Lúc này thành
phố Sơn Viên đang phát triển chậm dần, có không ít người thành phố Sơn
Viên tỏ ra bất mãn với bí thư La Nhân Uy. Tuy đám người kia không dám
thể hiện trước mặt La Nhân Uy, thế nhưng La Nhân Uy lại biết rõ vấn đề.
Lúc này nếu như La Nhân Uy là thường ủy tỉnh ủy để cho người ta lấy mất
địa vị thành phố trọng tâm, như vậy uy tín của lão ở thành phố Sơn Viên
sẽ thế nào? Rõ ràng đang ép quần chúng tiến lên đâm đao vào lưng lão.
Vì vậy La Nhân Uy cũng không chút do dự mà trầm giọng nói:
- Tôi phản đối ý kiến của bí thư Tử Đạo, lần này tỉnh ủy xác định thành
phố trọng tâm không phải là năm sáu mà chỉ có bốn, điều này nói rõ tỉnh
ủy đã có cơ sở suy luận thực tế và quyết sách khoa học với sự kiện này.
- Vừa rồi bí thư Nhất Phong đã nói rõ ràng, tỉnh Sơn Nam chúng ta còn
khó khăn, nếu như muốn phát triển kinh tế, chúng ta phải dùng tốt tư
chất có hạn của mình, đặt lêm bốn thành phố trọng tâm để phát ra tác
dụng mạnh mẽ.
- Dao sắc phải dùng vào đúng việc, đây là một đạo lý, nếu như nói theo ý của bí thư Tử Đạo, không bằng biến tất cả thành phố trong tỉnh Sơn Nam
làm thành phố trọng tâm.
La Nhân Uy nói xong thì khẽ nở nụ cười, Lật Tử Đạo tuy cũng đang cười
nhưng lại có chút miễn cưỡng, còn đám thường ủy khác thì lại ngậm miệng
nín thở, bộ dạng không quá quan tâm. Bây giờ thành phố Sơn Viên và Vật
Du cạnh tranh với nhau, thật sự không có gì ảnh hưởng và liên hệ đến bọn họ, cần gì phải chú ý? Nếu nói nhiều không bằng ngậm miệng uống nước
nghỉ ngơi.
Hào Nhất Phong lại không nói không được, lão cảm thấy mình tuyệt đối
không thể đồng ý với ý kiến đột nhiên của Lật Tử Đạo. Nếu như nói như
vậy, chỉ sợ các vị thường ủy còn lại sẽ đứng lên tranh thủ, chính mình
sẽ mất đi lực khống chế hội nghị thường ủy.
Đường Cảnh Ung ngồi phía bên phải Hào Nhất Phong, vẻ mặt nghiêm cẩn, căn bản không nhìn ra bất kỳ biểu hiện gì. Nhưng thực tế thì trong đầu hắn
lại nhanh chóng có tính toán, dù hắn là người xếp hàng thứ ba trong ban
ngành tỉnh Sơn Nam, thế nhưng nói ra thì độ nặng của hắn còn chưa bằng
phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn.
Tuy sắp xếp ở hội nghị thường ủy có trước có sau, thế nhưng thực tế mặc
kệ anh nói về vấn đề gì, tất cả đều phải nhìn vào thực lực của anh. Mượn lời của Lật Tử Đạo và La Nhân Uy, hai người này đã xây dựng cho mình cơ cấu quyền lợi ở tỉnh Sơn Nam, phía dưới có người chèo chống, tất nhiên
sẽ không bị treo lên trời, vì vậy càng có độ nặng lời nói hơn Đường Cảnh Ung.
Đường Cảnh Ung cũng rất hy vọng có thể xây dựng tháp quyền lợi của mình, nhưng đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong quá trình xây dựng
quyền lực, Đường Cảnh Ung nghĩ đến Vương Tử Quân đầu tiên, thế nhưng hắn lại cần một người bí thư thị ủy nghe lời mình, hơn là một người gỗ chỉ
biết nghe theo đảng.
