Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1542: Chương 1542: Không bỏ ra tiền mà lại kiếm được tiền.




Vương Tử Quân cũng đang uống trà giống như Cố Tắc Viêm, thế nhưng bây giờ hắn chỉ uống trà một mình, không có ai làm bạn, trên mặt bàn chính là tư liệu về công ty Quả Mậu.

Quả Mậu là một công ty đầu tư tài chính quan trọng của tỉnh Mật Đông, nguồn tài chính của nó xuất phát từ các cổ đông, thế nhưng khi công ty liên tục phát triển, bọn họ dùng phương thức góp vốn ngân hàng theo kiểu phi pháp để tìm được những nguồn lợi tức dồi dào khác.

Thế nhưng phương pháp bọn họ áp dụng căn bản rất tuyệt diệu, lại có người tuyến trên giúp đỡ, thế cho nên cực kỳ kín kẽ, không có khe hở.

Vương Tử Quân cầm lấy tài liệu mà Trương Tề Bảo chuẩn bị cho mình, hắn cau mày. Hắn làm người chủ quản tài chính tỉnh Mật Đông không phải ngày một ngày hai, hắn biết những nguy hại từ phương pháp góp vốn phi pháp kia. Theo những gì mà tài liệu này phản ánh thì Vương Tử Quân hoàn toàn có thể cho người đi trực tiếp điều tra.

Sợ ném chuột vỡ bình sao?

Lúc này công ty Quả Mậu đã cố ý giở trò trong lễ khánh thành diễn đàn đầu tư, nếu như mình lập tức cho người đi điều tra về công ty này, chỉ sợ có nhiều người nói mình báo tư thù, hơn nữa còn là loại người có thù tất báo.

Điều này ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của hắn.

Vương Tử Quân xoa xoa đầu, thầm nghĩ sự việc như thế này thì khó khăn nhất chính là mở ra cục diện. Nếu sự kiện này xảy ra ở Nam Giang, hắn cũng không cần lên tiếng, bên dưới sẽ có người động tay. Tuy nhiều người biết rằng đó là ý của mình, thế nhưng hắn không phải là người ra tay.

Lúc này ở Mật Đông đám người chung quanh đa số đang đứng nhìn, cũng không có ai chịu xuất lực vì sự kiện này.

Lúc này biện pháp tốt nhất là nhịn một chút, cứ để yên nơi đó chờ mình ổn định lại vị trí rồi nói sau. Chính trị không phải là nhu nhược, đặc biệt là với người ở cấp độ như Vương Tử Quân.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, Vương Tử Quân đi ra cửa nhìn qua, thấy chủ tịch Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục đang đứng trước cửa.

Lôi Hợp Tuấn lúc này gõ cửa nhà mình, rõ ràng đã xác định được mình có ở nhà. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mở cửa ra.

- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến thăm mẹ, nghe nói ngài ở ngay bên cạnh, thế là đi đến gõ cửa, không ngờ lại may mắn như vậy, ngài lại có ở nhà. Lôi Hợp Tuấn nhìn thấy Vương Tử Quân thì lập tức cười nói.

Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Lôi Hợp Tuấn chỉ là một cái cớ, thế nhưng hắn hiểu mà cũng không vạch trần đối phương. Hắn là người lăn lộn từ cơ sở lên trên, hắn biết rõ người ta cũng có nhiều điểm khó xử, thế là mời Lôi Hợp Tuấn đi vào ngồi xuống rồi cười nói: - Chủ tịch Hợp Tuấn, mẹ của anh ở nơi đây sao? Biết đâu tôi đã từng gặp mặt bác gái rồi? Anh cứ nói với bác gái, có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi ở gần bên cạnh có thể quan tâm giúp đỡ một chút.

Lôi Hợp Tuấn tất nhiên không dám làm phiền một vị phó bí thư tỉnh ủy quan tâm đến mẹ mình, thế nhưng hắn lại tỏ ra cực kỳ cảm động, sau đó gật đầu nói: - Cám ơn bí thư Vương.

Lôi Hợp Tuấn nói rồi thấy Vương Tử Quân định châm trà cho mình, hắn vội vàng đứng lên giúp Vương Tử Quân rót trà.

Sau khi nói hai câu buôn chuyện thì Lôi Hợp Tuấn dùng giọng thăm dò nói: - Bí thư Vương, căn hộ của ngài căn bản không quá thuận tiện, mỗi ngày ngài đều công tác bận rộn, nhất định phải có người chăm lo cho cuộc sống của ngài mới được.

Lôi Hợp Tuấn nói những điều này có ý nghĩa vô cùng rõ ràng, Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lôi Hợp Tuấn. Lúc này Lôi Hợp Tuấn cảm thấy trái tim mình đập mạnh lên dưới ánh mắt của Vương Tử Quân.

[CHARGE=4]

Khi Lôi Hợp Tuấn không biết nên nói như thế nào thì chợt nghe Vương Tử Quân cười nói: - Tôi ở một mình đã quen rồi, hơn nữa hai tháng sau Tiểu Bắc sẽ chuyển đến, cô ấy thích tự mình thu dọn việc nhà, thế nên cũng không cần thiết có người giúp việc.

Thành phố Đồng Lục căn bản là khá tốt, tuy phương diện kinh tế không đứng đầu tỉnh thế nhưng tốc độ tăng trưởng cũng rất nhanh. Vài ngày trước Vương Tử Quân đã đi đến thành phố Đồng Lục, hắn cũng có không ít ấn tượng với thành phố này, bây giờ nghe Lôi Hợp Tuấn báo cáo thì có vài ý nghĩ càng thêm rõ ràng.

