Triệu Quân Dũng nghĩ đến khả năng này mà không khỏi cảm thấy run
lên. Hắn tiến lên vị trí này mà bỏ ra công sức nhiều năm, mất không ít
tâm tư, mới tu thành chính quả. Một khi rời khỏi nơi này, như vậy những
nguy hại với hắn là rất nhiều...
Triệu Quân Dũng càng nghĩ
càng cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn. Vào thời điểm toàn
quân đang gào thét tiến lên thì bị đá ra khỏi đội ngũ, như vậy còn có
khả năng tiến vào nữa không? Dưới tình huống khó hiểu hắn muốn hút điếu
thuốc giải sầu, thế nhưng lại căn bản không tìm ra được bật lửa ở chỗ
nào.
Triệu Quân Dũng xem như là nhà dột gặp đêm mưa, con
người một khi gặp chuyện không may thì uống nước lạnh cũng tắc răng. Hắn thầm mắng một tiếng, sau đó thầm nhớ lại những gì đã xảy ra với minh.
Làm sao bây giờ? Nếu như thượng cấp thật sự muốn nắm bắt mình, như vậy
mình nên đi nơi nào? Lúc này Triệu Quân Dũng hầu như không còn tâm tư
vội vàng như vừa rồi, hắn cũng không muốn vội đi gặp bí thư Mục, bây giờ điều hắn cần làm nhất chính là chậm chân một chút, cố gắng nghĩ ra kế
sách đối ứng.
- Anh Triệu, anh còn đứng đây làm gì? Bí thư Mục đang chờ anh đến kìa.
Khi Triệu Quân Dũng đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy có người bên cạnh hô lên một tiếng.
Triệu Quân Dũng ngẩng đầu, hắn chợt phát hiện đó là phó chủ nhiệm phòng giám sát số ba tên là Âm Trường Phát. Người này nhỏ hơn Triệu Quân Dũng vài tuổi, bây giờ đã là cán bộ cấp phó cục, thật sự là người phát triển rất tốt trong đơn vị.
- Tôi sẽ đi qua, sẽ qua ngay.
Triệu Quân Dũng muốn nghe ngóng chút tình huống từ Âm Trường Phát, thế
nhưng lại nghĩ về những gì sắp xảy ra với mình, thế cho nên nuốt lời vào bụng.
- Chỉ dựa vào tiểu tử này mà còn muốn làm chủ nhiệm sao? Hừ, cũng không biết soi gương nhìn lại mình.
Chờ sau khi Âm Trường Phát đi xa thì Triệu Quân Dũng mới thầm mắng một câu.
Triệu Quân Dũng bước vào trong phòng làm việc của bí thư Mục, sau khi
khẽ gõ cửa đi vào thì thấy bí thư Mục đang mỉm cười khoát tay:
- Quân Dũng đến đấy à, ngồi đi.
Nụ cười của bí thư Mục làm cho tâm tình của Triệu Quân Dũng âm trầm hơn một chút, hắn là lãnh đạo đơn vị nhiều năm, tất nhiên có kinh nghiệm
tiếp kiến lãnh đạo. Chỉ cần lãnh đạo tìm gặp anh và nở nụ cười, như vậy
càng nói rõ anh sắp đương đầu với chuyện không hay.
Chẳng lẽ
mình thật sự mất luôn cả vị trí vào lúc này sao? Triệu Quân Dũng nghĩ
đến một vài thủ đoạn của bí thư Mục, thế là tâm tình trở nên ảm đạm, hắn có chút trầm ngâm, sau đó cảm thấy mình không thể cứ để bị nắm bắt theo kiểu như vậy được.
- Bí thư Mục, dù tôi làm việc có không ít sai sót, thế nhưng tôi luôn theo sát tiến độ của lãnh đạo. Kính xin
lãnh đạo cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ chăm chú làm tốt công tác của mình, tuyệt đối không làm cho lãnh đạo mất mặt.
Bí
thư Mục nghe Triệu Quân Dũng đột nhiên nói ra những lời như vậy mà gương mặt không khỏi trầm xuống, nhưng lúc này trên mặt đột nhiên xuất hiện
nụ cười nhàn nhạt. Hắn dùng ngón ta gõ mặt bàn, sau đó chỉ vào Triệu
Quân Dũng rồi trầm giọng nói:
- Cậu đấy, nghĩ đi đường nào vậy?
- Bí thư Mục, tôi...
Triệu Quân Dũng chợt sững sờ, hắn đưa mắt nhìn vẻ mặt của bí thư Mục, lúc này chỉ có một ý nghĩ, chính là mình đoán sai.
