Hà Ung Quân dùng ánh mắt có chút lo sợ nhìn Vương Tử Quân, tuy
Vương Tử Quân trẻ hơn vài tuổi so với hắn, thế nhưng hắn đứng đối diện
với bí thư Vương, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an
Hà Ung
Quân căn bản không ngờ đến kết quả đến thành phố Ba Uẩn lần này lại như
vậy. Hắn tính toán phải làm tốt công tác được giao, sau đó tìm lấy sự
tán thưởng của bí thư Vương, sau đó sẽ tiến lên như diều gặp gió, thế
nhưng hắn đưa người đến thành phố Ba Uẩn làm công tác điều tra, căn bản
bị người thành phố Ba Uẩn đuổi đi.
Thật sự xấu hổ, không
những mất thể diện của chính mình, hơn nữa còn làm mất mặt bí thư Vương. Mặc dù đám người thành phố Ba Uẩn nói rất dễ nghe, không muốn làm chậm
trễ công tác của bọn họ, thế nhưng thực tế thì ai cũng biết tổ điều tra
của bọn họ bị đuổi ra khỏi Ba Uẩn.
- Ung Quân, anh có thích uống trà không?
Dọng nói ôn hòa vang lên bên tai Hà Ung Quân, giọng nói này làm cho hắn vốn đang cảm thấy rất sợ hãi chợt không kịp phản ứng.
Bí thư Vương vừa nói gì? Hà Ung Quân có chút sững sốt, sau đó lập tức nghĩ đến hai chữ "uống trà".
Khi hắn đang trố mắt thì Vương Tử Quân đã đưa một phần trà vào trong
ấm, hắn nhìn bộ dạng mất hồn vía của Hà Ung Quân rồi nói:
- Hồng
trà uống ấm bụng, trà thường có tác dụng nâng cao tinh thần, tất cả đều
có chỗ tốt, tôi căn bản lại không quá chú ý, thứ gì uống cũng được.
Hà Ung Quân nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, tâm tình đã
bình tĩnh hơn một chút. Trên đường quay về hắn đã suy nghĩ rất nhiều,
nên nói với bí thư Vương như thế nào, nhưng bây giờ vì quá căng thẳng mà đã quên đi tất cả. Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại thì hắn tranh thủ
thời gian nói:
- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác của mình.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chuyện này cũng không phải là anh có thể khống chế được, chuyện công
tác nói sau. Trước tiên anh uống ngụm trà cho nhuận miệng.
Một ly trà được rót ra đầy, Hà Ung Quân uống vào cảm thấy thoải mái hơn
một chút, hầu như đã khôi phục lại giống như bình thường. Khi Vương Tử
Quân cầm bình trà lên tiếp tục rót vào ly, hắn vội đưa tay nhận lấy. Nếu như vừa rồi hắn có chút bối rối nên để bí thư Vương châm trà cho mình,
bây giờ dù thế nào hắn cũng không thể để cho bí thư Vương tiếp tục.
Vương Tử Quân nhìn Hà Ung Quân rót nước cho mình, hắn cười nói:
- Ung Quân, lần này đến thành phố Ba Uẩn điều tra thế nào? Bọn họ xử lý chuyện này ra sao?
- Bí thư Vương, sau khi đi đến thành phố Ba Uẩn thì trước tiên chúng
tôi đến tòa án thành phố, các đồng chí tòa án thành phố Ba Uẩn có tâm
tình rất mâu thuẫn với chúng tôi. Thế nhưng vì lý do công khai, dựa theo đúng trình tự pháp luật, quần chúng tiến hành khởi tố vụ này thì phải
đi đến tòa án nhân dân huyện.
Hà Ung Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chúng tôi vội vàng chạy đến tòa án huyện, thái độ của bọn họ cũng
không phải không tốt, chỉ là kết quả không giống như ý muốn, bọn họ nói
căn bản không nhận được đơn tố cáo của nhân dân.
Vương Tử
Quân nghe lời nói của Hà Ung Quân thì không mở miệng, tuy hắn không đi
thế nhưng lại hiểu rõ vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy.
- Khi chúng tôi chuẩn bị xuống nhà dân tìm hiểu tình huống thì các đồng chí của ủy ban tư pháp thị ủy chạy đến, hai cấp ủy ban tư pháp huyện ủy và thị ủy cùng tiến hành báo cáo. Bọn họ nói rằng đã giải quyết xong sự kiện này, từng quần chúng gặp tai họa đều đã được đền bù tổn thất, quần chúng cũng tỏ ra thỏa mãn với điều kiện đền bù.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói:
- Có phải các anh cũng đã tiến hành điều tra với quần chúng rồi không?
