Bí Thư Trùng Sinh

Chương 977: Chương 977: Nước lạnh buốt răng




Tuy người trên mạng khẳng định bí thư Vương là quan tham ô ngày càng nhiều, thế nhưng Lý Chính Nam không tin, cũng căn bản là không muốn tin. Hắn biết người đang bị mắng trên mạng đã làm cho cha mẹ mình có công việc, làm cho bọn họ có được một căn nhà riêng của mình vào thời buổi mà thành phố La Nam đang đẩy mạnh phát triển kinh tế.

Cũng chính là vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia đã thay đổi diện mạo thành phố La Nam, kéo ngắn thời gian từ thành phố La Nam đến thành phố Sơn Viên chỉ trong thời gian một giờ.

- Đi, chúng ta đi ăn cơm.

Lý Chính Nam thật sự cảm thấy không thoải mái, cuối cùng hắn đứng lên, cảm thấy hai chân mình đã sưng tấy.

- Ông chủ, tính tiền.

Lý Chính Nam sờ vào một trăm đồng trong túi áo mà trong lòng có chút run rẩy, hắn biết rõ chút tiền của mình đã dư tính tiền inte. Thế nhưng những người bạn của mình cũng đã ngồi khá lâu, có thể giúp người ta thanh toán được sao? Cùng lắm là ký sổ thôi.

Trong đầu Lý Chính Nam lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn đang suy nghĩ nên mở miệng giải thích với ông chủ quán như thế nào, đúng lúc này ông chủ thò đầu ra nói:

- Anh em, xem như tôi mời khách, tiền này các người dùng đi ăn cơm, khỏi phải trả.

Lý Chính Nam thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, hắn là khách quen của cửa hàng inte này, đã thấy ông chủ vì năm đồng tiền mà đánh một tên thanh niên tối tăm mặt mũi, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?

- Ông chủ, thật sự xấu hổ quá...

Khi Lý Chính Nam không biết nói gì cho phải, chợt nghe thấy ông chủ quán vung tay nói:

- Tôi cũng là một công nhân viên chức nghỉ việc, cuộc sống gia đình không quá tốt. Lúc này vợ tôi đã có việc làm, cũng mua được nhà, tôi ở nhà mở cửa hàng này cũng là nhờ vào tiền cho vay bằng chính sách quan tâm đến nhân viên nghỉ việc của bí thư Vương. Có thể nói không có bí thư Vương thì không có cuộc sống của tôi bây giờ, lúc này có người dám dội nước bẩn lên người lãnh đạo, tôi cũng thật sự cảm thấy rất tức tối.

Ông chủ quán nói đến đây thì khoát tay:

- Các anh đi ăn cơm đi, tôi ở lại tiếp tục phấn đấu. Hừ, đám người kia đúng là không biết cái quái gì, cũng không hỏi rõ tình huống mà mắng người lung tung, thật sự là ngu như heo.

- Theo tôi, với những cống hiến của bí thư Vương cho thành phố La Nam, đừng nói anh ấy không tham ô, cho dù là tham ô cũng không là vấn đề.

Lúc này tâm tình uể oải của Lý Chính Nam mới ấm trở lại, lời nói của ông chủ quán làm cho hắn cảm thấy những cố gắng của mình là căn bản không uổng phí.

- Lát nữa tôi sẽ quay lại trả tiền cho anh.

Lý Chính Nam nói rồi quay sang đám đồng bạn phía sau:

- Chúng ta đi ăn cơm, tôi mời khách.

..

Trong những âm thanh ồn ào rộn rã, Lý Chính Nam cảm thấy mình như một anh hùng, hắn đang dùng năng lực của mình để bảo vệ chính nghĩa của lòng mình.

- Tiểu tử này, ngày hôm qua đi đâu vậy? Lên mạng với chả lên mạng, tôi nói với cậu thế nào? Nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ cắt đứt chân cậu cho ở nhà luôn.

Một giọng nói quen thuộc vang vọng trong tai anh hùng Lý Chính Nam, điều này không khỏi làm cho hắn khẽ run lên, ngay sau đó hắn đã thấy được hình bóng hùng dũng của bố mình.

