Bí Thư Trùng Sinh

Chương 531: Chương 531: Ngày mai sẽ rất tốt




Có người nói tiêu chí vật chất ở thành phố ngoài nhà cao tầng còn có ánh đèn nê ông lấp lánh vào ban đêm, đến tối nơi đây sẽ sáng lên rực rỡ, dù có đi ra cũng thiếu tình huống được nhìn thấy những vì sao trên trời, dù có cố sức tưởng tựng cũng không thể nào so sánh với tình huống tự nhiên. Vương Tử Quân cảm thấy như vậy, thế cho nên người thành phố thích quay về với nông thôn, về thiên nhiên thăm thú là như vậy.

Vương Tử Quân cùng Mạc Tiểu Bắc đi dạo một phen, cuối cùng cũng phải về. Sau khi ra khỏi công viên thì hắn cũng không còn hứng thú tiếp tục đi tản bộ, thế là vươn tay bắt một chiếc taxi.

Mạc Tiểu Bắc hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là trái tim đập mạnh hơn, mặt cũng đỏ lên. Ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Tử Quân sâu sắc như biển, lại hờn dỗi nhéo tay hắn, trong lòng đầy ấm áp và cảm động.

- Anh bạn, đi đâu đây?

Tên tài xế taxi còn khá trẻ tuổi, không nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn có chút u ám, thế nhưng nụ cười sáng lạn lại rất rõ ràng.

- Đến khu nhà thị ủy.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc ngồi song song với nhau ở hàng ghế phia sau, hắn dùng giọng không quá quan tâm nói.

- Đến khu nhà thị ủy? Đó chính là nơi tốt, nghe nói bây giờ giá cả lên cao, hơn nữa có tiền cũng không mua được.

Tên tài xế giống như trời sinh là một người ba hoa, hắn vừa nghe rõ khách muốn đi đâu thì lập tức trở nên đầy hào hứng.

Vương Tử Quân thật sự cũng không có hứng nói chuyện với vị tài xế nhiệt tình này, hắn lễ phép gật đầu ừ một tiếng, sau đó chợt nghe tài xế kia nói tiếp:

- Năm trước tôi có một người thân kết hôn, muốn mua một căn nhà trong khu chung cư thị ủy, thế là nhờ tôi hỏi giúp một câu. Kết quả là tôi tìm được một nhân viên thuộc phòng quản lý sự vụ cơ quan để hỏi, giá cả một căn hộ chỗ đó có thể mua được hai căn hộ ở chỗ khác.

Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến:

- Giá cả đắt đỏ như vậy thì có người mua sao?

- Tất nhiên là có người mua, hơn nữa nghe nói có rất nhiều người tình nguyện mua căn hộ ở đó. Anh thử nghĩ xem, đó là khu quy hoạch căn hộ của thị ủy, khu nhà của bí thư và chủ tịch thành phố cách đó cũng không quá xa, thế cho nên cũng xem như là hàng xóm, thế nào chẳng có ngày đụng mặt hai vi lãnh đạo này. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, chẳng phải gần ban công thì thấy trăng đầu tiên, có cơ hội phóng lên trời sao?

Lái xe vừa mở miệng khoác lác vừa khẽ đánh tay lái. Vì muốn chứng minh sự thật trong lời nói của mình, hắn lấy ví dụ có một cán bộ vì ở trong khu nhà thị ủy, vì có quan hệ tốt với một vị phó chủ tịch thành phố mà được đề bạt làm cục trưởng.

Thấy Vương Tử Quân giữ im lặng thì tên lái xe càng thêm khoác lác, hắn nói không dứt miệng, lại thầm nghĩ:

- Anh bạn, anh có nghe nói chưa? Có người bắt đầu khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố của chúng ta.

- Khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố?

Vương Tử Quân còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Tiểu Bắc đã dùng giọng giòn tan hỏi:

- Cái gì mà khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố?

- Tiểu chủ tịch chính là cách xưng hô của nhân dân với chủ tịch Vương, anh ấy còn trẻ mà đã tiến lên làm chủ tịch, đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi được thấy, vì thế mọi người thường gọi là tiểu chủ tịch. Người ta tuy còn trẻ nhưng làm việc không tầm thường, nói theo lời của nông dân vào thành phố làm công, sau khi chủ tịch Vương phổ biến hợp đồng lao động, đại bộ phận công nhân đều nhận được tiền lương vào đúng ngày tháng. Chỉ nói riêng điểm này thì tôi thật sự cảm thấy rất bội phục chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân nghe tên lái xe lên tiếng khích lệ thì cảm thấy có chút đỏ mặt, khi hắn chuẩn bị thay đổi chủ đề thì Mạc Tiểu Bắc lại dùng giọng kiêu ngạo nói:

- Tôi cảm thấy đó cũng chỉ là bình thường thôi.

- Cô em, thế đạo hôm nay chó có đường chó mèo có đường mèo, làm quan cũng có quy củ riêng. Người ta đều cố gắng liên lạc với lãnh đạo, cô nói xem chủ tịch Vương vì sao phải cố gắng liên lạc với dân chúng? Đây rõ ràng là làm ảnh hưởng đến quy củ. Cô giúp công nhân được cầm tiền lương đúng thời điểm, cô làm được một việc tốt, có thanh danh tốt, thế nhưng cũng xem như đắc tội với người. Cô biết người nổi tiếng nhất thành phố chúng tôi là ai không?

Tên lái xe rất vui vẻ khi được nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp như Mạc Tiểu Bắc, thế là cũng có hào hứng nói chuyện hơn.

