Phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy Trần Hồng Vũ đi vào phòng của Nguyễn Chấn Nhạc rồi dùng giọng cung kính nói.
Trần Hồng Vũ đến thị ủy công tác chưa lâu, mọi người đều biết hắn có
quan hệ đặc biệt với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, là mối quan hệ giữa Bá
Nhạc và thiên lý mã trong quan trường Trung Quốc.
Trần Hồng Vũ hơn ba mươi tuổi, nguyên là phóng viên nhật báo Đông Bộ,
nhưng vì hắn là người sinh trưởng ở thành phố Đông Bộ, vì tính chất công tác, lại có quan hệ rộng, thế nên hiểu rõ nhiều người như trong lòng
bàn tay, có đầy đủ tính chất của một gián điệp trong quan trường. Tất
nhiên nói như vậy cũng có chút uất ức cho hắn, nghe nói bản thân người
này cũng có chút tài hoa, vì viết một bài rất tốt nên được Nguyễn Chấn
Nhạc nhìn trúng, được điều từ tòa soạn nhật báo Đông Bộ đến văn phòng
thị ủy, lúc này cũng xem như là một tâm phúc của Nguyễn Chấn Nhạc ở
thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu với Trần Hồng Vũ, sau đó đặt văn kiện trên tay xuống:
- Thay tôi cám ơn bạn học của cậu, nếu có thời gian thì nên liên lạc nhiều với cậu ấy một chút.
Trần Hồng Vũ vội vàng gật đầu, hắn biết rõ bí thư Nguyễn còn muốn nhờ
vào người bạn của mình để biết thêm nhiều tin tức. Thế nhưng nếu là
những thứ mà hắn không nên hỏi, hắn sẽ kiên quyết không hỏi, hỏi nhiều
là biểu hiện của phương diện không hiểu biết, hắn thật sự sinh ra cảm
giác có chút khó chịu.
Chính trị là một phương diện đặc biệt, biểu hiện nhìn có vẻ bình yên
sóng lặng, thực tế lại là mây quỷ gió quyệt, sóng ngầm mãnh liệt. Nếu
như nói về tổng thể chính trị, Trần Hồng Vũ hắn là quân cờ của ai?
Nguyễn Chấn Nhạc điều hắn từ tòa soạn nhật báo đến văn phòng thị ủy, rốt cuộc là coi trọng tài hoa của mình, hay là coi trọng mối quan hệ với
bạn học của mình? Hay là coi trọng chính mình cũng là vì muốn lợi dụng
mối quan hệ này?
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của phó chủ tịch thành phố Tam Hồ là Hào Tử Động, anh ấy nói mình và bí thư Lâm muốn gặp mặt
ngài.
Lâm Trường Công muốn gặp mặt mình về vấn đề gì, Nguyễn Chấn Nhạc hiểu
rất rõ điều này. Hắn thật sự cảm thấy xem thường vì sự mất kiên nhẫn của Lâm Trường Công. Nhưng lúc này đối phương dù sao cũng là minh hữu của
hắn, hắn cảm thấy mình cần phải có tư thái động viên cổ vũ cho Lâm
Trường Công.
- Cậu nói cho bí thư Lâm...
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì khoát tay áo nói:
- Thôi, để tôi tự gọi.
Mười phút sau Nguyễn Chấn Nhạc và Lâm Trường Công cùng ngồi trong một
gian phòng khách sạn Sơn Viên, Lâm Trường Công giống như đã lâu không
được ngủ ngon, cả người mỏi mệt, mắt có hơi thâm, mi mắt khô khốc và
nặng nề. Khi vừa mới gặp mặt thì Lâm Trường Công đã bắt chặt tay Nguyễn
Chấn Nhạc:
- Bí thư Nguyễn, hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm tạ ngài, đại ân của
ngài với thành phố Tam Hồ chúng tôi căn bản không nói hết bằng lời, tôi
đều ghi tạc trong lòng.
Nguyễn Chấn Nhạc cười nói:
- Bí thư Lâm cũng đừng khách khí như vậy, chúng ta là láng giềng hòa thuận, nên che chở giúp đỡ lẫn nhau, ha ha...
Sau khi nở nụ cười nói vài câu đơn giản, nhân viên đi theo hai người rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
- Bí thư Chấn Nhạc, trước mặt người ngoài thì tôi có vài lời khó nói,
thế nhưng trước mặt anh em, tôi thật sự không muốn che đậy miệng, có sao nói vậy. Nói thật, lần này tôi cạnh tranh với thành phố La Nam và cảm
thấy rất có áp lực.
