- Bí thư Vương, chúng ta có đến cục công an nữa không?
Du Giang Vĩ có chút do dự, sau đó khẽ nói.
- Đi, sao lại không đi? Không có cục trưởng Chân thì không phải chúng ta không công tác được.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ dựa lưng ra hàng ghế phía sau, vẻ mặt có vài
phần thản nhiên. Du Giang Vĩ thật sự cảm thấy bất ngờ vì lúc này bí thư
Vương còn có tâm tư trò chuyện với mình:
- Giang Vĩ, tôi nghe nói cậu ăn nói rất tốt, viết lách cũng hay, nhưng đến bây giờ công tác của
cậu chỉ là pha trà rót nước và mở cửa xe. Tôi thấy công tác của cậu quá
đơn điệu, không có chút hàm lượng, có phải cảm thấy nhân tài không được
trọng dụng không?
Du Giang Vĩ vừa nghe Vương Tử Quân khen
ngợi thì lại càng hoảng sợ, chỉ sợ bí thư Vương nghe được những lời
không hay trong cơ quan. Hắn không chỉ có những gì như bí thư Vương đang nói, hắn còn là người nói không chịu xem xét, cá tính quá thẳng thắn.
Du Giang Vĩ nghĩ đến đây thì lập tức tỏ thái độ:
- Bí thư Vương, xin ngài cứ yên tâm, mặc dù tôi chưa từng làm thư ký,
thế nhưng dù sao cũng cần một quá trình quen thuộc. Nhưng phục vụ cho
ngài là vinh hạnh của tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.
Khi Vương Tử Quân chạy
xe đi đến cục công an tỉnh Nam Giang, lúc này trong đại sảnh của sân bay Đông Hồng, một người phụ nữ mặc tây phục căn bản không còn giữ được
phong thái bình tĩnh của mình. Nàng nhanh chóng phóng về phía một người
phụ nữ ở phía bên kia.
- Chị, em rất nhớ chị.
Người phụ nữ trẻ ôm người phụ nữ đeo kính râm vào trong lòng, sau đó dùng sức xoay người một vòng.
Động tác của người phụ nữ này không khỏi làm cho đám người chung quanh
quay đầu nhìn, thấy đó là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, thế là
sinh ra cảm giác hận không thể tiến lên ôm đối phương vào trong lòng.
- Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa, công tác cũng đã lâu rồi, vì sao
còn náo nhiệt không ra dáng người lớn như thế? Em xem bộ dạng của mình
kia, sau này còn ai muốn cưới em chứ?
Người phụ nữ đeo kính râm khẽ vuốt cái mũi nhỏ nhắn của em gái, sau đó dùng giọng yêu mến nói.
- Chị gái, em đã biết lỗi rồi, em đảm bảo sau này sẽ cố gắng làm một người phụ nữ thanh tao nhã nhặn.
Người phụ nữ trẻ nói, sau đó lấy kính râm bỏ vào trong valy.
- Chị, anh rể sao không cùng về với chị?
Người phụ nữ trẻ vừa kéo tay chị vừa cười nói.
Người phụ nữ bên này cũng khẽ tháo kính râm ra, gương mặt không phải
rất đẹp nhưng cũng khá thanh nhã. Nếu như Vương Tử Quân có mặt ở đây,
hắn nhất định sẽ kinh ngạc vì sao nàng lại chạy đến Nam Giang.
- Anh rể đang rất bận, bây giờ là thời điểm quan trọng của anh ấy, nào có thời gian đi với chị?
Tào Chân Nhi dùng giọng mây trôi nước chảy nói, thế nhưng hai mắt lại có vài phần hấy háy.
Người phụ nữ trẻ chính là em họ của Tào Chân Nhi, tên là Tào Kha Nhi.
Những năm qua nàng luôn sống với bố mẹ ở Nam Giang, tuy hai người là chị em họ nhưng quan hệ lại rất tốt, Tào Chân Nhi cũng rất quan tâm đến cô
em họ của mình.
Sau khi líu ríu nói vài chuyện vui vẻ, hai
chị em leo lên chiếc xe màu đỏ của Tào Kha Nhi, trong xe rất sạch sẽ,
khắp nơi bùng lên mùi hương của một phụ nữ trẻ tuổi.
Trong xe có một con gấu bông lớn, có những vật dụng trang sức bằng gỗ, hơn nữa
còn có mùi hương nhàn nhạt, nếu để cho một người đàn ông ngồi chỗ này,
nhất định trong đầu sẽ chỉ có một câu: Xe thơm mỹ nữ.