Mạc Tiểu Bắc cũng không hiểu quá rõ vì điều này, khi nàng dùng ánh mắt chần chờ nhìn Vương Tử Quân, tên tài xế kia đã nói tiếp:

- Lưu Triêu Phong, là quân đoàn trưởng Lưu. Anh ta là người nổi tiếng nhất thành phố Đông Bộ, trước kia thành phố rất có chính sách nghiêng với người nhà của anh ta, em trai Lưu Siêu Cử của Lưu Triêu Phong có thể lập công ty bất động sản Lập Phong cũng là nhờ vào ảnh hưởng của ông anh ở thành phố Đông Bộ.

- Thế nào? Bây gời Lưu Triêu Phong và chủ tịch Vương có gì đó xích mích sao?

Mạc Tiểu Bắc tuy vẫn dùng giọng trong trẻo lên tiếng, thế nhưng hai hàng chân mày lại nhướng lên, rõ ràng đang nổi giận.

Tên lái xe cũng không phá hiện sự khác biệt của Mạc Tiểu Bắc, hắn thấy đối phương chẳng qua chỉ là một cô gái thích hóng chuyện mà thôi, thế là hắn cười hì hì nói:

- Cũng không phải như vậy, tất cả đều là do em trai của Lưu Triêu Phong là Lưu Siêu Cử làm ra. Nghe nói khi người này cố gắng khất nợ lương công nhân thì vị chủ tịch Vương cho nếm quả đắng, bây giờ lợi dụng tình huống ông anh quay về để lén ngáng chân chủ tịch Vương.

- Nghe nói lần này có không ít người đến tham gia lễ mừng thọ tám mươi của mẹ anh ta, nhưng bọn họ lại không mời chủ tịch Vương. Cô nói xem, một tình huống giống trống khua chiêng như vậy lại thiếu chủ tịch Vương, đây không phải cố ý làm khó cho chủ tịch Vương sao?

- Anh ta có quan hệ không tốt với chủ tịch Vương, không mời chủ tịch Vương không phải là quá bình thường sao?

Vương Tử Quân khẽ cười rồi hỏi.

- Anh bạn, cậu còn trẻ nên cũng không hiểu hết ý nghĩa của sự việc này, trong đó có ẩn giấu khá nhiều thứ, tôi cũng không thể nói rõ với cậu. Dù sao thì ở thành phố Đông Bộ này cũng không phải chỉ có một mình Lưu Lão Nhị muốn làm khó chủ tịch Vương, cậu không tin thì cứ đi hỏi mà xem. Ôi, làm quan đúng là nhức đầu.

Tên lái xe dùng giọng không cho là đúng để phản bác ý kiến của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười cũng không nhắc đến chuyện này.

Tên tài xế thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì cũng có chút không thỏa mãn, hắn định nói thêm vài câu. Nhưng lúc này hai bên đường chợt xuất hiện những thân cây trúc đào bừng bừng sức sống, hai bên đường xuất hiện những căn biệt thự thần bí, khu nhà thị ủy chợt xuất hiện ngay trước mắt.

Tên tài xế nhìn thấy cánh cổng uy nghiêm của khu nhà thị ủy, thế là thắng xe dừng lại.

Sau khi thanh toán tiền taxi, hai người Vương Tử Quân đi vào trong khu nhà thị ủy. Tên tài xế nhìn hai người Vương Tử Quân đi vào trong cổng, hắn thầm nghĩ: "Người kia sao nhìn quen quen vậy nhỉ?" Thế nhưng hắn cũng không nhớ đã từng gặp người kia ở nơi đâu, thế cho nên chỉ có thể lắc đầu rời đi.

- Lưu Siêu Cử kia rõ ràng không phải thứ gì tốt.

Mạc Tiểu Bắc hung hăng mắng một câu.

- Được rồi, cũng không cần chấp nhặt với người này.

Vương Tử Quân khoát tay dùng giọng ôn hòa nói với Mạc Tiểu Bắc.

- Chuyện này không thể tính như vậy được.

Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nàng xiết chặt nắm đấm nói.

- Người ta thích thì cứ mặc kệ, thích làm gì cứ làm, Lưu Siêu Cử bày ra trò gì cũng được, mặc kệ không cần quan tâm là xong.

Vương Tử Quân nói rồi kéo Mạc Tiểu Bắc đi nhanh.

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, nàng biết rõ chồng mình là hạng người càng chiến càng mạnh, nhưng nàng cũng không thể nào không quan tâm đến sự việc này. Nàng nghĩ đến những lời nói của tên lái xe mà không khỏi hừ lạnh một tiếng, Lưu Siêu Cử kia đã không biết sống chết thì phải cho biết thế nào là lợi hại.

...

Đổng Quốc Khánh ngồi trong phòng làm việc, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn bảo thảo "Lợi dụng nền tảng học tập lý luận để tiến thêm một bước thúc đẩy công tác trong thành phố Đông Bộ" của phòng nghiên cứu chính sách, thế là cây bút trong tay liên tục hoạt động.

Đổng Quốc Khánh cực kỳ coi trọng hoạt động học tập lý luận do chính mình đề ra, dù là bất kỳ thứ gì có liên quan cũng được hắn xem là thuộc về mình. Thậm chí ngay cả một bản thảo phát biểu vài ba ý kiến cũng được hắn sửa đi sửa lại rất lâu.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Phùng Chí Trường chậm rãi đi vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Bí thư Đổng Quốc Khánh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phùng Chí Trường rồi nói:

- Chí Trường ngồi xuống trước đi, phần bản thảo này sắp được tôi sửa xong rồi.

Phùng Chí Trường tất nhiên sẽ không có chút dị nghị gì với lời nói của bí thư thị ủy, hắn ngồi xuống đối diện với Đổng Quốc Khánh, chờ bí thư Đổng sửa chữa bản thảo. Thư ký của Đổng Quốc Khánh cũng mở cửa đi vào dâng trà cho Phùng Chí Trường.

- Phòng nghiên cứu chính sách mỗi ngày chỉ biết đóng cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài không tưởng thì vẫn là không tưởng. Xem ra muốn có được bản thảo tốt, ít nhất cũng phải tăng cường rèn luyện với bọn họ.