Lâm Trường Công há miệng hớp một ngụm trà rồi dùng giọng âm u nói.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười thản nhiên nói:
- Anh cũng đừng nói như vậy, đây không phải đẩy khí thế của người khác
lên cao mà diệt đi uy phong của mình sao? Nếu anh cảm thấy có áp lực,
không phải thành phố La Nam cũng có áp lực rất lớn à?
- Ôi, phương diện xác định thành phố trọng tâm cũng là đến quá chậm, nếu như có thể sớm hơn nửa năm, như vậy tôi cũng không có gì phải lo lắng.
Lâm Trường Công cảm khái cũng là sự thật khách quan, nếu như là trước đó nửa năm, với tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam chỉ bằng một
nửa thành phố Tam Hồ, như vậy địa vị của thành phố Tam Hồ ở phía nam là
không thể khiêu chiến, cho dù thế nào thì La Nam cũng không cướp được.
Nhưng khi Vương Tử Quân được điều đến làm bí thư thị ủy La Nam, sau đó
lại cho ra vài động tác, tổng sản lượng kinh tế của La Nam tăng lên gấp
đôi. Bí thư Vương đã kéo đến cho La Nam nhiều hạng mục, liên tục kêu gọi đầu tư, thường kỳ truyền máu, thúc đẩy thành phố La Nam tiến vào trạng
thái phát triển không ngừng; còn một điều quan trọng hơn, chính là bí
thư Vương còn cố gắng phát triển tiềm năng trong thành phố, cố sức giúp
đỡ các xí nghiệp vừa và nhỏ của địa phương. Những năm này các nơi trong
nước đều chú trọng phát triển bên trong, mở rộng bên ngoài, nhưng thực
tế thì đại đa số đều hô khẩu hiệu lớn, chỉ có một mình Vương Tử Quân
chứng thực đúng chỗ.
Lúc này thành phố La Nam đã coi như xưa không bằng nay, dù là tốc độ
phát triển kinh tế hay là ở các phương diện khác cũng không kém thành
phố Tam Hồ. Đặc biệt là công viên kỹ thuật, tuy còn chưa tiến hành đầu
tư giai đoạn tiếp theo, thế nhưng mới giai đoạn đầu đã có xu thế làm cho người ta phải sợ hãi.
- Bí thư Lâm, thời gian không thể quay lại, nếu như là trước đó một năm, chúng ta cũng không ngồi ở chỗ này.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe xong lời của Lâm Trường Công thì rất mất vui, giọng điệu có chút cứng rắn.
Lâm Trường Công là người tinh anh, hắn biết rõ mối liên hệ giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, thật ra chỉ có một câu nói để khái quát mối
quan hệ này, đó là trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?
Hai người là hai ngôi sao chói mắt, nhất định sẽ trở thành đối thủ cạnh
tranh của nhau. Đặc biệt là khi có cơ hội cầu tiến, đối chọi là tình
huống khó tránh khỏi, ai cũng sẽ ra sức để đả kích đối thủ.
- Bí thư Nguyễn, ngài nói xem ý của các vị lãnh đạo bây giờ là thế nào?
Lâm Trường Công có chút do dự, cuối cùng nói ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm là được, hơn nữa bây giờ anh còn đang
giấu một quả bom, nếu lấy ra thì tôi tin đại cục sẽ định.
Nguyễn Chấn Nhạc dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lưu Canh rồi cười nói.
Lâm Trường Công cũng cười, vẻ mặt có chút đắc ý.
Trong phòng họp thứ hai của tỉnh ủy Sơn Nam, các vị thường ủy tham gia
hội nghị đã ngồi vào vị trí của mình. Vì hội nghị chưa bắt đầu, thế cho
nên đám lãnh đạo cao cấp ở tỉnh Sơn Nam đều đang trò chuyện với nhau.
La Nhân Uy là một vị thường ủy tỉnh ủy lão thành, là bí thư thị ủy Sơn
Viên, lão đang khẽ trò chuyện với bí thư Lý Dật Phong của thành phố An
Dịch ở bên cạnh. Hai người đều dùng thân phận bí thư thị ủy để tiến vào
thường ủy tỉnh ủy, vì vậy mà có một vài chủ đề chung với nhau.
- Bí thư Lý, anh lần này chuẩn bị giúp đỡ ai?
