Bí Thư Trùng Sinh

Chương 532: Chương 532: Trong triều có người làm quan, anh là Thượng Phương Bảo Kiếm của tôi




Vương Tử Quân nhìn mặt trời sáng sớm chậm rãi bay lên, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, sau đó đi đến ôm lấy sau lưng nàng nói:

- Hôm nay thật sự là ngày tốt lành, để ôm mặt trời của anh một cái.

Mạc Tiểu Bắc đánh lên tay của Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười như hoa tươi nói:

- Chồng, anh thật đáng ghét, lúc này trời nóng mà anh lại nói em là mặt trời, như vậy là sao chứ? Em sẽ trừng phạt anh, hôm nay em chạy trước, không cho phép anh chạy theo.

Vương Tử Quân nghe âm thanh chán ngán của Mạc Tiểu Bắc, hắn chỉ có thể lắc đầu đầu hàng:

- Được, tuân theo chỉ thị của vợ, chạy.

- Khanh khách...

Mạc Tiểu Bắc cười khanh khách, nàng cất bước chạy về phía trước. Vương Tử Quân nhìn thân hình thướt tha của nàng, hắn nhớ đến tình huống điên cuồng tối qua, thế là trong lòng nóng lên, nhanh chóng chạy theo.

Vương Tử Quân thật sự có những ngày vui vẻ vì Mạc Tiểu Bắc được nghỉ phép, chỉ có duy nhất một điều không hoàn mỹ chính là Mạc Tiểu Bắc không thích cho hắn ngủ nướng. Mỗi ngày trời vừa sáng là nàng đã ghé lên người hắn, lại nhéo tai vạch mắt, phải đánh thức chủ tịch Vương dậy chạy bộ buổi sáng cho bằng được.

Dù là buổi sáng nhưng khí trời rất nóng, sau khi chạy quanh một vòng quanh ôcng viên trong khu nhà dành cho thường ủy thị ủy, chủ tịch Vương vừa rồi còn mở lời tán thưởng mặt trời trên không trung, bây giờ lại chuyển sang nguyền rủa.

- Phù, phù...

Sau khi chạy ba vòng thì cả người Vương Tử Quân ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc vẫn đang có vẻ rất thoải mái ở trước mặt rồi lớn tiếng nói:

- Báo cáo vợ, đã xong ba vòng, có được về nhà chưa?

Mạc Tiểu Bắc dừng bước, nàng xoay đầu cười cười với Vương Tử Quân, sau đó nàng móc khăn giúp hắn xoa mặt, lại cười nói:

- Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà tắm rửa.

Vương Tử Quân cảm nhận được khí tức mê người trên cơ thể Mạc Tiểu Bắc, hắn không nhịn được nói:

- Cùng nhau tắm nhé?

Gương mặt Mạc Tiểu Bắc có hơi đỏ lên, nàng dùng ánh mắt giận dỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó đi về phía trước như sao băng.

Vương Tử Quân về đến nhà và thoải mái tắm rửa, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là nguyện ước được tắm uyên ương không được như mong đợi.

- Chồng, em đi đón ông, hôm nay anh cũng đừng ra ngoài.

Khi Vương Tử Quân cảm thấy có chút tiếc nuối thì Mạc Tiểu Bắc mặc một trang phục bình thường nhìn giống như một cô gái trẻ đã mỉm cười nháy nháy mắt, ngay sau đó nàng nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Vương Tử Quân khẽ dặn dò:

- Đi đường chú ý một chút, nếu không thì cho Thần Bân đi cùng với em.

Mạc Tiểu Bắc lắc đầu nói:

- Anh cứ tin vào kỹ thuật của em, hơn nữa ông nội cũng không phải đến một mình.

Mạc Tiểu Bắc nói rồi leo lên một chiếc xe việt dã quân đội trong sân nhà, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, sau đó xe chạy ra khỏi nhà, rời khỏi khu thường ủy thị ủy.

Vương Tử Quân vốn muốn cùng đi đón ông với Mạc Tiểu Bắc, nhưng ông nội lại muốn hắn thành thật công tác, chỉ cần Mạc Tiểu Bắc đến đón là được. Sau khi đấu võ mồm với ông nội một lúc, Vương Tử Quân coi như bại trận, vì thế hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm việc, giao công tác đón ông cho Mạc Tiểu Bắc.

"Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh mình thật sự rất tuyệt!"

Vương Tử Quân có ý nghĩ này, hắn không khỏi khẽ lắc đầu. Đừng thấy những ngày qua Mạc Tiểu Bắc theo sát bên cạnh hắn và vui vẻ như một chú chim nhỏ mà lầm, hắn thật ra có quá nhiều công tác và căn bản cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh nàng. Mạc Tiểu Bắc là người thích yên tĩnh, cũng không thích kết giao với người khác, nếu nói nàng chuyển nghề thì căn bản không biết nên sắp xếp thế nào cho phải.

"Chẳng lẽ để nàng ở nhà làm một người vợ gương mẫu?"

Vương Tử Quân nghĩ đến sự thông minh của Mạc Tiểu Bắc, hắn lại thấy không đành lòng, lại vô thức lắc đầu.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì chiếc xe biển số thứ hai của thị ủy đã chạy đến bên cạnh, Triệu Quốc Lương nhanh chóng từ vị trí tay lái phụ đi xuống.

Triệu Quốc Lương nhận lấy cặp công văn trong tay Vương Tử Quân, sau đó hắn mở cửa xe, đợi lãnh đạo lên xe thì đóng cửa và leo lên vị trí tay lái phụ. Sau khi xe rời khỏi khu nhà thường ủy thị ủy, hắn mới khẽ hỏi:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi gặp thư ký trưởng Vương của văn phòng thị ủy, anh ấy hình như đang đi đến huyện Nhạc Huy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì, hắn biết rõ thư ký trưởng Vương trong lời nói của Triệu Quốc Lương là ai, đó là một bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh được điều đến từ ủy ban kế hoạch hóa gia đình thị ủy, là tâm phúc của Đổng Quốc Khánh. Lúc này thư ký trưởng Vương đi đến huyện Nhạc Huy, Vương Tử Quân không cần nghĩ cũng biết nó có ý nghĩa gì.

