Chử Vận Phong khẽ gật đầu, tuy ấn tượng của lão về phó hiệu trưởng
thường vụ trường đảng là không quá sâu, thế nhưng cũng biết về đối
phương. Lúc này anh Chung có độ tuổi tương đồng với mình phải nằm viện,
điều này làm cho một người như lão không khỏi cảm khái.
- Anh Chung đúng là đáng tiếc, điều này cũng là hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, công tác tuy quan trọng nhưng sức khỏe cũng không kém, vì sức khỏe
là tiền vốn của cách mạng.
- Nói đến công tác thì tôi thật sự có chút lo lắng, lúc này anh Chung đã nằm xuống thế nhưng công tác của
trường đảng vẫn phải được tiếp tục. Tôi cảm thấy vài vị phó hiệu trưởng
còn lại của trường đảng là không tệ, nhưng lúc này khó thể phân định vì
ai cũng sàn sàn như nhau, khó thể cho ra lựa chọn phù hợp.
Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng cảm khái nói.
Chử Vận Phong nếu như lúc này còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Diêu Trung
Tắc thì căn bản khỏi cần công tác trong quan trường. Lão có chút trầm
ngâm rồi trầm giọng nói:
- Anh là hiệu trưởng trường đảng, anh
cần phải coi trọng công tác của trường đảng. Tôi biết rõ anh bận rộn
công tác, thế nhưng không thể buông lỏng hạng mục này được.
Diêu Trung Tắc chỉ chờ Chử Vận Phong nói những lời này, hắn thấy Chử Vận Phong đã lên tiếng, thế là cảm thấy rất thoải mái. Hắn nhấc bình trà
lên châm nước cho Chử Vận Phong, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Chử, tôi nghe lời ngài.
Sau khi ngồi chơi thêm vài phút thì Diêu Trung Tắc chuẩn bị cáo từ, dù
sao hắn cũng còn nhiều chuyện cần phải xử lý. Khi hắn chuẩn bị cáo từ
thì Chử Vận Phong chợt nói:
- Anh Diêu, anh có biết những ngày này chủ tịch Trình đến đòi tiền tôi không?
Diêu Trung Tắc căn bản không xa lạ gì nữ chủ tịch tỉnh Trình Viên Lệ,
nhưng hắn cũng không quá quan tâm đến người này. Dù sao nhìn từ phương
diện phân công quản lý hay là từ cái gì khác, Trình Viên Lệ căn bản là
kém hắn quá xa, còn chưa đến mức làm cho hắn phải chú ý.
- Thế nào, vị nữ chủ tịch kia làm cho ngài khó xử sao?
Diêu Trung Tắc nói mang theo vài phần trêu chọc.
Chử Vận Phong cũng không cười mà gật đầu nói:
- Ngược lại thì khác, không phải làm cho tôi khó xử, chỉ là một chút
việc nhỏ mà thôi. Những ngày này Trình Viên Lệ giống như rất xem trọng
công tác vệ sinh phòng dịch, do đó muốn tôi xuất tiền, tuy số tiền này
không lớn, nhưng bây giờ tình hình tài chính có chút căng thẳng.
Chử Vận Phong nói đến đây thì khẽ nói:
- Nghe nói hai ngày này cô ấy đi rất gần với Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc chợt trầm ngâm, gần đây không biết hắn bị làm sao, chỉ
cần nghe nói đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì căn bản cần phải tĩnh
tâm suy nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả của sự việc. Có đôi khi chỉ là
những chuyện nhỏ thế nhưng cũng không nhịn được phải lãng phí tâm tư để
suy xét sự việc.
Vương Tử Quân đi gần với Trình Viên Lệ, điều này không có vấn đề gì lớn. Trình Viên Lệ mở miệng yêu cầu ngân sách
cho phương án vệ sinh phòng dịch, càng không phải là chuyện gì lớn. Lúc
này ban ngành nào không nói công tác của mình là quan trọng, tích cực
tìm kiếm tài chính, mà lãnh đạo giữ tài chính là giống như thần giữ cửa, liên tục xiết chặt cánh tay của mình?
