Tào Chân Nhi căn bản hiểu rõ về tình huống ở tỉnh Nam Giang, nàng biết cán bộ địa phương này rất đoàn kết. Chu Tiến Liên là bộ hạ cũ của
chủ tịch Chử, Vương Tử Quân nếu muốn đánh bại người này thì căn bản là
không đơn giản.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản không phải là
người dễ dàng, người này căn bản rất có khả năng giằng co, không bao lâu sau sẽ là một lực lượng mạnh trong tỉnh Nam Giang. Nhưng bây giờ hắn
vừa đến Nam Giang, có thật sự sẽ thúc thủ vô sách như những gì Tào Kha
Nhi đang nói không?
- Chị, hôm nay chúng ta đi ăn cá, ăn cá
nhiều sẽ có tác dụng bảo trì vẻ đẹp. Cá Nam Giang rất ngon, hôm nay
chúng ta đến một cửa hàng gia truyền trăm năm, cùng ăn món canh cá.
Tào Kha Nhi dừng xe lại rồi nói với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi bây giờ căn bản cảm thấy không muốn ăn, thế nhưng nàng
cũng căn bản không muốn làm cho em gái mất hứng. Nàng xuống xe với Tào
Kha Nhi, sau khi đi vào bên trong thì nàng không nhịn được phải hỏi:
- Kha Nhi, Vương Tử Quân có tình huống thế nào ở Nam Giang?
- Em nghe nói người này căn bản sẽ không thể nào ở lại Nam Giang được
lâu, bí thư Diệp tình nguyện cho một người có kinh nghiệm và tư cách làm bí thư ủy ban tư pháp, mà chủ tịch Chử thì hy vọng có thể để cho cục
trưởng Chân của cục công an tỉnh tiến lên nắm chức vụ của khối tư pháp.
Nếu không có được sự giúp đỡ của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, bây giờ
lại phát sinh vấn đề với cấp dưới, căn bản không còn thời gian ở lại Nam Giang.
Tào Kha Nhi vung tay lên nói tiếp:
- Em thấy
tên kia nên thành thật cúi đầu bỏ đi, một bí thư ủy ban tư pháp căn bản
không có lời nói ở Nam Giang, như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Tào Chân Nhi không nói gì mà chỉ đi theo Tào Kha Nhi. Lúc này nhân viên phục vụ tiến lên đẩy cửa, cung kính mời hai người đi vào.
-
Chị, hôm nay chị ăn gì, thứ nhất là cùng chúc mừng chị đến Nam Giang,
thứ hai là chúc mừng tên họ Vương kia sắp gặp chuyện không may.
Tào Kha Nhi nghịch ngơm đi đến bên cạnh Tào Chân Nhi rồi cười hì hì nói.
Diệp Thừa Dân lau thật sạch mắt kính của mình thế nhưng trong lòng lại
đang có nhiều ý nghĩ. Lão căn bản nghe được nhiều chuyện liên quan đến
hai người Vương Chu, tuy Vương Tử Quân và Chu Tiến Liên còn chưa đi đến
phòng làm việc của lão để phán ánh tình huống, thế nhưng lão lại hiểu rõ tất cả.
Có chút xúc động.
Khi được nhìn bản tin
mà Vương Tử Quân gặp mặt Khâu Triều Quế trên báo, đánh giá của Diệp Thừa Dân với Vương Tử Quân lại thấp đi vài phần. Lão biết rõ Vương Tử Quân
đang mượn một cơ hội như vậy để gõ lên đầu Chu Tiến Liên, nhưng Chu Tiến Liên là người dễ dàng ra tay vậy sao? Lúc này thì tốt, Chu Tiến Liên
căn bản không bị đánh đau đầu, lại đem đến hoàn cảnh xấu hổ cho Vương Tử Quân.
Bí thư ủy ban tư pháp và chánh án tòa án nhân dân tỉnh chơi trò cao tay với nhau, đây vốn là một sự kiện căn bản không có
nhiều thể diện. Nếu nói từ phương diện cấp bậc thì Vương Tử Quân căn bản là thượng cấp của Chu Tiến Liên, thế nhưng bây giờ lại đặt ở vị trí
ngang nhau, đây căn bản không phải là việc gì tốt với Vương Tử Quân.
Cũng không biết đám người tỉnh Sơn Nam làm thế nào bồi dưỡng ra một vị
cán bộ như vậy, rõ ràng là người cần phải rèn luyện thêm, sao lại đưa
lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh mình? Lúc đó Diệp Thừa Dân lão
đáng lý phải tiếp tục kiên trì với tuyến trên, cần phải kiếm được một vị cán bộ lão thành có kinh nghiệm về nắm khối tư pháp tỉnh Nam Giang mới
đúng.
- Bí thư, bí thư Diêu đến.
