Khi xe của Vương Tử Quân biến mất trong dòng xe cộ cuồn cuộn thì
Đổng Cánh Hoàn nói với Lật Binh Đông đang đi vào trong khách sạn:
- Bí thư Lật, vì sao tôi luôn cảm thấy bí thư Vương giống như không hài lòng với chuyện này lắm?
Lữ Bân Tương có hơi cau mày, hắn biết rõ Đổng Cánh Hoàn nói như vậy là
có tâm lý gì. Vừa rồi Vương Tử Quân có thái độ hời hợt với Đổng Cánh
Hoàn trên bàn rượu, thái độ như vậy căn bản làm cho một người đi đến đâu cũng được người ta coi là thần tài như Đổng Cánh Hoàn cảm thấy không
thoải mái.
Lữ Bân Tương cũng có chút bức bối vì thái độ ngang ngược kiêu ngạo của Đổng Cánh Hoàn, thế nhưng đối phương là phó tổng
giám đốc của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, hơn nữa lời nói rất có trọng
lượng trước mặt tổng giám đốc Chu Ba Nhâm, vì thế hắn mới đối đãi với
đối phương như vậy. Lữ Bân Tương cho dù có vướng mắc trong lòng vẫn phải có biểu hiện thân cận với Đổng Cánh Hoàn.
Lật Binh Đông thầm mắng Đổng Cánh Hoàn không biết tốt xấu, đồng thời cười nói:
- Chúng ta đã đi trên con đường mình muốn đi, nếu như bí thư Vương cứ
níu kéo không tha, thành phố Ba Uẩn chúng tôi cũng không sợ. Cho dù sự
việc náo loạn đến chủ tịch Chử, chúng ta cũng là vì sự phát triển của
thành phố Ba Uẩn mà thôi, không phải tất cả là vì phát triển kinh tế
sao?
Đổng Cánh Hoàn lúc này mới nở nụ cười nói:
- Đúng vậy, công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp của chúng tôi sở dĩ khai thác mỏ ở
thành phố Ba Uẩn cũng là vì hướng về phía bí thư Lật, nếu anh không phải là người trượng nghĩa, giám đốc Chu của chúng tôi cũng sẽ không kiên
cường độc đoán đặt chi nhánh của công ty ở thành phố Ba Uẩn.
- Ha ha ha, giám đốc Chu là người đại tài, tôi nghe nói vài ngày gần đây
giám đốc Chu đang nghỉ, không biết giám đốc Đổng có thể liên hệ với giám đốc Chu, mời anh ấy đến chỉ đạo công tác của thành phố Ba Uẩn hay
không. Tuy chỗ này của tôi căn bản không có gì là nổi tiếng, thế nhưng
sơn thủy cũng đẹp, đều là tài nguyên sinh thái tự nhiên, cũng rất tốt.
Đổng Cánh Hoàn biết rõ tâm tư của Lật Binh Đông, hắn cười cười nói:
- Bí thư Lật, cái này tôi cũng không dám nói lời đảm bảo, nhưng anh cứ
yên tâm, chỉ cần anh mở miệng thì tôi chắc chắc sẽ cố gắng.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu giám đốc Chu đến, các anh tốt nhất
nên giải quyết dứt khoát sự kiện vỡ hồ chứa. Anh nghĩ mà xem, nếu giám
đốc Chu đến nghỉ ngơi mà có sự kiện nhân dân chạy đến gây rối, không
phải quá ồn ào náo loạn sao?
- Điều này là đương nhiên.
Lật Binh Đông khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng vung tay lên nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý vụ này, đảm
bảo khi giám đốc Chu đến thì tất cả sẽ được giải quyết nhanh gọn.
- Bí thư Lật là người làm việc quyết đoán, tôi tin tưởng quyết tâm của
ngài. Nhưng có một vấn đề thế này, bí thư Lật, mười triệu chính là số
tiền mà giám đốc Chu nể mặt ngài mới đưa ra, đây là giới hạn thấp nhất
của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp chúng tôi, nếu nhiều hơn nữa thì căn bản là không được.
