Trần Tiểu Kiều làm thư ký cho bí thư Hào Nhất Phong chưa được bao lâu, trong mắt Vương Tử Quân thì đây chính là một người trẻ tuổi cực kỳ có ánh mắt và nhiệt tình. Khi thấy Trần Tiểu Kiều là người vui vẻ sảng
khoái và rất khéo léo, hắn có vài phần yêu mến, thế nên khẽ hỏi:
- Tiểu Kiều, cậu làm thư ký cho bí thư Hào Nhất Phong có phải rất áp lực không?
- Cũng có một chút.
Trần Tiểu Kiều biết rõ vị thường ủy tỉnh ủy không lớn hơn mình bao
nhiêu tuổi ở trước mặt chính là nhân vật mà ngay cả bí thư Hào Nhất
Phong cũng khó đối phó. Nhưng dù bị bí thư tỉnh ủy áp chế thì Vương Tử
Quân vẫn phát triển mạnh mẽ ở Sơn Nam, thủ đoạn mạnh mẽ thế nào thì hoàn toàn có thể thấy được.
Tuy Trần Tiểu Kiều biết rõ mình trò
chuyện với Vương Tử Quân rất có thể làm cho bí thư Hào Nhất Phong mất
vui, thế nhưng thật sự hắn rất hiếu kỳ, thế nhưng cũng không nhịn được
phải nói vài câu với bí thư Vương.
- Có áp lực mới có động lực, làm việc trong hoàn cảnh áp lực chính là một phương pháp tôi luyện con người cực kỳ tốt.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi dùng giọng thành thật nói.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Hào Nhất Phong đẩy cửa ban công đi ra, bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy cũng bình tĩnh đi ra theo
phía sau.
Khi thấy Vương Tử Quân thì La Nhân Uy khẽ gật đầu,
sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Nhưng nụ cười nhàn nhạt trên miệng La Nhân Uy làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có vài phần kinh ngạc.
- Bí thư Vương, bí thư Hào mời ngài đi vào.
Một phút sau khi bí thư Hào Nhất Phong đi vào trong phòng, Trần Tiểu Kiều khẽ đi đến nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ thả lỏng suy tư của mình, hắn cất bước đi vào phòng
làm việc của Hào Nhất Phong. Lúc này Hào Nhất Phong cũng không ngồi trên mặt ghế tượng trưng quyền lực cao nhất ở trong tỉnh Sơn Nam, lão đang
chăm sóc cho vài bồn hoa bên cửa sổ. Khi Vương Tử Quân đi vào thì Hào
Nhất Phong cười cười nói:
- Tử Quân, cậu uống ly trà, tôi chăm sóc cho chúng nó một chút đã.
- Bí thư Hào, ngài cứ bận rộn đi.
Vương Tử Quân tùy ý ngồi xuống ghế sa lông, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt như bình thường.
Hào Nhất Phong nói chăm sóc cho hoa cỏ thế nhưng động tác tay cực kỳ
cẩn thận tỷ mỉ, căn bản giống như đang chăm sóc tình nhân. Sau khi tu bổ vài cành lá thì lão buông kéo, cũng không quay lại mặt ghế của mình mà
ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân sau đó nở nụ cười sáng lạn nói:
- Tử Quân, chúc mừng cậu, chuyến này cậu đi thì bay xa ngàn dặm, cũng
không nên quên những người bạn già chúng tôi ở lại Sơn Nam đấy nhé!
Vương Tử Quân biết rõ Hào Nhất Phong nói cái gì, hắn căn bản chỉ nở nụ
cười nhạt với lời nói của bí thư Hào, cũng không phân biệt, cũng không
chối từ.
Hào Nhất Phong không phải là người thường, Vương Tử
Quân căn bản chưa nở nụ cười quá rõ ràng, thế nhưng lúc này cũng không
thể yên tâm nói lời khẳng định với Hào Nhất Phong, thế cho nên không mở
miệng là biện pháp tốt nhất.
