Đối với những người phấn đấu trong quan trường, có thể được lên
chức hay không thì có ý nghĩa rất lớn chính là có người nâng đỡ. Nếu như thấy một người phát triển như diều gặp gió, không nhất định có chiến
tích hiển hách của riêng mình, một phần lớn nguyên nhân đến từ người
nâng đỡ.
Đám người đang ngồi nơi đây đều là lão quan trường,
bọn họ tất nhiên cũng không quên tình huống tranh luận võ mồm giữa Lữ
Tiến Binh và La Nhân Uy trước kia. Vì vậy lúc này La Nhân Uy mở miệng
gạn đục khơi trong, tất cả ánh mắt phức tạp đều nhìn về phía Lữ Tiến
Binh.
Lúc này vẻ mặt Lữ Tiến Binh đã trắng bệch, hắn run rẩy khóe môi rồi dùng giọng đè nén nói:
- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch, tổ chức đã tiến hành nghiên cứu
khảo sát phương án sử dụng đồng chí Cổ Thập Minh, khi đó chúng tôi đã
tiến hành khảo sát nghiêm khắc nhưng không có vấn đề gì, bây giờ xảy ra
những chuyện thế này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.
Lữ Tiến Binh giải thích cho mình, thế nhưng lời giải thích ấy căn bản là không có mấy sức lực. Rõ ràng lúc này Lữ Tiến Binh căn bản đã loạn.
Thạch Kiên Quân há to miệng, cuối cùng hắn cũng không nói gì. Hào Nhất Phong lúc này lại dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Lữ, tôi nghe nói trong hội nghị của phòng tổ chức có
nhiều đồng chí có thái độ phản đối với Cổ Thập Minh, chuyện này có phải
là thật không?
- Điều này...
Lữ Tiến Binh có chút lúng túng, trên trán vã mồ hôi, rõ ràng chuyện này là thật. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Tốt lắm, trưởng phòng Lữ cũng không cần nói thêm nữa. Đối với sự kiện của Cổ Thập Minh, tỉnh ủy sẽ báo cáo cho thượng cấp, còn chuyện xử lý
thế nào thì để cho thượng cấp quyết định.
Hào Nhất Phong nói rồi nhìn về phía Lý Trọng Khang:
- Bí thư Lý, còn phải vất vả anh một chút, tiến hành điều tra cẩn thận
để phá án. Tôi chỉ cho ra một yêu cầu, đó chính là thẩm tra kỹ càng,
tuyệt đối không cho phép phần tử tội phạm lọt lưới.
Lý Trọng Khang trầm giọng đáp:
- Bí thư Hào cứ yên tâm, tôi dùng tính giai cấp của mình đảm bảo điều
này, sẽ tuyệt đối cẩn thận, không cho bất kỳ phần tử tội phạm nào lọt
lưới.
Hội nghị thường ủy tuy chỉ mở một giờ thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất dầi. Vương Tử Quân là người thứ năm
đi ra khỏi phòng họp, khi hắn đi thì thấy Hào Nhất Phong với gương mặt
nghiêm túc đi sau lưng. Thật ra dễ dàng biết được La Nhân Uy cũng càng
phải như vậy, Vương Tử Quân nhìn bóng lưng của La Nhân Uy, trực giác làm hắn cảm thấy đối phương rất bay bổng.
Xem ra trong tỉnh Sơn
Nam lại sắp có biến động lớn, Cổ Thập Minh mới chỉ là bắt đầu, Lữ Tiến
Binh có thể là mục tiêu kế tiếp. Điều cuối cùng bọn họ muốn là gì? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vẻ mặt ngưng trọng của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân làm rất tốt công tác ở tỉnh Sơn Nam, nhưng phương diện
thu nạp nhân sự có vẻ hơi nóng vội. Nếu như hắn căn bản không thu nhận
loại người như Cổ Thập Minh vào dưới trướng, như vậy sẽ chẳng có tình
huống đáng xấu hổ như bây giờ.
Vương Tử Quân đi lên xe, hắn
còn chưa mở miệng cho Lý Đức Trụ lái xe đi, chợt điện thoại của hắn vang lên. Điện thoại này cua Vương Tử Quân ít người biết rõ, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thế là cười nói:
- Chào bí thư Đường.
- Bí thư Tử Quân, hôm nay chúng ta cùng dùng cơm nhé? Tôi nghe nói gần
đây Thục Hương Viên có một món lẩu mới rất ngon, hương vị đặc biệt, ăn
rất tốt.
Giọng nói của Đường Cảnh Ung rất bình tĩnh, nghe qua giống như không có gì khác trước.
Nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Đường Cảnh
Ung, lúc này hắn cũng có vài lời cần nói với bí thư Đường. Dù sao hai
người ở tỉnh Sơn Nam cũng xem như cùng một phái. Lúc này Thạch Kiên Quân gặp tai họa ngập đầu, hai người càng phải cùng nhau ngồi lại bàn mưu
tính kế.
Vương Tử Quân đi vào Thục Hương Viên, thư ký của
Đường Cảnh Ung đã chờ bên dưới. Sau khi đi vào trong một gian phòng lịch sự thanh nhã, hắn thấy Đường Cảnh Ung đang chờ bên trong.
- Tử Quân, tôi đã gọi món rồi, hai người chúng ta uống nửa lít rượu.
Sau khi thư ký rời đi, Đường Cảnh Ung trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không chối từ, hắn mở chai rượu rót cho Đường Cảnh
Ung một ly, sau đó lại nâng ly lên cụng với đối phương.
Lúc bắt đầu hai người cũng không nói gì, sau khi ăn vài miếng thì Đường Cảnh Ung mới đặt đũa xuống nói:
- Thật sự lợi hại.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu Đường Cảnh Ung nói như vậy là có ý
nghĩa gì. Lúc này Đường Cảnh Ung giống như một chiếc máy hát được ấn nút mở:
- Nếu như không có ngày hôm nay thì tôi luôn cho rằng tình
thế ở tỉnh Sơn Nam sẽ ngày càng tốt, không ngờ hai năm trước người ta đã tiến hành bố cục cho mưu đồ hôm nay rồi.
- Ừ, bí thư Nhất Phong người già chí chưa già, chí hướng rộng lớn.
Vương Tử Quân gắp một miếng thức ăn rồi thản nhiên nói.
Đường Cảnh Ung có chút chần chờ, sau đó hắn nâng ly rượu lên nói:
- Tử Quân, cậu cảm thấy chủ tịch Thạch có thể vượt qua cửa ải lần này không?
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Có lẽ cũng không có trở ngại, chủ tịch Thạch cũng không thiếu tiền,
nhưng chuyện này nhất định sẽ làm mất uy tín của anh ấy ở tỉnh Sơn Nam,
khả năng ở lại Sơn Nam là không lớn.
Vương Tử Quân sở dĩ cho
ra phán đoán như vậy cũng là vì có Thạch gia ở phía sau, bọn họ sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn Thạch Kiên Quân rơi vào khốn cảnh. Nếu
như Thạch gia nhúng tay, chắc chắn không để cho Thạch Kiên Quân ở lại
tỉnh Sơn Nam.
Dù sao thì tình thế tốt mà Thạch Kiên Quân tạo
ra được đều đã bị gió thổi đi sau sự kiện Cổ Thập Minh. Đừng nói là Hào
Nhất Phong căn bản còn chưa về hưu, cho dù về hưu thì Thạch Kiên Quân
căn bản cũng không thể chống đỡ tìm cơ hội ở tỉnh Sơn Nam.
Tuyến trên rất coi trọng lực khống chế của lãnh đạo địa phương, Thạch
Kiên Quân căn bản đã có lực khống chế ở tỉnh Sơn Nam lên đến cực điểm,
không còn khả năng ở lại Sơn Nam.
Vài ly rượu rót vào bụng
làm cho gương mặt hai người có vài phần đỏ hồng, Đường Cảnh Ung uống
thêm vài ly, sau đó đột nhiên nói:
- Tình thế ở tỉnh Sơn Nam dù
phát triển như thế nào cũng không phải quan trọng nhất, Tử Quân, trước
mắt tình huống cấp bách nhất của cậu là rời khỏi đây, đi mở ra một vùng
trời mới.
- Rời khỏi tỉnh Sơn Nam, sau này cậu sẽ là cánh chim tung bay trời cao.
Đường Cảnh Ung nở nụ cười vui vẻ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu Đường Cảnh Ung đang biểu hiện sự quan tâm, nhưng lúc này mình còn khả năng chạy đi sao? Vương Tử Quân biết rõ lần này mình có cơ hội tiến lên khối trung ương cũng là vì được Dương
Độ Lục thúc đẩy, nhưng bây giờ thế cục Sơn Nam đã phát triển theo hướng
có lợi cho nhóm người Hào Nhất Phong, bọn họ sao cần phải cầm vị trí tốt như vậy để trao đổi? Để thúc đẩy mình rời khỏi Sơn Nam nữa?
Mà Vương Tử Quân rời khỏi La Nam thì sẽ như thế nào? Những người đi theo mình sẽ như thế nào? Những thứ này chính là vấn đề mà Vương Tử Quân căn bản không thể không nghĩ.
