- Cậu Trịnh, đây chỉ là chuyện nhỏ, cậu còn cảm ơn gì.
Người phụ nữ cười cười với Trịnh Khiếu Nam rồi dùng giọng thân mật nói.
Trịnh Khiếu Nam cũng cười, nụ cười của hắn thật sự rất đẹp mắt. Chợt nghe thấy hắn lên tiếng:
- Chị, tôi sẽ không quấy rầy chị nữa, nhưng trước khi đi có một chuyện cần nói với chị.
- Chuyện gì? Cậu cứ nói, chuyện lớn thì chị không làm được nhưng chuyện nhỏ thì không là vấn đề.
- Vậy thì tốt rồi.
Trịnh Khiếu Nam nhìn người phụ nữ đối diện đang vỗ ngực, hắn cười cười nói:
- Chuyện này thật sự là người khác không làm được, chỉ có chị dâu mới có thể giúp được mà thôi.
Trịnh Khiếu Nam vừa nói vừa vung dao nhọn trong tay lên cổ người phụ nữ
đối điện, chỉ khoảnh khắc sau máu tươi đã phun ra như suối.
- Cậu...Cậu...
Người phụ nữ liều mạng ôm lấy cổ, trong mắt cực kỳ khiếp sợ, rõ ràng nàng tuyệt đối không ngờ người này lại muốn giết mình.
Trịnh Khiếu Nam là một kẻ liều mạng, trong lòng người phụ nữ lại xuất
hiện bộ dạng của chồng khi nói ra những lời như vậy, thế nên bà càng tỏ
ra khủng hoảng. Nhưng thời gian sợ hãi của bà càng không kéo dài lâu, bà không cam lòng ngã xuống dưới tiếng cười dữ tợn của Trịnh Khiếu Nam.
Trịnh Khiếu Nam dùng khăn bàn lau sạch vết máu trên con dao nhỏ, trên
miệng là nụ cười khinh miệt. Hắn cũng không muốn di chuyển thi thể mập
như heo kia, chỉ cầm lấy dao cất bước đi ra bên ngoài.
Máu tươi làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích
thích, tình cảnh sắp phát sinh càng làm hắn sinh ra cảm giác chờ mong.
Hắn ði ðến cãn nhà ðối diện, ði ðến chiếc cửa chống trộm, sau ðó khẽ gõ
cửa.
- Ai vậy?
- Chào chị, tôi là người của văn phòng thị ủy, bí thư Vương để tôi đến lấy văn kiện.
Trịnh Khiếu Nam đã sớm nghĩ kỹ lý do, hắn trầm giọng nói vào bên trong.
Lúc này trái tim của Trịnh Khiếu Nam chợt đập lên mạnh mẽ, chỉ cần cánh
cửa kia mở ra, tất cả những suy tính của hắn sẽ trở thành sự thật.
Cửa khẽ mở, một cô gái thò đầu ra, Trịnh Khiếu Nam nhìn gương mặt tinh
xảo của nàng, trong lòng thầm nghĩ Vương Tử Quân thật sự có phúc, có một người vợ xinh đẹp như vậy. Khi cửa mở ra thì hắn nhanh chóng chen vào,
cửa chống trộm cũng bị hắn đóng lại thật chặt.
- Anh làm gì vậy?
Tiểu Na thật sự tức giận vì hành vi vô lễ của người đàn ông đối diện,
nàng tức giận đỏ mặt tía tai, không quên trầm giọng quát lớn.
- Hì hì, tôi làm gì sao? Chút nữa sẽ biết ngay thôi.
Trịnh Khiếu Nam nói, ánh mắt xẹt qua người Tiểu Na, chợt thấy trong
phòng còn một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia tuy đang mặc đồ ngủ
thế nhưng gương mặt quá đẹp lại làm cho hắn phải sững sờ.
Trong lòng người phụ nữ kia còn có một đứa bé.
