- Được giải quyết?
Lý Nhị Bình nhìn Dương Chí Dương rồi dùng giọng khó hiểu nói:
- Làm sao được giải quyết, em còn chưa kịp nói gì với bí thư Vương mà?
- Nhưng bí thư Vương đã làm rồi, mục đích của chúng ta đã đạt được, tuy anh không thể thăng chức, thế nhưng ít nhất thì vị trí hiện tại cũng
được bảo vệ.
Dương Chí Dương nói đến đây thì vẻ mặt tươi tỉnh hơn vài phần.
Khi thấy Lý Nhị Bình còn chưa hiểu thì Dương Chí Dương phải tiến thêm một bước giải thích:
- Thật ra chúng ta không cần nói rõ với bí thư Vương, tất nhiên bí thư
Vương sẽ biết rõ vấn đề. Anh ấy thừa cơ hội mở tiệc chiêu đãi bí thư Lật để gọi vợ chồng mình qua, bữa cơm này có ý nghĩa rất lớn, có một ý tứ
rõ ràng bên trong. Có sự giúp đỡ của bí thư Vương, chuyện của anh sẽ
không có vấn đề.
- Chỉ đơn giản vậ sao?
Lý Nhị Bình
vẫn không tin, nàng là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam tuy có
chút thông minh, thế nhưng khi gặp chuyện cần quan tâm thì có chút rối
loạn.
- Tất nhiên chỉ đơn giản như vậy thôi.
Dương Chí Dương nói đến đây thì ánh mắt đầy hâm mộ và kỳ vọng. Sự kiện làm hắn
cảm thấy đau đầu, hắn còn chưa kịp nói ra thì đã được giải quyết. Nhìn
qua thì có vẻ đơn giản, thế nhưng bên trong ẩn giấu lực ảnh hưởng lớn
của bí thư Vương ở tỉnh Sơn Nam, dù sao thì Lật Tử Đạo cũng không phải
nể mặt nhiều người.
- Đồ Nhi, hôm nay phải hầu hạ sư phụ cho tốt. Em là nhân vật trước mặt người khác, thế nhưng còn cần phải học tập nhiều hơn.
Dương Chí Dương có tâm tình rất tốt, hắn đắc ý trêu chọc vợ mình.
- Anh đúng là ma quỷ, bây giờ mới nghĩ đến nghĩa vụ của mình.
Lý Nhị Bình được chồng nhắc đến nổi niềm thì tất nhiên cũng không tầm
thường, nàng thân mật nắm tay chồng đi vào trong phòng.
Bầu trời La Nam bao la rộng lớn không một áng mây, Vương Tử Quân ngồi trong nhà, hắn vừa pha trà vừa cười nói:
- Bí thư Thạch, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đi đến Sơn Viên gặp ngài, ngài
sao lại chạy đến đây? Điều này thật sự làm cho tôi cảm thấy lên mặt.
Thạch Kiên Quân ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Tới cũng không có vấn đề, cậu đã đến nhà tôi cho nhiều táo, tôi cũng
phải có một lần trả lễ chứ? Nếu không thì sau này sao còn cơ hội?
Càn khôn chợt thay đổi, Thạch Kiên Quân tiến lên làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, điều này không khỏi làm hắn cảm kích Vương Tử Quân. Nếu không thì
chẳng phải là Vương Tử Quân, người ra đi phải là hắn, không phải là Hào
Nhất Phong đã là một vị bộ trưởng.
Thật ra Thạch Kiên Quân đã sớm chuẩn bị sẵn, thế nhưng bị điều động rời khỏi Sơn Nam vẫn là một đả kích không nhỏ. Lúc này hắn đi đường vòng, căn bản có thể củng cố cơ sở của mình.
Thạch Kiên Quân là bí thư tỉnh ủy, xứng đáng với danh hiệu đại tướng
biên cương. Trong nước có hơn chục tỉnh, bây giờ hắn là một người trong
số đó.
