Từ khi vương tử quân để Lý Bạch Vũ đến phụ trách công tác của diễn đàn đầu tư, Lý Bạch Vũ luôn thầm báo cho mình đây là cơ hội khó có được trong đời, dù sao này có thế nào cũng không được vì nhỏ mất lớn, không thể tiếp tục cực kỳ cá tính như năm xưa, nói chuyện hay làm việc cũng phải chú ý cực kỳ đúng mực. Đặc biệt là bí thư Vương có phân công việc gì thì cũng phải làm việc cực kỳ cẩn thận, phải có cả kính sợ, và phần thành kính đó phải phát ra từ tận trong lòng.
Vì vậy trước mặt Vương Tử Quân thì Lý Bạch Vũ không dám cam đoan phương thức xử lý của mình là tốt nhất, thế nhưng ý nghĩ thì tuyệt đối phải chân thật.
Vương Tử Quân nghe những câu nói cực kỳ lo lắng của Lý Bạch Vũ xong, hắn cười cười nói: - Tôi cũng biết những gì anh nói, thế nhưng anh yên tâm, tôi có nguyên tắc của mình, thế nhưng muốn hoàn thành chuyện này thì anh cần phải chịu chút uất ức.
- Ngài yên tâm, dù chịu chút uất ức cũng không là gì, chỉ cần có thể hoàn thành tốt công tác là được. Sau khi nghe nói mình chịu chút uất ức thì Lý Bạch Vũ trầm giọng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị nhắn nhủ vài lời với Lý Bạch Vũ, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, tên người gọi đến là Chung Phó Thần. Vương Tử Quân khoát tay áo với Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Anh Phó Thần, hôm qua nghỉ ngơi thế nào?
- Ha ha ha, bí thư Vương, cảm ơn sự khoản đãi nhiệt tình của ngài, giấc ngủ của tôi cực kỳ thoải mái. Chung Phó Thần nói đến đây thì lại cười nói: - Bí thư Tử Quân, hôm nay ngài có thời gian không? Tôi muốn mời lại anh, nếu không về nhà tôi cũng khó ăn nói, à, phải nói là về nhà sẽ bị người lớn nói là tôi không biết quy củ.
Vương Tử Quân biết rõ Chung Phó Thần làm như vậy là có nguyên nhân, đối phương sẽ nói ra sự việc còn dang dở ngày hôm qua. Hắn cũng không muốn gặp mặt loại người này, thế nên dùng giọng uyển chuyển từ chối: - Anh Phó Thần, anh cũng đừng giằng co như vậy, anh em chúng ta không chạy theo hình thức. Thế này đi, hôm nay tôi có nhiệm vụ tiếp đãi, có việc gì anh cứ trực tiếp đến tìm Lý Bạch Vũ là được.
Chung Phó Thần cũng đã tìm hiểu tình huống của Vương Tử Quân ở phía bên này, sau khi nghe Vương Tử Quân nói cho mình trực tiếp tìm gặp Lý Bạch Vũ, hắn biết sự việc đã xong. Hắn nhanh chóng nói lời cảm tạ: - Bí thư Tử Quân, cảm ơn anh đã sắp xếp. Vài ngày nữa nếu anh có đến thủ đô thì chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn.
Hai người hàn huyên vài câu rồi Chung Phó Thần nói: - Người bạn của tôi tên là Sở Phát Khôn, anh ấy có mở một công ty quảng cáo tên là Phát Khôn ở thủ đô. Anh yên tâm, bọn họ đã nhiều lần nắm hạng mục lớn ở thủ đô, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì anh cứ hỏi tội tôi là được.
- ụược, tôi biết rồi, anh để anh ấy liên lạc với Lý Bạch Vũ là được, tôi cũng sẽ nói một câu với Lý Bạch Vũ. Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại, hắn nhìn Lý Bạch Vũ vẫn còn đứng trước mặt mình, thế là khẽ vẫy tay: - Bạch Vũ, chuyện này cần anh hao tổn tâm trí nhiều hơn.
