Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1519: Chương 1519: Mượn gà đẻ trứng, chiếm hết tiên cơ.






Vương Tử Quân tin lời nói của Kim Chính Thiện là thật, thế nhưng xuất hiện cục diện bị động này vẫn liên quan mật thiết đến thái độ của Kim Chính Thiện. Trong quan trường nếu muốn được đề bạt cũng không khó, chủ yếu là anh có người nâng đỡ hay không. Tất nhiên người nâng đỡ anh cũng cần phải có thành tích nắm trong tay mới đề bạt được. Nếu so sánh các cấp quan viên với một ruộng lúa, nếu như một cây lúa nào đó phát triển tốt trong ruộng, căn bản sẽ thu hút được ánh mắt của người khác.

Đề bạt cán bộ cũng là như vậy, nếu như tất cả cây lúa đều có điều kiện như nhau, như vậy tổ chức sẽ chọn ra một cây lúa cao nhất trong ruộng. Vì dù sao thì người này cũng có thành tích cao nhất, người ta muốn đẩy xuống cũng không tìm được lý do nào thích hợp.

Kim Chính Thiện nếu muốn làm một cây lúa được chọn thì phải có thành tích. Lúc này tất cả nguồn lực của Rừng Mật đều tập trung vào phương diện quy hoạch xây dựng, tài chính sẽ phải lưu chuyển ở trong hạng mục này, thế nên căn bản không thể suy xét cho các hạng mục công tác khác được.

- Nếu như giải quyết được vấn đề tài chính thì sao? Vương Tử Quân nhìn Kim Chính Thiện rồi trầm giọng hỏi.

Kim Chính Thiện chợt sững sờ, hắn biết rõ số tiền kia lớn thế nào, đừng nói bây giờ Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, cho dù ngồi lên vị trí của Sầm Vật Cương cũng khó giải quyết được vấn đề này.

Dù sao đây cũng không phải là con số nhỏ.

- Bí thư Vương, nếu như phương diện tài chính được đảm bảo, tôi có thể đảm bảo cuối năm nay sẽ hoàn công. Kim Chính Thiện nói một lời cực kỳ kiên quyết.

Đẩy mạnh công tác lần này chính là một lần đánh cờ giữa Kim Chính Thiện và Sầm Vật Cương, hắn muốn tỉnh phải đầu tư thêm tiền vào hạng mục này, như vậy áp lực của thành phố Rừng Mật sẽ giảm xuống, chính hắn có thể dùng những khoản tiền còn lại để xây dựng lý tưởng của mình.

Nhưng ai dám nói có thể đảm bảo được tài chính, dù sao thì tài chính một năm của cả tỉnh cũng không được nhiều như vậy, dù là Sầm Vật Cương cũng không dám mở miệng giải quyết ngay được.

- Bí thư Vương, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù đi vay cũng khó có được. Kim Chính Thiện nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ khuyên bảo.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi biết rõ điều này, tuy tôi là người được phân công nắm tài chính, thế nhưng nếu nói tôi cho ra một khoản tiền lớn như vậy, căn bản là không thể nào.

Vương Tử Quân nói lời thẳng thắn chân thành làm cho Kim Chính Thiện ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó Kim Chính Thiện cười nói: - Bí thư Tử Quân cũng không phải phát sầu vì chuyện này, vì mọi người đều hiểu rõ điều này, dù sao thì ngài vẫn công tác đúng chỗ, mặc kệ thế nào thì tôi tin bí thư Sầm và chủ tịch Đường cũng hiểu cho ngài.

Kim Chính Thiện nói đến đây thì dùng giọng chính nghĩa nói tiếp: - Nếu như hai vị lãnh đạo cảm thấy ngài công tác bất lực, tôi có thể giải thích với bọn họ.

- Bí thư Kim, tôi hiểu rõ lòng tốt của anh, nhưng anh em chúng ta cũng phải dốc sức công tác, món không ngon thì người đi đầu cũng phải ăn, anh nói xem có đúng không?

Người đi đầu không thể không ăn, Kim Chính Thiện tất nhiên biết rõ điều này, thế nhưng vì đạt đến mục đích của mình mà hắn vẫn cố gắng kiên trì với Sầm Vật Cương. Hắn là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn có lý tưởng và khát vọng của mình, tuy Sầm Vật Cương có cái nhìn không hay về hắn là không được tốt, thế nhưng có một số việc mà hắn cảm thấy quan trọng hơn cả.

