh tự diệt, đây rõ
ràng là ôột lựa chọn để cho hắn bớt phiền nhất. Nhưng Triệu Đức Lập hợp
tác làm ăn với mình rất nhiều, đặc biệt là phương diện xây dựng khách
sạn, hắn còn nắm giữ tiền của đối phương. Mà Triệu Đức Lập cũng hiểu về
mình, nếu như cứ buông tay mặc kệ, chỉ sợ đối phương sẽ biến thành rắn
độc cắn ngược lại lúc nào không hay.
Liêu Dung Hoa chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đưa mắt nhìn bầu trời đêm, trong lòng bùng lên hào khí.
Đây là thành phố Sơn Viên, không phải là thành phố La Nam, Liêu Dung Hoa mất nhiều thời gian để tạo dựng lên đế quốc vô hình của mình, hắn sao
không đấu lại một vị bí thư thị ủy La Nam?
Phải cho đối phương biết mình không phải là người dễ trêu, như vậy đến
lúc đó mọi chuyện sẽ xong. Dù sao thì hai bên cũng bất đắc dĩ, cũng
không có lợi lộc gì. Trong đầu Liêu Dung Hoa chợt lóe lên ý nghĩ như
vậy, hắn khẽ cầm lấy điện thoại, càng khẽ mở miệng cho ra một loạt chỉ
lệnh.
Hơn mười phút sau Triệu Đức Lập đưa cô gái đi đến, hắn nâng ly rượu cười ha hả nói với Liêu Dung Hoa:
- Giám đốc Liêu, cô gái này rất tốt, mời anh một ly, lát nữa tôi phải đánh giá cho thật kỹ càng mới được.
Liêu Dung Hoa tuy cảm thấy bức bối với Triệu Đức Lập, thế nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Anh Triệu, anh nên kiềm chế một chút, bên phía anh Tiền có vài người
ngoại quốc, nếu anh thật sự nhịn không được, có thể thu nhận mà thử sức, ha ha.
Triệu Đức Lập tất nhiên ngầm hiểu lời nói vui đùa của Liêu Dung Hoa, hắn cười ha hả rồi khoát tay lớn tiếng nói:
- Giám đốc Liêu, loại chuyện này không cần anh phải lên tiếng, tôi đây thật sự có lòng tin vào mình.
Liêu Dung Hoa cười cười không nói gì thêm, Triệu Đức Lập vì uống nhiều
rượu cũng không chú ý đến vẻ mặt khác thường của giám đốc Liêu.
Bầu trời trong vắt nhưng rất lạnh, ánh mặt trời vàng vọt làm cho người
ta cảm thấy có chút ấm áp. Lúc này trong khách sạn Lai Đăng Hỉ rất bận
rộn, nhân viên công tác của khách sạn dưới sự chỉ đạo của cán bộ văn
phòng thị ủy La Nam đã sắp xếp xong hội trường, một giờ sau thì đại sảnh lầu hai đã bừng bừng sức sống.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không có trong khách sạn, sau khi nói một câu với Lý Quý Niên, hắn yêu cầu Lý Đức Trụ lái xe về phía ủy ban tỉnh.
Vì không có hẹn nên trước tiên Vương Tử Quân tìm đến khu văn phòng khối
chính quyền tỉnh, vừa vặn chủ tịch Thạch Kiên Quân có mười phút rảnh
rỗi. Thế là thư ký Trần Hiểu Văn thông báo, Vương Tử Quân nhanh chóng đi vào gặp mặt Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân thấy Vương Tử Quân đi đến thì nở nụ cười vui vẻ nói:
- Tử Quân đến đấy à, ngồi đi.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi đến báo cáo công tác với anh.
- Thế nào, mới đó mà đã chạy đến chỗ tôi tranh công sao? Tốc độ tăng
trưởng kinh tế của thành phố La Nam năm nay thật sự là khó lường, thậm
chí là GDP cũng cao vút, nếu so với dĩ vãng thì cầu tiến rất mạnh mẽ.
