Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ảo não của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cười nói: - Phu nhân nên hiểu ngài không nên tùy tiện mở miệng, sau này không nên biểu hiện thái độ là được.
- Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, bì bõm bì bõm... Tiểu Bảo Nhi sôi nổi hát xong một câu, nó nhìn hai bàn tay nhỏ của mình trong tay bố mẹ, sau đó cười lên khanh khách.
Vương Tử Quân có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó chợt nhớ mình nắm tay trái của Tiểu Bảo Nhi, tay phải là Mạc Tiểu Bắc. Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiểu Bảo Nhi, nào có cam lòng phê bình?
Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh lại cười ha hả nói: - Chính giữa là một con ếch nhỏ, bì bõm bì bõm...
Tiểu Bảo Nhi không ngờ bị mẹ đánh bại, nó có chút ỉu xìu, vẻnh miệng nhỏ mất hứng. Cũng may tiểu tử này nhanh chóng bị thu hút, sau khi Vương Tử Quân tiến lên vài bước để đuổi kịp con trai, lúc này Tiểu Bảo Nhi đang chạy về phía một cửa hàng hội chợ ven đường.
Cửa hàng hội chợ này không có món gì tốt thế nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đi vào chỉ cần bỏ ra mười đồng là mua được hai mươi cái vòng, chỉ cần ném vào món nào sẽ có được món đó, thế là có không ít người đến thử tay nghề, bầu không khí rất náo nhiệt.
Tiểu Bảo Nhi cầm trong tay hai mươi cái vòng, nó liên tục ném đi, ba phút sau đã không còn cái nào trong tay, thế nhưng còn không trúng được món nào.
Tiểu Bảo Nhi có chút không phục, nó thở phì phò kéo tay Vương Tử Quân, mong bố giúp mình ném vào chiếc xe hơi chạy bằng pin. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai, hắn không từ chối yêu cầu của con, thế là lại mua thêm hai mươi cái vòng, chăm chú ném về phía chiếc xe hơi.
Nhưng kết quả cuối cùng cũng không được như ý, Vương Tử Quân không khỏi vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ của con trai, giảng giải một lượt về phương diện "bỏ tiền mua niềm vui", làm cho Tiểu Bảo Nhi cực kỳ hớn hở. Khi hắn đang chuẩn bị rời đi, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, đám người bốn phía sợ hãi tránh đi.
- Mẹ kiếp, đám người kia sao không té chết đi cho rồi. Ông chủ quán lớn tiếng mắng về phía chiếc xe bên kia.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ông chủ quán, định mở miệng hỏi xem tình huống cụ thể, chợt nghe thấy có người nói: - Ông chủ, có phải người kia thường lái xe như vậy không?
Giọng nói này khá quen thuộc, lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân còn nghĩ mình nghe lầm, khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy đó là một người đàn ông với bóng lưng màu trắng đang cầm quạt trong tay đứng đối diện cách mình không quá xa.
Khi Vương Tử Quân nhìn về phía người kia, người kia cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, người này có chút sững sốt, sau đó nở nụ cười.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn tiến lên nghênh đón: - Ông chủ Sầm, ngài cũng ra ngoài đi dạo sao?
Sầm Vật Cương cười nói: - Khó có được buổi tối rảnh rỗi, thế nên ra ngoài đi dạo một chút, tiểu tử kia đâu rồi?
Sầm Vật Cương nói rồi nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi đang trốn ở một bên, lão vẫy vẫy tay nói: - Tiểu Bảo Nhi, bác nhớ đã vài ngày rồi cháu chưa sang nhà chơi.
Tiểu Bảo Nhi nhìn Sầm Vật Cương rồi mở miệng nói: - Chào bác Sầm.
Ông chủ vừa rồi nói chuyện với Sầm Vật Cương bây giờ nghe Tiểu Bảo Nhi chào hỏi Sầm Vật Cương thì không khỏi có chút bất ngờ, sau đó cười nói: - Cậu bé này rất thông minh, ôi, bây giờ ai cũng muốn đặt tên con của mình là bảo bối này nọ.
Vương Tử Quân nghe lời nói của ông chủ quán mà có chút xấu hổ, Sầm Vật Cương cũng không nói mà chỉ cười cười. Lão thầm nghĩ, tên gọi của Tiểu Bảo Nhi căn bản là quá bình thường.
