"Chúc mừng? Mình thì có chuyện gì vui?"
Khi Lỗ Điền Thành cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng, chợt nghe thấy Ngưu Tổng Lục ở đầu dây bên kia tiếp tục nói:
- Trong bữa tiệc tiếp đãi bí thư Vương vào tối nay, bí thư Vương mở
miệng khen ngợi anh, cũng hy vọng có thể đưa anh đến thành phố La Nam.
- Bí thư Lâm rất coi trọng lời nói của bí thư Vương, vừa rồi anh ấy đã
nghiên cứu với chủ tịch Triệu, quyết định cho anh xuống đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy huyện Phượng Minh.
"Mình làm bí thư huyện ủy Phượng Minh?"
Lỗ Điền Thành chợt cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, vị trí bí thư
huyện ủy kia chính là thứ mà hắn thiết tha mơ ước. Năm ngoái khi điều
chỉnh nhân sự thì hắn thậm chí còn động tâm với vị trí chủ tịch một
huyện nghèo trong thành phố, thế nhưng đáng tiếc là hắn vận tác vài lần
nhưng không thành công.
Lúc này vị trí bí thư huyện ủy Phượng Minh cứ như vậy mà rơi lên đầu mình, điều này làm cho Lỗ Điền Thành cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.
Có thiên lý mã nhưng không
có Bá Nhạc, rõ ràng không được trọng dụng, chính Lỗ Điền Thành sở dĩ
được đề bạt cũng không phải là vì ánh mắt tinh tường của Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm, chủ yếu là vì sự đề cử của Vương Tử Quân. Nếu như
Vương Tử Quân không đề cập đến mình, dù cả ngày mình đi lại trước mắt
Lâm Trường Công, chỉ sợ Lâm Trường Công cũng không thèm quan tâm mình là ai.
Tuy kích động nhưng Lỗ Điền Thành vẫn có thể khống chế tâm tình của mình, hắn cười cười rồi nói với Ngưu Tổng Lục ở bên kia:
- Cám ơn cậu đã cho tôi biết tin, sau này tôi sẽ mời cậu uống rượu.
Ngưu Tổng Lục nói bất cứ lúc nào cũng có thể chờ lời kêu gọi của bí thư Lỗ, sau đó nói hai câu với Lỗ Điền Thành rồi cúp điện thoại.
- Sao vậy?
Trương Tiểu Lỵ nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Lỗ Điền Thành, nàng dùng giọng quan tâm hỏi.
- Anh...Vừa rồi Ngưu Tổng Lục gọi điện thoại đến, nói là bí thư Lâm và
chủ tịch Triệu đã chuẩn bị cho anh tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy
Phượng Minh.
Lỗ Điền Thành tuy cố gắng áp chế cảm giác hưng phấn
của mình, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được dùng giọng vui sướng nói với Trương Tiểu Lỵ.
"Chồng mình sẽ là bí thư huyện Phượng Minh?"
Nếu lão lãnh đạo còn công tác ở Tam Hồ thì Trương Tiểu Lỵ sẽ không quá
giật mình, nhưng bây giờ nàng lại thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình.
Sau khi nhìn chằm chằm vào hai mắt Lỗ Điền Thành, Trương Tiểu Lỵ chợt dùng giọng chần chờ nói:
- Có phải là Ngưu Tổng Lục nói đùa với anh không?
- Ngưu Tổng Lục nếu dám mở miệng nói đùa theo kiểu như vậy, cậu ấy cũng không cần làm thư ký của bí thư thị ủy nữa rồi.
Lỗ Điền Thành nói đến đây thì dùng giọng cảm khái tiếp tục nói:
- Nghe Ngưu Tổng Lục nói, bí thư Vương đã nói vài lời hữu ích với anh ở bữa tiệc tối nay.
Trương Tiểu Lỵ vừa rồi còn tỏ ra cực kỳ trầm tĩnh, nàng chợt nhảy dựng
lên khỏi ghế, sau đó giữ lấy đứa con đang ăn cơm tối rồi dùng giọng hưng phấn nói:
- Con trai, bố của con sắp đến làm bí thư huyện Phượng Minh.
