- Chủ tịch Chu rất quen thuộc với ngài, muốn đến thăm hỏi ngài một chút, tôi cảm thấy chủ tịch Chu là lãnh đạo thượng cấp, không bằng lúc dùng
cơm ngài lộ mặt một chút, không biết ngài có thời gian hay không? Tiết
Xuyên Cường mở miệng rất hay, biểu hiện hỏi xem Vương Tử Quân có thời
gian rảnh hay không, thực tế lại khép kín tất cả con đường từ chối của
Vương Tử Quân. Vương Tử Quân suy xét về lời nói của Tiết Xuyên Cường,
sau đó lại càng có cái nhìn về người này. Hắn cảm thấy Tiết Xuyên Cường
căn bản là người có bản lĩnh, thế nhưng tính nết lại không kiên định.
Vương Tử Quân thậm chí có thể nghĩ rằng phương diện chủ tịch Chu muốn
gặp mình nhất định có sự giúp đỡ của Tiết Xuyên Cường. Lúc này sở dĩ
Tiết Xuyên Cường làm như vậy chính là muốn hòa tan quan hệ với mình.
- Được rồi, anh liên lạc nói thời gian và địa điểm với Hiểu Bạch, khi đó tôi sẽ đi qua. Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý lời nói của Tiết Xuyên
Cường.
Dù sao thì Tiết Xuyên Cường cũng là thường ủy tỉnh ủy, có một sự giúp đỡ cũng tốt hơn có một người phản đối, hơn nữa đó cũng chỉ là một bữa cơm, cũng không có gì làm hùng mạnh thêm cho Tiết Xuyên Cường.
- Chủ tịch Vương, bây giờ chủ tịch Chu đang nghỉ ngơi trong khách sạn,
tôi đã rời khỏi khu văn phòng, hay là tôi đến đón ngài, nếu không ngài
lại bị việc khác quấn lấy người. Tiết Xuyên Cường nói đến đây thì cũng
không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn cười nói: - Ngài là người bận rộn,
tôi cũng chỉ có thể mạo phạm mà thôi, năm phút sau tôi sẽ đến bắt cóc
ngài.
Tiết Xuyên Cường không biết có ai ở trong phòng làm việc của Vương Tử
Quân hay không, thế nhưng người này đến thực tế chính là cho mọi người
thấy một thái độ, dù có chút thấp kém cũng phải biểu hiện ra ngoài sự
thân cận với Vương Tử Quân.
Nói là năm phút nhưng chỉ ba bốn phút sau thì Tiết Xuyên Cường đã gõ cửa đi vào. Hắn nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương,
hôm nay tôi làm phiền ngài một chút. Chủ tịch Chu rất quen thuộc với
ngài, ngài ra tay thì chỉ sợ công tác của tôi sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.
- Chủ tịch Xuyên Cường quá khiêm tốn rồi, tổ chức biết rõ công tác của
anh, cán bộ quần chúng cũng thấy rõ ràng. Cho dù nói hai chữ vĩ đại thì
cũng có vài phần uất ức cho anh. Theo tôi thấy nên cho ra một phần
thưởng đặc biệt với anh mới phù hợp. Vương Tử Quân đặt văn kiện trong
tay lên mặt bàn, sau đó cười nói với Tiết Xuyên Cường.
Lời khích lệ của Vương Tử Quân làm cho tâm tình của Tiết Xuyên Cường tối sầm lại, hắn bây giờ cũng không muốn nhận sự khích lệ của Vương Tử
Quân, mà muốn tìm được sự thân cận. Vừa rồi Vương Tử Quân nói ra những
lời mà ai cũng thích nghe, thế nhưng như vậy lại quá khách khí. Vậy
khách khí là gì? Nhìn từ bản chất thì căn bản là bất hòa.
