Vương Tử Quân thầm suy đoán, sau đó hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, hắn cười nói với La Nhân Uy:
- Bí thư La mời khách thì tôi tất nhiên sẽ không chối từ, tôi sẽ mượn hoa hiến hpaajt, sau này chúng ta sẽ cùng đi.
Những người khác căn bản sẽ không tham dự vào những đoạn đối thoại giữa hai người, bữa cơm trong lời nói của bọn họ căn bản không phải là ăn
cơm bình thường, nó là chính trị. Vì vậy lúc này bầu không khí trong
phòng càng thêm bình tĩnh, khi Lữ Tiến Binh cất bước đi vào, vẻ mặt hắn
xám trắng, hắn cắn chặt môi, ánh mắt có vẻ trống rỗng.
-
Trưởng phòng Lữ, hôm nay tôi mời khách, ngài nhất định phải nể mặt thành phố Sơn Viên chúng tôi, đám cán bộ thành phố chúng tôi lúc nào cũng
nghĩ sẽ được mời rượu trưởng phòng Lữ. Nếu có trưởng phòng Lữ đi đầu,
cho dù bọn họ không lấy được vị trí trưởng phòng tài chính, thế nhưng
đến một địa phương làm chủ tịch thành phố thì bọn họ cũng cảm thấy quá
mãn nguyện rồi.
La Nhân Uy nhìn Lữ Tiến Binh rồi cười hì hì trêu chọc.
Vẻ mặt Lữ Tiến Binh càng thêm khó coi, hắn nào không hiểu ý nghĩ lời
nói của La Nhân Uy vào lúc này? Đây thật sự là vạch áo cho người xem
lưng. Lúc này có ai tham gia vào hội nghị thường ủy mà không biết Cổ
Thập Minh là người được Lữ Tiến Binh cố gắng đẩy lên vị trí trưởng phòng tài chính?
- Thế nào? Trưởng phòng Lữ không nể tình sao?
La Nhân Uy là người bên phái Hào Nhất Phong, đã không ít lần giao chiến với Lữ Tiến Binh. Thậm chí Lữ Tiến Binh đã làm cho không ít cán bộ
trong tay của La Nhân Uy phải gãy cánh vào giai đoạn điều động quan
trọng, bây giờ có cơ hội đánh rắn dập đầu, La Nhân Uy sao có thể đơn
giản bỏ qua cho Lữ Tiến Binh được?
- Chuyện ăn cơm để sau này hãy nói, bí thư La có tâm thì mọi người chúng tôi đều cảm nhận được.
Đến khi nào mọi người tập trung đông đủ thì chúng ta đi.
Vương Tử Quân mặc dù không có cảm tình gì với Lữ Tiến Binh, thế nhưng lúc này
thấy đối phương khó xử, thế là trầm giọng nói với La Nhân Uy.
La Nhân Uy vốn còn muốn nói hai câu, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm khắc của Vương Tử Quân, thế là chợt nuốt lời vào trong bụng.
Đúng lúc này cửa mở ra, Hào Nhất Phong đi vào với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó
là Thạch Kiên Quân và Lý Trọng Khang. Ba người đều có vẻ mặt âm trầm,
nhưng nhìn vào thì cũng đủ thấy rõ sự khác biệt.
Hào Nhất
Phong tuy nghiêm túc nhưng bên trong lại có vài phần phấn chấn, dù lão
là người lớn tuổi nhất, thế nhưng đi lại như sao băng, căn bản không có ý dừng lại.
Nếu so sánh với Hào Nhất Phong thì khóe mắt của Lý Trọng Khang lại có vài phần sắc thái làm cho người ta cảm thấy như đang ở vào tình trạng hưng phấn tinh thần. Thạch Kiên Quân lại khá ảm đạm.
Từ khi chủ tịch Thạch đến tỉnh Sơn Nam thì luôn hăng hái phấn chấn tinh
thần, nhưng lúc này gương mặt như có sương mù, vẻ mặt bình tĩnh chỉ là
giả vờ mà thôi.
- Các đồng chí, tôi tạm thời tổ chức hội nghị thường ủy là vì có chuyện cần thông báo.
Hào Nhất Phong nói bằng giọng âm trầm, lão nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới nói:
- Bí thư Trọng Khang, anh nói đi.
Lý Trọng Khang cũng không khách khí, hắn kéo micro lại phía mình, sau đó mới dùng giọng trầm thấp nói:
- Trải qua kiểm chứng thì trưởng phòng tài chính Cổ Thập Minh đã tham ô công khoản cực kỳ nghiêm trọng, chỉ đi ra bên ngoài đánh bạc một lần đã thua hơn sáu chục triệu. Qua sự đồng ý của bí thư Nhất Phong, bốn giờ
chiều nay ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã quyết định xử song quy với Cổ Thập
Minh.
- Bí thư Lý, anh nói Cổ Thập Minh thua hơn sáu chục triệu sao?
La Nhân Uy dùng giọng kinh ngạc hỏi Lý Trọng Khang.
- Đúng vậy, bí thư La, cái này chỉ chúng ta biết nói với nhau mà thôi,
còn những thứ mà chúng ta căn bản chưa biết. Chúng ta còn cần phải tiến
hành kiểm tra tài khoản của phòng tài chính mới được. Nhìn vào tình
huống trước mắt, chỉ sợ con số tham ô của Cổ Thập Minh phải lớn hơn rất
nhiều.
Lý Trọng Khang nói rất lớn, giọng nói chân thật đáng tin.