Hào Nhất Phong nhìn bộ dạng cực
kỳ lạnh nhạt không nói lời nào của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cũng có vài phần không thoải mái. Thế nhưng lão vẫn cố gắng áp chế cảm giác
của mình, tiếp tục dùng giọng hớn hở nói:
- Tử Quân, cậu là một
thành viên có khả năng ở trong tỉnh Sơn Nam, nói thật thì tôi cũng không nỡ để cho cậu đi, nhưng tương lai của cậu là quá quan trọng, tôi không
thể trì hoãn được. Nói thật nhé, cậu đi lần này làm cho tôi cảm thấy rất mâu thuẫn.
- Bí thư Hào, tôi sẽ không quên những gì ngài đã tài bồi cho mình ở tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân nở nụ cười rất chân thành, người không biết chuyện còn
cho rằng Hào Nhất Phong thật sự có công bồi dưỡng Vương Tử Quân.
Hào Nhất Phong nở nụ cười thản nhiên nói:
- Bồi dưỡng cán bộ trẻ chính là một trong những chức trách của đám đồng chí già lão chúng tôi, cậu không cần phải tạ ơn này nọ làm gì, đây cũng là một nhiệm vụ phụ trách với nhân dân mà thôi.
Hai người
nói chuyện với nhau có vẻ rất hài hòa, trong phòng liên tục vang lên
tiếng cười, điều này không khỏi làm cho thư ký Trần Tiểu Kiều đi vào
châm trà cứ tưởng mình nghe lầm.
Nổi ưu phiền của bí thư Hào
Nhất Phong chính là Vương Tử Quân, đây là một lời tuyên bố của người
tiền nhiệm của bí thư Hào Nhất Phong nhắn nhủ cho Trần Tiểu Kiều. Nhưng
bây giờ Trần Tiểu Kiều thấy hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, thiếu
chút nữa hắn đã hoài nghi lời nhắn nhủ của người tiền nhiệm là sai lầm.
Nhưng Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến chút
tâm tư nhỏ nhặt của Trần Tiểu Kiều, sau khi Trần Tiểu Kiều rót nước bỏ
đi, Hào Nhất Phong chợt nói:
- Tử Quân, nếu như sau khi cậu được điều động, cậu cảm thấy ai là người thích hợp đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy La Nam?
- Bí thư Nhất Phong, bây giờ đại cục phát triển của thành phố La Nam đã được mở ra, thế nhưng khó khăn càng nhiều. Nếu muốn cho thành phố La
Nam liên tục phát triển kinh tế và cho ra những cống hiến xứng đáng cho
tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy cần phải cho một người quen thuộc La Nam chấp chưởng đại cục La Nam.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Tuy Vương Tử Quân không mở miệng điểm danh, thế nhưng thực tế đã nói ra nhân tuyển của mình. Hào Nhất Phong nghe lời nói của Vương Tử Quân mà
khẽ nhíu mày.
Hào Nhất Phong khẽ nhíu mày, hành vi này của
lãnh đạo được Vương Tử Quân thu vào trong mắt. Hắn thầm suy đoán, cũng
không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên kia chờ phản ứng của Hào Nhất
Phong.
- À, Tử Quân cậu nói cũng không phải không có lý, có
thể làm cho thành phố La Nam tiếp tục phát triển hay không thì người dẫn đầu là cực kỳ quan trọng, tỉnh ủy sẽ thận trọng suy xét điều này.
Hào Nhất Phong nói rồi khẽ thay đổi chủ đề, nhanh chóng đi sang phương diện khác.
Vương Tử Quân ở lại nói chuyện với Hào Nhất Phong thêm nửa giờ, lúc này mới rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo. Hắn vừa đi ra ngoài vừa khẽ
suy nghĩ về tình huống Hào Nhất Phong nhíu mày, trong lòng thầm có suy
đoán.