Khuất Chấn Hưng khẽ gõ cửa phòng làm việc, sau đó hắn đi vào trầm giọng báo cáo với Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão vẫn tiếp tục lau kính. Khuất Chấn Hưng
hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, hắn nhanh chóng mời bí thư Diêu Trung Tắc
đi vào trong phòng.
- Bí thư Trung Tắc, mời ngồi, Tiểu Khuất, lấy hộp trà chủ tịch Mễ tỉnh Tây Nam tặng cho tôi ra đây, bí thư Trung
Tắc là người yêu trà.
Diệp Thừa Dân đeo kính cười tủm tỉm phân phó Khuất Chấn Hưng.
Tuy Diệp Thừa Dân nói rất thân mật, thế nhưng lão vẫn không rời khỏi
chiếc ghế của mình. Trong tỉnh Nam Giang chỉ có chủ tịch Chữ Vận Phong
mới có thể làm cho lão rời khỏi chiếc ghế lãnh đạo ra tiếp đón. Diêu
Trung Tắc tuy là người quêền cao chức trọng trong tỉnh Nam Giang, thế
nhưng đối phương còn chưa đủ để hắn rời khỏi chiếc ghế của mình để đi ra tiếp đón.
- Cám ơn bí thư Diệp.
Diêu Trung Tắc đặt mông ngồi xuống ghế sa lông rồi cười nói:
- Sớm biết chỗ bí thư có trà ngon thì tôi phải đến thường xuyên hơn, ngày nào cũng phải kiếm cớ đến báo danh mới được.
Diệp Thừa Dân cười cười nói:
- Tôi uống trà cũng không chú ý nhiều như vậy, anh nếu thấy ngon thì
tôi sẽ nói Khuất Chấn Hưng đưa cho, vì tôi uống thứ gì cũng thấy giống
nhau.
- Đó là bí thư ngài có cảnh giới cao vời, không phải
tiểu thuyết thường nói đến trạng thái vô chiêu thắng hữu chiêu là cao
nhất cao, trình độ uống trà của ngài đã đến cảnh giới tương đương mất
rồi.
Diêu Trung Tắc nói một câu nịnh nọt làm cho Diệp Thừa
Dân cười lớn, Diêu Trung Tắc thấy bí thư cười thì cũng cười theo. Hai vị bí thư cười lớn một lúc, sau đó Diêu Trung Tắc nghiêm mặt nói:
- Bí thư Diệp, cho đến lúc này ban ngành thành phố Lâm Hồ đã cơ bản được
điều phối xong, còn một vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố căn bản
vẫn còn trống, ngài xem có nên nghiên cứu một chút không?
- Có nhân tuyển gì chưa?
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân lại khôi phục lại sự lãnh đạm.
- Phòng tổ chức đề cử trưởng phòng tài chính Triệu Hữu Chiến của thành
phố Lâm Hồ tiến lên, tôi thấy điều kiện của đồng chí này căn bản là
không tệ.
Diêu Trung Tắc nói rồi đưa một phần tư liệu vào trong tay của Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nhìn phần tư liệu này mà hai mắt khẽ giật giật. Lão căn
bản không quá hài lòng về ban ngành của thành phố Lâm Hồ, căn bản càng
không hài lòng vê nhân tuyển của vị trí phó chủ tịch thường vụ, thế
nhưng lão căn bản không chịu để lộ biểu hiện ra bên ngoài.
Lâm Hồ là thành phố lớn thứ ba trong tỉnh Nam Giang, ngoài phương diện
kém phát triển kinh tế hơn các thành phố phía trên một chút, thế nhưng
những thứ khác lại cao hơn không ít, có thể nói ảnh hưởng đến tính toàn
cục của tỉnh Nam Giang.
Nhưng Lâm Hồ là thành phố nổi tiếng
nhất Nam Giang, vì cán bộ ở nơi này, dù là chủ tịch Chữ Vận Phong hay
các vị thường ủy tỉnh ủy đều có kinh nghiệm công tác ở Lâm Hồ, điều này
làm cho những vị thường ủy kia có vài phần thân cận với Lâm Hồ, cán bộ
Lâm Hồ cũng khá thân với lãnh đạo tỉnh.
Diệp Thừa Dân dù là
bí thư tỉnh ủy thế nhưng cũng phải trưng cầu ý kiến của chủ tịch Chữ Vận Phong ở phương diện điều phối ban ngành thành phố Lâm Hồ.
Diệp Thừa Dân mãi mà không chịu phân công vị trí phó chủ tịch thường vụ
thành phố La Nam, mục đích chính là tạo lỗ hổng, rút củi đáy nồi, tự
mình tìm ra nhân tuyển, muốn làm cho cán bộ phái Lâm Hồ tan rã. Diệp
Thừa Dân là cao thủ vận hành quyền lực, trong lúc vô tình có thể bày ra
thế cờ tốt. Tâm tư này dù không được nói rõ nhưng lại mơ hồ tiết lộ cho
Diêu Trung Tắc.