Sau khi xe dừng lại vững vàng ở trước khu văn phòng khối chính quyền thành phố, đúng lúc Đổng Quốc Khánh cũng bước xuống xe, Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh cũng không đi cách nhau quá xa, thế cho nên Vương Tử Quân nhanh chóng chui ra khỏi xe và nói:

- Chào buổi sáng, bí thư Đổng!

Vương Tử Quân từ trong xe chui ra, gương mặt hớn hở, hai tay trống trơn, đi về phía trước như chớp. Theo sau chính là Triệu Quốc Lương, tay cầm cặp công văn của chủ tịch Vương, còn mang theo cả ly trà. Triệu Quốc Lương là người không gầy, bộ dạng không quá khó coi, lại có thói quen hơi cúi đầu theo sát sau lưng Vương Tử Quân, vì thế mà nhìn qua càng thấy Vương Tử Quân cực kỳ khí khái, cực kỳ hiên ngang.

Không phải trước kia Đổng Quốc Khánh chưa từng gặp tình huống thế này, bình thường khi thấy hai người Vương Tử Quân và Triệu Quốc Lương thì hắn đều nói một câu mỉm cười chào hỏi. Nhưng lần này hắn lại đi về phía Vương Tử Quân, dù lúc này trong lòng hắn rất không thoải mái.

Vương Tử Quân vốn muốn đi lên lầu, thấy Đổng Quốc Khánh đi về phía mình thì cũng chỉ có thể tiến lên hai bước nghênh đón.

- Chủ tịch Tử Quân, gần đây thời tiết có hơi khô nóng, tôi nghe Đảng Hằng nói bây giờ hay có nhiều người bị cảm, anh cũng nên chú ý sức khỏe một chút, nếu bị cảm vào mùa hè thế này cũng không dễ chịu gì.

- Cám ơn bí thư Đổng đã quan tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.

Vương Tử Quân hàn huyên vài câu với Đổng Quốc Khánh, sau đó chợt nghe Đổng Quốc Khánh nói:

- Chủ tịch Tử Quân, hôm nay anh nên chú tâm một chút, anh Nhan ở huyện Nhạc Huy đã mở lời mời tôi vài lần, vừa vặn hôm nay cũng không có việc gì không thoát thân được, thế cho nên tôi sẽ đến chỗ anh ấy một chuyến.

Vương Tử Quân hiểu ý của Đổng Quốc Khánh, nhưng càng là như thế thì hắn càng tỏ ra điềm nhiên như không:

- Bí thư Đổng cứ yên tâm, ở nhà đã có tôi, nếu có chuyện gì không xử lý được tôi sẽ báo cáo cho anh ngay.

- À, vài ngày trước tôi cũng từng đến huyện Nhạc Huy, nơi đó có khá nhiều hồ nước mát mẻ, nếu bí thư Đổng làm xong chuyện chính sự, thuận tiện đi đến đó giải nhiệt cũng không tồi.

Đổng Quốc Khánh ngoài miệng liên tục ậm ừ, còn cố gắng nở nụ cười thể hiện bộ dạng cực kỳ vui vẻ:

- Có thể làm cho chủ tịch Vương lên tiếng khen ngợi thì nơi đó nhất định cũng sẽ làm tôi hứng thú, nếu có thời gian thì tôi nhất định sẽ đến.

Hai người nói vài câu chê cười, sau đó cũng tự nhiên tách ra, hai người đi về hai phía văn phòng khối chính quyền và thị ủy.

Triệu Quốc Lương luôn đi theo sau lưng Vương Tử Quân khi hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau, hắn nghe thấy bí thư Đổng nhắc đến huyện Nhạc Huy, trong lòng có chút tức giận. Đối với những người luôn đi theo bên cạnh Vương Tử Quân như Triệu Quốc Lương, bí thư Đổng nói như vậy không khác gì đang chọc giận Vương Tử Quân, nhưng dù hắn có tức giận thì cũng không thể nào và cũng chẳng có cách nào phản bác được.

- Chủ tịch Vương, nếu không thì tôi gọi điện thoại cho bí thư Chúc, để bọn họ đến thành phố Sơn Viên chạy hạng mục nhé?

Triệu Quốc Lương dù biết lúc này chính mình không nên mở miệng, thế nhưng hắn không nhịn được phải nói lời đề nghị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Quốc Lương đang dựng mày lên nói:

- Quốc Lương, thôi khỏi đi, chút chuyện nhỏ như vậy không cần đặt trong lòng.

Triệu Quốc Lương lúc này tuy cực kỳ không cam lòng, thế nhưng Vương Tử Quân đã nói như vậy thì hắn cũng không thể nào tùy tiện nghĩ kế. Hắn thầm thở dài, sau đó cùng Vương Tử Quân đi lên lầu, trong lòng có chút phàn nàn, có phải là lòng dạ của chủ tịch Vương quá rộng hay không?

Khi Vương Tử Quân lên lầu thì Trương Thông từ trên lầu bước xuống, khi thấy Vương Tử Quân đang đi lên lầu thì hắn có chút ngây người, sau đó trên mặt lại có chút mất tự nhiên:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý gọi điện thoại đến, nói là muốn đến thành phố Đông Bộ, tôi phải đi đón anh ấy.

Trương Thông nói đến đây thì giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn nói:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ không đến huyện Nhạc Huy, tôi đã sớm ném thư mời của Lưu Lão Nhị vào thùng rác rồi.

Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Thông rồi cười nói:

- Chủ tịch Trương, những chuyện nhỏ nhặt như vậy anh cũng đừng quá quan tâm, anh nên quan tâm đến những công tác của chính mình thì hơn.