Kim Chính Thiện cười cười nói: - Bí thư Vương, ngài có kế sách gì thì cứ nói, tôi căn bản không sợ ngài chê cười, vì bây giờ tôi căn bản bị bí thư Sầm ép cho sắp phát điên lên rồi.

Kim Chính Thiện lên tiếng nửa thật nửa giả, cũng giống như nói lời vui đùa. Vương Tử Quân có thể cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của Kim Chính Thiện, thế là không khỏi không bội phục.

Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi dùng giọng nghiêm trang nói: - Bí thư Kim, đẩy mạnh quy hoạch xây dựng thành phố cũng không có mâu thuẫn quá lớn với phương diện xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao. Có câu nói thế này, ý nghĩ là thứ có thể biến đổi một cách chóng mặt, thực tế thì hai phương diện kia có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như anh có thể kết hợp hai phương diện này vào cùng một chỗ, chẳng những có thể đẩy nhanh tiến độ xây dựng hạng mục của đại hội thể dục thể thao, còn có thể đẩy mạnh chất lượng cuộc sống và quy hoạch xây dựng của thành phố Rừng Mật.

Kim Chính Thiện không nói gì, hắn cũng từng suy xét qua những lời này của Vương Tử Quân, hơn nữa ở phía thành phố Rừng Mật cũng phát ra những ý kiến tương tự. Thế nhưng nói là một chuyện nhưng áp dụng thì không đơn giản chút nào.

Lời nói của Vương Tử Quân căn bản có ưu thế không nhỏ thế nhưng lại cần nhiều tiền, lúc này tình hình tài chính của thành phố Rừng Mật căn bản không thể cáng đáng được quá nhiều thứ như vậy. Ngoài một vài phương diện cần phải chi, dù bây giờ ném tất cả tiền mặt có trong phòng tài chính ra ngoài cũng chỉ là bọ ngựa đá xe mà thôi.

Nhưng Kim Chính Thiện cũng không cắt ngang lời của Vương Tử Quân, vì hắn cam thấy cho vị lãnh đạo trẻ tuổi này nói cho xong cũng là một biểu hiện của sự tôn kính. Dù thế nào thì Vương Tử Quân có thể nghĩ đến điểm này, có thể chứng minh bản thân lãnh đạo cũng là người cực kỳ có khả năng.

Vương Tử Quân sao không nhìn ra vẻ mặt bình tĩnh của Kim Chính Thiện, hắn biết rõ thái độ của đối phương như vậy là có ý nghĩa gì, thế nhưng lúc này hắn cũng không phải chỉ muốn nói những lời như vậy với Kim Chính Thiện.

- Bí thư Kim, lần này đại hội thể dục thể thao được tiến hành ở tỉnh Mật Đông, đây căn bản là một cơ hội để tỉnh Mật Đông chúng ta tăng cường nội lực phát triển. Trong mắt tôi thì đây chính là một bậc thang lớn và đủ mạnh để tỉnh Mật Đông phát triển kinh tế. Chúng ta nên thay đổi tư tưởng, nên dùng ánh mắt của người kinh doanh để nhìn vào tình huống của đại hội thể dục thể thao lần này.

Vương Tử Quân nói đến đây thì lấy trong cặp ra một phần văn kiện, hắn trịnh trọng đưa cho Kim Chính Thiện rồi nói: - Bí thư Kim, đây là một vài ý nghĩ của tôi đối với công tác của đại hội thể dục thể thao lần này, mời ngài xem qua và chỉ điểm những gì còn sai sót.

Kim Chính Thiện là người có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân là rất mới mẻ. Hắn có chút do dự, sau đó nhận lấy văn kiện trong tay Vương Tử Quân.

Văn kiện vẫn còn lưu lại mùi hương mực, lúc bắt đầu thì Kim Chính Thiện đọc nhanh như gió, thế nhưng khi đọc đến vài trang cuối thì gương mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Thậm chí có thể nói khi lật qua mỗi một trang văn kiện thì hắn phải dừng lại suy nghĩ vài phút.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, chủ tịch Hải Bác đi vào trong phòng, hắn cười cười với Vương Tử Quân rồi nói với Kim Chính Thiện: - Bí thư Chính Thiện, bây giờ cơm nước đã chuẩn bị xong, chúng ta nên vừa dùng cơm vừa nói chuyện thì hay hơn.

Trần Hải Bác đáng lý không nên đến mời Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện đi dùng cơm, hắn đến chủ yếu là vì muốn biểu hiện sự coi trọng Vương Tử Quân. Kim Chính Thiện thấy Trần Hải Bác tự mình đi đến thì phất phất tay nói: - Chủ tịch Hải Bác, cũng đừng vội dùng cơm, anh ngồi xuống xem qua phần văn kiện này của bí thư Vương.

