Bí Thư Trùng Sinh

Chương 496: Chương 496: Nhìn quả táo xem cán bộ, dùng quả táo dùng cán bộ, vườn táo ra cán bộ




- Chủ tịch Vương, Trần Hòa chính là xã trồng táo lớn nhất huyện Đằng Nhạc chúng tôi, năm xưa khi bí thư Tiết còn chủ trì công tác ở huyện Đằng Nhạc đã đại chiến với một trăm ngàn héc ta táo, xã Trần Hòa chính là nơi mở màn cuộc chiến. Bây giờ có ba phần đất đai trong xã Trần Hòa có trồng táo, đây từng là xã trồng táo nổi tiếng, vì sản nghiệp cây táo mà xã Trần Hòa từ vị trí thu nhập tài chính thấp nhất trong huyện, ngay sau đó đã lọt vào ba xã thị trấn có nguồn thu tài chính cao nhất huyện Đằng Nhạc.

Lý Ổn Trung ngồi trong xe ba mươi chỗ chỉ tay về cánh vườn táo xanh mướt rộng bạt ngàn rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Tuy vườn táo xanh mướt bạt ngàn còn chưa đến mùa kết quả, thế nhưng một bức tranh tươi mát và rộng lớn như vậy cũng không làm cho người ta sinh ra cảm giác rất tươi đẹp. Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại, đám cán bộ xã thôn đã đợi sẵn nhanh chóng tiến lên đón chào.

- Hoan nghênh chủ tịch Vương đến xã Trần Hòa chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.

Khi nhóm Vương Tử Quân xuống xe, một người đàn ông hơn ba mươi, tuy dáng người không cao nhưng lại làm người ta sinh ra ấn tượng thông minh tháo vát nhanh chóng tiến lên đón chào. Người này nở nụ cười sáng lạn, khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhiệt tình đưa tay ra.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi vươn tay ra với đối phương.

Lúc này Lý Ổn Trung đứng bên cạnh Vương Tử Quân tươi cười giới thiệu:

- Chủ tịch Vương, đây là bí thư đảng ủy xã Trần Hòa, là đồng chí Lý Triệu Tài.

- Đồng chí Lý Triệu Tài chính là bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi nhất trong huyện Đằng Nhạc. Đồng chí bí thư Lý rất chú trọng hiện thực, không nói những lời khách quan, nắm chặt phát triển kinh tế xã Trần Hòa, thúc đẩy các hạng mục công tác của xã luôn đi đầu trong huyện. Đây là một đồng chí có ý nghĩ có hành động, thật sự rất tốt.

La Định Lôi đứng bên cạnh Vương Tử Quân chờ Lý Ổn Trung giới thiệu sơ lược về Lý Triệu Tài xong thì cười tủm tỉm nói.

Từ sau khi Vương Tử Quân đi vào huyện Đằng Nhạc thì La Định Lôi cũng rất tự giác đặt mình lên vị trí trợ thủ, chỉ cần là Lý Ổn Trung mở miệng thì hắn chưa từng chen lời. Nhưng lúc này Lý Ổn Trung vừa mới dứt lời thì La Định Lôi đã tiếp đón câu chuyện, thế mà vẻ mặt Lý Ổn Trung vẫn khá chút vui vẻ.

Vương Tử Quân thấy hai người Lý Ổn Trung và La Định Lôi phối hợp ăn ý như vậy thì trong lòng sinh ra nghi vấn: Có vấn đề gì sao? Hắn đảo mắt nhìn Lý Triệu Tài, sau đó cười cười vỗ vai đối phương, cũng không nói lời nào.

Lý Triệu Tài cũng không phải lần đầu tiên được La Định Lôi giới thiệu như vậy, mỗi lần như thế hắn luôn thản nhiên tiếp nhận, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mặt mình nóng đến mức phát sốt. Hắn là bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi nhất huyện Đằng Nhạc, những vầng hào quang này phủ lên người hắn từ rất lâu, nhưng nếu dùng nó để so sánh với vị phó chủ tịch thường vụ thành phố cực kỳ trẻ tuổi ở trước mặt, thật sự không đáng là gì.