- Không biết anh ta đang làm gì nữa.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Diêu Trung Tắc trầm giọng nói.
Chử Vận Phong không nói gì, thế nhưng hai hàng chân mày khẽ nhăn lại,
điều này làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy Chử Vận Phong rất coi trọng sự
việc này. Lúc này Diêu Trung Tắc chợt cảm thấy buồn cười, Vương Tử Quân
này căn bản là quá buồn cười, anh căn bản không quản lý tốt công tác của mình, còn có thể vươn tay sang bên phía ủy ban nhân dân tỉnh sao?
Anh xứng sao? Nếu đó là Diệp Thừa Dân thì còn có thể.
Chử Vận Phong giống như không quan tâm đến đề tài này, dù Diêu Trung
Tắc muốn nghe thêm một chút nhưng Chử Vận Phong lại căn bản là ngậm
miệng không nói thêm.
Khi Diêu Trung Tắc xuống lầu, lúc này
chị Lý đang trò chuyện với ai ngoài cửa, tuy Diêu Trung Tắc không biết
chị Lý đang nói gì, thế nhưng giọng điệu lại có vài phần thân thiết.
- Là vợ của Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong biết rõ Diêu Trung Tắc đang nghĩ điều gì, lão khẽ nói.
Diêu Trung Tắc cũng biết được chút tin tức về Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ gật đầu, thế nhưng bước chân lại chậm hơn vừa rồi một chút. Mạc Tiểu Bắc
bên kia giống như cũng không có nhiều lời muốn nói, thế nên khi hai
người Chử Vận Phong đi đến bên cửa thì chị Lý đã đưa cháu đi vào.
- Anh Diêu, anh không ở lại chơi thêm một lát nữa à?
Khi thấy Diêu Trung Tắc đi xuống lầu thì chị Lý dùng giọng nhiệt tình nói.
Diêu Trung Tắc khoát tay nói:
- Không được, không nên làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của chủ tịch Chử.
Diêu Trung Tắc nói rồi vỗ vỗ lên đầu Tiểu Binh:
- Tiểu tử, hôm nay ngủ cho ngon, mai còn đi học nữa chứ.
Tiếng cười vang lên, Diêu Trung Tắc đi ra ngoài cửa. Chử Vận Phong cũng không đi tiễn, nhưng chị Lý lại đưa Diêu Trung Tắc ra đến ngoài cổng.
Khi đi ra cổng thì chị Lý dùng giọng cảm khái nói:
- Trưởng phòng Vương thật sự có phúc, vợ căn bản là vừa lòng đẹp ý nhưng tính tình có
hơi lạnh nhạt, căn bản không thích trò chuyện.
Diêu Trung Tắc đã từng gặp Mạc Tiểu Bắc, hắn nghĩ đến người phụ nữ oai hùng hiên ngang kia, thật sự cũng cảm thấy Vương Tử Quân có phúc. Hắn đi ra khỏi nhà
Chử Vận Phong, đang định đi về nhà thì thấy một chiếc Santana màu đen
chạy đến.
Trong khu biệt thự này thường thấy Audi màu đen,
một chiếc Santana màu đen thì tất nhiên sẽ là phong cách riêng, rất chói mắt. Khi thấy chiếc xe kia thì Diêu Trung Tắc biết chủ nhân là ai, hắn
có chút trầm ngâm, sau đó dừng lại bên đường chờ xe đi đến.
Chử Ngôn Huy đã sớm thấy được Diêu Trung Tắc, sau khi xe dừng lại bên
cạnh Diêu Trung Tắc, hắn nhanh chóng xuống xe cười chào hỏi:
- Chú Diêu, chú còn chưa nghỉ ngơi sao?
- Tôi mới đến nhà cậu trò chuyện với chủ tịch Chử, đang chuẩn bị đi về.
Diêu Trung Tắc nói rồi cười với Chử Ngôn Huy:
- Cậu đi đâu về vậy?
- Hôm nay sinh nhật một người bạn, cháu đi chúc mừng mà thôi.