Trước kia Thạch Kiên Quân có thể có cơ hội tiếp nhận Hào Nhất
Phong để trở thành bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, bản thân hắn là chủ tịch
tỉnh, vì thế mà Vương Tử Quân có thể yên tâm ra đi. Nhưng bây giờ không
có Thạch Kiên Quân và Lữ Tiến Binh, thành phố La Nam không phải nằm
trong tầm tay khống chế của Hào Nhất Phong sao?
Trời cao có
thể bỏ mặc cho chim bay, mình vẫn có thể phát triển mạnh mẽ, thế nhưng
cấp dưới của mình lại rơi vào trạng thái thảm hại. Vương Tử Quân nghĩ
đến những gương mặt quen thuộc, thế là gương mặt càng thêm nghiêm túc.
Đường Cảnh Ung không nói thêm điều gì, hắn là một người đồng minh, hắn
cảm thấy mình đã nói đủ nhiều. Vương Tử Quân có thể nghe vào hay không,
đây chính là thứ mà hắn căn bản không thể quản được.
- Đường ở tỉnh Sơn Nam khó đi, nếu có thể thì tôi cũng sẽ đi.
Khi hai bên chia tay nhau, Đường Cảnh Ung cũng dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng không phải không nghĩ đến lựa chọn của Đường Cảnh Ung. vì Đường Cảnh Ung đến tỉnh Sơn Nam chủ yếu là đãi cát tìm
vàng, chủ yếu là đi đến cương vị quan trọng hơn, bây giờ sự việc không
dễ làm, không bằng cất bước ra đi.
Vương Tử Quân rời khỏi bãi đậu xe mà trong đầu vang vọng câu nói cuối cùng của Đường Cảnh Ung, hắn suy tư giây lát rồi chợt nói với Lý Đức Trụ:
- Đi đến nhà chủ tịch Thạch.
Nhà của Thạch Kiên Quân những năm qua luôn là chốn tụ tập đông người,
khách quý nườm nượp đến nhà. Đặc biệt là sau khi tin tức Thạch Kiên Quân sẽ tiếp nhận vị trí của Hào Nhất Phong được truyền ra, càng ngày càng
có nhiều người muốn dựa vào chủ tịch Thạch, muốn đến để kéo liên hệ với
lãnh đạo.
Nưhng hôm nay khách không đến nhà, ngược lại tạo nên không gian yên tĩnh.
Thạch Kiên Quân căn bản có thể thấy rõ ràng và thấu hiểu nhưng trong
lòng vẫn không thoải mái, sự chênh lệch giữa hai thời điểm thật sự như
sông và biển, căn bản là quá lớn.
- Anh Thạch, nếu không thì thương lượng với bố về sự việc này?
Nhìn bộ dạng cau mày của Thạch Kiên Quân, vợ của hắn dùng giọng trấn an nói.
Thạch Kiên Quân căn bản không phải không nghĩ đến lời đề nghị của vợ,
thế nhưng bây giờ hắn căn bản không biết nói sao cho tốt với bố mình. Cổ Thập Minh căn bản là thua một lần sáu chục triệu, đây không còn là
chuyện nhỏ.
- Nếu không thì nhờ người đến nói cho anh?
Vợ Thạch Kiên Quân lại mở miệng đề nghị.
Thạch Kiên Quân khoát tay áo nói:
- Được rồi, được rồi, đừng nghĩ kế rối loạn cho anh nữa, anh không sao đâu, em cứ yên tâm là được.
- Để em đi làm cơm cho anh.
Thạch Kiên Quân nhìn vợ mà chợt cảm khái, tai vạ đang chạy đến, lúc này người quan tâm đến mình chỉ còn lại thân nhân mà thôi.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong nhà Thạch
Kiên Quân. Lúc này Thạch Kiên Quân đang lẳng lặng ăn mỳ với bạn già chợt sinh ra xúc động, hắn muốn đứng lên, thế nhưng cuối cùng lại khoát tay
để cho con gái đi ra mở cưa.
- Đến tặng táo.
Âm thanh
vang dội và quen thuộc vang lên làm cho Thạch Kiên Quân chợt kinh ngạc,
sau đó trên mặt lộ ra nụ cười. Vợ Thạch Kiên Quân luôn cảm thấy lo lắng, bây giờ cũng thở dài một hơi. Thạch Tiểu Ngư lại giống như một cô gái
điên khùng, nàng chày nhanh ra mở cửa giúp Vương Tử Quân.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Vương Tử Quân ôm một thùng táo đứng đó trước sau như một.
Vương Tử Quân có thói quen đưa táo đến nhà Thạch Kiên Quân, lúc này hắn đặt thùng táo xuống rồi mỉm cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi còn tưởng rằng lần này tặng táo không được dùng cơm, không ngờ ngài vẫn còn chờ tôi.
- Cậu ăn đi, đây là loại mỳ ngon đấy!
