Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1076: Chương 1076: Một gậy vào đầu




Quyền lực thật sự là thứ tốt, một khi có quyền lực dù anh phải phục tùng một ai đó, thế nhưng người nào đó cũng phải phục tùng anh. Vì mỗi người phát triển trong quan trường đều nhớ kỹ một chuẩn tắc: "Quan lớn hơn một cấp đè chết người!"

Quả nhiên khi người kia vươn tay ra thì trên mặt Hà Thường Minh lộ ra nụ cười, hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, sau đó hai tay bắt chặt tay đối phương:

- Chào bí thư Diêu, chúng ta đã lâu rồi không gặp.

- Đó là vì lãnh đạo quá bận rộn, thế cho nên căn bản không đủ quan tâm đến tỉnh Nam Giang chúng tôi.

Bí thư Diêu vừa bắt chặt tay Hà Thường Minh vừa cười lớn nói. Lời nói của bí thư Diêu rất có ý nghĩa, vừa có chút oán trách vừa tăng giá trị con người của Hà Thường Minh, điều này không khỏi làm cho gương mặt của Hà Thường Minh có vài phần tươi sáng.

Hà Thường Minh cười nói:

- Bí thư Diêu nói vậy tôi cũng không dám nhận, ngài là lãnh đạo của tôi, trước mặt ngài tôi chỉ là một tên thư ký trẻ tuổi mà thôi.

Vương Tử Quân lẳng lặng đứng một bên nghe hai người ki ôn chuyện. Tuy lần này người ta đến tiễn chân hắn, thế nhưng Hà Thường Minh mới là nhân vật chính.

Bí thư Diêu tuy trò chuyện với Hà Thường Minh thế nhưng ánh mắt của lão lại lơ đãng nhìn về phía Vương Tử Quân. Lão là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão căn bản hiểu rất rõ về Vương Tử Quân.

Tuyến trên sao lại phái một vị cán bộ trẻ tuổi như vậy xuống làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang? Chỉ bằng vào người này có thể trấn trụ được đám binh hùng tướng mạnh của ủy ban tư pháp sao? Nếu không trấn áp được, như vậy rõ ràng chỉ còn lại tình huống khổ cực không nói nên lời. Nói thật trong khối ủy ban tư pháp, chính lão còn không muốn quản làm gì cho mệt.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến khối tư pháp trong tỉnh Nam Giang mà không khỏi nhớ đến gương mặt âm trầm của bí thư Diệp vào ngày hôm nay. Xem ra bí thư Diệp rất mất hứng vì vị bí thư mới đến của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão biết rõ bí thư Diệp hy vọng đề bạt một vị cán bộ nội bộ làm bí thư ủy ban tư pháp, sẽ làm tốt công tác hộ giá cho hoạt động phát triển kinh tế trong tỉnh. Nếu như mục đích này không đạt được, như vậy sẽ lấy lùi làm tiến, sẽ tìm một vị cán bộ lão thành kinh nghiệm phong phú nắm công tác tư pháp.

Tuyệt đối không ngờ Diệp Thừa Dân muốn nắm giữ vị trí bí thư ủy ban tư pháp cho người của mình, thế nhưng tất cả dự mưu đều chỉ là của một bên mà thôi, tuyến trên cũng căn bản cũng không cho lão cơ hội, thế là trực tiếp hàng không xuống một vị cán bộ trẻ tuổi. Hơn nữa theo như lão được biết, người này căn bản không có kinh nghiệm công tác ở khối tư pháp, hoàn toàn là một người đứng bên ngoài.

Diêu Trung Tắc đã từng xem xét kỹ càng kinh nghiệm của Vương Tử Quân, biết rõ người này là một nhân tài phát triển kinh tế, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì lại bị ném sang khối tư pháp. Nếu không làm tốt công tác, sẽ không thiếu tình huống bị bí thư phê bình.

Tuy trong lòng Diêu Trung Tắc rất hoài nghi về năng lực của Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào cũng phải có thái độ hoan nghênh. Trên phương diện chức vụ thì lão là phó bí thư, coi như là lãnh đạo của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn là thường ủy tỉnh ủy, cũng không kém lão bao nhiêu.

- Vị này là bí thư Vương sao? Chào anh, tôi là Diêu Trung Tắc, chào mừng anh đến tỉnh Nam Giang nhận chức, bí thư Diệp đang chờ, chúng ta cùng đi thôi.