Trương Thông nhì phản ứng nhàn nhạt của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy cảm xúc bất an, với kinh nghiệm trước nay liên hệ với Vương Tử Quân, vị chủ tịch Vương này cực kỳ cao tay và lại bình dị gần gũi, hòa ái thân thiện, nhưng nếu tiếp xúc sâu sẽ cảm thấy đây là một tổ ong vò vẽ cực kỳ hiếm có.

Khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ làm phó chủ tịch, rất nhiều người cảm thấy dễ ép người này, vì dù sao hắn cũng còn quá trẻ. Nhưng không ngờ hắn ngồi xuống đúng vị trí và nhanh chóng làm cho mọi người tin phục, có vài cựu chiến binh dù thế nào cũng không hiểu rõ vì sao Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà có uy tín cao như thế? Nhưng không bao lâu thì cả thành phố Đông Bộ đã biết: Đừng xem thường chủ tịch Vương trẻ tuổi, nhưng vị chủ tịch này ra tay cực kỳ mạnh mẽ và lão luyện, kết quả luôn luôn làm người ta phải sợ hãi. Lý Khang Lộ thì thế nào, Nhâm Xương Bình thì thế nào? Không phải đám người này đã bị chủ tịch Vương thu thập sao?

Phải nói là chủ tịch Vương tiến lên làm chủ tịch thành phố càng làm cho người ta lưu hành một câu: Ức hiếp người già không ức hiếp trẻ nhỏ, ý nghĩa là đắc tội ai cũng được đừng đắc tội người còn trẻ. Ai có thể nói rõ tương lai của người còn trẻ? Nếu gặp đúng thời cơ không phải sẽ phát triển như diều gặp gió sao? Vương Tử Quân còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thành phố, đây là một sự thật có thể chứng minh câu nói trên.

Khi quan viên thăng chức thì người ta thường dùng một chữ: Bò, là một động từ miêu tả sinh động, nhưng nếu dùng nó trên người Vương Tử Quân sẽ không phù hợp, vì đối với hắn phải là chữ: Bay. Hơn nữa đám người thành phố Đông Bộ cũng hiểu Vương Tử Quân còn có thể thừa thế mà bay lên rất cao rất xa, vị trí chủ tịch chỉ là một sân bay trên đường làm quan của hắn, chức vụ cao cấp hơn còn đang chờ hắn ở phía trước.

Chính vì vậy mà đám chính khách ngày thường hoạt động giữa bí thư Đổng Quốc Khánh và chủ tịch Vương Tử Quân, trong lòng bọn họ cũng không quá sợ hãi với Đổng Quốc Khánh, lại cực kỳ kiêng kỵ Vương Tử Quân. Thậm chí có vài người thân cận với Đổng Quốc Khánh chỉ hận mình không thể biến thành Thổ Hành Tôn để chui vào trong đất, thế nhưng khi thấy phòng làm việc của chủ tịch Vương, cũng không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn tiếp cận.

Điều làm cho Trương Thông cảm thấy vui mừng chính là thông qua con đường liên tục cố gắng thì mình đã dung nhâp vào trong tầm mắt của chủ tịch Vương. Chỉ là trên quan trường có rất nhiều chuyện xấu xảy ra, giống như chiến tranh chỉ thay đổi trong chớp mắ, vào đúng thời điểm mấu chốt nếu như mình làm cho chủ tịch Vương mất hứng, như vậy rất có thể kiếm củi ba năm đốt cháy trong một giờ, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Chủ tịch Vương, lần này nếu không phải trưởng phòng Lý gọi điện thoại nói còn có vài vị lãnh đạo ban ngành trên tỉnh đi theo, tôi cũng sẽ tuyệt đối không đi đón, lúc này tôi đi cũng chỉ là...Muốn giữ chút thể diện cho anh ấy mà thôi.

- Cũng có lãnh đạo ban ngành trên tỉnh xuống nữa sao?

Vương Tử Quân thật sự không quan tâm đến lời giải thích của Trương Thông, hắn thật sự có chút nhíu mày.

- À, nghe nói đến đây khá nhiều, tôi còn nghe nói có một phó chủ tịch tỉnh đến Đông Bộ, nhưng đó là vị phó chủ tịch nào thì tôi căn bản không biết.

Trương Thông thấy Vương Tử Quân hỏi thăm cẩn thận thì trong lòng có chút lo lắng.

Triệu Quốc Lương khẽ nhíu mày, tuy hắn chỉ là thư ký nhưng là thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên mưa dầm thấm đất, hắn cũng hiểu rõ nhiều quy củ trên quan trường. Nếu thật sự giống như những lời của Trương Thông, nếu một vị phó chủ tịch tỉnh đến thành phố Đông Bộ mà không nói lời mời với Vương Tử Quân, như vậy chủ tịch Vương sẽ khá mất mặt.

Trương Thông giống như cũng nghĩ đến điểm này, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân bằng ánh mắt càng có thêm vài phần không yên. Khi hắn đang cực kỳ do dự thì Vương Tử Quân lại phất tay nói:

- Được, tôi biết rồi, anh tranh thủ thời gian đi thôi.

...

Thôn Đường Lưu chính là một thôn nhỏ trong huyện Nhạc Huy, nhưng từ sau khi Lưu Triêu Phong phát triển như diều gặp gió thì thôn nhỏ này bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Theo giải thích thì thôn Đường Lưu chính là họ Đường và họ Lưu chiếm đa số, mà thực tế tình huống trong thôn cũng giải thích rõ điều này. Họ Đường sở dĩ xếp trước họ Lưu, cũng vì người họ Đường nhiều hơn họ Lưu.