Không ngờ Diêu Trung Tắc cho ra một lời đề cử tiến lên chức vụ
phó chủ tịch thường vụ vẫn là cán bộ thành phố Lâm Hồ. Diệp Thừa Dân
không tin Diêu Trung Tắc căn bản không hiểu ý nghĩ của mình, thế nhưng
lúc này Diêu Trung Tắc làm như vậy, chỉ có thể nói rõ một sự thật: Trong sự kiện này thì Diệp Thừa Dân căn bản không cùng một dòng nước với chủ
tịch Chữ Vận Phong.
Lãnh đạo đứng hàng thứ hai và thứ ba
trong tỉnh cùng vận tác với nhau, điều này không khỏi làm cho Diệp Thừa
Dân cảm nhận được áp lực sâu sắc. Nhưng lão căn bản không biểu hiện ra
bên ngoài, dù sao thì vào lúc bình thường lão vẫn biểu hiện ra cực kỳ
quy củ, cũng không vì Chữ Vận Phong là người không ra gì mà ném bỏ những phong cách của mình.
Sau khi trầm ngâm một lát thì Diệp Thừa Dân nói:
- Để cho các đồng chí của phòng tổ chức khảo sát cẩn thận một chút, nếu như không có vấn đề gì, ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy thảo luận.
Diêu Trung Tắc gật đầu xưng vâng, vẻ mặt có vài phần đạm bạc giống như
đây là sự kiện căn bản không liên quan gì đến mình. Thế nhưng lão lại
cảm thấy rất vui, cũng không phải vui vì nắm bắt được vị trí phó chủ
tịch thường vụ này, đó là đối sách của mình tỏ ra hữu hiệu với bí thư
Diệp. Lão đi giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, lão cần phải
làm sao cho quyền lợi của mình đạt đến vị trí cao nhất.
- Bí thư Diệp, ngài đã nghe qua những yêu cầu của đồng chí Tử Quân với tòa án tỉnh chưa?
Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thay đổi chủ đề.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân trở nên vô cùng thản nhiên, lão khẽ xoay ghế, sau đó cười nói:
- Yêu cầu gì? Anh ấy là bí thư ủy ban tư pháp, xem ra cũng khá nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.
Diêu Trung Tắc không tin Diệp Thừa Dân không biết, nhưng Diệp Thừa Dân
là lãnh đạo đứng đầu tỉnh, cho dù giả vờ hồ đồ thì anh cũng không thể
chọc phá ra, chỉ có thể thành thật báo cáo. Lão có chút suy tư, sau đó
khẽ nói:
- Hai ngày trước cục công an ra tay xử lý một vụ trộm
cướp phương diện của ngành điện, sau đó phát hiện nó có liên quan đến vụ án sáu năm trước, kết quả là sáu năm trước tòa án có phán quyết oan sai cho một người.
- Tòa án tích cực chỉnh đốn và cải cách, cũng đã đền bù tổn thất cho người bị oan sai, chuyện này vốn nên chìm xuống. Nhưng bí thư Vương Tử Quân lại nghiêm khắc cho ra chỉ thị, yêu cầu nhân viên phá án phải có trách nhiệm. Điều này làm cho tòa án phát sinh mâu
thuẫn, một vài nhân viên công tác cảm thấy có chút bàng hoàng.
Diệp Thừa Dân ừ một tiếng, cũng không tỏ thái độ gì, lão nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc rồi nói:
- Bí thư Diêu, anh thấy sự kiện này thế nào?
- Bí thư, yêu cầu nghiêm khắc là tốt, thế nhưng tôi cảm thấy đồng chí
Vương Tử Quân là không tốt lắm. Hai ngày trước tổ chức hội nghị liên
tịch của khối tư pháp, Chu Tiến Liên vì không khỏe nên không thể đến
tham gia, thế là đồng chí Tử Quân mượn sự kiện này để gõ lên đầu khối
tòa án, tôi cảm thấy tính cách như vậy gây bất lợi cho sự phát triển hài hòa của tỉnh Nam Giang.
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì nuốt nước bọt nói:
- Tất nhiên chúng ta cần cố gắng giúp đỡ công tác của cán bộ trẻ tuổi,
thế nhưng cũng phải ra tay uốn nắn khi xuất hiện sai lầm.
