Đổng Trí Tân thật sự rất cảm kích với Vương Tử Quân, hắn cũng rất chờ mong công tác sắp tới của mình. Nhưng phương diện tìm thư ký cho bí thư Vương thật sự là rất nhức đầu.
Chưa nói đến những thứ khác, hai ngày qua tình huống ở nhà đã đủ làm cho Đổng Trí Tân phải phiền lòng. Không biết ai để lộ tin tức bí thư Vương tuyển thư ký ra ngoài, thế là kết quả nhà hắn trở nên rộn rã, hai ngày qua đủ mọi nhân vật ở bốn phương chạy đến nhà hắn.
Những người căn bản không quen không biết thì dễ đuổi khéo, nhưng một số bạn bè và đồng sự, cũng không phải nói vài ba lời qua loa là xong. Hơn nữa còn có một vài lãnh đạo thành phố dùng trăm phương ngàn kế gọi hắn vào phòng làm việc, sau đó lơ đãng nói mình có một đứa cháu, năng lực công tác rất mạnh, hy vọng có thể được hắn quan tâm.
Quan tâm cái gì? Rõ ràng muốn người ta tiếp nhận vị trí của mình. Nhưng chuyện này Đổng Trí Tân nào dám hứa, nếu không chỉ sợ lòng tín nhiệm của bí thư Vương với mình sẽ mất sạch.
Thời gian này điện thoại của hắn càng trở thành đường dây nóng, có rất nhiều người mời hắn uống rượu, làm hắn nhức cả đầu. Nhưng dù sao thì cũng dễ từ chối, hắn là người đi theo Vương Tử Quân, khi nói bí thư sắp phải đi thì đối phương sẽ không tiếp tục dây dưa. Chỉ là hắn cố gắng trốn chạy lại làm cho người vợ giáo viên của mình cả đời sống yên bình phải rời vào hoàn cảnh khốn khó, trong nhà đông như trẩy hội, thật sự làm cho vợ cảm thấy khó chịu.
Bản thân Đổng Trí Tân cũng có thời gian không ngủ ở nhà vì sợ có người tìm. Lúc này hắn còn chưa cho ra phương án phù hợp, vì vậy do dự giây lát rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, chuyện này ngài đến nên để cho thư ký trưởng Kim ra tay, tôi thật sự cảm thấy rất khó khăn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng sầu khổ của Đổng Trí Tân, hắn cũng nghĩ ra được nguyên nhân bên trong, thế là gật đầu nói với Đổng Trí Tân:
- Chuyện này tôi biết đã làm khó anh, nhưng anh làm mới tốt, gặp khó khăn phải nghênh đón, đi đường vòng cũng không phải là tính cách của anh. Sau này anh tiếp nhận công tác chỉ đạo làm đường cao tốc Sơn La, sẽ còn gặp phải nhiều tình huống còn phiền toái hơn rất nhiều.
Đổng Trí Tân biết rõ Vương Tử Quân nói ra sự thật, nhưng hắn cảm thấy đường cao tốc Sơn La tuy khó làm, nhưng tuyển thư ký cho bí thư Vương lại càng khó khăn hơn.
- Anh đấy, anh không cần phải nghĩ rằng tự mình chọn lựa, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy anh không nể mặt. Anh nên mở rộng tầm mắt, cho ra một phương án cạnh tranh công bằng, như vậy sẽ xong, nếu đối phương không có bản lĩnh thì căn bản không đạt, người ta cũng không thể trách anh được.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhíu mày sầu khổ của thư ký, hắn chợt sinh ra cảm giác không đành lòng, thế là mở miệng bày mưu nghĩ kế.
"Cạnh tranh công bằng?"
Đổng Trí Tân chợt cảm thấy như mở ra cửa sổ trong lòng mình, hắn là người từng đảm nhiệm vị trí chủ tịch huyện, tuy hắn thích kiên trì nguyên tắc, nhưng sau nhiều năm lăn lộn quan trường thì trong lòng cũng xuất hiện không ít đường cong. Hắn biết rõ đây là biện pháp rất tốt, thế là không khỏi tỏ ra bội phục bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân.
Xem ra hai bên đứng ở độ cao khác nhau thì chênh lệch cũng không giống nhau. Đổng Trí Tân nhai nuốt ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, hắn chợt có một ý nghĩ, không phải bí thư Vương đã sớm có tâm tư này rồi đấy chứ?
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đổng Trí Tân vội vàng vứt bỏ suy nghĩ của mình, hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa, sau đó thấy được gương mặt của thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân.
- Chào bí thư Vương.
Tống Ích Dân bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương Tử Quân. Khi quan hệ giữa hai bên càng thêm thân cận, Tống Ích Dân lại càng tùy ý đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Cũng không phải nhiều người được hưởng cảm giác tùy ý như thế này, mà Đổng Trí Tân có thể thông qua những hành vi tùy ý như vậy để xem trong đám thường ủy thị ủy thì ai là người có quan hệ tốt nhất với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Tống Ích Dân rồi nói:
- Mời anh ngồi, tôi đang chờ anh, nếu anh không đến thì tôi chuẩn bị tan tầm rồi.
