Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1787: Chương 1787: Không phải đồng đạo nên nói cũng không cần khách khí.​




Vương Tử Quân nghỉ ngơi đơn giản một chút, sau đó đi ra và thấy Phùng Vũ Trách đang chờ ngoài phòng khách. Phùng Vũ Trách vì có quan hệ tốt với Vương Tử Quân thế nên trò chuyện cũng thiếu đi vài phần cố kỵ: - Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy hai đồng chí kia thế nào?

- Năng lực công tác là rất tốt. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Phùng Vũ Trách nghe Vương Tử Quân khích lệ như vậy thì không khỏi có vài phần hưng phấn: - Chủ tịch Vương thật sự là ánh mắt tinh anh thấy rõ anh hùng, hai vị đồng chí này chính là những cán bộ nổi tiếng có khả năng nhất trong thành phố Thanh Chuyên.

- À, tôi biết rồi. Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi đột nhiên nói: - Anh Phùng, anh có ý kiến gì với chính mình không?

Lời nói này của Vương Tử Quân không khỏi làm cho trái tim của Phùng Vũ Trách đập loạn lên. Hắn làm bí thư thị ủy thời gian quá ngắn, vì vậy nhiệm kỳ mới lần này không có nhiều khả năng được tiến lên. Nếu như không có hy vọng quá lớn, như vậy hắn nên an phận thủ thường ở thành phố Thanh Chuyên, thành thật tích lũy chiến tích của mình thì hay hơn.

Lời nói của Vương Tử Quân vào lúc này không khỏi làm cho Phùng Vũ Trách cảm thấy chấn động, bộ dạng bình tĩnh lại trở thành lo lắng được mất. Hắn chăm chú suy xét, sau đó nói: - Chủ tịch Vương, tôi nói thật lòng với ngài, ngài có ơn tri ngộ với tôi, trước mặt ngài tôi chỉ là một khối tài liệu, ngài đặt đâu thì tôi sẽ đi đến đấy. Lúc này tôi muốn ở lại Thanh Chuyên tiếp tục công tác, đợi đến khi công tác ở thành phố Thanh Chuyên tiến lên một bước thì tôi bước đi cũng không thẹn với lương tâm.

- Vậy thì anh cố gắng làm tốt công tác kéo xe ở thành phố Thanh Chuyên, sau này tôi đến hy vọng sẽ thấy một thành phố Thanh Chuyên không như lúc này, tôi tin tưởng vào năng lực của anh.

Phùng Vũ Trách chợt cảm thấy yên lòng, lời cổ vũ thúc giục của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ. Hắn nhanh chóng tỏ thái độ của mình: - Mong chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.

Sau khi nói thêm vài câu ở phương diện sinh hoạt cuộc sống, Vương Tử Quân chuẩn bị kết thúc trò chuyện với Phùng Vũ Trách. Dù sao thì mình còn phải trò chuyện với ban ngành thành phố Thanh Chuyên, nếu bỏ quá nhiều thời gian để trò chuyện với Phùng Vũ Trách, như vậy cũng không còn nhiều thời gian để sắp xếp công tác khác.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị kết thúc trò chuyện thì Phùng Vũ Trách chợt nói: - Chủ tịch Vương, hai ngày trước tôi có gặp mặt bí thư Hợp Tuấn, thế nhưng anh ấy có chút khó chịu.

Phùng Vũ Trách căn bản không có giao tình quá sâu với Lôi Hợp Tuấn, thế nhưng khi mà thân phận cùng một phái của hai người càng thêm rõ ràng, mối quan hệ cũng vô tình trở nên thân cận.

Vương Tử Quân nghe Phùng Vũ Trách nói đến Lôi Hợp Tuấn thì thản nhiên nói: - Anh ấy khó chịu, nếu như không phải anh ấy khó chịu thì là ai khó chịu? Thanh Lãng là dòng sông điều tiết nước cho vài triệu dân Đồng Lục, thế nhưng anh ấy lại xây dựng biệt thự chắn dòng chảy, anh ấy có thể đồng ý nhưng tôi thấy đó là hồ đồ, không biết phân biệt nặng nhẹ.

Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Vương Tử Quân mà không khỏi hối hận vì mình khơi ra chuyện này. Hai người đều là môn hạ của Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng là ở tỉnh Mật Đông, sẽ có một ngày phải sắp xếp lại hàng ngũ. Lôi Hợp Tuấn người ta có chuyện, Phùng Vũ Trách anh có thể thuyết phục được chủ tịch Vương sao? Đây không phải là nói với Lôi Hợp Tuấn: Phùng Vũ Trách tôi căn bản có độ nặng trong lòng chủ tịch Vương hơn anh sao?

Phùng Vũ Trách càng nghĩ như vậy thì càng trở nên cuống quýt.

