Ads
Vương Tử Quân nói theo kiểu mây
trôi nước chảy, càng làm cho Sở Khởi Quảng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ
xuống, hắn biết mình căn bản không thể nào chịu được điều tra, thế
nên cực kỳ khổ sở.
- Bí thư Vương, ngài thật sự biết nói giỡn, ha ha ha...
Sở Khởi Quảng có chút xấu hổ, lời nói cũng có chút đông cứng.
Dương Chí Dương nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Vương Tử Quân, biết rõ
đối phương không nói giỡn. Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo
trực tiếp của hắn, nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo của phu nhân mình,
hơn nữa đối phương là người có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến xu thế
của tỉnh Sơn Nam, là người mà hắn cực kỳ muốn kết giao.
- Tôi không phải nói giỡn, hạng mục trồng rừng của anh thật sự không
tốt. Nếu dùng hạng mục này để kéo người ta đổ tiền vào, như vậy
thì có vấn đề.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đứng lên:
- Cục trưởng Dương, chủ tịch Lý, tôi lần này đi cùng trưởng bối ra
ngoài dùng cơm, không thể ở lại lâu, lần sau nếu cục trưởng Dương đến
thành phố La Nam chỉ đạo công tác, tôi sẽ rải thảm đỏ tiếp đón.
Tuy Dương Chí Dương và Lý Nhị Bình rất muốn giữ Vương Tử Quân ở lại
dùng cơm, thế nhưng ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân là quá cứng,
vợ chồng bọn họ chỉ có thể tươi cười đưa Vương Tử Quân xuống đến
dưới lầu, lúc này mới dừng lại.
- Cục trưởng Dương, bí thư Vương này thật sự có thành kiến với doanh
nghiệp của chúng tôi...
Sở Khởi Quảng cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, hắn nở nụ cười
cầu khẩn nói với Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương không nói gì, Lý Nhị Bình lại khẽ kéo góc áo của
hắn. Hắn thầm hiểu ý nghĩa hành động mờ ám của vợ, thế là hắn
khoát tay áo rồi nói:
- Bí thư Vương chỉ cho ra một lời đề nghị, nếu các anh không có vấn
đề thì không cần sợ hãi, xanh thì xanh mà đỏ thì đỏ.
Dương Chí Dương nói rồi nhìn thoáng qua thư ký Triệu của mình, sau đó
nói:
- Chúng ta đã dùng cơm xong, đi thôi.
Lát sau trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Khởi Quảng, hắn đang
liên tục đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy mình giống như từ thiên đường rơi
xuống địa ngục. Hắn dù sao cũng không ngờ chỉ là một bữa cơm lại
làm cho sự nghiệp gầy dựng vài năm sắp sụp đổ.
Thật sự là không thể nào chịu được điều tra.
Sở Khởi Quảng nghĩ đến hạng mục của mình ở tỉnh Hồ Bẵc mà càng
thêm sợ hãi, hắn run rẩy cầm lấy điện thoại, sau đó gọi đi. Máy vừa
nối thông thì hắn đã dùng giọng cầu khẩn nói:
- Tào công tử phải không? Chào ngài, điều này...
Sở Khởi Quảng vừa nói được một nửa thì bên kia đã cúp điện thoại,
hắn nghe những tiếng tút tút vang lên bên tai mà không khỏi sinh ra cảm
giác trời sập xuống đầu.
Buổi chiều Vương Tử Quân ở trong nhà Trương lão gia tử. Lúc này Trương
lão gia tử đã từ miệng Vương Tử Quân biết được vài tin tức về xí
nghiệp của Sở Khởi Quảng, thế là không khỏi cảm thấy có sát khí.
Sở Khởi Quảng này tiếp cận Trương gia, chính là có âm mưu với Trương
gia, chờ đến khi tất cả đã xong, nếu có người chủ động ra tay với
Sở Khởi Quảng thì rất có thể ảnh hưởng đến phó chủ tịch thường
vụ tỉnh Sơn Nam là Trương Đông Viễn. Chuyện này nhìn qua có vẻ không
lớn nhưng lại mơ hồ ẩn giấu sát khí.
Trương lão gia tử có chút lo lắng về phương diện này, thế là nhanh
chóng dạy bảo Trương Thiên Tâm một chặp, yêu cầu hắn sau này kết giao
bạn bè phải cố gắng lưu tâm một chút, nếu như còn để xảy ra chuyện
này thì nhất quyết không tha.
Năm giờ chiều Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Thạch Kiên Quân,
địa phương mà Thạch Kiên Quân hẹn hắn dùng cơm không phải là khách
sạn nào đó, mà là trong nhà hắn. Đó là một bữa cơm có tính chất
gia đình, ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Vài ngày trước Thạch Kiên Quân đã chuyển nhà đến tỉnh Sơn Nam, thế
cho nên cả tình không biết có bao nhiêu người đang chờ mong được đến
nhà chủ tịch tỉnh dùng bữa cơm.
