Bây giờ trong xã hội có một bài vè châm chọc lãnh đạo xuống cơ sở kiểm tra chỉ đạo công tác: "Lãnh đạo xuống kiểm tra thì phải làm sao? Trước tiên phải xem xét cơm nước trong nhà khách, sau đó thì sao? Phải chạy xe đi thăm thú một vòng, sau khi tham quan xong thì sao? Tất nhiên sẽ đến địa điểm danh lam thắng cảnh nào đó để xem xét; lại tiếp tục đổi địa phương dùng cơm, ăn cơm xong thì ca hát vui vẻ; sau đó vào nhà tắm hơi thoải mái một phen; tìm vài tiểu thư xoa bóp cho thoải mái; cuối cùng thì cầm theo quà cáp của cấp dưới và nói lời tạm biệt, sau đó thì làm gì nữa? Thích làm gì thì làm." Câu vè này rõ ràng là vơ đũa cả nắm, thế nhưng nhìn vào đó có thể thấy sự qua loa đại khái cưỡi ngựa xem hoa khi lãnh đạo xuống tuyến dưới thị sát kiểm tra công tác.
Vì vậy cuối cùng Vương Tử Quân cũng không tiếp tục hỏi, cũng không phải vì hắn không hiểu những gì Lý Ổn Trung báo cáo không đúng trọng điểm, mà cảm thấy mình có hỏi nữa cũng phí công. Hắn đến huyện Đằng Nhạc để điều tra, nếu chỉ đơn thuần là nghe báo cáo và căn cứ vào đó để quyết định thì tất nhiên là không thể nào, có một số thứ nếu hỏi quá rõ ràng thì ngược lại cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, chỉ hơn hai mươi phút sau đoàn xe đã dừng lại trước hội trường huyện Đằng Nhạc. Lúc này các vị lãnh đạo hội đồng nhân dân huyện và mặt trận tổ quốc cũng đã chờ sẵn, bọn họ cùng kết hợp tiến lên chào đón chủ tịch Vương Tử Quân.
Lý Ổn Trung nhìn chủ tịch mặt trận tổ quốc bắt tay với Vương Tử Quân, trong lòng thầm thở dài một hơi. Khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ thì Lý Ổn Trung thật sự còn không coi tên phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia ra gì, nhưng khi Vương Tử Quân đứng vững gót chân ở thành phố Đông Bộ, hắn mới bắt đầu dùng ánh mắt khác nhìn về phía vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, bây giờ lại càng đặt Vương Tử Quân lên đúng vị trí của lãnh đạo thành phố.
Những sự việc xảy ra vào ngày hôm nay thật sự làm cho Lý Ổn Trung cảm thấy có chút bất an, hắn chợt phát hiện mình đối mặt với vị phó chủ tịch thường vụ này và tỏ ra cực kỳ kiêng kỵ.
Loại cảm giác này làm cho Lý Ổn Trung thật sự không thấy thoải mái chút nào, cảm giác này lại rơi xuống rất sâu trong lòng hắn.
- Chủ tịch Vương, nghe nói ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác thì cả huyện Đằng Nhạc giống như chào đón năm mới. Mong chủ tịch Vương cho ra vài yêu cầu trọng điểm, để mọi người bày tỏ lòng nhiệt tình, cũng tốt cho phương diện công tác.
Lý Ổn Trung tuy biết rõ mình không dễ thông qua trên người Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nhất định phải theo sát chủ tịch Vương. Khi Vương Tử Quân bắt tay với một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, hắn cười ha hả nói.
Vương Tử Quân cũng không từ chối lời mời của Lý Ổn Trung, hắn cất bước vào trong hội trường của huyện Đằng Nhạc. Lúc này hội trường có thể chứa được vài trăm người đã đầy người tụ tập.
- Chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh đồng chí thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân cho ra vài lời chỉ thị quan trọng với huyện Đằng Nhạc.
Lý Ổn Trung nói vài lời hoan nghênh lãnh đạo thành phố xuống chỉ đạo công tác, sau đó đột nhiên lên giọng, dùng giọng toan tính nói.
Khi Lý Ổn Trung vừa nói ra khỏi miệng thì các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành của huyện Đằng Nhạc phải dùng sức vỗ tay, đám cán bộ bên dưới lại nhiệt liệt phản ứng, giống như muốn làm cho hội trường của huyện Đằng Nhạc nổ tung.
