Nhâm Xương Bình cười ha hả nói:
- Giám đốc Tề, tôi chỉ nói cho hay mà thôi, cũng thật sự không thể nào đảm đương được những lời thừa nhận của ngài. Nói trắng ra thì chuyện này người phải xuất lực nhiều nhất là giám đốc Tề, ly rượu này cũng để cho tôi kính mời giám đốc Tề thì hay hơn.
Đỗ Gia Hào nghe hai người Nhâm Xương Bình và Tề Vi Vi nói chuyện với nhau, ánh mắt liên tục chớp động. Khi thấy hai người mời rượu nhau thì hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Nhâm, Tiểu Vi, hai người mời qua mời lại không phải đang dần làm nhau trở nên xa lạ sao? Không bằng chúng ta cùng nâng ly, chúc cho nhân dân huyện Đằng Nhạc của Vi Vi có thể tìm ra một hướng đi đúng đắn.
Ba ly rượu cụng vào nhau dưới lời đề nghị của Đỗ Gia Hào, lúc này Đỗ Gia Hào nhìn ánh sáng kỳ dị lóe ra bên dưới ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một chiếc xe Audi màu đen dừng lại ở khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân từ trong xe đi ra. Đúng lúc này lại có một chiếc Audi chạy đến, khi Vương Tử Quân bước ra khỏi xe thì Đổng Quốc Khánh cũng đi ra khỏi xe.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh thì trong lòng bùng lên cảm giác kinh ngạc, nhưng hắn che giấu biểu cảm của mình rất tốt, cũng không bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt. Trong những ngày Đổng Quốc Khánh ở lại thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân cũng không tiếp xúc nhiều với người này, nhưng bây giờ hắn không thể không tiến lên chào hỏi đối phương.
Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Vương Tử Quân đi về phía Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh giống như cũng vừa phát hiện ra Vương Tử Quân, hắn cũng mỉm cười vươn tay ra với Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Đổng.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân bắt tay Đổng Quốc Khánh, hắn mỉm cười dùng giọng ân cần chào hỏi lãnh đạo.
- Chào chủ tịch Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh bắt tay Vương Tử Quân không lạnh không nóng, sau đó hắn cười nói:
- Những ngày này có lẽ chủ tịch Tử Quân sẽ khá là mệt mỏi đấy. Điều tra một trăm ngàn héc ta táo cũng không được phép làm qua loa, tổ công tác chúng tôi thật sự chờ mong kết quả điều tra của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không tiếp nhận lời nói của Đổng Quốc Khánh. Mà Đổng Quốc Khánh giống như cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, một trăm ngàn héc ta táo năm xưa là động lực kéo huyện Đằng Nhạc và thậm chí là cả thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế. Nhưng lúc này thời đại đã thay đổi, chúng ta cũng không thể nào ngủ ngon mãi trong sổ ghi chép, chúng ta phải liên tục cải tiến không được dừng bước, tất cả phải coi kinh tế là trọng điểm.
Vương Tử Quân khẽ buông tay Đổng Quốc Khánh, sau đó trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Đổng yên tâm, tôi biết rõ nên làm gì ở sự kiện này.
- Vậy thì tốt rồi, chúng tôi chờ tin tốt lành từ chủ tịch Vương.
Đổng Quốc Khánh đã biểu đạt mục đích của mình, lúc này hắn cũng không nói thêm điều gì, hai người vừa nói vừa đi vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
Khi đến góc hành lang thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh chia tay. Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh chậm rãi bỏ đi mà trong đầu sinh ra vài ý nghĩ khác thường. Hắn căn cứ vào lời nói của Đổng Quốc Khánh mà phát hiện được vài vấn đề, lúc này hắn sở dĩ đụng phải Đổng Quốc Khánh cũng không phải gặp mặt ngẫu nhiên, rõ ràng là Đổng Quốc Khánh chờ mình.
Vương Tử Quân vừa nghĩ lại những lời của Đổng Quốc Khánh vừa chậm rãi đi đến phòng làm việc của mình. Khi hắn đi về phòng, lúc này Đổng Quốc Khánh cũng đã đi vào phòng, lúc này hai chân mày cũng nhíu lại thật chặt.
Một ly trà nóng đặt trên bàn nhưng lúc này căn bản Đổng Quốc Khánh không có tâm tư uống trà.