Chử Ngôn Huy nói rồi đưa cho Diêu Trung Tắc một điếu thuốc:
- Chú Diêu, anh Chân thật sự không có hy vọng gì sao?
Diêu Trung Tắc căn bản cũng không dám cầm cái giá của trưởng bối để trò chuyện với Chử Ngôn Huy, vì hắn biết Chử Ngôn Huy không phải là người
thường. Vì vậy hắn trầm giọng nói:
- Hồng Lỗi bây giờ đang chịu xử phạt đảng, căn bản không có hy vọng với vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Chử Ngôn Huy cười cười, sau đó hắn dùng giọng có chút cảm khái nói:
- Nếu sớm biết có tình cảnh này thì không bằng để cho Hồng Lỗi nhịn một chút.
Diêu Trung Tắc căn bản hiểu ý của Chử Ngôn Huy, hắn cười cười nói:
- Thích Phúc Lai công tác rất tốt ở thành phố Lâm Hồ, bây giờ thành
tích liên tục xuất hiện, nếu nói lý lịch thì rất đầy đủ, căn bản là đồng chí tốt.
Chử Ngôn Huy gật đầu cười cười, hắn hiểu ý nghĩa
lời nói của Diêu Trung Tắc. Sau khi nói thêm hai câu với Diêu Trung Tắc, hắn nói lời cáo từ. Diêu Trung Tắc bắt chặt tay Chử Ngôn Huy theo thói
quen rồi nói:
- Ngôn Huy, cậu làm rất tốt, tôi là chú rất xem trọng cậu.
Diêu Trung Tắc về đến nhà, hắn cầm điện thoại lên xem và thấy có vài
cuộc gọi nhỡ, đều là do phó thư ký trưởng Phùng Thường Quốc gọi đến.
Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc không ít năm, nếu
không Diêu Trung Tắc cũng không đề bạt đối phương lên làm phó thư ký
trưởng phụ trách xử lý công tác văn phòng cho mình.
- Chào bí thư Diêu.
Sau khi nhận được điện thoại của Diêu Trung Tắc thì Phòng Quảng Thắng dùng giọng nói có vài phần nịnh nọt lên tiếng.
Mặc dù rất yên tâm về Phòng Quảng Thắng thế nhưng Diêu Trung Tắc lại
không thích biểu hiện nịnh nọt như thế này. VÌ chuyện này mà hắn từng
nói hai câu cực kỳ có ý nghĩa với Phòng Quảng Thắng, thế nhưng người kia vẫn không thay đổi, mãi không thay đổi. Diêu Trung Tắc cũng không muốn
nhắc lại. Có khi bồi dưỡng một người thì không phải chỉ nhìn vào phương
diện bồi dưỡng, còn phải xem đối phương biểu hiện như thế nào, nếu như
không phải là tài liệu tốt, thì cũng đừng nên uổng phí quá nhiều tâm tư.
- Quảng Thắng, còn không đi nghỉ sao?
Mặc dù biết hôm nay Phòng Quảng Thắng chưa báo cáo cho mình thì căn bản chưa thể nào đi ngủ được, thế nhưng Diêu Trung Tắc cầm lấy điện thoại
vẫn dùng giọng ân cần nói.
- Cảm ơn bí thư đã quan tâm! Bí thư Diêu, tôi đã nói với Trần Viễn Lũng rồi.
Phòng Quảng Thắng dùng giọng khoe khoang thành tích nói.
Diêu Trung Tắc cũng không cảm thấy bất ngờ khi Phòng Quảng Thắng đã nói rõ ràng với Trần Viễn Lũng, ngược lại sẽ cảm thấy bất ngờ nếu Trần Viễn Lũng không đồng ý. Trần Viễn Lũng là ai, là tâm phúc của Lục Trạch
Lương, bây giờ Lục Trạch Lương đã đi, đối phương căn bản là lo sợ bất
an, mình đưa tới cành ô liu, đối phương sẽ từ chối sao?
Khi Phòng Quảng Thắng còn định nói tiếp thì Diêu Trung Tắc đã lên tiếng:
- Quảng Thắng, anh đi nghỉ ngơi sớm thôi.