Theo tâm cơ của Hào Nhất Phong thì phải có sẵn chuẩn bị đối với tình huống đưa người lên làm bí thư thị ủy La Nam, thế nhưng
đối phương nhíu mày là vì cái gì?
Hào Nhất Phong căn bản sẽ
không nhíu mày vì lời đề nghị nhân tuyển của mình, điều này Vương Tử
Quân căn bản đã biết rõ. Nếu như Hào Nhất Phong không chuẩn bị sẵn tâm
lý, như vậy lão đã rời khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam từ lâu rồi.
Không, phải nói là vị trí bí thư tỉnh ủy sẽ không đến tay Hào Nhất Phong nếu như có cách tiếp cận vấn đề như vậy.
- Bí thư Tử Quân, đến báo cáo công tác sao?
Tiếng thăm hỏi nhẹ nhàng khẽ vang lên làm cho Vương Tử Quân giật mình
trong cơn suy tư, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là Lữ Tiến Binh, thế là nhanh chóng nở nụ cười:
- Chào trưởng phòng Lữ, đã lâu không gặp, khi nào thì ngài mới mở lời triệu kiến tôi đây?
Dfu biết Vương Tử Quân nói lời vui đùa không có vài phần thật tâm, thế nhưng Lữ Tiến Binh vẫn rất vui, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng không dám triệu kiến ngài, nói ra thì ngài phải là người triệu kiến tôi mới đúng.
Hai người nói vài lời chê cười, Lữ Tiến Binh chợt nói:
- Bí thư Vương, sau khi anh Cổ đi khảo sát nghiên cứu thành phố La Nam
quay về thì luôn miệng khen ngợi công lao. Tối nay ngài cũng đừng quay
về, chúng ta tổ chức một bữa tiệc làm thịt anh ấy được không
Vương Tử Quân sao không hiểu ý nghĩa lời nói của Lữ Tiến Binh? Hắn cười ha hả dùng giọng qua loa nói:
- Cám ơn trưởng phòng Lữ, tôi nếu có thời gian thì sẽ đến.
Hai người nói chuyện rồi bắt tay qua loa với nhau, thế nhưng tâm tư của bọn họ lại đi ngược lại cái bắt tay hữu hảo của mình.
Xem ra Lữ Tiến Binh cố gắng đẩy Cổ Thập Minh tiến lên làm bí thư
thị ủy La Nam, mà Hào Nhất Phong bên kia cũng có ý nghĩ của mình, xem ra sự việc này căn bản là khá khó khăn.
Vương Tử Quân căn bản
không đi đến khách sạn của phòng tài chính, hắn lên xe đến nhà của
Trương lão gia tử. Nhưng hôm nay hắn cũng không thấy Trương lão gia tử
bận rộn trong vườn rau, lúc này ông cụ đang ngồi chờ trên một chiếc ghế
sa lông.
Lại một năm nữa trôi qua, tuy Trương lão gia tử cũng không có thay đổi gì quá lớn, thế nhưng trên mặt lại có thêm nhiều vết
ban. Điều này làm cho gương mặt ông cụ có vài phần già lão, hơn nữa lời
nói cũng không còn lớn như trước.
- Tử Quân, nghe nói cậu sắp phải rời khỏi Sơn Nam sao?
Trương lão gia tử nhìn thấy Vương Tử Quân đi đến thì giống như được lên tinh thần, lão khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Đối với người khác thì Vương Tử Quân sẽ che giấu vài phần, thế nhưng hắn căn bản thành thật nói với Trương lão gia tử:
- Ông, cháu cũng chỉ vừa nhận được tin mà thôi, còn chưa biết được vị trí cụ thể.
