Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1520: Chương 1520: Nhìn người bưng thức ăn.




Vương Tử Quân đến thành phố Rừng Mật kiểm tra giám sát, hắn nhận được sự tiếp đãi trước nay chưa từng có. Kim Chính Thiện là người thế nào? Đây là người mắt cao hơn đầu, người này có thể biểu hiện tư thái như vậy với Vương Tử Quân khẳng định có chỗ để lợi dụng.

Vì vậy sau khi nghe Tiểu Lý cho ra lời mời thì Trương Tề Bảo chợt tỉnh táo lại. Lúc này mình được bí thư Vương gọi lên xe, đây tuyệt đối là cơ hội tăng tiến cảm tình với lãnh đạo, hắn nào chịu bỏ qua cho được?

- Bí thư Vương, hôm nay bí thư Kim thật sự là phá lệ, đã uống khá nhiều rượu. Trước kia tôi cũng từng theo nhiều lãnh đạo đến thành phố Rừng Mật, thế nhưng chỉ khi nào bí thư Sầm đến thì anh ấy mới uống thả ga như vậy, các vị lãnh đạo khác hầu như anh ấy không uống như thế. Trương Tề Bảo ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm nói.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn cười cười nói: - Anh Trương, anh làm sao vậy? Xem như cũng uống không ít.

Vương Tử Quân nói lời quan tâm làm cho gương mặt của Trương Tề Bảo càng thêm sáng lạn, hắn cười cười nói: - Bí thư Vương, tửu lượng của tôi cũng kha khá, nhưng may mà lần này có ngài thế cho nên các vị đại tướng ở thành phố Rừng Mật cũng không ép tôi phải say.

- Vài vị đại tướng sao?

- Trong ban ngành thành phố Rừng Mật có vài cán bộ lãnh đạo uống rượu rất tốt, được xưng là những vị đại tướng của Rừng Mật.

Vương Tử Quân cười cười cũng không tiếp tục chủ đề này. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân không có hứng thú với phương diện này thì vội vàng đề nghị: - Bí thư Vương, phía thành bắc có một dòng suối nước nóng tự nhiên, chẳng những có thể tăng cường sức khỏe còn là chốn nghỉ ngơi rất tốt, nếu không chúng ta đi đến đó một chuyến nhé?

Vương Tử Quân cũng không phản đối chuyện tắm nước nóng, thế nhưng bây giờ hắn đang say, cũng không muốn đến chỗ kia. Hơn nữa hắn còn chưa khảo sát Trương Tề Bảo hoàn thiện, thế nên bây giờ tiến thêm một bước nối liền quan hệ cũng có vẻ hơi sớm.

- Thôi bỏ đi, nên về nghỉ ngơi cho sớm. Vương Tử Quân từ chối lời mời của Trương Tề Bảo, sau đó hắn thay đổi chủ đề: - Tôi chuẩn bị xây dựng một ban ngành vì nhiệm vụ nhanh chóng đưa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao được hoàn thành. Anh có biết trong tỉnh Mật Đông này có ai có kinh nghiệm với công tác xã hội hóa thể thao hay không?

Trương Tề Bảo chợt cảm thấy vui mừng như điên, Vương Tử Quân lên tiếng hỏi hắn, đây là cơ hội để hắn đề cử nhân tài, thật sự không còn gì tốt hơn. Cảnh giới cao nhất của một vị phó thư ký trưởng đi theo lãnh đạo là gì? Chính là có thể thông qua mối quan hệ với lãnh đạo để đề cử những người có quan hệ gần với mình.

Trương Tề Bảo biết mục đích của Vương Tử Quân khi muốn tìm người tài giỏi, điều này giống như tình huống của một lớp học, nếu thầy giáo cho anh phát biểu ý kiến mà anh không nói gì, ít nhất cũng phê bình anh không tích cực. Nhưng lãnh đạo một khi đã yêu cầu anh lên tiếng, anh căn bản không thể thờ ơ cho qua được. Nguyên nhân cốt lõi của nó chính là anh luôn mong muốn được cầu tiến, anh cần phải nắm chặt cơ hội tiến lên, phải làm sao cho lãnh đạo tán thưởng anh mới được, thậm chí nhiều khi không xa rời khỏi anh. Nếu anh có thể làm được như vậy, ngày anh được đề bạt cũng không còn quá xa xôi.