Bố của Lý Chính Nam là công nhân nhà máy cơ giới, đã có nửa đời tiếp xúc với máy móc, điều này làm cho cơ thể ông chắc nịch vào khỏe mạnh, thế cho nên từ nhỏ đến lớn đều áp dụng phương pháp gậy gộc để giáo dục Lý Chính Nam.

- Bố!

Lý Chính Nam lớn tiếng chào hỏi, trong đầu bùng lên một xúc động muốn bỏ chạy.

- Tiểu tử dám chạy thử xem? Tôi sẽ cho cậu biết tay.

Ông Lý hùng hổ lao vào trong quán, vừa vào đã chửi ầm lên.

Dưới uy thế mạnh mẽ của bố, Lý Chính Nam cực kỳ e sợ, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó ngoan ngoãn đi về phía bố mình.

- Con của anh thật sự rất tốt, đừng mắng nó.

Khi Lý Chính Nam đang không biết nói sao cho phải, đột nhiên ông chủ quán lên tiếng khuyên nhủ.

- Này, anh đừng giở trò đứng yên nói chuyện không sợ đau lưng, con của anh một đêm không về, anh có lo lắng không?

Anh Lý vừa nghe thấy ông chủ quán lên tiếng thì mở miệng bằng giọng điệu cũng không mấy thân mật, sau đó trừng mắt nhìn con trai, lại dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:

- Mày cũng không còn nhỏ nữa rồi, suốt ngày chỉ biết lên mạng chơi game, như vậy thì hỏi xem người làm cha làm mẹ như chúng tôi sao có thể yên tâm được?

Lý Chính Nam cảm thấy rất uất ức, hắn khẽ giải thích:

- Bố, con cũng không chơi game.

- Cậu không chơi game thì làm trò gì, không phải là chát chít nói chuyện trời ơi sao? Thứ mạng mỏ này thật sự không ra gì, làm hư cả thế hệ thanh thiếu niên.

Bố của Lý Chính Nam dùng giọng không khách khí nói.

- Con nói lời biện luận cho người ta, bố nhỏ giọng một chút được không?

Lý Chính Nam nghe thấy bố mìn nói năng lỗ mãng như vậy thì tranh thủ thời gian khuyên can.

Ông Lý nhìn gương mặt gấp gáp của con trai, thế là càng thêm hiểu rõ vấn đề, hắn cười lạnh một tiếng với Lý Chính Nam:

- Biện luận, cậu thì biện luận cái gì? Nói, nói cho tôi xem, có chuyện quốc gia đại sự gì cần cậu phải biện luận?

- Trên mạng có người mắng bí thư Vương là tham quan, con không phải đang biện luận cho bí thư Vương sao?

Ông Lý vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi nghe lời con trai thì tâm tình ổn định trở lại:

- Cậu nói cả đêm qua bỏ thời gian ngồi nói lời giải thích giúp đỡ cho bí thư Vương sao?

- Vâng, con cảm thấy không thể để cho người ta tùy tiện nhục mạ bí thư Vương được. Con là một người của thành phố La Nam, con cảm thấy mình phải có nghĩa vụ giải thích rõ ràng.

Lý Chính Nam nói xong thì ánh mắt vốn luôn né tránh đã dám nhìn thẳng vào bố mình.

- Con trai tốt, con đã làm đúng.

Ông Lý vỗ vỗ vai Lý Chính Nam rồi cười ha hả nói:

- Ngày hôm qua bố có nghe nói về chuyện này, thật sự là nhổ nước miếng cũng có thể giết người, nếu không có người ta thì bố cậu còn đang thất nghiệp ngồi ở nhà. Đi thôi, hãy nói vài lời hữu ích thay bố với ân nhân của nhà mình.

- Chú Lý, chúng cháu đã mười mấy giờ chưa ăn cơm rồi.

Tên thanh niên cao gầy thấy Lý Chính Nam và bố nói chuyện đã có chuyển biến, thế là cười nói.

- Ừ, không thể nhịn được, ăn cơm trước thôi. Con trai, bố ủng hộ con.

Ông Lý vừa nói vừa móc túi lấy ra vài tờ tiền nhét vào trong tay con trai.

Lý Chính Nam nhìn vào vẻ mặt của bố mình, hắn cảm thấy hai mắt có hơi cay cay. Hắn khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. Đúng lúc có một nhóm người đi đến, những người này đều ba bốn mươi tuổi, ai cũng mặc quần áo lao động, dù nhìn thế nào cũng không phải thuộc nhóm thường hay lên mạng.