Nhưng đến nước này thì Phùng Vũ Trách chỉ có thể thử một lần, hắn lại kiên trì nói: - Chủ tịch, chuyện này bí thư Hợp Tuấn căn bản là vì cái trước mắt, nhưng dù thế nào thì anh ấy cũng là kêu gọi đầu tư. Hơn nữa hai mươi năm qua dòng sông kia không có chút vấn đề gì.

Vương Tử Quân nhìn Phùng Vũ Trách rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Anh là người thuyết khách thay cho bí thư Lôi, anh làm như vậy là vì tốt cho anh ấy, hay là hại anh ấy?

Điều này, tôi thấy bí thư Lôi gặp đại nạn trong sự kiện lần này, thế nên có chút không đành lòng. Phùng Vũ Trách cảm thấy lạnh cả người dưới ánh mắt của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Quyền và hại thì là nhẹ, quyền và lợi mới là nặng, nếu có phát sinh lũ lụt thì thì sao? Ai dám bảo đảm không có chuyện này xảy ra? Là anh, tôi hay là Hợp Tuấn? Thiên tai không thể dự đoán được, những sự kiện nào mang đến nguy hại cho phương diện an toàn của quần chúng, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận.

- Hai mươi năm qua con sông kia chưa từng sinh lũ lụt, thế nhưng càng là như vậy thì chúng ta càng không nên buông lỏng cảnh giác. Không những lo lắng ích lợi trước mắt, còn phải có suy nghĩ lâu dài, khi sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nan. Vương Tử Quân nói đến đây thì cười lạnh: - Tôi cũng biết Lôi Hợp Tuấn không có ý nghĩ gì khác, nếu không thì đối mặt với anh ấy không chỉ là một cái phê bình mà tôi.

Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt không vui của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ lần này Lôi Hợp Tuấn nên tự cầu phúc cho mình, dù mình có khuyên nữa cũng chỉ là phản tác dụng.

Phùng Vũ Trách thầm nghĩ như vậy, hắn chợt cười nói: - Chủ tịch ngài nói rất đúng, tôi nhất định sẽ khắc ghi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không tiếp tục lên tiếng.

Sau khi Phùng Vũ Trách rời khỏi phòng, điện thoại của Vương Tử Quân chợt đổ chuông. Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào chủ tịch Tử Quân, tôi là Bạch Hoa Niệp của tập đoàn Thần Khí. Khi điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhiệt tình.

Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì Bạch Hoa Niệp của tập đoàn Thần khí, hắn cười cười nói: - Chào tổng giám đốc Bạch, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?

Bạch Hoa Niệp dù là lãnh đạo doanh nghiệp thế nhưng cấp bậc của hắn dù đặt nơi nào cũng không hiển hách bằng Vương Tử Quân, nhưng hắn lại là người nắm trong tay lượng tài sản lớn, thế nên cũng có được lực lượng mà người ta không thể xem thường.

Khi thấy Vương Tử Quân khách khí như vậy thì Bạch Hoa Niệp càng tỏ ra nhiệt tình: - Chủ tịch Vương, ngài là lãnh đạo, nói đến phương diện dặn dò hay chỉ thị, chỉ có ngài cho ra lời dặn dò và chỉ thị mà thôi. Lần này tôi gọi điện thoại là có chuyện cần báo cáo với ngài.

- Tập đoàn Thần Khí chúng tôi chuẩn bị đầu tư xây dựng một khu vực sản xuất, trước mắt đã chọn ba nơi, trong số đó tôi coi trọng nhất là tỉnh Mật Đông. Bạch Hoa Nê nói đến đây thì càng tỏ ra khách khí: - Vì vậy kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ công tác của chúng tôi.

Cho đến bây giờ thì cả nước căn bản cạnh tranh nhau cực kỳ mãnh liệt ở phương diện nắm bắt hạng mục lớn, các tỉnh càng bỏ ra vốn liếng của mình để có được hạng mục lớn. Lần này Bạch Hoa Niệp chủ động muốn đầu tư hạng mục lớn ở Mật Đông, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.

Bạch Hoa Niệp nói mình chọn ba nơi để đầu tư, căn bản nói cho Vương Tử Quân biết không phải chúng tôi chỉ có một mình Mật Đông, chúng tôi còn có hai nơi khác.

Có thể nắm bắt được hạng mục này hay không còn phải xem vào thái độ của Vương Tử Quân anh là thế nào.

Còn thái độ gì thì hai người căn bản là hiểu rõ ràng.

- Tổng giám đốc Bạch, tỉnh Mật Đông nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ hạng mục của tập đoàn Thần Khí các anh. Chỉ cần nó không trái với nguyên tắc, chắc chắn sẽ có được chính sách ưu đãi lớn nhất. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói với đầu dây bên kia.