Trần Hải Bác nghe nói đó là văn kiện Vương Tử Quân đưa đến thì gương mặt trở nên nghiêm túc, dù bất kể thế nào thì chỉ cần Vương Tử Quân lấy ra thứ gì, hắn cũng phải xem xét nó cực kỳ chăm chú.

Nếu so sánh với Kim Chính Thiện thì Trần Hải Bác có kinh nghiệm và ý nghĩ độc đáo của riêng mình ở phương diện phát triển kinh tế. Hắn nhìn qua văn kiện của Vương Tử Quân một lượt, sau đó đưa mắt nhìn Kim Chính Thiện.

Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, thế là Trần Hải Bác nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, biện pháp này của ngài thật sự làm cho hai mắt những người sắp rơi xuống mồ như chúng tôi phải tỏa sáng. Thế nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ sẽ có nhiều vấn đề ở phương diện chấp hành.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của hai người Trần Hải Bác và Kim Chính Thiện, hắn thầm hiểu ý nghĩ của bọn họ là gì. Hắn cũng không nản chí, dù sao thì hai người kia cũng tán thành ý kiến của hắn, điều này hoàn toàn có thể dự đoán được.

- Chủ tịch Hải Bác là chuyên gia ở phương diện phát triển kinh tế, quan điểm của anh ấy chính là chân lý, tôi cho rằng chúng ta không ngại thử một lần.

- À, tôi cũng cảm thấy có thể thử sức một lần, nếu như một khi chúng ta có thể xã hội hóa các công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, có thể tập trung được một lượng lớn tài chính để hoàn thành các hạng mục, như vậy thì công tác của chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều. Kim Chính Thiện nói rồi đứng lên quay sang Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, ngài đã đến thành phố Rừng Mật chúng tôi, ngoài phương diện kiểm tra công tác, còn phải kiểm tra hàng ngũ của chúng tôi mới được.

Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện, hắn cũng đứng lên nói: - Tôi cung kính không bằng tuân mệnh.

So với lúc nghênh đón Vương Tử Quân thì bây giờ đám cán bộ có cấp bậc ở thành phố Rừng Mật càng tụ tập đông đủ hơn, Kim Chính Thiện giới thiệu từng vị cán bộ phụ trách công tác trong thành phố cho Vương Tử Quân, vì cấp bậc của hắn tương đồng với Vương Tử Quân nên thực hiện công tác này cũng khá dễ dàng.

Vương Tử Quân gặp mặt cán bộ thành phố Rừng Mật với gương mặt tươi cười hớn hở. Tuy những người này căn bản chỉ là một cái tên với hắn, thế nhưng đến cấp bậc của hắn thì căn bản không nên đắc tội với bất kỳ người nào mới tốt.

Khi Kim Chính Thiện giới thiệu thì Vương Tử Quân phát hiện ra một điểm nhấn, nếu là cán bộ được Kim Chính Thiện giới thiệu nhiều một chút, trên cơ bản là những người có quan hệ thân mật với bí thư Kim; những người được giới thiệu sơ sài, mỉm cười cho qua thì lại có mối quan hệ xa xôi hơn.

Vương Tử Quân đến bây giờ vẫn tin tưởng vào câu nói "Ở đâu cũng có giang hồ". Tuy Kim Chính Thiện phát triển rất mạnh mẽ ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng lực khống chế của hắn ở thành phố Rừng Mật cũng không phải là tường đồng vách sắt.

Khi dùng cơm Vương Tử Quân căn bản không uống rượu quá nhiều, hơn nữa lại có Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch hộ giá bên cạnh, thế nhưng lúc dùng cơm xong vẫn cảm thấy chóng cả mặt. Đến mười giờ tối hôm đó Vương Tử Quân mới bắt tay chào cáo biệt nhóm người Kim Chính Thiện.

Hôm nay Kim Chính Thiện uống khá nhiều rượu, tuy hắn rất giỏi phát động đám thủ hạ hò reo theo mình, thế nhưng sau khi uống vài ly với Vương Tử Quân thì căn bản lại bán đi cả chính mình. Sau khi uống cạn từng ly rượu thì gương mặt hắn chợt đỏ ửng lên.

- bí thư Kim, ngài cảm thấy phương án của bí thư Vương có thể thực hiện được không? Trần Hải Bác đứng bên cạnh Kim Chính Thiện, khi Kim Chính Thiện chuẩn bị bước đi thì hắn không khỏi mở miệng hỏi.

