Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1088: Chương 1088: Mưu là của người, quyền là của tôi.




Trước khi mở hội nghị thường ủy thì tổng cộng có năm đề tài thảo luận, bốn đề tài trước căn bản đã có phương hướng sẵn, trên cơ bản không có gì dị nghị, thế cho nên nhanh chóng thông qua. Vương Tử Quân căn bản khôn biết rõ những đề tài thảo luận trước, thế nhưng hắn căn bản không có ý kiến gì.

- Thưa các đồng chí, lúc này ban ngành thành phố La Nam đã được xây dựng rất tốt, trước mắt còn thiéu nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ. Trưởng phòng Lục, anh nói ra những nhân tuyển cho vị trí này cho các vị thường ủy thảo luận.

Diệp Thừa Dân uống một hớp nước, sau đó trầm giọng nói với trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương.

Lục Trạch Lương cầm sổ của mình lên, hắn hắng giọng một cái rồi nói:

- Trải qua quá trình nghiên cứu của phòng tổ chức tỉnh ủy, chúng tôi cảm thấy các đồng chí sau căn bản thích hợp tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ: Trưởng phòng tài chính thành phố Lâm Hồ, đồng chí Triệu Hữu Chiến; phó giám đốc sở nông nghiệp tỉnh, đồng chí Thẩm Trường Lộ; hai vị này đều có kinh nghiệm trên vị trí hiện tại, đều phù hợp tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ...

Nghiên cứu nhân sự trước nay đều là chủ đề cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa lúc này là nhân sự liên quan đến thành phố Lâm Hồ. Lúc này trong phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lục Trạch Lương.

Khi Lục Trạch Lương nói rõ sơ yếu lý lịch của hai nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ, hắn giống như căn bản không quá bận râm, không có chút biểu hiện khác thường.

Diệp Thừa Dân đặt cây bút trong tay xuống nói:

- Vừa rồi phát triển Lục đã giới thiệu rõ ràng, hai vị cán bộ kia đều vĩ đại, đều thích hợp làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ. Điều chúng ta cần làm vào lúc này chính là lựa chọn ra một người phù hợp nhất, để tiếp nhận đại cục đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Lâm Hồ.

Vương Tử Quân nghe lời nói của bí thư Diệp Thừa Dân, ánh mắt nhìn về phía Chữ Vận Phong. Thành phố Lâm Hồ là địa bàn của chủ tịch Chữ Vận Phong, rốt cuộc ai là người tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, cần phải nghe cả ý kiến của chủ tịch Chữ Vận Phong.

Trưởng phòng tài chính thành phố Lâm Hồ là người của Chữ Vận Phong, lúc này chủ tịch Chử muốn khống chế phần đất của mình, tất nhiên sẽ cho người của mình tiến lên giữ chức. Tất nhiên Chữ Vận Phong sẽ không nói ra rõ ràng, chỉ là bày mưu nghĩ kế, âm thầm sai người đấu tranh anh dũng là được.

Chữ Vận Phong không mở miệng, thế nhưng vị chủ tịch mặt trận tổ quốc Ngụy Xương Thiện ngồi cách đó không xa lên tiếng:

- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của hai đồng chí này, cả hai đều vĩ đại. Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng của thành phố Lâm Hồ, cần phó chủ tịch thường vụ thành phố nhanh chóng tiến vào cương vị của mình. Triệu Hữu Chiến công tác lâu năm ở thành phố Lâm Hồ, không nhưng quen thuộc tình huống địa phương, còn có uy vọng trong thành phố Lâm Hồ. Căn cứ vào suy xét này, tôi cảm thấy nên để cho đồng chí Triệu Hữu Chiến tiến lên đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ thì thích hợp hơn.

Chuyện này vốn được đám thường ủy tỉnh ủy tự quyết định, Diệp Thừa Dân và Chữ Vận Phong căn bản không nói lời nào, vì bọn họ căn bản là không thể nào tỏ thái độ vào thời điểm đầu cho được, như vậy là không tốt. Bọn họ là lãnh đạo tỉnh, thủ đoạn tốt nhất là quán triệt ý chỉ cá nhân, thế nhưng bọn họ cần phải bày mưu đặt kế cho đám người bên dưới thực hiện.

Đám người ngồi đây cũng không ai ngốc, trươc khi tham gia hội nghị thì đã có bàn bạc với nhau, thế cho nên cả đám đều không phản đối khi sự việc phát triển theo đúng quỹ tích mình mong muốn.

- Nếu như tất cả đã đồng ý, chúng ta cứ quyết định như thế.

Diệp Thừa Dân nhìn đám thường ủy tỉnh ủy ở chung quanh, đám người không nói lời nào. Nhưng lúc này lão căn bản là không chút bình tĩnh, dù sự việc đã được quyết định, thế nhưng dù sao cũng không phải là quán triệt ý chỉ của mình.