Đổng Quốc Khánh lại quay về thành phố Đông Bộ, lần này hắn cảm thấy tất cả công tác của mình tiến triển rất thuận lợi. Dù chính mình không tham dự vào nhiều sự vụ, thế nhưng thành phố Đông Bộ nằm dưới sự lèo lái chủ đạo của mình cũng xem như thông thoáng và bình thản.
Đổng Quốc Khánh trở thành phó phòng thường vụ phòng tổ chức đã nhiều năm, những lúc rảnh rỗi hắn thích cân nhắc về người khác. Trong thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy dù là Tiết Diệu Tiến hay Nhâm Xương Bình đều là người mà hắn có thể xem xét được vài phần, nhưng phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân thì lại khác hẳn, người này luôn đưa hắn đi vào trong sương mù, thật sự nhìn không thấu.
- Nếu có thể chuyển người này đến một thành phố khác, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vừa rồi cất bước về phòng mà không nhịn được phải khẽ lẩm bẩm.
Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, hắn nhìn qua thì uy phong lẫm liệt, là người đại biểu cho tỉnh ủy đến thành phố Đông Bộ. Hắn dựa theo vị trí của mình và mối quan hệ với trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, hầu như hắn là người gây ra áp lực cực lớn cho ban ngành thành phố Đông Bộ, thậm chí Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy cũng là nhờ một phần công lao của hắn.
Nhưng sự việc liên quan đến Vương Tử Quân đã là một đả kích không nhỏ với hắn. Sau nhiều lần Nhâm Xương Bình phải nuốt quả đắng, Nhâm Xương Bình đã có ý nghĩ muốn điều Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ. Nhưng ý nghĩ này dù là rất hay thế nhưng kết quả lại vẫn là Vương Tử Quân giữ vững chức phó chủ tịch thường vụ, chính hắn lại nhận được một lời cảnh báo, mà lời cảnh báo như vậy đến từ Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Đổng, chủ tịch Nhâm đến!
Nhân viên công tác Tiểu Liêu thuộc văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy là người cùng đi với Đổng Quốc Khánh xuống thành phố Đông Bộ, lúc này hắn khẽ đi vào phòng nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh chợt kinh hoảng, sau đó lại rơi vào trầm tư. Hắn cản bản không biết Tiểu Liêu đi vào, nhưng một cán bộ có kinh nghiệm công tác lâu năm như hắn cũng nhanh chóng ổn định lại tâm thần và biểu hiện của mình.
Đổng Quốc Khánh nâng ly trà lên nhấp một ngụm với bộ dạng cực kỳ bình thường, lúc này mới dùng giọng hời hợt nói:
- Mời anh ta vào.
- Trưởng phòng Đổng, sáng sớm uống một ly trà, ngài thật sự rất nhàn nhã.
Những ngày gần đây cứ mỗi sáng Nhâm Xương Bình đều đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn ngồi một chút để kết nối quan hệ giữa hai bên. Khi Nhâm Xương Bình càng ngày càng dựa vào thật chặt, cách xưng hô của hắn và Đổng Quốc Khánh cũng có vài phần biến đổi.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Ôi, chị dâu của cậu nói hút thuốc sẽ ung thư phổi, uống rượu đau dạ dày, tôi không thuốc không rượu nên chỉ có thể uống trà, có thể nói là không còn biện pháp nào hay hơn.
- Ha ha ha, trưởng phòng Đổng, điều này nói rõ chị dâu quan tâm đến anh, nào giống như vợ tôi, mặc kệ làm gì thì làm, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, dù tôi muốn khống chế lượng thuốc một ngày, muốn bỏ thuốc cũng không có động lực.
Nhâm Xương Bình nói rồi ngồi xuống chiếc ghế sa lông không quá xa Đổng Quốc Khánh.
Chương 494(p2): Vợ người có thế nào cũng không bằng vợ mình.
Đổng Quốc Khánh lúc này cũng cầm theo ly trà đi đến ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói:
- Cậu này cần phải nhớ một câu: Vợ người dù tốt thế nào cũng không bằng vợ mình!
- Ha ha ha!
Nhâm Xương Bình nghe được câu nói của Đổng Quốc Khánh thì cười lên ha hả:
- Trưởng phòng Đổng, chưa nói đến những thứ gì khác, câu nói này của ngài thật sự là rất đúng.
Phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh là do khối chính quyền thành phố săp xếp, chỉ cần ngồi trên ghế sa lông không cần đứng lên cũng sẽ có thể thông qua cửa sổ lớn bao quát hơn phân nửa khu văn phòng khối chính quyền thành phố. Đổng Quốc Khánh đang định lên tiếng, ánh mắt hắn lơ đãng xẹt qua cửa sổ, sau đó không khỏi dừng lại.