- Hừ, tôi đã nói với cậu biết bao lần rồi chứ? Nhất định phải đặt tâm
tư lên phương diện công tác, không cần phải suốt ngày lo lắng đường tắt
ngõ ngang, như vậy sẽ không tốt với cậu.
Bí thư Mục nói đến đây thì dùng ngón tay chỉ vào Triệu Quân Dũng:
- Cậu đã biết chuyện xảy ra trên mạng chưa?
"Chuyện trên mạng?"
Nói thật thì Triệu Quân Dũng căn bản là không biết, phần lớn thời gian
hắn đều dùng để cân nhắc tâm tư của người khác. Thậm chí lúc này cuộc
sống của hắn cũng đang có chút khó khăn, nào có thời gian lên mạng xem
xét này nọ?
- Vâng, cũng có nghe nói.
Triệu Quân Dũng thầm suy tư rồi trầm giọng đáp lời.
Câu trả lời của Triệu Quân Dũng có thể dùng ở mọi lúc mọi nơi, cũng
không làm cho bí thư Mục phải chú ý. Lúc này vị lãnh đạo đứng hàng thứ
hai ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã không quá chú tâm đến những thứ khác,
phần lớn tâm tư đặt lên trên trang web đang nói về Vương Tử Quân.
- Lúc này những lời nghị luận trên inte là quá lớn, ủy ban kỷ luật
chúng ta cũng nên tỏ thái độ, cần phải xem xét các vấn đề. Cậu viết một
tài liệu về sự việc trên inte, sau đó nói rõ ý kiến của phòng giám sát
số hai, sau đó đưa cho tôi, tôi sẽ đưa lên báo cáo với bí thư Mã.
Bí thư Mã trong miệng của bí thư Mục chính là bí thư ủy ban kỷ luật Mã
Nghênh Tường. Người này là phó bí thư tỉnh ủy, bí thư ủy ban kỷ luật, là một vị trí cực kỳ quan trọng ở tỉnh Sơn Nam. Tuy Triệu Quân Dũng là chủ nhiệm phòng giám sát số hai, thế nhưng lại ít khi được gặp mặt vị lãnh
đạo này của đơn vị mình.
Có việc gì cần báo cáo với bí thư
Mã? Triệu Quân Dũng đã ý thức được tầm quan trọng của sự việc, thế nên
cũng không dám mở miệng nói lung tung, nếu lần này hắn lại gây ra trò
cười, chỉ sợ chẳng khác nào tự treo cổ chính mình.
- Bí thư Mục, ngài nói xem phần tài liệu này chúng tôi cần phải chú tâm vào điểm nào?
Triệu Quân Dũng do dự một lát rồi dùng phương pháp vu hồi mở miệng hỏi.
- Trong điểm chính là giá trị của thứ kia cùng với tiền lương của nhân viên công tác bình thường.
Bí thư Mục là người công tác lâu năm ở ban ngành kiểm tra kỷ luật, câu
nói đầu tiên là dắt lỗ mũi trâu, thế nhưng đáng tiếc là người phối hợp
lúc này lại còn có chút mê mang.
- Bí thư Mục, tôi...
Khi Triệu Quân Dũng đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu và tiếp tục mở miệng
hỏi, bí thư Mục giống như có phản ứng. Hắn trừng mắt nhìn Triệu Quân
Dũng, sau đó trầm giọng nói:
- Là chuyện về Vương Tử Quân, cậu chỉ cần lên mạng tìm nhiều hình ảnh về Vương Tử Quân là được.
Chuyện về Vương Tử Quân, tiểu tử kia thì thế nào? Triệu Quân Dũng nghĩ
đến nụ cười trên khóe miệng của bí thư Vương vào thời điểm trước, thế là chợt sinh ra cảm giác rất nhục nhã.
Không phải lúc này ông trời đã mở mắt rồi chứ?
- Bí thư Mục, Vương Tử Quân làm sao vậy?
Triệu Quân Dũng lúc này cũng không cần giả vờ đã biét, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi bí thư Mục.
Bí thư Mục vẫy vẫy tay với Triệu Quân Dũng, sau đó mở tấm ảnh ra. Triệu Quân Dũng nhìn bài viết trên trang web cùng hàng triệu lời bình luận về Vương Tử Quân, thế là hắn chợt cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Vương Tử Quân cũng có ngày hôm nay sao? Những ngày qua Triệu Quân Dũng
thật sự cảm thấy có chút không yên, tuy hắn là một cán bộ trung tầng của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, thế nhưng Vương Tử Quân tiến vào trong vị trí
thường ủy tỉnh ủy làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không yên.
Nếu như Vương Tử Quân tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy mình
có phiền toái gì không? Hắn phải làm sao để ứng phó với những đòn đả
kích của Vương Tử Quân? Điều này trở thành một tâm bệnh của Triệu Quân
Dũng, nhưng không ngờ vào đúng thời điểm quan trọng thì Vương Tử Quân
lại xuất hiện vấn đề.