Nếu là đi đến nhà thì Vương Tử Quân sẽ không thể đi tay không, hắn
đến siêu thị mua chút hoa quả, sau đó đi đến căn nhà số mười của
Thạch Kiên Quân ở khu nhà thường ủy tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân gõ cửa, một cô gái mười lăm tuổi đi ra mở cửa. Khi
nhìn thấy Vương Tử Quân ôm một thùng táo, nàng dùng giọng lạnh lẽo
nói:
- Anh tìm bố tôi sao? Bố tôi nói hễ là người có cầm theo thứ gì đó
sẽ không cho vào, anh đi đi.
Cô gái nói xong thì không cho Vương Tử Quân cơ hội lên tiếng mà đóng
cửa lại.
Tới dùng cơm lại bị chặn cổng, Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm
giác dở khóc dở cười. Hắn đi đến nhà của không ít người, rất ít
khi mang theo thứ gì đó, đây lại là lần đầu tiên đến nhà Thạch Kiên
Quân dùng cơm, còn chưa vào cửa đã bị một cô gái mở miệng dạy bảo.
Xem ra lời nói của chủ tịch Thạch rất có ý nghĩa hại người.
Đứng ngoài cửa cũng không phải la biện pháp hay, Vương Tử Quân lắc
đầu và tiếp tục nhấn chuông cửa. Hắn bấm chuông một lúc lâu, sau đó
cánh cửa mới mở ra.
Cô gái có dáng người cao ráo nhanh chóng đi ra, cặp mắt tràn đầy lửa
giận, nàng dùng giọng không khách khí nói:
- Tôi không phải đã nói với anh rồi sao, bố tôi không cho người cầm
theo thứ gì đó đi vào cửa, tôi còn phải làm bài tập, nếu anh còn
tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ nói với bố.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của cô gái, sau đó sinh ra cảm
giác buồn cười. Hắn cười cười nói:
- Đây...Đây cũng không phải là quà cáp.
- Vậy anh đến làm gì? Nếu không phải quà cáp thì cái hộp này là
gì?
Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác đổ mồ hôi hột, trong tay mình
là hộp hoa quả, còn nói mình mang đến quà cáp, mình nên làm gì?
Trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ, bí thư Vương chợt tìm ra
được lý do biện hộ. Hắn cười cười nói:
- Tôi đến tặng táo, năm nay văn phòng phát táo, mỗi nhan viên một
thùng, đây là thùng táo của chủ tịch Thạch, thư ký trưởng nói tôi
đặc biệt đưa đến cho ngài.
Cô gái nhìn thùng táo trong lòng Vương Tử Quân, lại nhìn gương mặt
Vương Tử Quân, thế là có vài phần tin tưởng đối phương đến tặng táo.
Nàng có chút do dự nói:
- Vậy anh đưa táo cho tôi đi.
- Số táo này rất nặng, nếu cô cầm và ngã thì làm sao bây giờ? Vì
vậy nên để tôi vào.
Cô gái nhìn chiếc thùng trong lòng Vương Tử Quân, cũng thừa nhận lời
nói của Vương Tử Quân, nàng vừa định kéo cửa ra thì chợt nghe có
người lớn tiếng nói:
- Đồng Đồng, có chuyện gì vậy?
- Mẹ, người văn phòng đến tặng táo.
Cô gái vừa cho Vương Tử Quân vào cửa vừa nói với bên trong.
Lúc này có một người phụ nữ hơn bốn mươi từ trong bếp đi ra, tuy mặc
tạp dề nhưng đeo kiếng gọng vàng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm
giác thanh nhã. Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó
chuẩn bị tiếp tục sự nghiệp làm bếp của mình.
Vương Tử Quân có thể nói với cô gái kia là mình đến tặng táo, nhưng
đối mặt với vợ của Thạch Kiên Quân, hắn cũng không thể tiếp tục nói
bừa. Hắn lên tiếng:
- Chào chị, tôi là Vương Tử Quân, chủ tịch Thạch nói tôi đến nhà
chờ.
Người phụ nữ dù không không có ấn tượng với Vương Tử Quân, thế nhưng
lại có ấn tượng với cái tên của hắn. Trong hai cái tên mà Thạch Kiên
Quân nhắc đến nhiều nhất, một là Hào Nhất Phong, một là Vương Tử
Quân.