Năm xưa người của hai họ này thật sự giằng co với nhau rất mạnh mẽ vì các chức vụ trong thôn, nhưng đến bây giờ thì tất cả không cần bàn cãi, vì bây giờ dù là bí thư chi bộ hay trưởng thôn cũng là người họ Lưu. Đối với tình huống này, dù là người họ Lưu cực kỳ không thoải mái, thế nhưng cũng chỉ có thể đặt trong lòng, ai bảo họ Lưu xuất hiện người thanh danh hiển hách, vinh danh tổ tiên như Lưu Triêu Phong?

Mặt trời lặng lẽ bay lên cao, cuộc sống của thôn dân vẫn tái diễn như ngày thường. Nhưng lúc này ở một bãi đất trống đầu thôn, những người họ Đường đang tụ tập ăn cơm lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về đầu đông.

Phía đông của thôn Đường Lưu chính là nơi mà người họ Lưu ở dày đặc, tiếng nhạc rộn rã được loa công suất lớn phóng đại bao phủ khắp các địa điểm phía đông thôn Đường Lưu.

- Lưu Lão Nhị thật sự ra tay rầm rộ.

Mọt thôn dân hơn bốn mươi uống chén súp trước mặt rồi trong miệng dùng giọng ghen ghét nói.

- Những năm gần đây chỉ cần có tiền là có thể thuê người khóc cha mình, đừng nói là mở nhạc vui vẻ như vậy.

Một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh nhe răng cười với người đàn ông vừa mở miệng ghen ghét:

- Chú Khánh Dân, cháu nghe nói khi khi Lưu Lão Nhị còn mặc tã thì đã không ít lần được thưởng thức nắm đấm sắt của chú?

Người đàn ông hơn bốn mươi cảm thấy sự việc đáng khoe khoang nhất của mình chính là năm xưa đã từng đánh cho Lưu Siêu Cử một trận, lúc này nghe đứa cháu nhắc lại thì lập tức tỉnh táo tinh thần, dùng giọng hưng phấn nói:

- Cậu không biết đâu, tiểu tử Lưu Lão Nhị kia năm xưa cũng chỉ đi theo tôi...

Khi người đàn ông chuẩn bị lên tiếng thì một ông lão ngồi cách đó không xa gõ bát cơm nói:

- Nhị tiểu tử, nói cái gì vậy? Còn không mau ăn cơm đi? Ăn xong rồi đến nhà Lưu gia xem có gì cần giúp đỡ không?

- Bố, con nói chút chuyện xưa mà thôi, khi còn bé Lưu Lão Nhị là cái đuôi sau lưng con, có đuổi thì hắn cũng không chịu đi.

Người đàn ông lớn hơn bốn mươi tên là Khánh Dân bị bố nói như vậy thì cảm thấy rất mất mặt, vì thế lời nói có vài phần mất hứng.

- Khi còn bé người ta là cái đuôi sau lưng anh, bây giờ anh nhìn xem, chính anh là gì rồi? Còn có mặt mũi nói những lời như vậy với người ta sao? Đúng là không biết xấu hổ.

Ông lão bên kia cũng không thèm nể mặt con trai, lão trầm giọng mắng lớn.

Những tràng cười chợt vang lên, thế là có người nói với ông lão:

- Ngũ gia, chúng tôi chỉ nói đùa mà thôi, ngài cũng đừng quá bận tâm, mau dùng cơm thôi.

- Hừ, các anh cứ ăn đi, chuyện xấu hổ của mình mà lấy ra nói huênh hoang như thế, tôi nói cho anh biết, sau này cũng đừng lấy câu chuyện đó ra làm trò cười nữa.

Ông lão tuy đã được người khác khuyên bảo và không còn nổi nóng, nhưng tính tình của lão là như vậy, vẫn trầm giọng lên tiếng dạy bảo con trai Đường Khánh Dân.

Đường Khánh Dân cũng là người thành thật, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng. Nhưng lúc này ông lão không buông tha, vẫn tiếp tục nói:

- Tiểu tử kia, anh có biết mình thua kém Lưu Siêu Cử ở chỗ nào không?

- Bố không cho con một người anh tốt như Lưu Triêu Phong.

Khi ông lão chuẩn bị lên tiếng thì Đường Khánh Dân đã ngẩng đầu nói lớn.

- Anh...

Ông lão thật sự không nói nên lời, đám người bốn phía xem náo nhiệt cũng không hẹn mà nhìn về phía một người đàn ông khác.

Người đàn ông kia đang nghe bố và em trai nói chuyện với nhau, hắn đang ăn cơm vui vẻ, lại không ngờ sự việc đổ lên người mình. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt u oán của bố và em trai, thế là không khỏi có chút nôn nóng:

- Bố, không phải năm xưa Lưu Triêu Phong báo danh đi lính, là bố ngăn đón, sống chết cũng không cho con đi sao?

Ông lão tỏ ra uể oải không chút phấn chấn, đám con cháu bên kia lại cười vang, điều này làm lão cảm thấy khó thể nào nuốt trôi cơm xuống bụng, giống như trách nhiệm của tình huống Đường gia những năm qua bị Lưu gia ép xuống bên dưới đều rơi lên người lão.

- Nhìn kìa, xe đến rồi.

Khi một đám đàn ông Đường gia tỏ ra u oán thì một tên thanh niên chỉ về phía chiếc xe hơi cách đó không xa rồi lớn tiếng nói.

- Xe của lãnh đạo xã sao?

Một tên thanh niên nói.

- Cậu này đúng là ánh mắt thiển cận, lãnh đạo xã mà được ngồi xe thế kia sao? Như vậy ít nhất cũng là lãnh đạo huyện!

Khi đám người đang nghị luận ồn ào thì chiếc xe con đã nhanh chóng chạy qua bên cạnh, sau đó chạy như bay về phía Lưu gia. Sau khi đám người đang dùng cơm thấy chiếc xe chạy qua thì tốc đội dùng cơm cũng nhanh hơn hẳn. Một tên thanh niên vừa bỏ bánh bao vào miệng nhai nuốt vừa hỏi Đường Khánh Dân lúc này cũng đang ăn uống nhồm nhoàm ở bên cạnh:

- Chú Khánh Dân, Lưu Chí Bân nói có phải là thật không? Hôm nay bọn họ mời chúng ta sang hỗ trợ, rượu và thức ăn có thể tùy ý, hơn nữa lại trả công cho mỗi người hai chai rượu một gói thuốc, có phải vậy không?

