Bí Thư Trùng Sinh

Chương 739: Chương 739: Không nên tức giận khi thua, không nên giữ lại khi phá




Vương Tử Quân khẽ lật vài trang văn kiện ra xem, sau đó lại nghĩ sang hướng khác, trong đầu chợt lóe lên hình bóng của đứa con trai mập mạp.

"Nên về nhà chơi với con!"

Vương Tử Quân chợt mỉm cười, hắn đi ra khỏi phòng. Lý Đức Trụ vừa được sắp xếp vào ban lái xe của thị ủy, hắn đã sớm chờ dưới lầu, khi thấy Vương Tử Quân đi xuống thì vội vàng xuống xe mở cửa.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Đức Trụ, hắn khẽ gật đầu, nói muốn về nhà rồi dựa lưng lên ghế khẽ híp mắt. Khi xe chạy ra khỏi thị ủy La Nam, hắn chợt thấy hai chiếc xe một trước một sau đang chạy cùng một hướng ở phía trước xe của hắn.

"Sao lại là xe của hai người bọn họ?"

Vương Tử Quân nhìn biển số xe của hai chiếc xe kia mà cũng không xa lạ gì, phía trước là xe của phó bí thư Lục Ngọc Hùng, xe phía sau chính là số sáu thị ủy, là của trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi.

Hai người một là phó bí thư nắm công tác tổ chức, một là trưởng phòng tổ chức, bọn họ đi cùng với nhau cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng hai ngày qua mình tiến hành điều chỉnh nhân sự, bây giờ Tôn Chiêu Hi và Lục Ngọc Hùng lại đi cùng nhau, sự việc cũng không đơn giản như vậy.

- Nhảy đi.

Vương Tử Quân thầm mắng một câu, sau đó hắn nhắm mắt lại. Lý Đức Trụ lái xe rất cẩn thận, hắn nhanh chóng chạy về phía khu nhà thị ủy.

Tôn Chiêu Hi lúc này cũng không thấy xe của Vương Tử Quân chạy ra ngoài, nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự không bình tĩnh. Hôm nay hắn sở dĩ đồng ý với lời mời của Lục Ngọc Hùng, chủ yếu là vì nể mặt người này; thứ hai cũng là vì trước khi đến đã nhận được điện thoại của chủ tịch Trình Tự Học của hội đồng nhân dân thành phố.

Lần này Tôn Chiêu Hi cũng có ý nghĩ của mình trong sự kiện điều chỉnh nhân sự, khi hắn đi đến đảm nhiêm vị trí trưởng phòng tổ chức thành phố La Nam, Lục Ngọc Hùng đã xem như nắm cả thiên hạ trong công tác tổ chức. Dù hắn là trưởng phòng tổ chức thành phố, thế nhưng Lục Ngọc Hùng là phó bí thư nắm công tác tổ chức, bí thư Lục vẫn có quyền chủ đạo rất lớn.

Tôn Chiêu Hi là lãnh đạo một phương, hắn rơi vào tình huống mất quyền lực và cảm thấy rất không thoải mái. Bất đắc dĩ là vì khi đó Trình Tự Học căn bản là mặc kệ Lục Ngọc Hùng, thế nên dù hắn không thoải mái thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Tôn Chiêu Hi xem như đã nhẫn nhịn nhiều năm, bây giờ Vương Tử Quân đến nhận chức, hắn cảm thấy cơ hội đã đến với mình, cuối cùng cũng có cơ hội phá kén chui ra. Phương diện điều chỉnh nhân sự lần này không phải chỉ là một lần lật bài của Vương Tử Quân, cũng là một cơ hội lớn cho Tôn Chiêu Hi nắm công tác tổ chức vào trong bàn tay của mình.

Tôn Chiêu Hi luôn quan sát Vương Tử Quân từ đi đến thành phố La Nam, với những thành tích chói sáng của bí thư Vương, Tôn Chiêu Hi cảm thấy Vương Tử Quân là người đáng giá được mình đầu tư bây giờ và cũng là về sau.