Lỗ Điền Thành nhìn vẻ mặt hưng phấn của vợ, hắn chợt cảm thấy tất cả đã trở nên tốt đẹp. Tuy hắn nói không màng danh lợi, Trương Tiểu Lỵ cũng
ít nói ai làm chức quan gì, thế nhưng thực tế thì dù là hắn hay vợ cũng
đều quan tâm đến tương lai chính trị của mình, chẳng qua hai bên không
nói ra mà thôi.
Khi hắn đang nghĩ nên làm gì để chúc mừng
việc vui hôm nay, đúng lúc điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số điện
thoại quen thuộc, hắn nhấn nút nghe, chợt nghe thấy bên trong vang lên
âm thanh vui vẻ:
- Thư ký trưởng Lỗ, chúc mừng, chúc mừng anh...
Vương Tử Quân cũng không phải hoàn toàn không biết gì về sự kiện Lỗ
Điền Thành thay đổi quỹ tích vì mình lên tiếng giúp đỡ. Sau khi hắn
thông qua con đường của mình để biết được tin tức Lỗ Điền Thành được bổ
nhiệm làm bí thư huyện Phượng Minh, hắn cảm thấy vui cho Lỗ Điền Thành,
đồng thời cũng biết mình thiếu nợ Lâm Trường Công một nhân tình ở phương diện này.
Trên quan trường luôn phải thiếu nợ người khác,
tất nhiên Vương Tử Quân biết rõ điều này, Lâm Trường Công cũng hiểu rõ,
nhưng loại chuyện như vậy Vương Tử Quân cũng không hối hận. Lỗ Điền
Thành vốn là một người có khả năng, vì một nhân tình mà mình có thể đẩy
Lỗ Điền Thành đến con đường phát triển thênh thang hơn, điều này là rất
đáng.
Hơn nữa Lỗ Điền Thành cũng không phải không biết là ai đang giúp đỡ mình.
Vương Tử Quân có vài phần men say, hắn nhìn bầu trời có chút sương mù
che chắn ánh trăng, trong lòng bắt đầu tính toán đường đi của mình ở
thành phố La Nam. Khi hắn đang suy nghĩ nhập thần thì Đổng Trí Tân khẽ
gõ cửa đi vào.
- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Tống gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với anh.
Đổng Trí Tân rót một ly trà cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ báo cáo.
Tống Ích Dân muốn cáo cáo thứ gì? Vương Tử Quân không hỏi cũng biết.
Đoàn người Triệu Quân Hạo đến trưởng phòng La Nam điều tra về cái chết
của Diêm Học Hà, chắc chắn mang đến phiền toái không nhỏ cho Tống Ích
Dân. Hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó cười cười nói với Đổng Trí Tân:
- Vậy anh liên lạc với bí thư Tống cho tôi.
Đổng Trí Tân nhanh chóng bấm số điện thoại của Tống Ích Dân, bên kia
chỉ vang lên một tiếng chuông, ngay sau đó đã truyền đến âm thanh của
Tống Ích Dân:
- Là bí thư Vương phải không, tôi là Tống Ích Dân.
- Bí thư Ích Dân, đã trễ thế này mà anh còn chưa nghỉ ngơi sao? Sức
khỏe là tiền vốn của cách mạng, anh cũng đừng nên quá vất vả như vậy.
Vương Tử Quân nghe máy rồi cười nói.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khổ của Tống Ích Dân:
- Bí thư Vương, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, thế nhưng các đồng chí tổ điều tra còn đang làm việc, tôi nào có thể nghỉ ngơi cho được?
Tống Ích Dân nói lời ẩn giấu nhiều ý nghĩa, Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của Tống Ích Dân mà biết được vài vấn đề, Tống Ích Dân cũng căn bản không thoải mái gì trong lúc tiếp đãi Triệu Quân Hạo. Vương Tử Quân
trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Công tác tiếp đãi hôm nay có thuận lợi không?