- Tất nhiên là thật, dù Lưu Lão Tứ là kẻ keo kiệt, lúc này anh hắn đã quay lại thì cũng sẽ ném tiền ra. Hơn nữa hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của mẹ Lưu Siêu Cử, nhìn những chiếc xe kia thì cũng không biết có bao nhiêu người đến chúc mừng. Nhanh lên, chúng ta ăn cho nhanh, tranh thủ thời gian.

Đường Khánh Sinh nhanh chóng phục hồi tinh thần lại dưới lời trách móc bố không cho mình một người anh tốt của Đường Khánh Dân, hắn vừa dùng cơm vừa trầm giọng nói.

Khi đám người họ Đường đang bàn luận đủ điều thì Lưu Siêu Cử đã tiến lên hớn hở bắt tay với người từ trên xe bước xuống.

- Chủ nhiệm Triệu, anh xem, lại phải làm phiền anh đi một chuyến như thế này, tôi thật sự xấu hổ không dám nhận.

Lưu Siêu Cử tuy mở miệng nói những lời cực kỳ khách sáo nhưng nụ cười đắc ý trên mặt lại khó thể nào che giấu được.

Người đàn ông được Lưu Siêu Cử xưng hô là chủ nhiệm Lưu hơn bốn mươi tuổi, mái tóc bóng mượt được chải chuốt cẩn thận, lúc này hắn đang dùng bàn tay mập mạp bắt tay Lưu Siêu Cử rồi cười nói:

- Ông chủ Lưu, anh quá khách khí rồi. Quân đoàn trưởng Lưu chính là niềm kiêu ngạo của huyện Nhạc Huy chúng ta, hôm nay là đại thọ của bà cụ, là chuyện vui của cả huyện, sao tôi lại không đến cho được? Đáng lý hôm qua bí thư Nhan đã sắp xếp tôi đến thế nhưng có một tổ công tác từ trên tỉnh xuống, tôi không thể nào phân thân được, vì vậy mới chậm trễ đến tận bây giờ.

Chủ nhiệm Triệu chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Nhạc Huy Triệu Tuấn Kiệt. Hắn là thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cũng là một trong hàng ngũ lãnh đạo huyện, đám lãnh đạo xã bên dưới cực kỳ ngưỡng mộ, bây giờ hắn lại đang kiên nhẫn giải thích cho Lưu Siêu Cử.

- Cám ơn bí thư Nhan đã quan tâm, cám ơn chủ nhiệm Triệu tự mình đến tham gia, khi anh tôi quay về, tôi nhất định sẽ nói rõ với anh ấy, sẽ nhờ anh ấy mời các vị mỗi người một ly.

- Giám đốc Lưu, tôi thì anh cũng không cần chuyển lời, mong anh chuyển lời với bí thư Nhan là được.

Tuy ngoài miệng nói lời từ chối nhưng trong mắt chủ nhiệm Triệu lại lóe lên cảm giác chờ mong cực kỳ bức thiết. Tuy chức vụ của Lưu Triêu Phong căn bản không có liên hệ gì với hắn, nhưng hắn biết rõ địa vị của quân đoàn trưởng Lưu trong mắt lãnh đạo thành phố, nếu Lưu Triêu Phong nói tốt cho mình một câu, như vậy sẽ thật sự rất có lợi.

Những năm qua Lưu Siêu Cử đâm đầu vào kinh doanh, hắn có thể nắm bắt rất tốt tâm tính của người khác. Người có hàng trăm loại khác nhau nhưng có một điểm chung: Đám người làm quan thường thích nịnh nọt, đều nắm chặt mũ quan, coi đó là sự nghiệp của mình. Lúc này hắn nhìn ánh mắt chờ mong của chủ nhiệm Triệu, thế là hắn tiến lên vỗ vai thân mật với đối phương rồi nói:

- Chủ nhiệm Triệu, anh em chúng ta có quan hệ thế nào? Anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định nói tốt cho anh vào đúng thời điểm.

- Ha ha ha, giám đốc Lưu, còn phải nhờ cậu quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Chủ nhiệm Triệu ngoài miệng nói như vậy nhưng gương mặt lại cười giống như ôột đóa hoa.

- Anh Lưu, lần này bí thư Nham nói tôi đến, còn muốn hỏi xem anh có khó khăn gì hay không? Tôi có thể giải quyết cho anh, lập tức giải quyết, nếu tôi không làm được thì còn bí thư Nhan.

Chủ nhiệm Triệu nói thêm vài câu với Lưu Siêu Cử, sau đó thay đổi chủ đề.

- Cũng không có khó khăn gì, cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, tất cả đều đã chuẩn bị xong.

Lưu Siêu Cử cười hì hì dùng giọng tự tin nói.

- Thật sự chuẩn bị xong rồi sao? Tôi nghe nói lần này không những là bí thư Đổng đến đây, thậm chí là có cả lãnh đạo tỉnh xuống tham gia, có phải vậy không?

Chủ nhiệm Triệu là người chủ quản văn phòng huyện ủy, tất nhiên sẽ là người linh thông tin tức.

- Hì hì, điều này tôi cũng không nói được chính xác.

Lưu Siêu Cử cười hì hì, thật sự chơi trò đánh Thái Cực Quyền với chủ nhiệm Triệu.

- Giám đốc Lưu, anh không nói thật lòng với anh em, có phải muốn tôi đây mất mặt với bí thư Nhan không? Tôi nói trước nhé, tôi mất mặt thì không có vấn đề, nhưng nếu để cho bí thư Nhan mất mặt trước bí thư Đổng, tôi cũng thật sự không gánh nổi.