Lục Ngọc Hùng sẽ không cam lòng ném quyền nhân sự cho Vương Tử Quân, nếu Tôn Chiêu Hi có thể giúp Vương Tử Quân đoạt được quyền nhân sự, như vậy địa vị của mình ở trước mặt Vương Tử Quân sẽ là nước lên thuyền lên.

Dù Lục Ngọc Hùng và Trình Tự Học có nói với nhau cái gì, chính mình hôm nay thật sự giống như là Từ Thứ vào doanh trại quân Tào. Tôn Chiêu Hi có tính toán như vậy, thế nên vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.

Vài phút sau xe dừng lại ở một khách sạn trên đường Tây Giao, Tôn Chiêu Hi xuống xe, Lục Ngọc Hùng đã xuống xe sẵn, hắn cười nói:

- Trưởng phòng Tôn, nơi này tuy không lớn nhưng tay nghề của đầu bếp rất tốt.

- Không thể tin thành phố La Nam còn có một nơi tốt như thế này, thật sự thế ngoại đào viên.

Tôn Chiêu Hi nở nụ cười qua loa mở miệng ứng phó hai câu, sau đó cùng đi với Lục Ngọc Hùng vào trong phòng.

Thảm trong khách sạn rất dày, giẫm chân lên không phát ra chút âm thanh. Tôn Chiêu Hi nhìn trang sức bên trong mà thầm nghĩ mình giông như vừa bước vào một khoảng không gian khác biệt. Khi hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám xe tà cúi người mở cửa, một gian phòng rộng hơn tám mươi mét vuông xuất hiện trước mặt Tôn Chiêu Hi.

- Ha ha ha, thật sự nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, trưởng phòng Tôn, tôi và Tiểu Trịnh đang nói đến anh, còn chưa kịp nói xong thì anh đã đến rồi.

Tiếng cười phóng khoáng vang lên, Trình Tự Học đứng lên khỏi ghế nói.

Trình Tự Học cười rất cởi mở, tuy trước sau như một nhưng Tôn Chiêu Hi nghe thấy những câu bày trò này thì không khỏi sinh ra cảm giác bi ai. Thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, hắn dùng giọng vui sướng nói:

- Chủ tịch Trình, đã nhiều ngày không gặp, sao tôi cảm thấy ngài càng ngày càng trẻ ra như vậy nhỉ?

- Phải không? Tôi đến hội đồng nhân dân thành phố thật sự ít được quan tâm, thế nên tinh thần mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.

Trình Tự Học cười ha hả, sau đó kéo Tôn Chiêu Hi ngồi xuống ngay bên cạnh mình.

Tuy Trình Tự Học không còn là bí thư thị ủy La Nam, nhưng lão là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, vẫn là người ngồi xuống ghế chủ vị không chịu nhường ai. Tôn Chiêu Hi đối mặt với tình huống Trình Tự Học kéo mình ngồi xuống, thế là vội vàng ngồi xuống bên phải của Trình Tự Học.

Tuy lúc này Lục Ngọc Hùng và Trình Tự Học kéo Tôn Chiêu Hi đến là vì có việc cần bàn, thế nhưng có một vài thứ mà Tôn Chiêu Hi căn bản không muốn thất lễ.

Sau khi nói hai câu khiêm tốn thì Trình Tự Học chỉ vào một người đàn ông ở bên cạnh Tôn Chiêu Hi rồi nói:

- Trưởng phòng Tôn, đây là Tiểu Trịnh, là Trịnh Khiếu Đống, trưởng phòng Tôn cũng đừng tỏ ra xa lạ.

- Chào trưởng phòng Tôn, tôi thật sự vô cùng ngưỡng mộ ngài, nét chữ của ngài rất thanh nhã lại cứng cáp; rõ ràng nhưng đầy khí thế bức người, đủ độ nặng trong lòng người, ai mà không biết ngài là một chuyên gia thư pháp ở La Nam chứ? Tôi là người vụng về, lúc đầu thật sự không biết, sau đó chủ tịch Đỗ của hiệp hội thư pháp thành phố La Nam đề cử trưởng phòng Tôn ghi bảng hiệu cho tập đoàn chúng tôi, nói rằng trước mặt anh ấy là ngài, thế nên cũng không dám khoe cái xấu. Tôi đang định tìm cách để nhờ trưởng phòng Tôn ghi cho tập đoàn mình một tấm biển, không ngờ hôm nay nhờ chủ tịch Trình mà có thể được gặp trưởng phòng Tôn, thế nên cũng mong chủ tịch Tôn có thể quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của công ty chúng tôi.

