Ads
Câu trả lời trịnh trọng của
Vương Tử Quân làm cho Thạch Kiên Quân rất hài lòng, hắn gật đầu nói:
- Đường sắt Mân Cô sắp tiến hành thông xe, đường cao tốc Sơn La cũng
sắp tiến vào giai đoạn hoàn công, thành phố La Nam đang nghênh đón một
thời đại phát triển mới. Dưới tình thế này, mong các cậu không
những cố gắng phát triển kinh tế, càng cần phải quan tâm đến các
thành phố khác trong khả năng và phạm vi của mình.
Thạch Kiên Quân nói đến đây giống như nhớ đến điều gì đó, hắn lại
nói:
- Hôm nay tôi nhận được điện thoại của chủ tịch Lý tỉnh hàng xóm,
anh ấy nói hy vọng hai tỉnh có thể liên thủ xây dựng một con đường
cấp hai từ thành phố La Nam sang thành phố Tu Mật của tỉnh bọn họ.
Thành phố Tu Mật tuy không cùng một tỉnh với La Nam, thế nhưng khoảng
cách giữa hai thành phố gần hơn so với Sơn Viên, lúc này tỉnh hàng
xóm muốn xây dựng đường cấp hai nối liền hai thành phố, Vương Tử Quân
có thể hiểu được ý nghĩ của bọn họ.
Thạch Kiên Quân nhìn biểu hiện hiểu rõ vấn đề của Vương Tử Quân, hắn
cười hả hả nói:
- Tôi thật sự đồng ý với yêu cầu của tỉnh hàng xóm, thành phố Tu
Mật của bọn họ có tài nguyên du lịch, nhưng những năm gần đây lại ở
vào trạng thái nửa sống nửa chết. Bọn họ làm như vậy chính là
nhìn trúng khách hàng tiềm năng từ Sơn Viên, muốn các cậu kéo bọn
họ một cái.
- Kéo thì hoàn toàn có thể, nhưng này Tử Quân, sự kiện này cậu
phải phân biệt nặng nhẹ, cần làm gì thì trong lòng phải hiểu rõ
ràng.
Thạch Kiên Quân tươi cười lên tiếng nhưng trong lời nói lại có vài
phần xảo quyệt. Lần đầu tiên Vương Tử Quân thấy Thạch Kiên Quân có bộ
dạng như vậy, thế là hảo cảm với chủ tịch Thạch không khỏi tăng
tiến một chút.
- Chủ tịch Thạch, thành phố La Nam sẽ cố gắng thực hiện những công
tác nên làm, nhưng phương diện giúp đỡ các thành phố khác, thành phố
La Nam cũng không phải là thành phố trọng tâm của khu vực phía nam.
Vương Tử Quân đưa tay ra rồi nói tiếp:
- Chúng tôi cần phải bày ra vị trí chính đáng của mình.
- Được rồi, ai mà không biết tình huống của thành phố La Nam các
cậu, Lâm Trường Công kia muốn kéo thành phố La Nam phát triển, anh ta
có khả năng vậy sao?
Thạch Kiên Quân khoát tay chặn lại nói:
- Đừng nhìn vào tình huống thành phố Tam Hồ bọn họ có được hạng
mục sản xuất tivi mà nổ vang trời, nhưng kinh tế của bọn họ phát
triển quá mức bình thường, lúc này đã có ít người không thể ngồi
yên.
Nói đến có ít người thì trên mặt Thạch Kiên Quân lộ ra nụ cười nhàn
nhạt, trong nụ cười mang theo vài phần hưng phấn, rõ ràng bất kỳ ai
cũng có thể nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt chủ tịch Thạch.
Người đó là ai? Là Hào Nhất Phong sao? Rõ ràng là không phải, tuy bí
thư Hào phản đối thành phố La Nam tiến lên làm thành phố trọng tâm ở
hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hội nghị thường ủy lại quyết
định đó là thành phố La Nam, thế cho nên Hào Nhất Phong tuyệt đối sẽ
chẳng phải người ngồi không yên vì sự kiện này.
Ngoài Hào Nhất Phong thì ngồi không yên chỉ còn lại là Lâm Trường
Công, nhưng với cấp bậc của Lâm Trường Công, hắn còn chưa đến mức có
năng lực để làm cho Thạch Kiên Quân vui vẻ như vậy. Không phải là hai
người bọn họ thì là ai? Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử
Quân chợt hiểu, không phải là hắn đấy chứ?
Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện này mà trong lòng không khỏi bùng
lên cảm giác hưng phấn.