Nhâm Xương Bình luôn quan sát động tĩnh của Đổng Quốc Khánh, bây giờ thấy trưởng phòng Đổng nhìn ra bên ngoài không nói lời nào thì cũng vội vàng đưa mắt nhìn ra, đúng lúc thấy một chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại trong sân khu văn phòng. Tất nhiên chiếc xe cũng không phải thứ làm cho Nhâm Xương Bình chú ý, điều làm hắn lưu ý chính là người từ trên xe bước xuống.
Thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lý Hạc Dương từ trên chiếc xe ba mươi chỗ đi xuống, đối diện Lý Hạc Dương không xa chính là Vương Tử Quân với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
- Thị ủy điều chiếc xe kia đến, xem ra cực kỳ coi trọng công trình một trăm ngàn héc ta táo.
Nhâm Xương Bình nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh cười cười, hắn dùng giọng cực kỳ sâu sắc nói:
- Cũng là vì công tác mà thôi.
Khi hai người Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình đang nói chuyện với nhau, Vương Tử Quân tiến lên đón Lý Hạc Dương. Tuy Lý Hạc Dương là người xếp hạng sau hắn ở thường ủy, thế nhưng dù sao đây cũng là thường ủy thị ủy, đối phương lại đến vì mình, tất nhiên Vương Tử Quân cũng sẽ không muốn biểu hiện mình là người không hiểu lễ nghĩa.
- Chủ tịch Vương, may mà tôi đến kịp, các anh còn chưa xuất phát.
Lý Hạc Dương vừa nói vừa nhiệt tình vươn tay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười ha hả bắt tay với Lý Hạc Dương, tuy hắn hiểu ý nghĩ của Lý Hạc Dương, thế nhưng cũng không lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, đối với chuyện điều xe cho anh, tôi đã phê bình anh Tả, anh ta tuy là việc có bài bản nhưng đầu óc lạ giống như quả dưa, thật sự không thể nào linh động. Cái gì mà xe của khối chính quyền thành phố hay xe của thị ủy, không phải đều là xe của thành phố Đông Bộ sao? Bây giờ thời tiết đang nóng lên, chủ tịch Vương lại phải xuống huyện kiểm tra chỉ đạo công tác, cũng nên ngồi những chiếc xe mới thì tốt hơn, dù sao thì chiếc xe này cũng vừa được mua từ nắm ngoái mà thôi.
Trưởng phòng quản lý sự vụ cơ quan là Tả Hoài Trung đi theo sau lưng thư ký trưởng Lý Hạc Dương, cũng chính là anh Tả mà Lý Hạc Dương vừa nhắc đến. Sau khi Tả Hoài Trung nhận được ánh mắt của thư ký trưởng Lý Hạc Dương thì nhanh chóng nói:
- Mua vào tháng mười năm ngoái.
- Xe mới có hệ thống điều hòa rất tốt, đảm bảo là hạng nhất, thế cho nên tôi mới yêu cầu anh Tả tranh thủ đưa chiếc xe này đến cho chủ tịch Vương sử dụng.
Lý Hạc Dương nở nụ cười tươi roi rói dùng giọng nhiệt tình nói với Vương Tử Quân.
- Cảm tạ thư ký trưởng đã quan tâm đến chuyến đi của chúng tôi, có sự quan tâm của ngài, lần này chúng tôi đến huyện Đằng Nhạc cũng có thêm vài phần tin tưởng hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Hạc Dương dù không nói rõ ràng nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương. Nhưng hắn đối với những chuyện thế này cũng không huỵch toẹt nói ra làm gì.
Cũng may Lý Hạc Dương cũng không định để cho Vương Tử Quân nói ra điều gì, hắn mở miệng phân phó lái xe cần phải chăm sóc chủ tịch Vương cho tốt, sau đó cáo từ với Vương Tử Quân. Thật sự giống như những gì hắn vừa nói, hắn đến chính là đặc biệt đưa xe mới cho Vương Tử Quân sử dụng.
