Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1541: Chương 1541: Tránh cũng không thể.




Lữ Chính Bình ngồi đối diện với Vương Tử Quân, lúc này hắn nhìn gương mặt với nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ cảm khái. Nhớ năm xưa khi hai bên mới tiếp xúc với nhau thì Vương Tử Quân chỉ là một vị chủ tịch thành phố, nhưng mới đó mà người này đã tiến lên vị trí tương lai vô hạn, đã làm cho người ta cực kỳ ngưỡng mộ.

Vài ngày nữa bí thư Vương này sẽ là một viên đại tướng có chiến công hiển hách nhất, chỉ sợ vị trí sẽ càng lúc càng lớn.

- Giám đốc Lữ, chúng ta đã lâu không gặp, vài năm qua tập đoàn Huyền Lục phát triển rất mạnh mẽ, tôi nghe nói các anh cũng đang đầu tư lớn phía tỉnh Sơn Nam. Vương Tử Quân mở tiệc chiêu đãi Lữ Chính Bình, dù là vì nguyên nhân đầu tư hay là vì mối quan hệ năm xưa thì hắn cũng phải tận tình chủ nhà với người này.

- Bí thư Vương, hiện tại tập đoàn Huyền Lục chúng tôi sở dĩ lấy được thành công lớn ở tỉnh Sơn Nam đều là nhờ sự quan tâm giúp đỡ của ngài. Nếu như không có những lời nói khai sáng của ngài năm xưa, chúng tôi sẽ không bao giờ nắm được kỳ ngộ, thế cho nên muốn nói lời cảm tạ cũng khó thể dùng câu nào nói cho rõ được.

- Ha ha ha, giám đốc Lữ quá khách khí rồi, tập đoàn Huyền Lục các anh có thể nắm bắt được kỳ ngộ, có thể cho ra những quyết sách khách quan nắm chắc tình thế, điều này căn bản không có liên quan quá lớn đến tôi. Ngài chuyển vinh dự sang người tôi, chẳng phải đang ép tôi vào thế mua danh chuộc tiếng sao? Vương Tử Quân khoát tay áo rồi cười nói.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lữ Chính Bình nhannh chóng đi ra mở cửa phòng, chợt thấy một cô gái mặc áo khoác xanh cực kỳ quyến rũ đi vào.

Nếu như là người thường xem tivi sẽ phát hiện người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này là một nữ nhân vật chính của bộ phim truyền hình đang được đón xem, có không biết bao nhiêu thanh niên nam nữ mong chờ nàng xuất hiện.

Đang tiếc bây giờ Vương Tử Quân có quá ít thời gian, thế nên xem tivi chủ yếu là chương trình thời sự và tài chính, căn bản chưa từng xem qua những chương trình đại chúng kia bao giờ.

- Bí thư Vương, đây là Tần Na, là bạn của tôi, là một diễn viên, cũng là nữ diễn viên chính của bộ phim đang được mọi người đón xem vào lúc này. Khi Tần Na đi đến thì Lữ Chính Bình dùng giọng vui vẻ nói.

Tần Na đi đến gần Vương Tử Quân, nàng căn bản đã có chuẩn bị với sự kiện gặp mặt lần này, thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân với độ tuổi tương tự như mình thì không khỏi kinh hoảng. Nàng là một người phụ nữ phát triển mạnh mẽ trong giới giải trí, nàng căn bản biết rõ lần này Lữ Chính Bình đồng ý cho mình một căn nhà, mặc dù không nói rõ mục đích thế nhưng mọi thứ lại quá rõ ràng rồi.

Tần Na cảm thấy một người có thể làm cho giám đốc Lữ hao tổn tâm tư để nịnh nọt thì nhất định phải là một ai đó rất giỏi, không ngờ đối phương lại đang còn trẻ như vậy. Nàng căn bản không quá quan tâm đến phương diện chính trị, thế nên cũng không biết Vương Tử Quân là ai.

Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ được xưng tụng là cực kỳ xinh đẹp này mà hai hàng chân mày không khỏi dựng lên, nhưng sau đó hắn mỉm cười bắt chuyện với Tần Na, ánh mắt vẫn đặt lên người của Lữ Chính Bình.

Tần Na cực kỳ tự tin vào sức quyến rũ của mình, không nói đến phương diện đối phương còn trẻ, cho dù là người có tuổi nhìn thấy nàng cũng không dịch chuyển ánh mắt. Đồng thời nàng căn bản có thể cảm nhận được sự biến đổi ánh mắt của đám đàn ông đối diện với mình.