Lật Binh Đông nhìn khóe miệng khẽ cong lên
của Đổng Cánh Hoàn, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Trong ước
tính của hắn, nếu muỗn giải quyết vụ này, ít nhất cần một tỷ. Lúc này
người của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp chỉ đưa ra mười triệu, chẳng phải
là muối bỏ bể sao?
Mười triệu và một tỷ là khác biệt quá lớn, nhưng nếu Kim Bảo Đồng
Nghiệp rút chân ra, cục diện phát triển của thành phố Ba Uẩn sẽ bị phá
hoại nghiêm trọng, đây là điều mà hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận. Dù
sao thì tình hình phát triển của thành phố Ba Uẩn cũng liên quan đến lợi ích của bản thân hắn, hắn không thể không quan tâm.
- Được, như vậy thì chúng ta xem như nói một lời quyết định.
Lật Binh Đông bắt tay Đổng Cánh Hoàn rồi trầm giọng nói.
Hoạt động chấp chính theo đúng quy trình pháp luật được Vương Tử Quân
thúc đẩy và được tiến hành hừng hực khí thế. Dưới sự can thiệp của Vương Tử Quân, các cơ quan đơn vị thuộc khối tư pháp trong tỉnh Nam Giang
tiến hành một hành động lớn, thiết lập văn phòng chuyên nghiệp, đều tra
rõ ràng những vụ án không làm theo đúng trình tự, đẩy hạng mục công tác
tiến lên bậc thang mới.
Trong quá trình này Vương Tử Quân là
bí thư ủy ban tư pháp căn bản là tiêu điểm chú ý của tất cả cán bộ trong tỉnh. Mặc dù hắn thật sự không có ý nghĩ lấy lòng mọi người, thế nhưng
có khá nhiều quần chúng cảm nhận được sự biến đổi trong cuộc sống.
Sự kiện vỡ hồ chứa chất thải khai thác mở ở thành phố Ba Uẩn chỉ là một bọt nước nhỏ trong số hàng ngàn hạng mục công tác của Vương Tử Quân.
Một tuần sau khi gặp mặt Lật Binh Đông, tòa án thành phố Ba Uẩn đặc biệt đưa đến ủy ban tư pháp tỉnh ủy một phần văn kiện, nội dung chủ yếu của
nó đề cập đến phương diện giải quyết sự kiện trên.
Cuối văn
kiện có một câu thế này: Quần chúng gặp tai họa đã vui vẻ tiếp nhận
phương án giải quyết của thành phố Ba Uẩn, càng có không ít quần chúng
mở lời khen ngợi công tác của chính quyền Ba Uẩn. Sau khi đọc xong dòng
chữ này thì Vương Tử Quân khẽ cau mày.
Vương Tử Quân là người công tác cơ sở nhiều năm, sao hắn không nhìn ra được những vấn đề ẩn
giấu trong văn kiện này? Chưa nói đến phương diện văn kiện báo cáo rất
mơ hồ, với kinh nghiệm của Vương Tử Quân thì xử lý một vấn đề ảnh hưởng
đến dân chúng vài thôn căn bản không phải chỉ là một tuần là xong. Thành phố Ba Uẩn lúc này đưa lên cho mình một văn kiện như vậy, rõ ràng là có ý nghĩ muốn lừa gạt mình.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân có
chút tức giận, hắn ném mạnh văn kiện lên mặt bàn. Hắn cũng không cảm
thấy tức giận vì tình huống thành phố Ba Uẩn muốn lừa gạt mình, hắn tức
giận vì Lữ Bân Tương căn bản không quan tâm đến việc giải quyết bức xúc
cho nhân dân.
Làm quan quản một địa phương, nếu không thể tạo phúc cho một phương, cũng phải làm ra vài việc tốt thiết thực cho quần
chúng, giải quyết khó khăn cho quần chúng, đưa nhân dân ra khỏi khó
khăn. Vương Tử Quân tự nhận mình không phải là người cực kỳ cao thượng,
thế nhưng những gì có thể làm cho quần chúng, hắn căn bản là không tiếc
sức.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn gọi điện thoại cho phó bí thư Mạnh Chí Đạo ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Năm phút sau Mạnh Chí
Đạo đi đến phòng làm việc của bí thư Vương.