Lý Triệu Tài cũng từng nghiên cứu về sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, hắn biết vị phó chủ tịch thường vụ thành phố trước mặt còn trẻ hơn cả mình nhưn đã là cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở. Trước mặt một vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi tài cao như chủ tịch Vương Tử Quân, hắn lại được giới thiệu là cán bộ thanh niên, thật sự không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác xấu hổ. Thật ra hắn cũng không muốn đối nghịch với Vương Tử Quân, cũng không phải vì vấn đề tuổi tác, Vương Tử Quân trẻ tuổi mà có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, Lý Triệu Tài nào có thể so sánh được?

Lý Triệu Tài là một người sảng khoái, sau khi xấu hổ một lát thì nhanh chóng khôi phục như thường. Hắn mỉm cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, xã Trần Hòa chúng tôi là nơi trồng táo sớm nhất huyện Đằng Nhạc, táo trong thôn đều là giống tốt. Rất tiếc là bây giờ chưa đến mùa táo, nhưng tôi đại biểu nhân dân xã Trần Hòa mời chủ tịch Vương đến đây vào mùa thu, khi đó mới thật sự là đẹp đẽ, cả vườn tràn đầy mùi hương.

Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói gì, cũng may Lý Triệu Tài cũng không hy vọng Vương Tử Quân sẽ trả lời. Hắn vừa dẫn đường vừa nói cho Vương Tử Quân về tình hình công tác ở xã Trần Hòa những năm gần đây, đặc biệt là vấn đề sản lượng và tiêu thụ táo, hắn càng cho ra những báo cáo hoàn thiện hơn.

Lý Triệu Tài lên tiếng báo cáo, Vương Tử Quân chợt cảm thấy Lý Triệu Tài rất có trình độ. Chưa nói đến những phương diện gì khác, những phương thức bảo quản táo để có thể bán được với giá cao của Lý Triệu Tài thật sự được Vương Tử Quân cho ra lời khẳng định.

- Chủ tịch Vương, các vị lãnh đạo, nơi này chính là địa điểm khởi công trồng một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Cũng ở vị trí này mười năm trước bí thư Tiết đã dẫn đầu nông dân trong xã trồng xuống cây táo đầu tiên..

Lý Triệu Tài dừng chân dưới một cây táo to lớn, hắn dùng giọng cực kỳ có cảm tình nói.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt hứng thú nhìn qua chiếc bia công đức được dựng bên cạnh cây táo vài lần, sau đó hắn cười hỏi Lý Triệu Tài:

- Bí thư Lý, đảng ủy chính quyền xã Trần Hòa có thái độ gì với vấn đề nhân dân tiếp tục trồng táo?

Lý Triệu Tài cũng không tỏ ra hoảng hốt trước câu hỏi của Vương Tử Quân, hắn khẽ cười, sau đó nháy mắt với một người đứng bên cạnh cây táo, người này tiến lên nói:

- Chủ tịch Vương, tôi không biết nông dân nghĩ như thế nào, thế nhưng xã Trần Hòa chúng tôi nhất định phải trồng táo, vì táo chính là cây rụng tiền của chúng tôi.

Lên tiếng là một người đàn ông hơn bốn mươi có gương mặt ngăm đen làm người ta sinh ra ấn tượng thật thà phúc hậu. Khi người này đi ra thì Lý Triệu Tài khẽ lên tiếng giới thiệu:

- Chủ tịch Vương, đây là bí thư chi bộ Trần Tam Lập của xã Trần Hòa.