- Ông chủ, chiếc xe kia là thế nào? Sao lại chạy nhanh như vậy? Nếu húc phải người đi đường thì thế nào bây giờ? Sầm Vật Cương thay đổi chủ đề, kéo chủ đề về phía chiếc xe vừa rồi.
Ông chủ quán tất nhiên không nghĩ người đối diện với mình là bí thư Sầm Vật Cương mặc dù chính mình thường hay xem thời sự, cũng không xa lạ gì gương mặt Sầm Vật Cương. Nhưng trong tưởng tượng của hắn thì Sầm Vật Cương luôn mặc tây phục lại được không ít người vây quanh, hắn sao có thể liên hệ người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay và quần đùi thế này với Sầm Vật Cương cho được?
Cũng may lúc này cũng không buôn bán đắt khách, thế nên ông chủ thuận miệng nói với Sầm Vật Cương: - Động vào người thì khốn khổ, vì không nhìn thấy biển số xe, anh đi đâu mà tìm người? Không phải tự nhận không may sao?
- Chẳng lẽ cảnh sát giao thông không quản sao?
- Hì hì, bắt thì nộp phạt, có gì phải sợ? Hơn nữa người chạy xe cũng có chỗ dựa. Ông chủ kia nói rồi xoa xoa hai bàn tay: - Những năm nay người lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm cá, người một nhà sao có thể điều tra ra người một nhà? Anh hiểu ý tôi nói không?
Vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt trở nên ngưng tụ, lão đang định lên tiếng thì có người nói: - Ông chủ Sầm, cuối cùng cũng tìm được ngài, ngài nếu đi ra ngoài thì cũng nên gọi điện thoại, bây giờ chúng tôi đang túa đi khắp nơi tìm ngài đấy.
Sầm Vật Cương nhìn lại thì thấy thư ký trưởng Phương Anh Hồ đổ mồ hôi chạy đến, sau lưng chính là một người đàn ông cường tráng trẻ tuổi, nhìn qua giống như có học võ.
Phương Anh Hồ nghe cảnh vệ trực ban ở khu nhà thường ủy tỉnh ủy nói bí thư Sầm đi ra ngoài, hắn chợt hoảng sợ, thế là nhanh chóng chạy đi tìm. Hắn cũng không quên gọi thêm vài cảnh vệ đi tìm Sầm Vật Cương, chỉ sợ xảy ra chuyện.
Phương Anh Hồ đi tìm dọc theo con đường này và cảm thấy cực kỳ sốt ruột, mặc dù hắn cố gắng an ủi mình sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, thế nhưng lại không thể an tĩnh. Khi hắn thấy Sầm Vật Cương đang bình an vô sự đứng đây trò chuyện, thế là không khỏi bình tĩnh hơn một chút.
Sầm Vật Cương hiểu tâm tình của Phương Anh Hồ, lão cười cười nói với Phương Anh Hồ: - Tôi chỉ đi ra ngoài một chuyến mà thôi, các anh cứ bận rộn làm việc, không cần xen vào chuyện của tôi.
Phương Anh Hồ thầm nghĩ tôi sao có thể mặc kệ ngài được? Nếu ngài xảy ra chuyện, không phải mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn sao? Hắn định nói thêm điều gì đó, chợt thấy cả nhà ba người Vương Tử Quân đứng bên cạnh.
- Ôi, ông chủ...Vương, là ngài sao? Tuy Phương Anh Hồ lớn tuổi hơn cả Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn tuyệt đối không dám gọi tên Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là thượng cấp của hắn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi và anh Sầm gặp mặt nhau ở đây.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng vui vẻ của cả nhà ba người Vương Tử Quân, hắn cũng hiểu đó là hai bên vô tình gặp mặt. Nếu không thì hai người bọn họ cũng không thể gặp mặt nhau ở ngoài đường thế này được.
Khi Phương Anh Hồ cố gắng theo đuôi Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Nơi này nóng như vậy cũng không có gì hay, Tử Quân, Anh Hồ, chúng ta về nhà cũng là quá sớm, không bằng tìm một chỗ nào đó để tâm sự.
Phương Anh Hồ trăm phần trăm không đồng ý với đề nghị của Sầm Vật Cương, nơi này cũng không phải địa điểm để bọn họ ở lại, nếu có vấn đề gì xảy ra, hắn sao có thể cáng đáng được? Nhưng khi nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Sầm Vật Cương, Phương Anh Hồ căn bản cảm thấy mình nên quên đi, bí thư Sầm có lẽ có chuyện cần tâm sự với chủ tịch Vương.