- Bí thư Diệp, tôi xin nói hai câu.

Khi mọi người cho rằng tất cả sẽ kết thúc, Vương Tử Quân chợt buông bút trầm giọng nói.

Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, vốn là một vị thường ủy tỉnh ủy có vị trí khá cao, thế nhưng lúc này căn bản chỉ là tân binh. Mọi người nghĩ rằng hắn căn bản sẽ không mở miệng, vì vậy một câu nói của hắn vào lúc này căn bản có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.

- Bí thư Tử Quân, anh có ý kiến gì sao?

Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân, tâm tình rất vui sướng.

Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Bí thư Diệp, tôi căn bản không biết gì về đồng chí Triệu Hữu Chiến, tôi càng không quen thuộc đối với anh ấy. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì đồng chí Triệu Hữu Chiến chỉ là một cái tên xa lạ với tôi mà thôi. Nếu tôi đã không biết, như vậy căn bản không bày tỏ ý kiến có đồng ý hay không, thế nên tôi căn bản xin bỏ quyền.

Bỏ quyền, Vương Tử Quân nói xong thì ngồi xuống. Chữ Vận Phong chợt híp mắt lại, ánh mắt của đám thường ủy tỉnh ủy chung quanh cũng có chút khác thường.

Tuy Vương Tử Quân bỏ quyền không tạo nên chướng ngại gì khi bổ nhiệm đồng chí Triệu Hữu Chiến, thế nhưng một thường ủy giữ lại ý kiến với bổ nhiệm lần này, căn bản truyền ra ngoài cũng không hay. Nhưng Vương Tử Quân nói quá hợp tình hợp lý, thế cho nên người ta căn bản không tìm được bệnh tật gì ở bên trong.

Ánh mắt Diệp Thừa Dân nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần thâm thúy, ngay sau đó lão chợt hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân. Người này căn bản không phải là có ý kiến với người sắp tiến lên nhận chức, hắn dùng hành động thực tế để chứng minh sự hiện hữu của mình trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy Nam Giang.

Vương Tử Quân bỏ quyền hay không thì chẳng quan trọng, đối phương căn bản muốn dùng hành động của mình để nói rõ, mình là một thành viên của thường ủy tỉnh ủy, căn bản có được quyền lợi như mọi thường ủy tỉnh ủy khác, ai cũng không cần bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

- À, bí thư Vương bỏ quyền, thư ký trưởng ghi chép lại.

Diệp Thừa Dân đảo mắt nhìn Đào Nhất Hành rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Đào Nhất Hành khẽ gật đầu và ghi vào biên bản hội nghị. Lúc này thư ký trưởng Đào Nhất Hành không khỏi sinh ra cảm giác lau mắt nhìn với vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Vương Tử Quân là một người mới ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng vừa đến lại đụng đầu Chu Tiến Liên, bây giờ phải nên an phận mới đúng, nhưng lại vung tay bỏ quyền. Phương pháp này chẳng qua muốn mọi người chú ý đến sự hiện hữu của mình mà thôi.

Lúc này nhìn qua thì tỉnh ủy có vẻ đoàn kết chung quanh bí thư Diệp, thế nhưng chủ tịch tỉnh là người có uy vọng cao vời lại làm xuất hiện những nhân tố không hài hòa trong ban ngành, Vương Tử Quân lại biến thành một sự kiện khó coi giữa hai bên.

Diêu Trung Tắc nhìn về phía Vương Tử Quân, biểu hiện rất phức tạp, ánh mắt rất cảnh giác. Lão có chút căm tức vì Vương Tử Quân bỏ quyền, mặc dù không ảnh hưởng đến kết quả, thế nhưng trước đó lão đã thương lượng tốt với Diệp Thừa Dân, bây giờ cảm thấy hành động không quá tốt, thấy mặt hơi nóng.

Trẻ tuổi mà đã là lãnh đạo, có chút nóng vội hay không? Lăn lộn trong quan trường cần nhìn vào bản lĩnh và ngộ tính, xem ra người thanh niên này vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Cá tính của đối phương quá mạnh, chỉ số thông minh quá cao, phản ứng quá nhanh, lại quá muốn bộc lộ tài năng, người như vậy không phải là nhân tố gây bất ổn trong ban ngành sao?

- Bí thư Diệp, bí thư Tử Quân mới đến, căn bản cần phải tìm hiểu kỹ càng tình huống, tôi cảm thấy chúng ta là những cán bộ lão thành, cần phải giúp đỡ một chút.