- Ông chủ, chúng tôi muốn hai mươi máy.

Một tên công nhân đi đầu lên tiếng nói với ông chủ quán, vừa nói vừa lấy ra vài tờ một trăm đồng.

Ông chủ quán có chút sững sốt, định mở miệng phân phó mở máy, đúng lúc này ông Lý lên tiếng:

- Anh Vương, các người đến đây làm gì?

- Tôi nghe Tiểu Hà của văn phòng nói chúng ta cũng có thể lên mạng viết bình luận, thế cho nên kéo cả tổ đến đây. Có người nói bậy về bí thư Vương, bọn họ tưởng chúng tôi không biết mở miệng sao?

Anh Vương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khi thấy ông Lý thì vung tay lên nói.

- Ha ha, anh Vương, anh đã đến chậm rồi, con trai của tôi và nhóm bạn của nó đã biện luận hơn chục giờ rồi, lúc này tôi cho bọn nó đi ăn cơm, sau đó sẽ quay về tiếp tục.

Ông Lý nói đến đây thì gương mặt có vẻ rất sảng khoái giống như con trai mình đã làm một chuyện gì đó thật sự kinh thiên động địa.

Lúc này từng cặp mắt nhìn về phía Lý Chính Nam, điều này không khỏi làm cho Lý Chính Nam có chút đỏ mặt.

- Xuất hiện tình huống ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuống điều tra sự việc.

Một tên thanh niên đang lên mạng chợt ngẩng đầu lớn tiếng nói.

Âm thanh của người này không khỏi làm cho đám người đang nói chuyện chợt trở nên im lặng, sau đó cả đám đi về phía máy tính, bên trên là một bản tin: "Tỉnh ủy Sơn Nam quyết định điều tra về sự việc liên quan đến Vương Tử Quân!"

Vương Tử Quân biết tin tức ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ xuống điều tra sớm hơn đám người Lý Chính Nam, nhưng hắn cũng không biết ở thành phố La Nam có một nhóm thanh niên đang góp chút lực gầy yếu để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.

- Bí thư Vương, nghe nói dẫn đầu đội ngũ lần này là một vị phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, chính là trưởng phòng giám sát Mục Hoài Trụ.

Đổng Trí Tân ngồi bên cạnh Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tuy không quen thuộc Mục Hoài Trụ, lại biết sự kiện liên quan đến Nhan Sĩ Tắc chính là trò hay của đối phương. Lúc này đối phương tiến hành dẫn đội ngũ của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến La Nam, rõ ràng đang hướng về phía mình.

Nhưng Vương Tử Quân đã có tính toán, hắn cũng không hề bối rối, hắn cười nói với Đổng Trí Tân:

- Đến cũng tốt, cứ cho bọn họ điều tra, dù sao bây giờ tôi cũng đang cảm thấy rất vô tư thoải mái.

Đổng Trí Tân nở nụ cười, tuy hắn cũng tin Vương Tử Quân sẽ không có chuyện gì, nhưng bây giờ câu chuyện về chiếc điện thoại trên tay bí thư Vương đã được người ta xào nấu quá nóng, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.

Hơn nữa sự việc này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến sự kiện Vương Tử Quân tiến lên thường ủy tỉnh ủy, nhưng làm cho Đổng Trí Tân lo lắng nhất chính là làm sao để bình ổn trường phong ba lần này, dù sao thì bí thư Vương còn trẻ, cơ hội còn nhiều.

- Bí thư Vương, chúng ta tiếp đãi thế nào?

Đổng Trí Tân có chút do dự, hắn nói tiếp:

- Theo ý của chủ tịch Hà thì chúng ta cố gắng tiếp đón theo quy cách cao.

Hà Khởi Duệ đề xuất nghi thức tiếp đón với quy cách cao chính là nể mặt đám người Mục Hoài Trụ, nếu như là bình thường thì Vương Tử Quân sẽ không quan tâm đến chút nghi thức xã giao như vậy, nhưng bây giờ hắn lại tuyệt đối không làm như vậy.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Nếu là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật, như vậy để cho người của bí thư Kim tiếp đãi, tôi không tham dự.