Nếu như nói dĩ
vãng Mạnh Chí Đạo có tư tưởng không phục Vương Tử Quân, bây giờ hắn căn
bản đã thuần phục vị bí thư trẻ tuổi này. Sau khi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì hắn cung kính chào hỏi:
- Bí thư Vương.
Vương Tử Quân có vẻ rất khách khí với Mạnh Chí Đạo, hắn khẽ cười cười nói với đối phương:
- Bí thư Mạnh, chúng ta cùng bàn bạc một chút.
Du Giang Vĩ vào phòng rót trà cho Mạnh Chí Đạo, sau đó đặt ly trà nóng trước mặt Vương Tử Quân, cuối cùng lui ra khỏi phòng.
Từ sau khi đến nhận chức ở ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, Vương Tử Quân và vài vị phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy nói chuyện với nhau phần
lớn là ngồi trên ghế sa lông, gương mặt hắn cực kỳ hòa ái dễ gần. Nhưng
vị bí thư Vương hòa ái dễ gần này lại làm cho Mạnh Chí Đạo sinh ra cảm
giác khác, hắn cảm thấy người ngồi trước mặt căn bản càng uy phong
nghiêm túc hơn vị bí thư tiền nhiệm. Cũng không phải là bí thư Vương là
hạng người không lưu tình, ngược lại còn có biểu hiện cực kỳ ôn hòa, hầu như không bao giờ lớn tiếng mở miệng răn dạy người khác.
Nhưng dù như thế nào thì tất cả cán bộ trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy đều
kính sợ Vương Tử Quân, đặc biệt là vài vị cấp phó, vô tình cả đơn vị
sinh ra cảm giác kính sợ.
Tuy Vương Tử Quân chưa từng làm vì
lớn trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng bí thư Vương này hai lần ra
tay đã thu thập hai nhân vật có tính độc lập rất mạnh là Chu Tiến Liên
và Chân Hồng Lỗi, đừng nói là đám người ở trong đơn vị như bọn họ.
- Bí thư Mạnh, con cái công tác thế nào?
Vương Tử Quân
biết rõ năm nay con của Mạnh Chí Đạo tốt nghiệp đại học, đang ở trong
giai đoạn sắp xếp công tác, thế là dùng giọng quan tâm hỏi.
Mạnh Chí Đạo nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cũng cười nói:
- Cám ơn bí thư Vương quan tâm, tiểu tử kia căn bản cứ thích làm loạn,
nói gì cũng không nghe. Nó muốn ra ngoài phát triển, làm mẹ khóc lóc một trận thảm thiết, thế nhưng nó không nghe, cũng không chịu quay về.
- Ha ha, điều này là bình thường, thanh niên thường có mơ ước của mình, cũng cần xông pha một thời gian. Tôi hiểu tâm tính của chị dâu, thế
nhưng ra ngoài phát triển cũng không xấu, nếu như tìm được đúng đường
của mình, sau này tạo dựng nên sự nghiệp, cũng căn bản mạnh mẽ hơn phát
triển trong quan trường.
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Mạnh Chí Đạo chợt cảm khái, hắn tất nhiên hy vọng con trai của mình có thể tạo
dựng sự nghiệp. Nhưng hắn là một phó bí thư ủy ban tư pháp, cấp bậc
không thấp, nhưng chủ yếu là lực ảnh hưởng trong tỉnh Nam Giang căn bản
là quá nhỏ.
Hơn nữa con trai của Mạnh Chí Đạo không biết có
phải là vì tâm lý muốn thoát ra khỏi sự kềm cặp của bố hay không, thế
cho nên càng quyết tâm ở thủ đô kinh doanh, điều này làm cho hắn và vợ
rất lo lắng.
Vương Tử Quân nghe Mạnh Chí Đạo kể khổ, hắn chợt cười nói:
- Bí thư Mạnh, tôi biết rõ công ty mà con trai anh đang làm việc, trước kia tôi từng gặp mặt giám đốc của bọn họ ở tỉnh Sơn Nam. Thế này đi,
trước tiên chúng ta đừng nói cho cháu nó biết, tôi sẽ gọi điện thoại cho giám đốc công ty của cậu ấy, để anh ấy quan tâm một chút.