Xem ra không người nào có thể đắc ý
mãi được, Triệu Quân Dũng thầm nghĩ như vậy, hắn chợt cảm thấy người
thanh niên đang nở nụ cười cực kỳ vui tươi trong tấm ảnh giống như đang rơi xuống địa ngục.
- Quân Dũng, cậu đi làm đi.
Bí
thư Mục cũng không trách phạt tình huống thất thố của Triệu Quân Dũng,
trong lòng lại có thêm vài phần vui mừng. Trong quá trình tranh đoạt vị trí thường ủy tỉnh ủy lần này, hắn vốn cũng không quá xem trọng Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng bây giờ sự việc bùng phát, Nguyễn Chấn Nhạc hầu như
đã nắm rất chắc chiến thắng trong tay.
Nếu Nguyễn Chấn Nhạc
trở thành thường ủy tỉnh ủy, như vậy sao có thể quên một người đã ra
sức giúp đỡ cho mình? Biết đâu sau này bí thư Mã tiến lên thì mình sẽ
là người tiếp nhận vị trí còn trống ở đơn vị.
Bí thư Mục nghĩ đến lời hứa của người kia với mình, thế là trong lòng chợt bùng lửa nóng.
Hơn hai mươi phút sau Triệu Quân Dũng cầm theo một phần tài liệu đã
được đóng dấu đưa đến phòng làm việc của bí thư Mục. Sau khi lật qua xem xét ý kiến của phòng giám sát, trên mặt bí thư Mục xuất hiện nụ cười.
Lúc này tuy ủy ban kỷ luật của bọn họ chưa chọn lựa phương pháp hành
động, thế nhưng đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào sự kiện này?
Hắn dám khẳng định dù là bí thư ủy ban kỷ luật Mã Nghênh Tường hay là
người đứng đầu tỉnh ủy cũng đã biết chuyện này, cũng đang chờ bọn họ báo cáo.
Bí thư Mục thay đổi vài nội dung đơn giản, sau đó nở nụ cười vui vẻ. Hắn nói với Triệu Quân Dũng đang đứng ở bên cạnh:
- Cậu Triệu, chúng ta đi gặp bí thư Mã.
Mã Nghênh Tường có phòng làm việc của mình ở văn phòng tỉnh ủy và ủy
ban kỷ luật tỉnh ủy, thế nhưng phần lớn thời gian thì bí thư Mã đều ở
văn phòng tỉnh ủy. Vì có hẹn trước, vì vậy hôm hai người bí thư Mục và
Triệu Quân Dũng nhanh chóng được gặp mặt lãnh đạo.
Mã Nghênh Tường tiến lên làm bí thư ủy ban kỷ luật cũng không quá lâu, nhưng chỉ cần lãnh đạo ra mặt thì hầu như làm cho cán bộ trong tỉnh cực kỳ sợ
hãi.
- Anh Mục đến đấy à!
Khi nhóm người bí thư Mục
tiến vào thì Mã Nghênh Tường đang phê văn kiện chỉ thị, khi thấy hai
người bí thư Mục thì khẽ gật đầu. Hắn bắt chuyện một câu với bí thư
Mục, còn Triệu Quân Dũng thì trực tiếp bỏ qua không quan tâm.
Triệu Quân Dũng đi theo bí thư Mục ngồi lên ghế sa lông nhưng trong
lòng lại thầm nghĩ hốc mắt của lãnh đạo giống như biển rộng. Chính mình là một người cùng đến theo bí thư Mục, thế nhưng bí thư Mã căn bản
không nhìn thấy mình, giống như chỉ có một mình bí thư Mục đi đến nơi
này.
Điều này không khỏi làm cho Triệu Quân Dũng có chút
chua xót, thế nhưng khi bí thư Mã buông bút, trên mặt lại xuất hiện nụ
cười.
- Bí thư Mã, vừa rồi phòng giám sát đã gửi cho tôi một phần tài liệu về bí thư Vương Tử Quân ở thành phố La Nam. Theo tài
liệu này, chiếc đồng hồ trên tay bí thư Vương có nhãn hiệu Patek
Philippe, giá trị trên một triệu, đã được cộng đồng mạng bàn tán xôn
xao. Phòng giám sát cho rằng ủy ban kỷ luật chúng ta nên tiến hành điều tra, dùng hành động thực chất để loại trừ những ảnh hưởng bất với hình tượng của tỉnh Sơn Nam.
Bí thư Mục ngồi nghiêm chỉnh, hắn giọng điệu nghiêm túc báo cáo với bí thư Mã Nghênh Tường.