Chủ nhiệm Triệu dù thật sự bực mình với thái độ thừa nước đục thả câu của Lưu Siêu Cử, thế nhưng ngoài miệng hắn cũng không dám nói quá rõ ràng. Ai bảo người ta có một người anh tốt, cho dù đối phương không chịu nói thật thì có thể làm gì được? Cũng không thể ép đối phương nói ra những người khách đến tham gia tiệc cưới cho được.

Lưu Siêu Cử cười đắc ý nói:

- Chủ nhiệm Triệu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ để anh khó khăn trước mặt bí thư Nhan, cũng không để cho bí thư Nhan khó khăn trước mặt bí thư Đổng, anh đã quá cẩn thận rồi.

Câu nói của Lưu Siêu Cử cũng có một điển cố. Có một lần Lưu Siêu Cử đến ngồi chơi nói chuyện với bí thư huyện Nhạc Huy, vừa vặn gặp lúc chủ nhiệm Triệu đang báo cáo công tác với bí thư Nhan. Cũng không biết vì cái gì, bí thư Nhan không quan tâm đến ai khác ở trong phòng mà trực tiếp nổi giận với Triệu Tuấn Kiệt, bí thư chỉ vào mũi chủ nhiệm Triệu rồi mắng: "Anh làm ăn gì vậy?". Lưu Siêu Cử ngồi bên cạnh thật sự có chút xấu hổ, mà vị chủ nhiệm Triệu kia lại đỏ mặt tía tai cười xưng vâng.

Lưu Siêu Cử cảm thấy chủ nhiệm văn phòng huyện ủy chính là một người hầu, đối tượng hầu hạ chính là cán bộ lãnh đạo huyện ủy, là đối tượng để cán bộ lãnh đạo xả giận, thật sự chẳng có gì là đặc thù. Triệu Tuấn Kiệt cả ngày phục vụ lãnh đạo, chạy bở hơi tai, chỉ cần lãnh đạo bực bội là sẽ mở miệng mắng, sau đó phải nhanh chóng cải cách chỉnh đốn, như vậy là gì?

Sau khi được thấy tình cảnh bí thư Nhan răn dạy chủ nhiệm Triệu, Lưu Siêu Cử thật sự cảm thấy vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cực kỳ chán ngán, thật sự không có ý nghĩa, không phải là nhân vật lãnh đạo đúng nghĩa, địa vị quá bình thường. Thế nhưng Triệu Tuấn Kiệt là người còn trẻ, vì sao lại làm việc say sưa như vậy? Lại làm không biết mệt như vậy?

Dân chúng nhìn đám quan viên và cảm thấy khó thể phân biệt, đám người kia như đeo một tấm khăn trước mặt, cực kỳ thần bí. Nhưng Lưu Siêu Cử lại khác, hắn tự nhận mình là người có tư chất, chưa nói đến những thứ khác, loại cán bộ như chủ nhiệm Triệu căn bản không thể lọt vào mắt hắn.

Sau khi sắp xếp xong công tác, lại đưa chủ nhiệm Triệu vào phòng trong uống trà, Lưu Siêu Cử càng cảm thấy vui sướng. Hắn khẽ ca một bài, trong lòng thầm nghĩ lần này nhất định mình sẽ tiến hành tiệc mừng đại thọ tám mươi của mẹ trong bầu không khí hoành tráng, sau này mình sẽ lợi dụng khí thế để làm ăn tốt hơn, vì anh trai chính là Thượng Phương Bảo Kiếm của mình.

Những năm nay ai có quan hệ ở tuyến trên đều cố gắng che giấu, vì người ta ngoài mặt thì không nói gì, thế nhưng sẽ có không ít kẻ hèn mọn mở miệng nói xấu sau lưng, vì dù là ai mà chẳng muốn ôm đùi lãnh đạo tìm đường phát triển? Nhưng bây giờ tất cả thay đổi, có người ở tuyến trên sẽ là tư bản lớn cho công tác kinh doanh, sẽ làm cho người ta tôn trọng mình hơn rất nhiều. Dù không ai làm công tác tư tưởng thì mọi người cũng hiểu rõ ràng: Nếu có người làm quan trong triều đình, như vậy việc làm ăn buôn bán kinh doanh cũng cực kỳ dễ dàng.

- Các cậu đang làm gì vậy?

Lưu Siêu Cử cảm thấy có hơi đóng bụng, thế là hắn đi về phía nhà bếp. Khi thấy một đám thanh niên đang tụ tập đánh bài, gương mặt hắn như phủ một tầng sương.

Đám thanh niên đang đánh bài vui vẻ, bây giờ nghe thấy tiếng quát nhìn qua, thấy người lên tiếng là Lưu Siêu Cử, thế là đám người đến xem náo nhiệt nhanh chóng lui ra ngoài, đám thanh niên đánh bài lại luống cuống tay chân thu bài lại, dùng giọng sợ hãi nói:

- Nhị thúc, lúc này còn khá sớm, có thể nói là rất nhàn rỗi.

- Các cậu nhìn lại bộ dạng của mình kìa? Mau đi tìm việc gì mà làm, nếu còn có ai đánh bài, tôi sẽ cho các cậu biết tay.

Đám thanh niên nghe rõ lời nói của Lưu Siêu Cử thì nhanh chóng chạy đi khắp nơi như mèo thấy chuột, khi bọn họ chạy ra khá xa thì Lưu Chí Bân đi đến.

- Cậu quản lý thế nào vậy? Không phải tôi bảo cậu quản cho chặt sao? Bọn chúng nó đánh bài ở chỗ này, nếu để cho khách thấy được thì bọn họ sẽ cho rằng thôn dân chúng ta có tố chất gì?

Lưu Siêu Cử cũng không chờ Lưu Chí Bân mở miệng mà dùng giọng hung hăng khiển trách.