Trên phương diện sắp xếp nhân sự, nếu chưa có sắp xếp cụ thể thì căn
bản là còn nhiều chuyện xấu, có nhiều sự kiện nước đã đun sôi thế nhưng
sau đó vịt lại bay mất. Trương lão gia tử hiểu rõ những điều này, lão
cười cười nói:
- Đi cũng tốt, cậu cũng không nên ở mãi trong tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân biết rõ sức khỏe của Trương lão gia tử bây giờ không còn
quá tốt, cũng không thích hợp nói nhiều về công tác. Thế là hắn bắt đầu
kể những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, đặc biệt là những chuyện liên
quan đến con trai, các cụ phần lớn đều thích nghe những chuyện thế này.
Quả nhiên Vương Tử Quân nói vài chuyện lý thú liên quan đến Tiểu Bảo
Nhi làm cho Trương lão gia tử liên tục nở nụ cười, hơn nữa còn nói khi
nào Vương Tử Quân có thời gian rảnh thì đưa bé đến nhà chơi.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó hắn chợt sững
sờ, là một dãy số lạ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Trần Nguyên Hà, Cổ Thập Minh đã bị xử song quy.
Giọng nói quen thuộc của Trần Nguyên Hà truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Cái gì? Cổ Thập Minh bị song quy?"
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác ngây ngốc.
Vương Tử Quân căn bản không có mấy cảm tình với Cổ Thập Minh, vì vậy mà luôn như gần như xa với đối phương, chưa từng lui tới nhiều. Nhưng Cổ
Thập Minh bị xử song quy, có thể bùng lên mưa gió rất lớn ở tỉnh Sơn
Nam.
Hầu như không ai không biết ai là người đề bạt Cổ Thập
Minh lên vị trí trưởng phòng tài chính, hơn nữa còn là dốc sức đề bạt.
Loại người như Cổ Thập Minh bị xử song quy, điều này mang đến đả kích
cực đại cho Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam.
Tuy Thạch Kiên
Quân căn bản không dễ dàng bị Cổ Thập Minh lấy lợi dụ dỗ, thế nhưng
không biết rõ về người được trọng dụng cũng là một điều khó thể cứu
chữa. Hơn nữa những chuyện thế này sẽ có người vung tay gây sóng gió,
Thạch Kiên Quân căn bản sẽ gặp phải hoàn cảnh khó khăn.
Nếu Thạch Kiên Quân bên kia xảy ra vấn đề thì sao? Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, ý nghĩ của hắn đảo từ tình huống khốn khổ của Thạch
Kiên Quân sang biểu hiện của Hào Nhất Phong trong một năm qua, trong
lòng chợt ảm đạm.
Một năm qua Hào Nhất Phong rất ẩn nhẫn, căn bản luôn thoáng tay ở phương diện bổ nhiệm nhân sự, thế nhưng khi bổ
nhiệm Cổ Thập Minh thì căn bản là phản đối. Tuy cuối cùng Thạch Kiên
Quân và Lữ Tiến Binh vẫn kiên trì đẩy Cổ Thập Minh tiến lên, thế nhưng
những gì được thảo luận ở hội nghị thường ủy vẫn được ghi chép lại rõ
ràng.
Cổ Thập Minh vốn là điển hình của loại cán bộ khôn
khéo, khi nào Thạch Kiên Quân đứng vững chân ở tỉnh Sơn Nam thì hắn mới
đến dựa dẫm, bên trong có tính toán gì không? Lý Trọng Khang là bí thư
ủy ban kỷ luật tỉnh Sơn Nam, rốt cuộc đóng vai trò gì trong sự kiện này?
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong lòng Vương Tử Quân, sự việc như vậy nếu
không suy nghĩ cẩn thận thì căn bản là không có gì, nhưng nếu xem xét
sâu xa thì ngửi được nhiều hương vị khác thường. Hắn hầu như có thể dự
đoán được sự kiện Cổ Thập Minh bị xử song quy lần này chỉ là một cơn
chấn động của trận động đất lớn trong tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử
Quân rất giỏi phương diện liên hệ với người già, tất cả đều cực kỳ đúng
chỗ. Vì thế mà hắn làm cho Trương lão gia tử cực kỳ vui vẻ, hận không
thể giữ hắn ở lại mỗi ngày.
