Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng căm tức nói:
- Chút độ lượng như vậy thì còn làm ăn được gì? Đúng là buồn cười.
Khí độ của con người đôi khi quyết định mức độ được việc của người đó,
Diêu Trung Tắc là người làm công tác tổ chức lâu năm, hắn căn bản thật
sự có nhận thức rất sâu về điều này. Phòng Quảng Thắng tuy là người tốt, thế nhưng khi công tác căn bản là có chút níu kéo.
Nhưng có
ai mà hoàn mỹ? Có đôi khi cần phải rèn luyện thêm. Diêu Trung Tắc nghĩ
đến Phòng Quảng Thắng mà không khỏi nghĩ đến tân trưởng phòng tổ chức
tỉnh ủy Vương Tử Quân. Người này căn bản quá trẻ, lại có thủ đoạn, quyết đoán, đây là thứ không phải tự nhiên mà có được.
Diêu Trung Tắc chợt cười vì ý nghĩ không đâu ra đâu trong đầu mình, hắn chợt lẩm bẩm:
- Chuyện nhân sự nào có đơn giản như vậy.
Diêu Trung Tắc giống như nói những lời này cho mình, cũng giống như
muốn nói cho người khác nghe. Nhưng trong phòng này chỉ có một mình hắn, dù thế nào thì người khác cũng không nghe thấy được. Lúc này màn đêm
cũng nhanh chóng bao phủ gian phòng của Diêu Trung Tắc.
Khu
văn phòng của phòng tổ chức luôn im ắng, thế cho nên người đi qua hành
lang cũng phải cố gắng giảm bớt âm thanh tiếng bước chân, chỉ sợ quấy
nhiễu người nào đó.
Nhưng lúc này trong phòng làm việc của
phó phòng thường vụ phòng tổ chức Trần Viễn Lũng ở lầu ba khu văn phòng
của phòng tổ chức, trưởng ban Đổng Nguyên Hàng của ban số hai trong
phòng tổ chức đang có vẻ mặt không quá tốt. Hắn nhìn vào văn kiện trong
tay, sau đó dùng giọng do dự nói:
- Trưởng phòng Trần, chuyện này chúng ta có nên trưng cầu ý kiến của trưởng phòng Vương hay không?
Đổng Nguyên Hàng là trưởng ban của ban số hai, có thể nói là một người
quyền cao, không ít cán bộ cấp sở phải cố gắng kết giao với hắn. Nhưng
một người nắm quyền như hắn cũng phải biết vâng lời, ví dụ như bây giờ
đối mặt với Trần Viễn Lũng, hắn chỉ là một cấp dưới mà thôi.
Trần Viễn Lũng hiểu ý nghĩ của Đổng Nguyên Hàng, hắn dùng ánh mắt nhàn
nhạt nhìn Đổng Nguyên Hàng, căn bản không nói lời nào, chỉ nhìn qua văn
kiện trong tay.
Trần Viễn Lũng không nói lời nào rõ ràng tạo
ra một loại thái độ, Đổng Nguyên Hàng là cán bộ do một tay Trần Viễn
Lũng đề bạt lên, tất nhiên hiểu lúc này biểu hiện của mình làm cho Trần
Viễn Lũng mất hứng, nhưng sự việc này căn bản làm cho hắn cảm thấy rất
khó xử.
Ngày hôm qua Đổng Nguyên Hàng nhận được tin tức, nói
là trưởng phòng Vương đã cố ý đề cử phó hiệu trưởng Khương Tập Minh tiến lên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng. Căn cứ vào tin tức này
mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng hôm nay trưởng phòng Trần lại ép
hắn phải đưa Lý Sâm Thăng vốn là nhân tuyển ở vị trí cuối cùng lên phía
trước.
Phía trước hay phía sau căn bản đều là người được đề
cử, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại khác biệt không nhỏ, sắp xếp trước thì rõ ràng là đại biểu cho ý kiến của đơn vị khảo sát. Bây giờ sắp xếp như vậy trái ngược với ý kiến chỉ đạo của Vương Tử Quân, trưởng phòng Vương sẽ nghĩ thế nào?
Trần Viễn Lũng nhìn cấp dưới đắc ý của
mình, trong lòng hiểu rõ vì sao đối phương lại khó xử. Đừng thấy hắn tỏ
ra không quan tâm mà lầm, thật sự hắn cũng cảm thấy cực kỳ bất an không
yên.
