Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1546: Chương 1546: Mềm dẻo




Khi bầu không khí mùa xuân càng nồng đậm thì càng lâu đến tối. Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn Thịnh Thế thì đèn đường còn chưa được thắp sáng.

Giám đốc khách sạn Thịnh Thế đã sớm nhận được thông báo, hắn vừa thấy xe của Vương Tử Quân xuất hiện thì nhanh chóng tiến lên chào đón, hắn mở cửa xe rồi khẽ nói: - Bí thư Vương, đã sắp xếp xong cả rồi.

Vương Tử Quân cũng không nói gì mà trực tiếp đi đến phòng, khi hắn đi vào trong gian phòng được sắp xếp sẵn, lúc này đã là bảy giờ.

Năm phút sau thì Chung Phó Thần đi đến, khi thấy Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm: - Bí thư Tử Quân, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ rất lâu thế nhưng nói ra thì hôm nay mới thật sự được ngồi uống rượu với anh. Anh là người mà ngày nào cũng công tác bận rộn, hôm nay anh có thể bớt chút thời gian gặp mặt tôi, điều này thật sự không dễ dàng.

Chung Phó Thần hơn ba mươi tuổi, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác phong độ nhẹ nhàng. Mái tóc của người này được chải chuốt rất tỉ mỉ, tây phục màu đen càng làm cho dáng người thêm cao ngất.

Vương Tử Quân cười nói: - Lần sau tôi đến thủ đô thì anh mời khách là được.

Hai người trò chuyện với nhau rồi ngồi xuống, nói vài câu chuyện về thủ đô, bầu không khí có vẻ rất vui vẻ hòa thuận. Lúc này khách sạn đưa thức ăn rất nhanh, chỉ sau vài phút thì có bốn năm món được đưa lên, mặc dù dựa theo yêu cầu của Vương Tử Quân thế nhưng bốn món được chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Gặp tri kỷ thì uống rượu rất vui vẻ, hơn nữa hai người còn cố gắng kiến tạo bầu không khí, thế cho nên một chai rượu được rót vào bụng khá thoải mái. Chung Phó Thần rót đầy ly rượu của mình, sau đó hắn cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Tử Quân, có một việc tôi cần nhờ anh hỗ trợ.

Vương Tử Quân đã có chuẩn bị với kết quả Chung Phó Thần nhờ mình hỗ trợ, lúc này hắn nhìn Chung Phó Thần rồi dùng giọng sảng khoái nói: - Phó Thần anh có gì cứ nói, cũng đừng nên quá khách khí.

Vương Tử Quân nói như vậy không khỏi làm cho Chung Phó Thần cảm thấy khó tưởng. Hắn uống hết ly rượu trong tay, sau đó hắn cười nói: - Bí thư Tử Quân, một người bạn của tôi có mở một công ty quảng cáo, cũng có chút ảnh hưởng trong nước. Bây giờ bạn của tôi muốn khuếch trương quy mô và danh tiếng của công ty, thế nên muốn hợp tác với phía Mật Đông.

- Không phải sắp tới các anh sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao sao? Đại hội thế này thì ít nhiều cũng phải cần phương diện quảng cáo, anh Tử Quân, anh xem, có phải các phương diện này cũng cần các công ty quảng cáo nhúng tay vào không?

Nói đến chuyện thi đấu thì cũng có nhiều thứ kiếm ra tiền, cũng không phải chỉ là bán vé, còn có đủ loại phí tài trợ liên quan đến quảng cáo. Đây có thể là một miếng thịt béo, cắn một cái làm cho người ta cảm thấy chảy đầy mỡ.

Vương Tử Quân là phó tổ trưởng thường vụ của tổ giám sát công tác chuẩn bị đại hội thể dục thể thao, chuyện này hắn nắm quyền quyết định trong lòng bàn tay. Chung Phó Thần có thể trực tiếp tìm đến hắn xem như đã tìm hiểu kỹ càng.

Vương Tử Quân có chút chần chờ rồi cười nói: - Lần này tỉnh Mật Đông vì phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao mà xây dựng diễn đàn đầu tư, tất cả các phương diện đều được diễn đàn đầu tư xử lý, hai bên có thể đàm phán với nhau. Nếu bạn anh có tâm tư như vậy thì cứ đến đàm phán ký hợp đồng với diễn đàn đầu tư cùa chúng tôi.

Chung Phó Thần nhìn bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất mừng rỡ, dù sao thì Vương Tử Quân cũng không phá hỏng tất cả con đường, thế nên chỉ cần đi qua đàm phán thì căn bản là có hy vọng.