Nhưng cơ hội này cũng như thanh kiếm hai lưỡi, nói đúng thì lãnh đạo vui vẻ thoải mái, sẽ nhớ kỹ đến anh, nhưng nếu như anh chỉ biết vun vén thành viên tổ chức của mình, để cử nhân tuyển chỉ là nhìn tạm được mà không phải dệt hoa trên gấm, như vậy lãnh đạo sẽ thấy anh khiếm khuyết ở phương diện nhìn nhận người tài, thậm chí là thiếu năng lực, cũng ghi nhớ rõ điều này.

Kết quả như vậy là rất thê thảm, vì thế Trương Tề Bảo dù thật sự động tâm thế nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Sau khi cẩn thận suy xét một phen, Trương Tề Bảo chợt nghĩ đến một nhân tuyển, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng trịnh trọng nói: - Bí thư Vương, ở phương diện này tôi căn bản không tiếp xúc quá nhiều, phần lớn chỉ nắm bắt được những tin tức lượm lặt mà thôi. Nếu nói về phương diện kêu gọi đầu tư thì người nổi tiếng nhất chính là Lý Bạch Vũ của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, năm xua anh ấy được điều đến thành phố Linh Long nhận chức, nghe nói khi đó đã làm công tác kêu gọi xí nghiệp vừa và nhỏ liên hợp đầu tư cực kỳ sinh động.

Trương Tề Bảo nói ra những điều như vậy căn bản cũng có ý bảo toàn cho mình, ngay từ đầu đã từ chối tất cả trách nhiệm. Nếu hắn có thể đẩy được đối phương ra, như vậy đối phương sẽ mang ơn hắn; nhưng nếu như người kia không thể làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, như vậy nhiều nhất chỉ có thể nói tin tức của Trương Tề Bảo là không quá tốt, hắn hoàn toàn có thể toàn thân đi ra. Vương Tử Quân tất nhiên có thể nhìn thấu tâm tư lo lắng được mất của Trương Tề Bảo, thế nhưng hắn cũng không bài xích chút thủ đoạn nhỏ của những người lão luyện quan trường như thế này.

Lý Bạch Vũ, kêu gọi các xí nghiệp vừa và nhỏ liên hợp đầu tư, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân có chút hào hứng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Lý Bạch Vũ bây giờ còn tiếp tục công tác kêu gọi đầu tư nữa không?

- Không, bây giờ anh ấy đã được điều đến mặt trận tổ quốc tỉnh. Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Người này có chút vấn đề với chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long, thế nên bị chủ tịch Miêu Dược Hổ đuổi về.

Bị chủ tịch thành phố đuổi về? Xem ra người kia căn bản có tính cách khác thường. Vương Tử Quân thầm suy xét về Lý Bạch Vũ, sau đó xe đã dừng lại bên ngoài căn hộ của hắn ở khách sạn Thịnh Thế. Hắn nhìn nhân viên phục vụ của khách sạn đi ra nghênh đón, thế là không khỏi trầm ngâm giây lát rồi nói: - Ngày mai anh đưa anh ấy đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ gặp mặt anh ấy một lần.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng rồi khẽ nói: - Bí thư, ngày mai là chủ nhật, ngài phải đi làm sao?

"Ngày mai là chủ nhật sao?" Vương Tử Quân vỗ vỗ lên đầu, hắn xem ra có chút hồ đồ, chính mình rõ ràng cho ra quyết định cuối tuần này sẽ chuyển vào trong căn hộ ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, tuy không có nhiều thứ nhưng phương diện thu dọn cũng phải mất một ngày.

- Vậy thì để thứ hai đi. Vương Tử Quân phất phất tay với Trương Tề Bảo rồi trầm giọng nói.

Đối với Vương Tử Quân thì dọn nhà căn bản chỉ là thu dọn đơn giản hành lý của mình, sau đó đưa sang bên kia là được. Vương Tử Quân căn bản không yêu cầu lắp đặt thiết bị gì mới ở căn hộ bên kia, chỉ yêu cầu Trương Tề Bảo mua vài vật dụng sinh hoạt mà thôi.