Trịnh Khiếu Đống nói làm cho Tôn Chiêu Hi cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng từ sâu trong lòng vẫn tỏ ra rất đề phòng Trịnh Khiếu Đống. Dù bản thân hắn không có quan hệ gì với Trịnh Khiếu Đống, nhưng hắn biết đối phương là loại người ăn thịt không chừa xương, là loại hung ác, nếu không cần thiết thì nên đứng cách xa hạng người này ra.

- Cám ơn giám đốc Trịnh đã xem trọng, nhưng chữ của tôi rất xấu, cũng không tiện đặt ra mặt bàn. Nếu giám đốc Trịnh muốn nghi bảng hiệu, không bằng đến thành phố Sơn Viên tìm các vị thái sợn bắc đẩu về thư pháp thì hay hơn.

Tôn Chiêu Hi nói đến đây thì hạ thấp giọng nói vài phần:

- Tôi nghe nói năm xưa chủ tịch Đỗ đã học qua thư pháp của Văn Liễu tiên sinh, ngài không bằng nhờ chủ tịch Đỗ ra mặt để tìm Văn Liễu tiên sinh ghi bảng hiệu cho mình là được.

Từ khi vào phòng thì Lục Ngọc Hùng cũng không mở miệng, hắn chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trình Tự Học chào hỏi Tôn Chiêu Hi. Sau khi Tôn Chiêu Hi từ chối lời yêu cầu của Trịnh Khiếu Đống, hắn khẽ nói:

- Khiếu Đông, nếu anh muốn được trưởng phòng Tôn ghi bảng hiệu thì cũng không nên vội, hôm nay chúng ta chỉ uống rượu, cũng không nói đến những thứ khác.

Tuy ba người còn lại đều lên tiếng đồng ý, thế nhưng dù là ai cũng hiểu bữa tiệc rượu hôm nay cũng không đơn giản như vậy.

Trước khi đến Tôn Chiêu Hi đã có tính toán của mình, hắn nâng ly uống rượu điềm nhiên như không, nói chuyện rất vui vẻ, thế nhưng lại không đề cập chữ nào đến phương diện nhân sự. Dù hôm nay đám người đến đây cùng ngồi uống rượu đều xem như thầm hiểu rõ ý nghĩ của nhau.

Nhưng Tôn Chiêu Hi cũng hiểu, hôm nay mình đến đây tham gia tiệc rượu, căn bản khó thể nào là bí mật.

Sau khi thức ăn được dùng một nửa, một bình rượu đã cạn, nụ cười trên mặt Lục Ngọc Hùng vẫn tiếp tục nhàn nhạt, gương mặt hơi đỏ ửng, hắn mở miệng nói hai câu vui đùa, thật sự có vẻ bình dị gần gũi. Trịnh Khiếu Đống lại càng là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, nói vài câu đã tô đậm bầu không khí trong phòng lên vài phần.

Nếu so sánh với Lục Ngọc Hùng và Trịnh Khiếu Đống thì biểu hiện của Trình Tự Học có hơi kém hơn, lúc bắt đầu lão còn bảo trì được phong độ, nhưng sau khi uống được một nửa rượu thì lời nói nhiều hơn, bắt đầu đỏ mặt tía tai mắng mỏ. chỉ là người bị lão mắng nếu không phải là Vương Tử Quân thì cũng là vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân được Vương Tử Quân tín nhiệm.

Tôn Chiêu Hi biết rất rõ tình cảnh hiện tại của Trình Tự Học ở hội đồng nhân dân thành phố, thế nhưng hắn lại không nói câu nào. Sự việc mà lãnh đạo đứng đầu là Vương Tử Quân vung tay thúc đẩy, hắn căn bản không cho ra đánh giá nhận xét, nếu không sẽ bị người ta nắm chặt không buông.

