Đối với lãnh
đạo thị sát, khối chính quyền thành phố vừa vui mừng vừa sợ hãi. Có vị
lãnh đạo địa phương nào không muốn thượng cấp xuống địa bàn của mình để
nghiên cứu khảo sát? Bình thường anh báo cáo cho thượng cấp cả trăm lần, cũng không bằng một lần cho lãnh đạo được nhìn thấy tận mắt, nói trắng
ra thì trăm nghe không bằng một thấy. Thành tích được thể hiện, lãnh đạo vui vẻ, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều chuyện tốt rơi xuống đầu mình.
Chỉ là mỗi lần lãnh đạo xuống thị sát thì giai đoạn chuẩn bị luôn gặp
khó khăn, nếu gặp phải lãnh đạo khó đối phó thì tuyến dưới lại càng khổ
sở, từng nhân viên tham gia tiếp đãi đều cảm thấy phải cẩn thận, sinh ra tình cảnh nơm nớp lo sợ. Vì sự việc bên dưới cực kỳ phức tạp, cực kỳ
bén nhọn, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn,
thượng cấp cũng không phải nhìn chằm chằm vào thành tích, mà là nhìn vào khuyết điểm của anh. Một sự việc ngoài ý muốn xuất hiện, lãnh đạo
thượng cấp nói một câu đơn giản, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, như vậy chiếc mũ quan trên đầu anh chỉ sợ sẽ không cánh mà bay.
Vì vậy mỗi lần tiếp đãi lãnh đạo thì Kim Điền Lạc đều cảm thấy như lâm
đại địch, cố gắng suy xét đến từng sự việc nhỏ nhặt, không vì cái gì
khác, chỉ mong muốn được bí thư Vương tán thành.
Lần này Hào Nhất Phong xuống khảo sát nghiên cứu, Kim Điền Lạc cũng
không ngoại lệ, hắn xem xét sự việc cực kỳ tinh tế, sắp xếp sẵn mọi thứ, thế nhưng vừa thở ra một hơi thì Sở Vân Sướng đã đi đến.
Kim Điền Lạc ngây người giây lát, sau đó trầm giọng nói:
- Khối chính quyền thành phố cho ra một phương án sắp xếp chủ tịch Thạch đến thăm nom chỗ nào, chúng tôi sẽ bổ sung dựa theo phương án của các
anh, sau đó sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư Vương là được. Đúng rồi, khi
nào thì chủ tịch Thạch đến?
- Sáng mai!
Sở Vân Sướng thấy Kim Điền Lạc sắp xếp như vậy thì tâm tình căng thẳng
cũng trầm tĩnh trở lại, dù thế nào thì nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
- Cái gì? Anh nói là ngày mai đến sao?
Vẻ mặt Kim Điền Lạc chợt trở nên khó coi, ngày mai, ḿnh không nghe lầm
đấy chứ? Vừa rồi văn phòng tỉnh ủy nói là bí thư Nhất Phong sẽ đến La
Nam, vì sao bây giờ chủ tịch Thạch cũng đến La Nam? Có phải sự việc đã
trở nên quá lộn xộn rồi không?
Sở Vân Sướng chợt sững sờ, phản ứng của Kim Điền Lạc làm cho hắn cảm
thấy giống như mình nói sai điều gì đó. Nhưng hắn cảm thấy mình không
làm sai điều gì cả, những gì nên nói cũng đã nói, căn bản không có vấn
đề.
- Chình là ngày mai, thư ký trưởng Kim, anh xem, đây là thông báo của văn phòng khối chính quyền tỉnh.
Sợ Kim Điền Lạc nghĩ mình nhớ lộn thời gian, Sở Vân Sướng đưa một bản thông báo lên bàn làm việc của Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc nhìn vào bản thông báo, bên trên ghi rõ ràng là sáng mai,
thế là hắn cảm thấy đầu mình giống như phình ra. Sáng mai bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh cùng đến thành phố La Nam để nghiên cứu thị sát, đây
không phải là ông trời muốn mạng sống của mình sao?
Tuy trong lòng thầm kêu khổ nhưng Sở Vân Sướng cũng không biểu hiện ra,
có cau trời sập tuyến trên sẽ chống đỡ, chuyện này còn phải xem bí thư
Vương có sắp xếp thế nào. Tất nhiên tối nay xem như nhân viên công tác
của hai văn phòng khối chính quyền và thị ủy sẽ căn bản không được ngủ
đủ giấc.