Trên quan trường vĩnh viễn không cần khờ dại cho rằng khách khí với
người khác là chuyện tốt, khách khí của một người đối với một người khác có hai loại khả năng: Một là tình cảm kém; hai là không phải người của
mình. Đứng từ góc độ của Tiết Xuyên Cường thì tất nhiên hy vọng mình và
chủ tịch Vương thêm thân cận, dù sao chỉ có như vậy thì hắn mới có được
một phần trợ lực.
Nhưng lúc này Tiết Xuyên Cường cũng không phàn nàn gì cả, hắn biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống thế này thì nguyên nhân cũng là từ mình mà ra.
Trước đó hắn dù không cho ra hành vi bỏ đá xuống giếng với Vương Tử
Quân, thế nhưng ít nhất thì phản ứng của hắn cũng không phải là người
lòng dạ ngay thẳng, quang minh chính đại. Xem ra sau này dù la bất kỳ
chuyện gì xảy ra cũng phải nhớ kỹ một câu, đó là ở trong quan trường
không nên đứng sai vị trí, cũng không nên nói sai lời, làm sai việc.
Vấn đề là chính mình không cùng chung hoạn nạn với Vương Tử Quân, thế
nên bây giờ Vương Tử Quân không biểu hiện thân cận với mình cũng là quá
bình thường.
Tiết Xuyên Cường biết rõ những gì mình nên làm vào lúc này chính là tìm
mọi biện pháp tu bổ quan hệ với Vương Tử Quân. Có một số việc cố gắng
một chút vẫn mạnh hơn không cố gắng, hơn nữa lúc này Tiết Xuyên Cường
thật sự có ý nghĩ như vậy.
Sau khi nói thêm hai câu với Tiết Xuyên Cường, Vương Tử Quân được Tiết
Xuyên Cường và Trương Tề Bảo vây quanh đi xuống lầu. Khi hắn chuẩn bị
lên xe thì Vi Yến Qui chợt đi đến.
Vi Yến Qui là người ở trong khu văn phòng thường ủy, khả năng gặp mặt
người này là không lớn. Khi Vương Tử Quân nhìn thấy Vi Yến Qui, lúc này
Vi Yến Qui cũng thấy mặt Vương Tử Quân.
Nếu so sánh với bộ dạng tươi trẻ hăng hái một tháng trước thì bây giờ Vi Yến Qui căn bản là già nua đi thấy rõ. Sau lưng Vi Yến Qui vẫn là thư
ký đi theo, thế nhưng tình hình của Vi Yến Qui bây giờ lại có vài phần
thê lương so với Vương Tử Quân.
Vi Yến Qui cũng có chút bất ngờ khi đụng mặt Vương Tử Quân. Lần này lão
đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh chỉ là có một việc cần phải phối hợp. Nếu là trước kia thì những chuyện thế này chỉ cần lão gọi điện thoại là được, nhưng bây giờ lão lại phải tự mình đi đến, điều này làm cho Vi
Yến Qui cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhưng phẫn nộ cũng không giải quyết được vấn đề, nếu như Vi Yến Qui vẫn
tiếp tục ở lại Mật Đông, chỉ có thể chậm rãi rơi vào hoàn cảnh thế này
mà thôi. Bây giờ không chỉ là lão, những người khác cũng hiểu rõ hướng
đi của lão, thế nhưng công tác thì không thể không làm, vì vậy dù có
ngột ngạt vẫn phải đi sang bên này một chuyến.
- Chào bí thư Vi. Vương Tử Quân khẽ cười với Vi Yến Qui, sau đó nhiệt tình mở miệng chào hỏi.
Vi Yến Qui nhìn Vương Tử Quân đưa tay ra, lão có chút sững sốt, thế
nhưng tu luyện nhiều năm làm cho lão phải đưa bàn tay ra bắt chặt tay
Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, anh đi ra ngoài sao? Vi Yến Qui tuy cố gắng làm
cho biểu hiện của mình cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn không thể không có vài phần mất tự nhiên.