- Trưởng phòng Tôn, uống rượu xong chúng ta sẽ đi tắm suối nước nóng, tôi nghe nói Tiểu Trịnh vừa mở một suối nước nóng rất tốt.

Trình Tự Học nâng ly rượu lên rồi vung vẫy khẽ nở nụ cười nói lời đề nghị với Tôn Chiêu Hi.

Tôn Chiêu Hi cảm thấy mình có thể uống rượu với Trình Tự Học, thế nhưng hắn sẽ tuyệt đối không đi tắm suối nước nóng. Hắn đã cho ra quyết định, tất nhiên sẽ không quá nhiều dây dưa ở sự kiện này. Hắn nâng ly rượu lên cười nói:

- Cám ơn chủ tịch Trình đã yêu thương, thế nhưng hôm nay tôi còn có việc, không thể nào đi cùng các vị được.

Vẻ mặt Trình Tự Học chợt trầm xuống, nhưng khi lão chuẩn bị đặt ly rượu xuống thì chợt nghe Lục Ngọc Hùng cười nói:

- Trưởng phòng Tôn, công tác thật sự làm không hết, những khi nào nên thả lỏng thì thả lỏng. Các vị lãnh đạo quốc gia dù mạnh khỏe cũng phải chú ý nghỉ ngơi, huống hồ là đám phàm phu tục tử chúng ta?

Lục Ngọc Hùng không chờ Tôn Chiêu Hi lên tiếng, hắn cười nói với Trịnh Khiếu Đống:

- Khiếu Đống, tôi nghe nói gần đây hạng mục hợp tác giữa anh và Tĩnh Viễn có xảy ra vấn đề phải không?

Tôn Chiêu Hi vốn rất bình tĩnh, bây giờ chợt có chút run rẩy. Tuy Lục Ngọc Hùng nói lời rất hàm hồ, thế nhưng hắn hiểu đối phương nói đến ai.

Tôn Tĩnh Viễn là con trai độc nhất của Tôn Chiêu Hi, sau khi tốt nghiệp cũng không vào chính giới theo sắp xếp của Tôn Chiêu Hi, mà bắt đầu học người kinh doanh. Dù Tôn Chiêu Hi không quan tâm con trai làm gì, thế nhưng rõ ràng là kiếm được nhiều tiền, chưa nói những thứ khác, chỉ riêng chiếc xe BMW giá trị cao hơn xe của Tôn Chiêu Hi gấp chục lần cũng đã nói ra vấn đề.

Tôn Chiêu Hi vẫn rất kiêu ngạo vì phương diện kinh doanh của con mình, nhưng một câu nói vừa rồi của Lục Ngọc Hùng lại làm cho hắn giống như rơi vào khe tuyết.

- Bí thư Lục, sự việc đã tạm thời bị áp chế. Ngài cứ yên tâm, tuy tôi có không ít vấn đề, nhưng tôi là người trượng nghĩa thì ai cũng biết rõ ràng. Sau này dù thật sự truy cứu thì họ Trịnh tôi sẽ không bán đứng bạn bè, tôi cũng sẽ không nói Tĩnh Viễn có liên quan đến sự kiện đập nước Tiểu Nha Sơn.

Trịnh Khiếu Đống vẫn cực kỳ cung kính, nhưng lúc này Tôn Chiêu Hi nhìn vào gương mặt của giám đốc Trịnh, chợt thấy đối phương giống như một con độc xà đang phun ra nọc độc.

Sự việc xảy ra hơn hai năm trước nhưng đến bây giờ mới nói cho mình biết, xem ra đám người Lục Ngọc Hùng đã sớm có tính toán với mình, cũng không phải là ngày một ngày hai. Tôn Chiêu Hi nghĩ đến tình huống mình vừa rồi còn cố gắng giữ khoảng cách với Lục Ngọc Hùng, bây giờ trong lòng càng thêm khó chịu.

