Vì Vương Tử
Quân ăn cơm với Lưu Truyền Thụy nên tắt chuông điện thoại, nhưng dù là
như vậy thì chốc chốc điện thoại của hắn vẫn rung lên. Ngoài cuộc gọi
của Quan Vĩnh Hạ là hắn nghe máy, nhưng cuộc gọi khác phần lớn là bỏ
qua.
Sau khi hoàn thành mục đích thì bữa tiệc hôm nay xem như chủ khách đều
vui vẻ, Lưu Truyền Thụy tuy phải đi, nhưng dù sao lão cũng là phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, vẫn còn nhiều chuyện cần lão quan tâm.
Vương Tử Quân lưu luyến chia tay Lưu Truyền Thụy, sau đó hắn leo lên xe
của mình. Xe vừa khởi động thì Khương Long Cương đã vội vàng báo cáo:
- Bí thư Vương, vừa rồi thư ký trưởng Kim vừa gọi điện thoại đến, nói là ngày mai bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong sẽ đến tham gia hoạt động lễ ra
mắt sản phẩm Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang, mong ngài nhanh
chóng quay về bàn bạc xem nên nghênh ðón thế nào.
Vương Tử Quân nghe báo cáo của Khương Long Cương, hắn thầm nghĩ, quan
lớn đè chết người. Chính mình vừa rồi từ chối hẹn gặp mặt Hào Nhất
Phong, nhưng bí thư tỉnh ủy đến kiểm tra công tác, chính mình là một bí
thư thị ủy căn bản không thể nào không gặp.
Dù thật sự không tình nguyện nhưng Vương Tử Quân cũng không khỏi không
phân phó Lý Đức Trụ chuyển hướng, xe chạy về thành phố La Nam.
Màn đêm buông xuống, thành phố Sơn Viên có hơi u ám, cũng không còn vẻ
phồn hoa của một tỉnh thành. Dưới ánh đèn ảm đạm, chỉ có vài chiếc xe
bán hàng ven đường là còn giữ lại chút sức sống cho thành phố về đêm.
- Chợ đêm ở thành phố Sơn Viên căn bản còn không bằng ở thành phố La
Nam, tôi và anh Khương muốn tìm vài món đặc sắc của thành phố Sơn Viên,
thế nhưng không ngờ đi tới đi lui cuối cùng cũng phải ăn món cũ, thật sự thất vọng.
Lý Đức Trụ vừa lái xe vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói lời nào. Hắn thầm nghĩ tốc
độ phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên là rất tốt, thành phố La
Nam tuy có tốc độ nhanh nhưng khó thể nào so sánh được với tình trạng
thong thả của Sơn Viên. Tuy bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy đã đưa
ra không ít yêu cầu, thế nhưng thành phố Sơn Viên vẫn giống như một ông
già có tuổi, cũng không thu hoạch được bất kỳ hiệu quả gì bất ngờ.
- Bí thư Vương, tôi có một người anh họ kinh doanh buôn bán nhỏ ở thành
phố Sơn Viên, hai ngày trước nói có một việc dễ kiếm ra tiền mời tôi
tham gia, nói rằng chỉ cần bỏ tiền vào đầu tư thành lập công ty, mỗi
tháng có thể thu về được ba phần tư lợi tức.
Lý Đức Trụ có vẻ rất vui, mặc dù Khương Long Cương đã nói về vấn đề này, thế nhưng hắn vẫn không thể không mở miệng hỏi.
Vương Tử Quân thầm nghĩ về chuyện liên quan đến La Nhân Uy, vô tình hắn
không nghe được rõ ràng, nhưng hắn lại nghe được câu nói ba phần tư lợi
tức.
- Cậu nói ba phần tư lợi tức?
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ rồi trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, là ba phần tư lợi tức.
Lý Đức Trụ dùng giọng khẳng định đáp.
Vương Tử Quân nghe thấy lợi tức như vậy, hắn nghĩ ngay đến phương pháp góp vốn phi pháp. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đức Trụ, những chuyện này không nên dây vào, thế nên cậu đừng nên tham gia thì hay hơn.