Mạc Tiểu Bắc thấy Trịnh Khiếu Nam không nói lời nào và chen vào cửa,
nàng ý thức được có gì đó không đúng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt bình
tĩnh nhìn Trịnh Khiếu Nam, bộ dạng không chút bối ôối.
- Ha ha ha, không thể ngờ Vương Tử Quân lại có khả năng như vậy, trong nhà có hai đóa hoa.
Trịnh Khiếu Nam đẩy Tiểu Na ra, hắn đi đến trước mặt Mạc Tiểu Bắc, hắn đưa tay về phía đứa bé rồi cười hì hì nói:
- Đây là con trai của Vương Tử Quân sao?
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại chân thật đáng tin của Mạc Tiểu Bắc truyền vào trong tai Trịnh Khiếu Nam.
Trịnh Khiếu Nam không khỏi rụt tay lại, thế nhưng chỉ sau nháy mắt hắn
lại nổi giận. Chính mình gần đây là một người to gan liều mạng, bây giờ
lại bị một người phụ nữ dọa cho sợ hãi sao? Hắn lấy con dao nhỏ trong
người ra, sau đó dùng giọng hổn hển nói:
- Tay bẩn sao? Tay cô sạch sẽ à? Chút nữa ông sẽ lấy bàn tay bẩn này
động vào người cô, dùng bàn tay bẩn này để giết cả nhà cô, cảm thấy tiền dâm hậu sát thế nào?
- Bốp!
Trịnh Khiếu Nam còn chưa kịp nói xong thì nắm đấm đã nện lên đầu hắn,
nắm đấm này thật sự là không có bất kỳ hình ảnh hay dấu hiệu nào, tốc độ lại quá nhanh, nhanh đến mức làm cho hắn không kịp phản ứng. Hắn chỉ
cảm thấy người phụ nữ đối diện đang ôm con nhỏ dùng ánh mắt căm tức nhìn mình, ánh mắt tức giận kia như có lửa đỏ, thật sự nhìn qua cảm thấy rất đẹp, ngay sau đó thì đầu đã rất đau đớn.
Một đấm làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy choáng váng mặt mày, chỉ cảm thấy hàng ngàn ngôi sao đang sà xuống lấp lánh trước mặt.
Khi Trịnh Khiếu Nam cảm thấy cực kỳ căm tức, chợt cảm thấy một lực lượng từ phía sau truyền đến, dưới lực tác động này hắn đã văng đi như một
cái bao tải.
- Ầm!
Cơ thể Trịnh Khiếu Nam đập mạnh xuống sàn nhà, cũng may đây là sàn nhà
bằng gỗ, thế cho nên hắn tuy rớt xuống rất mạnh nhưng vẫn có thể miễn
cưỡng đứng lên. Đúng lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, đặc biệt là
bộ vị bị đá vào càng bùng lên cảm giác đau đớn nhói tim.
“ Con bà nó, gặp phải cao thủ rồi. “
Trịnh Khiếu Nam tự nhận mình là người có thủ đoạn lợi hại, thế nhưng lúc này cũng cực kỳ kinh hoảng, hắn ý thức được mình đã gặp cao thủ. Người
phụ nữ lạnh lùng nhìn có vẻ như yếu hèn ở trước mặt chính là một cao thủ căn bản khó thể nào động vào được.
“ Người phụ nữ này không phải là kẻ yếu! “
Trịnh Khiếu Nam thầm tính toán như vậy, hắn vùng vẫy đứng lên. Đột nhiên một tiếng xoảng vang lên, trước mắt hắn tối sầm, những ngôi sao lóe lên trước mặt chợt biến mất, thế giới của hắn rơi vào trong bóng tối.
- Tiểu Na, đó là bình hoa cô thích nhất.
Mạc Tiểu Bắc vẫn ôm chặt con trai, nàng nhìn bình hoa chỉ còn lại một
phần trong tay của Tiểu Na, thế là không khỏi dùng giọng đau lòng nói.