Vương Tử Quân lại cảm thấy rất ung dung bình tĩnh với sự kiện hai vị
lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam xuống thành phố La Nam nghiên cứu thị
sát. Hắn hiểu hai vị lãnh đạo tỉnh đến thành phố La Nam cũng không phải
vì công tác gì cả, hơn nữa dù lãnh đạo đến vì chuyện công tác cũng không cần hắn nhọc lòng đi chuẩn bị, vì thành tích của La Nam đều còn có đó.
Nhưng Vương Tử Quân lại khá đau đầu ở phương diện tiếp đãi, dù sao bất
kỳ vị lãnh đạo nào trong số hai người kia xống thành phố La Nam đều cần
hắn và chủ tịch thành phố đi ra nghênh đón. Nếu như bây giờ có mặt chủ
tịch thành phố La Nam thì còn dễ nói, hắn có thể dựa theo nguyên tắc
tiếp đãi để điều chủ tịch đi đón chủ tịch, bí thư đi cùng bí thư.
Vấn đề là bây giờ thành phố La Nam còn chưa có chủ tịch thành phố, chủ
tịch hội đồng nhân dân lại đang lo tang ma cho vợ, Vương Tử Quân thật sự không thể nào phân thân được.
Vương Tử Quân biết rất rõ vì sao hai vị lãnh đạo kia đến thành phố La
Nam, trên sự kiện này hắn nhất định phải cho ra một câu trả lời cực kỳ
thuyết phục đối với một trong số hai vị lãnh đạo tỉnh.
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe chạy như bay, tâm tình của hắn không
ngừng biến hóa, thế cục bây giờ đối với hắn bây giờ chính là ngã về
phương nào sẽ áp đảo phía bên kia. Nếu như hắn đi sang Thạch Kiên Quân,
như vậy mức độ nguy hiểm sẽ cực kỳ lớn.
Nếu như Vương Tử Quân đạt thành hiệp nghị với Hào Nhất Phong, xem như đã bỏ qua thế cục tốt đẹp vào lúc này. Dù sao thì sự việc cũng dần trôi
qua, tất cả sẽ chỉ còn lại quá khứ, Hào Nhất Phong dựa theo quy ước tuy
không trực tiếp tính sổ hắn, thế nhưng lại cực kỳ đề phòng hắn.
- Tút tút tút.
Điện thoại lại đổ chuông, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số điện thoại gọi
đến, đó là một dãy số lạ, cũng không phải số điện thoại trong tỉnh Sơn
Nam. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó tiếp nhận điện thoại.
- Tử Quân, cậu đang làm gì vậy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu trầm bổng, Vương Tử Quân nghe được
âm thanh này mà cảm thấy có chút sững sốt, hắn chợt cười nói:
- Chào bí thư Lâm, tôi đang ngồi trên xe.
- Tiểu tử này đúng là, bây giờ sao lại đột nhiên khách khí với tôi như vậy? Gọi là chú Lâm thì hay hơn.
Lâm Trạch Viễn cười lớn hai tiếng, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân nghe được giọng nói không chút khách khí của Lâm Trạch
Viễn, trong lòng thầm oán một câu. Lâm Trạch Viễn thật sự là quan lớn
tính dài, nếu dựa theo độ tuổi, ngài lớn hơn bố tôi vài tháng, thế sao
bây giờ lại ép mình rơi xuông vị trí thấp hơn, để tôi gọi bằng chú?
Nhưng phương diện xưng hô nhỏ nhặt thế này cũng không để cho bí thư Vương phải quan tâm quá nhiều, hắn vội vàng cười nói:
- Đây không phải là ngài vừa mới đi nhận chức, tôi sợ ngài còn chưa quen thuộc cách xưng hô, thế cho nên đã diễn luyện trước cho ngài sao?
- Tiểu tử này càng ngày càng khéo ăn nói, tôi sẽ nói để bố cậu cho cậu biết tay mới được.
Lâm Trạch Viễn tức giận mắng một câu, sau đó lão chợt cười nói:
- Tiểu tử, nghe nói gần đây cậu đào môt cái hố rất sâu, đã làm cho Hào Nhất Phong rơi xuống rất thảm thương có phải không?
Vương Tử Quân thật sự có đào một chiếc hố như vậy, nhưng ở trước mặt
người ngoài thì hắn sẽ chẳng bao giờ thừa nhận. Lâm Trạch Viễn lại không phải là người ngoài, chú Lâm đã là lãnh đạo cấp tỉnh, sẽ là trợ giúp
rất lớn cho tương lai của hắn sau này.