Lý Ổn Trung thật sự gật đầu tán dương với tình huống Trần Tam Lập đi ra trả lời Vương Tử Quân, La Định Lôi đứng bên cạnh Lý Ổn Trung lại càng gật đầu. Hắn thầm nghĩ, Lý Triệu Tài này thật sự là trò giỏi hơn thầy thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước. Người này nhìn qua giống như lỗ mãng nhưng thực chất lại rất tinh tế, đây gọi là đưa ra dẫn chứng phong phú, còn thuyết phục hơn cả chính mình trả lời. Làm như vậy không những gia tăng độ tin cậy trước mặt Vương Tử Quân, tiến có thể công lùi có thể thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể khoanh tròn câu trả lời lại được.

Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu với câu trả lời của Trần Tam Lập, sau đó hắn nhìn về một phía khác với tư thế từ chối cho ý kiến.

Đám người đi trong vườn táo, tuy liên tục gặp nông dân bận rộn làm việc, Trần Tam Lập tuy đi theo Vương Tử Quân nhưng lại có rất nhiều người chào hỏi.

Chương 496(p2): Nhìn quả táo xem cán bộ, dùng quả táo dùng cán bộ, vườn táo ra cán bộ.

- Tam Lập, đây là lãnh đạo thành phố xuống sao? Tôi nghe nói thành phố thay đổi chính sách phải không? Vì sao lại không cho xã chúng ta trồng táo?

Khi đoàn người Vương Tử Quân đi qua một cây táo xum xuê, một ông lão đứng tỉa cành trên cây táo hô lên với Trần Tam Lập đang đứng bên dưới tàng cây.

- Chú Nhị Mãn, chú nghe ai nói vậy? Vì sao lại nói xui xẻo như thế? Chủ tịch Vương đến xã Trần Hòa chúng ta để khảo sát tình huống trồng táo, sao lại nói là không cho trồng nữa? Nếu không có cây táo thì thôn dân chúng ta làm gì?

Trần Tam Lập cũng không đợi nhóm Vương Tử Quân mở miệng, hắn khoát tay nói với ông lão trên cây.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, chỉ cần tiếp tục cho giữ lại cây táo, tôi cũng mặc kệ các người thích làm gì thì làm.

Ông lão cũng không đi xuống, lão chỉ nói hai câu với Trần Tam Lập, sau đó tiếp tục tỉa cành táo.

- Chủ tịch Vương, người trong xã là như vậy, bọn họ nghe gió là nói mưa, vì thế mà có một số người xuống đây lợi dụng để bọn họ đi náo loạn, thế là nghĩ rằng có thể ép nhân dân chúng tôi chặt táo trồng thứ khác sao? Hì hì, anh xem, tôi sẽ điều tra xem ai là người nói ra những lời bịa đặt như vậy, sẽ làm sáng tỏ vấn đề với mọi người, không để gây ra những ảnh hưởng không tốt.

Trần Tam Lập gãi đầu, bộ dạng giống như mình làm không tốt. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Trần Tam Lập, trong lòng thầm cười lạnh. Lần này hắn xuống kiểm tra, ngay từ khi bắt đầu thì trong huyện dã diễn trò, thế nhưng hắn nhẫn nại bỏ qua. Không ngờ vị bí thư đảng ủy xã Trần Hòa này lại càng làm trầm trọng thêm, lại đào hồ cho mình rơi xuống.

- Sự việc xảy ra tất có nguyên nhân, anh điều tra sau đó kết luận cũng không muộn.

Vương Tử Quân nói, nụ cười vẫn đọng trên mặt, nhưng lời nói lại giống như có ẩn ý. Lý Triệu Tài nghe thấy những lời như vậy thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

- Chẳng lẽ chiêu thức mình sắp xếp thêm lúc này là vẽ rắn thêm chân?

Lý Triệu Tài mơ hồ cảm thấy có chút lo lăng, nhưng lúc này hắn cũng không muốn bận tâm quá nhiều. Lúc này Vương Tử Quân cũng đã cất bước đi sang một hướng khác.