Lý Cẩm Hồ luôn đi sau lưng Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân và Lý Hạc Dương đều không nhắc đến ba chữ huyện Đằng Nhạc, nhưng Lý Hạc Dương đến đưa xe có ý nghĩa là gì thì hắn lại hiểu rất rõ. Lý Hạc Dương là cán bộ đi theo sát bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến, càng là người tâm phúc của bí thư Tiết, người này đưa đến cho Vương Tử Quân chiếc xe tốt nhất của thị ủy, tất nhiên không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được rõ ràng.
- Tôi đã từng được ngồi trên chiếc xe kia một lần rồi, khi đó là đi nghênh đón một tổ giám sát của tỉnh ủy, điều hòa cực kỳ tốt. Không ngờ hôm nay tổ công tác chúng ta xuống huyện Đằng Nhạc lại được ngồi trên chiếc xe này, có thể thấy đường đi sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
- Sao lại không thoải mái được? Cậu không xem là ai sử dụng xe sao?
Hai tên nhân viên trẻ tuổi nghị luận làm cho Lý Cẩm Hồ nghe mà có hơi nhíu mày, nhưng càng là như vậy hắn càng phải giữ tâm tính bình tĩnh. Vì nếu hắn lên tiếng phê bình hai nhân viên trẻ tuổi kia chỉ vì một chiếc xe, căn bản không phải là một suy nghĩ sáng suốt.
- Chủ tịch Vương, đã đến giờ rồi.
Trưởng phòng nông nghiệp thành phố Đông Bộ khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rôi dùng giọng cung kính nói.
Hành trình điều tra lần này lấy Vương Tử Quân làm chính, nhưng các đơn vị ban ngành cũng phải phái người đi theo, tất nhiên trưởng phòng nông nghiệp càng là người dẫn đầu.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi vào trong chiếc xe đã mở cửa, một cảm giác tươi mát từ trên xe phủ lên toàn thân.
Đằng Nhạc là một huyện ở phía tây bắc thành phố Đông Bộ, diện tích thuộc hạng vừa, vì trồng táo kéo kinh tế phát triển mạnh mẽ, thế cho nên là huyện trồng táo nổi tiếng khắp tỉnh. Chỉ là những năm này giá táo ngày càng giảm, thế cho nên sản nghiệp kinh tế trong huyện cũng kém hẳn đi, mỗi năm đều tụt xuống một bậc.
Thế nhưng nếu so với các huyện khác thì Đằng Nhạc lại có một ưu thế rất tuyệt: Là cán bộ huyện Đằng Nhạc.
Các vị bí thư huyện ủy huyện Đằng Nhạc qua các thời kỳ đều được đề bạt, trong số các bí thư huyện ủy như vậy bây giờ có bí thư Tiết Diệu Tiến nổi tiếng khắp thành phố.
Rời khỏi nội thành Đông Bộ thì đường đi thật sự rất thông suốt, con đường đến huyện Đằng Nhạc cũng thật sự rất đẹp. Tuy đây không phải là đường mới nhưng lại không xóc nảy, Vương Tử Quân ngồi trong xe cùng trò chuyện với trưởng phòng nông nghiệp Cổ Linh Dân.
Cổ Linh Dân là một người đàn ông hơn bốn mươi, dáng người hơi mập, trên gương mặt tròn trĩnh là nụ cười tươi sáng, mái tóc được chải ra hai bên. Sau khi Vương Tử Quân lên xe thì trưởng phòng Cổ Linh Dân luôn theo sát tiến độ của lãnh đạo, sau đó nhanh chóng bàn luận với Vương Tử Quân về tình huống phát triển nông nghiệp của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, hắn không phải là người chủ quản khối nông nghiệp, thế nhưng hắn lại biết được không ít chuyện. Sau khi nói chuyện với trưởng phòng Cổ Linh Dân, Vương Tử Quân phát hiện vị trưởng phòng này rất có con đường của chính mình trên phương diện công tác ở phòng nông nghiệp.
Chương 494(p3): Vợ người có thế nào cũng không bằng vợ mình.
- Chủ tịch Vương, công tác tam nông cũng không dễ thực hiện.
Cổ Linh Dân nói chuyện với Vương Tử Quân một lúc, sau đó bắt đầu kêu khổ.
Vương Tử Quân cũng hiểu rõ, bây giờ đám cán bộ lãnh đạo đơn vị đều nói cái gì cũng khó khăn. Có một câu như thế này: "trẻ khóc sẽ có ăn", thế cho nên đám lãnh đạo ban ngành thành phố luôn áp dụng câu nói này cực kỳ chặt chẽ.
