Nhà của Diêu Trung Tắc đối diện với nhà Chử Vận Phong, hai nhà trước nay lui tới không quá nhiều, nguyên nhân thứ nhất là hai người đều bận
rộn, nguyên nhân khác là hai người phải chú ý đến lực ảnh hưởng.
Nhưng đó cũng không phải nói hai người có quan hệ xa cách, khác biệt là Diêu Trung Tắc và Chử Vận Phong có liên hệ khá chặt chẽ với nhau. Nhưng sự chặt chẽ này thì hai bên hiểu trong lòng, đạt thành sự ăn ý mà thôi.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, nhà của Chử Vận Phong là
thánh địa trong tỉnh Nam Giang, nhưng Chử Vận Phong có tác phong đông
cứng, bình thường khi hắn ở nhà thì có rất ít người dám đến.
Những người có thể đi đến nhà Chử Vận Phong căn bản đều được tán thưởng. Thậm chí trong quan trường Nam Giang còn có một câu nói, nhìn xem anh
có sống yên ổn ở quan trường Nam Giang hay không, có tiềm lực không gian tiến lên hay không, có một biện pháp đá thử vàng, đó chính là mặc kệ
anh tuổi nhỏ hay lớn, vị trí cao hay thấp, còn phải nhìn xem anh đã đến
nhà chủ tịch Chử lần nào hay không.
Màn đêm bao phủ bầu trời, đèn đường mờ vàng làm cho khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy có
thêm chút mờ ảo. Diêu Trung Tắc đi ra khỏi nhà, hắn vừa thản nhiên tự
đắc ngắm màn đêm, vừa cất bước đi về phía gian nhà quen thuộc.
- Khanh khách...
Tiếng cười của trẻ nhỏ liên tục phiêu lãng trên không trung làm cho bầu trời đêm có vài phần sức sống. Tuy trong lòng có chút tâm sự, thế nhưng khi nghe tiếng cười của trẻ con thì Diêu Trung Tắc cảm thấy tâm tình
tươi sáng hơn một chút.
Có lẽ là con trai của Chử Ngôn Huy,
căn cứ vào những gì mà Diêu Trung Tắc biết về tình huống trong nhà Chử
Vận Phong, hắn thầm suy đoán như vậy. Diêu Trung Tắc có vài phần hâm mộ
và lo lắng với con trai của Chử Vận Phong. Tuy Chử Vận Phong giống như
không biết con trai mình đang làm gì, thế nhưng Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang, hắn có thể nói hiểu khá nhiều về Chử Ngôn Huy.
Diêu Trung Tắc nghĩ đến con trai mình, lại nghĩ đến Lục Trạch Lương.
Trước nay hắn luôn hâm mộ Lục Trạch Lương có một người con tốt, chỉ là
không ngờ đứa con phong độ nhẹ nhàng của Lục Trạch Lương lại có sở thích quái đản như vậy. Lục Trạch Lương vốn đang tranh thủ để ở lại Nam
Giang, thế nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì căn bản không còn chút
thể diện ở lại Nam Giang, trực tiếp xin dời đi.
Điều động với vị trí không quá tốt.
Đây là thái độ của tổ chức với Lục Trạch Lương, điều này không khỏi làm cho Diêu Trung Tắc cảm thán, cũng có chút cảm giác thỏ khóc cáo. Hắn và Lục Trạch Lương có vài phần tranh đấu với nhau, nhưng phần nhiều là hợp tác, chẳng qua bây giờ người hợp tác khăng khít với hắn là Lục Trạch
Lương đã đi rồi.
- Cốc cốc cốc.
Diêu Trung Tắc khẽ gõ
cửa rồi đứng ngoài chờ, chỉ nửa phút sau thì bên trong vang lên giọng
nói của vợ Chử Vận Phong là chị Lý:
2Ai vậy?
- Chị, là tôi.
Diêu Trung Tắc vừa cười vừa nói.
Khi Diêu Trung Tắc lên tiếng thì cánh cửa vốn đóng chặt nhanh chóng
được mở ra, chị Lý thò đầu ra, khi thấy là Diêu Trung Tắc thì nhiệt tình nói:
- Bí thư Diêu, mời ngài vào bên trong.
Diêu Trung Tắc căn bản rất khách khí với chị Lý, hắn vừa vào cửa thì cười nói:
- Chị Lý, tôi thật sự hâm mộ chủ tịch Chử, chưa đến nhà đã nghe được
tiếng cười của trẻ nhỏ. Đến độ tuổi này của chúng ta không phải điều
muốn có nhất chính là nhà cửa vui vẻ vì có trẻ con sao?