- Hì hì, bí thư Vương thật sự là người đàn ông chú ý gia đình. Tôi nghe nói từ khi trung tá Mạc đến La Nam thì anh căn bản giảm hơn phân nửa những bữa cơm xả giao của mình.
Tống Ích Dân ngồi xuống ghế sa lông rồi dùng giọng đùa giỡn nói với Vương Tử Quân.
Đổng Trí Tân biết rõ hai người lãnh đạo có việc gấp, thế cho nên sau khi dâng trà cho bí thư Tống Ích Dân thì nhanh chóng lui ra khỏi phòng, lại khẽ đóng cửa.
- Bí thư Ích Dân, anh nói có biến sao?
Sau khi Đổng Trí Tân rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm túc hỏi Tống Ích Dân.
- Đúng vậy, bí thư Vương, hôm nay các đồng chí viện kiểm sát đến tìm tôi. Trải qua điều tra, một nhà cung cấp vật liệu cho công trình đập nước tên là Triệu Tiểu Thủy từng hối lộ cho phó phòng xây dựng Nhiếp Vinh Quân năm chục ngàn.
Tống Ích Dân đặt phần văn kiện sao chép lên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
Người ta đưa cho Nhiếp Vinh Quân năm chục ngàn, Vương Tử Quân nhìn bản ghi chép mà hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Lúc này Nhiếp Vinh Quân đã chết, nếu như Nhiếp Vinh Quân thu năm chục ngàn, như vậy nguyên nhân lớn nhất của sự kiện vỡ đập nước là chất lượng không đảm bảo. Sự kiện Nhiếp Vinh Quân tự sát cũng xem như thuận lý hợp tình.
Nhưng Vương Tử Quân cảm thấy sự việc này không đơn giản như vậy, chưa nói đến cáo trạng của Giang Tiểu Vinh, Trịnh Khiếu Đống lại là người nhận thầu công trình, điều này làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp;
- Tuy Nhiếp Vinh Quân là người phụ trách cụ thể ở sự kiện con đập bị vỡ, nhưng anh ta ở phòng xây dựng thành phố La Nam căn bản không phải một tay che trời. Anh cho đồng chí viện kiểm sát tiếp tục gia tăng mức độ thẩm vấn với Triệu Tiểu Thủy, để xem cô nàng này đưa tiền cho ai.
Tống Ích Dân khẽ gật đầu, hắn cũng thật sự nghi hoặc với lời khai của Triệu Tiểu Thủy. Nhiếp Vinh Quân nếu như chỉ thu năm chục ngàn thì sẽ tuyệt đối không chết, đập nước cũng không phải chỉ là một tay Nhiếp Vinh Quân làm nên chuyện.
Lúc này Tống Ích Dân đến báo cáo chính là muốn xem xét thái độ của Vương Tử Quân, nếu bí thư Vương tiếp tục ủng hộ, hắn sẽ dốc toàn lực điều tra. Nếu như bí thư Vương có chút dao động, hắn sẽ dự theo manh mối hiện tại để tạm thời dừng điều tra vụ án này.
Cũng may thái độ của Vương Tử Quân không làm cho Tống Ích Dân thất vọng, sau khi báo cáo vài hạng mục công tác của mình, hắn cười nói:
- Bí thư Vương, hệ thống tư pháp của chúng tôi cũng không thiếu các đồng chí vĩ đại, mong rằng lãnh đạo có thể quan tâm hơn trong công tác điều chỉnh lần này.
Tuy nói ra làm cho Vương Tử Quân thêm vài phần lo toan, nhưng Tống Ích Dân là thường ủy thị ủy, hắn tất nhiên sẽ không phải là người ngoài, hắn biết rõ vấn đề bên trong. Vương Tử Quân cũng hiểu ý của Tống Ích Dân, dù sao hắn cũng là người phụ trách, nếu muốn làm cho đám người bên dưới đi theo anh, quan trọng nhất là phải đề bạt vài cán bộ quan trọng của bọn họ.
Chỉ khi có tương lai thì người ta mới trung thành với anh, nếu như anh chẳng ném ra miếng bánh nào, có ai o bế coi anh là lãnh đạo?
Yêu cầu của Tống Ích Dân cũng khong có gì tính là quá lớn, Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chuyện này anh cứ liên hệ trước với trưởng phòng Tôn, chỉ cần điều kiện tốt là có thể phân công. Thành phố La Nam chúng ta cần những cán bộ có năng lực công tác, dám nghĩ dám làm, cần những nhân tài không bám víu vào khuôn mẫu.
- Cám ơn bí thư Vương, tôi sẽ đi tìm trưởng phòng Tôn, mong anh ấy giơ cao đánh khẽ, để cho hệ thống tư pháp chúng tôi xuất nhân tài.
Tống Ích Dân hàn huyên thêm vài câu với Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng.
Vương Tử Quân chuẩn bị về nhà, bây giờ lại trở nên trầm ngâm. Hắn đã bày ra phương án điều chỉnh nhân sự ở thành phố La Nam được khá lâu, tuy tất cả đều ở trong lòng bàn tay, thế nhưng cuối cùng cũng có người xuất hiện.
Trời sắp mưa, cô gái sắp lấy chồng, Vương Tử Quân cũng muốn xem đám người kia sẽ nhảy nhót thế nào trong mưa gió.