Ngoài chút sự việc như vậy xảy ra, lần này Vương Tử Quân đi kiểm tra xem như hoàn mỹ viên mãn, ít nhất trong mắt Lý Ổn Trung thì nó cũng là viên mãn, không có sai lầm gì. Việc này cho chủ tịch Vương thấy tính tích cực của huyện Đằng Nhạc và nhân với cây táo, coi như mục đích đã đạt được, điều này làm cho Lý Ổn Trung cảm thấy rất thỏa mãn.

Lý Ổn Trung từ trong vườn trái cây đi ra, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, nhân dân trong huyện Đằng Nhạc chúng tôi đều rất tích cực với cây táo, nhưng trồng cây táo cũng có liên quan rất lớn đến đất đai và khí hậu. Trong huyện từng có hai xã nằm gần bên nhau nhưng lại có chất đất khác nhau, một xã trồng táo lớn ngon ngọt, xã còn lại trái nhỏ lại đắng. Tuy chúng tôi đã đến tiền hành vài lần thay đổi giống và kỹ thuật, thế nhưng trái táo vẫn ở vào hiện trạng như vậy.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe, Lý Ổn Trung lần này báo cáo nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng đều có mục đích cả.

- Chủ tịch Vương, hai ngày trước quần chúng chạy đến văn phòng khối chính quyền thành phố kêu oan, sự kiện đó đã gõ vang một hồi chuông cảnh báo với đảng ủy chính quyền huyện Đằng Nhạc. Điều này cũng làm cho chúng tôi nhận thức được một vấn đề, đó chính là trước kia chúng tôi quá cầu toàn, tuy xuất phát điểm chính là phát triển kinh tế nhưng không phải thủ đoạn nào cũng có thể thực hiện được. Bước công tác tiếp theo chúng tôi sẽ thay đổi ý nghĩ và tư tưởng, nhập gia tùy tục, sẽ tiến hành cải tạo đất và giống cây trồng ở những nơi không phù hợp, sẽ phái thêm nhiều cán bộ nông nghiệp đến các thôn để giúp đỡ trọng điểm...

Vương Tử Quân thật sự thừa nhận những lời nói của Lý Ổn Trung. Khi hắn chuẩn bị cùng đi sâu vào vấn đề này để nói vài lời với Lý Ổn Trung, đúng lúc có một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi chạy đến.

- Bí thư Lý, không biết người nào tung ra tin đồn, dân chúng vài thôn chung quanh đều chạy đến đây, bọn họ nói muốn phản ánh tình huống với chủ tịch Vương...

Tên thanh niên thật sự thở không ra hơi, hắn nói xong những lời của mình thì dù là Lý Triệu Tài vừa rồi còn tươi cười hớn hở hay bí thư Lý Ổn Trung đang nói cười vui vẻ với Vương Tử Quân cũng ngây cả người, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Vương Tử Quân cũng không ngờ chính mình ở đây lại gặp phải tình huống này, hắn nhìn thoáng qua Lý Ổn Trung ở bên cạnh, sau đó ánh mắt nhìn về phía tên thanh niên vừa chạy đến. Phía bên kia xuất hiện khá nhiều người, bọn họ đang chạy về bên này.

- Chủ tịch Vương, tôi thấy đây rõ ràng là có vài người muốn kích động gây rối, tôi thấy sự việc này nên để cho bí thư Triệu Tài xử lý, chúng ta nên đi trước.

Lý Ổn Trung cảm thấy vã mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn về phía những thôn dân bên kia sắp chạy đến đây, hắn khẽ phất tay nói:

- Bí thư Lý, cũng không cần quan tâm quần chúng xuất phát từ mục đích gì, tôi cũng không thể trốn đi. Chẳng lẽ tôi là một phó chủ tịch thành phố Đông Bộ, bây giờ xuống cơ sở cũng không có dũng khí đối mặt với nông dân?