Vương Tử Quân đã cho ý kiến rõ ràng, thế nhưng văn kiện
báo cáo sau cùng lại khác biệt với ý kiến của Vương Tử Quân, điều này là gì, Vương Tử Quân sao không hiểu rõ cho được? Tuy làm việc này rõ ràng
tất nhiên cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng thực tế lại căn bản
đang xé toang da mặt với trưởng phòng Vương.
Nói thật thì
Trần Viễn Lũng căn bản không muốn vạch mặt với Vương Tử Quân, dù sao thì mình chỉ là một phó phòng thường vụ, Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy. Thế nhưng có một số việc căn
bản không đi theo đúng hướng suy nghĩ của người ta.
Trần Viễn Lũng hầu như có thể khẳng định chỉ cần Vương Tử Quân lập nên quyền uy
của mình ở phòng tổ chức, sau đó mình căn bản không thể nào tiếp tục
công tác ở nơi này. Lúc này không có ai bao phủ lấy hắn, lại không thể
là tâm phúc của Vương Tử Quân, như vậy chỉ còn một đường ra đi mà thôi.
Diêu Trung Tắc là ôột phó bí thư nắm công tác nhân sự, đây là chỗ dựa
tốt nhất cho hắn vào lúc này.
Trần Viễn Lũng nghĩ đến gương
mặt tươi cười của Diêu Trung Tắc, hắn không khỏi xiết chặt nắm đấm.
Người trong giang hồ thân bất do kỷ, đây chính là tâm cảnh của Trần Viễn Lũng vào thời điểm hiện tại.
Lsuc này trong đầu hắn chỉ có
một ý nghĩ, đó chính là làm cho tốt vụ này, để cho bí thư Diêu thấy được năng lực của mình, thế nên có thể tiến lên con thuyền của bí thư Diêu
Trung Tắc. Chỉ khi nào hắn có biểu hiện thật tốt, như vậy mới có thể
nhận được sự coi trọng của bí thư Diêu, cũng chỉ như thế thì công tác
của hắn sau này mới có không gian phát triển.
Đổng Nguyên
Hàng lúc này căn bản cũng có tâm tư như vậy, đối phương không còn lựa
chọn nào khác, Trần Viễn Lũng hiểu lúc này Đổng Nguyên Hàng cũng không
thể không đi theo. Dù sao thì Đổng Nguyên Hàng cũng là cán bộ do mình đề bạt lên, nếu như mất đi sự ủng hộ của mình, người này căn bản không thể nào tiếp tục tại vị.
Khi gương mặt của Đổng Nguyên Hàng càng ngày càng xấu thì Trần Viễn Lũng chợt nói:
- Chuyện này anh chỉ cần chú ý báo cáo là được, nếu có hậu quả gì, còn có tôi đây.
Trần Viễn Lũng nói đến đây thì muốn gia tăng độ nặng của mình, hắn lại nói thêm một câu:
- Còn có cả bí thư Diêu.
Đổng Nguyên Hàng là người thông minh, chỉ sau nháy mắt thì hắn đã hiểu
vì sao Trần Viễn Lũng lại làm như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng đã
biến mất đi phân nửa. Mặc dù Vương Tử Quân là lãnh đạo đơn vị, thế nhưng nếu trưởng phòng Trần có được sự giúp đỡ của bí thư Diêu, sau này mình
có thể ổn định công tác trong phòng tổ chức.
Nhưng cái giá của sự việc lần này căn bản là quá lớn.
Đổng Nguyên Hàng thầm cảm khái, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, tôi hiểu nên làm thế nào.
Trần Viễn Lũng khoát tay áo tỏ ý cho Đổng Nguyên Hàng rời khỏi phòng
làm việc của mình. Hắn cũng không thấy sự thay đổi thái độ của Đổng
Nguyên Hàng có gì là không đúng. Đối với những người công tác trong đơn
vị như bọn họ, vào thời điểm nào cũng phải có sự chọn lựa, có những lựa
chọn sẽ đẩy anh phát triển xa ngàn dặm, cũng có những lựa chọn làm cho
các anh phải vùi xuống bùn đen.
Nhưng anh nhất định phải
chọn, nếu không thì kết quả nộp giấy trắng chỉ sợ còn xấu hơn là cho ra
lựa chọn phù hợp. Cho ra một lựa chọn thì ít nhất cũng có người nâng đỡ, nếu cho ra giấy trắng thì căn bản là vô năng.
Trần Viễn Lũng cầm lấy văn kiện của Đổng Nguyên Hàng đang đặt trên bàn, hắn có chút
trầm ngâm. Tuy hắn đã làm ra lựa chọn, thế nhưng khi hắn chuẩn bị quán
triệt lựa chọn của mình, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng khó hiểu.
