Bí Thư Trùng Sinh

Chương 792: Chương 792: Tiễn thần thì dễ nhưng mời thần thì khó




Thạch Kiên Quân thật sự cũng có chú cảm động với lời nói của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:

- Đồng chí Tử Quân, cậu nói rất đúng, khối chính quyền nên tăng thêm một bước chú ý đến lợi ích của những quần thể yếu thế. Cậu nói xem, cậu muốn tôi làm thế nào?

- Chủ tịch Thạch, cũng không có gì khó khăn, chỉ là muốn nhờ ngài giúp đỡ bọn họ lấy lại tiền công.

Vương Tử Quân nhìn Thạch Kiên Quân rồi cười tủm tỉm nói.

Muốn lấy lại tiền công? Thạch Kiên Quân hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, đối phương căn bản không phải chỉ muốn lấy tiền công, còn muốn thông qua biện pháp này để đốc xúc tất cả ngành nghề trong tỉnh phải chú ý trả tiền lương cho nhân công đúng hạn, tiến đến hành động trợ giúp nông dân xuống thành phố làm việc nhận được đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình.

Tuy trong lòng tồn tại không ít cố kỵ với Vương Tử Quân, thế nhưng Thạch Kiên Quân lại căn bản cực kỳ đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân. Dù sao thì vung tay yêu cầu trả tiền lương cho công nhân đúng hạn chỉ cần được thực hiện sẽ không có bất kỳ âm thanh nào phản đối, không, phải nói là từ trên xuống dưới đều tán thành, vì đây là sự việc đúng đắn và nên làm.

Vương Tử Quân là một bí thư thị ủy, thế nên lực ảnh hưởng hơi nhỏ, nếu là hắn lên tiếng thì chỉ sợ lực tác động cũng không nhỏ, sau đó sẽ có người ghi tạc thành tích này lên người hắn.

Thạch Kiên Quân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này cũng không phải là Vương Tử Quân đang cầu cạnh mình, rõ ràng là đang ném một thành tích khá lớn sang lòng bàn tay của mình.

Thạch Kiên Quân đi vào tỉnh Sơn Nam tuy đã đứng vững bàn chân, thế nhưng dưới sự khống chế thế cục mạnh mẽ của bí thư Hào Nhất Phong, hắn là một chủ tịch tỉnh vẫn luôn phải làm việc theo ý bí thư Nhất Phong. Một năm qua thật sự cũng khó làm ra được thành tích gì mà trên dưới phải vỗ tay cổ động.

Lúc này Thạch Kiên Quân biểu hiện giống như không có việc gì, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ sốt ruột. Hắn là một lãnh đạo có tư tưởng khát vọng, hắn rất chú ý đến phương diện quá triệt ý chỉ của mình ở tỉnh Sơn Nam, hắn hy vọng mình có thể cho ra thành tích mà lãnh đạo trung ương tán dương.

Nhưng đáng tiếc vì bí thư tỉnh ủy Sơn Nam chính là Hào Nhất Phong, vì vậy bây giờ hắn chỉ có thể đi theo Hào Nhất Phong, tiếp tục tiến bước. Hắn đã tổng kết công tác của mình trong nắm qua, phát hiện thật sự không có gì quá khác biệt.

Lần này nếu mình cho ra hành động tốt đẹp giúp nhân công cầm được tiền lương về ăn tết đúng hạn với gia đình, như vậy nhất định là rạng rỡ mặt mày, mở rộng lực ảnh hưởng ở trong tỉnh.

Thạch Kiên Quân chợt cảm thấy hưng phấn, trong đầu xuất hiện một loạt phương án, khi những phương án này được xem xé, trong lòng hắn càng thêm xúc động.

- Chủ tịch huyện, quân tâm dân sinh, quan tâm đến quần thể yếu thế chính là một trong những hạng mục công tác cực kỳ quan trọng trong nước. Tôi cảm thấy tỉnh Sơn Nam nên làm tấm gương lớn cho cả nước ở sự kiện này.

Vương Tử Quân cũng suy đoán tâm tư của Thạch Kiên Quân, hắn hiểu Thạch Kiên Quân đã bị mình thuyết phục, vì vậy mới dùng giọng biết thời thế nói.

Thạch Kiên Quân áp chế cảm giác kích động, sau đó trầm ngâm nói:

- Các anh em nông dân thật sự không dễ dàng gì, khổ sở công tác nửa năm, cuối cùng lại không lấy được đồng lương, điều này làm tôi rất đau lòng. Tôi đồng ý lời đề nghị của cậu, chúng ta cần phải nhân cơ hội này để cho ra chính sách phù hợp, phải làm sao chứng thực chuyện tiền lương đúng hạn cho dân chúng lao động.