- Bí thư Vương, lúc mới bắt đầu tôi cũng cảm thấy nó không hay, nhưng
anh họ của tôi nói công ty là do con trai của bí thư La thành lập, tuyệt đối không thua được.
Lý Đức Trụ cũng không quay đầu mà dùng giọng khẳng định nói.
Vương Tử Quân khoát tay với Lý Đức Trụ rồi nói:
- Những chuyện này ai cũng có thể tin nhưng cậu đừng nên tin, tôi nói
cho cậu biết, nếu quăng tiền vào, tuyệt đối là không thu được lợi.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Khương Long Cương rồi nói tiếp:
- Long Cương, cậu quay về kết hợp với phòng nghiên cứu chính sách viết một bài vết phương pháp huy động vốn phi pháp.
Khương Long Cương nhanh chóng đồng ý, sau dó ghi lời nhắc nhở của bí thư Vương vào trong sổ.
Vương Tử Quân nhìn Khương Long Cương ghi lời nói của mình vào sổ, hắn
bắt đầu suy tư về phương pháp góp vốn ở thành phố Sơn Viên. Khi hắn còn
chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân!
Vương Tử Quân nhìn lướt qua số điện thoại, sau đó trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
- Chào bí thư Vương, tôi là Lâm Tương Đông của khối chính quyền tỉnh,
ngày mai chủ tịch Thạch sẽ đến nghiên cứu phương pháp phát triển kinh tế của thành phố la nam, mong thành phố La Nam các anh chuẩn bị sẵn sàng.
Người đầu dây bên kia dùng giọng ôn hòa nói, bên trong còn mang theo vài phần nụ cười.
Lâm Tương Đông là thư ký của Thạch Kiên Quân, chủ tịch Thạch thông báo
muốn đến thành phố La Nam, bên trong rốt cuộc có ý gì thì Vương Tử Quân
căn bản không cần nghĩ cũng biết, nhưng lúc này hắn có lựa chọn nào khác đây? Hắn chỉ có thể cười nói:
- Nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Thạch đến thành phố La Nam chỉ đạo
công tác. Trưởng phòng Lâm, lãnh đạo rốt cuộc đến thành phố La Nam chúng tôi nghiên cứ về vấn đề gì, anh xem có nên để lộ ra cho chúng tôi chút
thông tin được không? Cũng tốt cho chúng tôi trong công tác chuẩn bị báo cáo.
- Chủ yếu là phương diện phát triển kinh tế, cụ thể là gì thì lãnh đạo
không nói, nhưng bí thư Vương cũng không cần phải lo lắng, chủ tịch
Thạch lần này chủ yếu xuống nghiên cứu mà thôi.
Lâm Tương Đông hiểu rất rõ tâm tư của chủ tịch Thạch Kiên Quân khi xuống thành phố La Nam vào lúc này, nhưng hắn là một thư ký, hắn biết có
những chuyện căn bản không nên nói rõ.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ. Bí
thư và chủ tịch tỉnh cùng đến thành phố La Nam trong một ngày, xem ra
ngày mai cũng không dễ dàng gì với ban ngành thành phố La Nam.
Hôm nay Kim Điền Lạc có thể nói là cực kỳ bận rộn, sự kiện Lục Ngọc Hùng bỏ chạy đã làm cho công tác của hắn ứ đọng khó chịu, hơn nữa đám người
thuộc vây canh của Lục Ngọc Hùng càng dùng đủ mọi thủ đoạn để có thể
được gặp thư ký trưởng Kim một lần.
Kim Điền Lạc tuy chướng mắt với đám cỏ đầu tường ngã theo chiều gió kia, hắn mệt mỏi ứng phó với bọn họ, mãi đến khi trời tối mới xem như có
được chút thời gian yên tĩnh.
Kim Điền Lạc ngồi trong phòng làm việc và cảm thấy rất mỏi mệt thế nhưng tâm tình lại khá tốt. Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, Kim Điền Lạc cảm thấy đây
là chuyện tốt cho thành phố La Nam. Nếu như Lục Ngọc Hùng thật sự làm
chủ tịch thành phố La Nam, đấu tranh gay gắt với bí thư Vương, như vậy
sẽ trì hoãn sự phát triển của thành phố La Nam.