Có những việc khi mà đâm đầu vào thì căn bản làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Cuối cùng thì Trần Viễn Lũng cũng cầm theo văn kiện đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn còn chưa kịp gõ cửa thì thấy Du Giang Vĩ từ bên trong đi ra, khi thấy Trần Viễn Lũng thì Du Giang Vĩ vội vàng nở nụ cười nói lời cung kính:
- Chào trưởng phòng Trần.
Nếu như là trước kia thì Trần Viễn Lũng sẽ nói vài câu với Du Giang Vĩ,
nhưng lúc này hắn nào có tâm tình như vậy? Mặc dù hắn biết mình làm như
vậy là đắc tội với Vương Tử Quân, vì hậu quả như vậy nên hắn căn bản khó thể nào vui vẻ cho được.
- Giang Vĩ, trưởng phòng có trong phòng chứ?
Trần Viễn Lũng nhìn Du Giang Vĩ rồi khẽ nói.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt có vài phần âm trầm của Trần Viễn Lũng, hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Trưởng phòng Vương đang ở trong phòng.
Trần Viễn Lũng nói một tiếng rồi đi đến gõ cửa. Sau khi Vương Tử Quân
nói một câu mời vào thì Trần Viễn Lũng nhanh chóng cất bước vào trong.
Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, sau khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn đặt bút xuống đứng lên khỏi ghế nói:
- Trưởng phòng Trần, mời anh ngồi.
Tuy Trần Viễn Lũng đã có quyết đoán nhưng khi nhìn thấy nụ cười ung
dung bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cũng không khỏi cảm thấy không yên
tâm. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là người thường, hắn hít vào
một hơi thật sâu rồi nói với Vương Tử Quân:
- Trưởng phòng Vương, tôi có một việc cần báo cáo với anh.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống ghê sa lông cách Trần Viễn
Lũng không xa. Sau khi Du Giang Vĩ vào rót trà và đi ra ngoài, lúc này
hắn mới nói:
- Trưởng phòng Trần, tôi đến phòng tổ chức thời gian không quá dài, phương diện nghiệp vụ còn mong anh quan tâm hơn, có lời
đề nghị nào tốt thì cứ nói ra. Chỉ khi nào chúng ta đồng tâm hiệp lực
thì mới có thể làm cho công tác của phòng tổ chức tiến triển từng ngày,
có thể cho ra thành tích.
- Cám ơn trưởng phòng tín nhiệm,
nếu nói về công tác tổ chức thì rõ ràng ngài là chuyên gia. Tuy ngài
chưa từng nắm công tác tổ chức, thế nhưng trước kia ngài từng là bí thư
thị ủy, đã khống chế đại cục, chút công tác này đối với ngài không phải
chỉ là một bữa sáng sao?
Tuy Trần Viễn Lũng đã quyết định sẽ ngã
bài với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này đối mặt với Vương Tử Quân thì
hắn vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Trần Viễn Lũng căn bản cảm thấy không thoải mái với cảm nhận vào lúc này của mình, nhưng vị
trí của hắn quyết định thua kém hơn người trẻ tuổi trước mặt một bậc.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện cứng nhắc của Trần Viễn Lũng, hắn cảm thấy đối phương có chút là lạ. Căn cứ vào tiếp xúc trong thời gian gần đây,
Trần Viễn Lũng là người nói chuyện lớn tiếng, bây giờ đối phương chợt
thay đổi, không phải sự việc có biến đổi gì sao?
Nhưng dù là
thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải ổn định. Khi vị trí dần tăng tiến
thì Vương Tử Quân càng coi trọng hai chữ ổn định. Có người nói bình tĩnh thì giữ vững thiên hạ không quá khó, mặc dù đây chỉ là một mặt nhưng
căn bản cũng không phải không đúng.
Vương Tử Quân cũng không
nói đến phương diện công tác, hắn nói vài việc vặt với Trần Viễn Lũng.
Sau khi hỏi han ân cần tình huống của Trần Viễn Lũng, lúc này Trần Viễn
Lũng đã thật sự ngồi không yên, hắn đưa văn kiện trong tay cho Vương Tử
Quân rồi nói:
- Trưởng phòng Vương, đây là văn kiện của ban số
hai về nhân tuyển cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh
ủy, mong ngài nhìn qua một chút.