Vương Tử Quân cười cười khẽ nói: - Tôi cùng chủ tịch Tiết đi ra ngoài làm chút chuyện.
Sau khi đối thoại đơn giản thì Vương Tử Quân và Tiết Xuyên Cường cùng
nhau lên xe. Trước đó Tiết Xuyên Cường giống như sợ tị hiềm mà căn bản
không nói ra nửa lời với Vi Yến Qui.
Vi Yến Qui nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của Vương Tử Quân, trong lòng
thật sự cảm khái. Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu như người
thắng là Vi Yến Qui, như vậy tình cảnh của Vương Tử Quân bây giờ phải là của Vi Yến Qui.
- Cậu biết hôm nay bên phía mặt trận tổ quốc có chuyện gì không? Vi Yến
Qui có chút cảm khái, sau đó dùng giọng tùy ý hỏi thư ký của mình.
Thư ký của Vi Yến Qui là người có ánh mắt tinh anh, hắn biết rõ tình
huống này lãnh đạo của mình tuyệt đối là không vui, thế nên lên tiếng: - Nghe nói hôm nay chủ tịch Chu của mặt trận tổ quốc trung ương đến tỉnh
Mật Đông kiểm tra công tác.
Thư ký mặc dù nói không nhiều nhưng lại làm cho lòng phẫn nộ của Vi Yến
Qui tăng tiến. Cho đến nay mặt trận tổ quốc đều nằm trong tầm phân công
quản lý của lão, trước kia chủ tịch Chu đến tỉnh Mật Đông thì đều là lão được Tiết Xuyên Cường mời đến dự họp.
Bây giờ một vị lãnh đạo được phân công công tác như Vi Yến Qui lại không được mời, Tiết Xuyên Cường lại chạy đến mời Vương Tử Quân, ý nghĩa của
nó là gì thì quá rõ ràng.
Vi Yến Qui có phẫn nộ thì cũng không còn là Vi Yến Qui trước kia. Tuy
lão còn chưa bị điều động, thế nhưng lúc này lãnh đạo thượng cấp đã tìm
lão nói chuyện, nội dung không nhiều, thế nhưng đưa lão đến nhận chức ở
một đơn vị thanh nhàn hơn.
Có lẽ không ít người biết về việc nhận chức lần này của Vi Yến Qui, mà
chính Vi Yến Qui bây giờ cũng có thể làm gì được Tiết Xuyên Cường? Vi
Yến Qui không khỏi càng thêm suy sụp tinh thần, lão khoát tay áo với thư ký của mình, sau đó cất bước đi về phía trước.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà nghĩ về bộ dạng vừa rồi của Vi Yến Qui,
hắn chợt sinh ra một ý nghĩ: "Mời Vi Yến Qui tham gia tiếp đãi chủ tịch
Chu!"
Thế nhưng cuối cùng Vương Tử Quân lại ném bỏ ý nghĩ này của mình. Cũng
không phải hắn thù oán Vi Yến Qui, chủ yếu là hắn không muốn để cho Vi
Yến Qui nghĩ rằng mình đang khoe khoang hống hách.
Tuy Vi Yến Qui căn bản không có liên quan gì đến bố con Thịnh gia ở
phương diện kinh tế, thế nhưng lại cho ra nhiều biểu hiện ở lúc tuyển
cử, làm cho lãnh đạo tuyến trên thất vọng. Kết quả cuối cùng của sự việc làm cho tuyến trên thất vọng chính là rời khỏi cương vị lãnh đạo hiện
tại, đi đến nhận chức xem như về hưu ở một vị trí nhà hạ trong đơn vị
nào đó.
Vương Tử Quân căn bản cũng không đồng tình với Vi Yến Qui, cũng không
muốn đánh rắn dập đầu. Thế nhưng Vi Yến Qui có ngày hôm nay cũng là vì
chính bản thân mình, Vương Tử Quân có gì để nói? Khuyên người cũng phải
có lòng khoan dung mới được.