Đổng Quốc Khánh đặt bản thảo đã được sửa tốt lên bàn, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói với Phùng Chí Trường.

Phùng Chí Trường cười cười nói:

- Xuống tuyến dưới rèn luyện cũng là một phương án bảo vệ đối với các vị xưa nay làm công tác văn phòng, tôi thấy nó là hoàn toàn có thể.

- Ừ, tôi sẽ nói với thư ký trưởng Đảng một câu, để anh ấy đưa người đi rèn luyện vào thời gian phù hợp, vì có lý luận thực tế mới có sức chiến đấu.

Đổng Quốc Khánh nói rồi dùng giọng không chút đếm xỉa hỏi:

- Chí Trường, bên phía khối chính quyền thế nào rồi?

- Vẫn là như vậy.

Phùng Chí Trường cũng không có gì che giấu, hắn dùng giọng có chút tức giận nói. Hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố, nhìn qua thì có vẻ cực kỳ tốt đẹp nhưng chính hắn mới là người biết ấm lạnh như thế nào. Tuy hắn là một lão cán bộ công tác lâu năm ở thành phố Đông Bộ, có tư cách mạnh mẽ, nhưng hắn giống như cảm thấy mình và khối chính quyền không hợp nhau. Hắn là phó chủ tịch thường vụ, là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở khối chính quyền thành phố, nhưng hắn cảm thấy mình ngoài việc nhận được chút tôn trọng, những phương diện khác căn bản không bằng một vị phó chủ tịch bình thường.

Vương Tử Quân có trưng cầu ý kiến của Phùng Chí Trường theo đúng tinh thần dân chủ trên một vài phương diện công tác, nhưng thực tế thì ý kiến của Phùng Chí Trường có cũng như không, nói một cách khó nghe thì người khác thải xú uế còn thơm hơn hắn, hoàn toàn rơi vào tình huống không được người ta nhìn thẳng. Nhưng đó vẫn là thứ có thể tiếp nhận được, điều làm hắn cảm thấy khó chịu chính là hắn có thể cảm giác được có số ít người thấy mình như thấy dịch bệnh, căn bản là cố gắng né tránh.

Đổng Quốc Khánh cũng không nổi giận nhìn những lời phàn nàn của Phùng Chí Trường, hắn đi ra khỏi ghế lãnh đạo, sau đó cầm điếu thuốc ném cho Phùng Chí Trường, lại châm lửa cho mình rồi nói:

- Chí Trường, sự việc gì cũng không phải làm một lần rồi xong, cứ từ từ mới phát triển được, tôi tin người cười cuối cùng mới là tốt nhất.

Phùng Chí Trường khẽ gật đầu mà không tiếp tục nói gì khác, Đổng Quốc Khánh nhìn bộ dạng của Phùng Chí Trường, trong lòng rất không thoải mái. Hắn trước nay chưa từng hoài nghi về năng lực của người thuộc hạ này, nhưng bây giờ đối phương được mình phái đi trộn lẫn vào hàng ngũ của đối phương lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn sao có thể vui cho được?

- Chí Trường, chủ tịch Quốc Lĩnh thế nào?

Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chờ mong hỏi Phùng Chí Trường.

Phùng Chí Trường miễn cưỡng cười nói:

- Chủ tịch Quốc Lĩnh tuy không tỏ ra bất mãn vì chủ tịch Vương đề bạt Trương Thông, thế nhưng có thể thấy anh ta đang cố gắng giữ khoảng cách với chúng ta.

- Cũng không sợ anh ta giữ khoảng cách, anh nên hoạt động nhiều hơn, cũng không nên chiến đấu một mình.

Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Tôi nghe nói tư chất của chủ tịch Quốc lĩnh mạnh hơn Trương Thông rất nhiều.

- Bí thư Đổng, Tôn Quốc Lĩnh có thái độ rất mập mờ, có thể thấy hắn ta không muốn đắc tọi với Vương Tử Quân.

Phùng Chí Trường vừa nói vừa thở dài, hắn biết rất rõ trạng thái của mình. Vương Tử Quân, là người cực kỳ có uy tín ở trong khối chính quyền thành phố, điều này làm cho các vị phó chủ tịch đều có thái độ mập mờ, dù thấy Trương Thông cản đường phát triển của Tôn Quốc Lĩnh cũng không ai lên tiếng để phát sinh xung đột với Vương Tử Quân. Điều này giống như một tảng đá trong lòng Phùng Chí Trường, hắn càng thêm bức bối.

- Chí Trường, anh nên đẩy manh liên lạc, nước chảy đá mòn, thử nhiều lần thế nào cũng sẽ sinh ra hiệu quả.

Đổng Quốc Khánh cười cười rồi thay đổi chủ đề:

- Chiếc ghế thư ký trưởng Văn phòng khối chính quyền đã để trống một thời gian, anh có nhân tuyển nào không?

Nắm lấy vi trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố? Đây là một ý kiến hay nhưng có thể thành sao? Vương Tử Quân nếu vì chuyện này mà cứng nhắc với Đổng Quốc Khánh, rất có thể Đổng Quốc Khánh sẽ rơi vào tình huống khắp người đầy bùn đất.

- Lý Cẩm Hồ là người theo chân Vương Tử Quân từ huyện Lô Bắc đến thành phố Đông Bộ, hơn nữa lý lịch không thấp.

Phùng Chí Trường cũng không trực tiếp trả lời Đổng Quốc Khánh, hắn trực tiếp nói rõ ràng vấn đề, chính là Vương Tử Quân sẽ không bao giờ buông tay ở sự kiện này.