Vương Tử Quân cầm văn kiện
trong tay Trần Viễn Lũng nhìn thoáng qua, hắn thấy cái tên được đề cử
đầu tiên là Lý Sâm Thăng. Trước đó trò chuyện với Trần Viễn Lũng hắn đã
nói ra cái tên Khương Tập Minh, thế nhưng Khương Tập Minh lúc này lại bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Vương Tử Quân căn bản hiểu ý nghĩa của cách sắp xếp như thế này. Tuy trước đó hắn đã có chuẩn bị sẵn, thế
nhưng lúc này khi thấy ý kiến của mình không được thủ hạ xem xét, hắn
không khỏi cảm thấy có chút tức giận.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn đặt văn kiện lên bàn, sau đó dùng giọng như tùy ý nói:
- Cứ quyết định như vậy.
Khi Trần Viễn Lũng thấy Vương Tử Quân nhấc văn kiện lên xem thì trái
tim đặt lên cuống họng, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì
hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới cười hỏi:
- Trưởng phòng Vương, ngài xem khi nào thì mở hội nghị phòng tổ chức?
Bắn cung không thể quay đầu, nếu như đã đến mức độ này thì căn bản chi
đi về phía con đường tăm tối. Trần Viễn Lũng cảm thấy những lời này được nói ra thì tâm tình thoải mái hơn, mặc dù địa vị của hắn và Vương Tử
Quân có chênh lệch không nhỏ, thế nhưng hắn nghĩ đến Diêu Trung Tắc ở
sau lưng mình thì lại căn bản không quá lo lắng.
Con người
thường là như vậy, trước khi cho ra quyết định thì thường sẽ lo lắng
không yên, nhưng sau đó thì căn bản cũng không có quá nhiều lo lắng như
vậy. Lúc này Trần Viễn Lũng đã có tâm tư quyết định sự việc, thế nên mở
miệng nói với Vương Tử Quân như vậy.
Trần Viễn Lũng thầm nghĩ mình không chiến đấu một mình, vì sau lưng còn có Diêu Trung Tắc ủng hộ mình, thế nên hắn không khỏi thầm động viên mình vài câu.
Vương Tử Quân nhìn sang văn kiện rồi thản nhiên nói:
- Vậy thì chiều nay tổ chức hội nghị.
Vương Tử Quân bình tĩnh làm cho trái tim ổn định của Trần Viễn Lũng lại đập mạnh lên. Khi hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ kéo dài một chút,
không ngờ trưởng phòng Vương lại dứt khoát như vậy, điều này làm cho hắn bất ngờ, đồng thời lại sinh ra dự cảm không hay.
Không phải
Vương Tử Quân đã có chuẩn bị gì ở phương diện này sao? Trần Viễn Lũng
thầm phỏng đoán như vậy, ngoài miệng lại dùng giọng cung kính nói:
- Tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho văn phòng.
Bây giờ sự việc đã nói xong, tuy Vương Tử Quân vẫn tươi cười nhưng Trần Viễn Lũng căn bản không muốn tiếp tục ở lại trong phòng làm việc của
Vương Tử Quân. Lúc này hắn đứng lên nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi còn có chuyện cần làm, ngài nếu không có gì cần phân phó thì tôi xin phép cáo từ.
Vương Tử Quân mỉm cười tiễn chân Trần Viễn Lũng ra khỏi phòng làm việc
của mình, hắn hồn nhiên giống như chưa từng có chuyện gì không đúng đang xảy ra. Khi Trần Viễn Lũng đối mặt với gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy không thoải mái. Mãi đến khi Vương Tử Quân đi
vào trong phòng thì hắn mới thở dài một hơi.
- Chào trưởng phòng Trần.
Một nhân viên công tác đi qua bên cạnh dùng giọng cung kính chào hỏi Trần Viễn Lũng.
Khi thấy nhân viên công tác kia thì Trần Viễn Lũng chợt ngẩng cao đầu,
vẻ uy nghiêm sau nhiều năm công tác làm cho hắn nở nụ cười đầy khí thế,
sau đó hiên ngang ưỡn ngực đi về phía phòng làm việc của mình.
Lúc này Trần Viễn Lũng giống như khôi phục lại tâm tính bản chất của mình, hắn vừa đi vừa thầm an ủi:
- Bây giờ là khi nào, ai sợ ai chứ?
Trần Viễn Lũng cũng có lòng tin với hội nghị của phòng tổ chức lần này, dù sao thì hắn cũng đã có chuẩn bị quá kỹ càng rồi.
Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang giúp mình dọn dẹp văn kiện, hắn cười nói:
- Giang Vĩ, cậu cảm thấy công tác ở phòng tổ chức tốt hơn hay là ủy ban tư pháp tốt hơn?