Thấy Vương Tử Quân đứng ngồi không yên, Trương lão gia tử sợ xảy ra chuyện gì, sợ hắn phải đi nên vội vàng hỏi:
- Tử Quân, làm sao vậy?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Ông, không có chuyện gì cả, chỉ là có chút chuyện công tác mà thôi.
Trương lão gia tử không hề truy vấn mà khẽ nói:
- Tử Quân, mỗi lần gặp chuyện lớn cần phải bình tĩnh, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, cậu không nên rối loạn khi gặp phải vấn đề, mà phải
tỉnh táo xem xét sự việc mới được.
Lời nói của Trương lão gia tử làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác thấu hiểu, hắn chợt tỉnh táo lại, sau đó cười cười nói:
- Ông, ngài nói đúng, cháu ở đây sốt ruột cũng không có tác dụng.
Khi Vương Tử Quân đang bối rối xem có nên cùng Trương lão gia tử phân
tích sự việc này hay không, chợt Khương Long Cương gõ cửa đi đến. Hắn
vội vàng trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Vương, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy có thông báo, nói là năm giờ chiều sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.
Lúc này mở hội nghị thường ủy, rõ ràng nói về vấn đề của Cổ Thập Minh.
Vương Tử Quân nghĩ đến Cổ Thập Minh, không khỏi nghĩ đến Thạch Kiên
Quân, liệu Thạch Kiên Quân có bị liên lụy trong sự kiện này không?
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó gọi điện thoại cho số máy trong
phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân nhưng không ai nghe máy. Lúc này Vương Tử Quân cũng không muốn gọi điện thoại cho thư ký của Thạch
Kiên Quân, hắn có chút do dự, sau đó bấm số điện thoại của Thạch Kiên
Quân.
- Chào bí thư Vương, bây giờ chủ tịch Thạch đang trò
chuyện cùng bí thư Nhất Phong, không tiện nghe điện thoại. Anh xem hay
là thế này, chút nữa chủ tịch Thạch đi ra, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo,
sau đó gọi điện thoại trả lời.
Thư ký của Thạch Kiên Quân rất
khách khí với Vương Tử Quân, trong lời nói mang theo vài phần tôn kính.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân không có tâm tư nói những thứ này, hắn ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong
phòng họp nhỏ, lúc này bên trong đã có bốn năm vị thường ủy, nhưng vẻ
mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc. Đám người ngồi đây hút thuốc, cũng có kẻ xem văn kiện, không ai nói với ai lời nào.
- Ha ha, bí thư Vương đến rồi đấy à, đã sớm muốn nói câu chúc mừng với cậu, thế
nhưng mãi mà không có cơ hội. Ha ha, hôm nay tôi mời khách, xem như chúc mừng sớm cho cậu.
Vương Tử Quân còn chưa kịp ngồi xuống thì bí
thư thị ủy thành phố Sơn Viên là La Nhân Uy đi đến, lão vừa ngồi xuống
vị trí của mình vừa cười hì hì nói.
La Nhân Uy trước nay căn
bản bằng mặt không bằng lòng với Vương Tử Quân, hai người dù cùng chung
một ban ngành, thế nhưng lại rất ít khi nói chuyện. Hơn nữa với mối quan hệ giữa thành phố Sơn Viên và La Nam cũng rất khó, khi La Nam phát
triển mạnh mẽ thì càng thêm khó chịu.
Lúc này La Nhân Uy nói
lời chúc mừng với Vương Tử Quân, tuyệt đối không phải là chúc mừng vì
Vương Tử Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, rõ ràng muốn chúc mừng vì sự kiện
Cổ Thập Minh.