24">
16/07/2013 20:15:42
BÍ THƯ TRÙNG SINH
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 846(p2): Tướng tài cần vua hiền.
Chương 846(p2): Tướng tài cần vua hiền. Chương 846(p2): Tướng tài cần vua hiền.
Chương 846(p2): Tướng tài cần vua hiền.
Đối với Lâm Trạch Viễn thì Vương Tử Quân ngoài chân thành còn có sự tôn
trọng cao độ, hắn biết rõ đối với những người như Lâm Trạch Viễn, ánh
mắt của người bình thường căn bản sẽ không bao giờ so sánh được. Chính
mình bây giờ nếu như nói không tốt, chỉ sợ sẽ làm cho Lâm Trạch Viễn chê cười.
Vì vậy Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói:
- Bí thư Lâm, tôi cũng không còn cách nào khác, người ta muốn nhảy vào trong hố, ngài nói xem tôi phải làm sao bây giờ?
- Tiểu tử này đúng là, cái gì gọi là người ta cố gắng nhảy vào bên
trong? Còn không phải cậu ném mồi vào trong hố dụ người ta nhảy vào sao?
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì chợt thay đổi chủ đề:
- Câu chuyện tôi nói với cậu trước kia, cậu có nhớ không?
Lâm Trạch Viễn nhắc đến câu chuyện hai ngày trước, Vương Tử Quân chợt
nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi. Hắn là người trộm con gái của người ta, tất nhiên sẽ luôn thấp thỏm không yên. Chỉ cần là Lâm Trạch Viễn mở miệng hỏi,
hắn sẽ căn bản liên hệ ngay đến Lâm Dĩnh Nhi.
Nhưng Lâm Trạch Viễn căn bản là không biết đến chuyện của Lâm Dĩnh Nhi,
thế nên Vương Tử Quân chợt thở phào một hơi. Nhưng vì ngây người ra suy
nghĩ sau giây lát, hắn thật sự không nhớ rằng trước đó Lâm Trạch Viễn có nói gì với mình.
- Chú Lâm, ngài nói rất nhiều việc với cháu, lúc này cháu cũng không nghĩ ra đó là chuyện gì cả.
Lâm Trạch Viễn mở miệng mắng Vương Tử Quân một câu, sau đó mới nói:
- Tết vừa rồi tôi có nói với cậu, có một người bạn của tôi sắp đến nhận công tác ở tỉnh Sơn Nam, cậu còn nhớ không?
Chuyện này Vương Tử Quân thật sự là đã quên, lúc đó hắn cảm thấy có một
viện binh đến với mình, vì vậy rất vui vẻ và ghi khắc sự việc này vào
lòng. Thế nhưng người kia mãi mà chưa đến, hơn nữa hắn lại khá bận rộn
vì sự kiện liên quan đến Lục Ngọc Hùng, thế là quên đi chuyện này.
- Sao lại quên được chứ? Ngài nhắc đến chuyện này, đây chính là sự kiện mà cháu nhớ rõ nhất.
Tuy Vương Tử Quân thầm hỗ thẹn vì chính mình đã quên đi mất, thế nhưng ngoài miệng vẫn dùng giọng mười phần lo lắng nói.
- Được rồi, tôi biết rõ cậu đã quên sạch đi rồi.
Lâm Trạch Viễn cũng không nói dông dài, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Người bạn của tôi từ bên trên đi xuống, muốn lấy vị trí phó bí thư
tỉnh ủy Sơn Nam, nhưng lại bị Dương Độ Lục ở phía bên kia áp chế. Lần
này cậu nói với Hào Nhất Phong, tranh thủ nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy kia lại cho tôi.
“ Nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy? Trời ạ, có lầm không vậy? “
Vương Tử Quân nghe được chỉ thị của Lâm Trạch Viễn, thế là cảm thấy có
chút nhức đầu. Mình là một vị bí thư thị ủy, Lâm Trạch Viễn lại yêu cầu
mình giúp đỡ nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy, cái này không phải là cố ý ném một củ khoai lang nóng vào tay mình sao?
- Chú Lâm, bây giờ cháu chỉ là một vị bí thư thị ủy, lại yêu cầu cháu
nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy cho người bạn của chú, như vậy có phải quá coi trọng cháu rồi không? Nếu thật sự là như vậy, còn không bằng
giải quyết cấp bậc cho cháu luôn cho rồi.
Vương Tử Quân dùng giọng phàn nàn nói với Lâm Trạch Viễn.