Một người có thể được chồng mình là chủ tịch tỉnh đặt song song
với cái tên của bí thư tỉnh ủy, tuyệt đối không phải là người
thường. Hôm nay nàng sở dĩ nấu cơm sớm cũng là vì Thạch Kiên Quân
gọi điện thoại về, nói là có Vương Tử Quân đến nhà dùng cơm.
Thạch Kiên Quân đến tỉnh Sơn Nam và không có nhiều lần trịnh trọng mở
tiệc trịnh trọng chiêu đãi người khác, trưởng phòng La Tiểu Binh chỉ
là một người trong số đó. Bây giờ nhìn qua người thanh niên với nụ
cười sáng lạn kia, nếu như đối phương không báo danh, Trần Diệp Phỉ
chỉ sợ không tin đối phương chính là người mà hôm nay chồng mình muốn
trịnh trọng mở tiệc chiêu đãi.
Nhưng dù sao Trần Diệp Phỉ cũng là người có kinh nghiệm, nàng có hơi
giật mình, sau đó cười nói:
- Bí thư Vương còn mang thứ gì đến đây vậy? Mời anh ngồi, anh Thạch
mới gọi điện thoại về, nói là có chút chuyện, nửa giờ sau mới về
kịp.
Cô gái thấy mẹ mình xưng hô với Vương Tử Quân như vậy, thế là hiểu
mình bị đối phương đùa giỡn. Nàng không khách khí ngồi xuống ghế sa
lông, gương mặt nhỏ nhắn chợt phồng lên.
- Tiểu Ngư! Mau đi pha trà cho chú Vương.
Trần Diệp Phỉ nói, nàng nghe thấy có âm thanh vang lên trong nhà bếp,
thế là vội vã để Vương Tử Quân ngồi xuống rồi chạy vào bận rộn.
- Không phải chú nói mình đến tặng táo sao?
Sau khi đặt ly trà xuống trước mặt Vương Tử Quân, Thạch Tiểu Ngư khẽ
nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Thạch Tiểu Ngư, hắn chợt
cảm thấy buồn cười. Hắn cười cười định mở miệng thì chợt nghe thấy
Thạch Kiên Quân dùng giọng không khách khí nói:
- Lừa đảo.
Khi Vương Tử Quân có chút xấu hổ thì Thạch Kiên Quân từ bên ngoài đi
vào, khi hắn thấy Vương Tử Quân thì cười nói:
- Tử Quân, còn nói hẹn cậu dùng cơm, không ngờ tôi là chủ nhà mà về
muộn.
Vương Tử Quân tiến lên đón chào Thạch Kiên Quân, hắn cùng bắt tay với
chủ tịch Thạch:
- Chủ tịch Thạch, là tôi đến hơi sớm, nghe nói tay nghề của phu nhân
là rất tuyệt, tôi thật sự chảy cả nước miếng cả buổi trưa.
- Tiểu Ngư, đây là chú Vương, Vương Tử Quân, con không phải muốn đến Cô
Yên Sơn sao? Đó là khu du lịch mà chú Vương mở ra đấy.
Thạch Kiên Quân vẫy vẫy tay với con gái, giống như muốn giới thiệu
hình tượng chói lọi của Vương Tử Quân. Nhưng đáng tiếc là Vương Tử
Quân vì sự kiện tặng táo đã đắc tội với Thạch Tiểu Ngư, thế nên cô
gái không nể tình mà bỏ đi.
Thạch Kiên Quân nhìn con gái mình bỏ đi, hắn cảm thấy có chút ngượng
ngùng, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói:
- Tử Quân à, con bé này thật sự vì tôi mà hư mất, thật sự có chút
mất quy củ.
Lúc này Thạch Kiên Quân có biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi, nhưng
Vương Tử Quân biết rõ, hắn đến nhà Thạch Kiên Quân chính là bắt đầu
một cuộc trao đổi. Sau khi chờ Thạch Kiên Quân ở đối diện ngồi xuống,
Vương Tử Quân cười nói:
- Cái này cũng không trách Tiểu Ngư, chủ yếu là trách tôi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa kể ra sự kiện đến tặng táo.
Thạch Kiên Quân không khỏi cười phá lên, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi
nói:
- Cậu đấy, tôi biết nói gì đây nhỉ?
Hai người tiếp tục nói chuyện, Thạch Kiên Quân cười nói:
- Tử Quân, hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam thật sự
chiếm hết tất cả danh tiếng, nếu như các hạng mục được chứng thực,
xem ra kinh tế thành phố La Nam sẽ tiến lên bậc thang mới.
Sau khi nghe thấy Thạch Kiên Quân đi vào vấn đề chính, Vương Tử Quân
cũng trở nên trịnh trọng hơn:
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi đang chứng thực những hạng mục kia, nếu
không có gì bất ngờ thì tất cả đã nằm trong túi thành phố La Nam.