Cố Tắc Viêm cảm thấy có chút bi ai, trước khi mở hội nghị văn phòng thì
có thông tin cho rằng Vương Tử Quân sẽ nhất định gây sự. Hắn không an
tâm, hắn luôn tìm ra kế sách ứng đối. Nếu như hắn gặp khó khăn trong hội nghị lần này, như vậy sau này uy tín của hắn trong quan trường Mật Đông sẽ càng như tuyết lở.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến đây mà không khỏi suy tư về cuộc nói chuyện với bí
thư Sầm. Khi đó Bí thư Sầm rất nghiêm túc, nói rằng mình tuân theo phân
công của chủ tịch Vương trong hội nghị sắp tới, cần phải tuyệt đối phục
tùng.
Mặc dù Cố Tắc Viêm không cam lòng để cho quyền lợi của mình bị mất đi,
thế nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm nhất định dựa theo sắp xếp của bí thư
Sầm. Dù sao thì sau này mình có sống tốt hay không phụ thuộc trực tiếp
vào sự giúp đỡ của bí thư Sầm.
Khi Cố Tắc Viêm đang cảm thấy cực kỳ quẫn bách thì cửa phòng họp bị đẩy
ra, Vương Tử Quân sải bước đi vào. Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy trái tim
mình run lên, xem ra mưa gió sắp kéo đến.
- Chủ tịch Hà, anh dẫn đầu ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức tất cả đơn vị
ban ngành đi nghiên cứu toàn kiện công tác xây dựng phát triển các khu
kinh tế mới và khu công nghiệp trong tỉnh, trước cuối năm phải có báo
cáo tường tận cho tôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiến Chương rồi
trầm giọng nói.
Hà Kiến Chương mở miệng đồng ý với phân công của Vương Tử Quân, người khác cũng không có ý kiến gì trái ngược.
- Chủ tịch Hoàng, công tác giáo dục cần được đẩy mạnh hơn nữa, đặc biệt
là phương diện xây dựng trường tiểu học, càng phải chú trọng mạnh mẽ
hơn. Trước khi kỳ nghỉ hè sang năm kết thúc thì phải đảm bảo các trường
đang được xây dựng phải cho vào sử dụng. Vương Tử Quân quay sang nhìn
Hoàng Kiên Thận rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Hoàng Kiên Thận căn bản đã có danh tiếng ở phương diện chăm lo cho con
em lao động đến từ bên ngoài được học tập trong thành phố, vì vậy hắn
làm việc căn bản có vài phần cảm kích Vương Tử Quân. Cũng vì nguyên nhân này mà khi Vương Tử Quân thất thế thì hắn cũng không cho ra hành vi bỏ
đá xuống giếng.
Lúc này Vương Tử Quân đã vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh, Hoàng Kiên Thận căn bản càng thêm cung kính với Vương Tử Quân. Sau khi nghe được
lời phân phó của Vương Tử Quân thì hắn khẽ báo cáo: - Chủ tịch Vương, sở giáo dục đã cho ra một tổ giám sát đặc biệt, trước tết sẽ đến các thành phố trong tỉnh xem xét và giám sát tiến độ, đảm bảo các công trình sẽ
được nghiệm thu một cách nghiêm túc nhất.
Hội nghị đã được tiến hành hai giờ, gương mặt Vương Tử Quân rất thoải
mái, một vài vấn đề được cho ra bàn bạc, cũng đề xuất các phương án giải quyết.
Trong lúc đề ra vấn đề và phương pháp giải quyết, tâm tư của Lôi Yên
Hồng chợt biến đổi. Nếu như có điều chỉnh phân công, như vậy Vương Tử
Quân cần gì phải bàn công tác trước? Phải biết rằng nếu bàn công tác
xong rồi mới điều chỉnh phân công thì có chút khó khăn.
Thậm chí có thể nói như vậy là khá phiền phức, Lôi Yên Hồng cảm thấy
Vương Tử Quân là người thông minh, sẽ không bao giờ làm cho chính mình
rơi vào hoàn cảnh không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản không đề cập đến chuyện phân công,
cuối cùng là có ý gì? Không phải Vương Tử Quân đã thay đổi chủ ý, không
điều chỉnh phân công nữa sao?
Lôi Yên Hồng biết mình làm sai, vì vậy cũng không muốn việc điều chỉnh
phân công lần này mang đến cho mình chỗ xấu. Nàng muốn nhất chính là
mình không xảy ra vấn đề gì trong lúc điều chỉnh phân công lần này.
Lúc này Vương Tử Quân giống như không có ý điều chỉnh phân công, điều này làm cho nàng thở dài một hơi.