Thạch Kiên Quân chờ thư ký vào trong phòng rót trà đi ra ngoài rồi cười nói:
- Nhưng năm nay tôi cũng không thể khoe khoang thành tích cho cậu, đỡ
xảy ra tình huống năm sau không theo kịp, như vậy sẽ mất mặt. Thế này
đi, trước tiên tôi nói thẳng, chỉ cần sang năm cậu có thể có sản lượng
GDP như năm nay, khi đó tôi sẽ mở tiệc ở khách sạn Sơn Long xem như chúc mừng thành tích cho cậu.
Thạch Kiên Quân cũng không nói ra tốc độ tăng trưởng mà nói đến sản
lượng, rõ ràng là hắn thấy nếu sang năm thành phố La Nam có được GDP như năm nay là quá tốt rồi, còn một trăm mười hai phần trăm, có lẽ là không đạt được.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không dây dưa với Thạch Kiên Quân ở phương diện này, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi khắc ghi những lời của ngài vào trong lòng. Ngài
yên tâm, sang năm chúng tôi nhất định sẽ được uống rượu mừng của ngài.
Nhưng hôm nay tôi đến tìm ngài không phải là vì chuyện như vậy, có một
chuyện tôi muốn cầu viện với ngài.
Cầu viện? Thạch Kiên Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn biết rõ Vương
Tử Quân không phải là nhân vật tầm thường, rất nhiều chuyện chỉ cần
không chú ý là sẽ bị gài ngay lập tức.
- Sao, cậu nói rõ tôi xem.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Thạch, ngày hôm qua tôi đến thành phố Sơn Viên, có một nông
dân La Nam làm công ở Sơn Viên nửa năm tìm được tôi, nói là muốn giúp
anh ấy lấy nửa năm tiền công của mình.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt trở nên ngưng trọng, tuy Vương Tử Quân nói
chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng càng là chuyện nhỏ thì sau lưng càng ẩn
giấu sức nặng lớn. Vương Tử Quân tuy chỉ là bí thư thị ủy, tuy không
phải là bí thư thành phố Sơn Viên, thế nhưng nếu muốn xử lý một chuyện
nhỏ nhặt thế này, căn bản không cần đến tìm mình.
- Người nông dân kia nói, anh ấy đến thành phố Sơn Viên làm việc gần nửa năm, mỗi ngày làm như trâu ngựa là vì đến tết mua cho vợ và cân thị,
mua cho con một bộ quần áo mới, sau đó coi như cả gia đình có một cái
tết ấm cúng. Chủ tịch Thạch, yêu cầu này không quá phận đấy chứ?
Thạch Kiên Quân xen hai tay vào nhau, hắn trầm giọng nói:
- Không quá phận, thật sự không chút quá phận, dân chúng thật sự là chất phác nhất.
- Nhưng đến khi anh ấy về nhà thì căn bản không được nhận xu nào, ông
chủ nói về nhà chờ, tiền thì chỉ cho vài chục đồng, thật sự làm anh ấy
không có mặt mũi về nhà gặp vợ con.
- Trợ giúp anh ấy lấy được tiền công không phải là chuyện khó với tôi,
giúp đỡ người làm công lấy được tiền cũng không phải là việc gì khó,
nhưng cái khó chính là phải làm sao cho dân công đến từ nông thôn được
cầm số tiền lương của mình đúng hạn để vui vẻ về quê ăn tết với gia
đình.
- Người ta thường nói lợi ích của quần chúng là không nhỏ, lợi ích của
nhân dân lớn bằng trời, nhưng ông trời của bọn họ đang ở đâu? Khi bọn họ bất đắc dĩ tìm đến chúng ta, chỉ cần chúng ta giúp đỡ bọn họ đúng trách nhiệm, như vậy mới xem như là đầy tớ cho dân.