- Tử Quân, nói thật nhé, tôi không nỡ cho cậu rời đi.
Tôi đã từng yêu cầu với tổ chức, cậu công tác ở đâu mà chẳng được, sao
không thể ở lại Sơn Nam? Cậu là người quen thuộc công tác ở Sơn Nam,
công tác của Sơn Nam căn bản không thể nào ly khai khỏi cậu được.
Thạch Kiên Quân dùng giọng trầm thấp đầy thành khẩn nói.
Vương Tử Quân căn bản dùng hai tai biện chứng nghe những lời của Thạch
Kiên Quân, hắn tin Thạch Kiên Quân cũng đã cho ra lời yêu cầu với lãnh
đạo thượng cấp, nhưng nếu phân tích từ góc độ của mình, hắn cảm thấy
thật lòng thì Thạch Kiên Quân cũng căn bản không muốn mình ở lại Sơn
Nam.
Dù sao thì mình cũng là một lực lượng ở Sơn Nam, lực
lượng khá mạnh. Đặc biệt là sau này nhất định sẽ có một nhóm người càng
thêm mẫn cảm với quá trình phát triển của mình, vì người làm quan ai
không muốn tìm ra lực khống chế của riêng mình?
- Cám ơn bí thư Thạch, nói thật thì tôi cũng không muốn rời xa ngài.
Vương Tử Quân châm trà cho Thạch Kiên Quân rồi cười nói.
- Ha ha ha, Tử Quân, tuy chúng ta đều có suy nghĩ như vậy, thế nhưng là một cán bộ được tổ chức bồi dưỡng nhiều năm, chúng ta là một khối gạch
của cách mạng, đâu cần thì đi đến. Hơn nữa nếu cậu chuyển đến nhiều nơi, sau này sẽ có thêm lý lịch. Cây chuyển chết người chuyển sống, biết
không chừng vài năm sau cậu sẽ là thủ trưởng của tôi.
Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân vốn chuẩn bị tiễn chân Vương Tử Quân ở thành phố Sơn
Viên, thế nhưng khi đám thường ủy tỉnh ủy đến thành phố La Nam khảo sát
nghiên cứu, hắn chợt ngồi không yên. Hắn không thể không đến, vì các vị
thường ủy tỉnh ủy đã đến đông đủ, sao lại thiếu một bí thư như hắn cho
được?
Tuy Vương Tử Quân sẽ phải đi, thế nhưng lực ảnh hưởng
của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam căn bản không biến mất ngay, những
người hắn để lại là thế lực mà Thạch Kiên Quân cần phải lôi kéo.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Thạch Kiên Quân, hắn dùng giọng khiêm tốn nói:
- Lão lãnh đạo, ngài thật sự là kỳ vọng quá lớn vào tôi, thật sự làm tôi cảm thấy áp lực lớn.
Vương Tử Quân nói rồi chợt thay đổi chủ đề:
- Ngài đã từng công tác ở tỉnh Nam Giang, căn bản là quen thuộc tình
huống ở bên kia. Bây giờ tôi đi đến tỉnh Nam Giang với hai mắt tối đen,
cái gì cũng không biết, thế nên mong lão lãnh đạo chỉ giáo cho một chút.
Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui với sự khiêm tốn của Vương Tử Quân,
đặc biệt là hai chữ kỳ vọng của Vương Tử Quân cho hắn, hai chữ này làm
hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn chợt cười nói:
- Cậu đến tỉnh Nam Giang làm bí thư ủy ban tư pháp cũng không phải sự kiện nhẹ nhàng linh
hoạt. Nam Giang là tỉnh phát triển kinh tế, quần chúng nhân dân có trình độ cao hơn Sơn Nam, cậu đến thì nên khiêm tốn một chút mới ổn.
Vương Tử Quân thấy vẻ mặt Thạch Kiên Quân chậm rãi trở nên nghiêm túc,
thế là vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên ngưng trọng. Tuy Thạch Kiên Quân
đã rời khỏi tỉnh Nam Giang một thời gian, thế nhưng lại căn bản hiểu rõ
tình huống của các tỉnh phía nam.