Dù ở hội nghị phát triển kinh tế thì Vương Tử Quân đã đưa thành phố
La Nam khắc phục một khó khăn rất lớn, tuy dựa vào mức phát triển
hiện tai của thành phố La Nam thì không phải là thành phố trọng tâm
cũng không có gì là khó khăn rất lớn; tuy dù là trước mặt thuộc hạ
của mình hay là thượng cấp thì Vương Tử Quân cũng không bao giờ có
biểu hiện khổ sở vì phương diện không phải là thành phố trọng tâm.
Nhưng Vương Tử Quân là một người, hắn tất nhiên sẽ tương đối tức giận
vì có người cướp mất miếng thịt đưa đến bên miệng mình.
Nhưng dù tức giận thì người kia ở cách Vương Tử Quân quá xa, đến mức
hắn căn bản không thể nào với tới, cho nên cơn tức này chỉ có thể
giấu trong lòng. Nhưng bây giờ căn cứ vào lời nói của Thạch Kiên
Quân,, hắn cũng biết bây giờ người mà mình căn bản không thể động
vào cũng bắt đầu có chút không yên.
Thạch Kiên Quân cũng quan sát Vương Tử Quân, khi nhìn thấy nụ cười trên
mặt Vương Tử Quân, hắn khoát tay chặn Vương Tử Quân lại:
- Nếu cậu muốn làm người ta mất thể diện, với mức độ phát triển
của thành phố La Nam bây giờ thì căn bản là chưa đủ, các cậu cần
phải cho ra thành tích làm cho người ta nhìn vào tin phục hơn, hơn nữa
cái này cũng phải nhìn vào cơ hội.
Thạch Kiên Quân nói đến câu sau cùng thì thật sự không có nhiều lo
lắng, rõ ràng cơ hội này có bao nhiêu thì hắn cũng không quá rõ
ràng.
Nhưng chỉ cần có cơ hội thì Vương Tử Quân sẽ căn bản không buông tha,
hắn nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Thạch Kiên Quân, sau đó trầm ngâm
giây lát rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch, cơ hội gì?
- Điều này...
Thạch Kiên Quân có chút do dự, cuối cùng mới nói:
- Lãnh đạo chủ yếu rất coi trọng sự kiện thành phố La Nam làm thành
phố trọng tâm, nghe nói cuối năm sẽ kiểm tra thí điểm những thành
phố là thành phố trọng tâm. Tôi nghe nói khả năng tỉnh Sơn Nam được
chọn làm thí điểm là vô cùng lớn.
Thạch Kiên Quân dù nói ra một tin tức mà chính mình cảm thấy không
mấy chính xác, thế nhưng với thân phận của Thạch Kiên Quân, tin tức
này được nó ra thì khả năng là không nhỏ. Người được Thạch Kiên Quân
gọi là lãnh đạo chủ yếu, tất nhiên trong nước cũng không có nhiều.
Vị lãnh đạo này coi trọng sự phát triển của thành phố trọng tâm ở
tỉnh Sơn Nam, như vậy sẽ là một cơ hội tốt với thành phố La Nam.
- Tất nhiên tin tức này cuối cùng còn phải được thông qua, căn bản là
không biết lúc nào, thế nên các cậu phải làm cho tốt.
Thạch Kiên Quân nói rồi cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân nói.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân sẽ không tiếp tục ở đề tài
này, thế nên hắn nói ba chữ thể hiện thái độ của mình, sau đó chuẩn
bị cùng Thạch Kiên Quân nói đến phương diện khác.
- Bố, dùng cơm thôi.
Thạch Tiểu Ngư từ trong bếp thò đầu ra, nàng lớn tiếng nói với
Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân khoát tay áo với Thạch Tiểu Ngư, sau đó nói với Vương
Tử Quân:
- Đi thôi, nếm thử tay nghề của vợ tôi. Nói cho cậu biết, vợ tôi là
người nấu những món cay Tứ Xuyên rất ngon.
Chỉ sau nháy mắt thì Trần Diệp Phỉ đã dọn sáu món ăn lên một chiếc
bàn ăn màu trắng hình chữ nhật, Thạch Tiểu Ngư cũng nhanh tay lẹ chân
dọn xong bát đũa.
Sau khi đặt món súp cuối cùng lên bàn, Trần Diệp Phỉ cười nói:
- Bí thư Vương, trình độ của tôi chỉ là bình thường, mong cậu thông
cảm.
Vương Tử Quân chặn lại:
- Chị dâu, nếu như ngài mà còn nói là bình thường, chỉ sợ thức ăn
ở những nơi khác căn bản là khó nói cao sang. Nói thật, bây giờ tôi
đang thầm nghĩ không biết có nên dùng cơm hay không.