Vương Tử Quân tuy nói rất nhiệt tình nhưng Bạch Hoa Niệp ở bên kia sao không hiểu rõ ràng cho được? Vương Tử Quân nói giúp đỡ ở phương diện không trái với nguyên tắc, như vậy trái với nguyên tắc thì sao?

Bạch Hoa Niệp thật sự có chút thất vọng, thế nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến sự kiện kia, thế là cố gắng kiên nhẫn nói: - Tôi thật sự khắc ghi sự giúp đỡ to lớn của chủ tịch Vương với tập đoàn Thần Khí của chúng tôi. Ngài là người một lòng vì việc công, chúng tôi cũng không phải là vì chính mình, chúng ta là người một nhà, hy vọng hai bên có thể hợp tác cùng có lợi, cùng chung chiến thắng.

- Tổng giám đốc Bạch nói rất đúng, hy vọng tổng giám đốc Bạch có thời gian thì nên đến Mật Đông thăm quan, tôi và bí thư Sầm căn bản đề rất muốn liên hệ với ngài. Vương Tử Quân hiểu Bạch Hoa Niệp nói về phương diện gì, nhưng hắn không tiếp nối câu chuyện của đối phương.

Bạch Hoa Niệp bên kia càng tỏ ra nhiệt tình, hăn cười ha hả nói: - Cám ơn lời mời của chủ tịch Vương, sau này tôi sẽ nhất định thường xuyên đến Mật Đông, vài ngày trước tôi có đên tham quan sông núi ở Thanh Lãng, thật sự làm tôi cảm thấy cực kỳ thích thú.

- Có một vài lãnh đạo tiền nhiệm cấp bậc cao trong công ty của chúng tôi đã dâng hiến nửa đời người cho công tác, chúng tôi cần phải suy xét đến chuyện kế tiếp cho bọn họ, cũng muốn bọn họ được ở nơi sông núi xanh tươi cho ấm nhân tâm.

- Tổng giám đốc Bạch, Mật Đông không có nhiều thứ, thế nhưng nếu nói đến phương diện sông núi thì căn bản là khắp nơi đều có, ngài nên đi lại xem xét nhiều hơn rồi cho ra quyết định. Vương Tử Quân hoàn toàn là một người chủ nhiệt tình và hiếu khách.

Nhưng thái độ này của Vương Tử Quân làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy không thích thú, hắn miễn cưỡng hàn huyên thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân càng nhíu mày. Bạch Hoa Niệp là tổng giám đốc tập đoàn Thần Khí, là một nhân vật có thể ngẩng mặt vênh váo. Vương Tử Quân tuy chưa từng có liên hệ với người này, thế nhưng hắn cũng biết tác phong công tác của đối phương. Bây giờ hắn làm đối phương mất mặt, hạng mục kia đầu tư vào Mật Đông là không có khả năng.

Bây giờ Mật Đông rất cần những hạng mục lớn giống như của tập đoàn Thần Khí, thậm chí ngay cả Vương Tử Quân cũng cần. Tuy bây giờ Vương Tử Quân đang thúc đẩy các sản nghiệp mới trong tỉnh, thế nhưng tốc độ của Mật Đông chỉ ngâng ngửa năm cũ, cũng không có sự phát triển nhanh chóng như mong đợi.

Tình thế này tuy không có vấn đề thế nhưng ít nhất cũng có ảnh hưởng đến công tác của Vương Tử Quân ở Mật Đông, thậm chí có một vài tin đồn nói Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi, làm việc lớn thì hồ đồ, việc nhỏ lại khôn khéo.

Tuy những lời đồn kia căn bản mơ hồ không rõ, thế nhưng ý nghĩa của nó lại rất rõ ràng: Vương Tử Quân chi thích hợp làm những chuyện nhỏ, còn chuyện lớn thì hắn khó nắm bắt, khống chế không thành, bản thân còn chưa đủ trình độ.

Mặc dù chỉ là tin đồn thế nhưng nếu được nhiều người truyền bá thì căn bản sẽ là nước chảy đá mòn, mê hoặc người khác.

Hạng mục của tập đoàn Thần Khí vào lúc này căn bản là có tai họa ngầm quá lớn, Vương Tử Quân tuy không rõ năm nay lượng mưa của Mật Đông là bao nhiêu, thế nhưng hắn không dám cầm chuyện này đi đánh bạc.

"Hừ, trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, cứ để mặc bọn họ!" Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này đã bình thản hơn. Hắn gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, để Triệu Hiểu Bạch mời Tần Hoài Chung đến.

Đêm hè ở thành phố Rừng Mật căn bản đầy không khí náo nhiệt, những nhóm thanh niên tốp năm tốp ba đi qua lại, người già ra vũ trường vận động, nói chung ai cũng tranh thủ không còn ánh nắng để đi ra ngoài đón gió.