- Tôi nói với cậu một người.
Thạch Kiên Quân hớp một ngụm trà rồi thản nhiên nói:
- Hai ngày qua tôi đã từng nhìn qua sơ lược lý lịch của các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang, căn bản có chút hiểu rõ về Nam Giang. Tôi nói với cậu
người này, cậu cần phải chú ý. Anh ấy chính là cục trưởng cục công an
tỉnh Nam Giang tên là Chân Hồng Lỗi. Người này công tác trong ngành công an đã được hơn ba mươi năm, căn bản rất có uy vọng trong hệ thống tư
pháp tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp,
tất nhiên hắn sẽ chú ý đến Chân Hồng Lỗi. Tuy hắn đã nhìn qua sơ lược lý lịch của Chân Hồng Lỗi, cũng tìm được chút tin tức, thế nhưng chỉ dựa
vào những thứ này thì hắn thật sự cảm thấy còn chưa đủ, đó chỉ là những
vụ án được đối phương xử lý cực kỳ huy hoàng mà thôi.
Theo
những gì Vương Tử Quân được biết thì người này căn bản là kẻ nối nghiệp
của vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang sau khi về hưu. Nhưng không
biết nguyên nhân gì mà Vương Tử Quân trở thành tu hú chiếm chỗ chim
chích, làm cho đối phương phải đứng lại.
Vương Tử Quân là bí
thư ủy ban tư pháp, hắn căn bản không thể nào bất hòa với Chân Hồng Lỗi. Một khi hai bên đã có quan hệ, Vương Tử Quân căn bản không khờ dại cho
rằng dựa vào sức quyến rũ của mình có thể làm cho đối phương chấn động,
có thể làm cho một vị cục trưởng công an cúi đầu nghe theo.
Chân Hồng Lỗi có lẽ là một tảng đá mà Vương Tử Quân phải đưa theo bên người. Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lại cười nói:
- Cảm tạ lãnh đạo đã chỉ điểm, mong nói rõ xem tôi nên làm thế nào.
Thạch Kiên Quân lại nói ra vài tình huống về tỉnh Nam Giang với Vương Tử Quân, sau đó nói sang chuyện khác:
- Tôi đã rời khỏi tỉnh Nam Giang khá lâu, có nhiều thứ bây giờ chỉ là
tin tức vỉa hè, lúc này tỉnh Nam Giang có bộ dạng thế nào thì cậu cần
phải đi đến xem xét. Cậu cần chú ý thực tế một chút, bí thư Diệp của
tỉnh ủy Nam Giang mới đến nhận chức được hơn một năm mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Thạch Kiên Quân, hai người cùng nở nụ cười.
Vương Tử Quân hiểu lời nói của Thạch Kiên Quân đại biểu cho ý nghĩa gì,
cũng biết Thạch Kiên Quân còn nửa lời đang nuốt vào trong bụng. Đó là
chủ tịch tỉnh Nam Giang đã công tác lâu năm, bí thư thì mới đến được hơn một năm, hai người mới nhập gánh công tác được hơn một năm mà thôi. Mặc dù không truyền ra âm thanh gì hài hòa, thế nhưng ban ngành vẫn căn bản là đoàn kết.
Vương Tử Quân là một trong những thành viên ban ngành của tỉnh Nam Giang, hắn chú ý nhất chính là mối quan hệ với hai
vị lãnh đạo này. Một khi hắn không xử lý tốt quan hệ, chỉ sợ chuyện tìm
chỗ dựa ở tỉnh Nam Giang không còn là đơn giản nữa.