Những ngày qua Lý Bạch Vũ cảm thấy mình không còn là chính mình trước đó, tất cả biến đổi long trời lở đất, giống như chính mình biến thành một mâm bánh trái củ kẻ khác, khi hắn vội vàng chạy đến báo cáo với lãnh đạo thì điện thoại cũng liên tục vang lên. Gần đây điện thoại của hắn liên tục đổ chuông, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ điện thoại. Điện thoại vừa vang lên thì hắn đã có tâm ý hoảng loạn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tranh thủ thời gian chuồn đi.
Vì vậy vừa đến bữa cơm thì Lý Bạch Vũ đã có ý nghĩ muốn tắt điện thoại, thế nhưng hắn lại không thể làm như vậy,nếu như bí thư Vương đột nhiên có chuyện cần bàn thì sao? Hắn cần phải đảm bảo điện thoại của mình luôn sẵn sàng hoạt động, toàn tâm toàn ý phục vụ bí thư Vương.
Lúc này mọi người căn bản đều hy vọng Lý Bạch Vũ có thời gian để đến nhà thăm hỏi, có vài cuộc điện thoại mà hắn có thể qua loa đại khái, thế nhưng có vài người gọi đến mà không thể không nghe máy. Bây giờ hắn ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn chỉ có thể chịu sự quấy nhiễu này, liên tục nghe máy.
- Cục trưởng Triệu, thật sự xin lỗi, không phải tôi không nể mặt ngài, thế nhưng hôm nay không được, bí thư Vương còn chờ tôi báo cáo công tác. Tôi là người hầu căn bản không được tự do, vài ngày nữa tôi sẽ mời ngài dùng cơm.
- Ha ha ha, chủ nhiệm Mã, ngài là lãnh đạo của tôi, người khác thì tôi có thể nói lý do, thế nhưng tôi nào dám nói nửa chữ với ngài? Chỉ là hôm nay tôi thật sự không thể phân thân được, xin ngài tha thứ cho, vâng, vâng, vâng, lần sau tôi sẽ liên lạc...
...
Sau khi đối phó và giải thích xong với từng cuộc điện thoại thì Lý Bạch Vũ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có quá nhiều người có uy tín và danh dự đang muốn mở tiệc chiêu đãi hắn, dù thế nào thì hắn cũng phải tìm biện pháp đối phó cho tốt. Hắn không nên đắc tội với những người này, thế nhưng hàng loạt vấn đề như vậy làm cho cuộc sống của hắn căn bản không có được sự bình an, cực kỳ phiền muộn.
Đời người là bất đắc dĩ, khi không có cơ hội cho anh thi triển tài hoa, anh sẽ cảm thấy khó thể gặp mặt người khác, cảm thấy có tài nhưng không gặp thời. Nếu như đặt anh lên vị trí công tác, nhìn qua thì có vẻ oai phong, thế nhưng công tác mệt mỏi đối phó nhiều người lại rất khổ sở, người ngoài sao có thể hiểu thấu được?
Lý Bạch Vũ cảm thấy hoài niệm thời gian bình yên tĩnh lặng trước đó của mình, thế nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của hắn mà thôi. Người thường đi chỗ cao mà nước chảy chỗ thấp, Lý Bạch Vũ hắn không phải là một người ngu, sao có thể bỏ qua cơ hội phát triển như lúc này cho được?
Lý Bạch Vũ vất vả lắm mới cúp điện thoại của những người tương quan, hắn đang chờ đợi cuộc điện thoại kia. Chợt nghe trong điện thoại có người cười hỏi: - Chủ nhiệm Lý, điện thoại của ngài thật sự là đường dây nóng, nếu không phải tôi liên tục bấm số thì căn bản cũng không có cơ hội được trò chuyện với ngài, thế nhưng bây giờ bàn tay tôi đã rã rơi ra rồi.