Nếu giám đốc quan tâm thì sẽ dễ dàng tạo ra thành tích hơn, Mạnh Chí Đạo dù không thoải mái với đứa con đi ngược lại ý chỉ của mình, thế nhưng
hắn dù sao cũng là người làm cha, có người cha nào muốn buông bỏ mặc kệ
con mình?
Sau khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Mạnh Chí
Đạo căn bản cực kỳ cảm kích, bí thư Vương căn bản quan tâm đến con mình, không phải biểu đạt sự coi trọng với chính mình sao?
Mạnh
Chí Đạo biết Vương Tử Quân gọi mình đến tuyệt đối không phải là vì nói
về chuyện của con trai, bây giờ Vương Tử Quân nói về đứa con của hắn,
sau đó nên nói chuyện chính rồi.
Quả nhiên đúng như dự đoán
của Mạnh Chí Đạo, sau khi đặt điện thoại xuống nói vài câu thì Vương Tử
Quân đưa tài liệu báo cáo của thành phố Ba Uẩn cho Mạnh Chí Đạo. Hắn
cũng không nói gì, chỉ nhìn phản ứng của Mạnh Chí Đạo.
Mạnh
Chí Đạo căn bản hiểu rõ sự kiện ở thành phố Ba Uẩn, khi thấy Vương Tử
Quân đưa tài liệu cho mình thì cũng không nói gì, trong lòng thầm hiểu
rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân.
Mạnh Chí Đạo trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, trong tỉnh có kỳ vọng rất cao vào sự phát triển của khu vực phía bắc, đặc biệt là thành phố Ba Uẩn.
Mạnh Chí Đạo nói không quá rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa của nó lại rất rõ ràng, hơn nữa lời nói lại có vài phần khuyên giải. Đó chính là không
nên gây chuyện, cũng không nên nhóm lửa trên người mình. Hắn rất tin
tưởng Vương Tử Quân sẽ nghe và hiểu rõ lời nói của mình.
Vương Tử Quân căn bản không tức giận vì lời khuyên bảo của Mạnh Chí Đạo, ngược lại còn có chút vui sướng. Lời nói của Mạnh Chí Đạo cực kỳ bảo
thủ, nhưng ít nhất đối phương cũng đứng trên góc độ của mình để suy xét
vấn đề. Có thể nói vì đối phương đã cho ra một lời đề nghị đứng trên góc độ phát triển lâu dài của hắn ở tỉnh Nam Giang.
Nhưng Vương
Tử Quân có thể đứng trơ mắt nhìn sự kiện này bị vùi lấp sao? Không thể,
nếu như không giải quyết được sự kiện này, dù nói từ phương diện lương
tâm hay vị trí của hắn trong ủy ban tư pháp, hắn cũng không thể bỏ qua
cho mình.
Đã có người ném sự kiện này lên hành động chấp pháp theo đúng pháp luật Vương Tử Quân đề ra, như vậy nhất định sẽ giữ lại chiêu phản kích ở
phía sau. Nếu như Vương Tử Quân giả vờ câm điếc, như vậy chỉ sợ rơi vào
kế hoạch của người ta.
-
Bí thư Mạnh, phát triển kinh tế là cực kỳ quan trọng, thế nhưng phương
diện chấp pháp theo đúng quy định và bảo vệ ích lợi của quần chúng là
không thể bỏ qua.
Vương Tử Quân nói đến đây thì khoát tay áo với Mạnh Chí Đạo đang chuẩn bị lên tiếng:
- Anh thương lượng với chán án Chu một chút, điều vài đồng chí tinh
thông nghiệp vụ xuống thành phố Ba Uẩn điều tra nghiên cứu cho rõ.
Mạnh Chí Đạo chợt cảm thấy lộp bộp trong lòng, hắn đã hiểu bí thư Vương vì sao lại làm như vậy. Chấp pháp đúng quy định, tuy đây là một hành
động được thúc đẩy vào lúc hiện tại, thế nhưng căn bản chỉ là vẻ bề
ngoài.