- Nhị thúc, ngài nói rất đúng, cháu nhất định sẽ sửa lại. À, vừa rồi có chuyện thế này, chủ tịch Hào trong xã đến, hỏi có gì cần xã trợ giúp hay không, bây giờ cán bộ xã đều chờ ở ủy ban, nếu có gì cần sẽ đến ngay.

Lưu Chí Bân vừa nói lời xin lỗi vừa nói rõ vấn đề.

Lưu Siêu Cử cười hì hì nói:

- Cậu nói cho anh Hào là không cần bận tâm gì cả, mà sau hôm nay tôi sẽ mời anh ấy uống rượu.

- Vâng!

Lưu Chí Bân đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi, Lưu Siêu Cử nhìn Lưu Chí Bân hấp tấp bỏ đi mà nở nụ cười.

Sau khi Lưu Siêu Cử ăn xong một tô mỳ bốc khói nghi ngút, hắn chợt nở nụ cười cực kỳ thoải mái. Lúc này đầu bếp cung kính dâng lên cho hắn một điếu thuốc, hắn vui vẻ tiếp nhận, châm lửa hút khói nhả sương.

- Bí thư Đổng sắp đến, thường ủy thị ủy cũng đến khá nhiều, đám chiến hữu của anh mình trên tỉnh cũng sẽ xuống. Có những người này chống đỡ thì mình thật sự là rất có thể diện, sự việc liên quan đến chủ tịch Trương còn chưa quyết định rõ ràng, nếu chủ tịch Trương đến đây, sự việc càng thêm viên mãn.

- Nhiều lãnh đạo như vậy đi xuống đây thật sự là một tình huống cực kỳ lớn ở thành phố Đông Bộ, như vậy tên họ Vương kia càng không có thể diện, đến lúc đó tên tuổi của Vương Tử Quân sẽ nổi tiếng khắp tỉnh. Tên khốn này dám làm cho mình mất tiền, lại tổn thất danh tiếng quá nặng, lần này xem ai là người chịu tổn thất.

Lưu Siêu Cử nghĩ đến số tiền tổn thất khi bị chính quyền thành phố rút đi vài hạng mục quan trọng mà cảm thấy đau bụng. Con bà nó, có ai chê ít tiền chứ?

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Siêu Cử nhìn thoáng qua dãy số, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

- Anh, anh đâu rồi?

- Một giờ nữa sẽ về đến nhà.

Môt âm thanh vui vẻ và có chút uể oải chợt vang lên từ dầu dây bên kia.

- Vậy thì tốt rồi, anh, có cần em đi đón anh không?

Lưu Siêu Cử dù biết lúc này mình không thể bỏ đi nhưng vẫn dùng giọng nóng hôi hổi nói.

- Không cần, tôi cũng biết đường về nhà, cậu không cần đón.

Lưu Triêu Phong hỏi vài câu chuẩn bị như thế nào, sau đó cúp điện thoại.

Nghĩ đến tình huống Lưu Triêu Phong muốn xử lý đơn giản mà Lưu Siêu Cử thầm đổ mồ hôi hột, nếu không phải hắn thông báo mười một giờ mới mở tiệc, chỉ sợ lúc này người ta đã đứng chắn cả con đường trong thôn rồi. Có lẽ đến lúc đó đội cảnh sát giao thông huyện cũng được phái đến giúp đỡ các vị thần tiên mở đường.

"Không biết khi anh mình quay về, thấy tình cảnh khua chiêng gõ trống thế này, có mắng mình một chặp hay không? Ôi, anh mình, muốn mắng thì cũng chỉ là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cũng không có gì quá hay!"

Thời gian chậm rãi trôi qua, một giờ sau, một chiếc xe việt dã màu xanh chạy trên con đường thôn Dương Lưu. Lưu Siêu Cử đã sớm đứng chờ ven đường, khi thấy chiêc xe kia thì nhanh chóng nghênh đón.

- Anh, mừng anh quay về nhà.

Sau khi một người đàn ông mặc thường phục đầy phong thái quân nhân bước xuống xe thì Lưu Siêu Cử nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Hắn và người đàn ông kia có gương mặt khá giống nhau, nhưng người đàn ông kia lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không tầm thường. Lúc này Lưu Siêu Cử có chút kích động, chỉ cảm thấy hai mắt có hơi ươn ướt.

Người đàn ông kia thấy Lưu Siêu Cử cũng tỏ ra khá vui vẻ, hắn tiến lên vỗ vỗ vai Lưu Siêu Cử rồi nói:

- Nhị đệ, cậu mập ra khá nhiều.

Khi hai người nói chuyện thì không ít người trong thôn đi ra đón chào, Lưu Triêu Phong rất có kinh nghiệm đối phó với tình huống này. Hắn lấy thuốc từ trong xe ra, nói lái xe chạy vào trong thôn, chính mình thì đi bộ mời thuốc và chào hỏi mọi người. Tất nhiên hắn tỏ ra rất cung kính với các vị trưởng bối, hơn nữa còn liên tục mở miệng hỏi về tình hình sức khỏe và cuộc sống của mọi người.

Lưu Siêu Cử thấy người trong thôn vây kín anh mình thì thật sự cảm thẩy rất kiêu ngạo. Vinh quanh của Lưu Triêu Phong chính là thứ mà Lưu Siêu Cử hắn dù có nhận được thêm bao nhiêu công trình, có thêm bao nhiêu tiền bạc cũng không thể tìm được. Hắn đi chậm lại một bước, sau đó lấy điện thoại ra, bên trong đã sớm có tin nhắc được soạn sẵn.

- Siêu Cử, tôi không phải nói lần này thừa dịp mà về, chỉ là gặp mặt người trong thôn, cùng ăn một bữa cơm là được, không cần huy động nhân lực sao? Cậu làm vậy là ý gì?

Lưu Triêu Phong nhìn sân khấu trước nhà mình, không khỏi nhướng mày nói.