Lúc này Chung Phó Thần cười nói: - Vậy thì kính nhờ bí thư Vương, tôi mời ngài một ly.

Một chai rượu được uống xong thì hai người tỏ ra khá tận hứng, Chung Phó Thần sóng vai với Vương Tử Quân ra khỏi khách sạn Thịnh Thế, khi rời đi thì hắn bắt tay nói với Vương Tử Quân: - Chiếc xe này của anh sao có thể xứng đôi với chị Tiểu Bắc? Tôi có một người bạn bán xe hơi ở thủ đô, đến khi về thủ đô sẽ mời chị Tiểu Bắc đến đó xem có chiếc nào phù hợp cho anh hay không.

Vương Tử Quân nhìn Chung Phó Thần rời đi mà không khỏi nhíu mày, hắn và Lý Bạch Vũ đã cho ra phương án rõ ràng, tiền thu được từ quảng cáo cũng là một hạng mục mà diễn đàn đầu tư cần phải chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa còn là hạng mục trung tâm. Chỉ cần đơn vị hay công ty nào có thể thỏa mãn yêu cầu về tài chính, như vậy có thể giao và nhận hạng mục.

Chung Phó Thần đến tìm mình thì phương diện tài chính đám người kia bỏ ra sẽ là không quá cao, nếu không thì đối phương cần gì phải đến tìm mình?

Đừng nhìn bộ dạng ăn nói nhẹ nhàng linh hoạt của Chung Phó Thần mà lầm, mà tưởng rằng hắn chỉ là người nói giúp vài lời cho một người bạn, thực tế tình huống như thế nào thì Vương Tử Quân vẫn suy đoán được vài phần. Mặc dù theo quy định thì Chung Phó Thần không thể mở công ty của riêng mình, thế nhưng trên thực tế có nhiều chuyện bản thân hắn chính là người nắm giữ quyền khống chế công ty.

Một chiếc xe phù hợp với Tiểu Bắc cũng không phải có giá tiền bình thường.

Vương Tử Quân thầm cảm thán thế nhưng cũng không muốn tiếp tục đi sâu vào chuyện này. Tuy lai lịch của Chung Phó Thần là không nhỏ, thế nhưng sự việc này để lại hậu hoạn vô cùng, chỉ cần tính toán đến tiền đầu tư và lợi nhuận thu vào, chắc chắn người ta sẽ nghĩ đến không ít lợi ích khổng lồ.

Hơn nữa Vương Tử Quân cũng không đồng ý với trò trao đổi như vậy.

Khốn nổi đắc tội với Chung Phó Thần cũng là một việc làm cho người ta không vui, Chung Phó Thần căn bản không là cái quái gì, thế nhưng người đứng phía sau Chung Phó Thần lại không khỏi làm cho người ta cố kỵ.

Mặc dù Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn cũng không phải không sợ thứ gì, hơn nữa phía bên kia cũng không phải là bạn tốt của hắn, đắc tội cũng không hay ho gì. Chính hắn bây giờ đắc tội với người ta mà không có lý do, hắn thật sự không muốn như vậy. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, một ý kiến hay nhanh chóng xuất hiện.

Sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân để Triệu Hiểu Bạch gọi Lý Bạch Vũ đến phòng làm việc của mình. Sau khi nghe vài báo cáo về công tác của diễn đàn đầu tư, hắn trầm giọng hỏi Lý Bạch Vũ: - Bạch Vũ, bây giờ có công ty nào có hứng thú với phương diện quảng cáo của đại hội thể dục thể thao lần này không?

Lý Bạch Vũ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tỏ ra có vài phần hưng phấn: - Bí thư Vương, có mười công ty đang biểu đạt mục đích ở phương diện quảng cáo, bây giờ công ty bỏ vốn cao nhất ở phương diện này là sáu tỷ, thế nhưng lại bị tôi từ chối. Tôi cảm thấy khi mà đại hội thể dục thể thao được khai mạc thì phí quảng cáo sẽ rất cao, thế nhưng dù có cao đến đâu thì con của hoàng đế không sợ không lấy được chồng.

Sáu tỷ cũng là một miếng bánh ngọt khá lớn.

Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nói với Lý Bạch Vũ" - Là những công ty nào có hứng thú với phương diện này?