Lục Ngọc Hùng lần này ra đi, trong thành phố La Nam không còn thế lực
nào tranh chấp được với bí thư Vương. Kim Điền Lạc có thể dựa vào cây
đại thụ Vương Tử Quân để có thể tìm ra con đường lớn phát triển rực sáng trong tương lai cho mình.
- Cốc cốc cốc.
Kim Điền Lạc đang suy tư về hướng đi của mình ở giai đoạn tiếp theo,
chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn tuy không muốn có người quấy rầy mình
vào lúc này, thế nhưng vẫn nhẫn nại nói một câu mời vào.
- Thư ký trưởng Kim, anh đang bận rộn gì sao?
Người đàn ông kia đẩy cửa đi vào, sau đó cười hì hì nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc ngẩng đầu lên, người đến chính là chủ nhiệm văn phòng hội
đồng nhân dân tên là Tần Vũ Hải. Năm xưa Tần Vũ Hải là tâm phúc của
Trình Tự Học, vốn là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, nhưng đi theo
Trình Tự Học đến hội đồng nhân dân, trở thành chủ nhiệm văn phòng hội
đồng nhân dân thành phố La Nam.
22">
16/07/2013 20:13:56
BÍ THƯ TRÙNG SINH
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 845(p2): Tan đàn xẻ nghé, tường đổ do nhiều người cùng đẩy.
Chương 845(p2): Tan đàn xẻ nghé, tường đổ do nhiều người cùng đẩy. Chương 845(p2): Tan đàn xẻ nghé, tường
đổ do nhiều người cùng đẩy.
Chương 845(p2): Tan đàn xẻ nghé, tường đổ do nhiều người cùng đẩy.
Dù Tần Vũ Hải có tổn thất ở phương diện thực quyền, thế nhưng cấp bậc
hành chính lại tăng tiến. Nếu như không phải là Vương Tử Quân đến thành
phố La Nam, hơn nữa lại làm cho gió mây ở đây biến đổi, biết đâu Tần Vũ
Hải đã rời khỏi hội đồng nhân dân thành phố và xuống tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu quận huyện rồi.
Tuy Kim Điền Lạc thật sự không thích Tần Vũ Hải, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Vũ Hải đến đấy à, mời anh ngồi.
Tần Vũ Hải chú ý ngồi xuống đối diện với Kim Điền Lạc, sau đó hắn nói:
- Đến lúc này mà thư ký trưởng Kim vẫn còn chưa nghỉ ngơi, tôi thấy trong văn phòng thị ủy này thì ngài là người khổ cực nhất.
Kim Điền Lạc thật sự nghe được rất nhiều lời nịnh nọt như thế này, hắn
biết rõ Tần Vũ Hải đến đây cũng không phải chỉ là nói những lời nịnh nọt mà thôi. Hắn khẽ gật đầu nhìn Tần Vũ Hải, sau đó dùng giọng tùy ý nói:
- Chủ nhiệm Tần, anh đến tìm tôi có việc gì sao?
- Thư ký trưởng Kim, điều này...Là thế này, chủ tịch Trình bây giờ cứ
mãi giam mình trong nhà, khối hội đồng nhân dân như rắn mất đầu, rất
nhiều sự việc chồng chất lên nhau.
Tần Vũ Hải vừa nói vừa dùng ánh mắt bức thiết nhìn Kim Điền Lạc.
“ Người này có ý gì? “
Trong đầu Kim Điền Lạc chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, thế nhưng biểu
hiện lại cực kỳ bình tĩnh. Dù sao quyền chủ động bây giờ cũng nằm tron
tay hắn, không phải hắn thích vân vê Tần Vũ Hải thế nào cũng được sao?