Phương Anh Hồ tình nguyện sắp xếp cho hai vị lãnh đạo đến trò chuyện ở khách sạn Thịnh Thế, nơi đó hoàn cảnh yên tĩnh đẹp đẽ, bảo vệ tốt, tất cả đều được khống chế trong bàn tay của hắn. Vì vậy hắn nói thẳng: - Nếu không thì chúng ta quay về khách sạn, nghe nói anh Trần của khách sạn âần đây có ngộ ra hai món ăn ngon, mọi người có muốn cùng đi nếm thử không?
- Món của anh Trần cũng chỉ là như vậy mà thôi, chúng ta đã đi ra thì uống chút bia ăn vài món vặt là được. Sầm Vật Cương vung tay lên nhìn thoáng qua Vương Tử Quân: - Tử Quân, có thể thả lỏng một chút được không?
Vương Tử Quân đi đến nơi đâu cũng được, hắu hiểu ý của Phương Anh Hồ, thế nhưng Sầm Vật Cương lại chối bỏ, hắn đành phải dùng giọng biết thời thế nói: - Tôi đây đi đâu cũng không có vấn đề.
- Vậy thì chúng ta đi. Sầm Vật Cương nhìn về bốn phía, sau đó chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa nói: - Khi tôi còn trẻ thì thường thích ăn cơm ngoài đường thế này, ăn thịt lớn uống ly lớn, đáng tiếc bây giờ cơ hội như vậy cũng không còn dễ dàng.
Vương Tử Quân nhìn hoàn cảnh nơi đây, hắn không khỏi nói với Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng: - Tiểu Bắc, hay là em đưa Tiểu Bảo Nhi về trước đi?
Mạc Tiểu Bắc căn bản có chút không tình nguyện vì bầu không khí gai đình ấm áp lại bị rối loạn vì những chuyện thế này, nhưng nàng cũng biết đây là tình huống bất khả kháng của Vương Tử Quân, nàng cười nói: - Được, em về trước đây.
- Tử Quân, nếu chúng ta cùng đi ra ngoài dạo mát thì cũng không nên gò bó, cứ đưa cả mẹ con Tiểu Bảo Nhi đi theo, tùy tiện ăn vài món cho vui. Sầm Vật Cương nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi vung tay lên cười lớn nói.
Tiểu Bảo Nhi đi lại hoan hô như chim sẻ, tâm tình rất vui. Khi đi đến cửa hàng bên kia, Sầm Vật Cương không cố kỵ ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn đầy vết dầu mỡ, sau khi ngồi xuống thì gọi hai món ăn, sau đó nói với Tiểu Bảo Nhi: - Tiểu Bảo Nhi thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay bác Sầm mời khách.
Tiểu Bảo Nhi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi quệt miệng nói: - Cám ơn bác Sầm, cháu đã dùng cơm tối, buổi tối mẹ cháu không cho phép ăn thêm cái gì cả.
- Ha ha ha, hôm nay đi theo bác Sầm, bác cho phép cháu phá giới. Sầm Vật Cương nói rồi quay sang một nhân viên phục vụ mập mạp ở bên cạnh: - Xem có gì thích hợp cho trẻ nhỏ thì đưa ra hai món.
Bia lạnh uống vào rất có thể giải trừ cái nóng của mùa hè, Vương Tử Quân sau khi uống hết một ly bia thì cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như mở ra. Sầm Vật Cương nâng ly lên rồi nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, sau khi anh quay về thì nói với thị ủy Rừng Mật, để cho bọn họ sửa trị những trường hợp chạy xe ẩu gây náo loạn phố phường.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu xem như đồng ý chuyện này. Vài người nói vài câu chuyện phiếm, sau đó Sầm Vật Cương đặt ly bia xuống nói: - Tử Quân, nói thật nhé, anh đến Mật Đông căn bản đã giúp tôi được khá nhiều việc, làm cho tôi cảm thấy yên tâm hơn.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không thể xác định lời nói này của Sầm Vật Cương có bao nhiêu là thật, thế nhưng hắn vẫn nghênh đón: - Tôi công tác còn có nhiều điểm thiếu hụt, kính mong bí thư Sầm sau này chỉ điểm nhiều hơn.
- Ha h, chủ tịch Tử Quân anh cứ khiêm tốn. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Hai ngày trước tôi có về thủ đô họp gặp anh Chung ở tỉnh Tây Tường, anh Chung nói khá hàm hồ, thế nhưng giống như anh ấy cực kỳ quan tâm đến hạng mục của tập đoàn Thần Khí.