Vương Tử Quân tuy không kiểu kêu khổ như vậy nhưng cũng không bài xích. Một thành phố có hơn chục đơn vị ban ngành, ngoài hai vị lãnh đạo của phòng tổ chức và cục công an là không thể không biết, đám lãnh đạo đơn vị còn lại muốn được lãnh đạo coi trọng thì cũng chỉ có thể khóc lóc kêu gào, chẳng qua khóc cũng phải nắm chắc mức độ.
Ngày thường Lý Cẩm Hồ và Cổ Linh Dân cũng có chút tiếp xúc, bây giờ thấy Vương Tử Quân khẽ nhíu mày thì hắn trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Cổ, lúc này anh cũng đừng nên kêu khổ với chủ tịch Vương. Hiện nay các vị trưởng phòng các anh đều mở miệng là nói đơn vị mình không dễ làm việc, nếu không thì chủ tịch Vương sẽ lên tiếng đề nghị với hội nghị thường ủy tìm người đến thay thế, sau đó để xem là đơn vị nào khó công tác hơn.
Cổ Linh Dân cũng là một người khôn khéo, lúc này nghe được lời trêu chọc của Lý Cẩm Hồ thì ý thức được chính mình không nên tiếp tục dừng lại ở đề tài này. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ mới, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, thư ký trưởng nói rất đúng, nếu thật sự như vậy thì tôi cũng sẽ phải đi cửa sau với anh, nếu có một ngày như vậy chỉ mong anh sắp xếp cho tôi một công tác tốt hơn.
Mọi người nói đùa với nhau làm cho bầu không khí trong xe đã dễ chịu hơn. Đúng lúc này xe có hơi lắc lư, tài xế mở miệng nói:
- Chủ tịch Vương, xe đã rời khỏi nội thành, đoạn đường kế tiếp sẽ có hơi khó đi một chút.
Vương Tử Quân thông qua cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, tuy chỉ nhìn được đại khái, thế nhưng cũng có thể thấy được trên đường có vài ổ gà lớn nhỏ.
- Tiểu Lộ, cứ chạy từ từ thôi, không cần gấp gáp.
Vương Tử Quân khoát tay áo với tài xế, trên mặt mang theo nụ cười.
Lái xe Tiểu Lộ nghe rõ lời phân phó của Vương Tử Quân thì chạy chậm lại một chút, nhưng cảm giác lắc lư vẫn không ngừng lại. Vương Tử Quân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này sắc xanh ngập tràn, thế là hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Vương Tử Quân không mở miệng thì trên xe cũng không ai dám nói thêm lời nào, bầu không khí khá yên ắng. Cổ Linh Dân ngồi cách Vương Tử Quân không xa, trong đầu không khỏi phỏng đoán ý nghĩ của lãnh đạo.
Cổ Linh Dân là trưởng phòng nông nghiệp thành phố Đông Bộ, hắn hiểu rất rõ tình huống của huyện Đằng Nhạc. Cũng vì hiểu rõ tình huống mà hắn cảm thấy muốn xử lý sự việc một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc thật sự không phải dễ. Bây giờ lãnh đạo phái chủ tịch Vương xuống xử lý sự việc, rõ ràng là một củ khoai lang nóng.
Cổ Linh Dân là một trưởng phòng nông nghiệp, hắn không thể nào tìm trăm phương ngàn kế và phái các vị cấp phó trợ thủ đi theo đoàn Vương Tử Quân, đồng thời hắn cũng có tâm tư ước lượng.
Cổ Linh Dân muốn nhân cơ hội lần này để được tiếp xúc nhiều với phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân. Dù có ra tay ác độc với một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc thì người chủ đạo cũng là Vương Tử Quân, Cổ Linh Dân chỉ là một trưởng phòng nông nghiệp, căn bản chưa đến mức phải đứng ra phụ trách.
"Có lẽ bây giờ chủ tịch Vương đang phát sầu vì sự kiện một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc!"
Cổ Linh Dân thầm suy đoán nguyên nhân trầm mặc của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng thật sự không có ý nghĩ gì hay trong phương án xử lý một trăm ngàn héc ta táo kia. Nói trắng ra thì dù Cổ Linh Dân có nghĩ được phương án giải quyết cũng sẽ không nói ra, dù sao thì sự việc lần này cũng không đơn giản chút nào.
- Tiểu Lộ, mở nhạc lên nghe đi!
Vương Tử Quân dụi điếu thuốc vào tron gạt tàn, sau đó hắn tươi cười nói.
