- Quyền lợi của nhân viên chấp pháp đều nằm ở quần chúng, bọn họ
phải làm tốt công tác phục vụ quần chúng, không những có ý thức trách
nhiệm cao, còn phải có cơ chế giám sát hữu hiệu, nuông chiều không bằng
gây áp lực để trưởng thành. Đây là xã hội pháp trị, chúng ta không thể
tự tiện vung tay quan lại bao che cho nhau, nếu cứ tiếp tục thì tệ nạn
kéo dài lâu ngày, sẽ đến tư tưởng bảo vệ chủ nghĩa, tư tưởng bảo vệ cán
bộ địa phương, không đảm bảo tính công chính của công tác tư pháp, khiêu chiến quyền uy pháp trị. Lúc này chúng ta nên nhân cơ hội tạo ra cơ sở, cải tạo tín lực của công tác tư pháp...
Vương Tử Quân nói rất réo rắt, rất dõng dạc, thế nhưng đám người nghe hắn nói và liên tục đưa mắt trao đổi với nhau.
Diệp Thừa Dân bắt đầu múa bút giống như đang ghi chép gì đó, thế nhưng trên vở chỉ ghi chép một cái tên, là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân này vốn là một vị bí thư ủy ban tư pháp hàng không xuống
tỉnh Nam Giang, căn bản không có được hảo cảm của Diệp Thừa Dân. Thế
nhưng lúc này lão căn bản không thể nào không có chút kính trọng với đối phương . Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh
nhưng khả năng khống chế không quá lạc quan, điều này làm lão mất đi khá nhiều tinh lực. Vì vậy đối với công tác của ủy ban tư pháp, lão căn bản cũng không quá quen thuộc. Nhưng Vương Tử Quân cho ra một phương án cải tạo, xem như dắt mũi trâu tất cả mọi người. Nếu đề nghị của Vương Tử
Quân được thông qua, như vậy uy tín của Vương Tử Quân ở ủy ban tư pháp
sẽ tăng mạnh như diều gặp gió.
Tình cảnh lúc này có nên làm cho mình thông qua hay không?
Diệp Thừa Dân lắc đầu, tuy bọn họ đều có những tính toán nhỏ nhặt của
mình, thế nhưng không thể không cho ra những hành động quyết đoán khi mà trái phải đã quá rõ ràng. Dù sao thì lúc này lời nói của từng người sẽ
được thư ký ghi lại rất rõ ràng trong biên bản hội nghị.
Chữ
Vận Phong lúc này đã nhíu mày rất chặt, trong lòng thầm nghĩ đến biểu
hiện của Vương Tử Quân. Trước đó biểu hiện của bí thư Vương làm cho
người ta nghĩ rằng đang muốn gõ lên đầu của Chu Tiến Liên, nhưng ý nghĩ
đó quả là ngây thơ, không ngờ lão đã xem thường đối phương. Đối phương
căn bản không quan tâm, lại càng không phải nhân cơ hội để gõ lên đầu
Chu Tiến Liên, đó là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, người ta chỉ nghĩ
đến chuyện đại sự mà thôi.
Có người nói Vương Chu đang chơi
trò lật cổ tay, bây giờ nhìn lại thì rõ ràng là quá buồn cười, căn bản
hai người không cùng cấp bậc. Cái gì gọi là lật cổ tay? Chữ Vận Phong
khẽ cười, lại nghĩ đến lời nói của Chu Tiến Liên, trong lòng thầm cảm
thấy có chút đau xót cho Chu Tiến Liên.
Nếu phương án này của Vương Tử Quân được thông qua, dù Chu Tiến Liên không muốn thì cũng phải chấp hành. Dù sao thì đó cũng là ý chỉ của Vương Tử Quân, càng đại biểu cho quyết định được tỉnh ủy thông qua.
Đây rõ ràng là một hòn đá ném trúng hai chim, mạnh như thác đổ.
Vương Tử Quân hồn nhiên mở miệng, sau đó phương án truy cứu trách nhiệm của nhân viên chấp pháp được hội nghị thông qua toàn diện. Hơn nữa hội
nghị thường ủy đã tạo thành một ý kiến thống nhất, trình tự phải theo
đúng pháp định, căn bản sửa sai đúng pháp luật.
Hội nghị
thường ủy giải tán, hội nghị lần này mất hơn hai giờ, làm cho nhiều
người sinh ra cảm giác giống như đã ngồi vài năm. Nhưng trước khi đi có
không ít người dùng ánh mắt cực kỳ sâu sắc nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tuần sau dù anh có bận rộn thế nào cũng phải đến thành
phố chúng tôi một chuyến, nếu không thì rõ ràng là không nể mặt tôi,
thoát ly quần chúng quá nghiêm trọng. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Phùng Chiêu Luân cùng Vương Tử Quân song song đi ra khỏi phòng họp, hắn cười lớn nói.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Anh Phùng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài, đúng giờ sẽ tìm anh báo danh.