- Bí thư Vương, không mấy thuận lợi, cục trưởng Triệu hôm nay mở miệng
phê bình công tác của thành phố La Nam, lại tỏ ra không thể tha thứ cho
tình huống Diêm Học Hà tự sát trong lúc bị giam giữ. Anh ta mở miệng nói chuyện này cần phải điều tra đến cùng, là tránh nhiệm của ai thì người
đó phải đứng ra gánh vác.
Tống Ích Dân dùng giọng bình tĩnh thuật lại những lời của Triệu Quân Hạo vào cuộc họp buổi sáng. Rõ ràng Tống
Ích Dân rất bất mãn với thái độ của Triệu Quân Hạo. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp thành phố La Nam, hắn có thể nói là cùng cấp với Triệu Quân
Hạo, bây giờ Triệu Quân Hạo bày ra bộ dạng muốn truy cứu trách nhiệm,
sao không làm hắn sinh ra cảm giác đối phương muốn gây khó dễ cho được?
- Chuyện này thật sự nên điều tra rõ ràng, nếu cục trưởng Triệu đã cố ý như vậy, chúng ta phải phối hợp cho thật tốt.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói với Tống Ích Dân ở đầu dây bên kia.
Tống Ích Dân tuy không biết Vương Tử Quân có tính toán gì ở sự kiện
này, thế nhưng hắn biết bí thư Vương sẽ tuyệt đối không bao giờ giao cục công an mà mình vừa khống chế vào trong tay cho đối phương. Hắn gọi
điện thoại cho Vương Tử Quân, thứ nhất là báo cáo tình huống tiếp đãi
hôm nay, nhưng quan trọng là muốn bày tỏ thái độ của mình trước mặt
Vương Tử Quân.
- Tôi biết rồi, bí thư Vương, tôi sẽ nhất định chăm chú hỗ trợ các đồng chí cục công an tỉnh điều tra vụ này.
Tống Ích Dân lại nói thêm vài câu về sự việc xảy ra ở thành phố La Nam, sau đó hắn cười nói:
- Hôm nay nghe nói cục trưởng Triệu gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, thế nhưng chủ tịch Lý đang ở huyện Dương Phong kiểm tra công tác thu hoạch
nông sản, căn bản không có thời gian quay về tổ chức tiệc đón gió tẩy
trần cho cục trưởng Triệu.
Vương Tử Quân cười cười không tiếp lời, hắn hiểu nguyên nhân vì sao Tống Ích Dân lại để lộ tin tức này với mình. Hắn cũng biết sau khi Tống Ích Dân báo cáo sự việc, đối phương
cũng không hy vọng được nghe những điều gì khác trong miệng mình.
Sau khi cúp điện thoại thì bầu trời đã tối mịt, Vương Tử Quân đóng cửa
sổ lại rồi cười nói với Đổng Trí Tân đang thu dọn ly trà:
- Trí
Tân, anh nói cho thư ký trưởng Kim một tiếng, nói rằng chúng ta kết thúc chuyến thăm thành phố Tam Hồ cũng không quay về La Nam, chúng ta trực
tiếp đến thành phố Thiền Duyên.
Đổng Trí Tân luôn ở bên cạnh
Vương Tử Quân, hắn tất nhiên biết rõ Tống Ích Dân gọi điện thoại cho
Vương Tử Quân là có ý gì. Hắn nghĩ rằng sau khi Tống Ích Dân gọi điện
thoại thì Vương Tử Quân sẽ nhanh chóng chạy về tiếp đãi tổ điều tra của
cục công an tỉnh, thế nhưng lại không ngờ Vương Tử Quân trực tiếp đi đến thành phố Thiền Duyên.
Đổng Trí Tân thật sự không thể nào
đoán được Vương Tử Quân muốn làm gì sau khi cho ra quyết định như vậy,
nhưng hắn lại không nói ra bất cứ điều gì. Hắn đồng ý một tiếng, sau đó
xin chỉ thị của Vương Tử Quân ở vài sự việc khác, cuối cùng bước ra khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.
Thành phố Tam Hồ có thể nói rất nhiệt tình với đoàn người Vương Tử Quân, bí thư thị ủy Lâm Trường
Công không những làm bạn với Vương Tử Quân ở khắp mọi nơi, càng tự mình
tiễn chân đoàn người Vương Tử Quân ra ngoài thành phố.