[CHARGE=4]Lúc này người đàn ông kia tỏ ra cực kỳ bình thản, điều này làm cho Tần Na cảm thấy không muốn, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ hờn dỗi. Nàng rất muốn làm cho người đàn ông kia nhìn vào sự hiện hữu của mình.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly. Tần Na cởi áo khoác, nàng khôn khéo đi đến trước mặt Vương Tử Quân, lại cúi xuống rót rượu cho Vương Tử Quân. Mỹ nữ ăn mặc rất thiếu vải, lại mặc áo trễ ngực, lúc này vừa cúi xuống thì bộ ngực giống như nhảy ra dán lên mặt Vương Tử Quân. Tần Na có bộ ngực đẹp, cực kỳ no đủ, da trắng mịn màng, Vương Tử Quân cảm thấy nó giống như hai quả đào tiên làm cho người ta thèm thuồng chảy nước miếng. Hắn không nhịn được có chút kinh hoảng, hắn cúi đầu xuống đốt thuốc, ánh mắt tiến hành ăn liên hoan.

Lữ Chính Bình thấy Tần Na chủ động mời rượu thì trong lòng thầm mắng người này quá khôn khéo, khi hai bên trò chuyện với nhau thì cô nàng còn cố gắng khước từ, bây giờ thì tốt rồi, bản lĩnh hồ ly đã hiện rõ nguyên hình. Lữ Chính Bình nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tần Na, tâm tình của hắn cũng có chút chuyển biến, hắn không khỏi có chút ê ẩm ghen ghét, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, Tiểu Na rất ít khi uống rượu, bây giờ cô ấy chủ động mời ngài một ly, ngài cũng không nên không nể mặt được.

Lữ Chính Bình nói đến đây thì quay sang nói với Tần Na: - Tiểu Na, cô có thể mời rượu bí thư Vương, thế nhưng cô nhất định phải hiểu quy củ mời rượu chính là người mời phải uống trước, nếu không thì không thể mời rượu được.

- Giám đốc Lữ luôn ức hiếp người khác, biết rõ tửu lượng của người ta không được tốt mà vẫn cố gắng như thế. Phụ nữ đẹp luôn biết cách chiếm tiện nghi, lúc này lời nói của Tần Na càng làm cho người ta cảm thấy mơ màng, Lữ Chính Bình nghe thấy như vậy cũng không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.

- Tửu lượng kém nhưng nếu đã mời người khác uống thì không uống không được. Lữ Chính Bình nói làm cho Tần Na phải nâng ly rượu lên, khi nàng dùng ánh mắt tràn đầy quyến rũ nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân lại cười nói: - Giám đốc Lữ, cũng đừng làm khó Tần tiểu thư, hai người chúng ta cụng một ly, Tần tiểu thư thích uống bao nhiêu cũng được.

Dựa theo những gì mà Tần Na hiểu về Lữ Chính Bình, những lời đề nghị khác biệt này đều bị đẩy đi, thế nên lúc này nàng nhanh chóng nhấc ly rượu của mình lên.

Nhưng không ngờ là Lữ Chính Bình lại căn bản không từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn nâng ly rượu lên nói: - Vậy thì nghe theo chỉ thị của bí thư Vương.

Tần Na thật sự là vưu vật hiếm có, không những đẹp đẽ, thân hình bốc lửa, ăn nói lại cực kỳ có chừng mực, lại nắm rõ tâm tư của đàn ông. Tuy Lữ Chính Bình và Vương Tử Quân chỉ nói những chuyện không liên quan, thế nhưng vì có nàng mà bầu không khí trên bàn cơm càng ngày càng tốt hơn.

Mọi người ăn cơm hơn một giờ, trong khoảng thời gian này Tần Na chủ yếu là người tiếp khách, thế nhưng ánh mắt của nàng lại cực kỳ hiếu kỳ với Vương Tử Quân. Nhìn từ cuộc trò chuyện thì nàng thấy lần này Vương Tử Quân là người làm chủ, thái độ của Lữ Chính Bình cũng cực kỳ nịnh nọt.

- Anh Lữ, ngày mai tôi cũng không có thời gian đi với anh, như thế này nhé, tôi sẽ cho Hiểu Bạch đi với anh, để anh thăm thú cảnh đẹp của tỉnh Mật Đông chúng tôi. Vương Tử Quân đứng lên rồi nói với Lữ Chính Bình.

Lữ Chính Bình nở nụ cười đứng lên theo nói: - Bí thư Vương, chuyện của tôi thì ngài không cần quan tâm, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với ngài.

Tần Na cầm lấy áo khoác của mình lên rồi chú ý chỉ Vương Tử Quân đi ra ngoài, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ không muốn, loại cảm giác này chưa từng phát sinh trên người nàng.

