Bí Thư Trùng Sinh

Chương 975: Chương 975: Làm người cần phải kẹp chặt đuôi




- Anh để cho trưởng phòng Đổng tiếp đãi là được, giữa trưa để chủ tịch Trình đi ra tiếp đãi.

Nguyễn Chấn Nhạc có chút suy tư, sau đó hắn cho ra sắp xếp với Triệu Đức Càn.

Triệu Đức Càn nghe được những lời sắp xếp của Nguyễn Chấn Nhạc mà có chút do dự, hắn cũng không bỏ đi mà tiếp tục ngồi xuống. Nguyễn Chấn Nhạc thấy Triệu Đức Càn ngồi bất động giống như không có ý đi ra, thế là nụ cười có vẻ đông cứng trên mặt.

- Còn có chuyện gì sao/

Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Triệu Đức Càn có chút xấu hổ, hắn nói:

- Bí thư Nguyễn, phó phòng Trần là người rất có thực lực ở phòng tuyên truyền, anh xem...

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Triệu Đức Càn, sau đó giống như chợt bừng tỉnh:

- À, ý của anh là tôi phải đi nâng ly với anh ấy sao?

Triệu Đức Càn đỏ mặt tía tai nói:

- Ngài là lãnh đạo tất nhiên hiểu rõ cái gì nặng nhẹ, điều này...Cũng phải xem ngài có thời gian hay không...

Nguyễn Chấn Nhạc chợt có chút không vui, tuy biểu hiện này nhanh chóng biến mất, thế nhưng Triệu Đức Càn là thư ký trưởng phục vụ cho Nguyễn Chấn Nhạc lâu năm vẫn mẫn cảm biết được. Hắn biết hôm nay mình căn bản rất khó khăn rồi.

Gần vua như gần cọp, chỉ cần có chút vấn đề là bị điều đi ngàn dặm. Triệu Đức Càn hầu hạ Nguyễn Chấn Nhạc nhiều năm, hắn luôn làm tốt công tác của mình, hôm nay sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy?

Dưới tình huống bình thường thì những sắp xếp của lãnh đạo đều là lời vàng ngọc, nào đâu đến lượt mình vung tay múa chân? Bí thư Nguyễn không đồng ý chắc chắn có ý nghĩ của mình, anh nếu cứ tiếp tục cố gắng, chẳng phải lắm lời sao?

Tuy Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của mình, thế nhưng nhất định là không thoải mái. Ôi, nếu sớm biết thế thì hắn căn bản không đồng ý với anh Đổng làm gì.

"Giải thích cho bí thư Nguyễn biết sao? Rõ ràng là vẽ rắn thêm chân!"

Triệu Đức Càn thầm lắc đầu, hắn từ chối ý nghĩ của mình, sau đó mỉm cười chuyển chủ đề:

- Bí thư Nguyễn, con tôi hôm qua lên mạng nói cho tôi biết một chuyện mới lạ, không biết ngài đã nghe qua chưa?

- Chuyện gì?

Nguyễn Chấn Nhạc cười nhạt hỏi.

- Lúc này trên mạng đang truyền đi thông tin bí thư Vương của thành phố La Nam đeo đồng hồ tiền triệu, hơn nữa còn có không ít hình ảnh, thế là bầu không khí càng thêm náo động.

Triệu Đức Càn nói đến đây thì dùng giọng vô cùng đau đớn nói:

- Bí thư Nguyễn, nếu như bị thẩm tra, tôi nghĩ rằng kết quả là bị rơi đầu.

"Rơi đầu?"

Nguyễn Chấn Nhạc thầm cười, thế nhưng ngoài mặt lại vung tay nói:

- Thư ký trưởng Triệu, anh phải nhớ kỹ, anh là thư ký trưởng thành phố Đông Bộ, là cán bộ lãnh đạo, những tin vỉa hè kia căn bản không có căn cứ gì thực chất cả. Người ta có thể tùy tiện tin tưởng và nghị luận với nhau, nhưng anh không thể nào bảo sao hay vậy, anh biết tôi nói gì chứ?

Tuy Nguyễn Chấn Nhạc phê bình rất nghiêm khắc nhưng Triệu Đức Càn vẫn cảm thấy giọng điệu của lãnh đạo đã thay đổi, gương mặt giãn ra một chút, xem ra vẫn rất thích nghe những chuyện thế này.