Nhìn
vào đã ngộ của đám người Vương Tử Quân ở thành phố Tam Hồ có thể thấy
được sự coi trọng của Lâm Trường Công với con đường cao tốc La Nam và
Sơn Viên lớn như thế nào. Trong đội ngũ đưa tiễn nhóm Vương Tử Quân vào
giữ trưa ngoài việc có thêm hai vị phó chủ tịch thành phố, còn có cả Lỗ
Điền Thành.
Chương 675(p2): Mây bay có thể che lấp mặt trời.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê truyện
Share by HTC - Kiemgioi
Vương Tử Quân bắt tay Lỗ Điền Thành thì chỉ cười cười, thế nhưng Lỗ
Điền Thành lại dùng lực khá mạnh. Tình cảnh bày tỏ tâm ý không một tiếng động như thế này chỉ có hai người bọn họ thầm hiểu mà thôi.
- Bí thư Vương, chúc anh thuận buồm xuôi gió, nhan chóng quyết định hạng mục lần này.
Lâm Trường Công nhìn thoáng qua mặt trời đang dần lên cao, hắn cười cười nói:
- Bí thư Vương, tôi thật sự hy vọng có thể tham gia cắt băng khánh thành con đường cao tốc Sơn La(Sơn Viên La Nam).
Vương Tử Quân hiểu đây chính là yêu cầu của Lâm Trường Công với mình,
thời gian lúc này là rất gấp với Lâm Trường Công, hắn sắp lui ra phía
sau, thế cho nên cực kỳ coi trọng thanh danh để lại ở thành phố Tam Hồ.
Nếu như con đường cao tốc này được làm xong trước khi hắn rời khỏi cương vị, như vậy công lao sẽ được tính lên người hắn.
Lâm Trường
Công lúc này không thể được đề bạt, thế cho nên chỉ mong chờ có được
chút thanh danh cuối cùng. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lâm Trường Công,
hắn trầm giọng nói:
- Tôi tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Lâm Trường Công nở nụ cười sáng lạn, hắn cũng không nói gì, khi Vương Tử Quân lên xe thì mới nói:
- Bí thư Vương, khóa huấn luyện các anh ở trường đảng tỉnh ủy vào năm xưa thật sự đều cho ra các nhân vật tinh anh.
Lâm Trường Công nói một câu này thật ra hơn ngàn vạn lời khác, hai
người không nói thêm lời nào mà gật đầu từ biệt nhau. Chiếc xe màu vàng
nhạt chạy về phía thành phố Thiền Duyên để lại một luồng bụi đất ở phía
sau.
Khi Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Tam Hồ, điện thoại
của Hà Tiến Chung chợt vang lên. Hà Tiến Chung nhìn dãy số gọi đến, hắn
cũng không nhấn nút nghe mà bỏ công viết tin nhắn. Hắn tuy là người tung hoành ngang dọc ở thành phố La Nam, thế nhưng lúc này lại bị làm khó vì một cái tin nhắn, mãi ba phút sau hắn mới gửi được tin nhắn.
Thật ra tin nhắn chỉ có bốn chữ: "Họ Vương không về!"
Khi nhìn thấy bốn chữ này thì vẻ mặt phó cục trưởng Tác Lưu Duệ cục
công an thành phố La Nam chợt trở nên cực kỳ khó coi, bây giờ hắn cực kỳ trông ngóng Vương Tử Quân quay về, như vậy cục trưởng Triệu có thể đưa
sự kiện Diêm Học Hà tự sát lên thị ủy La Nam và đề xuất xử lý cục công
an thành phố.
- Làm rất tốt, cứ thành thật công tác, anh sẽ không chịu thiệt đâu.
Tác Lưu Duệ nghĩ đến lời nói mà cục trưởng Triệu nói với mình, trong lòng hắn càng bùng lên lửa nóng.
- Cục trưởng Tác, cục trưởng Triệu mời anh sang một chút.