Tuy Thạch Kiên Quân tự mình đến thành phố La Nam, thế nhưng phương diện đưa tiễn
Vương Tử Quân thì tỉnh Sơn Nam vẫn làm theo lẽ thường. Hội nghị tiễn
chân không những tập trung đông đủ thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, cũng không thiếu tất cả các vị lãnh đạo đứng đầu các thành phố trong tỉnh. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trong hội nghị đưa tiễn, bí thư
Thạch Kiên Quân cho ra những đánh giá cao độ về công tác của Vương Tử
Quân trong tỉnh Sơn Nam, tiến hành khẳng định công tác của Vương Tử Quân trong thành phố La Nam. Hơn nữa còn trịnh trọng tuyên bố những cống
hiến của đồng chí Vương Tử Quân cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Sơn
Nam là căn bản không thể nào đánh giá được.
V.q có được sự
giúp đỡ của bí thư và chủ tịch tỉnh, hội nghị tiễn chân căn bản càng
thêm vui vẻ náo nhiệt. Tuy Vương Tử Quân đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng
vẫn không thoát khỏi tình huống say xỉn.
Khi Vương Tử Quân
đặt chân đến đất Nam Giang, lúc này phương bắc vẫn là gió đông gào thét, thế nhưng Nam Giang lại ấm áp như mùa xuân. Ủy viên Hà Thường Minh của
ban tổ chức trung ương đi cùng Vương Tử Quân, giữa hai người giống như
có một tầng ngăn cách vô hình.
Có ngăn cách cũng là bình
thường, nếu người ta vừa đến mà mình tỏ ra thân quen thì khá bất thường. Hai người chỉ nói với nhau vài câu trên máy bay, sau đó lẳng lặng nghỉ
ngơi, vì vậy căn bản không có tình huống níu kéo quan hệ.
Lẽ
ra bây giờ Vương Tử Quân là một nhân vật trên địa phương, Hà Thường Minh đưa Vương Tử Quân đi nhận chức, đây vốn là một cơ hội tốt. Nếu như mượn cơ hội này để liên lạc, hai người sẽ có mối quan hệ tốt đẹp. Vương Tử
Quân nhìn vào biểu hiện của Hà Thường Minh, hắn cảm thấy đối phương đang cố ý như vậy.
Còn vì sao Hà Thường Minh lại làm như vậy,
Vương Tử Quân suy nghĩ đến vị rí của Dương Độ Lục ở ban tổ chức trung
ương, thế là chợt hiểu rõ.
Khi hai người cùng nhân viên tùy
tùng đi ra máy bay, một người đàn ông trung niên với gương mặt tròn tiến lên đón chào. Người này bảo dưỡng sức khỏe rất tốt, gương mặt hồng
nhuận, hơn nữa mái tóc nhìn qua cũng đen nhánh tỏa sáng.
Người đàn ông này giống như quen biết Hà Thường Minh, vừa thấy Hà Thường Minh thì vươn hai tay, sau đó gương mặt mang theo vài phần vui vẻ chợt
lộ ra nụ cười như hoa:
- Lãnh đạo Hà, chào mừng ngài đến chỉ đạo
công tác của tỉnh Nam Giang. Bí thư Diệp nghe nói ngài đến thì rất vui,
nói muốn cùng ngài uống vài ly.
Gương mặt Hà Thường Minh vốn đang căng cứng, lúc này cũng nở nụ cười.
Hắn bắt tay với người đàn ông trung niên trước mặt, sau đó cười nóiL
- Bí thư Diệp đã quá để mắt đến tôi, người nào không biết bí thư Diệp
là người vạn ly không say, tôi nào dám cùng đánh giá với bí thư Diệp cho được.
Hà Thường Minh tôn trọng bí thư Diệp như vậy cũng
không có gì không đúng, tuy hắn là một vị lãnh đạo đến từ ban tổ chức
trung ương, là quan lớn, thế nhưng cũng phải xem mình sẽ gặp ai. Bí thư
Diệp không phải là người thường, không những là bí thư tỉnh ủy Nam
Giang, còn là ủy viên cục chính trị, là lãnh đạo quốc gia.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha hả, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Nếu như tôi đoán không sai thì vị này chính là bí thư Vương có phải
không? Tôi là Đào Nhất Hành, chào mừng anh đến tỉnh Nam Giang, sau này
chúng ta xem như là người cùng một nồi rồi.