Lúc này phòng họp cực kỳ im ắng, căn bản không có chút tạp âm. Mặc dù
trước khi đến thì các vị thường ủy tỉnh ủy đã biết được tin tức này, thế nhưng khi nó được công bố ra cũng không khỏi làm cho nhiều người rung
động.
Hơn sáu chục triệu, Cổ Thập Minh này thua cũng quá mức
rồi. Vương Tử Quân nghĩ đến con số sáu chục triệu mà càng thêm căm hận
Cổ Thập Minh. Loại người này căn bản giết đi cũng không đủ giải tỏa lòng dân căm phẫn. Nhưng nếu giết Cổ Thập Minh thì chỉ là chuyện nhỏ, bây
giờ điều quan trọng là Thạch Kiên Quân cũng bị liên lụy vào sự việc của
Cổ Thập Minh.
Cổ Thập Minh là người được Thạch Kiên Quân dốc
sức đề bạt, bây giờ Cổ Thập Minh xảy ra chuyện như vậy, có thể nói là
trong đũng quần Thạch Kiên Quân không có cát cũng đầy đất, thậm chí có
thể là phân. Nếu Cổ Thập Minh nói ra những lời bất lợi, căn bản là Thạch Kiên Quân sẽ bị hủy diệt.
- Bí thư Nhất Phong, tôi cảm thấy
rất đau lòng. Tuy còn chưa kiểm chứng rõ ràng, nhưng sáu chục triệu làm
tôi cảm thấy thật sự đau lòng. Sáu chục triệu này nếu dùng vào đúng địa
phương, như vậy sẽ giải quyết được nhiều vấn đề của tỉnh Sơn Nam. Số
tiền đó có thể dùng xây trường cho học sinh vùng sâu xa nghèo đói, có
thể dùng trợ cấp cho các hộ gia đình khó khăn, có thể đem đến cơ hội
việc làm cho biết bao nhiêu công nhân và nông dân trong tỉnh...
La Nhân Uy nói rất kích động, lão vỗ bàn rất mạnh, sau đó lại nói tiếp:
- Nhưng bây giờ số tài chính thu vào không dễ dàng kia lại bị tên khốn
như Cổ Thập Minh tiêu xài hoang phí, chỉ cần nghe vào tai đã thấy đau
lòng.
Khi La Nhân Uy mở miệng biểu diễn, ánh mắt Vương Tử
Quân liên tục quét qua mặt Thạch Kiên Quân và Lữ Tiến Binh. Hắn thấy vẻ
mặt Thạch Kiên Quân tuy rất nghiêm túc và ngưng trọng, thế nhưng lại
ngẩng đầu. Lữ Tiến Binh thì căn bản không giống, lúc này vẻ mặt rất khó
coi, hơn nữa cũng cúi xuống vài phân.
Nhìn bộ dạng của Lữ Tiến Binh, Vương Tử Quân càng cảm thấy có vấn đề.
Hội nghị thường ủy vẫn được tiến hành, thế nhưng hầu như đã biến thành
sân khấu của nhóm người La Nhân Uy và Lý Trọng Khang. Thạch Kiên Quân
tuy luôn ngẩng đầu nhưng cũng khó thể nói nên lời. Người mình đề bạt xảy ra vấn đề, như vậy cũng không phải chưa từng xuất hiện, thế nhưng khó
chịu ở chỗ khi đề bạt Cổ Thập Minh thì tranh luận trong thường ủy tỉnh
ủy là quá lớn.
Khi đó nổ ra tranh luận trong hội nghị thường
ủy, Thạch Kiên Quân còn cho rằng đó là thắng lợi mang tính lịch sử của
mình. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, đó không phải là thắng lợi, rõ
ràng là một chiếc gông xiềng ném lên cổ mình.
Vương Tử Quân
nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ung, ánh mắt Đường Cảnh Ung cũng nhìn về phía hắn. Đường Cảnh Ung là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh Sơn Nam,
lúc này hắn đang bảo trì trạng thái trầm mặc. Hắn là người giúp đỡ chủ
tịch Thạch Kiên Quân, thế nhưng hắn cũng không hãm chân vào sâu như
Thạch Kiên Quân. Vì vậy dù hắn cảm thấy không thoải mái, thế nhưng ít
nhất cũng cực kỳ trấn định.
- Bí thư Nhất Phong, chúng ta nên xử lý nghiêm túc với những đồng chí như Cổ Thập Minh, nhưng chỉ truy
cứu trách nhiệm của Cổ Thập Minh là không đủ. Chúng ta nhất định phải
phản ánh với thượng cấp, vì một số người lôi bè kết phái, cố gắng dùng
người không khách quan ở phương diện bổ nhiệm nhân sự. Đối với những
đồng chí như thế này, chúng ta căn bản không nên cho bọn họ nói một câu
không biết rõ rồi xong. Bọn họ cần phải phụ trách với những người mình
đề cử, cần phải phụ trách lời nói của mình. Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng một
năm trước có người khuyên tôi không nên giữ mãi thành kiến với người
khác, người và vật đều phát triển, căn bản không nên có thói quen giữ
thành kiến bên người. Thực tế chứng minh ánh mắt nhìn người của tôi là
công chính, vẫn là tương đối chuẩn. Tôi cũng không biết khi tôi nói
những lời kia, có phải đám người khác có những nguyên nhân khác hơn ở
trong lòng hay không?
La Nhân Uy không nói tên, thế nhưng ánh mắt của hắn lại rơi lên người Lữ Tiến Binh, rõ ràng lời nói hướng về phía
Lữ Tiến Binh.