- Công ty bỏ ra sáu tỷ để nắm lấy quyền quảng cáo chính là Trung Pháp Liên Đầu, còn có công ty kinh doanh vàng bạc Kim Huy ở thủ đô và tập đoàn Lăng Yến của tỉnh Mật Đông chúng ta. Sau khi báo cáo tên ba công ty đang có hứng thú nắm quyền quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao, Lý Bạch Vũ cũng tiến hành nói về tình hình của những công ty này.

Vương Tử Quân nghe Lý Bạch Vũ báo cáo mà không khỏi lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Bạch Vũ, những công ty kia có đi tìm anh không?

Lý Bạch Vũ có chút sững sốt, sau đó hắn báo cáo chi tiết: - Bí thư Vương, có không ít công ty đến tìm gặp tôi, thế nhưng ngài cứ yên tâm, tôi nắm chắc tâm lý, cũng không vì chút lợi ích riêng mà ảnh hưởng đến công tác chung.

- Bạch Vũ, tôi không phải nghi ngờ anh, thế nhưng đó là miếng bánh ngọt lớn mà nhiều người tranh giành lẫn nhau, anh là người chủ quản, nếu người ta không tạo ra khó khăn cho anh thì mới là vấn đề. Vương Tử Quân vừa cười vừa lên tiếng trấn an Lý Bạch Vũ.

Lý Bạch Vũ lúc này thở dài một hơi, hắn dù không làm ra bất kỳ lỗi lầm nào thế nhưng miệng đời có thể xói mòn nhiều thứ. Hắn chỉ sợ mình vất vả lắm mới tìm được sự tín nhiệm từ bí thư Vương thế nhưng lại bị uy hiếp bằng những lời đồn đãi như thế này.

- Bí thư Vương, chuyện này làm cho tôi cảm thấy rất phiền muộn, có không ít người chờ trước cổng nhà tôi, thật sự giống như bao vây đánh chặn làm cho tôi có nhà mà không về được. Lý Bạch Vũ gãi gãi đầu rồi dùng giọng kể khổ nói: - Nhưng đó cũng không phải là khó khăn lớn nhất, bây giờ càng có thêm nhiều bạn bè thân thích lui tới nhà tôi, bây giờ dì ba dì bảy không biết từ đâu mà đồng loạt chui ra, tôi ứng phó với bọn họ cũng đủ cảm thấy quá mệt người rồi.

Vương Tử Quân nghĩ đến hoàn cảnh khốn khó của Lý Bạch Vũ mà không khỏi so sánh với mình, hình như tình hình của mình còn khá hơn vài phần.

- Anh chuẩn bị làm thế nào? Vương Tử Quân nhìn Lý Bạch Vũ rồi mỉm cười hỏi.

"Làm sao bây giờ?" Lý Bạch Vũ vốn đã có ý nghĩ rõ ràng, đối với hắn thì quan trọng nhất là sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, còn những thứ khác dù một vài người có chức vụ làm hắn sợ hãi, thế nhưng so sánh những người này với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn càng phải bảo trì nhất trí với bí thư Vương hơn với ai khác.

- Bí thư Vương, tôi chuẩn bị tiến hành đấu giá, công ty nào bỏ ra nhiều tiền thì hạng mục quảng cáo thuộc về người đó. Lý Bạch Vũ cho ra biện pháp đơn giản nhất thế nhưng cũng là hiệu quả nhất, như vậy có thể giải quyết được vấn đề khó khăn vào lúc này. Ví dao sắc tuy tốt nhưng khi bị quá nhiều người vây công thì căn bản cũng khó thể nào phát huy tác dụng.

Sau khi suy tư giây lát thì Vương Tử Quân cười cười nói: - Để tôi suy xét xem thế nào đã.

Lý Bạch Vũ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thế là trong đầu không khỏi lóe lên vài ý nghĩ. Tuy hắn là người thành thật thế nhưng cũng không phải đại biểu rằng bản thân là kẻ ngốc, ở nhiều chuyện hắn có chủ kiến của riêng mình.

Bí thư Vương hỏi chuyện này, có phải có người tìm được bí thư Vương, mà bí thư Vương cũng đã có tính toán ở phương diện này rồi không?

Những ngày qua Lý Bạch Vũ làm giám đốc diễn đàn đầu tư, địa vị của hắn tăng tiến rất mạnh. Chưa nói đến những thứ khác, vài ngày trước hắn về nhà bố mẹ vợ, đám anh em chú bác trong nhà trước nay không quá quan tâm đến hắn, thế nhưng bây giờ không thể không chúc hắn vài ly.