Nhưng Tôn Chiêu Hi dù sao cũng là Tôn Chiêu Hi, hắn trầm ngâm giây lát rồi áp chế tâm tình của mình. Hắn cười nhìn thoáng qua Lục Ngọc Hùng:

- Bí thư Lục, nên để ngày mai đi, hôm nay tôi thật sự không đi được.

Lục Ngọc Hùng cũng không khuyên nhiều lời, nhưng khi tiễn chân ra cửa thì hắn lại ôm lấy vai Tôn Chiêu Hi nói:

- Trưởng phòng Chiêu Hi, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, dù bây giờ công tác quan trọng, nhưng tôi nhắc nhở anh nên giữ gìn sức khỏe, lúc nghỉ ngơi cũng không nên biến mình thành con quay vận chuyển không ngừng.

Tôn Chiêu Hi cảm tạ lời nhắc nhở của Lục Ngọc Hùng, hắn cảm thấy biểu hiện của mình không có vấn đề, nhưng cơ mặt cương cứng lại làm hắn biết mình có thất thố.

Tôn Chiêu Hi không nói quá nhiều với Lục Ngọc Hùng, hắn bắt xe về nhà mình. Khi dùng khóa mở cửa thì thấy vợ đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, bên cạnh vợ là con trai Tôn Tĩnh Viễn, hai tay đang đấm lưng mẹ, lại nói ra những câu vui đùa.

- Anh Tôn, sao bây giờ mới về?

Lâm Miểu Châu dùng ánh mắt tươi cười nhìn chồng, sau đó lại oán trách nói:

- Con trai mua cho anh vài trái dưa, anh lại chạy đi uống rượu, mau uống canh giải rượu đi.

Tôn Chiêu Hi lúc này hận không thể tiến lên cho con trai vài tát, nhưng hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, vẫn áp chế được cảm giác tức giận của mình. Vợ hắn quá hiền lành lương thiện, căn bản không biết con trai bên cạnh cần phải đánh đòn, lại cố gắng che chở, mà hắn cũng không muốn cho ra những hành động làm vợ phải sợ hãi.

Tôn Chiêu Hi ăn vài miếng dưa hấu, sau đó cười nói với con trai Tôn Tĩnh Viễn:

- Tĩnh Viễn, con đến đúng lúc, máy tính trong phòng bố có chút vấn đề, con lên giúp bố xem xét một chút.

Tôn Tĩnh Viễn thấy Tôn Chiêu Hi vào nhà thì ánh mắt lóe lên, sau khi nghe thấy bố nhờ mình vào phòng sửa máy thì vẻ mặt càng bối rối.

Tôn Chiêu Hi nhìn vẻ mặt con trai mà chút hy vọng cuối cùng chợt tan biến, Tôn Chiêu Hi hắn đang làm gì? Hắn là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn là người có ánh mắt nhìn người, đã nhìn qua vô số hạng người, vẻ bối rối của con trai đã cho hắn đáp án rõ ràng.

Tôn Chiêu Hi chợt cảm thấy tâm trí mơ hồ, hắn chợt nhớ đến tình huống ngày hôm nay phòng văn thư mở hội nghị phối hợp công tác, một vị bí thư chi bộ bên dưới có nói: "Uống thuôc không ném chai, thắt cổ không biết mở dây thừng, xuống sông không biết kéo người, cáo trạng không mở cửa". Tôn Chiêu Hi khi đó cảm thấy những câu như vậy cũng không có vấn đề, bây giờ thấy con trai thì chợt nhớ lại.

Việc đã đến nước này thì Tôn Chiêu Hi dù tâm tình có rối loạn như ma cũng cố gắng bình tĩnh lại. Người ta sợ nhất là lúc gặp chuyện không may, khi đó căn bản khó tìm được phương pháp giải quyết. Tôn Chiêu Hi nghĩ đến đây mà nhìn con trai, rồi đi về phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc của Tôn Chiêu Hi không lớn nhưng bố trí rất ấm áp, hắn ngồi xuống ghế, trong lòng sinh ra cảm giác bức bối nóng nảy. Hắn sinh ra dự cảm bất thường: Sự việc mình không muốn đối mặt đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.