Tiểu Na nhìn bình hoa vỡ nát mà khẽ duỗi đầu lưỡi nở nụ cười xấu hổ, cô
cô của nàng chính là một cao thủ trong quân ngũ, nhiều người đàn ông
không phải là đối thủ, nàng biết rất rõ điều này. Chẳng qua tên cướp cạn kia chạy vào nhà, vừa rồi nàng quá căng thẳng mới dùng bình hoa đập lên đầu đối phương mà thôi.
Tiểu Na nghĩ lại và cảm thấy cực kỳ khó tưởng, trước kia mình quét dọn
vệ sinh, muốn dịch chuyển bình hoa cũng cảm thấy nặng nề khó khăn. Vừa
rồi tình thế cấp bách, nàng không ngờ lại có thể nâng nó qua đầu và đập
xuống đầu tên kia được.
Tiểu Na nghĩ đến độ nặng của bình hoa khi bí thư Vương đưa nó về cho cô
cô, nàng nhìn Trịnh Khiếu Nam lúc này đang nằm yên không nhúc nhích rồi
dùng giọng lo lắng hỏi:
- Cô cô, hắn không chết đấy chứ?
- Cháu dùng sức không quá lớn, hắn cũng không chết được. Hơn nữa hắn vào nhà ta hàng hung, cho dù chết thì cháu cũng chỉ là phòng vệ chính đáng
mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc cười cười, nàng khẽ hôn lên mặt con trai rồi phân phó với Tiểu Na:
- Gọi điện thoại cho chú, những việc còn lại để cho anh ấy xử lý.
Vương Tử Quân nghe nói có người vào nhà mình hành hung mà không khỏi vã
mồ hôi lạnh, dù hắn rất tin tưởng vào thân thủ của Mạc Tiểu Bắc, thế
nhưng không khỏi tỏ ra hoảng sợ. Hắn cảm thấy lòng nhói đau, thế là
không khỏi run rẩy:
- Tiểu Na, không có việc gì chứ?
- Chú hỏi ai cơ? Tên hành hung kia đã bị đánh ngã, bây giờ còn đang hôn mê.
Tiểu Na có chút ngây ngốc, nàng tùy tiện nói với Vương Tử Quân.
Tiểu Na nói ra những lời như vậy xem như tạm thời làm cho Vương Tử Quân yên tâm, nhưng ngay sau đó hắn chợt nổi giận, hắn bước ra khỏi phòng làm việc của
mình.
Kim Điền Lạc đang đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn thấy Vương Tử Quân
trầm mặt thì không hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn vội vàng hỏi:
- Bí thư Vương, có chuyện gì sao?
- Có người đột nhập vào nhà tôi hành hung.
Vương Tử Quân vừa đi về phía trước vừa trầm giọng nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc nhịn không được phải cảm thấy rùng mình, hắn không ngờ có
người chạy đến nhà Vương Tử Quân để hành hung. Hắn thấy Vương Tử Quân
vội vàng xuống lầu, thế là nhanh chóng đi theo, vừa đi vừa gọi điện
thoại cho cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm.
Vì đều là ái tướng tâm phúc của Vương Tử Quân, vì vậy Kim Điền Lạc có
quan hệ rất tốt với Mễ Hoa Lâm. Nhưng lúc này sau khi nối thông điện
thoại thì Kim Điền Lạc không khỏi dùng giọng oán giận nói:
- Mễ Hoa Lâm, anh làm cục trưởng cục công an thế nào vậy? Anh nghe cho
kỹ đây, bây giờ tôi lệnh cho anh nhanh chóng đến khu nhà thị ủy, nếu có
chút sơ suất nào thì anh nhanh chóng từ chức là vừa.