Đổng Quốc Khánh nở nụ cười tự tin nói:

- Chí Trường, có một số việc có thể bày lên mặt bàn để nói rõ ràng, ví dụ như Lý Cẩm Hồ đến thành phố Đông Bộ chưa quá lâu, Vương Tử Quân dù muốn đẩy Lý Cẩm Hồ lên vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, nhưng cũng không thể nào mang tiếng dùng người không khách quan được, nhiều ít gì cũng có chút cấm kỵ.

Phùng Chí Trường tuy cảm thấy không ổn nhưng cũng hiểu Đổng Quốc Khánh cũng không phải vô duyên vô cớ khi nhắc đến vấn đề này. Nếu như sắp xếp người nhà của mình vào vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, như vậy sẽ là một vật cản rất mạnh cho Vương Tử Quân, cuộc sống của hắn ở khối chính quyền thành phố cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Bí thư Đổng, Lưu Siêu Cử của công ty Lập Phong đến!

Khi hai người Đổng Quốc Khánh và Phùng Chí Trường đang nói chuyện với nhau thì chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của viên thư ký.

- Nói anh ta chờ một lát.

Đổng Quốc Khánh nói xong thì cúp điện thoại, hắn nói với Phùng Chí Trường:

- Có một vài người thật sự không biết lượng sức mình.

Phùng Chí Trường biết rõ người không biết lượng sức mình trong lời nói của bí thư Đổng Quốc Khánh là ai, hắn cũng không có cảm tình gì với Lưu Siêu Cử, thế nên chỉ lạnh lùng cười nói:

- Bí thư Đổng nói rất đúng, tôi cảm thấy một người như Lưu Siêu Cử nên dạy cho bài học.

- Đúng vậy, chẳng qua nhiều người vì nể mặt nên không ra tay, lúc này làm cho loại tôm tép nhãi nhép này càng thêm càn rỡ.

Đổng Quốc Khánh gõ gõ ngón tay xuống bàn rồi nói tiếp:

- Nhưng đôi khi cũng cần dùng những loại người này.

- Bí thư Đổng, ngài chuẩn bị đến chúc mừng đại thọ của mẹ Lưu Siêu Cử sao?

Phùng Chí Trường đưa mắt nhìn bí thư Đổng rồi trầm giọng nói.

- Vì sao không đi? Tôi cũng không phải đến vì hướng về phía Lưu Siêu Cử. Quân đoàn trưởng Lưu Triêu Phong chính là niềm kiêu ngạo của thành phố Đông Bộ, đảng ủy chính quyền chúng ta cũng nên quan tâm đến gia đình quân nhân chứ?

Đổng Quốc Khánh vẫn nở nụ cười sáng lạn, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.

Phùng Chí Trường dù đang gật nhưng trong lòng lại hiểu chiêu thức này của Đổng Quốc Khánh là hướng về phía Vương Tử Quân. Nếu như nói Lưu Siêu Cử không mời Vương Tử Quân rõ ràng là hành vi châu chấu đá xe không biết tự lượng sức, như vậy hành vi Đổng Quốc Khánh đến trợ giúp thì lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, sẽ đem đến tổn thương không nhỏ với uy vọng của Vương Tử Quân.

Dù Đổng Quốc Khánh làm như vậy rõ ràng là không hay nhưng Phùng Chí Trường cũng không nói ra, thật ra hắn cũng hiểu được tâm tình của Đổng Quốc Khánh. Có một người trợ thủ quá mạnh như Vương Tử Quân, có ai thoải mái đối mặt cho được?

Sau khi nói thêm vài câu thì Phùng Chí Trường rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, khi hắn đi qua phòng thư ký bên ngoài, Lưu Siêu Cử đứng chờ sẵn đã mỉm cười tiến lên đón chào:

- Chủ tịch Phùng, ngài kia là mừng thọ tám mươi của mẹ tôi, kính xin chủ tịch Phùng rút ra chút thời gian đến thôn chúng tôi uống vài ly rượu nhạt.

Phùng Chí Trường gật đầu nói:

- Nếu có thời gian thì nhất định sẽ đi qua.

- Cám ơn chủ tịch Phùng, anh tôi nói ngày kia sẽ quay về, anh của tôi rất tình nguyện được thân cận với các vị lãnh đạo.

Lưu Siêu Cử khẽ cười nói với Phùng Chí Trường.

- Tôi cũng rất muốn tâm sự nhiều hơn với quân đoàn trưởng Lưu.

Phùng Chí Trường nói rồi chỉ vào phòng của Đổng Quốc Khánh:

- Lúc này trong phòng bí thư Đổng cũng không có người, anh Lưu nên tranh thủ đi vào, nếu không lát nữa có người lại coi như hớ mất.

- Cám ơn chủ tịch Phùng chỉ điểm, tôi đi trước.

Lưu Siêu Cử nói với Phùng Chí Trường, sau đó nhanh chóng đi vào phòng của Đổng Quốc Khánh.

Phùng Chí Trường nhìn Lưu Siêu Cử đi vào mà trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, khi hắn đi về phía khu văn phòng khối chính quyền thành phố thì thấy một chiếc xe dừng lại cách đó không xa.

Phùng Chí Trường nhìn qua biển số xe rồi dừng lại, hắn biết rõ Vương Tử Quân có lẽ đã thấy mình, như vậy không bằng tiến lên chào hỏi vài câu.

- Chủ tịch Vương, anh vừa đi đâu về sao?

Phùng Chí Trường quả nhiên đoán không sai, khi hắn vừa dừng lại thì Vương Tử Quân đã từ trong xe đi ra, lúc này trên gương mặt chủ tịch Vương có một nụ cười rất tươi vui.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- À, đến đi một vòng ở khu quy hoạch kỹ thuật cao. Chủ tịch Phùng, bây giờ các thành phố đang nắm chặt phát triển kinh tế, áp lực của chúng ta cũng không phải nhỏ.