Trước mặt lãnh đạo thì cấp dưới không nên có biểu hiện hoàn mỹ, nhất định phải có khiếm khuyết, có sơ hở. Nếu một cấp dưới trơn như cá chạch, luôn làm người cẩn thận, như vậy lãnh đạo sao có thể yên tâm? Triệu Đức Càn thầm cảm thấy đáng tiếc, nhưng sau khi nghĩ như vậy lại thấy thoải mái hơn.

- Bí thư Nguyễn, tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ cố gắng sửa lại trong công tác.

Người thông minh chỉ cần nhìn sự việc là hiểu, Triệu Đức Càn đã cảm nhận được thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên sẽ không dám tiếp tục dây dưa.

Triệu Đức Càn báo cáo thêm vài hạng mục công tác, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc. Khi Triệu Đức Càn khẽ đóng cửa phòng lại, Nguyễn Chấn Nhạc mở trang web trên máy tính lên.

Vẫn là trang web cũ, nhưng lúc này những lời bình luận đã lên đến con số hai chục ngàn, mà cũng không thiếu các trang web khác đăng lại bài viết bên này. Tuy đăng lại bài thế nhưng topic vẫn rất nóng, thậm chí có vài trang web đã đưa cả tên của Vương Tử Quân lên bài viết của mình.

Bước tiếp theo thì ủy ban kỷ luật nên hành động là vừa.

Bây giờ tấm màn đã được kéo ra, Nguyễn Chấn Nhạc biết việc mình cần làm vào lú này chính là không phải trợ giúp, mà là phải ổn định. Có câu ngồi nhìn thủy triều lên xuống, thế nhưng cái hắn cần là sự biểu hiện.

Tuy người thông minh đều đoán được trong chuyện lần này có bong dáng của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.

Mất đầu sao? Hình như còn chưa đến mức, thế nhưng lao ngục thì căn bản là không thiếu.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc ngây người giây lát rồi cầm điện thoại len.

- Alo, chào anh, xin hỏi có phải là bí thư Nguyễn không?

Một giọng nói kèm theo nụ cười truyền đến từ đầu dây bên kia.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nhìn rõ dãy số gọi đến, vì vậy cũng không biết đối phương là ai, hắn trầm giọng nói:

- Chào anh, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

- Chào bí thư Nguyễn, tôi là Tiểu Lý của văn phòng tỉnh ủy, khu thường trú muốn trò chuyện với anh.

Người thanh niên tự xưng là Tiểu Lý ở bên kia dùng giọng cung kính nói.

"Thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ sao?"

Khi đầu đây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của Quan Vĩnh Hạ thì Nguyễn Chấn Nhạc vội vàng nói:

- Chào thư ký trưởng, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

- Chào bí thư Nguyễn, báo cáo của thành phố Đông Bộ về khu công nghiệp Lam Hà là thật sự rất tốt, được bí thư Nhất Phong cực kỳ coi trọng, nói các anh đã làm tốt công tác dẫn đầu toàn tỉnh Sơn Nam. Lãnh đạo yêu cầu các anh không ngừng cố gắng, đẩy công tác của thành phố Đông Bộ tiến lên giai đoạn mới, tiến lên bậc thang mới.

Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khá lớn để khích lệ Nguyễn Chấn Nhạc.

Tài liệu về khu công nghiệp Lam Hà là một phần văn bản rất bình thường, căn bản không phải là thứ mà thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ có thể cầm ra để hát bài ca tụng cho Nguyễn Chấn Nhạc. Sau đó Quan Vĩnh Hạ còn mở miệng khích lệ một chặp, điều này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được đây là cái cớ mà thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ lấy để gọi điện thoại cho mình.

Nhưng dù đó là cái cớ hay bất cứ cái gì khác của Quan Vĩnh Hạ cũng tốt, lúc này thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy chủ động lấy lòng Nguyễn Chấn Nhạc, ít nhất thì hắn cũng phải mở miệng ứng đối. Đây là thời điểm quan trọng để hắn có thể tiến lên, trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải kẹp chặt đuôi làm người, phải sống qua thời điểm khó khăn vào lúc này.

- Cám ơn thư ký trưởng, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Nhất Phong và ngài, sẽ cố gắng đẩy khu công nghiệp Lam Hà tiến lên bậc thang phát triển mới.

- Ừ, bí thư Chấn Nhạc có cái tâm như vậy là được. Lúc này thành phố Đông Bộ nên chú trọng công tác ổn định. Cơ hội lần này của cậu là không dễ dàng gì, thế cho nên phải nắm thật chắc.

Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì dùng giọng nói khác lạ nói:

- Công tác làm không hết được, tiến lên một bước thì khung cảnh sẽ mở rộng hơn.

- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ nên làm thế nào.