- Bí thư Vương, thành phố Đồng Lục chúng tôi cũng có hạng mục xây dựng nhà thi đấu trung tâm, bây giờ đang đẩy nhanh tiến độ. Tuy chúng tôi có khó khăn ở phương diện tài chính, thế nhưng chúng tôi có thể đảm bảo với ngài, sẽ tuyệt đối xây dựng xong hạng mục này vào đúng thời gian quy định. Lôi Hợp Tuấn biết rõ Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu tổ giám sát tiến độ công trình cho đại hội thể dục thể thao, tuy đã có diễn đàn đầu tư thế nhưng nếu phía địa phương có thể làm tốt công tác, như vậy không khác nào giảm đi áp lực cho Vương Tử Quân.

Tài chính các cấp cũng không phải dư dả, lúc này Lôi Hợp Tuấn có thể tỏ thái độ như vậy với Vương Tử Quân, tất nhiên là đang tỏ thái độ của chính mình. Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi đã đến xem nhà thi đấu trung tâm của thành phố Đồng Lục, vị trí của nó cũng không tệ, thế nhưng hoàn cảnh bốn phía có chút chật chội hỗn loạn.

Lôi Hợp Tuấn nghe ý kiến của Vương Tử Quân ở sự kiện này càng cảm thấy mình đến đây một chuyến là có giá trị, nhưng dù thế nào thì đây cũng là một cơ hội cho hắn tiếp cận Vương Tử Quân.

- Khi mà toàn dân chú trọng luyện tập thể dục thể thao và nhiều người nghỉ ngơi cần rèn luyện sức khỏe thì sân vận động trung tâm có thể thực hiện phương pháp kinh doanh thương nghiệp, các anh có thể lợi dụng lưu lượng người lớn ở khu trung tâm để biến nó thành một trung tâm kinh tế của thành phố, lưu lượng người chính là nguồn tài nguyên rất lớn. Vương Tử Quân nói đến đây thì nâng ly trà lên uống một ngụm: - Biến nó thành trung tâm thương nghiệp đầu tư thì càng dễ dàng hơn.

Lôi Hợp Tuấn là chủ tịch thành phố nhiều năm, hắn căn bản không xa lạ gì các phương diện phát triển kinh tế. Trước kia hắn không ngờ, thế nhưng bây giờ sau khi Vương Tử Quân lên tiếng thì hắn giống như tỉnh dậy trong giấc mộng, chỉ sau nháy mắt đã hiểu giá trị của nhà thi đấu mà chính mình nghĩ rằng đó chỉ là ném tiền kiếm được chút vinh dự. Nếu như hắn làm tốt, biết đâu chẳng phải dùng tiền của mình để xây dựng nhà thi đấu trung tâm? Chỉ cần có sự vận tác của chính quyền, như vậy không phải sẽ là vừa không bỏ ra xu nào vừa phát tài hay không?

Điều này làm cho Lôi Hợp Tuấn cảm thấy rất khẩn cấp, hơn nữa tất cả những vấn đề khó khăn tương quan sẽ được giải quyết.

Vô tình Lôi Hợp Tuấn ngoài cảm thấy cực kỳ bội phục Vương Tử Quân vừa cảm thấy rất vui mừng, hắn nhanh chóng nói: - Bí thư Vương, nếu không phải vừa rồi ngài chỉ điểm thì tôi đang cưỡi lừa mà lại cố gắng đi tìm lừa, ngồi trên núi vàng lại phải đi xin cơm. Lúc này tôi sẽ cho người làm tốt công tác kết hợp nhà thi đấu trung tâm với khu thương nghiệp phức hợp để kêu gọi đầu tư, như vậy cũng kính nhờ diễn đàn đầu tư của ngài trên tỉnh quan tâm một chút.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Cung cấp và phục vụ cho các thành phố trong tỉnh chính là nhiệm vụ và trách nhiệm của diễn đàn đầu tư, anh cần gì phải kính nhờ hay không? Anh cứ trực tiếp đi tìm Lý Bạch Vũ, để anh ấy ra tay giúp đỡ là được.

Có câu tri kỷ gặp nhau thì ngàn ly cũng thiếu, Lôi Hợp Tuấn cùng Vương Tử Quân nói chuyện đến khá nhiều chủ đề, bản thân hắn lại rất có trình độ, thế cho nên hai bên trò chuyện với nhau mà sinh ra cảm giác không mưu mà hợp.

Khi đồng hồ chỉ vào con số chín giờ, Lôi Hợp Tuấn biết mình nên cáo từ. Trước khi đi hắn có chút do dự: - Bí thư Vương, gần đây tôi nghe bên dưới có vài lời đồn đãi, không biết có nên nói ra hay không?

- Có vấn đề gì thì anh cứ nói. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cũng muốn xem những tin đồn mà Lôi Hợp Tuấn nhắc đến có nội dung thế nào, thế nhưng hắn không ngăn cản Lôi Hợp Tuấn.

- Bí thư Vương, gần đây tôi nghe không ít người nói bí thư Vi đã khổ cực nhiều năm cho tỉnh của chúng ta, cuối cùng còn phải đứng sang bên cạnh, thật sự là có chút... Lôi Hợp Tuấn nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Điều này nói rõ bí thư Vi có uy tín và cơ sở cao trong cán bộ quần chúng tỉnh Mật Đông.

Lôi Hợp Tuấn nhìn động tác khoát tay của Vương Tử Quân, hắn hiểu bí thư Vương đã không úuốn mình nói thêm. Hắn vội vàng ngậm miệng, hắn tin tưởng bí thư Vương nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của mình.

Sau khi tiễn chân Lôi Hợp Tuấn ra ngoài cửa thì trên mặt Vương Tử Quân xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, hắn cầm tư liệu trên mặt bàn rồi đi vào trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.