Ngọc không mài giũa không thể tỏa sáng, con người cũng là như vậy, kinh
nghiệm chính trị nhiều năm nói cho Đường Cảnh Ung biết, đối với những
người có nhiều góc cạnh, nhất định phải nghĩ biện pháp mài sạch góc cạnh của bọn họ, như vậy bọn họ mới trơn nhẵn, mới cam tâm tình nguyện nghe
lời mình.
- Bí thư Tử Đạo và bí thư La nói đều có đạo lý riêng, nhưng xuất phát từ thực tế trong tỉnh, tôi cảm thấy nên chọn ra bốn thành phố trọng tâm
thì hay hơn.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì nói tiếp:
- Tất nhiên trong quá trình phát triển thì thành phố Sơn Viên sẽ phải cố gắng hợp tác với các thành phố địa phương, chỉ có hợp tác mới đi đến
thắng lợi cuối cùng được.
Tuy Hào Nhất Phong từ chối ý kiến của Lật Tử Đạo, thế nhưng lời nói của
bí thư Hào lại căn bản không ảnh hưởng đến thể diện của Lật Tử Đạo. Lúc
này Lật Tử Đạo ung dung uống trà, giống như chưa có gì xảy ra.
Có kinh nghiệm của Lật Tử Đạo, thế cho nên khi thảo luận về thành phố An Dịch và Đông Bộ, trên cơ bản đều không có ý kiến gì khác, tất cả được
thông qua.
Thành phố trọng tâm cuối cùng chính là dành cho khu vực phía nam, khi
quyết định thành phố trọng tâm phía nam thì có không ít người bắt đầu
ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Đối với đám thường ủy tỉnh ủy, phía nam có
hai thành phố thế lực ngang nhau, đây mới chính là chủ đề trọng tâm của
ngày hôm nay.
Hào Nhất Phong luôn dò xét biến hóa của đám thường ủy tỉnh ủy, lão hiểu
vì sao lúc này biểu hiện của bọn họ lại là như vậy, thật ra chính lão
cũng có cảm giác này.
- Các đồng chí, phía nam nhiều núi, luôn là khu vực khó phát triển kinh
tế của tỉnh Sơn Nam. Tuy những năm qua chúng ta đã dồn vào không ít tinh lực và tài nguyên, thế nhưng vẫn còn những chênh lệch không nhỏ.
Hào Nhất Phong nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Khu vực phía nam chính là nơi kinh tế không phát triển mạnh, sự thật
này yêu cầu sau này chúng ta nên tiến thêm một bước tăng cường đầu tư,
chỉ khi nào khu vực phía nam phát triển, như vậy tỉnh Sơn Nam chúng ta
mới xem như đi lên.
- Dê phải có con đầu đàn, nếu muốn khu vực phía nam phát triển, như vậy
phải tìm một thành phố có vị trí tốt đẹp, có thực lực kinh tế hùng hậu,
có đầu tư mạnh mẽ của tỉnh ủy, như vậy mới có thể tiến thêm một bước
trong công tác thúc đẩy phía nam phát triển kinh tế.
Hào Nhất Phong nói thì có vẻ rất công bằng nhưng thực tế nếu suy xét cẩn thận thì ý nghĩa quá rõ ràng. Cái gì gọi là vị trí tốt đẹp? Nếu so sánh với thành phố Tam Hồ thì thành phố La Nam rõ ràng là vắng vẻ và có vị
trí kém hơn, Tam Hồ là trung tâm phía nam; còn cái gì là thực lực kinh
tế hùng hậu? Đó chính là nội tình của thành phố Tam Hồ mạnh hơn hẳn La
Nam, thế cho nên cơ bản đã quyết định sự việc.