Chị
Lý không khỏi nở nụ cười, bảo bối của bà là đứa cháu trai, lúc này nghe
thấy Diêu Trung Tắc khích lệ thì dùng giọng có ba phần tự đắc và khiêm
tốn nói:
- Anh Diêu muốn có cháu nội thì khó khăn gì, mau cho con trai nhanh chóng kết hôn, cái gì mà chẳng có.
- Tôi rất muốn nhưng căn bản là còn phải chờ nữa.
Diêu Trung Tắc nói rồi lắc đầu cười, hắn nói những lời này cũng không phải cho qua việc, căn bản có vài phần sự thật.
Đúng lúc này có hai đứa trẻ chạy từ trong phòng ra ngoài, đứa bé chạy phía sau nói:
- Vương Bắc Thần, mau cho tôi chơi một lát với.
"Vương Bắc Thần?"
Diêu Trung Tắc nghe được cái tên này mà không khỏi sững sờ, chị Lý
giống như thấy được vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, bà khẽ nói:
- Đứa
bé kia là con trai của trưởng phòng Vương, nó học cùng trường với cháu
nội của tôi, nhà này của chúng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu trẻ
con. Lúc này thì hay quá, hai đứa bé không có việc gì thường tụ tập lại
chơi đùa với nhau.
- Trẻ con thường thích vui vẻ, hơn nữa trẻ con thích chơi với bạn cùng
trang lứa, độ tuổi của chúng ta căn bản không phù hợp để chơi đùa với
chúng.
Trong mắt Diêu Trung Tắc chợt lóe lên một luồng sáng lạ, thế nhưng hắn lại dùng giọng cực kỳ ung dung bình tĩnh nói.
- Bí thư Diêu nói đúng, chúng ta căn bản là khó thể nào chạy theo chúng được.
Chị Lý nói rồi lớn tiếng với hai cậu bé:
- Binh Binh, mau chào ông Diêu đi.
Đứa bé được gọi là Tiểu Binh nhìn Diêu Trung Tắc, sau đó dùng giọng có
chút bất đắc dĩ gọi ông Diêu. Vương Bắc Thần đứng phía sau lại chủ động
nói một tiếng chào ông Diêu.
Diêu Trung Tắc nhìn phản ứng
khác biệt của hai đứa trẻ, hắn nhanh chóng cho ra phán đoán lúc ban đầu. Mặc dù trẻ nhỏ bây giờ thông minh thì cũng chưa thể khẳng định được
tương lai phát triển sau này, thế nhưng cơ sở vào lúc này căn bản có ảnh hưởng khá lớn đến tương lai. Trước kia Diêu Trung Tắc luôn cảm thấy con trai của Chử Ngôn Huy là cơ trí hơn người, thế nhưng bây giờ nhìn con
trai của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác núi cao còn có
núi cao hơn.
Chỉ là một đứa bé mà thôi, mình nghĩ đến nơi nào rồi?
Tuy Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân căn bản là không hòa thuận với
nhau, thế nhưng khi nhìn đứa con hoạt bát đáng yêu của Vương Tử Quân,
hắn không kìm lòng được và cảm thấy vui mừng. Hắn cười ha hả nói:
- Ông lần này đến không mang theo lễ vật cho các cháu, nói đi, các cháu thích gì? Lần sau ông mua đến cho.
- Ông Diêu, cháu muốn một con robot.
Binh Binh không phải lần đầu tiên lấy được món đồ chơi tốt trong tay
Diêu Trung Tắc, nó nhanh chóng dùng giọng không chút khách khí nói.
Nhưng nó còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Bắc Thần ngăn cản, chợt
nghe Vương Bắc Thần học giọng người lớn nói:
- Tiểu Binh, cô giáo Triệu nói, chúng ta không nên yêu cầu lễ vật với người lớn.
- Ha ha ha, đứa bé này đúng là.
Diêu Trung Tắc cười cười rồi sờ lên đầu Vương Bắc Thần:
- Lễ vật của ông Diêu không phải là người ngoài, thế này đi, ngày mai
ông sẽ mua cho mỗi đứa một con robot thật to, được không?
Diêu Trung Tắc nhìn hai đứa trẻ hoan hô vui vẻ chạy tung tăng ra bên
ngoài, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng thư thái hơn. Tuy tâm tư của
hắn không thể bị thay đổi bởi hai đứa trẻ, thế nhưng nhìn hai cậu bé vui vẻ thì hắn cũng thoải mái sảng khoái hơn.
Khi Diêu Trung Tắc đi vào thì Chử Vận Phong đeo dép lê đi ra. Khi Chử Vận Phong thấy Diêu Trung Tắc thì cười nói:
- Tôi còn đang nghĩ vì sao hai đứa kia lại vui vẻ như vậy, thì ra anh lại hứa cho chúng đồ chơi sao?
Lúc này Chử Vận Phong căn bản không khí phách như ở đơn vị, nụ cười trên mặt của lão làm cho người ta cảm thấy rất hòa ái.