Kim Chính Thiện do dự giây lát rồi cũng không cho ra đáp án khẳng định, hắn cười nhìn về phía Trần Hải Bác rồi nói: - Chủ tịch Hải Bác, anh cảm thấy thế nào?

Trên phần lớn tất cả phương diện Trần Hải Bác đều chú ý đến ý nghĩ của Kim Chính Thiện, thế nhưng điều này cũng không phải nói rõ hắn không có tâm lý của riêng mình. Lúc này nghe thấy Kim Chính Thiện mở miệng thì hắn có chút do dự, sau đó mới nói: - Kế hoạch của bí thư Vương làm cho người ta cực kỳ động tâm, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy máu huyết nóng lên hừng hực. Thế nhưng tôi không nắm chắc khi phổ biến thì sẽ có kết quả thế nào.

Trần Hải Bác căn bản cảm thấy phương án của Vương Tử Quân có chút khó tin, Kim Chính Thiện nhìn bộ dạng của Trần Hải Bác rồi vỗ vỗ lên vai đối phương nói: - Chúng ta không nên nghĩ quá nhiều về phương án của bí thư Vương, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là cố gắng làm tốt công tác của mình.

Kim Chính Thiện nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Chúng ta phải nắm chặt công tác hiện tại của mình, vì sau khi quy hoạch xây dựng thành phố xong, chúng ta sẽ có một bậc thang lớn để đề cao công tác của mình.

Trần Hải Bác khẽ gật đầu, đúng lúc này xe của Kim Chính Thiện đi đến, Kim Chính Thiện được thư ký giúp đỡ leo lên xe. Kim Chính Thiện khoát tay áo với Trần Hải Bác, sau đó xe chạy đi như bay.

Trần Hải Bác nhìn xe của Kim Chính Thiện chạy đi mà trong lòng chợt hiểu ra vài phần, hắn xem như đã hiểu ý nghĩ của Kim Chính Thiện, đó chính là cứ để mặc cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm, còn mình vẫn giữ lấy mình, không có vấn đề gì. Đám người bọn họ chỉ cần chú tâm vào phương diện quy hoạch xây dựng thành phố Rừng Mật là được.

- Chủ tịch, chúng ta đi về sao? Thư ký khẽ đi đến bên cạnh Trần Hải Bác rồi nói.

- Chúng ta về thôi. Trần Hải Bác vung tay lên rồi ngồi vào trong xe của mình.

Vương Tử Quân ngồi trong xe mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nhưng không vì vậy mà tư tưởng không sống động. Lần này hắn đến thành phố Rừng Mật xem như biểu hiện đầy đủ mục đích của mình, ít nhất cũng nói ra ý nghĩ muốn xã hội hóa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao, mà Kim Chính Thiện cũng không cho ra ý kiến phản đối.

Nhưng một phương án muốn được hoàn thành căn bản không chỉ là nó cực kỳ phù hợp, còn cần phải được chứng thực. Vương Tử Quân bây giờ cảm thấy trong tay mình không có người, tuy mỗi ngày đều có không ít người đến báo cáo công tác, thế nhưng hắn muốn tìm được một người để phổ biến kế hoạch này thì cũng không dễ dàng, cũng có thể nói là không có ai.

Lúc này Vương Tử Quân cũng chỉ là một người mới đến Mật Đông, còn chưa quen biết được nhiều người, nếu hắn muốn tìm ra một nhân tuyển phù hợp thì cực kỳ khó khăn.

- Tiểu Lý, dừng xe lại, để cho thư ký trưởng Trương lên xe. Vương Tử Quân trầm ngâm suy tư, sau đó nói với lái xe.

Trương Tề Bảo đang chóng mặt ngồi ở sau xe của mình, thế nhưng trong đầu lại chỉ có những ý nghĩ rối loạn. Hắn uống rượu xong định ngủ một giấc, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân đang ngồi trên chiếc xe phía trước, thế là hắn không dám nhắm mắt lại.

Bây giờ Trương Tề Bảo muốn xem Vương Tử Quân là chỗ dựa lớn của mình, hắn muốn bí thư có thể tiến lên, chính mình cũng là nước lên thuyền lên có thể ép Lý Hanh Dư bên kia đi xuống, mình có thể tiến lên một bước thay thế đối phương.

Bây giờ bí thư Vương căn bản chưa quá quen thuộc tình hình Mật Đông, có thể nói là cơ hội cho hắn biểu hiện, vì bí thư Vương bên kia có tình nguyện ở cùng một con lợn chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.