Mã Nghênh Tường tiếp nhận tài liệu trong tay bí thư Mục rồi nhìn qua
một lượt, gương mặt thêm thâm đen khó coi. Lúc này Triệu Quân Dũng ngồi bên cạnh bí thư Mục, thế nhưng trong lòng lại đang thưởng thức những
lời của bí thư Mục.
Con bà nó thật sự là hoa trong bụi cỏ,
Triệu Quân Dũng nghĩ đến tình huống bí thư Mục ném tất cả về phía đám
người bên mình, thế là cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Triệu Quân Dũng biết rõ thuộc hạ đôi khi phải lãnh tiếng xấu thay cho
lãnh đạo, nhưng bây giờ nghe thấy bí thư Mục ném tất cả ý nghĩ này về
phía mình, hắn vẫn thật sự cảm thấy không thoải mái.
- À, tính mẫn cảm của phòng giám sát là rất mạnh, điều này nói các đồng chí vẫn đang tận tâm tận lực công tác.
Mã Nghênh Tường đặt phần tài liệu lên bàn, cũng không nói ra lời bình mà tiến hành khen ngợi Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng nhận được lời khen của lãnh đạo đứng đầu đơn vị, thế
là không khỏi cảm thấy say máu như gà chọi. Hắn vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Mã, phòng giám sát chúng tôi sở dĩ có được thành tích nhỏ
hoàn toàn nhờ vào sự lãnh đạo của bí thư Mục, nếu không có những yêu
cầu nghiêm khắc của ngài và bí thư Mục, chỉ sợ chúng tôi cũng khó thể
công tác đến trình độ như lúc này.
Triệu Quân Dũng nói làm
cho hai vị bí thư nở nụ cười, thế nhưng cũng không đặt thời gian nhiều
lên người Triệu Quân Dũng. Mã Nghênh Tường gọi điện thoại cho bí thư
Hào Nhất Phong, một phút sau hai người Mã Nghênh Tường và bí thư Mục đi đến phòng làm việc của bí thư Nhất Phong.
Triệu Quân Dũng
nhìn hai vị lãnh đạo rời đi mà trong lòng chợt xuất hiện một ý nghĩ,
cũng không biết bí thư Mục có phải là người tiếp nhận tiếng xấu thay
cho bí thư Mã hay không?
Khi Triệu Quân Dũng đang suy tư về vấn đề này, hai vị bí thư đã đi mất dạng.
- Đồng chí Triệu Quân Dũng, cho anh một nhiệm vụ, anh hỗ trợ bí thư
Mục đi đến thành phố La Nam một chuyến, điều tra sự việc này cho rõ
ràng.
Bí thư Mã Nghênh Tường nhìn Triệu Quân Dũng rồi trầm giọng nói.
- Ôi!
Lý Chính Nam nhìn những bài bình luận trên trang web, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Lý Chính Nam đã phấn đấu mười bảy mười tám giờ, tốc độ viết bài bình
luận cũng ngày càng nhanh, thế nhưng dù hắn cố gắng bao nhiêu, thậm chí người hỗ trợ ngày càng nhiều, thế nhưng những lời bình luận giải thích cho Vương Tử Quân của bọn họ cũng bị người ta nhấn chìm.
- Anh Nam, nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Một tên thanh niên cao gầy với gương mặt đầy mụn trứng cá thanh xuân đi đến bên cạnh Lý Chính Nam khẽ khuyên nhủ.
Lý Chính Nam thật sự rất bất đắc dĩ với tình huống này, hắn lắc đầu,
sau đó nhìn những người bạn đang rất mệt mỏi ở chung quanh nói:
- Chúng ta đi ăn cơm cái đã, quay về nói sau.
- Anh Nam, coi như xong đi, mười người chúng ta cũng căn bản là không làm được gì, căn bản không có người tin tưởng, rõ ràng là phí công vô
ích.
Lúc này thái độ của tên thanh niên cao gầy khá tiêu cực.
- Đúng vậy, chúng ta ngồi đây cả buổi đã xem như không phụ lòng bí thư Vương, xem như dừng lại ở đây thôi.
Lý Chính Nam nhìn hai người đồng bạn của mình mà cảm xúc rơi xuống đáy cốc, đây là hai người đi theo hắn phấn đấu hơn chục giờ, trước đó các bên còn chưa quen nhau, sau khi nghe lời kêu gọi của Lý Chính Nam thì
bọn họ mới gia nhập vào đội ngũ làm việc nghĩa không chùn bước. Bỏ qua
những lời chửi rủa của đám người trên mạng, thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng ra tay viết bài bình luận cho bí thư Vương, dùng lực lượng uy thế và
sự bền bỉ của mình nói thay lời cho bí thư Vương.