- Mua cho bọn nhỏ chút đồ chơi, nếu không chúng lại không nhớ đến ông Diêu.
Diêu Trung Tắc nói rồi cầm cái túi trong tay đặt lên mặt bàn nói:
- Người ở dưới quê biết tôi thích ăn thịt lợn rừng, hai ngày trước gửi
cho tôi hai mươi cân, bây giờ lấy đến cho ngài nếm thử.
Chử
Vận Phong cũng không khách khí với Diêu Trung Tắc, hắn biết rõ Diêu
Trung Tắc nói đây là thịt lợn rừng, nhất định là thịt lợn rừng tốt nhất. Dựa vào vị trí của hai người, tuy chỉ là chút lễ vật nhưng lại tốt hơn
những thứ của người khác đưa đến rất nhiều.
- Anh đến phòng làm việc của tôi, chúng ta đứng đây chỉ quấy rầy tụi nhỏ mà thôi.
Chử Vận Phong biết Diêu Trung Tắc đến nhà mình tuyệt đối là có chuyện
cần thiết, thế cho nên nhìn thoáng qua hai đứa bé rồi đứng lên nói.
Diêu Trung Tắc vốn đến để bàn luận với Chử Vận Phong, bây giờ nghe Chử
Vận Phong nói như vậy thì nhanh chóng đi theo lên phòng làm việc ở lầu
hai. Chị Lý đã quá quen thuộc với tính cách của chồng, bà cũng không
theo vào, thế nên trong phòng chỉ có hai người Diêu Trung Tắc và Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong nhanh chóng rót ra hai ly trà. Đối với
chủ tịch Chử thì pha trà chỉ là đổ trà vào rồi rót nước nóng, những thứ
khác không quan tâm.
- Chủ tịch Chử, trà này vào trong tay anh thì căn bản là hư hết.
Diêu Trung Tắc uống ly trà do chính tay Chử Vận Phong pha chế, hắn nở nụ cười trêu chọc nói.
- Anh Diêu, có trà uống là tốt lắm rồi, cái gì mà là nát bét? Anh đúng
là, có đôi khi quá cẩn thận thì không hay, trà không phải dùng để uống
sao? Nên uống thì uống, nào có thời gian rảnh chú trọng đến những thứ
lằng nhằng phát sinh?
Chử Vận Phong đã từng nói nhiều lời với Diêu Trung Tắc ở đề tài này, thế nên trực tiếp dùng giọng sảng khoát cắt ngang lời.
Diêu Trung Tắc cười ha hả, cũng không tiếp tục nói về đề tài này. Sau
khi uống thêm vài ngụm nước thì Diêu Trung Tắc chợt nói:
- Anh có xem bản tin thời sự hôm nay không? Bí thư Diệp phê bình công tác của
thành phố Tây Trạch, nói bọn họ không nên chỉ chú trọng phát triển kinh
tế mà không quan tâmm đến những phương diện khác.
Chử Vận
Phong nâng ly trà lên uống một ngụm, nhưng lão không lên tiếng. Lão đã
sớm nghe nói về chuyện này, hơn nữa lão cũng có một bụng ý kiến về lời
nói của bí thư Diệp. Cái gì là phải chú trọng đến những phương diện
khác? Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, nếu như kinh tế
phát triển lạc hậu, anh muốn chú trọng phát triển phương diện khác, anh
lấy đâu ra thực lực kinh tế để làm bàn đạp? Rõ ràng đó chỉ là lý luận
suông.
Vfai ngày trước Chử Vận Phong còn định tổ chức hội
nghị thúc đẩy phát triển kinh tế trong ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy lần này lão cảm thấy Diệp Thừa Dân căn bản không phải đặc biệt chĩa vào mình,
thế nhưng dù sao thì lão cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Đâ có lẽ là vì lý niệm của mình khác biệt với Diệp Thừa Dân.
- Chủ tịch Chử, bí thư Diệp là người có chí hướng rộng lớn, bây giờ anh Lục đã đi, bước tiếp theo...
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì căn bản là không nói thêm điều gì nữa,
hắn biết rõ lời này chỉ cần nói đến đúng điểm rồi dừng thì hay hơn, tất
nhiên hắn và chủ tịch Chử sẽ hiểu cả mà thôi.
Chử Vận Phong
không nói lời nào, mặc dù sau khi sự kiện của Lục Trạch Lương phát sinh
thì lão có chút tức giận khó buông. Dù nói thế nào thì Lục Trạch Lương
làm trưởng phòng tổ chức cũng có thể giúp cho Chử Vận Phong tác động đến nhân sự một cách thuận tiện, bây giờ vị trí đổi lại là của Vương Tử
Quân, điều này làm cho lão cảm thấy rất áp lực.