Quán ăn, nhà hàng ven đường đều tỏa ra mùi hương thơm mát, đủ mọi hạng người nhét vào đầy các hàng ghế, trong con phố nhỏ nào đó truyền ra tiếng hát khá lớn, làm cho con đường vốn đã náo nhiệt càng thêm rộn rã.

Vương Tử Quân nắm tay Tiểu Bảo Nhi chậm rãi đi trên đường. Lúc này hắn mặc rất thoáng, quần áo ngắn tay và một cặp kính trên mặt, hoàn toàn giống như một người thị dân bình thường đưa con đi dạo. Nhưng Mạc Tiểu Bắc bên cạnh thì lại khác, tuy nàng ăn mặc bình thường nhưng không che giấu được khí chất và vẻ đẹp của mình.

Buổi tối thứ sáu xem như Vương Tử Quân có được thời gian hiếm hoi về với gia đình, thế là Tiểu Bảo Nhi rất hưng phấn, nó đòi đi chợ đêm. Mạc Tiểu Bắc dù bỏ ra nhiều công sức ở phương diện giáo dục Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng lại có một phương diện nhất trí với Vương Tử Quân: Tình nguyện cho con cái tiếp xúc nhiều hơn với người dân bình thường trong quá trình phát triển, ví dự như đưa con đến chợ đêm, đến những khu vui chơi bình thường.

Vì công tác bận rộn nên thời gian quan tâm đến con cũng giảm đi, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản đều đáp ứng nhưng đòi hỏi chính đáng của con trai. Hơn nữa hắn và Mạc Tiểu Bắc đều bắt buộc Tiểu Bảo Nhi phải tiếp xúc với những thứ này.

Đối với những bậc phụ huynh bình thường, đưa con đi chơi chợ đêm cũng là một hoạt động thường xuyên, thế nhưng đối với Tiểu Bảo Nhi thì lại có vài phần xa vời.

Tiểu Bảo Nhi căn bản khá hưng phấn, nó chạy loạn xạ khắp nơi, sau đó lại chạy đến nắm tay Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, lát sau lại chạy đi đầu vã đầy mồ hôi. Nó liên tục chạy qua chạy lại xem xét thứ này thứ kia, giống như có hứng thú với tất cả những thứ khác lạ chung quanh mình.

Vương Tử Quân tỏ ra yêu thương với những biểu hiện này của Tiểu Bảo Nhi, hắn có quá ít thời gian cho con, thế nên nói với Mạc Tiểu Bắc: - Xem ra sau này chúng ta cần bỏ nhiều thời gian cho con đi dạo, em nhìn xem nó vui vẻ chưa kìa.

- Em luôn có thời gian. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân có thể làm gì được với lời phàn nàn của Mạc Tiểu Bắc? Hắn ở trên vị trí hiện tại và căn bản là rất bất đắc dĩ với những sắp xếp của mình. Mặc dù hắn muốn có thời gian với vợ con, thế nhưng tỉnh Mật Đông cũng cần hắn giải quyết nhiều sự việc.

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt khó xử của Vương Tử Quân, nàng không như cảm thấy mình không nên phàn nàn chồng, thế là khẽ nói: - Em biết anh bận rộn, có đôi khi em thật sự muốn anh là một người bình thường, điều này là rất tốt, thế nhưng bây giờ anh chỉ có thể tiến mà không thể lùi.

Vương Tử Quân yêu thương ôm lấy vai của Mạc Tiểu Bắc, lúc này Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thư viện tỉnh vừa xay dựng một khu nhà đọc sách mới, giám đốc thư viện muốn em phụ trách công tác ở nơi này.

Vương Tử Quân không trả lời ngay, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi cười nói: - Ý của em là thế nào?

- Em từ chối, những chuyện này em không muốn nhúng tay vào. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể cười với những phiền não này của Mạc Tiểu Bắc: - Em đấy, thật sự là không biết đủ, những chuyện này nếu là người khác thì không biết sẽ vui mừng thế nào.

- Em biết, thế nhưng chẳng qua là em không có hứng thú. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì nở nụ cười xảo quyệt: - Thật ra em nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ của vị giám đốc kia, vì sau khi em đến thư viện thì gây ra không ít phiền toái cho anh ta, em ở đó làm cho anh ta thêm khó khăn, mỗi ngày đi làm đều phải đến phòng làm việc của em, trên danh nghĩa là trưng cầu ý kiến của em, thực tế là xem em có chỉ thị gì không?

- Ví dụ như lần trước, anh ấy hỏi ai thích hợp làm phó chủ nhiệm văn phòng, em thuận miệng nói một người, ngày hôm sau người kia trở thành phó chủ nhiệm văn phòng.

- Thật ra em chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, về sau em mới biết vị giám đốc thư viện đã có nhân tuyển phó chủ nhiệm văn phòng cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.