Diêu Trung Tắc uống một hớp trà sau đó nói tiếp:

- Sau khi bí thư Tử Quân đến Nam Giang thì rất nhiệt tình công tác, hơn nữa còn làm ra không ít thành tích, xem ra lãnh đạo thượng cấp đã phái đến cho chúng ta một thành viên có khả năng.

Diêu Trung Tắc chợt nâng Vương Tử Quân lên độ cao tuyệt đối, tất nhiên sẽ không đơn giản là khen thưởng. Diệp Thừa Dân biết rõ Diêu Trung Tắc muốn lam gì, lão thầm có tính toán, trong lòng thầm nghĩ vào đúng thời điểm mấu chốt thì chính mình nên ủng hộ Vương Tử Quân một chút, có thể kéo một người về bên cạnh mình thì quyền lực sẽ càng mạnh hơn.

- Nhưng đồng chí Vương Tử Quân cần phải chú ý đến tính đoàn kết, vì đoàn kết mới có được sức chiến đấu. Tôi đại khái đã nhìn qua sơ lược lý lịch của đồng chí Vương Tử Quân, anh ấy chưa từng ăn nằm với công tác tư pháp, vì vậy cần phải được các đồng chí bên dưới hỗ trợ nhiều hơn. Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi cảm thấy mình là phó bí thư mà không có đủ sự quan tâm đến bí thư Vương Tử Quân, tôi cảm thấy sau hội nghị này nên triệu tập đám người Chân Hồng Lỗi, để bọn họ chia sẻ ít gánh nặng công tác cho bí thư Vương, để bí thư Vương có nhiều thời gian làm quen với công tác hơn.

Diêu Trung Tắc mở miệng nói lời quan tâm, thế nhưng không ai không biết người này đang gõ vào đầu Vương Tử Quân, hơn nữa còn đang giở trò phân quyền. Cái gì mà cho đám người Chân Hồng Lỗi gánh bớt áp lực công tác cho Vương Tử Quân, đây không phải đang hạn chế quyền lực của bí thư ủy ban tư pháp sao?

Bây giờ Vương Tử Quân đang chơi trò cao tay với Chu Tiến Liên, căn bản không thể nào trấn áp được bốn bộ ban ngành trong khối tư pháp. Nếu như ý kiến của Diêu Trung Tắc được thông qua, như vậy Vương Tử Quân sẽ biến thành một vị bí thư ủy ban tư pháp quyền lực nhỏ nhất trong lịch sử tỉnh Nam Giang.

Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này Diêu Trung Tắc nói rất đường hoàng, nếu như Vương Tử Quân không phản kích hữu hiệu, chỉ sợ lúc này không còn gì có thể phát triển ở tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân không nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh như nước. Hắn nở nụ cười nhạt rồi khẽ nói:

- Bí thư Diêu nói lời quan tâm, tôi thật sự cảm thấy ấm áp như mùa xuân. Thế này đi, tôi nay bí thư Diêu nhất định phải cho tôi cơ hội, để tôi mời ngài vài ly nói lời cảm tạ.

- Bí thư Diệp, nói thật thì tôi căn bản không quá tinh thông công tác của ủy ban tư pháp, cho nên nay chủ yếu nắm công tác kinh tế và công tác đảng, tư pháp có thể nói là lĩnh vực mới của tôi. Lúc này nếu có vài đồng chí gánh bớt áp lực, tôi thật sự là cầu còn chưa được.

Vương Tử Quân nói làm cho người ta lắp bắp kinh hãi, nhưng ai cũng biết dù là kẻ nào cũn không chịu buông quyền lợi trong tay mình ra cho người ngoài, lúc này Vương Tử Quân chắc chắn cũng sẽ không ngốc mà ném bỏ quyền lợi của mình.

- Nhưng tôi là bí thư ủy ban tư pháp cũng không phải không làm gì, những ngày qua tôi nghiên cứu và cảm thấy bốn bộ ban ngành trong khối tư pháp căn bản là vận hành tốt đẹp, nếu muốn tiến thêm một bước xây dựng bầu không khí và hoàn cảnh bình an để phát triển kinh tế, chúng ta nhất định phải tăng cường trách nhiệm công tác của nhân viên chấp pháp.

Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một phần văn kiện, hắn nói:

- Bí thư Diệp, đây là kinh nghiệm mà ủy ban tư pháp học hỏi được từ các tỉnh thành khác, chuyên nói về các biện pháp truy cứu trách nhiệm của nhân viên chấp pháp, mời ngài xem qua.

Diệp Thừa Dân tiếp nhận văn kiện trong tay Vương Tử Quân, lão chăm chú xem xét, lúc này vẻ mặt đám người đều trở nên cổ quái.

Chữ Vận Phong và Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn nhau, hai người ăn ý nhiều năm nên nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.

"Người này căn bản không đơn giản!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.