Một giọng nói nũng nịu truyền đến, nếu như không biết người gọi điện thoại cho mình đã hơn năm mươi tuổi và dáng người đã hoàn toàn là của một người già lão, chỉ sợ Lý Bạch Vũ sẽ có những ý nghĩ khác. Thế nhưng bây giờ đừng nói là hắn có ý nghĩ gì khác, chỉ cần nghe những âm thanh nũng nịu kia cũng đủ làm hắn nổi da gà.
- Chào giám đốc Lăng, bây giờ tôi thật sự có chút bận rộn, thế nên mới làm cho giám đốc Lăng chờ đợi lâu, ngài có lời dặn dò gì thì cứ nói. Lý Bạch Vũ nói như vậy thế nhưng chợt nghe người phụ nữ bên kia đùng giọng khéo hiểu lòng người nói: - Ôi chủ nhiệm Lý của tôi, không có năng lực thì không thể làm, anh bây giờ bận rộn như vậy cũng là có nguyên nhân, vì ngài là nhân tài. Bí thư Vương là người có ánh mắt tuyệt vời, đặt ngài lên vị trí hiện tại căn bản là cực kỳ đúng đắn.
Nếu là trước kia thì Lý Bạch Vũ sẽ căn bản không bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy, đừng nói là người phụ nữ giàu có trong tỉnh Mật Đông này sẽ nhìn vào hắn, dù là người chồng đến ăn bám Chân Thiên Ích của người này cũng không cung kính với hắn. Vì vậy mà hắn không khỏi cảm khái, sự thật thì trong cuộc sống có vài người bày ra cái giá rất lớn, thế nhưng lại không biết thứ làm cho người ta ngóc đầu lên cao chính là quyền lực và ích lợi. Suy xét về phương diện bản tính thì người và người không mấy ai cung kính với nhau, bọn họ chỉ cung kính với quyền lực và ích lợi mà thôi.
Lý Bạch Vũ tuy hiểu rõ ràng điều này thế nhưng nghe những lời nịnh nọt của người phụ nữ phía bên kia cũng không khỏi có chút hưởng thụ, hắn cười nói: - Cảm ơn giám đốc Lăng đã khích lệ, nói thật thì bí thư Vương là người có ơn tri ngộ với tôi, nếu không thì tôi chẳng có được vị trí như lúc này.
Hai người nói vài câu chê cười, sau đó Lăng Phỉ Yến cười nói: - Chủ nhiệm Lý, hôm nay Hà tiên sinh muốn mời anh đến sảnh Chí Tôn của khách sạn Hào Bân uống vài ly cho vui.
- Tôi nhất định sẽ đến, dù thế nào cũng không thể để cho Hà tiên sinh chờ lâu được. Lý Bạch Vũ đặt điện thoại xuống rồi xoa xoa đầu, Hà tiên sinh kia chính là con rể của Vi Yến Qui, là cố vấn của công ty Lăng Yên, cũng không phải là một người dễ trêu chọc, cực kỳ có thể diện trong tỉnh Mật Đông.
Lăng Phỉ Yến sở dĩ đặt Hà tiên sinh ở bên miệng chính là vì muốn lấy người này thành lá bài ngữa cho mình, xem ra người phụ nữ này đúng là tràn đầy dã tâm, khi bỏ mồi cũng không quên lưỡi câu.
Lý Bạch Vũ nghĩ đến những lời mà Vương Tử Quân nói với mình, hắn cảm thấy có khá nhiều lo lắng. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cầm lấy một phần văn kiện, giống như làm theo thông lệ đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch đang xem xét văn kiện trong phòng thư ký, hắn thấy Lý Bạch Vũ đi đến thì mỉm cười tiến lên chào đón. Sau một thời gian rèn luyện thì Triệu Hiểu Bạch đã tiến bộ hơn khá nhiều, ít nhất trò chuyện cũng không cứng nhắc như dĩ vãng.
- Chủ nhiệm Lý, anh là người bận rộn, bây giờ gặp mặt anh cũng không dễ dàng gì.
Lý Bạch Vũ cười khổ với câu nói vui đùa của Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu cũng đừng chê cười tôi, nếu lời này rơi vào trong tai của bí thư Vương, tôi cũng không chịu nổi.