Sau khi ngủ một giấc thì Vương Tử Quân cảm thấy sảng khoái tinh thần, hắn nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó vài vị lãnh đạo khách sạn Thịnh Thế đi đến, giám đốc khách sạn đi đầu mở miệng tự kiểm điểm: - Bí thư Vương, ngài đã ở trong khách sạn chúng tôi được vài ngày qua, chúng tôi không làm tốt công tác với ngài, kính mong ngài phê bình.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt viên giáo sư khách sạn Thịnh Thế, hắn lên tiếng an ủi đối phương vài câu. Hắn tất nhiên sẽ không nói mình không muốn ở lại chỗ này vì nhân viên phục vụ của khách sạn đã phục vụ quá mức.

Sau khi dùng bữa cơm sáng với nhóm lãnh đạo khách sạn, Tiểu Lý và Triệu Hiểu Bạch được Trương Tề Bảo dẫn dắt đi đến chờ sẵn ngoài cửa.

Mặc dù Vương Tử Quân đã cường điệu ngày nghỉ nên bỏ thời gian nghỉ ngơi, cũng không cần nhiều người phải đến, thế nhưng Trương Tề Bảo là người am hiểu thế sự, hắn vẫn gọi Triệu Hiểu Bạch đến khách sạn Thịnh Thế để hội họp với nhau.

Sau khi Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý cùng nhau chuyển những món đồ của Vương Tử Quân vào trong một chiếc xe ba mươi chỗ được Trương Tề Bảo điều đến, Vương Tử Quân nói lời cáo biệt với đám lãnh đạo khách sạn. Tuy vị giám đốc khách sạn rất muốn cùng dọn nhà với bí thư Vương, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối. Xe chạy đến nơi thì Tiểu Lý nhanh chóng tiến lên mở cửa nhà. Trước đó theo ý của cục quản lý sự vụ cơ quan thì nơi này cần phải sửa chữa lại, thế nhưng Vương Tử Quân từ chối ngay.

Nhưng dù là như thế thì vài ngày qua cục quản lý sự vụ cơ quan vẫn công tác khá năng nổ, sàn gạch được đổi bằng sàn gỗ, mỗi gian phòng đều có thêm một vài cây cảnh, dụng cụ đều được đổi mới, phòng ốc có vẻ ấm áp.

Vương Tử Quân nói với Trương Tề Bảo đang đi theo sau mình: - Tề Bảo, anh nhìn xem, đây mới có cảm giác và không khí của gia đình. Tuy trong khách sạn thứ gì cũng có thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác tha hương.

Trương Tề Bảo nhìn những vật dụng gia đình được xếp dặt gọn gàng sạch sẽ, hắn không khỏi thầm nghĩ những ngày qua xem như Cát Xương Vận đã vắt óc bày mưu khá nhiều, bỏ ra không ít công phu trong căn hộ này. Thế nhưng bây giờ dù anh có tận tâm thế nào thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, một khi để lại ấn tượng tiểu nhân trong lòng lãnh đạo, như vậy anh còn muốn chuộc lỗi nữa sao? Căn bản là nằm mơ.

Trương Tề Bảo nghe nói từ sau khi sự việc kia xảy ra thì thư ký trưởng Phương Anh Hồ đã quyết định sẽ thuyên chuyển vị trí của Cát Xương Vận. Có lẽ với quan hệ của Cát Xương Vận, người này đã biết được hướng đi của mình. Nhưng bất ngờ chính là khi tu sửa căn hộ này của bí thư Vương thì Cát Xương Vận luôn có mặt ở hiện trường, coi như có mấy ngày đêm không được ngủ ngon.

- Bí thư Vương, ngài nói đúng, căn hộ này thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác như ở nhà, có khá nhiều những vật phẩm được sắp đặt khá đúng chỗ.

Vương Tử Quân nói thêm hai câu với Trương Tề Bảo rồi đi một vòng xem xét tình hình. Căn hộ này ngoài một giá sách bằng gỗ, điều làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn nhất chính là những chiếc ghế dựa bên ban công. Hắn thật sự cảm khái, nếu nói ai là người có tâm ý nhất thì cần phải nói đến người trong quan trường. Vì không phải thu dọn quá nhiều nên chỉ mất một lúc thì mọi người đã sắp xếp xong mọi thứ.

Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân đang ngồi thản nhiên trên mặt ghế, hắn không khỏi nghĩ đến những lời nhờ vả của người bạn mình. Hắn thừa dịp Vương Tử Quân đang vui vẻ thế là dùng giọng cẩn thận nói: - Bí thư Vương, dựa theo quy định của cục quản lý sự vụ cơ quan, với cấp bậc của ngài thì cần phải phân phối một nhân viên phục vụ, như vậy sẽ dễ quan tâm đến cuộc sống của ngài.

Vương Tử Quân biết rõ Trương Tề Bảo nói những lời đúng sự thật, khi hắn còn ở Nam Giang thì Tiểu Na cũng có một khoản lương từ phía cục quản lý sự vụ cơ quan. Tuy Vương Tử Quân không quan tâm đến chút tiền kia, thế nhưng người ta làm như vậy là theo quy định, hắn làm trái ngược sẽ không được hay cho lắm.

- Cũng không cần thiết. Vương Tử Quân cảm thấy công tác của mình có nhiều văn kiện cơ mật, nếu như có mặt người ngoài thì không phù hợp.

Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì cũng không tiếp tục khuyên bảo. Hắn nói thêm vài câu, phát hiện thái độ của bí thư Vương đã có hơi lãnh đạm, thế là muốn tìm chủ đề khác. Hắn là người có kinh nghiệm công tác cơ sở cực kỳ phong phú, căn bản có nhiều chủ đề để khai thác, thế nhưng nó chưa chắc đã có thể làm cho Vương Tử Quân có hứng thú, hơn nữa muốn tìm chủ đề hữu dụng với Vương Tử Quân cũng không dễ dàng gì.

Trương Tề Bảo trầm tư giây lát rồi chợt nhớ ra hình như Lý Bạch Vũ cũng ở trong khu nhà này. Nói lời nịnh hót không bằng gãi đúng chỗ ngứa cho lãnh đạo, bây giờ Vương Tử Quân đang muốn làm tốt công tác với các hạng mục chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, chính mình nếu giúp đỡ được vài phần, như vậy địa vị của mình trong lòng bí thư sẽ tăng tiến.

Trương Tề Bảo mặc dù cho ra lời đề nghị rất tốt nhưng đáng tiếc người phụng mệnh đi làm việc là Triệu Hiểu Bạch lại gặp phải vị tướng quân giữ cửa rất cứng rắn. Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng quay về báo cáo, kết quả làm cho Trương Tề Bảo rất căm tức, thầm nghĩ Triệu Hiểu Bạch đúng là quá ngốc. Anh thử nghĩ mà xem, là thư ký cho lãnh đạo có ai không khôn khéo kiểu như vậy? Không có người ở nhà sao? Anh không biết gọi điện thoại à? Chẳng lẽ mỗi lần bí thư Vương cần tìm người, anh đến tìm nếu người ta không có ở nhà thì bỏ luôn sao? Chẳng lẽ tôi phải đi thay cho anh? Cũng không biết Triệu Hiểu Bạch có được học qua câu nói: "Không nên nói chữ không trước mặt lãnh đạo" hay chưa.

Mặc dù Trương Tề Bảo có chút không vui nhưng vẫn hiểu rõ lai lịch của Triệu Hiểu Bạch, thế nên hắn cũng không muốn nói ra những lời đắc tội với đối phương. Khi rơi vào đường cùng thì hắn mới quay sang nói lời đề nghị với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, nếu không thì tôi gọi điện thoại cho anh ấy đi sang một chuyến vậy?

Vương Tử Quân tuy rất muốn gặp mặt người được Trương Tề Bảo đề cử, thế nhưng hắn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Thôi khỏi, vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, chuyện công tác để đến thứ hai rồi nói sau.

Sau khi thu dọn đơn giản thì đã mất cả buổi sáng, Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo đang cầm khăn đi khắp nơi lau chùi vật dụng thì cười nói: - Thư ký trưởng, đã dọn xong rồi, trưa nay chúng ta ra ngoài dùng cơm, tôi sẽ mời khách, cảm ơn các anh đã vất vả cả buổi sáng hôm nay.