Thạch Kiên Quân biết rõ Vương Tử Quân đang dùng phương hướng tiến cập
như vậy để tỏ vẻ thân cận với mình, thế nhưng hắn vẫn không khỏi sinh ra cảm giác kích động. Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, vẫn
luôn phát triển xuôi chèo mát mái, thật sự là lần đầu tiên rơi vào hoàn
cảnh thế này.
Con người khi rơi vào hoàn cảnh khốn khổ thì càng cần bạn bè bằng hữu.
- Tôi đi làm thêm vài món.
Vợ của Thạch Kiên Quân thấy chồng vui vẻ, thế là vội vàng đi về phía nhà bếp.
- Vậy thì cảm ơn chị dâu, tôi là người căn bản không kén ăn, chị có lạp xưởng hay thịt bò gì cứ trực tiếp nấu chín là được.
Vương Tử Quân hồn nhiên căn bản không xem mình là người ngoài, hắn vừa
ngồi xuống đối diện với Thạch Kiên Quân vừa cười ha hả nói với Thạch phu nhân.
Thạch Kiên Quân nhìn thấy trong nhà mình chợt bừng
bừng sức sống, thế là không khỏi cảm thấy thân cận với Vương Tử Quân hơn vài phần. Hắn nhìn bộ dạng không có chút gò ép của Vương Tử Quân, thế
là cảm thấy đầu óc mình như bị nước đục bao quanh, cũng vì Cổ Thập Minh
mà mình có chút khúc mắc với người này.
"Cổ Thập Minh"
Thạch Kiên Quân nghĩ đến ba chữ này mà cảm thấy đau đớn, lúc này trong
tỉnh Sơn Nam có biết bao nhiêu người đang chuẩn bị cười vào mặt mình.
Biết đâu người ta đang chuẩn bị thông qua sự kiện của Cổ Thập Minh để
tấn công mình? Hắn đến tỉnh Sơn Nam công tác hai năm, đã dùng trăm
phương ngàn kế để dựng lên uy vọng cho mình, thế nhưng tất cả bị sụp đổ
khi Cổ Thập Minh bị xử song quy.
Thạch Kiên Quân căn bản cũng không nhắc đến hội nghị thường ủy hôm nay với Vương Tử Quân trên bàn
cơm, càng không nói đến sự kiện của Cổ Thập Minh. Hai người chỉ nói đến
vài việc liên quan đến gia đình, chuyện học tập của con cái, những chủ
đề thoải mái này làm bùng lên nhiều tiếng cười.
- Tử Quân,
không riêng gì con nhà cậu mới có tinh thần trọng nghĩa, Thạch Tiểu Ngư
nhà tôi cũng có mười phần trọng nghĩa. Tôi nhớ khi còn là phó chủ tịch
thành phố, cũng vì chuyện của con bé mà bị cô giáo nói khéo cho nửa giờ.
Vương Tử Quân nói về những chuyện lý thú của con trai ở nhà, điều này
làm cho Thạch Kiên Quân sinh ra cộng minh, thế là vừa cười vừa nói về
chuyện vui của con mình.
Lời của Thạch Kiên Quân căn bản làm
cho cả nhà cười vang lý thú, Vương Tử Quân vừa cười vừa quan sát Thạch
Kiên Quân. Lúc này tuy Thạch Kiên Quân cười rất thoải mái, thế nhưng hắn vẫn thông qua ánh mắt quan sát của mình để phát hiện vẻ u buồn trong
mắt của Thạch Kiên Quân.
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Tử
Quân và Thạch Kiên Quân đi vào trong phòng. Thạch Kiên Quân là người
thích sạch sẽ, thế cho nên trong phòng được sắp xếp thu thập ngay ngắn
gọn gàng. Sách vở trong phòng được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng, căn bản
giống như binh sĩ được chờ kiểm duyệt.
Một bình trà khói bay
nghi ngút, thế nhưng hai người đều không có ai mở miệng trươc. Khi hai
người tiếp tục châm trà cho mình, Thạch Kiên Quân mở miệng nói:
- Tôi thật sự có vài phần xem thường người ta.
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân đang nói đến ai, hắn không nói gì, chỉ là châm thêm trà cho Thạch Kiên Quân.
- Thất ý sinh ra chán nản, đắc ý lại vung tay bừa bãi, những lời này
ông cụ ở nhà đã nói khi tôi đến công tác ở tỉnh Sơn Nam, câu nói này tôi luôn ghi khắc trong lòng. Bây giờ xem ra những lời này căn bản là quá
đúng đắn, thế nhưng tôi lại không tìm được đúng ý nghĩa của nó.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Tử Quân, những lời này căn bản không có tác dụng với cậu, nhưng tôi
là người làm anh, tôi cũng phải nói tặng cậu, để anh em chúng ta cùng nỗ lực.