- Vâng, vì muốn làm tốt công tác của mình nên chúng tôi đưa ra yêu cầu
như vậy, lúc bắt đầu thì các đồng chí ủy ban tư pháp thị ủy không đồng
ý, sau này bọn họ tìm đến vài người đại biểu. Nhưng tôi cảm thấy chính
mình đi điều tra thì hay hơn, đồng thời tôi cảm thấy phương thức xử lý
của bọn họ rất qua loa.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Hà Ung
Quân này căn bản là một người có khả năng xâm nhập cơ sở, nếu không thì
người ta căn bản đã không tìm cách đẩy đi.
Vương Tử Quân biết được một vài tình huống từ trong miệng của Hà Ung Quân, sau đó hắn cười cười cho Hà Ung Quân đi nghỉ ngơi trước. Nhưng sau khi Hà Ung Quân bỏ
đi, Vương Tử Quân nhíu mày rất chặt. Lữ Bân Tương thật sự quá cường thế, đối phương thấy không lường gạt được mình, thế là dùng thủ đoạn này.
Khi Vương Tử Quân gặp mặt Hà Ung Quân, lúc này trước căn nhà số hai
tỉnh ủy Nam Giang, xe của Lật Binh Đông đã dừng lại bên ngoài. Lữ Bân
Tương vừa đi xuống vừa nói với lái xe:
- Cậu đi ra phía sau lấy hai thùng hoa quả ra đây.
Lái xe nhanh chóng chạy xuống lấy ra hai thùng hoa quả, nhưng hắn còn
chưa nhận được lời nói nào của Lật Binh Đông, lúc này Lật Binh Đông cũng không cần mở miệng, trực tiếp tiến lên nhận lấy, sau đó nói:
- Các cậu ở đây chờ tôi, tôi đi vào trong nhà của chủ tịch Chử có chút việc.
Động tác của Lật Binh Đông làm cho lái xe phải trợn mắt há mồm, hắn
cũng không phải một hai lần đi cùng lãnh đạo đến nhà người khác, tất
nhiên mỗi lần như vậy cũng không phải đến tay không. Nhưng khi đó những
công tác khuân vác đều dành cho hắn và thư ký, hôm nay lãnh đạo có thái
độ khác thường, đây là làm sao? Lãnh đạo không vui sao? Hay là biểu hiện của mình căn bản là không tốt, không làm cho lãnh đạo hài lòng?
Lật Binh Đông cũng không có tâm tư phỏng đoán ý nghĩ của viên lái xe,
hắn xách theo hai thùng trái cây đi vào trong nhà của chủ tịch Chữ Vận
Phong.
Ánh đèn trong nhà chủ tịch Chữ Vận Phong có hơi tối,
sau khi gõ cửa, dì Lý thấy mặt Lật Binh Đông thì nhanh chóng cười biểu
hiện vẻ nghênh đón:
- Bí thư Lật, mời ngài vào bên trong.
- Chào chị dâu, tôi đã lâu không đến thăm ngài, lúc này vì có chút sợ hãi nên đặc biệt chạy đến.
Lật Binh Đông dùng giọng tràn đầy thân mật nói.
Dì Lý căn bản rất hưởng thụ với lời nói khách sáo của Lật Binh Đông,
nàng tiếp nhận hai thùng quà của Lật Binh Đông rồi cười nói:
- Được rồi, anh đến tìm anh Chử thì nói cho rõ, tôi cũng không phải không biết gì, anh nịnh nọt tôi thì có được gì?
- Tôi nói lời thật lòng, chị dâu, con người của tôi căn bản là rất kính trọng ngài.
Lật Binh Đông nói rồi cũng không chờ cho dì Lý đến lấy quà, hắn nhanh chóng đi vào đặt trên bàn phòng khách, sau đó nói:
- Đến nhà chị mà đi tay không cũng không hay, nếu đưa đến nhiều thứ thì chủ tịch Chử lại bắt đưa về. Tôi biết chủ tịch Chử thích ăn cam, thế
cho nên mới đưa đến vài trái.
Khi Lật Binh Đông mở miệng thì một đứa bé mập mạp chạy ra, vừa chạy ra vừa nói:
- Bà, cháu muốn xe hơi, bà mua xe hơi cho cháu đi.
Khi thấy Lật Binh Đông thì cậu bé chợt dừng lời, sau đó dùng ánh
mắt có chút hiếu kỳ nhìn Lật Binh Đông. Khi Lật Binh Đông nhìn cậu bé
thì chợt biết đó là ai, vì thế hắn cười nói:
- Đây là con của Ngôn Huy sao? Tiểu tử này thật sự rất có tinh thần.
Khi Lật Binh Đông đang nói thì Chữ Vận Phong đi dép lê từ trên lầu
xuống. Lúc này lão đi dép lê mặc trang phục ở nhà, nếu người không quen
biết, chỉ sợ sẽ không nghĩ rằng đây là chủ tịch tỉnh Nam Giang, giống
như một ông chú về hưu hơn.