Vương Tử Quân tươi cười vung tay lên áp xuống, sau đó mới trịnh trọng nói:
- Thưa các đồng chí, bí thư Lý để tôi cho ra chỉ thị quan trọng, tôi cũng không dám khẳng định là chỉ thị quan trọng. Vì người hiểu rõ về huyện Đằng Nhạc nhất cũng không phải là tôi, cũng không phải là lãnh đạo thị ủy, mà chính là các đồng chí đang trường kỳ chiến đấu hăng hái, đang đổ mồ hôi cho ra những cống hiến trọng đại với kinh tế của huyện Đằng Nhạc.
- Các vị đồng chí ngồi đây đều công tác ở cơ sở, trực tiếp liên hệ với quần chúng, có thể nói là những người trực tiếp đứng ở đầu sóng ngọn gió. Hoàn cảnh công tác là nắng nóng mưa sa, toàn thân đầy bùn đất; trạng thái công tác là trợn trừng hai mắt, bận rộn như điên, lại bị tuyến trên liên tục cho ra nhiệm vụ nặng nề, thật sự là không dễ dàng chút nào. Nhưng thưa các đồng chí, tổ chức biết các vị khổ cực và mệt mỏi, hơn nữa lại ký thác và kỳ vọng vào mọi người. Có thể nói tất cả tình huống của huyện Đằng Nhạc đều nằm trong đầu các vị cán bộ đồng chí nơi đây, huyện Đằng Nhạc muốn phát triển, kinh tế muốn đi lên thì đều dựa vào các đồng chí nơi đây. Nếu nói không chút khoa trương, các anh chính là những người đi đầu, những con chim nhạn đầu đàn trong công tác đẩy mạnh phát triển kinh tế xã hội của huyện Đằng Nhạc.
Vương Tử Quân phát biểu cũng không quá lâu, cũng chỉ hơn mười phút. Hắn mở miệng cũng không nói huyện Đằng Nhạc phải làm như thế nào, mà trọng điểm lại đặt lên người cán bộ huyện Đằng Nhạc.
Trong bài phát biểu, Vương Tử Quân hiệu triệu cán bộ và quần chúng huyện Đằng Nhạc, yêu cầu mọi người một là nắm chặt công tác; hai đổi mới tư tưởng; ba nhìn rõ vấn đề đang xảy ra. Hắn yêu cầu các đồng chí đặt tinh lực lên các công tác trọng tâm của đảng ủy chính quyền huyện Đằng Nhạc, yêu cầu mọi người toàn tâm toàn ý mưu cầu phát triển, cho ra cống hiến cao độ đẩy mạnh phát triển kinh tế huyện Đằng Nhạc và tăng thu nhập cho nhân dân.
Vương Tử Quân phát biểu không vạch ra những yếu kém của địa phương, hơn nữa còn làm cho đám cán bộ tham gia hội nghị cảm thấy rất thoải mái. Cán bộ lãnh đạo từ tuyến trên xuống huyện thường chỉ ngồi trên đài chủ tịch cho ra chỉ thị, cho ra yêu cầu trọng điểm, sau đó đám cán bộ bên dưới vỗ tay một cái là xong. Không ngờ vị chủ tịch trẻ tuổi kia lại có thể nói đến đúng trọng điểm, có thể thấy được sự mệt mỏi khổ cực của cán bộ cơ sở, thật sự nói lên tiếng lòng của đám cán bộ cơ sở huyện Đằng Nhạc.
- Bí thư Lý, thấy chưa? Anh còn nói thanh niên không vững vàng, ngoài miệng không lông nói lời không tốn sức. Bây giờ anh thấy thế nào? Theo tôi thấy thì lãnh đạo tuy còn trẻ nhưng trong lòng rõ ràng như tổ ong vò vẽ, không thể nhìn vào bằng ánh mắt bình thường.
Ở hàng ghế thứ hai bên dưới đài, một vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc liên tục gật đầu rồi khẽ nói với một đồng sự ở bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh cũng hơn năm mươi, trên đầu cũng không còn lại được vài sợi tóc, có vẻ rất chướng mắt dưới ánh sáng rực rỡ của bòng đèn trong phòng.
Chương 495(p2): Lời hay dễ nói, chuyện đẹp khó làm.
Vừa rồi vị cán bộ này luôn chăm chú nghe Vương Tử Quân phát biểu, bây giờ nghe thấy bạn già trêu chọc thì gật đầu theo thói quen rồi nói:
- À, xem ra thật sự có tài, phát biểu có thể làm cho lòng người tươi vui thoải mái. Nhưng lời day dễ nói việc tốt khó làm, lúc này huyện Đằng Nhạc chúng ta cần gì? Đó mời là giải quyết vấn đề, anh cảm thấy một vị cán bộ trẻ tuổi như vậy có thể lấp cái hố mà bí thư Tiết Lão Hổ đã đào ra được sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy được.