Vương Tử Quân khẽ lắc đầu rồi vứt bỏ tâm tư liên quan đến Vi Yến Qui.
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bí thư Vi đã làm tốt công tác đi đến thủ
đô. Trước đó vài ngày bí thư Vi nói là sức khỏe của mình không được tốt, muốn tìm một đơn vị nào đó yên tĩnh để tịnh dưỡng, tôi thấy thời gian
đúng là không tha cho con người. Tiết Xuyên Cường ngồi song song với
Vương Tử Quân ở hàng ghế phía sau xe, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu rõ câu nói cần tìm nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng của Vi
Yến Qui là có ý nghĩa gì, nhưng hắn cũng biết rõ Vi Yến Qui không muốn
làm như vậy, sở dĩ cho ra những câu nói như thế cũng là vì không còn
cách nào khác mà thôi.
Nhưng bây giờ Vi Yến Qui tiến vào giai đoạn tĩnh dưỡng cugnx không làm
cho người ta cảm thấy cảm thán. Thậm chí có người nói Vương Tử Quân đến
và bí thư Vi đi là quá đúng đắn, nhưng Vương Tử Quân không quan tâm đến
điều này.
Dù người ta có nói những gì liên quan thì Vương Tử Quân chỉ lẳng lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
Nhưng hôm nay nghe lời cảm thán của Tiết Xuyên Cường thì Vương Tử Quân
lại nghĩ đến phương diện khác. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Tiết Xuyên
Cường, hắn càng khẳng định ý nghĩ của Tiết Xuyên Cường.
Vi Yến Qui rời đi, vị trí phó bí thư tỉnh ủy còn để trống, Tiết Xuyên
Cường đã là thường ủy tỉnh ủy được nhiều năm, nếu như nói không có ý gì
với vị trí phó bí thư thì căn bản không ai tin. Trong đầu Vương Tử Quân
lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn chỉ khẽ cười mà không lên tiếng.
Vương Tử Quân có phản ứng rất nhạt làm cho hy vọng trong lòng Tiết Xuyên Cường giảm đi một phần. Hắn biết rõ phản ứng của Vương Tử Quân vào lúc
này cho thấy khả năng giúp đỡ mình là không lớn.
Lúc này Tiết Xuyên Cường thật sự rất có ý nghĩ với vị trí của Vi Yến
Qui, hắn biết nếu như mình không nhân cơ hội này mà tiến lên, sau này
muốn tiến lên là cực kỳ khó khăn. Thậm chí có thể nói sau này sẽ có
tương lai dưỡng lão giống như Vi Yến Qui.
Tiết Xuyên Cường không muốn lui ra, hắn có khát vọng của mình, càng muốn tiến lên một bước nữa. Nhưng tiến lên cũng không dễ dàng gì, lúc này có nhiều người ở Mật Đông nhìn vào vị trí của Vi Yến Qui.
Cố Tắc Viêm vì liên quan đến chuyện của cha con Thịnh gia mà căn bản
không còn hy vọng, thế nhưng những người khác thì lại khác. Ví dụ như bí thư ủy ban kỷ luật Khang Tắc Chính, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thậm
chí cả thư ký trưởng Phương Anh Hồ cũng có sức cạnh tranh với hắn.
Ba người kia đều là ái tướng tâm phúc của Sầm Vật Cương, căn bản đều có
thể diện với Sầm Vật Cương hơn Tiết Xuyên Cường. Nếu hắn muốn chiếm được tiện nghi trong sự kiện này, như vậy phải có được lời nói giúp đỡ của
Vương Tử Quân.
Trước đó Vương Tử Quân chịu nhiều uất ức, hơn nữa bí thư Sầm cũng không
làm gì cả, thế nhưng chính Tiết Xuyên Cường không làm gì đã làm cho tình hình bây giờ thêm khó khăn. Nếu như bây giờ Vương Tử Quân mở miệng giúp đỡ, hắn ít nhất cũng có hai phần hy vọng.