Mễ Hoa Lâm nhận được điện thoại của thư ký trưởng Kim Điền Lạc, hắn còn
định mở miệng nói vài câu vui đùa, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Kim Điền Lạc dùng lời răn dạy lấn át. Kim Điền Lạc là ai? Mễ Hoa Lâm
biết rõ thư ký trưởng gần đây luôn vui cười hòa ái, nói chuyện không bao giờ nóng nảy, gương mặt luôn như phật Di Lặc, bây giờ sao vậy? Vì sao
lại nổi giận? Có chuyện gì xảy ra?
Khu nhà thị ủy? Không phải xảy ra vấn đề gì về an ninh đấy chứ? Mễ Hoa
Lâm chợt trầm mặt xuống, hắn cũng bất chấp những gì khác mà lên tiếng:
- Thư ký trưởng Kim, có gì xảy ra sao?
- Có người vào nhà bí thư Vương hành hung.
Kim Điền Lạc nhìn chiếc xe số một thị ủy La Nam chạy đi như bay, hắn
cũng nhanh chóng vào trong xe của mình, nói xong thì cúp máy.
Mễ Hoa Lâm ngây cả người, hắn không thể ngờ ở thành phố La Nam này có
người dám đến nhà bí thư Vương hành hung, đây là tình huống liều mạng,
là to gan lớn mật như thế nào? Hắn thật sự rất tức giận, hắn ngây ngốc
giây lát, sau đó nhấc điện thoại lên cho ra chỉ lệnh:
- Thông báo cho chi đội cảnh sát hình sự và đặc công, tập hợp trong thời gian ba phút, năm phút sau phải đi đến khu nhà thị ủy, nếu kẻ nào quá
hạn chưa đến, ông sẽ cách chức kẻ đó.
Vương Tử Quân vội vàng về nhà, cửa nhà được mở ra, trước mặt là mùi máu
tươi, một người đàn ông nằm chổng vó trong phòng khách, bên cạnh là một
mớ mảnh sành vỡ. Đối diện là ghế sa lông, Mạc Tiểu Bắc đang cầm bình sữa cho con trai bú, vẫn rất bình thường, không có vấn đề.
Tuy Vương Tử Quân thông qua điện thoại đã biết không có chuyện gì xảy
ra, thế nhưng bây giờ quay về thật sự thấy không có gì thì trong lòng
mới thở phào một hơi. Hắn cũng không quan tâm đến tên đàn ông kia là ai, mà nhanh chóng đi về phía Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc dù đang cho con bú nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vương Tử
Quân, nàng thấy hắn kinh hoảng chạy về nhà, thế là cặp mắt không khỏi có chút ẩm ướt.
Vương Tử Quân tiến lên ôm lấy hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc, ngược lại Mạc Tiểu Bắc lại mở miệng an ủi:
- Không có việc gì cả, anh cũng biết bản lĩnh của em, người kia căn bản không thể nào hại được con mình.
Bầu không khí yên tĩnh của khu nhà thị ủy bị phá vỡ hoàn toàn, vài phút
sau có bảy tám chiếc xe cảnh sát chạy vào, theo sau đó là ba chiếc xe
cứu thương.
Đoàn xe như vậy tiến vào khu nhà thị ủy làm cho đám bảo vệ trực ban cảm
thấy sợ hãi, tình huống này xảy ra, như vậy là gì? Nhất định xảy ra
chuyện lớn. Đám người bọn họ muốn hỏi một câu, thế nhưng nhìn gương mặt
nghiêm túc của đám cảnh sát, bọn họ cũng không muốn làm chậm trễ chuyện
của người ta.
- Bí thư Vương, tôi đã đến chậm.
Mễ Hoa Lâm mang theo một đám cảnh sát xông vào nhà Vương Tử Quân, đúng
lúc hai vợ chồng bí thư Vương đang ôm nhau, hắn nhìn tình huống khắp
chung quanh mà thở dài một hơi.
Dù sao thì nhà của bí thư Vương cũng không có vấn đề, đây là kết quả tốt nhất, còn tên hành hung nằm trên mặt đất, trực tiếp đưa đi là được.