- Đúng vậy, hai ngày trước tôi có lên tỉnh họp, nghe nói lãnh đạo tỉnh ủy đang cố gắng đặt nặng trọng trách cho các thành phố trong tỉnh.

Phùng Chí Trường nói vài câu ngoài lề, sau đó khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói hai ngày nữa Lưu Triêu Phong sẽ quay về.

Vương Tử Quân cười cười khoát tay nói:

- Trở về thì trở về, nơi dây dù sao cũng là quê hương của người ta, chẳng lẽ chúng ta còn quản xem người ta có về hay không nữa sao?

Thật ra Phùng Chí Trường nói ra thông tin này cũng có chút hối hận, nhưng hắn thấy vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, trong lòng thầm suy xét đến vài phương diện liên quan. Đúng lúc hắn đang không biết nên trả lời Vương Tử Quân như thế nào cho phải thì hai người đi đến bậc thang, hắn cười cười với Vương Tử Quân như gặp đại xá, sau đó vội vàng đi về phía phòng làm việc của mình.

- Chủ tịch Vương, hình như sự kiện Lưu Triêu Phong quay về đã có ảnh hưởng không nhỏ.

Triệu Quốc Lương đi theo sau lưng Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Có người muốn biến chuyện này từ nhỏ thành lớn, cố gắng tìm thể diện cho mình, chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ là được.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay, hắn cầm một bản văn kiện xem xét, đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên.

Dù lúc này điện thoại vẫn rất đắt nhưng Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, hắn có hai chiếc điện thoại, tất nhiên chiếc điện thoại được công bố số ra bên ngoài nằm trong tay của Triệu Quốc Lương, trên người chính là chiếc điện thoại riêng của hắn.

Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân lấy điện thoại từ trong túi quần ra, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo. Khi hắn chậm rãi đóng cửa phòng thì trong điện thoại của Vương Tử Quân vang lên giọng Mạc Tiểu Bắc:

- Tử Quân, em đã đến thôn Đỗ Gia Khẩu.

- À, em đến gặp Đỗ lão gia tử, nói ông Đỗ cũng không cần cố gắng chuẩn bị gì cả, chỉ cần tìm một chỗ râm mát là được.

Vương Tử Quân khẽ nói vào trong điện thoại.

- Em biết rồi.

Mạc Tiểu Bắc nói xong thì cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nghe âm thanh ở đầu dây bên kia mà cười có chút bất đắc dĩ, bình thường Mạc Tiểu Bắc cũng không phải là người thích nói chuyện tình yêu, khi gọi điện thoại lại càng là như vậy, ngoài nói những lời cần thiết thì nàng sẽ không chịu nói nửa lời tình cảm.

Vương Tử Quân trước đó đã chuẩn bị cho Lý Cẩm Hồ đến xem xét hành trình ở thôn Đỗ Gia Khẩu, lại không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại thich lo liệu chuyện này. Khi Vương Tử Quân phản đối, bình thường chỉ cần hắn phản đối thì Mạc Tiểu Bắc sẽ không tiếp tục kiên trì ý kiến của mình, nhưng lúc này lại không quan tâm, lại dùng giọng hùng hồn nói mình sẽ giúp ông xử lý vụ này, coi như tận hiếu.

Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì cũng không biết nói gì hơn, thế cho nên mới cho nàng đi xử lý sự việc. Hắn xem như đã trúng mỹ nhân kế, sáng nay mới chợt nhớ mình không nên giao việc như vậy cho nàng, nhưng bây giờ cũng không kịp đổi ý, khi hắn thức dậy vào lúc sáng sớm thì chỉ thấy có một tờ giấy trên đầu giường mà thôi.

Vương lão gia tử dạo này càng ngày càng nhàn rỗi, biệt thự ở khu nhà thường ủy tỉnh ủy đã biến thành một nông trường. Hơn nữa mỗi lần lão làm gì đều phải cực kỳ thực chất, làm sao cho tốt nhất, đàng hoàng nhất, thế nên lúc nào cũng chạy ra chăm sóc vườn rau dù không có quá nhiều việc để làm. Mỗi lần Mạc Tiểu Bắc về nhà thì ông cụ lại hào hứng cùng nàng lao động.

Trước đó Vương Tử Quân thường ở bên cạnh quan sát Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn nàng mặc một bộ trang phục thể thao đứng nói chuyện với Vương lão gia tử. Mạc Tiểu Bắc ngửi được mùi bùn đất trong không khí, lại cuốc xới đất rất tự nhiên, căn bản không có chút luống cuống giống như an nhàn sung sướng từ nhỏ. Nàng nói chuyện với ông cụ cũng rất vui vẻ, tư duy nhanh nhẹn, tuy có vài lời bình nhưng lại rất lễ phép, cũng có thể khách khí nhưng lại rất kiên định với những quan điểm của chính mình. Điều này không khỏi làm cho Vương lão gia tử phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác, một già một trẻ nói chuyện phiếm với nhau, lại cùng chăm xới cho một luống cải trắng, khá hòa thuận vui vẻ.

Nếu nhìn từ điểm này thì Mạc Tiểu Bắc đã dung nhập vào gia tộc họ Vương, hơn nữa vì được Vương lão gia tử sủng ái nên dần dà cũng là một thế lực mới.

- Thôi thì để cho cô ấy xử lý, dù ông nội có không hài lòng thì cũng chỉ có thể nở nụ cười mà thôi.

Vương Tử Quân nghĩ đến trạng thái sủng ái và dung túng của ông nội mình với Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ cười và lắc đầu.

Khí trời nóng bức làm cho người ta cực kỳ bực bội, nhưng hai ngày qua Vương Tử Quân lại rất thoải mái. Hắn có Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh, hắn cảm thấy rất an tâm, rất sảng khoái. Những ngày qua ngoài trường hợp phải đi dự họp, hắn đều tình nguyện về nhà dùng cơm.