Diêu Trung Tắc dù trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng vừa nói vừa cất bước đi lên lầu. Hà Thường Minh theo sát bên canh Diêu Trung Tắc, thư ký trưởng Đào Nhất Hành khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó cũng đi theo.

Khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy ở Nam Giang căn bản là khí phái hơn nhiều so với Sơn Nam, nhưng nhìn từ độ cao thì căn bản là không khác biệt quá lớn, nhìn hcung quanh cũng cảm thấy không gian chẳng có gì quá sức tưởng tượng. Nhưng khi người ta đi vào đây chợt sinh ra cảm giác mạnh mẽ trang nghiêm khí thế.

- Bí thư Diêu, khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy của các anh rất có phong cách dân tộc Man(một dân tộc phía nam Trung Quốc thời xưa).

Hà Thường Minh vừa đi lên lầu vừa mở miệng nói đùa với Diêu Trung Tắc.

Diêu Trung Tắc cười cười nói:

- Khi chúng tôi tạo hình cho tòa nhà, bí thư Trịnh có cho ra chỉ thị, chúng tôi là công bộc của dân, chúng tôi cần phải làm quan thanh bạch, đường đường chính chính vì dân, biểu hiện của tòa nhà này chính là dựa vào chỉ thị tinh thần của bí thư.

Vương Tử Quân căn bản không hiểu quá nhiều về kiểu cách xây dựng, thế nhưng hắn căn bản không xa lạ gì bí thư Trịnh mà Diêu Trung Tắc vừa nhắc đến. Lúc này bí thư Trịnh đã tiến vào trong danh sách trung ương, đây chính là một tồn tại mà Vương Tử Quân chỉ có thể đứng nhìn lên mà thôi.

Phòng làm việc của bí thư Diệp ở lầu ba, đám người Vương Tử Quân đi đến lầu ba thì được một người đàn ông trung niên chưa đến bốn mươi tiến đến đón chào. Diêu Trung Tắc thấy được người đàn ông trung niên kia thì không khỏi cười nói:

- Chấn Hưng, bây giờ bí thư có rảnh không?

- Bí thư Diêu, chủ tịch Ngu vừa mới vào trong phòng của bí thư Diệp.

Người đàn ông trung niên nói òồi đưa mắt nhìn thoáng qua sau lưng Diêu Trung Tắc, hắn dùng giọng do dự nói:

- Nếu không bây giờ tôi đi vào gọi bí thư một tiếng.

- Không cần, bí thư Diêu, bí thư Diệp là người bận rộn công tác, tôi thấy chúng ta nên chờ chút thì hay hơn.

Hà Thường Minh không chờ Diêu Trung Tắc mở miệng mà chủ động nói.

Diêu Trung Tắc trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu nói:

- Tốt, vậy thì chúng ta chờ một chút.

Vài người đi vào phòng họp nhỏ, chỉ một lát sau thì nhân viên phục vụ đã đưa trà đến. Vương Tử Quân nghe đám người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh nói chuyện với nhau, trong lòng thầm nghĩ không biết bí thư Diệp kia là hạng người thế nào.

Diêu Trung Tắc nói chuyện rất có trình độ, tuy đối tượng chủ yếu là Hà Thường Minh, thế nhưng nói được bốn năm câu thì ném cho Vương Tử Quân một câu, không làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác vắng vẻ.

Mười phút sau người đàn ông trung niên được gọi là Chấn Hưng đi vào, hắn nói bí thư Diệp bên kia cho ra lời mời. Diêu Trung Tắc lúc này mới đứng lên, hắn và Hà Thường Minh đi song song vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.

Khi hai người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh đi đến cửa, một người đàn ông cơ thể cao lớn mái tóc hoa râm hơn năm mươi tuổi đi ra chào đón, vừa đến cửa thì tiếng cười đã truyền ra hành lang:

- Ủy viên Hà, chào mừng, chào mừng anh đến Nam Giang.

Người đàn ông này vừa nói vừa vươn tay ra, Hà Thường Minh lại vươn hai tay bắt chặt tay đối phương:

- Chào bí thư Diệp.

- Ủy viên Hà, tôi nhờ lần trước hai chúng ta gặp mặt nhau, đúng rồi, là lúc tôi về thủ đô, tửu lượng của cậu rất tốt, lúc này cậu đến tỉnh Nam Giang, không uống vài ly thì rõ ràng có ý kiến với tôi, lại nói chúng tôi chiêu đãi không tốt.