La Nhân Uy nói hai câu vui vẻ với Lý Dật Phong, sau đó khẽ dò hỏi Lý Dật Phong.
Tất nhiên Lý Dật Phong hiểu La Nhân Uy đang hỏi về phương diện gì, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười chân thật và nói:
- Tất nhiên là tự giúp đỡ mình, chẳng lẽ tôi còn giúp đỡ người khác sao?
La Nhân Uy sao không thấy tình huống Lý Dật Phong cố ý giả ngu? Lúc này
hội nghị thường ủy họp về phương diện bốn thành phố trọng tâm, thành phố Sơn Viên và An Dịch hầu như đã là thành phố trọng tâm của hai khu vực,
bọn họ sẽ không nhường cho ai. Thành phố Đông Bộ lúc này cũng chắc chắn
tiến lên làm thành phố trọng tâm, cho dù có người đưa ra nhân tuyển cạnh tranh, cũng không có chứng cứ thuyết phục người khác.
Dù hội nghị thường ủy đều là số ít phục tùng đa số, thế nhưng mỗi người
lên tiếng đều phải có căn cứ rõ ràng, nếu như vì lời đề nghị mà anh đứng không vững, thượng cấp điều tra được thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
Vì thế ở tình huống trái phải đều rõ ràng, hội nghị thường ủy sẽ không
phát sinh ý kiến phản đối.
Những sự kiện có thể cạnh tranh trên hội nghị thường ủy, phần lớn đều có vài phương diện cần xem xét.
La Nhân Uy không hài lòng với câu trả lời của Lý Dật Phong, lão cũng
không cho phép Lý Đức Trụ lừa gạt mình như vậy? Lão dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Hào Nhất Phong đang uống trà, sau đó khẽ chọc cánh tay của Lý Dật
Phong rồi khẽ nói:
- Anh thật sự giỏi giả vờ, tôi đang hỏi về phía nam, anh giúp thành phố La Nam hay Tam Hồ?
Lý Dật Phong đã sớm có định luận, nhưng lúc này hắn cũng không nói ra mà chỉ cười:
- Anh cảm thấy hai thành phố này ai sẽ được lợi?
La Nhân Uy khẽ cười một tiếng:
- Tôi cảm thấy thành phố Tam Hồ là rất tốt, dù nhìn vào phương diện vị
trí địa lý hay kinh tế cơ sở, đều có tác dụng kéo cả khu vực phía nam
phát triển theo, bí thư Lý thấy sao?
Lý Dật Phong cũng không cảm thấy ý kiến của La Nhân Uy là đúng, nhưng
trên sự kiện này hắn cũng không thể nói như lời La Nhân Uy. Khi hắn đang do dự, chợt thấy Hào Nhất Phong khẽ gõ micro, tuyên bố hội nghị bắt
đầu.
Tuy có chút ngăn trở vì sự kiện của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng lúc này Hào Nhất Phong chủ trì hội nghị thường ủy vẫn rất có tinh thần. Thế nhưng
lúc này bí thư Hào Nhất Phong đã không còn nhận được sự giúp đỡ tuyệt
đối từ phó bí thư và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, mỗi lần có sự việc gì xảy ra cũng không còn ưu thế giải quyết dứt khoát nữa rồi.
- Các đồng chí, lần này chúng ta tổ chức hội nghị thường ủy, chủ yếu là
có vài sự việc cần hội nghị thương thảo cho ra quyết định.
Hào Nhất Phong nói lời mở đầu, sau đó có vài sự việc được nói ra, những
thứ này hầu như đã được quyết định sẵn, cho nên cũng không có gì tranh
luận.
Những thứ nhận áp lực lớn thường là ở sau cùng, lần này xác định thành
phố trọng tâm cũng là nguyên tắc như vậy. Khi Hào Nhất Phong yêu cầu
Trương Đông Viễn giới thiệu phương án thành phố trọng tâm, Trương Đông
Viễn nhanh chóng đứng lên với văn kiện giới thiệu đã chuẩn bị sẵn.
- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch, các vị thường ủy, thành phố trọng
tâm chính là một phương án thử nghiệm của chúng ta ở phương diện đẩy
mạnh phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam. Nếu xác định được thành phố trọng
tâm, các thành phố trọng tâm sẽ phát triển mạnh mẽ, biến thành đầu tàu
kinh tế cho cả khu vực.