Tiểu Lộ cũng cảm nhận được bầu không khí đè nén trong xe, nhưng hắn chỉ là một lái xe, nào có dư âm lên tiếng ở chỗ này? Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân phân phó, thế là cảm thấy giống như được đại xá, vội vàng mở nhạc.
Một bài hát với nhịp điệu bình thường và nhẹ nhàng vang lên trong xe, bầu không khí có chút áp bức vì Vương Tử Quân không nói lời nào đã hòa hoãn trở lại.
Khu vực giáp ranh của huyện Đằng Nhạc, một dãy bảy tám chiếc xe dừng chỉnh tề ven đường. Bí thư huyện ủy Lý Ổn Trung và chủ tịch La Định Lôi mang theo đám thường ủy huyện ủy Đằng Nhạc đến đây chào đón lãnh đạo. Nếu dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân thì đám người Lý Ổn Trung căn bản không cần ra đón ở vùng giáp ranh thế này, dù sao thì quy tắc đãi ngộ cũng đã quá rõ ràng, chỉ có bí thư và chủ tịch thị ủy mới được cấp huyện chào đón như thế.
Nhưng hôm nay Lý Ổn Trung và La Định Lôi đều giống như rất ăn ý, vừa mới đi làm đã tập hợp đám thường ủy huyện ủy đi chào đón tổ điều tra của Vương Tử Quân.
Lý Ổn Trung cầm trong tay một cây lúa mạch, hắn xoay xoay vài cái rồi nói với La Định Lôi ở bên cạnh:
- Chủ tịch La, năm nay mùa màng rất tốt, cây lúa mạch năm nay sẽ cho ra sản lượng lớn. Nhưng chúng ta cũng không nên phớt lờ chủ quan, cần phải tiến thêm một bước trong công tác giám sát chỉ đạo nông dân chú tâm ruộng đồng.
La Định Lôi nhìn bàn tay của Lý Ổn Trung, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Lý cứ yên tâm, sau khi quay về tôi sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ để chủ tịch Lý và phòng nông nghiệp của huyện đề xuất một phương án tưới tiêu cực kỳ cụ thể.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện lên tiếng thì chung quanh cũng tụ tập một nhóm người, bọn họ tuy cũng chen vào vài câu lúc hai vị lãnh đạo không lên tiếng, thế nhưng chủ đạo vẫn chỉ là Lý Ổn Trung và La Định Lôi.
Sau khi nói thêm vài câu về tình huống nông nghiệp, Lý Ổn Trung nhìn đồng hồ rồi nói với vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy:
- Chủ tịch Vương sắp đến chưa?
- Có lẽ mười phút nữa sẽ đến.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Trường Nhạc tuy đã tính toán nhiều lần nhưng bây giờ nghe được câu hỏi của bí thư Lý Ổn Trung, hắn vẫn phải nhìn đồng hồ của mình, sau đó khẽ nói với bí thư Lý.
Lý Ổn Trung khẽ gật đầu rồi nói tiếp:
- Đã chuẩn bị xong hết chưa?
Lúc này Lý Ổn Trung cũng không hỏi chủ nhiệm Trần Trường Nhạc, hắn hỏi đám thường ủy đứng chung quanh.
- Bí thư Lý yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong, tuyệt đối sẽ không chọc ra sai lầm.
Phó bí thư huyện ủy Đặng Văn Bằng cười ha hả rồi dùng giọng cực kỳ tự tin nói với Lý Ổn Trung.
Lý Ổn Trung khẽ gật đầu nói:
- Lần này chủ tịch Vương xuống điều tra một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc chúng ta, nó có liên quan đến phương diện huyện Đằng Nhạc có thể giữ lại được vườn táo hay không, càng liên quan đến thể diện và biển hiệu của cả huyện. Nếu có vấn đề gì, tôi nói lời tục tĩu trước, nếu ai có vấn đề thì người đó phải chịu trách nhiệm. Đến lúc đó cũng đừng trách Lý Ổn Trung tôi không thèm nể mặt.
Chương 494(p4): Vợ người có thế nào cũng không bằng vợ mình.
La Định Lôi chợt cau mày, tuy hắn không quá đồng ý với sách lược của Lý Ổn Trung, thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một vị chủ tịch huyện, chỉ là lãnh đạo hạng hai trong huyện, chưa đến thời điểm cực kỳ bất đắc dĩ thì hắn sẽ tuyệt đối không đứng ra phản đối ý kiến của bí thư.