Trương Tề Bảo sờ lên mồ hôi trên lông mày của mình, hắn cười ha hả nói: - Bí thư Vương tự mình mời khách, tôi căn bản là không khách khí, trưa nay chúng tôi sẽ ép lãnh đạo phải tiêu pha mới được.

Triệu Hiểu Bạch buổi trưa có chút chuyện, thế nhưng hắn nhìn gương mặt tươi cười và đầy chờ mong của Tiểu Lý, cuối cùng vẫn nuốt những lời sắp phát ra khỏi miệng vào trong bụng. Khi trở thành thư ký cho Vương Tử Quân thì ngay ngày hôm sau Kim Chính Thiện đã gọi hắn đến nhà, lại dùng giọng trịnh trọng nói chuyện với hắn hơn nửa giờ. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn Triệu Hiểu Bạch chưa từng thấy người dường chức vụ cao cấp của mình nói nhiều như vậy.

Kim Chính Thiện chủ yếu nhắc nhở hai điểm, thứ nhất là quý trọng kỳ ngộ, có thể làm thư ký cho Vương Tử Quân chính là kỳ ngộ cả đời này của hắn. Mà kỳ ngộ là cái gì? Đó là mây trên trời đột nhiên bay qua đầu, nếu anh muốn nắm bắt thì phải thể hiện bản lĩnh của mình.

Thứ hai là Kim Chính Thiện yêu cầu Triệu Hiểu Bạch nhìn xa hơn một chút, mà điều này được bí thư Kim nói đến khá nhiều. Nhưng cuối cùng Kim Chính Thiện lại thở dài một hơi, chỉ cho ra một yêu cầu, đó chính là khi lãnh đạo đang hào hứng thì anh cũng đừng nên vì nguyên nhân của mình mà làm cho lãnh đạo mất vui.

Những lời này tuy không quá rõ ràng thế nhưng Kim Chính Thiện lại nắm bắt giống như tâm đắc của cả đời mình, có câu nên đi theo số đông nếu không thì sẽ bị đánh. Bây giờ hai người Trương Tề Bảo muốn ăn cơm với bí thư Vương, nếu như Triệu Hiểu Bạch đi ngược lại, như vậy không những làm cho bí thư Vương mất hứng, thậm chí hắn còn đắc tội với hai người kia.

Vương Tử Quân cũng muốn mời người bên cạnh mình dùng cơm, chưa nói đến phương diện sau này đám người kia sẽ đi theo mình, cần phải tăng tiến cảm tình. Hiện tại bọn họ đã giúp đỡ hắn nửa ngày, chính hắn phải mời bọn họ một bữa cơm mới hợp lẽ.

Trương Tề Bảo mở miệng thì rất hay, nói rằng nhất định phải ép lãnh đạo mở hầu bao, thế nhưng thực tế thì giơ lên cao lại đưa xuống rất khẽ, quyết định địa điểm dùng cơm là ở trong một nhà hàng cách khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy không quá xa. Chỗ này tuy khôngn phải là khách sạn có cấp bậc thế nhưng lại rất sạch sẽ, bầu không khí rất tốt.

Ông chủ nơi này có vẻ khá quen thuộc Trương Tề Bảo, sau khi nhóm người Vương Tử Quân ngồi xuống thì ông chủ đã đưa đến một gói thuốc, vừa vào đã cười nói với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, ngài đến cũng không thông báo trước một tiếng để tôi ra nghênh đón.

Trương Tề Bảo có chút luống cuống, bây giờ có mặt Vương Tử Quân, hắn sao có thể vênh váo hất hàm sai khiến được? Thế là hắn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với ông chủ nhà hàng. Ông chủ Đỗ cũng là người thông minh, khi thấy gương mặt Trương Tề Bảo không vui thì lập tức dừng lại rồi dùng giọng đơn giản nói: - Tôi đi ra ngoài trước, hôm nay có vài món đặc sắc, tôi sẽ sắp xếp chế biến cho lãnh đạo.

Vài món ăn được đưa lên, hương vị thơm ngon. Trương Tề Bảo nhìn những món ăn được dọn lên bàn, hắn cảm thấy ông chủ Đỗ cũng là người có đầu óc, nhìn qua thì thấy đây chỉ là những món bình thường nhưng được chế biến rất cẩn thận tỉ mỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.