Nếu như trước sự kiện Lục Ngọc Hùng phát sinh, sự việc lần này sẽ căn
bản không có tranh luận. Nhưng bây giờ Hào Nhất Phong tuy vẫn là bí thư
Hào Nhất Phong, chẳng qua lão vẫn ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn
Nam, khốn nổi bây giờ hội nghị thường ủy không còn là nơi mà lão căn bản không cho ai mặc cả nữa rồi.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với bí thư Nhất Phong.
Khi đám thường ủy tỉnh ủy đang suy tư, Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh
chợt mở miệng nói. Hắn nói xong thì nâng ly trà lên uống một ngụm rồi
tiếp tục:
- Tôi thật sự rất đau đầu với việc đẩy mạnh phát triển kinh tế khu vực
phía nam, tỉnh Sơn Nam chúng ta cũng không kém hơn các tỉnh thành chung
quanh, sở dĩ luôn không phát triển đi lên cũng là vì khu vực phía nam
kém phát triển.
- Lấy thành phố Đông Bộ làm ví dụ, hằng năm tăng trưởng hơn mười phần
tăm, làm cho thành phố của chúng ta tiến thêm một nấc. Nhưng dưới tình
huống hiện tại thì tình hình phát triển kinh tế của Đông Bộ chỉ đủ bù
vào chỗ thiếu hụt cho thành phố Triệu Lô ở phía nam, nếu tính luôn các
thành phố khác thì khác biệt sẽ càng lớn.
- Sau khi đến tỉnh Sơn Nam thì tôi luôn cố gắng nắm bắt hiện trạng phát
triển của khu vực phía nam, vì thuận lợi đẩy mạnh địa phương phát triển
kinh tế, các cấp lãnh đạo đã lo lắng hết lòng, đã tìm không ít biện
pháp. Nhưng kết quả căn bản không được như người ta mong tưởng, thành
tích không quá khả quan.
- Lúc này tất
cả hy vọng của tôi ở khu vực phía nam đều dành cho sự phát triển của
thành phố La Nam, vì thành phố La Nam thật sự cho tôi hy vọng. Năm ngoái La Nam xây dựng đường cao tốc, xây dựng khu du lịch, lại có một hạng
mục công viên kỹ thuật rất lớn, thúc đẩy La Nam phát triển mạnh mẽ nhất
tỉnh Sơn Nam.
- Điều này nói rõ điều gì? Tác dụng của một ban ngành tốt đẹp căn bản
khó thể bỏ qua được, tác dụng này không chỉ phát triển cực hạn ở thành
phố La Nam, càng cần phải áp dụng cang các thành phố khác.
Có câu thế này, những va chạm nhỏ có thể phát sinh từ đám tiểu binh tiểu tốt, sự kiện lãnh đạo tự mình ra trận như lúc này căn bản là ít khi
phát sinh. Nhưng lúc này thành phố La Nam và Tam Hồ ở vào xu thế tranh
đoạt một vị trí thành phố trọng tâm, Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân
lại xem như trực tiếp chống lại nhau.
Tuy Thạch Kiên Quân co biểu hiện với tư thái rất cao, kiên quyết ủng hộ
quyết định của Hào Nhất Phong, nhưng thực tế ủng hộ như vậy có ý nghĩa
gì thì các vị thường ủy tỉnh ủy đều hiểu rõ ràng. Hào Nhất Phong giúp đỡ thành phố Tam Hồ, Thạch Kiên Quân lại giúp đỡ thành phố La Nam, hai bên xem như đã kéo ngựa pháo ra trận.
Lựa chon, lúc này lựa chọn cũng không hay, tất nhiên đối với những
thường ủy đã có lập trường thì căn bản không đáng là gì, nhưng với những vị thường ủy còn chưa có lập trường rõ ràng, căn bản không dễ làm.
Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh là hai thái cực mà không dễ đắc tội, nếu Hào Nhất Phong lấy lại khí thế như xưa, điều này càng làm cho người ta
sợ hãi.