Đám cảnh sát đi theo hắn nhanh chóng nhìn về phía tên đàn ông trên mặt
đất, đây là thằng khốn nào mà cả gan làm loạn, dám chạy đến nhà hành
hung người thân của bí thư thị ủy, không phải đang cố ý cướp bát cơm của anh em sao?
Vương Tử Quân thấy Mễ Hoa Lâm đưa người đến thì khẽ buông Mạc Tiểu Bắc
ra, khi hắn đi về phía Mễ Hoa Lâm, lại có không ít người chạy đến báo
cáo với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại.
- Cục trưởng Mễ, tiểu tử này chính là Trịnh Khiếu Nam.
Một tên cảnh sát nhận ra Trịnh Khiếu Nam, lúc này thấy người đàn ông
đang nằm trên mặt đất là Trịnh Khiếu Nam, thế là không khỏi dùng giọng
sợ hãi nói với Mễ Hoa Lâm.
Mễ Hoa Lâm nghe thấy đó là Trịnh Khiếu Nam thì cũng kinh hoảng, bây giờ
đang cố gắng vây ráp người này, không ngờ hắn lại chạy đến nhà của bí
thư Vương. May mà không có việc gì xảy ra, nếu có sơ suất thì chỉ sợ hắn cũng không còn mặt mũi làm cục trưởng cục công an thành phố La Nam.
Khi Mễ Hoa Lâm đang nghĩ đến hậu quả sự việc thì đám cảnh sát đi theo
cảm thấy rất bức bối, dựa vào thanh danh của Trịnh Khiếu Nam, bọn họ có
không ít lần có liên hệ với người này. Đây là một kẻ tính cách thô bạo,
cực kỳ hung ác, thuộc loại điên cuồng không muốn sống, chẳng lẽ trong
nhà bí thư Vương có cao nhân, vì sao có thể đáng Trịnh Khiếu Nam ngất
xỉu được?
“ Bí thư Vương không có ở nhà, chẳng lẽ Vương phu nhân...? “
Khi mọi người đang cực kỳ giật mình, lúc này một viên cảnh sát đi theo
sau lưng Mễ Hoa Lâm chợt chạy đến trước mặt Mạc Tiểu Bắc rồi chào nói:
- Chào trung tá Mạc!
Mạc Tiểu Bắc nhìn người đàn ông trước mặt rồi khẽ đáp lễ:
- Chào đại đội trưởng Triệu.
Đại đội trưởng Triệu thấy Mạc Tiểu Bắc còn nhận ra mình, hắn càng nở nụ cười sáng lạn rồi nói:
- Người này thật sự không may, đang lúc bị truy đuổi lại chạy đến chỗ trung tá Mạc, thật sự là tự thắt cổ mình, chán sống rồi.
Đám cảnh sát khác nhìn thấy cảnh sát Triệu có quen biết với Vương phu
nhân, thế là không khỏi cảm thấy hâm mộ. Nhưng có người kinh ngạc thầm
nghĩ:
- Anh Triệu ngày thường giống như một khúc củi, không ngờ đến đúng thờ
điểm lại có thể ăn nói hay như vậy, xem ra cơ hội thăng tiến sau này là
rất cao.
Mễ Hoa Lâm cũng sững sờ, hắn biết vị đội phó đại đội cảnh sát hình sự
này chuyển nghề từ đơn vị đặc chủng trong quân đội, công phu võ thuật
rất giỏi, không ngờ lại có quen biết với Vương phu nhân.
Sau khi đội trưởng Triệu lui ra, Mễ Hoa Lâm khẽ hỏi:
- Cậu có quen biết Vương phu nhân sao?
- Đúng vậy, tên khốn này đúng là quá xui xẻo mới chạy đến hành hung
trung tá Mạc, cũng không biết soi gương nhìn chính mình, bộ dạng thế này mà chạy đến đây, trung tá Mạc cho dù không cần dùng tay cũng có thể xử
lý được.