- Bí thư Vương, uống rượu xong có nên đi tắm nước nóng không? Khách sạn này có dịch vụ tắm nước nóng rất tốt, nghe nói nước là từ suối nước nóng từ dưới lòng đất. Lữ Chính Bình nói rồi nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, lúc này gương mặt Tần Na lại có hơi đỏ hồng, nàng hiểu rõ ý nghĩ của Lữ Chính Bình là gì. Vương Tử Quân nhìn Tần Na đang đứng cách không xa mình và Lữ Chính Bình, hắn nào không rõ ý nghĩ của Lữ Chính Bình? Nếu đi tắm nước nóng mà lại có một mỹ nữ cực kỳ quyến rũ ở bên cạnh, như vậy dù là người đàn ông nào cũng cực kỳ khó khống chế, điều này cũng rất khó tiếp thường ủy Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không chơi trò này, hắn nhăn mày rồi nói: - Giám đốc Lữ, trước đó chúng ta cũng không nói về việc này.

Tần Na nhìn Vương Tử Quân rời đi và nhìn vẻ mặt có chút thất lạc của Lữ Chính Bình, nàng ăn bản không hiểu cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì. Nàng nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó do dự một chút rồi nói: - Giám đốc Lữ, anh ta là ai vậy?

- Điều này cô không cần phải xen vào. Lúc này cảm xúc của Lữ Chính Bình có vẻ hơi kém, hắn phất phất tay nói: - Cô đi về đi, thứ tôi đã đồng ý cho cô sẽ không thiếu.

Tần Na nhìn bộ dạng của Lữ Chính Bình mà nghi vấn trong lòng càng thêm mạnh mẽ, sau đó nàng lại cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ về người đàn ông với bộ dạng lạnh lùng kia.

- Người này cũng thật là, không thèm nể mặt ngài, đúng là không biết trời cao đất rộng... Khi Tần Na chuẩn bị nói ra những lời châm ngòi ly gián thì Lữ Chính Bình đã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng: - Trước mặt tôi không nên chơi trò thông minh vặt thế này, đồng thời sau này cô cũng nên quên đi chuyện hôm nay.

Tần Na lắc mông xoay người rời đi, Lữ Chính Bình nhìn cặp mông lớn của nàng mà chợt cảm thấy quyền lực giống như cái mông phụ nữ, dù có trắng bóng mê người thế nào thì bên trong cũng chỉ là cứt. Thế nhưng điều làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu chính là ai cũng coi cứt này như vàng thỏi, khi đến đối diện với những người cầm quyền cao thì luôn tỏ ra nịnh bợ, cực kỳ mong muốn được tiếp cận.

Vương Tử Quân cũng không lập tức về nhà, hắn đi vào trong phòng họp nhỏ mà hôm nay mình với Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy đến nghỉ ngơi, lúc này bên trong phòng có đám người Lý Bạch Vũ và Trương Tề Bảo đang chờ. Khi Vương Tử Quân đi vào thì Lý Bạch Vũ đứng lên nói: - Bí thư Vương, lần này tôi không làm tốt công tác của mình, nếu không phải là ngài nhìn xa trông rộng, việc này thiếu chút nữa bị tôi làm tổn hại trầm trọng.

Người ngoài nhìn vào thì thấy Lý Bạch Vũ hôm nay công tác cả ngày, gương mặt vui vẻ, thế nhưng bản thân hắn lại giống như đứng đống lửa ngồi đống than, cực kỳ sợ hãi. Vì sự kiện công ty Quả Mậu ngang nhiên chấm dứt hợp tác cực kỳ đáng sợ, vì sau đó diễn đàn đầu tư sẽ là trò cười trong mắt mọi người.

Lý Bạch Vũ là người chịu trách nhiệm chủ yếu về diễn đàn đầu tư, chỉ sợ tương lai sau này càng thêm xa vời. Đáng sợ hơn chính là cảm thấy xấu hổ không phải là bản thân hắn, còn có cả bí thư Vương. Đây chính là cơ hội biểu hiện hình tượng của bí thư Vương sau khi đến Mật Đông, lúc này ở Mật Đông có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bí thư Vương.

- Bạch Vũ, mặc dù công tác chuẩn bị có chút vấn đề, thế nhưng đó không phải là vì anh, anh không cần tự tạo nên áp lực lớn cho mình. Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ trong tay của Triệu Hiểu Bạch, sau đó hắn khoát tay với Triệu Hiểu Bạch: - Công ty Quả Mậu là công ty Quả Mậu, công tác chuẩn bị là của chúng ta, tôi nghĩ rằng chúng ta không nên đặt nặng tâm tư lên những sự việc đã diễn ra. Bây giờ diễn đàn đầu tư đã tạo nên một cơ sở mở đầu rất tốt, tôi hy vọng sau này mọi người có thể cùng nhau cố gắng, làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, cho ra nhiều thành tích chào đón hội nghị kinh tế toàn tỉnh.

Lý Bạch Vũ nghe những lời trấn an của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, gương mặt đỏ bừng lên: - Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, tuyệt đối không làm ngài thất vọng.