- Ha ha ha, tôi chờ anh, tôi nói cho anh biết, trong phòng làm việc của tôi có đặt một hai Mao Đài hơn hai mươi năm, đây chính là một vật phẩm
giữ làm của riêng khi tôi còn công tác ở phương nam đấy.
Phùng Chiêu Luân bắt tay Vương Tử Quân, dùng giọng thành thật nói.
...
Chu Tiến Liên mừng thọ mẹ mình cũng không chọn khách sạn lớn, cũng
không phải hắn không muốn tiêu tiền, chẳng qua có sự hạn chế thân phận,
thế cho nên căn bản không thể nào khoa trương tổ chức tiệc mừng.
Chu Tiến Liên căn bản rất ẩn nhẫn, hắn căn bản không phát thiếp, chỉ
đặt vài bàn trong một cửa hàng yên tĩnh, giống như tổ chức một bữa cơm
họp mặt gia đình.
Nhưng thực tế thì bữa tiệc mừng thọ mẹ của
Chu Tiến Liên đã được chính đàn tỉnh Nam Giang bàn tán sôi nổi, truyền
đi khắp nơi. Hai ngày qua có không ít người thông qua đủ mọi con đường
đến đưa lễ vật, hơn nữa hơn hai mươi vị lãnh đạo của các thành phố trong tỉnh, kèm theo các lãnh đạo chủ chốt của đơn vị trong tỉnh đều mở lời
gửi quà mừng.
Chu Tiến Liên căn bản không chọn lựa phương án
mở tiệc lớn mời khách, ngoài sợ sinh ra những ảnh hưởng không hay, hơn
nữa còn có một nguyên nhân quan trọng: Vì chủ tịch Chử sẽ đến tham gia
tiệc mừng thọ của mẹ mình.
Chu Tiến Liên là bộ hạ cũ của Chữ
Vận Phong, hắn căn bản hiểu rõ tính cách lãnh đạo của mình. Chủ tịch Chử căn bản không thích lãng phí, thích lặng lẽ làm việc. Có lẽ đây chính
là nguyên nhân vì sao mà lãnh đạo luôn cao giọng yêu cầu mọi người phải
an phận công tác, nếu như hắn chủ động mở tiệc lớn mời khách, dựa vào
quan hệ với chủ tịch Chử, có lẽ lãnh đạo sẽ không nói gì thế nhưng trong lòng sẽ sinh ra phản cảm. Chu Tiến Liên là người thông minh, hắn không
vì nhỏ mà mất lớn, hắn phải làm theo đúng như sở thích của lãnh đạo mới
tốt.
Hơn nữa chủ tịch Chử đến tham gia tiệc rượu, dù chỉ là
vài chục người tụ hội cũng hơn là tình huống vài trăm người gây náo
loạn. Có câu thế này: Núi không cao nhưng có tiên thì thành danh, nước
không sâu nhưng có rồng thì thành linh, bữa tiệc hôm nay có mặt chủ tịch Chử, như vậy đã rất nặng, căn bản còn làm cho người ta đến tham quan
làm gì?
Người gặp việc vui thì tinh thần vui sướng, tâm tình
của Chu Tiến Liên hôm nay là rất tốt. Sáng sớm thức dậy thì hắn tự mình
múc nước rửa mặt cho người mẹ tám mươi tuổi của mình, những người anh em còn lại cũng vui vẻ nhanh tay sắp xếp mọi việc.
Chu Tiến
Liên cũng không phải vung tay làm cái gì cả, thế nhưng hôm nay hắn lại
khá bận rộn, điện thoại giống như là đường dây nóng, liên tục réo rắt.
- Bí thư Tần, cảm ơn lời chúc phúc của ngài, tôi nhất định sẽ chuyển
lời của ngài cho mẹ tôi. Ha ha, hôm nay chỉ là bữa tiệc nhỏ của gia
đình, tôi cũng không quấy rầy ngài, lần sau ngài đến thành phố Đông
Hồng, tôi sẽ uống với ngài vài ly để tạ tội.
Chu Tiến Liên cười
ha hả rồi cúp điện thoại, hắn tuy cười tươi như hoa nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Người gọi điện thoại vừa rồi chính là phó bí thư Tần
Tiếu Công của thành phố Tây Trạch, năm xưa khi Chu Tiến Liên là chánh án tòa ánh nhân dân thành phố Tây Trạch, người này là bí thư ủy ban tư
pháp thị ủy, vì hai bên có ý kiến bất hòa mà sinh ra một tràng tranh
đấu.
Nhưng khi đó Chu Tiến Liên nhận được sự giúp đỡ to lớn
của chủ tịch Chữ Vận Phong, vì thế hoàn toàn giành được chiến thắng, khi đó con đường làm quan của Tần Tiếu Công cũng xem như gặp trở ngại, mất
đi nhiều cơ hội tiến lên. Lúc này Tần Tiếu Công căn bản không cùng một
cấp bậc khi so với Chu Tiến Liên.