Tâm tư của Vương Tử Quân xoay chuyển rất sống động, hắn đã hiểu ra ý nghĩ của Sầm Vật Cương. Xem như Sầm Vật Cương đã biết chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Khí, thế nhưng là ai báo cáo với Sầm Vật Cương, là thành phố Đồng Lục hay tập đoàn Thần Khí?
Nếu như nói quan trường Mật Đông như biển thì cán bộ trong đó như những con cá đang bơi lội, nhưng cấp bậc của cá cũng có sự khác biệt, cũng không đồng nhất. Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân căn bản là hai con cá lớn ở Mật Đông, nếu như hai con cá nhỏ phát sinh mâu thuẫn, cho dù là xung đột, chỉ cần mục tiêu vẫn đồng nhất, như vậy có thể điều hòa, có thể cân đối. Nhưng nếu có hai con cá lớn này gai nhập vào, như vậy chưa nói đến phương diện cân đối, nhất định sẽ sinh ra hỗn loạn, còn sinh ra tình huống quyền lực nghiêng.
Vương Tử Quân cười cười nói với Sầm Vật Cương: - Tập đoàn Thần Khí có thể đưa khu sản xuất vào Mật Đông, như vậy sẽ có tác dụng lớn để thúc đẩy kinh tế. Tôi chuẩn bị cho phó chủ tịch Cố tự mình đi bàn bạc với phía tập đoàn Thần Khí, để cho người của tập đoàn Thần Khí hiểu được thành ý của chúng ta.
- À, chuyện này chúng ta nên chủ động một chút, có nhiều nơi đang nhìn vào hạng mục của tập đoàn Thần Khí, đây là một miếng thịt béo. Tuy bọn họ có ý muốn đầu tư ở Mật Đông, thế nhưng nếu như chúng ta phản ứng chậm, chỉ sợ sẽ bị người ta cướp đi mất. Sầm Vật Cương nói đến đây thì thuận tiện cầm một củ lạc luộc lên nói: - Có đôi khi nên lớn gan quyết định thì không nên do dự, tìm lấy chỗ tốt giữa quyền và hại.
Vương Tử Quân lấy một củ lạc luộc cho Tiểu Bảo Nhi, sau đó hắn cười nói: - Chúng tôi đều có thể cho ra những chính sách tốt nhất cho tập đoàn Thần Khí, thế nhưng phương diện đầu tư là phải do người ta tình nguyện, nếu tập đoàn Thần Khí có yêu cầu quá cao, tôi cảm thấy chúng ta không nên vì nó mà bị uốn theo người.
Phương Anh Hồ mãi lắng nghe đối thoại giữa hai vị lãnh đạo, hắn biết rõ tình huống lúc này mình căn bản không nên mở miệng, nhưng hắn cũng không thoải mái. Căn cứ vào những lời của Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn có thể cảm nhận được sự bất đồng ý kiến giữa hai người.
Xem ra bây giờ Lôi Hợp Tuấn ở thành phố Đồng Lục căn bản là khó thể thực hiện cho tốt được.
Sầm Vật Cương không mở miệng ngay, lão nâng ly bia lên uống cạn rồi mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, phươgn diện đầu tư là anh tình tôi nguyện, thế nhưng chỉ cần ở trong phạm vi cho phép thì chúng ta có thể cho ra cố gắng và trả giá lớn nhất.
- Điều này là đương nhiên. Vương Tử Quân cầm chai bia rót đầy ly cho Sầm Vật Cương rồi cười ha hả nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, nhìn vào gương mặt thì thấy hai người đều cực kỳ vui vẻ sáng lạn.
Sầm Vật Cương rất vui vẻ, khi không nói đến chuyện công tác thì Sầm Vật Cương thật ra rất khôi hài. Sau khi quan tâm đến công tác học tập của Tiểu Bảo Nhi, lão và Vương Tử Quân đã căn bản uống hết bốn chai bia.
Trong đêm gió mát, cả nhà Vương Tử Quân chia tay nhóm người Sầm Vật Cương ở trong sân khu thường ủy tỉnh ủy. Vương Tử Quân lợi dụng ánh đèn đường để mở khóa cổng nhà mình, sau đó thì thào: - Đường trước mặt khó đi, căn bản là khó với lên trời.