- Chủ tịch huyện, ngài không hỗ danh là chủ tịch tỉnh, thật sự nhìn xa trông rộng, nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều.

Vương Tử Quân nở nụ cười mở miệng khen ngợ Thạch Kiên Quân một câu.

Thạch Kiên Quân sao không biết Vương Tử Quân đang vuốt mông ngựa, hắn cười mắng:

- Tiểu tử thối, cậu nên thành thật với công tác của mình, những lời a dua thế này không phù hợp với cậu.

Vương Tử Quân cười lên ha hả, cũng không nói tiếp.

Thạch Kiên Quân nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi, đầu óc chợt trầm xuống. Tuy Vương Tử Quân rời đi nhưng Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, hắn cũng biết sự việc không đơn giản như vậy, Vương Tử Quân đến tặng cho mình một phần nhân tình, mình xem như mắc nợ.

Trên quan trường sợ nhất chính là nợ nhân tình của người ta, thiếu thì phải trả, hơn nữa đây là một nhân tình không nhỏ.

Thạch Kiên Quân chỉ cảm thấy nhức đầu trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại bị cảm giác xúc động chiếm cứ não bộ. Hắn cầm lấy cây bút hai màu xanh đỏ, nhanh chóng múa bút trên giấy. Hắn cảm thấy chữ nghĩa tuôn trào như nước thủy triều, chỉ sau một lát thì một phương án đã được vẽ ra rất rõ ràng.

Thạch Kiên Quân nhìn phương án của mình mà cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng hắn nghĩ đến tình huống một phương án tốt như vậy nhờ người ta nhắc nhở mới có được, thế là trong lòng có chút bức bối, mất hứng. Cũng may hắn là người giỏi điều chỉnh tâm tình, chỉ sau nháy mắt đã áp chế tất cả cảm xúc bừa bộn, lại phân phó thư ký của mình gọi đám người thư ký trưởng.

Vương Tử Quân rời khỏi khối chính quyền chưa bao lâu thì nhận được điện thoại của bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, nói là cục công an huyện Hồ Đông chấp hành công vụ đã xảy ra chút xô xát với cục công an thành phố Sơn Viên. Bây giờ nhân viên công tác của cục công an huyện Hồ Đông còn đang cãi cọ với nhân viên của đồn công an địa phương.

Người của cục công an huyện Hồ Đông, Vương Tử Quân nhanh chóng hiểu những người kia đang làm gì. Sau khi hiểu rõ thì hắn biết đây là phản ứng nhanh chóng của huyện Hồ Đông, thật sự làm việc theo ý mình. Nhưng thả người thì dễ mà bắt lại thì khó, người ta là địa đầu xà, không chờ cục công an huyện Hồ Đông ra tay thì người ta cũng đã có phương án đối phó rồi.

Vương Tử Quân tất nhiên không quan tâm đến những xích mích cãi cọ giữa hai bên, hắn đã thuyết phục được chủ tịch Thạch ở bên kia, bây giờ hắn chỉ cần ngồi yên xem chủ tịch Thạch hành động là được. Hơn nữa hành động như vậy không chỉ là ban ơn cho dân công thành phố La Nam, có lẽ là lợi ích không nhỏ cho nhân dân lao động trong tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân cảm thấy rất thoải mái, hắn cười nói với Tống Ích Dân:

- Nếu bọn họ đã thích cãi nhau, như vậy cứ cho bọn họ ở đó mà tranh cãi.

Tống Ích Dân cũng hiểu chuyện này, dù sự việc nịnh hót này của huyện Hồ Đông đã khá trễ, nhưng vì nó có liên quan đến mình, thế nên hắn cũng phải đứng ra bày tỏ thái độ. Không phải sự việc liên quan đến đám người ở huyện Hồ Đông, mà là vì nó liên quan đến thể diện của bí thư Vương.

Lúc này Tống Ích Dân đã liên lạc với vài người quen của mình, chuẩn bị nhận sự đồng ý của bí thư Vương, ngay sau đó sẽ liên hệ với bí thư ủy ban tư pháp và cục trưởng cục công an thành phố Sơn Viên, nhanh chóng xử lý sự việc.

Không ngờ bí thư Vương lại không ủng hộ, biểu hiên của bí thư Vương đã là như vậy, hắn căn bản sẽ không muốn vung tay tiếp tục nịnh nọt. Hắn nói một tiếng đã rõ, sau đó cúp điện thoại.