Khi Tác Lưu Duệ thầm hận Vương Tử Quân về trễ sẽ làm mất đi cơ hội tốt
của mình, đúng lúc này một viên cảnh sát trẻ tuổi đi theo Triệu Quân Hạo từ thành phố Sơn Viên đến La Nam chợt đi đến bên cạnh, sau đó trầm
giọng nói với Tác Lưu Duệ.
Dù tên cảnh sát trẻ tuổi này cấp
bậc không cao, nhưng đối phương là người luôn theo sát bên cạnh phó cục
trưởng Triệu, thế nên Tác Lưu Duệ không dám đắc tội, đại đa số thời gian đều nhiệt tình đón chào. Lúc này Tác Lưu Duệ lấy một gói thuốc ra, lại
rút một điếu mời đối phương rồi nói:
- Trưởng khoa Lý, tâm tình của cục trưởng Triệu là thế nào?
Sau khi được cục trưởng Tác nhiệt tình chiêu đãi thì trưởng khoa Lý của cục công an tỉnh cũng thoải mái hơn, hắn nhận lấy điếu thuốc rồi cười
nói:
- Cục trưởng rất hào hứng.
Đúng lúc này Tác Lưu
Duệ lấy bật lửa ra giúp đối phương châm thuốc, tuy tên cán bộ trẻ tuổi
kia tỏ ra rất khiêm tốn, thế nhưng khi Tác Lưu Duệ châm thuốc thì hắn tỏ ra rất đắc ý.
Dù sao đây cũng là một cán bộ cấp chính cục
châm thuốc cho mình, đây tuyệt đối là hưởng thụ khó phai đối với một cán bộ cấp phòng như trưởng khoa Lý. Vì vậy sau khi hít vào một hơi thuốc
thì tâm tình của trưởng khoa Lý càng tốt hơn, hắn tiếp tục lên tiếng:
- Cục trưởng Triệu đã cho trưởng phòng Đổng tìm bí thư Mễ của các anh để nói chuyện.
Trưởng khoa Lý tuy không nói thêm điều gì, thế nhưng chỉ một câu nói
trước đó đã làm cho Tác Lưu Duệ cảm thấy rất đáng giá. Hắn cho ra một
động tác cảm tạ với trưởng khoa Lý, sau đó cười nói:
- Trưởng
khoa Lý, tôi có một người bạn kinh doanh ngọc thạch, hàng hóa rất tốt,
hơn nữa đều là nhập hàng từ chính nơi sản xuất, thật sự có vài món bảo
bối. Nếu như ngài đến mưa được một món, ít nhất cũng có thể lời được vài năm tiền lương.
Tác Lưu Duệ tuy không nói quá lớn nhưng lại
làm cho trưởng khoa Lý phải trừng mắt, hắn nhìn Tác Lưu Duệ, lại trầm
ngâm một chút mới do dự nói:
- Cái này cũng không quá tốt.
- Có gì mà không tốt? Ngài đến đó dựa vào ánh mắt tinh anh của mình để
tìm ra bảo vật, tất cả đều dựa vào vận may, cũng xem như dễ thu vào túi.
Tác Lưu Duệ nhìn vẻ mặt của trưởng khoa Lý, thế là nụ cười trên mặt
càng sáng lạn vài phần. Hắn biết mình đã làm xong công tác với trưởng
khoa Lý, vì vậy khẽ vỗ vai đối phương, sau đó đi về phía phòng làm việc
của Triệu Quân Hạo.
Lúc này Triệu Quân Hạo đang mặc trang
phục nghỉ ngơi, khi Tác Lưu Duệ đi đến phòng thì lãnh đạo đang đọc sách. Sau khi để Tác Lưu Duệ đứng một phút bên cạnh, cục trưởng Triệu mới
cười nói:
- Cục trưởng Lưu Duệ, anh đến đây ngồi đi.
Tác Lưu Duệ đi đến chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế sa lông, trong miệng nở nụ cười:
- Trưởng phòng Triệu, thành phố La Nam chúng tôi cũng không có cơm
ngon, đã làm cho ngài phải uất ức. Hôm nay cục chúng tôi làm vài món đặc sản, tuy không quá đáng giá, thế nhưng đó lại là tâm ý, kính mong ngài
bỏ quá cho.