- Anh, vốn xử lý theo ý anh, nhưng các vị trưởng bối trong thôn nói, hôm nay là ngày vui của mẹ, hơn nữa anh lại quay về, thế cho nên vui vẻ một chú, nến làm đơn giản thì mọi người cung không đồng ý.

Lưu Siêu Cử giải thích với Lưu Triêu Phong bằng giọng điệu khá uất ức.

Lúc này những ông lão đi theo Lưu Triêu Phong cũng lên tiếng theo đúng những gì là Lưu Siêu Cử sắp xếp:

- Triêu Phong, mẹ cậu nuôi các con khôn lớn trưởng thành cũng không dễ dàng gì, khi còn trẻ chịu khổ đã nhiều, bây giờ già rồi, nếu các cậu có bản lĩnh thì cũng nên cho mẹ được hưởng phúc. Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi của mẹ cậu, là thời điểm mà chị dâu cực kỳ vui vẻ, các cậu còn chờ đến khi nào nữa?

- Đúng vậy, đúng vậy, là tôi nói với Siêu Cử, nếu nó dám lừa dối làm qua loa cho xong, tôi cũng không tha cho nó.

- Nhà thường mừng thọ tám mươi tuổi cũng làm vài mâm chúc mừng, huống hồ là nhà chúng ta. Triêu Phong, việc này nếu không chúc mừng một chút cho đúng lẽ thường, cậu đừng hòng qua được cửa ải của chúng tôi.

Lưu Triêu Phong dù là một người cứng rắn trong quân, bây giờ đối diện với những ông lão trưởng bối trong nhà thì cũng chỉ có thể gật đầu xưng vâng. Hắn mỉm cười nói lời cảm tạ, sau đó nhanh chóng đi về nhà để gặp mặt mẹ mình.

Lưu Siêu Cử thấy anh vào thăm mẹ thì thầm thở dài một hơi, hắn khẽ gật đầu với những ông lão ở bên kia, sau đó phân phó Lưu Chí Bân:

- Cậu đến đầu thôn đi, bí thư Đổng sắp đến. Đúng rồi, chút nữa cậu liên lạc với kinh tế của chủ tịch Trương, để xem hôm nay chủ tịch Trương có rảnh rỗi không?

- Vâng, Nhị thúc.

Lưu Chí Bân đồng ý một tiếng rồi chạy ra đầu thôn, nhưng lúc này con đường vẫn trống rỗng. Hắn móc điện thoại ra, còn chưa kịp gọi đi thì thấy một dãy xe đang chạy về phía bên này.

Bây giờ Lưu Chí Bân cũng không phải đám thanh niên không có tri thức trong thôn, hắn nhìn những chiếc xe kia và biết nó đại diện cho cái gì, hắn nhìn đoàn xe chạy đến mà trong lòng rất chờ mong. Vì đám khách kia đến mừng thọ bà mình tám mươi tuổi càng đông thì tên khốn Vương Tử Quân sẽ càng mất mặt.

- Mày là chủ tịch thành phố thì thế nào? Chúng tao không mời mày, dù mày có như thế nào cũng đừng hòng đến đây.

Lưu Chí Bân nhổ một bãi nước miếng xuống đất, sau đó chỉnh trang lại y phục, sau đó tiến lên nghênh đón.

- Cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lưu Triêu Phong nhìn đoàn xe dừng bên ngoài giống như một đội danh dự cần kiểm quyệt thì dùng giọng âm trầm hỏi Lưu Siêu Cử.

Lưu Siêu Cử cúi đầu không nói lời nào, hắn giôngs như biến thành một học sinh tiểu học. Nhưng hắn không nói lời nào thì có người cho hắn chỗ dựa, Lưu Siêu Trì chợt đứng lên dùng giọng bất mãn nói:

- Anh, sao anh lại hỏi Nhị ca là chuyện gì xảy ra? Vấn đề này phải hỏi anh mới đúng, vì sao có nhiều người đến đây như vậy? Người ta đến là vì anh, anh hỏi Nhị ca thì được gì?

- Tôi không phải nói làm tiệc mừng thọ tám mươi của mẹ nên an phận một chút sao?

Lưu Triêu Phong gần đây rất sủng ái Lưu Siêu Trì, lúc này thấy Lưu Siêu Trì lên tiếng thì giọng điệu cũng hòa ái vài phần.

- Nhị ca an phận, thế nhưng trong thôn có quá nhiều người, chẳng lẽ phải để anh ấy đi dán băng keo lên miệng từng người một? Hơn nữa đại ca, những năm qua anh ở bên ngoài công tác, ba anh em chúng tôi ở nhà chăm sóc mẹ, anh mới về đã răn dạy thế này giáo dục thế kia, anh làm quan là thật, nhưng trong nhà anh không phải là anh cả của chúng tôi sao?

Lưu Lão Tứ tuy cả gan lên tiếng nhưng trong lòng rất lo lắng, dù sao thì quyền uy của Lưu Triêu Phong trong Lưu gia cũng khó thể tùy tiện khiêu khích được. Nếu không phai Nhị ca vừa cho hắn một chiếc xe thể thao, ước mơ lâu nay đã thành, chỉ sợ hắn cũng không mở miệng nói thay cho Nhị ca.

Vẻ mặt Lưu Triêu Phong chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Siêu Cử, sau đó trầm giọng nói:

- Được rồi, nếu người đã đến thì không thể đuổi đi, nếu không người ta lại nói chúng ta không hiểu lễ. Nhưng có một vấn đề các cậu nghe cho rõ, chỉ cần lễ vật vượt quá một trăm đồng sẽ không thu.

Lưu Siêu Cử thật sự không quan tâm đến tiền mừng, lúc này thấy anh đã đổi thái độ thì lập tức vui vẻ. Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện cảm xúc ra vẻ mặt, hắn thành thật nói:

- Anh, chúng em không thiếu tiền, em sẽ chú ý để không ảnh hưởng đến hình tượng của anh. Anh cứ yên tâm, em sẽ cố gắng cực kỳ đúng mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.