Bí thư Diệp vừa chào hỏi Hà Thường Minh vừa khẽ đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Lúc này ánh mắt của Vương Tử Quân cũng tập trung lên người vị bí thư đứng đầu tỉnh Nam Giang, khi hai bên đối mặt với nhau, Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười hữu hảo với đối phương. Lúc này bí thư Diệp cũng gật đầu với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy khi nhìn về phía mình thì ánh mắt bí thư Diệp có vài phần căng cứng.

Vương Tử Quân nghĩ đến những tình huống của tỉnh Nam Giang mà đám người Thạch Kiên Quân giới thiệu cho mình trước khi đến, hắn thầm nghĩ bí thư Diệp này chỉ sợ không phải rất hài lòng với mình. Thế là hắn thầm cân nhắc sự việc này giống như hút xương, càng mút càng có hương vị, thế nhưng hắn chỉ để cảm giác này trong lòng, căn bản không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Sau khi nói vài ba câu trong phòng làm việc của bí thư Diệp, Đào Nhất Hành đi đến báo cáo:

- Bí thư Diệp, phòng họp bên kia đã chuẩn bị tốt rồi.

- Vậy thì trước tiên chúng ta đi làm chính sự.

Diệp Thừa Dân vung tay lên, sau đó trực tiếp đứng lên. Động tác của lão căn bản tác động đến thần kinh của nhiều người, khi thấy bí thư đứng lên thì nhóm người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh cũng đứng lên theo.

Tuy Hà Thường Minh là khách nhưng hắn vẫn đi theo sau lưng bí thư Diệp, hai người kém nhau nửa bước. Tuy nửa bước này là rất nhỏ, thế nhưng lại thể hiện sự tôn trọng của Hà Thường Minh với Diệp Thừa Dân.

Vương Tử Quân ngồi trên vị trí của mình, hắn nhìn đám người với gương mặt chăm chú nghiêm túc bên dưới. Lúc này Diêu Trung Tắc là người chủ trì hội nghị, lão mời Hà Thường Minh tiến lên công bố quyết định của ban tổ chức trung ương.

Tuy Hà Thường Minh có biểu hiện cực kỳ an phận trước mặt bí thư Diệp, thế nhưng hắn ngồi trên ghế trên đài chủ tịch cực kỳ khí thế. Chợt nghe hắn tuyên bố:

- Bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang.

Sau đó Hà Thường Minh giới thiệu sơ lược về lý lịch của Vương Tử Quân, phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau đó đến lượt bí thư Diệp Thừa Dân lên tiếng, đầu tiên lão tỏ vẻ hoan nghênh Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang, cũng yêu cầu các cán bộ bên dưới tích cực giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân. Mọi người cố gắng đẩy công tác của khối tư pháp tiến lên bậc thang mới, làm tốt công tác hộ giá hộ tống cho quá trình phát triển kinh tế trong tỉnh.

Diệp Thừa Dân nói những lời này cực kỳ có bài bản, nghe qua căn bản không có gì là đặc thù. Nhưng Vương Tử Quân nghe vào tai và cảm thấy có chút không giống, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.

Giữa trưa Vương Tử Quân cùng Hà Thường Minh tham gia tiệc rượu hoan nghênh ở khách sạn Nam Giang. Đối tượng chủ yếu của bữa tiệc lần này là Hà Thường Minh, Vương Tử Quân chỉ đơn giản cụng ly với các vị thường ủy tỉnh ủy thì xem như kết thúc chương trình lần này.

Chiều hôm đó vì có công tác quan trọng nên Hà Thường Minh lên máy bay rời đi, người đi tiễn Hà Thường Minh chủ yếu là thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Dù thế nào thì Hà Thường Minh cũng là người đưa Vương Tử Quân đến nhận chức, thế nên hắn chủ động lên tiếng tiễn chân Hà Thường Minh. Tuy hắn đi tiễn chân cũng không tăng tiến quan hệ với Hà Thường Minh, thế nhưng đây là một biểu hiện liên quan đến thái độ.

Sau khi tiễn chân Hà Thường Minh, Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành lên xe quay về. Trên xe Đào Nhất Hành dùng giọng đầy thiện cảm giới thiệu không ít tình huống về tỉnh Nam Giang, cũng nói ra phương diện sắp xếp nhà ở cho Vương Tử Quân.