Từ khi đến huyện Đằng Nhạc thì Vương Tử Quân căn bản chưa nói lời nào, hắn lại càng chưa từng cho ra bất kỳ lời bình phán nhận xét nào về công tác của huyện Đằng Nhạc. Điều này làm cho đám cán bộ lãnh đạo huyện Đằng Nhạc tưởng rằng phó chủ tịch Vương Tử Quân đến đây chỉ là đi ngang qua sân khấu, có lẽ Vương Tử Quân cũng không dám cho nhân dân chặt cây táo, như vậy chẳng phải công khai khiêu chiến với bí thư Tiết sao?

Nhưng lúc này Vương Tử Quân không chịu bỏ đi, đám cán bộ lãnh đạo huyện Đằng Nhạc chợt hiểu vấn đề, đó là chủ tịch Vương bình thường nhìn có vẻ hiền hòa không nói lời nào, trên thực tế chỉ là lãnh đạo che giấu mũi nhọn của mình mà thôi.

Lúc này Lý Triệu Tài thật sự bối rối hơn bất kỳ ai khác, tuy hắn đã từng là thư ký của Lý Ổn Trung, thế nhưng bây giờ có vấn đề lớn xảy ra, hắn lại ở trong hoàn cảnh "Nhìn vào quả táo xem cán bộ, dùng quả táo để dùng cán bộ, vườn táo cho ra cán bộ", dù Lý Ổn Trung có muốn bảo vệ hắn, chỉ sợ có lòng mà không đủ lực.

Lý Triệu Tài đã cho ra nhiều chuẩn bị với tình huống Vương Tử Quân xuống kiểm tra, đặc biệt càng cố gắng đảm bảo công tác giữ bí mật, dùng hết thủ đoạn để phong tỏa tin tức. Không ngờ cuối cùng cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, điều này thật sự làm cho hắn trở tay không kịp. Vì sao lại có nhiều nông dân chạy đến đây như vậy? Đám người kia làm sao biết được tin tức này?

- Chúng tôi muốn gặp chủ tịch thành phố.

- Để chủ tịch thành phố đến gặp chúng tôi, hôm nay không gặp được chủ tịch thì chúng tôi sẽ không đi.

- Không cho chúng tôi chặt táo, nhưng quả táo lại quá rẻ, trồng táo còn kém hơn trồng cây lương thực vài ngàn đồng một năm, không phải đang ép chúng tôi vào chỗ chết sao? Sao có thể vì chút thể diện mà không cho chúng tôi trồng cây lương thực?

Tiếng hô hào vang lên, trên trăn nông dân chạy đến, những tiếng hô đồng thanh của bọn họ vang lên vang dội trong vườn táo.

Chương 496(p3): Nhìn quả táo xem cán bộ, dùng quả táo dùng cán bộ, vườn táo ra cán bộ.

- Lục Lão Tam, anh muốn gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục dẫn đầu gây rối, chính quyền xã sẽ không khách khí với anh. Bây giờ nhanh chóng cùng mọi người quay về, có chuyện gì quay về tôi sẽ bàn với mọi người.

Khi thấy người dẫn đầu đoàn người thì vẻ mặt Lý Triệu Tài chợt biến đổi, hắn thở hổn hển hét về phía người đàn ông trung niên phía bên kia.

Người đàn ông trung niên cường tráng nghe được tiếng hét của Lý Triệu Tài thì cũng không tiếp tục lớn tiếng, trên mặt cũng xuất hiện chút cảm giác sợ hãi. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

- Bí thư Lý, không phải tôi không muốn bàn với anh, nhưng có bàn với anh cũng như không. Anh là bí thư đảng ủy xã Trần Hòa, anh là quan đứng đầu một xã, anh phải lo phải suy nghĩ cho nhân dân trong xã. Anh thử vỗ ngực nói một câu tôi xem, nói xem trồng táo thật sự kiếm được nhiều tiền hơn trồng cây lương thực sao?