Cuối cùng Lôi Yên Hồng cũng may mắn vượt qua cửa ải khó, nhưng Vương Tử
Quân có thể buông tha cho Cố Tắc Viêm sao? Phải biết rằng Cố Tắc Viêm
mang đến cho Vương Tử Quân không ít phiền toái. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lôi Yên Hồng cảm thấy gương mặt mình có chút khó coi.
Sau đó Lôi Yên Hồng chợt phát hiện Vương Tử Quân phân phó không ít
chuyện, hơn nữa hội nghị tiếp tục hơn hai giờ nữa, thế nhưng Vương Tử
Quân căn bản không cho ra sắp xếp điều chỉnh phân công, dù là Cố Tắc
Viêm hay Lôi Yên Hồng cũng là như vậy?
Không phải Vương Tử Quân không muốn điều chỉnh phân công hai người bọn
họ đấy chứ? Ý nghĩ này xuất hiện làm cho tâm tư vừa mới yên ổn của Lôi
Yên Hồng có chút sợ hãi.
Nếu như Vương Tử Quân không tính toán với mình như vậy, thế thì vì sao
không đề cập đến mình và Cố Tắc Viêm? Mình thì dễ nói, phân công không
quá nhiều, nhưng Cố Tắc Viêm thì lại khác. Người này là phó chủ tịch
thường ủy, phân công quản lý không ít hơn Hà Kiến Chương, hơn nữa đều là những công tác quan trọng. Chẳng lẽ Vương Tử Quân muốn đoàn kết đại đa
số để cô lập mình và Cố Tắc Viêm?
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như thế, Lôi Yên Hồng càng nghĩ càng thấy đúng, thế là nàng không khỏi nhìn về chiếc ghế trung tâm, ngón tay chợt run rẩy.
- Lúc này đã là mùa đông, nhiều công trường đã dừng thi công, nhưng
phương diện an toàn sản xuất thì không thể bỏ qua. Chủ tịch Cố, anh sắp
xếp một chút, nhanh chóng mở rộng công tác kiểm tra xóa bỏ các tai họa
ngầm trong phạm vi an toàn sản xuất. Giọng nói của Vương Tử Quân lại
vang lên, Lôi Yên Hồng nghe vậy mà không khỏi sững sờ, nàng không ngờ
Vương Tử Quân lại nhắc đến Cố Tắc Viêm.
Vì sao? Sao lúc này Vương Tử Quân lại sắp xếp công tác cho Cố Tắc Viêm?
Phải biết rằng nên điều chỉnh phân công của Cố Tắc Viêm mới đúng.
Khóe miệng của Lôi Yên Hồng cực kỳ căng cứng, trong lòng cho ra những
tính toán xấu nhất. Nàng nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ không phải không chỉ điều chỉnh công tác của Cố Tắc Viêm, hơn nữa với tình huống của Vương
Tử Quân hiện tại thì lại chọn phương án ẩn nhẫn.
Dù sao thì sau lưng Cố Tắc Viêm cũng là bí thư Sầm, đánh Cố Tắc Viêm một cái cũng không là vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân dù thế nào cũng phải
nể mặt bí thư Sầm, đánh chó phải nể mặt chủ.
Nếu nói như vậy thì hiện nay mình là người xui xẻo nhất, vì sau lưng
mình không có chỗ dựa là Sầm Vật Cương, hơn nữ lại đắc tội khá nặng nề
với Vương Tử Quân. Dưới tình huống này Vương Tử Quân có thể bỏ qua cho
mình được sao?
Lôi Yên Hồng càng nghĩ thì càng cảm thấy chính mình phù hợp là người
chịu tội thay, thế là cảm thấy rất khổ sở. Lúc này chợt nghe Cố Tắc Viêm nói: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ nhanh chóng để cho các đơn vị ban ngành
tương quan cho ra phương án tốt nhất.
- À, phương diện an toàn sản xuất là không nhỏ, nhất định phải nắm thật
chặt. Vương Tử Quân vung tay lên với Cố Tắc Viêm rồi trầm giọng nói: -
Lần này tôi hy vọng có thể xử lý một vài vụ không tuân thủ điều lệ an
toàn sản xuất, cần phải trừng phạt thật nghiêm, đề cao sự coi trọng của
các đơn vị trong tỉnh với công tác an toàn sản xuất.
Vương Tử Quân nói rồi đưa mắt nhìn các vị phó chủ tịch tham gia hội nghị: - Các vị còn gì muốn nói nữa không?
Lôi Yên Hồng há hốc mồm, nàng có lẽ đã cảm nhận được Vương Tử Quân đang
mài dao, đang giơ dao lên với mình. Trong số các phó chủ tịch tỉnh thì
chỉ có một mình mình không được sắp xếp công tác.