Vì Vương Tử Quân mới đến, hơn nữa vị trí là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vì vậy cấp bậc trong khối thường ủy tỉnh ủy cũng không cao, chỉ nằm trên Đào Nhất Hành mà thôi, vì vậy Đào Nhất Hành trò chuyện căn bản là khá tùy ý.

- Bí thư Vương, địa chỉ của anh là lầu số bảy khu thường ủy, trước khi anh đến thì phòng quản lý sự vụ cơ quan đã tiến hành thu dọn, nếu như anh có gì không hài lòng thì cứ việc nói ra, tôi sẽ cho bọn họ tu chỉnh một lượt.

Đào Nhất Hành nói về những lời này thì chợt tỏ ra thân cận:

- Bí thư Tử Quân, bây giờ người nhà của anh còn chưa đến, tôi đề nghị trước tiên anh nên ở khách sạn, dù sao nơi đó cũng thoải mái hơn.

Vương Tử Quân tỏ vẻ cảm tạ những sắp xếp của Đào Nhất Hành, hai người cười cười nói nói có vẻ rất hòa hợp.

Đào Nhất Hành luôn quan sát Vương Tử Quân, nhìn vẻ trầm ổn của đối phương, hắn bắt đầu có chút dao động với những phán đoán của mình. Nhưng đó chỉ là chút dao động mà thôi, dù sao thì vũng nước trong ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang căn bản là rất sâu, ngay cả một người mạnh mẽ như bí thư Diệp cũng phải rụt đầu làm rùa đen, đừng nói là một tên cán bộ trẻ tuổi bồng bột như Vương Tử Quân.

Người này có lời nói nghe không quá tệ, chỉ mong sao đối phương có thể tồn tại ở vị trí này. Đào Nhất Hành thầm nghĩ về Vương Tử Quân, khi xe đi đến khu văn phòng tỉnh ủy thì hắn khẽ nói:

- Bí thư Tử Quân, bí thư Diệp muốn gặp anh, mời anh chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu. Các vị thường ủy tỉnh ủy mới nhận chức dù xuất phát từ phương diện gì thì bí thư Diệp vẫn phải gặp mặt trò chuyện, đây là một trình tự cần phải thực hiện.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Chấn Hưng, Đào Nhất Hành đi về phòng làm việc của mình. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ hắn giải quyết, hắn không thể nào ném tất cả thời gian để làm bạn với Vương Tử Quân.

Chấn Hưng tên đầy đủ là Khuất Chấn Hưng, là thư ký của bí thư Diệp, còn kiêm nhiệm vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, coi như là cán bộ cấp phó sở. Nếu như hắn có thể công tác tốt, biết đâu sẽ có cơ hội xuống tuyến dưới làm chư hầu một phương.

Khuất Chấn Hưng xem như là cán bộ trẻ tuổi trong tỉnh Nam Giang, hắn khá nổi bật, thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì mới chợt ý thức được mình đã già rồi. Vị bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản còn chưa đến bốn mươi, thế nhưng vị trí của người này căn bản không phải là thứ mà Khuất Chấn Hưng có thể nghĩ tới.

Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp, mặc dù Khuất Chấn Hưng có được sự giúp đỡ chỉ bảo của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng muốn có được vị trí như Vương Tử Quân thì ít nhất phải cần mười năm nữa. Mười năm không phải là quá dài, thế nhưng trong quá trình này Vương Tử Quân sẽ dậm chân tại chỗ, sẽ tiếp tục là bí thư ủy ban tư pháp sao?

- Bí thư Vương, mời ngài uống trà.

Khuất Chấn Hưng rất khách khí dâng trà cho Vương Tử Quân, sau đó cười nói:

- Bí thư Vương, Nam Giang phần lớn dùng các món bản địa, thế nhưng trong nhà khách Nam Giang cũng có những đầu bếp Trung Nguyên, ngài thích ăn món gì thì cứ nói cho bọn họ xử lý.

Vương Tử Quân căn bản tiếp nhận những lời nói quan tâm của Khuất Chấn Hưng, hắn mỉm cười vừa trò chuyện với đối phương vừa chờ đợi lời triệu kiến của bí thư Diệp Thừa Dân.

Hơn hai mươi phút sau một người đàn ông trung niên rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, người này không quá cao thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác gọn gàng. Đặc biệt là cặp mắt càng làm cho người ta sinh ra cảm giác lóe lên ánh sáng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.