Lâm Trạch Viễn cũng không quan tâm đến câu nói phàn nàn của Vương Tử Quân:
- Được rồi, chuyện này cậu cứ xử lý là được, sự việc sau đó còn có chúng tôi.
“ Còn có chúng tôi! “
Vương Tử Quân rất quan tâm đến giọng điệu của Lâm Trạch Viễn, có thể
được Lâm Trạch Viễn nói là “ chúng ta “ thì tuyệt đối không phải là
người thường. Trong ký ức của Vương Tử Quân thì Lâm Trạch Viễn là một
trong những người có thể tiến lên cấp bậc cao ở trung ương, vị trí hiện
tại của Lâm Trạch Viễn càng chứng minh tương lai vô hạn.
Trong nước người ta nói rằng cơ chế tuyển chọn cán bộ chủ yếu là do vua
hiền chọn tướng tài, một số người sở dĩ được đề bạt hơn người khác cũng
là vì có người ở bên trên tán thưởng, tất nhiên cũng không phải chỉ có
một vị vua hiền.
Lâm Trạch Viễn có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, tất nhiên sau lưng sẽ
có người tán thưởng, mà sau lưng Dương Độ Lục cũng có người tán thưởng.
Lâm Trạch Viễn lần này muốn Vương Tử Quân ra tay, thật ra chỉ là một cái cớ, người cuối cùng có thể quyết định chính là những vị vua hiền kia.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến vấn đề này, thế là lúc này cũng không chịu mở miệng.
- Tử Quân, người bạn cũ của tôi làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, như vậy mới có lợi cho cậu.
Lâm Trạch Viễn giống như sợ Vương Tử Quân đặt nặng sự kiện này vào lòng, thế cho nên mới dùng giọng trầm trọng mở đường.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ người kia đến nhận chức ở tỉnh Sơn Nam
sẽ cực kỳ có lợi cho mình. Bây giờ hắn có sự giúp đỡ của phó chủ tịch
thường vụ Trương Đông Viễn, nhưng Trương Đông Viễn là người thế đơn lực
bạc, làm cho hắn sinh ra cảm giác khiêu vũ trên lửa. Nếu bây giờ người
bạn kia của Lâm Trạch Viễn đi đến, sau lưng mình sẽ có một vị vua hiền
lớn.
Hai bên có thể xem như cùng trận tuyến.
- Chú Lâm, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Trong quan trường cứ mỗi một lần các vị lãnh đạo thượng tầng quyết định
điều chỉnh lớn, như vậy kết cấu quyền lực lại đứt gãy lớn, chỉnh hợp
lớn. Hy vọng và thất vọng, đắc thế và chán nản đều có thể biến đổi sau
khi có điều chỉnh. Vương Tử Quân là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn tất nhiên biết rõ ý nghĩa lời nói của Lâm Trạch Viễn, ý nghĩa của
nó là rất lớn, căn bản không phải nhỏ.
- À, cố gắng hết sức là được. Tiểu tử, người bạn của tôi vốn đã được
quyết định điều động đến làm phó bí thư tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hai ngày trước lại có biến hóa, trải qua nghiên cứu lại tiến lên làm bộ trưởng
bộ tuyên truyền, tôi còn chưa kịp hao tổn tinh thần thì bên phía cậu lại truyền đến tin tốt, nếu làm tốt sự việc sẽ có rất nhiều lợi ích cho
cậu.
Lâm Trạch Viễn chỉ sợ Vương Tử Quân có những ý luẩn quẩn trong lòng, thế cho nên khẽ nói.
Vương Tử Quân có chút cảm động đối với những lời của Lâm Trạch Viễn, hắn thầm nghĩ bố vợ hờ xem ra thân thuộc hơn với người khác một bậc, cho dù không có danh phận thế nhưng vẫn rất quan tâm đến mình.
Lâm Trạch Viễn cúp điện thoại, Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi dựa lưng lên ghế. Lúc này trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ, mọi thứ cứ lóe lên
trong đầu.
Vốn Vương Tử Quân chỉ muốn sắp xếp nhân sự ở thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn, biết đâu hắn sẽ thực hiện
được đầy đủ nguyện vọng của mình.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man thì Khương Long Cương chợt nói:
- Bí thư Vương, điện thoại của thư ký trưởng Kim.
“ Kim Điền Lạc có chuyện gì sao? “
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại từ trong tay Khương Long Cương, bên tai hắn nhanh chóng vang lên âm thanh của Kim Điền Lạc.