Ba chữ "Tiết Lão Hổ" rơi vào trong tai của vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc không khỏi làm cho nụ cười trên mặt hắn giảm đi vài phần. Gương mặt có chút âm trầm, hắn há miệng muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại không nói ra lời nào.
- Thế nào, không nói được gì nữa sao? Chúng ta tuy không ngồi ở trên kia, thế nhưng người khác nhìn vào huyện Đằng Nhạc chỉ thấy sương mù, còn tôi và anh lại không rõ ràng à? Theo tôi thấy muốn giải quyết việc này, trừ khi là Tiết Lão Hổ quay về huyện Đằng Nhạc làm bí thư huyện ủy mà thôi.
Anh Lý vừa nói vừa thở dài một hơi, rõ ràng lão cũng biết những gì mình vừa nói là không thể nào xảy ra được.
- Anh Lý, nếu cho Tiết Lão Hổ xuống làm bí thư huyện ủy, tôi thấy không bằng cho anh lên làm phó chủ tịch thường vụ huyện Đằng Nhạc. Biết đâu anh là phó chủ tịch thường vụ huyện Đằng Nhạc sẽ có thể khắc phục được khó khăn lần này.
Anh Lý đang đưa tay sờ đầu, lúc này lão chợt giật mạnh tay, thế là hơn chục sợi tóc bạc đã bị lão dứt ra.
- Ôi, anh Lý, anh không cần gấp gáp như vậy, dù là anh muốn nhanh chóng giải quyết công trình một trăm ngàn héc ta táo, thế nhưng cũng phải chờ xem chủ tịch Vương xử lý thế nào đã chứ?
Có người ở phía sau bắt đầu mở lời trêu chọc anh Lý.
Anh Lý thật sự thẹn quá hóa giận, lão trừng mắt nhìn đám người ở phía sau, cuối cùng ánh mắt lại chuyển lên người vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi trên đài. Lão thầm nghĩ, người này mở miệng nói rất hay, thế nhưng nếu thật sự áp dụng thì chỉ sợ tha hồ mà luống cuống tay chân, nếu muốn nương nhờ vào người này để xử lý vấn đề cây táo ở huyện Đằng Nhạc, căn bản là nằm mơ.
Huyện Đằng Nhạc có thể nói là cố gắng sắp xếp bữa cơm chiêu đãi Vương Tử Quân, dùng cơm trưa trong văn phòng. Lý Ổn Trung sắp xếp như vậy cũng xem như có một phen khổ tâm, hắn biết rõ dựa vào thân phận của Vương Tử Quân thì xã giao rất nhiều, tất nhiên sẽ thường xuyên ra vào khách sạn cao cấp ăn sơn hào hải vị, bây giờ dù dùng bất kỳ món ngon nào cũng xem ra khó đủ cấp bậc. Thế là hắn đã sớm phân phó cơ quan làm thức ăn đặc sản huyện Đằng Nhạc, thế là đột nhiên tìm được hiệu quả bất ngờ.
Bữa cơm trưa hôm nay thật sự rất có hương vị, các món đặc sản huyện Đằng Nhạc được đầu bếp nấu rất đẹp và phong phú, hầu như rất lạ miệng và kích thích khẩu vị của mọi người, đặc biệt là Vương Tử Quân.
Món súp được đựng trong một chiếc hũ sứ khá lớn, khi được đặt lên bàn và mở nắp ra xem thì thấy màu sắc rất đẹp. Lý Ổn Trung lên tiếng giới thiệu cho Vương Tử Quân, nói rằng ở huyện Đằng Nhạc này cung không có vài món ngon, đầu bếp Lý trong cơ quan lại có sở trường nấu món súp đậu hũ củ cải, đây là món súp gia truyền, hôm nay mời chủ tịch Vương nếm thử.
Món súp có hai màu xanh trắng la chủ đạo, xanh là rau, trắng là đậu hũ, còn có vài loại hạt gì đó màu đỏ, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác. Nhưng khi nếm thử mới thấy súp rất thơm, thuần khiết, nồng hậu, vị vừa phải, cực kỳ hấp dẫn.
Vương Tử Quân húp một ngụm súp mà cảm thấy dạ dày thư thái, giác quan như sống dậy, giống như tất cả đều linh mẫn hơn, toàn thân cực kỳ linh hoạt, đúng là súp ngon.
Vương Tử Quân uống thêm hai chén súp. Lý Ổn Trung nhìn Vương Tử Quân dùng cơm mà không khỏi nở nụ cười vui vẻ, lần này xem ra chút tâm trí của mình cũng không quá thất bại.
Sau khi dùng cơm và nghỉ ngơi một lúc, Vương Tử Quân nói muốn xuống thực địa xem xét tình huống, thế là bí thư Lý Ổn Trung và chủ tịch La Định Lôi đều theo sát phía sau lưng Vương Tử Quân.