Để cho người của ủy ban kỷ luật thị ủy tiếp đãi, theo ý của Hà Khởi Duệ thì cũng không cần quá quan tâm đến đám người Mục Hoài Trụ. Đổng Trí Tân biết rõ điều này, vì Hà Khởi Duệ đã bỏ qua những hoạt động sắp tới của mình, chuẩn bị đặc biệt tiếp đón người của tổ điều tra.

Nhưng cuối cùng Đổng Trí Tân lại không nói ra, hắn đã nhiều lần được thấy thủ đoạn lật tay làm mưa của bí thư Vương Tử Quân, vào thời điểm mấu chốt hắn nên phục tùng theo những sắp xếp của bí thư Vương.

- Bí thư Vương, tôi biết rồi.

Đổng Trí Tân nói xong cũng không rời đi, hắn nhìn về phía cánh cửa, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy trong thành phố chúng ta có vài cán bộ lãnh đạo căn bản không quá ổn định.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Đổng Trí Tân nói đến ai thì hắn đã quá rõ ràng. Hắn khẽ cười cười nói với Đổng Trí Tân:

- Trời sắp mưa, gái sắp lấy chồng, cứ để tùy ý bọn họ. Bây giờ điều chúng ta cần làm là lợi dụng cơn gió đông của hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, đẩy mạnh xây dựng phát triển kinh tế, tiếp tục theo dõi những hạng mục đã được ký kết, đồng thời tranh thủ thời gian yêu cầu bọn họ chứng thực.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt phương diện này.

Đổng Trí Tân thật sự không ngờ vào lúc này Vương Tử Quân vẫn quan tâm đến những thứ kia, thế là trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác cảm động.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Tử Quân nhìn về phía điện thoại theo bản năng, sau đó phát hiện đó không phải là điện thoại bàn, mà là điện thoại đi động.

Vương Tử Quân nhìn tên người gọi đến lóe lên trên màn hình, hắn khẽ nhíu mày. Đổng Trí Tân đứng bên cạnh thấy lãnh đạo nhíu mày, hắn biết mình nên nhanh chóng rời đi.

Liêu An Như, vì sao lại gọi điện thoại cho mình?

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nhấn nút nghe.

- Bí thư...Chào bí thư Vương.

Sau khi điện thoại kết nối, Liêu An Như ở đầu dây bên kia dùng giọng điệu có chút do dự nói.

Đối với người vợ kiếp trước là Liêu An Như, Vương Tử Quân cố gắng duy trì khoảng cach với nàng. Bây giờ nghe cách nàng xưng hô với mình, hắn chợt sinh ra cảm giác không thoải mái.

Càng ngày càng xa.

Tuy Vương Tử Quân có chút cảm khái nhưng trước nay vất vả lắm mới bảo trì và kéo dãn khoảng cách, thế cho nên hắn trầm giọng nói:

- Chào cô, Liêu nữ sĩ đã có khoảng thời gian dài chưa đến thành phố La Nam chúng tôi, lúc này có không ít người hâm mộ ở thành phố chúng tôi đang chờ mong ngài.

Nếu so sánh với lời nói của Liêu An Như thì giọng điệu của Vương Tử Quân càng thêm khách khí hơn, nhưng lời nói khách khí như vậy có đôi khi làm cho người nói cảm thấy đau đớn.

Liêu An Như trầm ngâm một lát, nàng cũng không tiếp nhận chủ đề của Vương Tử Quân mà khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi thấy vài tin tức bất lợi cho ngài trên mạng inte, ngài không có việc gì đấy chứ?

- Không có gì.

Vương Tử Quân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, sau đó trong lòng bùng lên chút ấm áp. Dù thế nào thì Liêu An Như gọi điện thoại đến cho mình, ít nhất cũng xem mình là bạn.

- Là một vài sự kiện nhỏ nhặt, căn bản không có vấn đề gì.

- À, tôi cũng tin bí thư Vương không có chuyện gì.

Liêu An Như khẽ thở ra một hơi rồi nói.

Hai người nói thêm vài câu không mặn không nhạt, sau đó cúp điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và trầm ngâm giây lát, sau đó bắt đầu suy tư về việc khác. Lúc này trong một gian phòng khách sạn cách phòng làm việc của Vương Tử Quân một kilomet, Liêu An Như đang nhìn hình ảnh trong nhật báo La Nam mà trở nên trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.