- Các vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân đã thương lượng với nhau, đều
cảm thấy các thành phố khác là bí thư thị ủy kiêm chủ tịch hội đồng nhân dân, anh xem có nên đề nghị với bí thư Vương, để cho bí thư Vương tiếp
nhận sự việc ở hội đồng nhân dân thành phố được không?
Tần Vũ Hải xoa xoa tay, hai mắt lóe lên cái nhìn cấp bách.
Tuy Tần Vũ Hải nói có vài vị phó chủ tịch đã thương lượng với nhau,
nhưng Kim Điền Lạc thật sự không tin, hắn biết rõ đây là Tần Vũ Hải vì
muốn dựa vào Vương Tử Quân mà dâng lên vị trí của chủ tịch Trình Tự Học.
Kim Điền Lạc nghĩ đến tình huống năm xưa Tần Vũ Hải theo sát Trình Tự
Học, bây giờ lại có hành vi như vậy, thế là trái tim không khỏi băng
giá. Nhưng sự việc này hắn căn bản không thể làm chủ được, vì ảnh hưởng
của nó là khá lớn.
- Chủ nhiệm Tần, chuyện này chúng tôi sẽ báo cáo sau khi bí thư Vương quay về.
Kim Điền Lạc nói giống như không quan tâm:
- Nhưng chuyện này không thể thông qua sớm được, vừa rồi văn phòng tỉnh
ủy có gọi điện thoại thông báo, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong sẽ đến
tham gia hoạt động giới thiệu sản phẩm Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang, thế nên hai ngày tới thành phố La Nam rất bận rộn.
- Bí thư Nhất Phong đến thành phố chúng ta sao? Thật sự là chuyện lớn cho cả La Nam.
Tần Vũ Hải có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:
- Thư ký trưởng Kim, nếu thị ủy có gì bận rộn, anh có thể sai khiến tôi. Tuy chuyện lớn tôi làm không xong, thế nhưng những chuyện lặt vặt thì
hoàn toàn có thể.
Kim Điền Lạc thầm cười lạnh, lúc này Trình Tự Học đang làm tang vợ,
trong nhà rối loạn, anh lại trở thành kẻ thanh nhàn. Nhưng hắn càng cảm
thấy khinh thường Tần Vũ Hải thì càng không bộc lộ ra bên ngoài.
Tần Vũ Hải tuy rất muốn nói thêm vài ba câu với Kim Điền Lạc, thế nhưng
Kim Điền Lạc giống như không có tâm tư trò chuyện với hắn. Sau khi nói
thêm vài ba câu thì hắn ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc của thư ký
trưởng Kim.
Kim Điền Lạc nhìn Tần Vũ Hải bỏ đi mà không khỏi nghĩ đến Trình Tự Học.
Năm xưa Trình Tự Học uy phong thế nào ở thành phố La Nam, bây giờ lại là tường đổ mọi người cùng đẩy. Thậm chí ngay cả người thân cận nhất là
Tần Vũ Hải cũng vì tương lai của chính mình mà đâm đao sau lưng lãnh
đạo.
Kim Điền Lạc dù cảm thán nhưng chuyện quan trọng nhất đối với hắn lúc
này chính là chuẩn bị tất cả công tác cho tình huống bí thư tỉnh ủy Hào
Nhất Phong đến tham gia sự kiện giới thiệu Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang. Dù Kim Điền Lạc có vài suy đoán ở sự kiện bí thư Nhất Phong
đến thành phố La Nam, thế nhưng bí thư Vương căn bản chưa cho ra bất kỳ
chỉ thị gì, vì vậy hắn căn bản không dám tỏ ra lơ là trước sự kiện này.
Dù sao người đến cũng là bí thư tỉnh ủy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Điền Lạc dừng bút trong tay, hắn nhìn thoáng qua số máy gọi đến, sau đó khẽ nghe máy.
- Chào thư ký trưởng, tôi là Sở Vân Sướng, ngài có bận rộn gì không? Tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của phó thư ký trưởng Sở Vân Sướng của văn phòng khối chính quyền thành phố.