Trần Diệp Phỉ có chút sững
sờ, Thạch Tiểu Ngư càng đỏ mặt, khi nàng chuẩn bị phản kích câu nói
không đầu không đuôi của Vương Tử Quân, chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Tôi sợ ăn xong thì sau này căn bản không còn khẩu vị với những món
ăn trong tỉnh Sơn Nam.
- Tử Quân, cậu đúng là giỏi ăn nói. Được rồi, chúng ta cũng đừng
nói nhiều nữa, ăn cơm cái đã.
Thạch Kiên Quân chỉ chỉ vào Vương Tử Quân, trên mặt xuất hiện nụ
cười.
Vì những lời vừa rồi của Vương Tử Quân nên cảm giác của Trần Diệp
Phỉ với vị bí thư trẻ tuổi này là rất tốt, thế cho nên một bữa cơm
tối và chủ khách đều vui vẻ. Dựa theo ý nghĩ của Trần Diệp Phỉ,
sẽ chuẩn bị cho Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân chút rượu, nhưng còn
chưa đợi Thạch Kiên Quân gật đầu, Thạch Tiểu Ngư đã kiên quyết chống
đối.
Vương Tử Quân ngồi trên ban công lầu hai, ngửi mùi hương trà thơm ngát,
hắn đang suy tư xem mình nên nói ra những công tác chuẩn bị thực hiện
với Thạch Kiên Quân như thế nào. Khi Đường Cảnh Ung sử dụng hạng mục
triển khai phát triển công tác đảng để làm bàn đạp cho mình đứng
vững ở tỉnh Sơn Nam thì Thạch Kiên Quân lại ngồi trên đài cao câu cá,
căn bản không có bất kỳ lời nói nào bình luận về sự kiện này.
Tuy Thạch Kiên Quân bây giờ đã trở thành một thế lực thứ hai ở tỉnh
Sơn Nam sau bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng lại là một lực lượng mà
Hào Nhất Phong rất e dè.
- Chủ tịch Thạch, vài ngày trước có một bài viết nói về phương
diện tác dụng của đảng viên đi tiên phong trong công tác phát triển
kinh tế, tôi cảm thấy bài viết kia rất hay.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn khẽ nói với Thạch
Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân cười cười không nói gì, từ kh Vương Tử Quân đến, hắn
căn bản đã hiểu mục đích của Vương Tử Quân lần này. Sở dĩ hắn hẹn
gặp mặt Vương Tử Quânơở nhà, ngoài phương diện hy vọng nói chuyện vui
vẻ với Vương Tử Quân, cũng rất muốn xem Vương Tử Quân có thái độ thế
nào với Đường Cảnh Ung.
Trong tỉnh Sơn Nam có nhiều miếng bánh ngọt, như vậy sẽ phải có
nhiều người ăn, tát nhiên có người vào ăn thì bánh sẽ ít đi. Lúc
này Thạch Kiên Quân đã cướp đi một phần bánh từ tay Hào Nhất Phong,
hắn là người đã đạt được lợi ích, hắn cũng không hy vọng có người
vung dao cắt một miếng bánh của mình.
Nhưng Đường Cảnh Ung là một đồng minh tiềm năng, hắn cũng không muốn
bỏ qua người này. Chẳng qua Đường Cảnh Ung cũng không phải là người
của hắn, cũng vì nguyên nhân này mà hắn luôn giữ thái độ trầm mặc
trước những hoạt động của Đường Cảnh Ung ở tỉnh Sơn Nam.
- À, công tác xây dựng đảng rất quan trọng.
Thạch Kiên Quân tuy có biểu hiện bất động nhưng ý nghĩa lời nói lại
rõ ràng vô cùng.
Rất quan trọng là một loại thái độ, nhưng thái độ này lại mơ hồ
không rõ ràng, là lập lờ nước đôi. Trả lời như vậy dù là phát ra
từ miệng của bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng rất thực dụng.
Mục đích chủ yếu của Vương Tử Quân hôm nay chính là muốn thúc đẩy
Thạch Kiên Quân, thế nên hắn cười nói:
- Vì vậy ngài là phó bí thư tỉnh ủy, càng cần phải đưa hoạt động
này lên vị trí mới.
Vương Tử Quân nói ra một chữ phó, tuy âm thanh không cao, thế nhưng lại
kéo dài không ít so với những chữ khác.
Thạch Kiên Quân tất nhiên nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân,
nhưng hắn không nói gì, chỉ là lẳng lặng hút thuốc. Vương Tử Quân
cũng không nói gì, hắn lẳng lặng ngồi đối diện với Thạch Kiên Quân
và chậm rãi phẩm trà.
- Mời chú Vương ăn táo.
Thạch Tiểu Ngư bưng một mâm trái cây đi đến, sau đó đặt một quả táo
đã được rửa sạch xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Quả táo đỏ thật sự hấp dẫn dưới ánh đèn làm cho người ta không
khỏi muốn cầm lên cắn một miếng, Vương Tử Quân cầm táo lên cắn rồi
nói:
- Táo ngon.
- Bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
Tiểu Ngư trừng mắt nhìn Vương Tử Quân một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Thạch Kiên Quân nghe thấy lời nói của con gái thật sự không hay, thế
nên nhanh chóng lên tiếng:
- Tiểu Ngư, sao lại nói với chú Vương như vậy, mau xin lỗi cho bố.
- Bố, con sai rồi, táo này là chú Vương đưa đến tặng, chú ấy khích
lệ nhà mình ăn táo là không sai, thế nhưng không phải là bà Vương bán
dưa.
Có thể thấy Thạch Tiểu Ngư cũng căn bản không nể mặt chủ tịch
Thạch.
Vương Tử Quân nghe lời giải thích của Thạch Tiểu Ngư, hắn nhìn quả
táo trong tay mà có chút xấu hổ. Vương Tử Quân thì tiếp tục ăn táo,
khi Thạch Kiên Quân lại chuẩn bị xuất ra uy nghiêm của người làm bố
thì Vương Tử Quân lại phải cười nói:
- Điều này...Tiểu Ngư nói rất đúng, càng trùng hợp tôi họ Vương.
- Hì hì, phải là chú Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
Tiểu Ngư nhanh chóng nói một câu rồi chạy đi.
- Đứa bé này đúng là, cũng là tôi và mẹ nó làm cho hư thân.
Thạch Kiên Quân tuy biểu hiện xin lỗi Vương Tử Quân, thế nhưng gương mặt
lại đầy vẻ sủng nịnh.
- Chủ tịch Thạch, ăn táo này thật sự ngộ ra một chút đạo lý, đó
chính là tặng người hoa hồng thì tay còn giữ lại mùi hương. Tôi nếu
đến bằng hai bàn tay trắng, chỉ sợ sẽ không được hưởng táo thơm thế
này.
Vương Tử Quân cắn một miếng táo, trong miệng nói ra một câu như vậy.
Thạch Kiên Quân cắn một miếng táo, hắn hiểu được ý nghĩa lời nói
của Vương Tử Quân, đó là trong mắt những nhân vật có địa vị chính
trị, có rất nhiều thứ để trao đổi. Vương Tử Quân nói có ý nghĩa như
vậy, cũng đang nói cho hắn biết, nếu như hắn ủng hộ Đường Cảnh Ung,
sẽ có rất nhiều hồi báo.
- Hai ngày trước bí thư Nhất Phong hẹn tôi uống rượu.
Thạch Kiên Quân giống như nói một câu không đâu ra đâu, nhưng Vương Tử
Quân lại đặt quả táo xuống. Hắn biết rõ lúc này Thạch Kiên Quân sẽ
nói câu trả lời thuyết phục.
- Anh ấy đưa ra nửa lít rượu lâu năm, hai người chúng tôi trò chuyện
rất vui vẻ. Một chai rượu, hai người xem như vui vẻ xong việc.
Thạch Kiên Quân lại cắn một miếng táo, nụ cười trên mặt giống như vẫn
còn lưu lại hương vị bữa tiệc cũ.
Vương Tử Quân xem như đã hiểu ý của Hào Nhất Phong, hắn cũng xem như
bội phục bí thư Nhất Phong. Tất cả đều không nói lời nào, giống như
không nói gì cả, thế nhưng thực tế lại xử lý quan hệ rất đúng chỗ.
Một chai rượu nửa lít hai người uống đủ, thế nhưng nếu ba người phân
chia ra, như vậy xem như không đủ.
- Bí thư Nhất Phong còn giấu rượu ngon, lần sau đến gặp bí thư Nhất
Phong, tôi cũng muốn được hưởng một chai như vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt lắc đầu nói:
- Chỉ bằng vào chính mình thì chỉ sợ không được. Chủ tịch Thạch,
ngài là người có thể diện lớn, nếu không thì hai người chúng ta
cùng đi vậy?
Thạch Kiên Quân chợt trầm mặc xuống, Vương Tử Quân tuy nói đến rượu
thế nhưng lần này đối phương lại dùng chiêu mây che trời, ý nghĩa là
lúc này bí thư Nhất Phong có thể phân ra chút bánh với anh, nhưng sau
đó không ai giúp anh, ông ta còn giúp anh nữa sao?
Sân thượng trầm mạc có chút đè nén, không biết nơi nào vang lên tiếng
chuông, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác nôn nóng.
- Bí thư Đường rất tình nguyện thiếu nợ anh một phần nhân tình.
Vương Tử Quân trầm mặc giây lát, sau đó đột nhiên nói thẳng.