- Như vậy mới được, xem như ngày hôm nay chúng ta đã khai trương diễn đàn đầu tư, còn sau này chúng ta có thực hiện được mục đích hay không chỉ có thể nói dựa theo thành tích đạt được, nhưng như thế thì chúng ta mới có thể đứng vững, mở miệng mới có chất lượng. Sau khi khuyến khích mọi người vài câu thì Vương Tử Quân để cho Lý Bạch Vũ đi chúc mừng các nhân viên công tác tham gia vào sự kiện hôm nay, còn hắn và Trương Tề Bảo đi đến phòng họp, hắn nghe Trương Tề Bảo báo cáo về công ty Quả Mậu.

[CHARGE=4]

- Chủ tịch Cố, tôi không làm tốt sự kiện vừa rồi. Lỗ Đỉnh Thành ngồi đối diện với chủ tịch Cố Tắc Viêm rồi khẽ lên tiếng kiểm điểm bản thân.

Cố Tắc Viêm lạnh nhạt hút thuốc, ngay sau đó hắn lên tiếng cười nói: - Giám đốc Lỗ, chuyện này anh không nên tự trách mình, sự việc thành công thì vui vẻ, không thành thì cũng không ai làm gì chúng ta được, thế nên cũng không nên trách người khác.

lỗ đỉnh thành gật đầu, hắn nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Tắc Viêm, trong đầu thầm suy xét xem rốt cuộc đối phương có bình tĩnh như những biểu hiện bên ngoài hay không? Căn cứ vào kinh nghiệm hai bên liên hệ với nhau, hắn cảm thấy lúc này chủ tịch Cố cũng không được nhẹ nhàng thoải mái như những biểu hiện bên ngoài.

- Chủ tịch Cố, giám đốc Lý của công ty Quả Mậu bây giờ rất sợ hãi, anh ấy đã đắc tội với bí thư Vương, chỉ sợ sẽ bị bí thư Vương ra tay đối phó. Lỗ Đỉnh Thành trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Cố Tắc Viêm.

Hai mắt Cố Tắc Viêm khẽ híp lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới cười nói: - Việc làm ăn hợp tác thì cần chú trọng phương diện tình nguyện, đầu tư vào phải chú trọng hoàn cảnh đầu tư, bọn họ có sai chỗ nào sao?

Lỗ Đỉnh Thành thấy Cố Tắc Viêm nói lời mập mờ như vậy thì cũng không chút thoải mái, công ty Quả Mậu dám chơi trò phản gián như vậy, quan trọng nhất không phải là vì có sự giúp đỡ của Cố Tắc Viêm anh sao? Không ngờ bây giờ người ta đã làm xong, thế nhưng anh lại chạy trốn nhanh như thỏ, mặc dù anh nói lời rất êm tai thế nhưng nghe vào tai người khác lại có hiềm nghi từ chối không quan tâm.

Nhưng dù Lỗ Đỉnh Thành có không thoải mái thì cũng phải nhịn. Sự việc này phát sinh giữa thượng cấp và hạ cấp, đặc biệt là thủ trưởng nắm trong tay quyền sát sinh, dù anh biết mình bị đùa giỡn thế nhưng cũng khó thể tránh đi đâu được, muốn tránh cũng không xong, đành phải để mặc cho số phận, kiên trì đón tiếp.

Lỗ Đỉnh Thành trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Cố, anh Lý của công ty Quả Mậu đã không thể ngủ yên, tôi đã truyền đạt chỉ thị của ngài với anh ấy, tôi tin tưởng anh ấy sẽ yên ổn hơn.

- Anh Lỗ, với quan hệ của chúng ta nhiều năm qua, anh còn không tin những gì tôi nói sao? Cố Tắc Viêm nhìn Lỗ Đỉnh Thành rồi cười cười nói, sau đó lại tỏ ra có chút tự đắc: - Bí thư Vương là người rộng rãi sảng khoái, có nhiều toan tính, vì sao vào thời điểm mấu chốt lại vì một chút chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của mình? Anh cứ yên tâm đi.

Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành khẽ biến đổi, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ý nghĩ của Cố Tắc Viêm. Câu nói có nhiều toan tính là vì Vương Tử Quân muốn tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh, nếu bây giờ tính toán chi li với những tiểu nhân vật sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.

Lỗ Đỉnh Thành suy xét giây lát, hắn cảm thấy lời nói của Cố Tắc Viêm rất có lý. Hắn thầm có vài phần kính nể Cố Tắc Viêm, ngoài miệng lại cười nói: - Chủ tịch Cố, nói chuyện với ngài làm tôi cảm thấy trước mặt tươi sáng hơn nhiều.

Cố Tắc Viêm cũng không tỏ ý kiến với câu nịnh hót của Lỗ Đỉnh Thành, hắn chỉ nâng ly trà lên uống một ngụm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.