Khi hai người trò chuyện với nhau, Lý Bạch Vũ ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch, sau đó hắn chỉ về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân: - Bây giờ lãnh đạo có thời giản rảnh không?
- Anh đến khá đúng lúc, thư ký trưởng Tề Bảo vừa rời đi. Triệu Hiểu Bạch nói rồi đứng lên nói: - Tôi vào trong phòng xem thế nào.
Môt lát sau Triệu Hiểu Bạch đi ra mời Lý Bạch Vũ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khác biệt tình cảnh bí thư Vương luôn bận rộn ở những trường hợp trước đó, bây giờ bí thư Vương lại đang nhàn nhã cắt tỉa chậu hoa cảnh ở trong phòng.
- Bạch Vũ đến đấy à? Anh xem chậu hoa cảnh này thế nào? Đây chính là tôi lấy được từ bên phòng của chủ tịch Đường đấy. Vương Tử Quân không chờ Lý Bạch Vũ lên tiếng mà đã nhanh chóng mở miệng nói.
Lý Bạch Vũ thấy bí thư Vương tỏ ra thân cận với mình như vậy thì không khỏi cảm thấy nóng lòng, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn chăm chú một lát rồi cười nói: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy hoa này cũng thích chốn đông người, anh xem vừa chuyển đến không bao lâu mà đã đâm chồi nảy lộc thế này rồi đây.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Lý Bạch Vũ, hắn biết rõ người này khá thành thật, thế nên một câu hỏi của hắn làm cho Lý Bạch Vũ cảm thấy khó xử.
- Sự việc thế nào rồi? Sau khi Triệu Hiểu Bạch đi ra ngoài thì Vương Tử Quân buông kéo xuống hỏi.
- Bí thư Vương, ngày hôm qua Sở Phát Khôn đã liên lạc với tôi, bọn họ cho ra một phương án đầu tư, chuẩn bị bỏ ra một tỷ để nắm lấy phương diện quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao. Lý Bạch Vũ nói đến đây thì gương mặt cực kỳ khó coi.
Dù sao trước đó cũng có công ty tình nguyện bỏ ra sáu tỷ, thế nhưng Lý Bạch Vũ còn chưa muốn ký kết hợp đồng, công ty của Sở Phát Khôn chỉ bỏ ra một tỷ, như vậy sao có thể làm cho Lý Bạch Vũ tiếp nhận cho được?
Nếu không biết rõ kế hoạch của Vương Tử Quân thì Lý Bạch Vũ đã tuyệt đối nói rõ ràng với người kia. Dựa theo ý nghĩ của hắn thì anh đừng nói nhiều, anh cứ đứng đó mà chờ. Thế nhưng kế hoạch của bí thư Vương khá bí mật, Lý Bạch Vũ hắn cần phải kín miệng, phải nắm chắc công tác của mình.
Vương Tử Quân cũng có chút không thoải mái với số tiền mà Sở Phát Khôn chuẩn bị đưa ra, tuy kinh doanh quảng cáo cũng khó nắm được số tiền thực chất, thế nhưng con số kia quá nhỏ, thật sự là không ra gì. Hèn gì người ta nói có vài người có thể kinh doanh phát đạt, chỉ cần tìm được vài vụ kinh doanh như vậy là đủ làm cho người ta kiếm được đầy tiền rồi.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn nâng ly trà ở trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói tiếp: - Phía bên kia có tiếp xúc với anh không?
- Đã mời tôi dùng cơm một lần, lần này bọn họ kéo Hà Lăng Nhiên ra ngoài. Lý Bạch Vũ sợ Vương Tử Quân không biết Hà Lăng Nhiên là ai, thế là hắn khẽ giới thiệu: - chính là con rể của bí thư Vi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vừa cười vừa nói: - Nếu người ta đã có thịnh tình như vậy, anh nên công khai đi qua, nếu có chuyện gì cần làm thì phải làm cho tốt.