Lý Triệu Tài bị người đàn ông trung niên hỏi như vậy thì giảm đi nửa phần khí thế, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì có người chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:

- Đó là chủ tịch Vương, mọi người mau phản ánh vấn đề với chủ tịch Vương đi.

Hơn trăm người nghe thấy như vậy thì nhanh chóng ào về phía Vương Tử Quân. Lý Ổn Trung nhìn đám quần chúng ào sang thì đầu óc ngây ngốc, hắn thật sự không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, nếu như chủ tịch Vương có chuyện gì xảy ra, như vậy chức vụ bí thư huyện ủy của hắn cũng không còn.

- Mọi người hãy nghe tôi nói, hôm nay tôi đến đây chính là được đảng ủy chính quyền thành phố phái đến kiểm tra tình huống cây ăn quả trong vùng. Nói thật, cho dù mọi người bây giờ không đến tìm tôi, lát nữa tôi cũng đến gặp mọi người. Tôi đến đây điều tra, trước tiên là nghe ý kiến của đảng ủy chính quyền huyện Đằng Nhạc, sau đó sẽ tìm hiểu ý kiến của các hộ dân trồng táo, sẽ mở rộng trưng cầu ý kiến, lấy đó làm cơ sở để đảng ủy chính quyền thành phố cho ra quyết sách tốt nhất.

Vương Tử Quân không những không lui về phía sau khi quần chúng tiến lên, hắn còn cười hớn hở tiến lên nghênh đón. Lúc này hắn nói khá lớn, thật sự giống như đang hét.

Quần chúng thấy đang sợ Vương Tử Quân chạy mất, bây giờ thấy chủ tịch Vương tiến lên chào đón thì bước chân cũng giảm nhịp độ. Nhưng khi nghe thấy Vương Tử Quân muốn nghe ý kiến của bọn họ, cả đám càng lên tiếng cướp lời:

- Chủ tịch Vương, táo nhà tôi năm ngoái đến bây giờ mới bán được một nửa, bây giờ thời tiết ngày càng nóng, nếu không bán được nữa thì xem như ném đi như rác mà thôi, thật sự quá đáng tiếc.

- Chủ tịch Vương, không phải chúng tôi không muốn trồng táo nhưng giá cả bây giờ quá thấp, làm việc tối mặt một năm nhưng đừng nói là kiếm ra tiền, thậm chí là không thể bù công sức và tiền của bỏ ra. Nhưng đám người kia vì chút thể diện, vì chiến tích mà làm cho nhân dân chúng tôi khổ cực, còn nói cái gì là công trình làm giàu, phải nói là công trình hại người mới đúng.

- Lúc này tôi nghe rõ các vị phản ánh vấn đề, thế nhưng nhiều người cùng lên tiếng thật sự quá ồn, hiệu quả lại không lớn.

Vương Tử Quân không có loa phóng thanh, thế nên hắn khoát tay áo rồi lớn tiếng nói. Đám người đang lộn xộn thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì dần bình tĩnh trở lại.

Khi thấy Vương Tử Quân khống chế được thế cục, Lý Ổn Trung và La Định Lôi thầm thở dài một hơi. Tuy cả hai đều không muốn cục diện này xảy ra, thế nhưng dù sao thì khống chế được vẫn là rất tốt.

Lý Ổn Trung lau mồ hôi trán, sau đó hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua gương mặt cực kỳ lo lắng của Lý Triệu Tài, ánh mất bất mãn thật sự không chút che giấu.

Lúc này Lý Triệu Tài cũng thật sự rất chán nản, nhưng hắn cũng thở dài một hơi, xem ra sự việc cũng còn dư âm quay về. Lúc này chủ tịch Vương không xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự phải cám ơn trời đất rồi.