Vương Tử Quân
nghe được ba chữ Đào Nhất Hành thì chỉ biết đối phương là thư ký trưởng
văn phòng tỉnh ủy Nam Giang, một trong những vị thường ủy tỉnh ủy. Thư
ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thường có vị trí đặc thù, đối phương không
những là quản gia của văn phòng tỉnh ủy, dưới tình huống bình thường còn là thân tín của bí thư tỉnh ủy. Nếu thư ký trưởng nắm chắc lực lượng,
có thể có lực ảnh hưởng còn vượt qua cả phó bí thư tỉnh ủy.
Chính mình vừa mới đến tỉnh Nam Giang, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ
của Đào Nhất Hành, đặc biệt là phương diện liên hệ với bí thư Diệp, càng cần Đào Nhất Hành trợ giúp.
Vì vậy khi Đào Nhất Hành vươn tay ra thì Vương Tử Quân cũng cười bắt tay nói:
- Chào thư ký trưởng Đào, tôi căn bản chưa quen thuộc tỉnh Nam Giang, kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
- Ha ha ha, bí thư Tử Quân quá khách khí rồi, sau này có chuyện gì thì chúng ta thương lượng với nhau.
Đào Nhất Hành nói rồi quay sang với Hà Thường Minh:
- Ủy viên Hà, chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi đến văn phòng tỉnh ủy, hội nghị gặp mặt đã chuẩn bị xong.
Bốn chiếc xe Audi màu đen đã dừng bên ngoài, trước đó còn có một chiếc
xe việt dã có đèn báo hiệu. Hà Thường Minh và Đào Nhất Hành leo lên
chiếc xe thứ nhất, Vương Tử Quân và một người đàn ông trung niên gầy còm leo lên chiếc xe Audi thứ hai.
Khi Vương Tử Quân ngồi lên xe thì người đàn ông trung niên kia chợt khẽ giới thiệu:
- Chào bí thư Vương, tôi là Vu Trường Long của văn phòng ủy ban tư pháp, sau này kính mong bí thư Vương phê bình nhiều hơn.
Người đàn ông trung niên này giới thiệu bằng giọng điệu rất dịu dàng
thế nhưng gương mặt hồng hào đầy nụ cười làm cho người ta nhìn vào cảm
thấy không được tự nhiên. Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng đối
phương đang cố gắng bày tỏ với mình, rõ ràng là đối phương cười lên có
bộ dạng như vậy.
Vương Tử Quân khẽ cười và gật đầu với vị chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp, hắn nói:
- Chủ nhiệm Vu, anh quá khách khí rồi.
Vu Trường Long thật sự rất hy vọng Vương Tử Quân có thể nói thêm vài
câu, để tăng thêm hiểu biết. Nhưng vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản có chút quá phận, cũng không thèm nói về công tác, ngồi lên xe sau khi bắt chuyện thì nhắm mắt lại, bộ dạng như muốn ngủ.
Vương Tử Quân không phải không muốn trò chuyện với Vu Trường Long,
nhưng hắn căn bản còn chưa biết về đối phương. Hắn mới đến nhận chức,
nếu biểu hiện quá nhiều khi còn chưa hiểu rõ tình huống, đây căn bản
không phải là chuyện tốt.
Thành phố tỉnh lị Đông Hồng ở trung tâm tỉnh Nam Giang, khí hậu nơi đây như mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp hợp lòng người. Lúc này trên đường có nhiều xe cộ đi lại, thế nhưng xe cảnh sát chạy trước mở đường nên nhóm người Vương Tử Quân chỉ mất nửa giờ đã đi đến văn phòng tỉnh ủy Nam Giang.
- Ủy viên Hà, chào mừng, chào mừng.
Khi Hà Thường Minh xuống xe thì một ông lão mái tóc hoa râm đi đến,
người này hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ tây trang, lộ ra vài phần uy
nghiêm.