- Bí thư Lý, chúng tôi đã chuẩn bị xong, ngài cứ giữ chặt tâm tư, chủ tịch Vương sẽ không thể nào nghe được những lời bất lợi với sự phát triển của huyện Đằng Nhạc chúng ta.
Đặng Văn Bằng lại nói thêm một câu.
Đặng Văn Bằng và Lý Ổn Trung có quan hệ rất tốt, khi Tiết Diệu Tiến đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy Đằng Nhạc, Đặng Văn Bằng là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, có chút quan hệ với Tiết Diệu Tiến. Cũng nhờ vào điều này mà ngoài bí thư Lý Ổn Trung thì hắn thật sự không chịu phục bất kỳ kẻ nào ở trong huyện Đằng Nhạc, đặc biệt là càng khó chịu với La Định Lôi.
Vì sao Đặng Văn Bằng lại có thái độ như vậy? La Định Lôi tất nhiên sẽ biết rõ ràng, là vì chính mình có thể trở thành chủ tịch huyện Đằng Nhạc. Đặng Văn Bằng cảm thấy vị trí đó nên thuộc về mình, thế cho nên coi La Định Lôi giống như kẻ chiếm chỗ của mình.
- Vậy thì tốt rồi.
Lý Ổn Trung khẽ gật đầu, sau đó hắn giống như nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ vẫy tay với người khác, tỏ ý tập trung mọi người lại bên cạnh mình. Lý Ổn Trung là một người cực kỳ có uy tín trong huyện Đằng Nhạc, khi hắn ngoắc tay, vì vị thường ủy vốn không dựa vào hắn cũng phải nhanh chóng đi đến.
- Các đồng chí, tôi đã vài lần nhắc về tính quan trọng của sự kiện điều tra lần này, tôi muốn nhấn mạnh thêm một điều, đó chính là hôm nay phải làm sao cho chủ tịch Vương thật sự thỏa mãn. Chủ tịch Vương là một vị lãnh đạo cực kỳ quan trọng trong thành phố Đông Bộ chúng ta, là người có quyền lên tiếng rất cao ở phương diện huyện Đằng Nhạc chúng ta có thể bảo tồn một trăm ngàn héc ta táo hay không. Vì vậy lần này tiếp đãi chủ tịch Vương, tôi yêu cầu mọi người đề cao giống như tiếp đãi bí thư Tiết, ai cũng phải đề cao tinh thần, không để bất kỳ sai sót nào phát sinh.
Lý Ổn Trung tuy không nói quá lớn nhưng một câu tiếp đãi như với bí thư Tiết lại làm cho nhiều người lắp bắp sợ hãi. Dù sao khi chủ tịch Nhâm Xương Bình xuống huyện Đằng Nhạc kiểm tra giám sát thì một người là bí thư huyện ủy như Lý Ổn Trung cũng chưa từng huy động nhân lực như lúc này, bây giờ dù Vương Tử Quân xuống điều tra một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc, cũng chưa đến mức biến thành nhiệm vụ chính trị cao như vậy chứ?
Tiết Diệu Tiến chính là bí thư thị ủy đi ra từ vị trí bí thư huyện ủy huyện Đằng Nhạc, là người có địa vị đặc thù ở trong huyện Đằng Nhạc. Trong một bữa tiệc rượu bí thư Lý Ổn Trung từng nói một câu như thế này: Huyện Đằng Nhạc chính là căn cứ địa của bí thư Tiết.
Lý Ổn Trung vừa tập trung các vị thường ủy huyện ủy lại để nhắc nhở được chưa lâu thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Trường Nhạc lại đi đến báo cáo, nói rằng ba phút sau xe của chủ tịch Vương sẽ đi đến vùng giáp ranh.
Lý Ổn Trung khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, sau đó hắn cất bước đi về phía vùng giáp ranh. Đám thường ủy huyện ủy cũng đã rất quen thuộc trình tự như thế này, bọn họ cũng theo sát sau lưng Lý Ổn Trung và La Định Lôi cùng đứng thành hàng.
Chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại ở địa phận của huyện Đằng Nhạc, cửa xe mở ra, Vương Tử Quân bước xuống với nụ cười và tư thái cực kỳ phong độ, sau đó bắt tay với Lý Ổn Trung đáng tiến lên chào đón.
- Hoan nghênh lãnh đạo đến huyện Đằng Nhạc kiểm tra chỉ đạo công tác.