- Sau khi căn cứ vào nhiều phương diện và ý kiến của hội nghị thường ủy, tôi đã tiến hành khảo sát cơ sở về bốn thành phố trọng tâm, quyết định
chọn ra các thành phố trọng tâm sau.
- Thành phố Sơn Viên ở phía tây, thành phố An Dịch ở phía bắc, phía đông là thành phố Đông Bộ, phía nam là thành phố La Nam và Tam Hồ.
Trương Đông Viễn giới thiệu xong, bầu không khí trong phòng có chút trầm mặc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói:
- Ủy ban tỉnh xem như đã cho ra nhiều công sức khi cho ra phương án
này, các anh định vị trên phương diện có nghiên cứu rõ ràng, những thành phố kia cũng là trung tâm kinh tế của tỉnh. Thưa các đồng chí, bàn tay
đều là thịt, thật ra đứng trên lập trường của bản thân, tôi hy vọng tất
cả thành phố đều có thể là trọng tâm, nhưng ý nghĩ này hầu như là không
thực tế.
- Tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam cũng căn bản không vượt mặt các tỉnh thành anh em trong nước, nếu chúng ta muốn phá vỡ thế cục này, chúng ta cần phải đem tư chất có hạn của mình đặt lên những thành phố
có tiềm lực phát triển. Thông sư quá trình phát triển của bọn họ để tạo
nên hiệu quả thắp một bóng đèn chiếu sáng chung quanh. Vì xúc tiến kinh
tế tỉnh Sơn Nam phát triển, thưa các đồng chí, lựa chọn bốn thành phố
trọng tâm là trách nhiệm trên vai của mỗi người.
- Bốn thành phố trọng tâm chính là bốn động cơ của tỉnh Sơn Nam, tôi hy
vọng có thể thông qua hội nghị này để xác định bốn động cơ đó, lại thông qua sự cố gắng của bốn bộ động cơ kia, để bọn họ xúc tiến phát triển
kinh tế tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong nói bằng giọng cực kỳ kiên định, giọng điệu này có thể
dùng được mọi lúc mọi nơi, không có bất kỳ vấn đề gì cả. vì thế khi lão
lên tiếng thì các vị thường ủy tỉnh ủy khác căn bản không ai nói gì
thêm.
- Bây giớ chúng ta nói về phương diện thành phố trọng tâm.
Hào Nhất Phong nhìn thấy mọi người trầm mặc không lên tiếng thì nói tiếp:
- Xác định thành phố Sơn Viên làm thành phố trọng tâm phía Tây, các đồng chí có ý kiến gì không?
Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành Sơn Nam, tổng sản lượng kinh tế đã bị
thành phố An Dịch vượt mặt, thế nhưng lạc dà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, hơn nữa bốn phía cũng không có thành phố nào có thể cạnh tranh được.
Bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy dùng ánh mắt không quan tâm nhìn
khắp chung quanh, trong mắt tràn đầy tự tin. Lão cảm thấy thành phố Sơn
Viên đã là thành phố trọng tâm, căn bản không có bất kỳ vấn đề gì xảy
ra.
- Bí thư Nhất Phong, tình huống phát triển ở thành phố Sơn Viên là cực
kỳ rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy Sơn Viên là tỉnh thành, không phải có thể tự mình phát triển, không tham dự vào sự kiện thành phố trọng tâm này
sao? Dù sao Sơn Viên dù không phải là thành phố trọng tâm cũng được
chúng ta đầu tư và có chính sách nghiêng hơn tất cả thành phố khác.
Khi La Nhân Uy cho rằng sẽ có đa số phiếu được thông qua, đúng lúc này
thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo chợt mở miệng nói.
Lật Tử Đạo vừa mở miệng thì La Nhân Uy biết mục đích là gì, trước khi
Lật Tử Đạo làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh thì từng là bí thư thị ủy Vật
Du, mà kinh tế thành phố Vật Du ở tỉnh Sơn Nam là rất tốt. Lật Tử Đạo là bí thư thị ủy Vật Du, tất nhiên sẽ muốn tranh thủ chỗ tốt cho thành phố của mình.
Nhưng La Nhân Uy kiên quyết không đồng ý, tuy lão tin thành phố Sơn Viên không thể trở thành thành phố trọng tâm thì đầu tư sẽ còn nhiều hơn
thành phố khác, thế nhưng những lời của Lật Tử Đạo giống như mặc kệ
thành phố Sơn Viên của lão.