Vương Tử Quân ngồi trên xe nhìn phố phường quen thuộc ở thành phố Sơn Viên mà suy nghĩ miên man bất định. Lúc này thành phố Sơn Viên cũng giống như thành phố Đông Bộ, căn bản không có gì thay đổi, ngoài vài cửa hàng ven đường đã đổi chủ, những thứ khác là giống như trước đó. Lúc này ngay cả tấm bản đồ treo trên đường cũng vẫn còn rách nát bay trong gió như năm xưa.

Đối với một tỉnh thành thì tình huống vài năm không thay đổi thế này là hiện tượng không tốt. Vương Tử Quân thấy tỉnh thành cần phải biến thành trung tâm để kéo kinh tế của cả tỉnh phát triển bừng sáng, phải có xu thế là người đi đầu, người dẫn đường, chính mình phải đẩy mạnh phát triển. Thành phố Sơn Viên bây giờ lại giống như rơi vào trạng thái tự thỏa mãn, kinh tế tuy tăng trưởng nhưng tốc độ càng ngày càng kém so với thành phố An Dịch.

“ Chính mình rõ ràng là khe nhạc mà rơi lệ, lo lắng cho người ta làm gì? La Nhân Uy bây giờ có là thế nào thì liên quan đến mình sao? “

Vương Tử Quân tự chế giễu mình, sau đó hắn chuẩn bị để cho Lý Đức Trụ lái xe về phía bữa tiệc chúc tết. Đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên, giọng nói tràn đầy tình cảm của Lý Quý Niên vang lên bên tai Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngài đang ở nơi nào vậy, chúng ta có khách đến rồi.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói:

- Chủ tịch Quý Niên, anh vất vả trước đi, một lát nữa tôi mới về đến nơi.

Đá cẩm thạch đen được ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra những luồng sáng vàng rực, làm cho cả hội sợ chợt trở nên cao quý mà thần bí. Liêu Dung Hoa đang ngồi trong phòng làm việc rộng rãi của mình, bàn tay đang xoay xoay một con dấu. Con dấu này bằng đồng xanh, nghe nói năm xưa là ấn của một vị hầu tước nào đó. Hắn căn bản không quan tâm đến câu nói này, nhưng hắn thích dùng nó là đồ chơi.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, nữ thư ký ăn mặc mát lạnh vặn eo đi đến, trước ngực trắng toát một mảnh, nàng chợt nói:

- Giám đốc Liêu, giám đốc Triệu đến rồi.

Triệu Đức Lập đi theo sau lưng thư ký, hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn nàng. Nữ thư ký nói xong thì hắn cười híp mắt nói:

- Giám đốc Liêu, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?

Nữ thư ký biết rõ hai người có việc cần bàn, thế cho nên xoay người ra ngoài đóng cửa lại. Triệu Đức Lập nhìn nữ thư ký đi ra ngoài, hắn khẽ nói:

- Eo nhỏ mông cong, giọng ngọt như đường, xem ra giám đốc Liêu thật sự có phúc, tôi cũng không biết khi nào mới được như anh. Có việc thì thư ký làm, không có việc thì làm với thư ký, cuộc sống của ngài xem ra đã quá thần tiên.

Liêu Dung Hoa cười cười, hắn thản nhiên nói:

- Nếu anh muốn có những ngày tháng như vậy cũng không khó, dù không có cực phẩm mỹ nhân, thế nhưng ít nhất cũng là quần áo đến thân, cơm đến miệng.

Triệu Đức Lập tuy là kẻ tinh trùng lên não nhưng cũng không phải là kẻ ngu, hắn nghe được chút ý nghĩa không đúng trong lời nói của Liêu Dung Hoa. Hắn nhìn thoáng qua Liêu Dung Hoa, sau đó khẽ nói:

- Giám đốc Liêu, tôi sao có thể so với ngài? Loại người như tôi chỉ có thể cố gắng cày bừa kiếm chút tiền mà thôi.

Liêu Dung Hoa chỉ cười hì hì mà không tiếp tục dây dưa ở sự kiện này, hắn trầm giọng nói:

- Giám đốc Triệu, anh đừng tưởng tôi nói đùa, tôi nói cho anh biết, nếu như không phải anh em cảnh sát ở cục công an quận đang chặn cảnh sát của huyện Hồ Đông, thì bây giờ những ngày tốt lành canh đang ở thành phố La Nam rồi.