Nguyễn Chấn Nhạc đã nghe không ít những lời nhắc nhở như vậy, nhưng hắn vẫn phải mở miệng cảm tạ sự quan tâm của thư ký trưởng đại nhân với mình.

- Ừ, tôi tin tưởng Chấn Nhạc cậu nhất định sẽ làm tốt.

Quan Vĩnh Hạ nói thêm hai câu chuyện phiếm rồi cúp điện thoại.

Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại đến thật sự là một tin tức tốt, Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống và sinh ra ý nghĩ như vậy.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, là người cực kỳ linh thông tin tức, lúc này hắn gọi điện thoại đến cho Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên nói rõ vị trí thường ủy tỉnh ủy sẽ rơi lên đầu mình. Đối phương gọi điện thoại thể hiện sự quan tâm đến mình, càng muốn mình nợ một phần nhân tình.

Quan Vĩnh Hạ này rõ ràng là sắp thành tinh, nhưng đối phương có chút thông minh dù không sai, thế nhưng lại xem ra có tâm tư không quá mạnh mẽ.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang đánh giá về Quan Vĩnh Hạ, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Khi hắn nói mời vào, đúng lúc thư ký và quyền chủ tịch Trình Hiểu Bình đi vào.

- Chủ tịch Hiểu Bình, có chuyện gì sao?

Sau khi khoát tay cho Trình Hiểu Bình ngồi xuống thì Nguyễn Chấn Nhạc trầm giọng hỏi.

Vẻ mặt Trình Hiểu Bình có chút nghiêm túc, nàng tiếp nhận ly trà từ trong tay thư ký của Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó mới nói:

- Bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của chủ tịch Lục, chủ tịch Trần của thành phố Yên Hư sẽ đưa theo người của phòng tài nguyên môi trường đến thành phố chúng ta, chuẩn bị tiến hành trao đổi về vấn đề của sông Lam Hà.

"Trao đổi?"

Nguyễn Chấn Nhạc có hơi nhíu mày, hắn biết rõ sự kiện dòng sông Lam Hà đang ô nhiễm và căn bản là không thể đạt chuẩn, nhưng vì nó liên quan đến thành tích của mình, hắn cố gắng nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết mà thôi.

Nhưng bây giờ một vị phó chủ tịch thành phố Yên Hư chạy đến, rõ ràng trong tay bọn họ có nhiều thứ, nếu không cũng sẽ chẳng chạy đến thành phố Đông Bộ.

Nguyễn Chấn Nhạc chần chừ giây lát rồi trầm giọng nói:

- Có phải là khu công nghiệp lại để rò rỉ chất thải rồi không?

"Rò rỉ chất thải?"

Trình Hiểu Bình nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy mà thầm hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ làm bí thư đúng là thoải mái, chỉ cần nói một chữ đã đẩy trách nhiệm ra khỏi người mình. Anh cũng không phải không biết những xí nghiệp kia gây ô nhiễm như thế nào, còn giả vờ với tôi làm gì?

Nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không dám nói ra những lời đang nghĩ trong lòng, dù sao thì nàng cũng là cấp dưới của Nguyễn Chấn Nhạc, vị trí của nàng lại do điện thoại lấy về đưa vào trong tay.

- Bí thư Nguyễn, tôi phải làm kiểm điểm với anh, chúng tôi không làm tốt công tác của mình.

Trình Hiểu Bình có chút do dự, sau đó nàng nhanh chóng mở miệng làm kiểm điểm.

Nguyễn Chấn Nhạc cười thầm một câu, hắn và Trình Hiểu Bình đều là người hiểu chuyện, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói:

- Làm không tốt công tác, để xuất hiện tình huống rò rỉ chất thải. Chủ tịch Hiểu Bình, chị mới tiến lên chủ trì công tác của ủy ban nhân dân thành phố, có một số công tác cũng xem như luống cuống tay chân, được này mất kia, điều này là rất bình thường.

- Nhưng sau này chị công tác cần phải học phương pháp dùng mười ngón tay đánh dương cầm, chỉ như vậy mới biến thành một người cầm lái phù hợp.

Một thành phố chỉ có một người cầm lái, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc nói ra những lời này, rõ ràng là một lời ám hiệu cho Trình Hiểu Bình.

Quả nhiên Trình Hiểu Bình sau khi nghe được những lời của Nguyễn Chấn Nhạc thì chợt cảm thấy vui mừng như điên. Trở thành người cầm lái thành phố Đông Bộ, như vậy thì rõ ràng là con đường làm quan của nàng sẽ có bước tiến lớn.