- Điều này tôi biết rõ, tôi nhất định sẽ không làm cho lãnh đạo thất vọng. Lý Bạch Vũ nói đến đây thì lại dùng giọng có chút khó khăn nói: - Trước đó Lăng Phỉ Yến muốn tặng tôi vài món đồ, thế nhưng tôi từ chối, nếu như bây giờ bà ta tiếp tục tặng đồ, tôi phải làm sao bây giờ?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt khó xử của Lý Bạch Vũ, hắn cười ha hả nói: - Anh nên nắm chắc chính mình ở phương diện tiền bạc và lễ vật, bình thường đều có qua có lại, anh nên tự quyết định là được.
Vương Tử Quân nói vài câu liên quan đến diễn đàn đầu tư, sau đó hắn vẫn nhìn thấy bộ dạng bối rối của Lý Bạch Vũ, hắn biết người này vẫn cảm thấy khó xử, thế là mở miệng an ủi: - Cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, anh cũng không nên quá khó xử, lát nữa khi hai bên gặp mặt thì tôi cho Hiểu Bạch đi với anh.
Nghe nói bí thư Vương cho Triệu Hiểu Bạch đi cùng mình, Lý Bạch Vũ thở dài một hơi. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, chợt sinh ra xúc động vì sự khoan dung của lãnh đạo, dù sao thì chuyện này cũng không thích hợp.
Vương Tử Quân tiễn Lý Bạch Vũ ra khỏi phòng làm việc của mình thì khẽ nở nụ cười. Sự việc tiến triển rất thuận lợi, phiền toái nhỏ này có thể sẽ được giải quyết nhanh chóng, thế nhưng Vi Yến Qui liên lụy vào sự việc này sẽ giống như có chút khó nói. Nhưng Vi Yến Qui gần đây có ý nghĩ bất lương với mình, hơn nữa hắn giống như còn cảm nhận được bóng dáng của Vi Yến Qui trong lễ khánh thành diễn đàn đầu tư trước đó.
...
- Chút nữa anh gọi điện thoại cho Hà thiếu gia, xem có cần đến đón anh ấy không. Dúng rồi, anh đã chuẩn bị xong món mà Hà thiếu gia thích chưa? Lăng Phỉ Yến dùng ngón tay như củ cải để hất hàm sai khiến người đàn ông của mình.
Chân Thiên Ích là chồng của Lăng Phỉ Yến, hắn chỉ có thể dùng giọng vâng lời nói: - Chút nữa anh sẽ gọi điện thoại.
- À, không cần gọi quá sớm, Hà thiếu gia cũng không cần đến trước. Lý Bạch Vũ dù là người đang phát triển rất tốt, thế nhưng dù sao cũng chỉ mới ngóc đầu lên, nếu so sánh với Hà thiếu gia thì căn bản không bằng. Lăng Phỉ Yến nói rồi giống như nghĩ ra vấn đề gì đó: - Đúng rồi, chuyện con cái thế nào rồi?
Chân Thiên Ích chợt chấn động cả người, gần đây hắn sợ nhất chính là nghe Lăng Phỉ Yến nói đến điều này. Dù sao thì hắn cũng từng là chồng của Thành Nghiên Tuệ, vì hắn muốn có được cuộc sống tốt hơn mà phản bội vợ, đây vốn là chuyện căn bản làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng bây giờ vì chuyện con gái mà hắn càng không đành lòng.
- Không phải anh đã nói rồi sau? Từ từ rồi tính. Chân Thiên Ích nói rồi dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Lăng Phỉ Yến, mồ hôi trên trán đã chảy thành dòng.
Cũng may Lăng Phỉ Yến chỉ hỏi như vậy mà thôi, nàng hừ một tiếng rồi nói: - Anh tốt nhất nên làm cho nhanh, em còn muốn đưa con bé đi chơi. Nhưng những ngày sắp tới chúng ta phải nắm bắt công tác quảng cáo của đại hội thể dục thể thao, đây là sự kiện có liên quan rất lớn đến tiến trình phát triển của công ty chúng ta trong thời gian tới.