Hai ngày qua Mạc Tiểu Bắc cũng rất vui vẻ, tràn đầy sức sống, cực kỳ quyến rũ, điều này không khỏi làm cho hắn mỗi lần thấy nàng đều sinh ra ý nghĩ muốn dùng nghiêm hình bức cung, muốn giở trò quỷ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của nàng, hắn đều cố gắng áp chế cảm xúc bừng bừng của mình.

Thời gian trôi qua khá nhanh, lại một ngày trôi qa, Lý Cẩm Hồ nhìn mặt trời xuống núi mà cảm khái, chợt nghe thấy có người nói:

- Thư ký trưởng Lý, lúc này đang là hoàng hôn, anh đang cảm khái gì vậy?

Lý Cẩm Hồ quay đầu nhìn và phát hiện người đến là Chúc Vu Bình, thế là hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón:

- Bí thư Chúc, vừa rồi tôi viết vài bản thảo, cảm thấy bầu không khí quá trầm trọng, thế cho nên ra đây hít thở không khí.

Chúc Vu Bình cười ha hả nói:

- Cẩm Hồ, anh rõ ràng là ngọc thụ lâm phong, thật sự giống như thi nhân trên tivi, tôi còn tưởng rằng thư ký trưởng Lý chính là một nhà thơ ấy chứ.

- Anh nói vậy là quá khen ngợi tôi rồi, tôi có độ nặng thế nào thì tự hiểu lấy, nếu anh phân phó tôi viết bản thảo thì còn có thể, nhưng nếu anh bắt tôi ngâm thơ thì đúng là bất đắc dĩ, cực kỳ xấu hổ.

Lý Cẩm Hồ cười tươi nói rồi tràn đầy tôn trọng Chúc Vu Bình.

Chúc Vu Bình cười ha hả, hắn cười nói với Lý Cẩm Hồ về mong ước thời còn bé muốn làm thi nhân, sua đó cười nói:

- Thư ký trưởng Lý, tôi hỏi an một chuyện, anh phải trả lời thành thật đấy nhé?

- Tôi trước nay luôn trung thành với tổ chức, bí thư Chúc anh có gì cứ hỏi.

Lý Cẩm Hồ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Vu Bình, hắn vội vàng trầm giọng đáp.

- Cẩm Hồ, ngày mai sẽ là đại thọ tám mươi tuổi của mẹ Lưu Siêu Cử, tôi cũng nhận được giấy mời, không hiểu chủ tịch Vương có thái độ gì với chuyện này không?

Chúc Vu Bình có chút trầm ngâm, sau đó nói.

- Nếu là người khác thì Lý Cẩm Hồ sẽ nói muốn tìm hiểu thái độ của chủ tịch Vương, như vậy thì phải đ hỏi chủ tịch Vương, nhưng đối với Chúc Vu Bình thì hắn lại không thể như vậy. Tuy hắn là tâm phúc của Vương Tử Quân thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng phó bí thư Chúc Vu Bình, hơn nữa hắn cũng hiểu bí thư Chúc hỏi như vậy là có ý nghĩa gì.

Chúc Vu Bình công tác ở thành phố Đông Bộ lâu năm, hẳn phải có liên lạc với Lưu Triêu Phong. Tuy hắn cũng chướng mắt với Lưu Siêu Cử, thế nhưng cũng không đại biểu rằng hắn sẽ bỏ qua mối quan hệ với Lưu Triêu Phong. Có câu thêm bạn sẽ có nhiều đường để đi, bây giờ Chúc Vu Bình thăm dò ý kiến của Chúc Vu Bình, điều này nói rõ là bí thư Chúc đang rất dơ dự bất định ở phương diện này.

Lý Cẩm Hồ thật sự đoán không sai, Chúc Vu Bình đang do dự xem mình có nên đi hay không, nhưng trong lú do dự hắn cũng cho ra quyết định của mình, đó là nếu Vương Tử Quân phản cảm với chuyện này, như vậy chính hắn cũng không đi. Tuy Lưu Triêu Phong có sức ảnh hưởng ở một vài phương diện, nhưng ở thành phố Đông Bộ, dù sao thì hắn cũng không có cách nào so sánh với Vương Tử Quân.

Thế nhưng Chúc Vu Bình lại không dám trực tiếp hỏi Vương Tử Quân về vấn đề này, nếu như đặt câu hỏi thì Vương Tử Quân sẽ không nói chắc chắn, sẽ nói anh cứ đi. Vì thế lúc này hắn tìm đến gặp Lý Cẩm Hồ, hy vọng có thể biết rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân từ trong miệng của Lý Cẩm Hồ.

Lý Cẩm Hồ trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Bí thư Chúc, chủ tịch Vương cũng không quan tâm đến chuyện này. Hơn nữa anh ấy nói đây chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt của đám tôm tép, căn bản không quan tâm đến.

- Chủ tịch Vương thật sự nói như vậy sao?

Chúc Vu Bình thật sự cảm thấy có vài phần may mắn, nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy câu hỏi của mình có vài phần có vấn đề.

- Thật sự là như vậy, chẳng lẽ tôi còn dám gạt ngài sao?

Lý Cẩm Hồ cười ha hả nói tiếp:

- Bí thư Chúc, tôi cảm thấy ngài không nên đặt nặng chuyện này, Lưu Siêu Cử là người có thể đánh đồng với chủ tịch Vương được sao?

- Tất nhiên rồi.

Chúc Vu Bình nhận được đáp án thì cực kỳ vui sướng, hắn vỗ vỗ vai Lý Cẩm Hồ rồi nói:

- Cẩm Hồ, khi nào rảnh rỗi thì hai chúng ta uống vài ly.