Triệu Quân Hạo trước nay luôn bắt bẻ ở phương
diện ăn uống, đây hầu như không phải là bí mật ở trong hệ thống công an
tỉnh Sơn Nam. Lúc này Tác Lưu Duệ nói như vậy làm cho Triệu Quân Hạo rất thỏa mãn, hắn cười cười nói:
- Cậu cứ thoải mái mà xử lý.
Tác Lưu Duệ thầm vui mừng, hắn định mở miệng nịnh hót hai câu thì Triệu Quân Hạo chợt trầm giọng nói:
- Anh Tác, bí thư Vương có phải sẽ về vào hôm nay không?
- Nói là hôm nay quay về, thế nhưng vừa rồi tôi tìm hiểu tình huống, hình như bí thư Vương lại đi đến thành phố Thiền Duyên.
Tác Lưu Duệ vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Triệu Quân Hạo.
Vẻ mặt Triệu Quân Hạo vẫn như trước, giống như không quan tâm đến Vương Tử Quân. Thế nhưng Tác Lưu Duệ căn cứ vào mí mắt khẽ rung của cục
trưởng Triệu, hắn có thể cảm ứng được vị cục trưởng này đang nổi giận.
Triệu Quân Hạo là cục trưởng cục công an tỉnh, đừng nói là thành phố La Nam, dù là trong tỉnh Sơn Nam cũng là một nhân vật có thực quyền. Lúc
này hắn đến thành phố La Nam và giống như bị gạt ra ngoài, thế là không
khỏi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Bí thư Vương công tác bề bộn, tôi cũng bớt chút thời giờ chờ bí thư Vương về trò chuyện.
Triệu Quân Hạo nói đến đây thì khẽ nở nụ cười, sau đó nói tiếp:
- Vụ việc Diêm Học Hà tự sát phải điều tra đến cùng dựa theo chỉ thị
của lãnh đạo thượng cấp, dù là ai cũng không thể đứng bên ngoài pháp
luật được.
Triệu Quân Hạo nói những lời này với bộ dạng sục
sôi, lo cho nước cho dân. Tác Lưu Duệ tuy đã sớm nhìn rõ Triệu Quân Hạo
là hạng người gì, thế nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Cục trưởng Triệu
cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở trên vị trí cục trưởng nắm khối hình sự
trinh sát, tôi sẽ tuyệt đối không làm thất bại ý đồ của ngài.
Triệu Quân Hạo thật sự không nói gì với những lời bày tỏ lòng trung
thành một cách trắng trợn của Tác Lưu Duệ. Hắn đi đến kéo màn cửa sổ,
ánh mặt trời chiếu vào phòng. Hắn đứng dưới ánh nắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Một số người luôn cảm thấy mây bay có thể che khuất ánh nắng mặt trời, thế nhưng rõ ràng là không biết lượng sức mình.
Tác Lưu Duệ biết rõ lời nói của Triệu Quân Hạo đang ám chỉ ai, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Cục trưởng Triệu, cũng chỉ có vài người có thể nhìn rõ bản chất sự
việc như ngài mà thôi, rất nhiều người căn bản là không nhìn ra được,
tôi cảm thấy những người nay cuối cùng cũng phải chịu thiệt mà thôi.
Triệu Quân Hạo gật đầu cười, hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ khẽ đi đến bên cạnh cửa sổ nói:
- Hôm nay trời đẹp mà nói những lời như thế này cũng không hay, chúng
ta đi ra ngoài một chút, chuyện điều tra cho vài người đi làm là được.
- Cục trưởng Triệu nói đúng, tôi sẽ chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến hồ Lạc Hoa nghỉ ngơi cho thoải mái.
Tác Lưu Duệ nói đến đây thì vung tay múa chân:
- Hồ Lạc Hoa có rất nhiều cá, phần lớn là cá hoang dại, nếu có thể câu được cá lớn thì xem như có lộc ăn.
Triệu Quân Hạo chợt có hứng thú, hắn cười cười nói với Tác Lưu Duệ:
- Vậy chúng ta đi xem có phải như anh nói không, nếu có, chúng ta đến đó thả câu.