Vương Tử Quân căn bản không phải là một người dễ dàng, mặc dù nhân phẩm không có vấn
đề, thế nhưng lại có khuynh hướng công tác nghiêng về phía Diệp Thừa
Dân. Tuy Chử Vận Phong cho rằng bất đồng ở phương diện công tác không
phải là chuyện gì quá lớn, thế nhưng ý chỉ của mình không được quán
triệt, điều này làm cho lão cảm thấy rất căm tức.
- Ừ!
Chử Vận Phong chỉ ừ một tiếng, căn bản không nói thêm gì khác.
Nhưng một tiếng này của Chử Vận Phong lại để cho Diêu Trung Tắc biết rõ ý nghĩa là gì. Diêu Trung Tắc cảm thấy chuyến đi này của mình là không
tệ, thế là tâm tư thả lỏng hơn một chút.
- Chủ tịch Chử, bây
giờ Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, bây giờ vị trí bí thư ủy ban
tư pháp không có ai nắm giữ, tôi cảm thấy khi tỉnh ủy đề cử vị trí bí
thư ủy ban tư pháp, chúng ta phải có liên hệ với bí thư Diệp mới được.
Diêu Trung Tắc nói, nhấn mạnh hai chữ chúng ta.
Chử Vận Phong nào không hiểu rõ ý nghĩ của Diêu Trung Tắc? Lão lập tức gật đầu nói:
- Đáng tiếc quá.
Tuy Chử Vận Phong chỉ nói ba chữ nhưng Diêu Trung Tắc hiểu rõ có ý
nghĩa gì. Thật ra hắn cũng thấy đáng tiếc cho Chân Hồng Lỗi, nếu như
không phải bị Vương Tử Quân cho một gậy vào đầu và bị xử phạt, như vậy
đây là thời điểm tốt nhất cho Chân Hồng Lỗi tiến lên. Ví trí bí thư ủy
ban tư pháp căn bản có lợi ích thực tế cao hơn nhiều so với cục trưởng
cục công an tỉnh.
Nhưng dựa theo quy định thì lúc này Chân
Hồng Lỗi đang bị xử phạt đảng, căn bản không có tư cách tiến lên. Cơ hội này bị bỏ qua, như vậy không biết phải chờ đến bao giờ mới có được lần
sau. Diêu Trung Tắc thầm cảm thấy đáng tiếc cho Chân Hồng Lỗi, đồng thời hắn nghĩ đến thủ phạm của vụ việc này, chính là Vương Tử Quân.
- Chủ tịch, Hồng Lỗi là người có năng lực công tác rất mạnh, dù bây giờ không tiến lên thì sau này vẫn còn cơ hội. Tôi cảm thấy bây giờ tốt
nhất là không nên cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp để trống, dù sao thì
phương diện bảo đảm trật tự trị an của tỉnh Nam Giang vẫn phải được tăng cường.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão nhìn Diêu Trung Tắc, trầm mặc giây lát rồi nói:
- Anh cảm thấy ai phù hợp với chức vụ này?
Diêu Trung Tắc tuy nói ra vấn đề này nhưng hắn cũng không thể quyết định được, hắn cười nói:
- Tôi cảm thấy Thích Phúc Lai của thành phố Lâm Hồ là phù hợp, vì những năm gần đây anh ta công tác tốt, căn bản lý lịch cũng không tồi.
Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, là người được Chử Vận Phong đề
bạt lên, là người có khả năng cao độ. Lúc này Diêu Trung Tắc muốn đẩy
Thích Phúc Lai tiến lên, tất nhiên không phải vô duyên vô cớ. Tuy hai
người đi lại tương đối gần, thế nhưng Chử Vận Phong không cho rằng Diêu
Trung Tắc sẽ luôn theo sát bên mình.
Lúc này Diêu Trung Tắc đề xuất Thích Phúc Lai, như vậy đối phương nhất
định sẽ có yêu cầu ở phương diện khác. Nhưng nếu so với một vị trí là
thường ủy tỉnh ủy, dù có yêu cầu khác cũng không phải là quá phận.
- Phúc Lai có năng lực rất mạnh, công tác nhiều năm ở thành phố Lâm Hồ, căn bản là có uy vọng lớn.
Hai người Diêu Trung Tắc và Chử Vận Phong cũng không tiếp tục dừng lại ở chủ đề này, sau khi đạt thành nhận thức thì cũng không cần nói thêm.
Diêu Trung Tắc nói thêm vài câu, sau đó nói rõ ý nghĩ của mình:
- Chủ tịch Chử, ngày hôm qua tôi đến thăm anh Chung của trường đảng tỉnh
ủy. Ôi, đồng chí này chăm chỉ cần cù công tác, không ngờ bây giờ lại
sinh bệnh, mới đó đã ngã bệnh, thật sự đáng tiếc.