- Bí thư Chúc, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chờ lời kêu gọi từ ngài. Có câu theo chân phòng tổ chức thì càng ngày càng phát triển, tôi đi theo phó bí thư chủ khảo tổ chức, không phải sẽ tiến về phía trước như sao chổi à?

Lý Cẩm Hồ thở dài một hơi, sau đó vừa cười vừa nói lời nịnh nọt Chúc Vu Bình.

- À, đây là khẳng định, đến lúc đó anh cũng đừng trách gió lớn từ người tôi thổi anh bay đi xa. Được rồi, hôm nay tôi còn một bữa tiệc tiếp đãi, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau tâm sự.

Chúc Vu Bình vỗ vỗ vai Lý Cẩm Hồ, sau đó cười ha hả đi về phía xa.

Sau khi Chúc Vu Bình đi, tâm tư của Lý Cẩm Hồ cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Hắn chuẩn bị bỏ đi thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, thấy người gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình, thế là nhanh chóng lên tiếng:

- Chào trưởng phòng Triệu, tôi là Lý Cẩm Hồ.

- Thư ký trưởng Cẩm Hồ, bây giờ anh có rảnh không? Nếu có rảnh thì anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Triệu Thúy Bình nói xong thì cúp điện thoại, nhưng Lý Cẩm Hồ có thể cảm nhận được câu hỏi của trưởng phòng Triệu có lẽ cũng giống như của phó bí thư Chúc Vu Bình vừa rồi.

Hai ngày qua Lưu Siêu Cử rất bận rộn, có thể nói là cả ngày chìm đắm trong hưng phấn. Đại sự mừng thọ tám mươi của mẹ hắn là thật không phải giả, nhưng thông qua sự kiện này để kiếm về thể diện cho mình chính là quan trọng nhất.

Sau sự kiện bị Vương Tử Quân tập kích thì công ty bất động sản Lập Phong thật sự khốn khổ khốn nạn, không những bị cướp đi vài hạng mục, thậm chí vài hạng mục đã bàn bạc hợp đồng cũng coi như mất. Lần này hắn muốn lợi dụng ngày mừng thọ để kéo anh ruột quay về, đó chính là thời cơ để hắn phơi bày năng lượng của mình với đám người kia.

Hơn nữa điều là cho Lưu Siêu Cử cảm thấy rất hưng phấn chính là bí thư Đổng Quốc Khánh cũng đồng ý sẽ đến tham gia tiệc mừng đại thọ của mẹ mình. Tuy khi hắn cho ra quyết định này thì đã đoán chắc bí thư Đổng Quốc Khánh sẽ đến, thế nhưng khi Đổng Quốc Khánh cho ra lời hứa hẹn thì tâm tình của hắn cũng nhanh chóng giảm căng thăng hơn một nửa.

Dựa vào quan hệ của anh trai Lưu Siêu Cử, Đổng Quốc Khánh muốn đến thì Phạm Bằng Phi và La Kiến Cường cũng đến đến, còn những người khác thì Lưu Siêu Cử cũng đã tính là căn bản không đến nhiều. Sự kiện lần này có thể nói là chuyện lớn xảy ra ở thành phố Đông Bộ, người khác không đến sẽ không có vấn đề, thế nhưng dù thế nào thì chủ tịch Vương kia cũng rất không thoải mái.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Lưu Siêu Cử, hắn nhìn vào dãy số hiện lên trên điện thoại, sau đó đang nằm nghiêng chợt đứng lên, lại cung kính nói:

- Anh, em là Siêu Cử.

- Siêu Cử, cậu đang ở đâu vậy?

Trong điện thoại vang lên một giọng nam rất trầm, âm thanh này truyền thẳng vào trong tai Lưu Siêu Cử.

- Anh, em còn ở chỗ nào nữa, em đang ở nhà.

Lưu Siêu Cử cười ha hả dùng giọng thân thiết nói.

- Vậy thì tốt rồi, sức khỏe của mẹ thế nào?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của Lưu Triêu Phong.

- Sức khỏe của mẹ rất tốt, hôm nay nghe nói anh đưa Tiểu Hổ đến thì rất vui vẻ, ăn được cả chén cơm. Hì hì, nếu không phải chúng em cố gắng ngăn cản, chỉ sợ mẹ sẽ ra mặt làm cho anh một lồng bánh bao.

- Mẹ khỏe là tốt rồi. Siêu Cử, anh em chúng ta đã làm cho mẹ khổ nhiều, những năm qua tôi lại luôn ở bên ngoài, căn bản là nhờ cậu ở nhà chăm sóc mẹ.

Đầu bên kia vang lên giọng nói tràn đầy tình cảm của Lưu Triêu Phong.

Lưu Siêu Cử nghe thấy anh trai nói như vậy thì thật sự rất thoải mái, hắn có thói quen vung một tay lên, hắn cũng không quan tâm đến tình huống anh mình có thấy được không, hắn dùng giọng không quá quan tâm nói:

- Anh, xem anh nói kìa, mẹ chính là anh em chúng ta cùng quan tâm chăm sóc, cũng không phải chỉ có một mình em.

- Đúng rồi, mai là ngày vui, chúng ta cần phải vui vẻ lên, anh về thì càng thêm vui hơn.

- Đúng vậy, mai là ngày vui. Đúng rồi Siêu Cử, ngày mai là đại thọ tám mươi của mẹ, ý của tôi là mời vài người bạn thân là được, cũng đừng làm gì khác quá rềnh rang, chung quy cũng chỉ là chuyện trong nhà mà thôi.

Lưu Triêu Phong nói cười trong điện thoại rồi trầm giọng dặn dò.