Lúc này Khuất Chấn Hưng đi vào châm trà cho hai vị lãnh đạo, hắn nghe được
những lời của Diêu Trung Tắc, thế là tận đáy lòng có hơi ớn lạnh. Hèn gì người ta nói bí thư Diêu là kẻ hay đâm một đao thấy màu đỏ, lời này căn bản không sai chút nào. Lúc này bí thư Diêu mở miệng giống như quan tâm giúp đỡ bí thư Tử Quân, thế nhưng ý nghĩa thật sự là đẩy bí thư Tử Quân xuống đáy vực.
Nếu thượng cấp tiến hành phê bình bí thư Tử
Quân ở phương diện này, như vậy sau này bí thư Vương Tử Quân làm sao có
thể triển khai mở rộng công tác? Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, cần phải có sự giúp đỡ của lãnh đạo khi nắm bốn khối công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án, bây giờ thượng cấp không ủng hộ còn muốn cho một
gậy, như vậy sau này còn có tư cách gì để người khác phải nghe lời?
Lúc này bí thư Diệp nếu vung tay kéo một cái thì tốt.
- À, đồng chí trẻ tuổi phải bảo vệ, đồng thời khi đến thời điểm thích
hợp cũng phải bồi dưỡng một chút, anh đến trò chuyện với đồng chí Tử
Quân đi.
Diệp Thừa Dân nói làm cho Khuất Chấn Hưng có chút thất
vọng, nhưng chỉ là có chút thất vọng mà thôi. Hắn dù có chút hảo cảm với bí thư Vương, thế nhưng quan hệ giữa hai người là không sâu.
Diêu Trung Tắc báo cáo thêm mười phút nữa rồi rời khỏi phòng làm việc
của bí thư Diệp Thừa Dân. Sau khi thấy Diêu Trung Tắc đi ra khỏi phòng
bí thư, Khuất Chấn Hưng đi vào bên trong thu nhập những ly trà trên bàn.
- Chấn Hưng, cậu thấy Vương Tử Quân kia thế nào?
Khi Khuất Chấn Hưng chuẩn bị bưng trà bỏ đi, Diệp Thừa Dân chợt mở miệng hỏi.
Khuất Chấn Hưng chợt sững sờ, hắn không ngờ bí thư Diệp Thừa Dân lại
hỏi mình một câu như vậy. Tuy hắn cảm thấy mình cho ra một đánh giá với
cán bộ lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy thì căn bản không phù hợp, thế
nhưng hắn là thư ký của bí thư Diệp, hắn cần phải đặt ý chỉ của bí thư
Diệp lên cao nhất. Hắn suy tư giây lát rồi định mở miệng, thế nhưng Diệp Thừa Dân lại khoát tay nói:
- Cậu đi ra đi.
Chủ tịch
Chữ Vận Phong dù có phòng làm việc ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy,
thế nhưng lão căn bản không ở chỗ này, chủ yếu ở lại phòng làm việc
trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Lúc này lão đang trầm ngâm nhìn
Chu Tiến Liên.
Chu Tiến Liên trước mặt người ngoài thì chọn
năm lấy sáu, thế nhưng đứng trước Chu Tiến Liên thì căn bản giống như
một đứa trẻ phạm sai lầm, hắn cúi đầu chờ lãnh đạo phê bình.
- Anh Chu ơi là anh Chu, anh thật sự quá mạnh mẽ, tôi nói với anh thế nào đây? Anh làm như vậy thì bí thư Vương sao có thể tiếp tục chủ trì công
tác của khối tư pháp? Lãnh đạo thượng cấp phê bình, cho dù anh có ý kiến thì cũng phải giải thích với lãnh đạo, nào có người giống như anh? Có
phải anh cảm thấy mình khác với người ta không?
Gương mặt Chữ Vận Phong rất âm trầm, giọng nói càng thêm âm trầm.
Chu Tiến Liên là bộ hạ cũ của Chữ Vận Phong, hắn căn bản hiểu rõ tính
nến của lãnh đạo. Hắn biết rõ lãnh đạo càng lớn tiếng thì đường về của
mình càng rộng rãi. Khi lãnh đạo không phê bình mà nói cười như không có gì với anh, lại chúc mừng anh, như vậy tính mệnh chính trị của anh xem
như chấm dứt.
VÌ vậy đám bộ hạ cũ luôn hy vọng bị lãnh đạo
mắng, vì chủ tịch Vương càng mắng thì càng quan tâm đến anh, càng xem
anh là người một nhà.
- Chủ tịch Chử, tôi biết sai rồi, tôi
biết rõ không nên làm như vậy. Nhưng thưa lãnh đạo, tôi là lãnh đạo đơn
vị, tôi phải phụ trách với cấp dưới, Vương Tử Quân có ý gì, không phải
là vì hôm đó tôi không đến họp, thế cho nên mới dùng biện pháp này để gõ đầu tôi sao?
Khi thấy gương mặt Chữ Vận Phong tốt hơn một chút thì Chu Tiến Liên mới an tâm hơn.