- Nếu mọi người đều nói ra ý kiến của mình, có phải mọi người cho rằng tôi là chủ tịch thành phố có công năng đặc dị, có thể nghe hết lời nói của mọi người? Thật ra thì cũng như những gì mọi người đã thấy, tôi cũng giống như mọi người, cũng chỉ có hai tai một miệng, cung không phải ba đầu sáu tay, cũng không nghe được nhiều người cùng nói như thế này, mọi người nói xem có đúng không?

- Ha ha!

Quần chúng vốn bực tức chạy đến phản ánh vấn đề, bọn họ hầu như đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như vị lãnh đạo thành phố này tiếp tục chỉ huy mò mẫm, như vậy bọn họ sẽ không sợ gây náo loạn. Không ngờ tất cả những gì bọn họ chuẩn bị sẵn căn bản là vô dụng, vị phó chủ tịch thành phố kia căn bản không tỏ ra cao cao tại thượng, hơn nữa còn mở miệng nói một lời vui đùa với bọn họ.

Thôn dân nở nụ cười, bầu không khí vốn căng cứng chợt trở nên hòa hoãn, có vài người cười hì hì trực tiếp ngồi xuống đất.

Vương Tử Quân biết rõ mình phải nắm chặt thời cơ. Là một lãnh đạo xuống tuyến dưới điều tra, nếu có chuyện gì xảy ra thì tuyến dưới phải gánh chịu trách nhiệm. Thế nhưng đối với bản thân hắn, nếu không làm tốt thì xem như đi một chuyến toi công.

- Quan cũng là người như dân mà thôi, cũng chỉ có hai tai hai mắt, mọi người nghĩ mà xem, nếu như cả trăm người cùng nói, như vậy sao có thể nghe rõ ràng được?

- Chắc chắn sẽ không nghe rõ, điều này có thể khẳng định. Mọi người ngày thường đều đổ mồ hôi bận rộn ngoài ruộng đồng, hôm nay lại nóng lòng chạy đến tìm tôi, như vậy nhất định là có vấn đề cần phản ánh, nào phải chạy đến gây rối? Vì vậy căn cứ vào mục đích giải quyết vấn đề, tôi đề nghị mọi người chọn ra vài đại biểu, để những người đó nói ra tất cả với tôi. Nếu một người nói chưa rõ ràng thì những người khác có thể bổ sung, mọi người thấy thế nào?

Vương Tử Quân lên tiếng làm cho đám người bên kia líu ríu nghị luận với nhau, vài phút sau chợt có người hét lớn:

- Chủ tịch Vương, nhìn ngài cũng là người biết nói chuyện, cũng không có kiểu cách nhà quan. Vậy hôm nay tôi hỏi anh, người trong xã trồng táo không kiếm được tiền, như vậy chúng tôi có nên chặt nó đi không?

Người này đặt vấn đề quá bén nhọn, khi hắn ném ra câu hỏi thì cũng từ trong đám người đi ra. Đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, gương mặt đen nhẻm đầy phong sương, cơ thể cao lớn chắc nịch.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của người đàn ông đối diện, hắn cũng trầm giọng nói:

- Tuy tôi chưa từng làm nông nhưng cũng đã từng công tác dưới xã, tôi biết rõ bà con cô bác kiếm được đồng tiền cũng không dễ dàng gì. Trong nhà trên có người già dưới có trẻ nhỏ, cả nhà đều phải sống dựa vào vài mẫu đất, nếu như cây táo không kiếm ra tiền, tôi có thể nói một câu phụ trách với mọi người: Thứ gì có thể kiếm ra tiền chúng ta trồng thứ đó.

Vẻ mặt Lý Ổn Trung chợt biến đổi thành trắng bệch, khi đám nông dân chạy đến đây thì hắn đã cảm thấy không tốt, lúc này xem như dự cảm trong lòng hắn được chứng thực, thế là không khỏi cảm thấy trái tim treo hẳn lên cuống họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.