Bí thư Vương nghiêm khắc yêu cầu khối tư pháp cần phải chấp pháp theo đúng quy định pháp luật, đây là bước đi đầu tiên của bí
thư Vương trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vào thời điểm mấu chốt càng
không thể để phát sinh nghi vấn. Nếu như hắn không giải quyết tốt sự
việc phát sinh ở thành phố Ba Uẩn, như vậy người ta sẽ coi đó là cơ hội
để công kích bí thư Vương.
- Bí thư Vương, nếu không thì để tôi đi xem thế nào.
Mạnh Chí Đạo càng ý thức được tầm quan trọng của sự việc, thế là hắn trầm giọng xin Vương Tử Quân cho đi giết giặc.
- Không cần, anh đi làm cho người ta cảm nhận được áp lực quá lớn. Thế
này đi, anh chọn một trưởng phòng trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy dẫn đội,
đi cùng với vài cán bộ của tòa án tỉnh xuống thành phố Ba Uẩn.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi trầm giọng nói.
Vì có chỉ thị của Vương Tử Quân, thế cho nên sự việc được giải quyết
rất nhanh. Buổi trưa đã lập xong tổ điều tra, sáng hôm sau đã đi đến
thành phố Ba Uẩn.
Dẫn đầu đội điều tra chỉ là một cán bộ cấp
cục, thế cho nên căn bản không bùng lên ngọn sóng gì ở thành phố Ba Uẩn, dù sao thì mỗi tuần trên tỉnh đều có người xuống điều tra nghiên cứu.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy không ngờ chính là tổ điều tra xuống
thành phố Ba Uẩn được ba ngày thì nổi tiếng khắp toàn tỉnh, chẳng qua
nguyên nhân của nó là không quá tốt.
Khi Vương Tử Quân nhận
được tin tức thì đang đọc sách ở nhà. Bình thường Vương Tử Quân bận rộn
công tác, thế nhưng hắn vẫn rút ra chút thời gian để ở cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi, sau đó ở nhà đọc sách. Tối hôm đó hắn dùng cơm xong,
khi đang đánh cờ với Tiểu Bảo Nhi thì Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến.
Mạnh Chí Đạo có vẻ rất tức giận, giọng nói có chút run rẩy. Hắn là phó
bí thư ủy ban tư pháp, nhiều khi phải tươi cười đón người, hắn nổi giận
như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ.
- Bí thư Vương, tổ điều tra của chúng ta bị đuổi ra ngoài.
Đây là câu nói thứ hai của Mạnh Chí Đạo cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe vậy thì vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, sự việc
này làm hắn cảm thấy bất ngờ không kém. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Bí thư Mạnh, anh đừng nóng vội, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Vương, không phải là đuổi ra, rõ ràng là vui vẻ tiễn chân mới đúng.
Mạnh Chí Đạo dùng giọng bức bối nói:
- Tối hôm nay tổ điều tra vốn đang xâm nhập điều tra, bí thư ủy ban tư
pháp thị ủy Ba Uẩn là Trần Hanh Cửu đột nhiên mời khách. Sau khi uống
vài ly với các đồng chí tổ điều tra, Trần Hanh Cửu truyền đạt ý chỉ của
thị ủy. Tất nhiên bọn họ nói rất uyển chuyển, đó chính là ủy ban tư pháp tỉnh ủy bận rộn nhiều việc, bọn họ cũng không dám làm mất thời gian của lãnh đạo, thế nên bây giờ mượn ly rượu nói lời tiễn chân.
Dùng rượu để nói lời tiễn chân không là vấn đề gì, thế nhưng quan trọng
là tổ điều tra của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản không cho ra đề xuất
muốn quay về. Bữa cơm kết thúc mất vui, nhưng tổ điều tra của ủy ban tư
pháp căn bản không thể nào tiếp tục công tác, đám người được hỏi đều im
miệng không nói, dù là hỏi gì cũng câm như hến. Rơi vào đường cùng, tổ
điều tra đành phải để cho chính quyền Ba Uẩn vui vẻ tiễn chân quay về
tỉnh.
Nói đúng thực tế thì thành phố Ba Uẩn thực hiện lễ nghi rất tốt, chuẩn bị nhiều đặc sản địa phương cho đoàn công tác, hơn nữa
còn có một phần cho bí thư Vương.