Sau khi đi nhìn một nhà nông đang tỉa cành cho cây táo, hắn lại đến một vườn táo khác nói chuyện với một ông lão nhà nông. Ông lão này rõ ràng cũng phát hiện ra thân phận của Vương Tử Quân, vì vậy khi nói chuyện với Vương Tử Quân thì thật sự có chút mất tự nhiên.
Ông lão nhà nông có biểu hiện mất tự nhiên làm cho Lý Ổn Trung sinh ra cảm giác bất mãn, cũng thầm cảm thấy sốt ruột, nhưng vì có Vương Tử Quân ở đây nên hắn thật sự không thể nói gì hơn.
- Thưa bác, vườn táo này là của nhà mình sao?
Vương Tử Quân hỏi ông lão vài câu rồi dùng giọng thân thiết hỏi thăm.
- À, đây là vườn nhà tôi, hì hì.
Ông lão ngậm thuốc của Vương Tử Quân, trong mắt có chút do dự.
- Năm nay thu hoạch táo như thế nào? Một cây được bao nhiêu cân?
Vương Tử Quân ngồi xuống một thân gỗ bên dưới rồi dùng giọng tùy ý hỏi.
- Khoảng một hai trăm cân.
Ông lão trả lời vấn đề này rất rõ ràng, căn bản là không chút do dự.
- Giá cả táo năm nay thế nào?
Vương Tử Quân chờ ông lão trả lời xong thì tiếp tục hỏi.
- À, điều này...Cũng bán buôn khá tốt, huyện chúng tôi có hiệp hội táo chăm lo phương diện tiêu thụ, những người trồng táo chúng tôi cũng không quá lo lắng về vấn đề tiêu thụ táo, giá cả cũng không thấp, tính ra hàng năm có thể thu được hai ba ngàn.
Lúc đầu ông lão còn có chút ấp úng, nhưng cuối cùng lại nói rất lưu loát.
Lý Ổn Trung nghe ông lão trả lời mà không khỏi thở dài một hơi, khi Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì hắn cảm thấy trái tim của mình giống như sắp nhảy lên cuống họng, hận không thể tiến lên đẩy ông lão sang một bên, để chính mình lên tiếng báo cáo với chủ tịch Vương.
Lý Ổn Trung thật sự có chút bực bội vì tình huống căng thẳng vào lúc này, sở dĩ xuất hiện tình huống này cũng là vì mình quá mức coi trọng hành trình kiểm tra giám sát của Vương Tử Quân.
May mà bên dưới sắp xếp tốt, cũng xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Lý Ổn Trung thở dài một hơi, hắn thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt soi mói nhìn ông lão nông dân, thế là vội vàng tiến lên khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, những năm gần đây chúng tôi tiến hành quan tâm đặc biệt đến cây tá, mỗi xã đều có hiệp hội táo, đảm bảo có cung có cầu, tiêu thụ thông thoáng, đảm bảo cho nhà nông có tiền lời.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ bắt tay với ông lão nông dân, sau đó cùng đám người Lý Ổn Trung rời khỏi vườn táo.
Huyện Đằng Nhạc thật sự sắp xếp nhiều con đường thị sát cho Vương Tử Quân lựa chọn, dĩ vãng lãnh đạo xuống thì chỉ cần xác định một con đường khảo sát kiểm tra là được, nhưng bây giờ đối mặt với một vị phó chủ tịch thường vụ cường thế như Vương Tử Quân, Lý Ổn Trung biết mình không nên ra bài theo lẽ thường. Thế cho nên hắn cẩn thận suy xét, cuối cùng quyết định phòng ngừa chu đáo, ra tay trước chiếm ưu thế, sắp xếp vài con đường, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Nhưng điều làm cho Lý Ổn Trung cảm thấy bất ngờ chính là Chủ tịch Vương này đi đến đâu cũng căn bản không cho ra yêu cầu đặc thù, sắp xếp đâu thì đi đấy. Chính điều này làm cho đám người Lý Ổn Trung cảm thấy rất may mắn, đồng thời cũng có chút sầu lo.
May mắn vì chủ tịch Vương cũng không phải quá khó khăn như tin đồn, nếu cứ đi theo con đường mà huyện Đằng Nhạc vạch sẵn thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra. Vương Tử Quân làm cho người ta bớt lo, nhưng hắn có phản ứng như vậy có phải sẽ còn nhiều trò khủng bố hơn đang chờ ở phía sau? Điều này làm cho đám người Lý Ổn Trung cảm thấy cực kỳ khó hiểu và lo lắng.