- Con bà nó, đám khốn kiếp ở huyện Hồ Đông còn dây dưa vậy sao? Con bà nó, có phải ông không nổi giận thì bọn họ sẽ coi là mèo bệnh à?

Triệu Đức Lập giống như mèo bị giẫm vào đuôi, hắn lập tức nhảy dựng lên.

Liêu Dung Hoa nhìn vẻ mặt của Triệu Đức Lập mà sinh ra cảm giác khinh thường, thầm nghĩ nếu như không phải anh nắm giữ chút bí mật của tôi, ông đây đã không thèm giúp làm gì cho mệt. Lúc này ông mới nói ra vài lời thì đã bày ra bộ dạng đứng ngồi không yên, đừng nói gì khác, loại người này nếu bị bắt mà không biến thành phản đồ mới là lạ. Hắn thầm oán Triệu Đức Lập, thế nhưng ngoài miệng lại cười:

- Anh Triệu, anh gấp làm gì, không phải người của thành phố La Nam còn chưa đến đây được sao?

Triệu Đức Lập có được ngày hôm nay cũng không phải là do ăn chơi trác táng mà ra, hắn cũng là người có cái khôn khéo của mình. Liêu Dung Hoa là người có bối cảnh hùng mạnh, bố là quan lớn ở cục công an tỉnh, chỉ cần hắn dựa vào Liêu Dung Hoa, như vậy cục công an huyện Hồ Đông cũng căn bản không làm gì được.

- Giám đốc Liễu, anh Liễu, anh cần phải giúp tôi, tuy tôi thích hưởng thụ nhưng cũng chú ý khẩu vị của mình. Tôi thật sự thích được hưởng thụ trong địa phương nhân gian hiếm có như thế này, còn những nơi như thành phố La Nam, sau này dù đánh chết tôi cũng không thèm đi.

- Anh còn phải đi một chuyến.

Liêu Dung Hoa cười thản nhiên nói.

Triệu Đức Lập chợt ngây người, nhưng ngay sau đó hắn chợt nghĩ ra, nếu như Liêu Dung Hoa để hắn bị người huyện Hồ Đông đưa đi, như vậy cũng không kéo mình vào đây làm gì. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi lại lớn tiếng nói:

- Anh Liêu, anh không nên nói đùa với tôi, tôi là người lòng dạ nhỏ nhặt và yếu kém, căn bản rất dễ bị dọa cho sợ hãi.

- Anh thật sự sợ tôi vậy sao?

Liêu Dung Hoa cười lạnh lùng với Triệu Đức Lập rồi khẽ nói.

Triệu Đức Lập cười hì hì:

- Người khác tôi không sợ, nhưng tôi sợ anh Liêu thì có vấn đề gì, có hại gì sao?

Liêu Dung Hoa lúc này cũng không có tâm tư cãi nhau với Triệu Đức Lập, hắn cười lạnh lớn tiếng nói:

- Xem đức hạnh của anh kìa, cả ngày chỉ biết nói này nọ, giỏi lớn lối, bây giờ cũng biết sợ.

- Anh Liêu, tôi là người nhỏ mọn, không bị dọa thì không sao, nhưng nếu người ta ép quá mạnh, sợ rằng vì quá khủng bố mà nói ra những lời không hay.

Triệu Đức Lập đảo mắt một vòng rồi nói với Liêu Dung Hoa.

Tuy Triệu Đức Lập nói không quá lớn nhưng Liêu Dung Hoa hiểu rõ ý nghĩa của nó. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười củae Triệu Đức Lập, trong lòng thầm có một ý nghĩ, thế nhưng nó vừa xuất hiện trong lòng đã bị hắn nhanh chóng áp chế.

- Anh Triệu, tôi thật sự không dọa anh, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho anh đi trên con đường chết. Anh nghĩ lại mà xem, đám người huyện Hồ Đông bị chúng ta cản lại, thế nhưng anh cảm thấy có thể cản lại mãi như vậy được không? Tôi nói cho anh biết, kết quả cuối cùng sẽ không ai ngăn được, đến lúc đó bọn họ đồng loạt làm thủ tục, chỉ sợ anh chỉ có thể đi theo bọn họ mà thôi.

Giọng nói của Liêu Dung Hoa càng thêm trầm thấp thế nhưng có mang theo vài phần cảm tình, điều này làm cho Triệu Đức Lập có chút sợ hãi. Triệu Đức Lập nhìn thoáng qua Liêu Dung Hoa rồi khẽ nói:

- Vậy phải làm sao? Nếu không thì tôi trả tiền công cho bọn họ là xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.