Sau khi Lý Quý Niên rời đi thì khối chính quyền thành phố La Nam cũng có nhiều thay đổi, thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền cùng đi theo
đến sở tài nguyên môi trường để phục vụ Lý Quý Niên, bây giờ trong số
các phó thư ký trưởng của văn phòng khối chính quyền thành phố, Sở Vân
Sướng là một người có quyền lực nhất.
Kim Điền Lạc cũng không có giao tình gì tốt đẹp với Sở Vân Sướng, hai
người chỉ là có chút quen biết mà thôi. Lúc này Sở Vân Sướng gọi điện
thoại đến, có lẽ không phải vì vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố. Rất nhiều người nhìn vào vị trí này, trước đó lại có
nhiều người có quan hệ tốt với Lục Ngọc Hùng, dù sao thì thư ký trưởng
cũng phải theo chân chủ tịch thành phố, nếu Lục Ngọc Hùng, là chủ tịch
thành phố La Nam, như vậy sẽ thích dùng người nhà hơn.
Nhưng Lục Ngọc Hùng lại bỏ chạy, điều này làm cho vô số người cảm thấy
thất lạc, nhưng lại làm cho nhiều người cảm thấy có hy vọng.
Kim Điền Lạc không muốn nhúng tay vào sự kiện này, vì căn bản cũng không thể nào quyết định được, chỉ có chủ tịch thành phố mới quyết định được
mà thôi.
- Anh đến đây đi, tôi đang ở trong phòng.
Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói về phía bên kia.
Vài phút sau tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vân Sướng đi vào trong phòng. Sở
Vân Sướng là người cao lớn, mặt mũi tuy bình thường nhưng lại là một
trong những người phong độ nhẹ nhàng có tiếng trong khối chính quyền
thành phố La Nam.
- Chào thư ký trưởng.
Sở Vân Sướng cũng không lập tức ngồi xuống mà đi đến đứng trước mặt Kim Điền Lạc, sau đó mở miệng chào hỏi rất quy củ.
Tuy Sở Vân Sướng là Kim Điền Lạc cùng là thư ký trưởng, thế nhưng hai
người lại có sự khác biệt lớn. Sở Vân Sướng là thư ký trưởng với cấp bậc chính cục, nhưng căn bản không phải cùng một bậc với thư ký trưởng Kim
Điền Lạc.
Kim Điền Lạc cười cười với Sở Vân Sướng:
- Anh Sở, đến nơi này thì anh cũng đừng đứng, mời anh ngồi.
Kim Điền Lạc vừa nói vừa chỉ xuống chiếc ghế đối diện với mình.
Sở Vân Sướng ngồi nửa mông trên ghế, hắn chú ý nói:
- Thư ký trưởng, có một công tác cần báo cáo với anh.
- Anh Sở, anh có lầm không, công tác của anh thì có thể báo cáo với chủ
tịch Hà, chỗ này của tôi cũng không dám nghe báo cáo của khối chính
quyền được.
Kim Điền Lạc nói rồi dùng giọng vui đùa nói:
- Chỉ sợ chủ tịch Khởi Duệ sẽ có ý kiến.
- Thư ký trưởng, là chủ tịch Hà bảo tôi báo cáo với anh.
Sở Vân Sướng cười cười nói tiếp:
- Chúng tôi vừa nhận được thông báo của các đồng chí văn phòng khối
chính quyền tỉnh, nói là chủ tịch Thạch sẽ đến nghiên cứu thị sát La
Nam, chủ tịch Hà nói tôi báo cáo với anh, mong anh cho ra ý kiến, sắp
xếp công tác tiếp đãi.
Thạch Kiên Quân lại đến, Kim Điền Lạc vừa rồi đã đủ nhức đầu với Hào
Nhất Phong, lúc này lại cảm thấy đầu óc nở lớn. Tuy Thạch Kiên Quân là
chủ tịch tỉnh, không phải là phương diện mà một vị thư ký trưởng thị ủy
như Kim Điền Lạc quá quan tâm lo lắng, thế nhưng thực tế thì dù là bí
thư thay chủ tịch tỉnh đến, thư ký trưởng văn phòng thị ủy đều phải ra
mặt xử lý.