Vốn Thạch Kiên Quân tỏ thái độ thì Đường Cảnh Ung phải mở miệng, thế
nhưng Đường Cảnh Ung vẫn không nói lời nào, sau khi quét mắt nhìn mọi
người vài lượt thì căn bản không lên tiếng.
Thạch Kiên Quân thật sự không ngờ lúc này Đường Cảnh Ung không chịu mở
miệng. Hắn biết rõ trao đổi sau sự kiện Lục Ngọc Hùng, nếu như không
phải Vương Tử Quân lấy lợi ích của chính mình ra trao đổ, chỉ sợ vị trí
phó bí thư tỉnh ủy này căn bản không dành cho Đường Cảnh Ung.
Đường Cảnh Ung thiếu nợ nhân tình của Vương Tử Quân, điều này ai cũng
hiểu rõ ràng, Thạch Kiên Quân sở dĩ đứng lên đối nghịch với Hào Nhất
Phong ở sự kiện này, cũng là vì có nhìn vào Đường Cảnh Ung.
Thạch Kiên Quân cảm thấy Đường Cảnh Ung nhất định sẽ giúp đỡ Vương Tử
Quân, nếu hắn liên hợp với lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, nhất
định sẽ có thể làm lệch cánh tay của bí thư Hào Nhất Phong.
Nhưng Thạch Kiên Quân căn bản không ngờ Đường Cảnh Ung lại làm như vậy,
lúc này đối phương đáng lý phải nói cho Vương Tử Quân, lại không nói lời nào.
- Bí thư Nhất Phong, tôi muốn nói hai câu.
Quan Vĩnh Hạ nhìn bầu không khí tẻ ngắt ở hội nghị thường ủy, sau đó hắn khẽ nói với bí thư Hào Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ là thủ hạ đáng tin của Hào Nhất Phong, tất nhiên không thể
không đi theo lãnh đạo của mình. Lúc này hắn thấy hội nghị thường ủy lần này căn bản không còn liên quan đến việc quyết định ai là thành phố
trọng tâm phía nam, khi Thạch Kiên Quân tỏ thái độ, lúc này ảnh hưởng
trực tiếp đến phương diện nhất ngôn cửu đỉnh của bí thư Hào Nhất Phong ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
- Tôi đều đồng ý với quan điểm của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch,
trọng tâm của tỉnh Sơn Nam chúng ta bây giờ đều đặt ở khu vực phía nam.
Khu vực này nhiều núi, là một chướng ngại vật cho quá trình phát triển
kinh tế. Nhýng nếu muốn výợt chýớng ngại vật, tỉnh ủy chúng ta không
ðýợc buông lỏng giúp ðỡ các thành phố nõi này.
- Ngày mùng một tháng năm tôi nhận được thiệp mời của đồng chí Lâm
Trường Công đến tham dự lễ khởi công xây dựng trung tâm sản xuất tivi
của công ty Thần huy trong thành phố Tam Hồ. Tôi căn cứ vào lời phát
biểu của giám đốc Vương công ty Thần Huy để cảm nhận được thành phố Tam
Hồ có quyết tâm phá vỡ cục diện hiện tại.
- Vì hạng mục này, phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động của thành phố Tam Hồ đã chăm chú công tác, cố gắng để hạng mục vận chuyển đúng chỗ. Hơn
nữa chính quyền thành phố Tam Hồ cũng rất gấp gấp, lo nghĩ cho doanh
nghiệp, tích cực phối hợp tất cả các bên, giúp đỡ mạnh mẽ cho công ty
Thần Huy.
- Vì sự ủng hộ và hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp ở thành phố Tam Hồ, vì thế mà hạng mục sản xuất tivi số lượng lớn với số tiền đầu tư hai tỷ đã ở lại
thành phố Tam Hồ. Theo lời giám đốc công ty Thần Huy, chỉ cần xây dựng
xong thì đây sẽ là trung tâm sản xuất tivi nhiều nhất trong nước, tất
nhiên sẽ tạo dưng lên một hệ thống sản nghiệp cung cấp linh kiện trong
thành phố Tam Hồ.