- Bí thư Nguyễn, tôi nhất định nhớ rõ chỉ thị của ngài, sẽ không ngừng đổi mới là học tập kinh nghiệm công tác.

- À, biết sai có thể sửa, liên tục hoàn thiện chính mình mới là xu hướng tốt.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nhìn Trình Hiểu Bình nói:

- Chị nói đến người của thành phố Yên Hư sao?

Trình Hiểu Bình thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy thì thở dài một hơi, nàng biết rõ chỉ cần là bí thư Nguyễn ra tay, sẽ không có vấn đề gì không giải quyết được, thế là nàng dùng giọng khẳng định nói:

- Là thành phố Yên Hư.

Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, ngay sau đó hắn bấm một số điện thoại. Khi điện thoại nối thông thì hắn cười nói:

- Chào chủ tịch Từ, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

Trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, Triệu Quân Dũng đi đến phòng làm việc của mình thì thấy vài đồng chí đang đứng đó nhỏ to bàn luận gì đó. Khi thấy tình cảnh kia thì vẻ mặt của hắn khẽ biến đổi.

Triệu Quân Dũng ho khan một tiếng, những người kia nhanh chóng quay về vị trí của mình như ruồi bọ bị xua đuổi.

Triệu Quân Dũng không nói gì mà đi vào phòng, sau khi uống trà thì hắn cảm thấy đầu rất nặng, cuối cùng ngồi một lúc lâu mới tỉnh táo một chút. Thật lòng thì lúc này hắn lại nghĩ đến tình huống đám nhân viên nhỏ to với nhau, thế là hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Dù Triệu Quân Dũng không nghe rõ bọn họ đang nói về vấn đề gì, thế nhưng hắn cảm thấy giống như bọn họ đang nghị luận về mình. Sau sự kiện điều tra ở thành phố La Nam, Triệu Quân Dũng biết được mình có một biệt hiệu mới: Bá Nhạc!

Đó là một biệt hiệu làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy căn bản là cực kỳ phá hoại, hắn biết rõ ngoại hiệu này do chủ nhiệm Thường Triệu Dũng đặt ra, chủ yếu là châm chọc mình đến thành phố La Nam với đoàn người hùng hậu chẳng những không tìm ra được phần tử nào biến chất, ngược lại còn điều tra và bảo vệ được một đồng chí cán bộ điển hình.

Sự việc kia vốn cũng không phải là thứ gì quá xấu, thế nhưng Thường Triệu Dũng lại dùng cái lưỡi ba tấc của mình để phá hoại, những lời được phát ra khỏi miệng căn bản là có hương vị khác hẳn. Triệu Quân Dũng nghe những lời như vậy mà giống như có một miếng xương đang đính trong họng mình.

Con bà nó, có nên báo cáo sự việc này cho bí thư Mục hay không? Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy rất do dự.

Nếu như là dĩ vãng thì hắn nhất định sẽ báo cho bí thư Mục biết ngay, nhưng sau khi từ thành phố La Nam quay về, gương mặt bí thư Mục luôn âm trầm, điều này làm cho hắn không còn dũng khí báo cáo công tác với lãnh đạo của mình.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, hắn nhanh chóng đứng lên tiếp điện thoại, trầm giọng nói:

- Bí thư Mục, tôi là Triệu Quân Dũng.

- Quân Dũng, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Giọng nói của bí thư Mục vẫn rất bình thản, thế nhưng nghe vào trong tai Triệu Quân Dũng lại giống như chỉ thị từ trung ương. Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng đi về phía phòng làm việc của bí thư Mục.

Phòng làm việc của bí thư Mục ở lầu ba, Triệu Quân Dũng đi lên bậc thang thấy có tốp năm tốp ba người đang đứng đó nghị luận về việc gì đó, âm thanh của bọn họ không quá lớn, hắn căn bản không nghe thấy rõ ràng.

Khi Triệu Quân Dũng đi qua thì không hiểu vì sao đám người kia lại dừng lời không tiếp tục nói.

Không có lửa sao có khói? Triệu Quân Dũng công tác nhiều năm trong cơ quan, hắn biết rõ sự việc nào cũng có nguyên nhân và đạo lý. Hắn nhìn hai nhân viên công tác nở nụ cười với mình, thế là trong lòng thầm nghĩ:

"Xảy ra chuyện gì?"

Khi lên lầu ba, Triệu Quân Dũng chợt nghĩ đến những lời nghị luận khi mình đi vào trong phòng làm việc, không phải lãnh đạo đang bất mãn với mình, đang định tiếp tục di dời công tác nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.