Một sự việc có một phần hy vọng đã là rất tốt rồi, hơn nữa là hai phần,
cũng vì hai phần hy vọng này mà Tiết Xuyên Cường tự mình đến đón Vương
Tử Quân.
Nhưng phản ứng của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy có chút thất lạc.
Vương Tử Quân tỏ ra không nóng không lạnh, bây giờ Tiết Xuyên Cường nước đến chân mới nhảy xem ra không có tác dụng gì lớn. Tiết Xuyên Cường
nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân, không khỏi thầm nghĩ: - Hy vọng chủ tịch Chu
có thể nói giúp cho mình, để mình gia tăng thêm chút sức nặng trong lòng chủ tịch Vương.
Cuộc gặp mặt trò chuyện với chủ tịch Chu căn bản là rất vui vẻ, chủ tịch Chu tỏ ra cực kỳ thân cận với một vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như Vương
Tử Quân.
Bữa cơm hôm nay có thể nói là chủ khách đều vui, khi Vương Tử Quân và
Tiết Xuyên Cường đưa chủ tịch Chu đến phòng nghỉ ở khách sạn, lúc này
chủ tịch Chu kéo tay Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch Vương, đồng chí Xuyên Cường căn bản công tác rất tốt, là người có nguyên tắc đầy hứa hẹn,
ngài cũng nên thúc đẩy anh ấy một chút.
- Chủ tịch Chu cứ yên tâm, bí thư Sầm và tôi đều thấy rõ năng lực công
tác của chủ tịch Tiết, trong tỉnh Mật Đông sẽ không bao giờ để cho các
đồng chí cần cù chăm chỉ công tác phải chịu thiệt. Vương Tử Quân nở nụ
cười sáng lạn nói, điều này làm cho chủ tịch Chu cảm thấy rất có thể
diện. Sau khi nói chuyện thêm nửa giờ với Vương Tử Quân thì mới đi nghỉ
ngơi.
Vương Tử Quân và Tiết Xuyên Cường rời khỏi phòng của chủ tịch Chu, hai
người cùng nhau đi xuống lầu. Tiết Xuyên Cường nhìn Vương Tử Quân đang
sải bước, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, khách
sạn vừa mới tuyển dụng một nghệ nhân pha trà, trình độ của anh ấy rất
cao, không bằng chúng ta đi nếm thử một chút.
- Vậy thì đi nếm thử xem thế nào. Vương Tử Quân tươi cười khẽ gật đầu
với Tiết Xuyên Cường, sau đó cùng đi với Tiết Xuyên Cường về một đại
sảnh nhỏ.
Nước trà giống như lời giới thiệu của Tiết Xuyên Cường, xem ra trình độ
của người pha trà là không bình thường, Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà trò chuyện với Tiết Xuyên Cường.
Tiết Xuyên Cường cực kỳ chú ý lời nói của mình, Vương Tử Quân cũng hiểu
rõ ràng ý nghĩ của người này là gì, thế nên hắn cũng không chủ động lên
tiếng, chờ Tiết Xuyên Cường tự mình nói ra.
Tiết Xuyên Cường rót thêm một ly trà cho Vương Tử Quân rồi cười nói: -
Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng bận tâm đến những lời nói của chủ tịch
Chu vào hôm nay, tôi có tình cảm nhiều năm với chủ tịch Chu, hôm nay gặp mặt thì có chút vui vẻ. Lại nói về chuyện điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Mật Đông, anh ấy căn bản rất quan tâm đến tôi, nói rằng tôi nhất định phải
tranh thủ một chút.
Vương Tử Quân cười mà không mở miệng, Tiết Xuyên Cường lời nói này để đi vào vấn đề, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua bao giờ, sao có thể
để cho đối phương dẫn dụ cho được?