Lý Ổn Trung dùng hai tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Lý, các anh khổ cực rồi.
Vương Tử Quân nói rồi lại bắt tay với La Định Lôi sau lưng Lý Ổn Trung. La Định Lôi cũng nói lời hoan nghênh Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, chỉ là bàn tay có hơi dùng sức, mà một hành vi nhỏ như vậy lại làm cho tâm tình La Định Lôi như nở hoa.
Chủ tịch Vương như vậy thật sự làm cho La Định Lôi cảm thấy vui sướng, tuy hắn biết rõ nó không hoàn toàn đại biểu cho cái gì, thế nhưng tối thiểu thì mình cũng có chút địa vị trong mắt lãnh đạo.
Sau khi cười cười với các vị thường ủy khác, Vương Tử Quân đi về phía chiếc xe ba mươi chỗ. Dù sao đây cũng là vùng giáp ranh, không phải địa phương nói chuyện. Khi lên xe thì Vương Tử Quân cũng mời Lý Ổn Trung và La Định Lôi lên xe của mình.
- Chủ tịch Vương, đây là một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc chúng tôi. Vườn trái cây này được trồng từ mười năm trước, không những là sản nghiệp tăng thu nhập và giúp nông dân làm giàu, còn tạo ra danh tiếng cho huyện Đằng Nhạc chúng tôi.
Sau khi làm công tác báo cáo đơn giản cho Vương Tử Quân, Lý Ổn Trung chỉ vào những vườn táo ven đường rồi dùng giọng cực kỳ chú ý giới thiệu cho Vương Tử Quân.
- Sản lượng táo cũng thật sự không thấp, những năm gần đây huyện lại tổ chức cho nhân viên kỹ thuật xuống thôn xóm, đến trú trong các vườn táo, thực hành phân vùng trách nhiệm, triệt để xử lý các vấn đề khó khăn của nông dân, thế cho nên nhận được hiệu quả rất rõ ràng. Bây giờ tình huống của cây táo thật sự rất tốt, bước tiếp theo chúng tôi sẽ tiến cử giống táo tiên tiến, loại thải những giống thường, bảo bảo sẽ gia tăng sản lượng và thu nhập cho nhân dân.
Lý Ổn Trung rõ ràng đã bỏ ra khá nhiều công sức trên phương diên báo cáo với Vương Tử Quân. Hắn nói ra một loạt số liệu, thậm chí lúc này trong huyện có bao nhiêu gốc táo cũng được hắn nói ra rất rõ ràng.
La Định Lôi dù là ngồi trên xe cùng Lý Ổn Trung nhưng thật sự không biết phải nói làm sao. Khi Lý Ổn Trung báo cáo thì hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, quan sát phản ứng của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia.
La Định Lôi thấy Vương Tử Quân không nói nhiều nhưng mỗi câu nói ra sẽ đều đặt trên những điểm cực kỳ quan trọng. Có thể căn cứ vào những câu hỏi của chủ tịch Vương vào lúc này để biết được vài vấn đề, đó là chủ tịch Vương không phải không biết gì về vấn đề cây táo ở huyện Đằng Nhạc.
Xem ra lần này muốn thoải mái vượt qua kiểm tra với chủ tịch Vương cũng có chút khó khăn.
La Định Lôi biết rõ Vương Tử Quân sẽ dẫn theo đội ngũ xuống huyện Đằng Nhạc để kiểm tra, hắn thật sự cảm thấy khó thể ứng phó, bây giờ nhìn vẻ mặt của chủ tịch Vương thì hắn càng khẳng định điều này.
La Định Lôi có thể ý thức được vấn đề thì Lý Ổn Trung cũng nhìn ra được. Dù hắn lúc này vẫn đang chậm rãi lên tiếng với lãnh đạo, vẫn báo cáo đâu ra đấy, thế nhưng trong lòng đã có vài phần e dè. Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng tất cả đều đặt trên những vấn đề quan trọng, điều này làm cho hắn có chút không kịp chuẩn bị, trên trán vã ra một tầng mồ hôi, trong lòng vốn còn có nhiều thứ cần báo cáo, thế nhưng lúc này lại bị hắn bỏ qua.
Cũng may Lý Ổn Trung là một lão cơ quan nhiều kinh nghiệm, cũng có thể ứng phó với tình cảnh thế này. Dù hắn cảm thấy khó thể mở miệng, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải gắng gượng cho qua.