Chữ Vận Phong thấy Lật Binh Đông thì tỏ ra rất vui, lão vừa cho Lật Binh Đông ngồi xuống vừa cười nói:
- Lật Binh Đông, anh không ở thành phố Ba Uẩn chú ý phát triển kinh tế, chạy đến nhà tôi làm gì? Trước tết anh dám lớn tiếng nói với thành phố
Lâm Hồ, năm nay nhất định phải vượt mặt người ta, nếu như không cố gắng
thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Lời nói của Chữ Vận Phong
làm cho Lật Binh Đông có chút hưng phấn, có thể làm cho lãnh đạo nói lời vui đùa như vậy, đãi ngộ này là hiếm có. Điều này nói rõ lãnh đạo căn
bản không coi hắn là người ngoài, quan hệ giữa hai bên đã đến mức hài
hòa hợp ý, tất nhiên đây là điều mà hắn cảm thấy rất thích thú.
Trên đường đến đây thì Lật Binh Đông đã suy nghĩ rất kỹ xem nên nói thế nào, lúc này nghe thấy chủ tịch Chữ Vận Phong nhắc đến sự kiện mình
đánh cuộc với bí thư thị ủy Lâm Hồ là Vạn Thạch Tắc về kết quả phát
triển cuối năm, hắn không khỏi thầm nghĩ trời đang giúp mình, thế là hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Chử, vì sự phát triển của Ba Uẩn mà
tôi thật sự có cuộc sống không mấy bình an, cũng may có được thành tích
rõ ràng. Nhưng bây giờ có người nắm chặt chuyện của thành phố chúng tôi, tôi thật sự cảm thấy rất nóng lòng, xem ra lần này chỉ có thể cúi đầu
nhận thua với bí thư Vạn của thành phố Lâm Hồ mà thôi.
Vẻ mặt Chữ Vận Phong chợt trở nên nghiêm túc, lão nhìn vẻ mặt Lật Binh Đông, không nói lời nào.
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên ngưng trọng, ngay cả tiểu tử bên kia đang bóc vỏ cam cũng phải đặt tay xuống. Dì Lý nhìn bầu không khí
tĩnh lặng trong phòng khách, thế là cười nói:
- Binh Đông, mau ngồi xuống đi, uống nước cho mát.
Lật Binh Đông tiếp nhận ly nước từ trong tay của dì Lý, hắn mới thở dài một hơi. Vừa rồi tuy là hắn mở miệng cáo trạng với chủ tịch Chữ Vận
Phong, thế nhưng gương mặt âm trầm của chủ tịch Chử vẫn làm cho hắn cảm
thấy cực kỳ áp lực.
- Muốn rèn sắt thì toàn thân phải cứng
cáp, nếu anh không có việc gì, người ta sẽ nắm chuyện của anh sao? Anh
phải tin tưởng vào tổ chức.
Chử Vận Phong nói đến đây thì tiếp tục:
- Binh Đông, anh không phải là người thường, nói chuyện cần phải suy
nghĩ trước sau, xem cái gì nên nói cái gì không. Lúc này anh không phải
chỉ đại biểu cho mình, còn đại biểu cho cả thành phố Ba Uẩn.
- Chủ tịch Chử, tôi cũng chỉ dám nói với ngài, tôi căn bản đều cố kỵ khi
nói với người khác, những lời này tôi cũng không dám nói lung tung.
Tuy Lật Binh Đông biết tính tình của Chử Vận Phong, thế nhưng hắn vẫn
thở dài một hơi. Hắn tất nhiên phải hiểu lãnh đạo của mình, biết rõ lãnh đạo cũng không phải thật sự đang nổi giận, nếu không sẽ chẳng phê bình
hắn.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chử Vận Phong
luôn cực kỳ quan tâm đến sự phát triển của thành phố Ba Uẩn, vì vậy sau
khi phê bình Lật Binh Đông vài câu thì dùng giọng không chờ đợi được hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Lật Binh Đông căn bản đã làm tốt
quá trình chuẩn bị, thế cho nên hắn nhanh chóng báo cáo một lượt cho Chử Vận Phong. Tất nhiên lời nói của hắn căn bản khác biệt khá nhiều với Hà Ung Quân, ngoài những phương diện nhất trí, những thứ quan trọng đều bị giữ lại. Tất nhiên những thứ hắn giữ lại cũng đủ làm cho Chử Vận Phong
nghĩ theo một hướng khác.
Chử Vận Phong nghe xong những lời của Lật Binh Đông thì vẻ mặt càng
thêm nghiêm túc, lão nhìn Lật Binh Đông rồi trầm giọng nói:
- Anh nói đã tiễn chân tổ điều tra quay về rồi sao?