Quan Vĩnh Hạ nói, lời nói dõng dạc, vẽ ra tương lai tốt đẹp. Tuy cuối
cùng vẫn không nói rõ ý kiến của mình, thế nhưng dựa vào lời nói thì rõ
ràng là thiên hướng về phía thành phố Tam Hồ.
Hào Nhất Phong căn bản rất hài lòng với những lời phát biểu của Quan
Vĩnh Hạ, đối phương cũng không thành thật giúp mình một phiếu, thế nhưng những lời này còn hiệu quả hơn trực tiếp ném cho mình một phiếu.
- Đúng rồi, tôi bổ sung một câu, lúc đầu công ty Thần Huy chỉ muốn đầu
tư bảy trăm triệu, nhưng thành phố Tam Hồ thừa thắng xông lên, kiên nhẫn công tác. Cuối cùng công ty Thần Huy quyết định đẩy manh đầu tư, bây
giờ là con số hai tỷ.
Quan Vĩnh Hạ vừa nó vừa nhấp một ngụm trà, lời bổ sung của hắn càng làm cho người ta nghị luận không thôi.
Phải nói rằng những lời của Quan Vĩnh Hạ đã phát sinh ra hiệu quả ném
một tảng đá bùng lên hàng ngàn con sóng trong hội nghị thường ủy tỉnh
ủy. Đám thường ủy tỉnh ủy đều há hốc mồm, hạng mục hai tỷ, đừng nói là
thành phố nào, dù là ở tỉnh Sơn Nam cũng là hạng mục lớn. Lúc này hạng
mục kia đầu tư ở thành phố Tam Hồ, như vậy xem như làm cho thành phố Tam Hồ càng có thêm lợi thế.
Tuy thành phố La Nam có thành tích rất lớn, thế nhưng nếu không có hạng
mục nào mới như thành phố Tam Hồ, chỉ sợ cũng ở vào thế yếu. Dù so thì
hạng mục này cũng làm cho sản lượng kinh tế của thành phố Tam Hồ áp đảo
thành phố La Nam.
Từng ánh mắt nhìn về phía Thạch Kiên Quân, bọn họ đang chờ Thạch Kiên Quân phản kích.
Trưởng phòng tổ chức Lữ Tiến Binh ngồi bên cạnh Quan Vĩnh Hạ định mở
miệng phản kích, đột nhiên bị ánh mắt Thạch Kiên Quân nhìn sang mà dừng
lại. Lúc này Thạch Kiên Quân lại nhìn sang Trương Đông Viễn, hắn biết rõ Trương Đông Viễn còn đang tỏ ra gấp gáp hơn mình rất nhiều.
Thạch Kiên Quân đoán không sai, Trương Đông Viễn thật sự quan tâm đến sự kiện này còn hơn cả Thạch Kiên Quân. Lão nhìn thấy Thạch Kiên Quân nhìn về phía mình, biết là không nói không được, thế nên lão đặt bút xuống
cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi muốn nói hai câu.
Mặc dù mở đầu là một lời khêm tốn, thế nhưng Hào Nhất Phong căn bản chưa tỏ thái độ thì Trương Đông Viễn đã trầm giọng nói:
- Chúng ta xác định thành phố trọng tâm chính là vì thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, nếu so sánh về tốc độ phát triển kinh tế, quan trọng hơn hết phải là tác dụng thúc đẩy các thành phố chung quanh.
- Chỗ này của tôi có một số liệu báo cáo của sở văn hóa thể thao và du
lịch tỉnh Sơn Nam, lúc này muốn báo cáo cho các vị. Kỳ nghỉ vừa qua toàn tỉnh thu hút được hơn ba triệu lượt khách, nguồn thu từ vé vào cổng là
ba trăm mười triệu, trong đó du khách trong tỉnh...