- Em
gái, Tam thúc sao lại mua cho em một chiếc xe thế này, có muốn chị nói
một tiếng, đổi lại là một chiếc xe thể thao không?
Tào Chân Nhi ôm con gấu vào trong lòng, lúc này nàng cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
- Hừ, em cũng không cần bố mua xe, chiếc xe này là tiền em kiếm được,
thế nên em mới mua nó, em chạy xe và cảm thấy rất có thành tựu.
Tào Kha Nhi vừa buộc dây an toàn cho mình vừa dùng giọng kiêu ngạo nói.
Tào Chân Nhi nhìn em gái kiêu ngạo như con chim phượng của mình, nàng cười hì hì nói:
- Nhìn bộ dạng kiêu ngạo kìa, được rồi, chị để cho em tự hào vì tay làm hàm nhai, được chưa?
Hai chị em trò chuyện một lúc, sau đó xe đi vào nội thành, Tào Kha Nhi chợt cười nói:
- Chị, em nói cho chị biết một chuyện rất hả giận, tên bí thư ủy ban tư pháp mới đến tỉnh Nam Giang căn bản bây giờ đang rất uất nghẹn.
Tào Chân Nhi chợt sững sờ, nàng căn bản không xa lạ gì vị bí thư với
đến nhận chức ở tỉnh Nam Giang. Khi còn ở trên máy bay thì trong đầu
nàng chợt lóe lên một ý nghĩ:
"Lần này mình đến tỉnh Nam Giang có thể được gặp người đàn ông kia không? Không ngờ mới đến thì tin tức của đối phương đã đập vào mặt!"
- Uất nghẹn sao? Có chuyện gì xảy ra?
Tào Chân Nhi cảm thấy nghi hoặc, thế là không khỏi dùng giọng có chút quan tâm hỏi.
- Hừ, không biết lượng sức, tự mình làm khó cho mình.
Tào Kha Nhi đang lái xe, nàng căn bản không quan tâm đến những biểu
hiện của Tào Chân Nhi. Nàng là em họ của Tào Chân Nhi, nàng căn bản biết rõ ràng ân oán giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc. Trong mắt nàng
thì Nguyễn Chấn Nhạc là một người anh rể hoàn mỹ, một người anh rể căn
bản không thể nào chiến thắng. Thế nhưng một người anh rể với hình tượng anh hùng của nàng lại thua trong tay một người tên là Vương Tử Quân.
Thất bại này căn bản không làm cho Tào Kha Nhi mất niềm tin vào Nguyễn
Chấn Nhạc, căn bản là càng sinh ra oán hận với Vương Tử Quân. Lúc này
Vương Tử Quân vừa mới đến Nam Giang nhận chức, thiếu chút nữa đã bị
người Nam Giang làm cho uất nghẹn, điều này làm cho nàng cảm thấy rất
thoải mái, giải hận.
Sau khi nói đại khái những chuyện đã xảy ra một lượt, Tào Kha Nhi nói tiếp:
- Chị, chị không biết đấy thôi, lãnh đạo đơn vị của em mỗi ngày đều có
gương mặt hồng hào vui vẻ, nhìn thấy ai cũng tươi cười hớn hở. Chị còn
nhớ rõ anh Ngô trong văn phòng của em không? Trước kia thấy lãnh đạo thì như chuột gặp mèo, thế nhưng gần đây lại được dùng một bữa cơm với lãnh đạo.
- Kha Nhi, những chuyện này em cũng đừng nên tham gia, Vương Tử Quân căn bản không phải đơn giản như vậy đâu.
Tào Chân Nhi trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.
- Hì hì, em cảm thấy tên này tự cho rằng mình là người ở rất cao, vì
vậy mới dùng thủ đoạn nhỏ kia để chèn ép chánh án Chu. Chiêu thức của
anh ta có lẽ sẽ có tác dụng ở địa phương khác, thế nhưng ở Nam Giang này chỉ rước lấy nhục mà thôi. Em nghe lái xe của chánh án Chu nói, hai
ngày qua chánh án Chu liên tục gặp mặt chủ tịch Chử và bí thư Diệp, hiệu quả rất cao. Đặc biệt là chủ tịch Chử, đây là lãnh đạo cũ của chánh án
Chu, nhất định sẽ lên tiếng thay cho anh ấy.
Tào Kha Nhi căn bản
không thèm quan tâm đến lời nói của Tào Chân Nhi, nàng thấy Vương Tử
Quân là một nhân vật lớn ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đi đến Nam Giang thì
căn bản cũng phải hạ mình, không có ổ rồng và hang cọp thì căn bản không làm gì được.