- Chủ tịch Chử, chúng tôi công tác có chút lỗ mãng, nhưng chúng tôi vất vả lắm mới kéo được công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp ở lại Ba Uẩn, hơn nữa
còn phải cho ra nhiều sức lực mới có thể trấn an được quần chúng gặp tai họa. Thành phố Ba Uẩn chúng tôi đang rất khó khăn về tài chính, thế
nhưng chúng tôi vẫn quyết định sẽ cho quần chúng một câu trả lời rõ
ràng.
- Vấn đề là nếu như để cho tổ điều tra công tác tùy ý,
như vậy công tác của chúng tôi vào giai đoạn trước sẽ bị hủy hoại trong
chốc lát. Nếu chúng tôi không trấn an được quần chúng, như vậy sẽ xuất
hiện nhân tố bất ổn định, nếu như công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp tức giận
bỏ đi, như vậy sẽ rơi vào kết cục gà bay trứng vỡ.
Lật Binh Đông nói đến đây thì dùng giọng dõng dạc nói:
- Chủ tịch Chử, tuy tôi có chút trái luật, thế nhưng tôi cũng không
thẹn với lương tâm. Làm quan thì phải lo lắng hết lòng cho địa phương,
cũng phải làm giàu cho địa phương. Vì sự phát triển của thành phố Ba
Uẩn, cho dù là bí thư Vương cách chức tôi, tôi cũng phải chịu.
- Anh nói hồ đồ gì vậy? Bây giờ tôi còn chưa nói gì, anh có ý kiến thì
cứ báo với tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng sự việc này anh thật
sự có hơi quá mức.
Chử Vận Phong nói rồi vỗ bàn thật mạnh:
- Ngay ngày mai anh phải liên hệ với bí thư Vương, phải làm kiểm điểm với bí thư Vương.
Tuy đã tiếp nhận phê bình nhưng Lật Binh Đông vẫn cảm thấy rất vui. Hắn biết rõ sự việc đã thành công, chỉ cần có chủ tịch Chử ra mặt, Vương Tử Quân dù cực kỳ không muốn cũng chỉ có thể tiếp nhận, chính hắn lại
thích hiệu quả như vậy.
...
Ánh nắng sáng sớm cũng không quá gắt nhưng lại làm cho bầu không khí trở nên khô nóng, nửa giờ chạy bộ làm cho Vương Tử Quân vã đầy mồ hôi. Sau khi về nhà tắm nước
lạnh, hắn cảm thấy cực kỳ phấn chấn tinh thần.
Vương Tử Quân
đi vào phòng khách, Tiểu Bảo Nhi đã mặc quần áo gọn gàng ngồi trước bàn
cơm. Cũng không biết có phải là ăn quá nhanh hay không mà miệng Tiểu Bảo Nhi có vẻ căng phồng, dáng điệu rất ngây thơ đáng yêu.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Tiểu Bảo Nhi nhanh chóng nuốt thức ăn vào miệng, sau đó lớn tiếng nói:
- Bố, mau đến dùng cơm, nếu không thì muộn mất.
Sau khi ngồi xuống đối diện với Tiểu Bảo Nhi thì Vương Tử Quân cầm lấy một cái bánh bao nhỏ rồi cười nói:
- Bố sẽ không đến trễ.
- Bố nói dối, cô giáo của chúng con nói, những học sinh khác đều đi học lúc tám giờ, mà người lớn cũng bắt đầu làm việc lúc tám giờ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Tiểu Bảo Nhi còn nhỏ nên căn bản xem lời nói của cô giáo là nhất, mặc dù bí thư Vương cảm thấy
mình dạy bảo con cái rất đúng cách, thế nhưng nhiều khi tranh luận với
con cái, con trai luôn lấy cô giáo ra làm vật tế cờ.
Mình sẽ đi làm muộn sao? Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì với Tiểu Bảo Nhi, chỉ nhanh chóng dùng cơm.
Khi hai bố con đang dùng cơm, Mạc Tiểu Bắc bưng một tô súp đi ra. Sau khi đặt súp xuống bàn thì nàng cười nói:
- Mau nếm thử món súp đậu xanh bạc hà, nghe chị Triệu trong đơn vị nói uống nhiều súp này rất có lợi cho sức khỏe.
Mạc Tiểu Bắc đổi tính làm cho Vương Tử Quân thật sự cảm thán, trời nóng chỉ cần Vương Tử Quân về nhà dùng cơm, nàng căn bản đều tự làm thức ăn. Con trai đại khái bị Mạc Tiểu Bắc làm hư, mỗi ngày cơm canh đều hất hàm chỉ huy mẹ. Mạc Tiểu Bắc lại căn bản giống như không biết mệt, mõi ngày đều làm tốt công tác chuẩn bị thức ăn cho hai cha con Vương Tử Quân.