Đặc biệt là Nhị thúc của vợ Lý Bạch Vũ, người này là một vị cục trưởng, mặc dù trước đó còn có một chữ phó, thế nhưng quyền uy của người này trong nhà bố vợ hắn là không thể khiêu chiến. Ngày hôm đó bố vợ hắn rất vui, tuy bác sĩ đã cảnh báo không nên uống nhiều rượu, thế nhưng vẫn uống vào vài ly.

Vợ của Lý Bạch Vũ cảm thấy rất kinh ngạc vì những chuyển biến như vậy, sau đó tỏ ra rất vui vẻ. Nàng không chỉ một lần nói với hắn là tất cả những gì có được bây giờ đều là nhờ bí thư Vương ném cho, thế nên hắn nhất định phải làm tốt công tác, tuyệt đối không làm cho lãnh đạo thất vọng.

- Có một số việc anh không nên quá cố chấp, lãnh đạo nói trời tối thì anh không nên nói trời sáng, nói anh làm thì anh phải làm, cũng đừng hóa thành một con lừa ngu ngốc. Đây là lời khuyến cáo của vợ cho Lý Bạch Vũ, tất nhiên hắn cũng không quá thừa nhận câu nói này, chẳng qua ngày nào hắn cũng nhớ đến nó.

Sau khi do dự giây lát thì Lý Bạch Vũ cuối cùng cắn răng nói ra ý nghĩ của mình, hắn thở dốc nói: - Bí thư Vương, chuyện này liên lụy rất lớn, miệng mở ra khó thể ngậm lại, nếu có gì thả lỏng thì sẽ sinh ra hậu hoạn vô cùng.

Lý Bạch Vũ nói ra những lời này và có chút hối hận, hắn vốn chuẩn bị hỏi xem bí thư Vương có tình huống gì cần phân phó, thế nhưng không ngờ mình ngọng ngịu thế nào lại nói ngược. Đây không phải là đang muốn phản bác lời nói trước đó của bí thư Vương sao?

Vương Tử Quân nghe xong và khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Lý Bạch Vũ, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ.

Có nhiều người có thể đi theo hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng có ít người có thể cùng nhau chung hoạn nạn. Khi vị trí của Vương Tử Quân càng ngày càng tăng tiến, cho dù là những người năm xưa có quan hệ thì khi trò chuyện cũng có vài phần cố kỵ, không có ai dám mở miệng nói lời thật lòng.

Hôm nay Lý Bạch Vũ lên tiếng hoàn toàn là suy nghĩ vì Vương Tử Quân, những lời này có thể là dễ nghe và cũng có thể là khó nghe, nếu như chính Vương Tử Quân có ý nghĩ khác thì căn bản là rất bất lợi cho Lý Bạch Vũ.

- Bạch Vũ anh nói đúng, có vài chuyện không xử lý tốt sẽ để lại hậu hoạn vô cùng. Vương Tử Quân đứng lên cười cười vỗ vỗ vai Lý Bạch Vũ rồi nói: - Nhưng bây giờ có một số việc mà anh nếu không làm sẽ đắc tội với người, anh nói xem nên làm gì bây giờ?

Lý Bạch Vũ thấy Vương Tử Quân cũng không trách mình, ngược lại còn nói ra những lời thành thật với nhau, thế là không khỏi có chút kích động: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy dù là chuyện gì thì chúng ta cũng phải đối xử như nhau, không cần suy xét đến những phương diện khác.

- Anh nói rất đúng, thế nhưng đắc tội với nhiều người thì sau này sẽ càng khó đi, anh không nghĩ đến phương diện này sao? Vương Tử Quân có chút thất vọng với biện pháp của Lý Bạch Vũ, dù sao thì người này vẫn ở vào thời đại bây giờ, tuy bên ngoài khéo đưa đẩy thế nhưng đôi khi cũng rất cứng rắn.

Bây giờ Vương Tử Quân đã có ý thức bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình, Lý Bạch Vũ là người có năng lực, có nhân phẩm, lại đáng tin, vì vậy hắn muốn bồi dưỡng Lý Bạch Vũ thành một trợ thủ trọng yếu của mình. Thế nhưng câu trả lời của Lý Bạch Vũ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy người này còn có chút khiếm khuyết.

Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân cho ra câu hỏi khó, Lý Bạch Vũ cảm thấy rất rối, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân rồi không nhịn được nói: - Bí thư Vương, nếu như chúng ta thả lỏng một chút, như vậy sau này chuyện kia...

Lý Bạch Vũ không nói tiếp thế nhưng hắn lại hiểu Vương Tử Quân biết rõ nội dung phần câu nói còn chưa phát ra của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.