Lưu Siêu Cử có thể nói đã chuẩn bị rất kỹ về vấn đề này, hắn lập tức bày ra bộ dạng vô tội nói:

- Anh, chuyện này không cần anh nói thì em cũng biết rất rõ, nhưng không biết là kẻ nào để lộ tin tức mừng thọ ra ngoài, kết quả không phải chỉ lãnh đạo huyện biết rõ, ngay cả bí thư Đổng cũng gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ đến chúc thọ mẹ. Em đây rất muốn từ chối khéo, nhưng đối phương rất quyết tâm, em cũng chịu thôi. Anh à, uy tín của anh đã bộc lộ quá rõ ràng và mạnh mẽ, nếu muốn yên tĩnh thì thật sự là hơi khó.

Lưu Triêu Phong chợt trầm ngâm, sau đó cũng không nói gì thêm. Lưu Siêu Cử vội vàng nói:

- Anh, chuyện này em cũng không biết nói gì hơn, cũng không biết bọn họ làm sao mà biết được...

- Siêu Cử, việc này tôi cũng không trách cậu, trên hộ khẩu có ghi rõ ngày sinh, người ta muốn biết thì rất dễ dàng.

Lưu Triêu Phong khẽ cười giải thích với Lưu Siêu Cử.

Lưu Siêu Cử nghe thấy anh trai giải thích như vậy thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ, hắn tranh thủ thời gian nói:

- Em cũng nghĩ đến khả năng này.

- Bí thư Đổng muốn đến thì chúng ta sẽ hoan nghênh. Năm xưa khi anh ấy làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, tôi cũng từng uống rượu với anh ấy hai lần. Người này khá mạnh mẽ, cũng khá hiện thực, vì thế cậu nên thay mặt tôi chào hỏi một tiếng, nói anh ấy một tiếng, mong anh ấy thông báo xuống bên dưới, cũng đừng nên đến quá nhiều người.

Lưu Siêu Cử thật sự cảm thấy không vui với ý kiến của anh mình, thế nhưng hắn cũng biết nhiều người đến chúc thọ anh mình, tất cả cũng là vì nể mặt Lưu Triêu Phong mà thôi. Có câu tướng xa không nhận lệnh vua, anh mình công tác ở xa, bây giờ quay về gặp mặt người ta cũng chỉ có thể nhận biết một chút mà thôi.

- Anh cứ yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ làm thật tốt, căn bản không làm khó anh.

- Vậy thì tốt rồi.

Lưu Triêu Phong nói thêm hai câu thì cúp điện thoại.

- Nhị thúc.

Khi Lưu Siêu Cử cúp điện thoại và thầm nghĩ đến tình huống rầm rộ vào ngày mai, Lưu Chí Bân chợt chạy đến.

- Có việc gì?

Lưu Siêu Cử nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân rồi dùng giọng tùy ý hỏi.

- Nhị thúc, đoàn kịch của tỉnh đã đến, chú xem nên sắp xếp bọn họ đi đâu đây?

Lưu Chí Bân chỉ về phía một chiếc xe cách đó không xa rồi khẽ hỏi.

- Những chuyện này mà cậu cũng phải hỏi tôi sao? Sắp xếp chỗ nào mà chẳng được. Sau này những chuyện lặt vặt thế này cũng không cần hỏi tôi, bố và ông cậu đang có chuyện cần, sao cậu không đến mà hỏi bọn họ?

- Ôi, Nhị thúc, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, nhưng đây cũng không phải là cháu đề phòng các vấn đề có thể xảy ra sao?

Lưu Chí Bân cười hì hì, sau đó nhanh chóng chạy đi. Lưu Siêu Cử nhìn bộ dạng của Lưu Chí Bân thì khẽ nở nụ cười.

- Nhị ca, nghe nói anh mời mọi người, anh có mời Vương Tử Quân kia kia không?

Lưu Siêu Trì cầm một miếng dưa hấu lớn, hắn vừa ăn vừa cười nói với Lưu Siêu Cử.

Lưu Siêu Cử thật sự không ưa đứa em cả ngày chỉ biết ăn chơi của mình, nhưng dù hắn có không ưa thì cũng không thể thay đổi được sự thật đây là em mình. Vì thế dù hắn có không thích thì cũng chỉ hừ một tiếng nói:

- Có chuyện gì sao?

- Anh, anh không mời hắn thì quá đúng. Con bà nó, tiểu tử này làm việc quá mức, ngày hôm đó em đuổi bắt được vài con thỏ hoang định cho hắn làm món nhắm rượu, không ngờ đối phương lại không tiếp nhận tình cảm, còn mắng cho một chặp. Con bà nó, cũng không soi gương xem mình là ai, tưởng rằng mình là chủ tịch thành phố thì không ai dám động vào sao?

Lưu Siêu Trì vừa nói vừa nhổ hạt dưa dấu ra ngoài.

Lưu Siêu Cử hừ một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Chuyện này cậu cũng đừng quan tâm. À, đúng rồi, Tứ đệ, cậu cũng không còn nhỏ tuổi, cũng nên quan tâm đến sự việc trong nhà. Mẹ đã đến ngày mừng thọ tám mươi, cậu cũng không nên đặt tất cả việc lớn việc nhỏ lên người tôi, cậu cũng nên sang kia giúp một tay là vừa.

- Vâng.

Lưu Siêu Trì dù là người kiêu ngạo không nghe lời ai, thế nhưng hắn vẫn sợ hãi Nhị ca của mình, dù sao thì Lưu Siêu Cử cũng là người cho hắn tiền.

Có câu ăn thịt uống rượu của người thì miệng ngắn lại, Lưu Siêu Trì thường xuyên xin tiền của Lưu Siêu Cử, tất nhiên sẽ không nói được lời nào hay.

Lưu Siêu Cử nhìn Lưu Siêu Trì bỏ đi mà ánh mắt nhìn về phía mặt trời chiều, nhìn hình bóng vàng rực mà tâm tình hắn chợt tốt hẳn lên. Người nghèo có cách sống của người nghèo, người giàu có phương pháp của người giàu, mai sẽ là ngày tốt lành, hắn thật sự rất chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.