Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân tùy ý lật qua
những văn kiện đặt trên bàn làm việc của mình. Hắn căn bản không quá
quen thuộc công tác của ủy ban tư pháp, mặc dù khoảng thời gian này đã
liên tục xem xét văn kiện, cũng có vài vấn đề hiểu khá rõ, thế nhưng vẫn có vài phương diện nhìn vào như thấy sương mù.
- À!
Vương Tử Quân đẩy một tờ báo sang bên cạnh, nhưng khi hắn thấy một bản tin trong đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng.
Hai ngày nay Du Giang Vĩ đề lắng tai nghe ngóng những tranh luận về bí
thư Vương sau hội nghị liên tịch khối tư pháp. Hơn nữa có những lời nghị luận làm cho người ta cảm thấy khó chịu, có người nói Chu Tiến Liên xem thường không tham gia hội nghị liên tịch để gặp mặt bí thư ủy ban tư
pháp, đây rõ ràng là một lời khiêu khích với bí thư Vương. Nếu như bí
thư Vương không cho Chu Tiến Liên biết tay, như vậy sau này sao có khả
năng khống chế ủy ban tư pháp trong tay?
Càng có vài người
trực tiếp nói giữa Chu Tiến Liên và Vương Tử Quân sẽ có một trận chiến,
nếu bí thư Vương muốn quán triệt ý chí của mình trong hệ thông tư pháp,
tất nhiên phải làm thịt Chu Tiến Liên, nếu không thì còn ai quan tâm đến một vị bí thư ủy ban tư pháp như vậy nữa?
Những lời nghị
luận như vậy làm cho Du Giang Vĩ cảm thấy không thoải mái, thế nhưng
không thể không thừa nhận những lời như vậy căn bản là rất có lý lẽ. Nếu bí thư Vương căn bản không làm gì ở phương diện này, chỉ sợ lực khống
chế ở ủy ban tư pháp sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí chỉ trở thành
một cái loa thay cho người ta mà thôi.
Nhưng dễ dạy cho Chu
Tiến Liên một bài học vậy sao? Du Giang Vĩ là người công tác lâu năm
trong khối tư pháp, hắn căn bản biết rõ mực nước nông sâu thế nào. Chu
Tiến Liên không phải chỉ có một mình, phía sau còn có người chống đỡ.
Nếu bí thư Vương muốn gõ đầu Chu Tiến Liên, biết đâu chưa làm gì đã bị
người ta gõ lên đầu, căn bản chịu đòn cảnh cáo.
Nói như vậy thì công tác của bí thư Vương ở khối tư pháp sẽ ngày càng khó triển khai mở rộng.
Vài ngày qua Du Giang Vĩ liên tục suy nghĩ về những biện pháp hay, thế
nhưng từng biện pháp được chính bản thân hắn chối bỏ. Nếu như bí thư
Vương là bí thư tỉnh ủy, như vậy sử dụng vài biện pháp căn bản là không
chút khó khăn. Chẳng qua lúc này Vương Tử Quân mới đến tỉnh Nam Giang,
bí thư Diệp giống như vẫn có chút bất mãn vì Vương Tử Quân xuống tỉnh
Nam Giang nhận chức lần này.
Bí thư Vương thật sự có làm được gì không?
Một ngày, hai ngày, ba ngày...Khi ngày thứ năm qua đi, Du Giang Vĩ còn
chưa thấy bí thư Vương có động tác gì. Một số người bắt đầu thay đổi lời nói, đó là sự việc đã qua, bí thư Vương biết rõ không thể trêu vào Chu
Tiến Liên nên nuốt cơn giận kia xuống bụng. Những suy đoán kiểu như thế
này căn bản là rất có thị trường.
- GIang Vĩ, chúng ta đi ra ngoài một chút.
Khi Du Giang Vĩ đang nghĩ rằng Vương Tử Quân nên có động tác gì không,
Vương Tử Quân không biết đã đi ra khỏi cửa từ khi nào, hắn trầm giọng
phân phó với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ nhanh chóng đứng lên, cố gắng thu thập tâm tình. Những sắp
xếp trong hành trình của Vương Tử Quân ngày hôm nay xuất hiện trong đầu
hắn, hình như lúc này bí thư Vương không cần phải ra ngoài thì phải?
Tuy có nghi vấn nhưng Du Giang Vĩ căn bản là không nói ra, hắn đi theo
Vương Tử Quân xuống lầu. Trên đường đi có nhiều người thấy Vương Tử
Quân, bọn họ giống như bị điểm huyệt, ai cũng dừng lại đứng sang bên
cạnh mỉm cười chào hỏi bí thư Vương. Đối với đám người này thì dù bí thư Vương căn bản không làm gì được Chu Tiến Liên, thế nhưng đối với bọn họ thì căn bản không có vấn đề, thế cho nên cũng không ai chịu đứng ra làm chim đầu đàn.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe Tiểu Trần có xuất thân quân nhân, trình độ lái xe rất tốt, cũng
không thích nói nhiều. Hắn là lái xe cho bí thư Vương từ sau khi đến
nhận chức ở tỉnh Nam Giang.
- Đi đến phòng tư pháp quận Hạ Phòng.
Vương Tử Quân khẽ nói một câu với Tiểu Trần rồi nhắm mắt lại.
Hạ Phòng là một quận của thành phố Đông Hồng, tuy là đơn vị có cấp bậc
cao, thế nhưng chỉ là cấp phó sở, lãnh đạo đơn vị cấp chính cục. Bí thư
Vương đến đó làm gì?
Du Giang Vĩ cảm thấy rất nghi hoặc, hắn
nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy bí thư Vương đang nhắm mắt lại, trong
lòng cảm thấy mây mù dày đặc, càng không hiểu phong cách của lãnh đạo.
Phòng tư pháp huyện Hạ Phòng không lớn, diện tích hai mươi héc ta, đại
sảnh tòa án tràn đầy uy nghiêm. Khi xe chạy đến nơi, vài phóng viên đang phỏng vấn một ông lão hơn năm mươi.
Ông lão cầm trong tay một xấp tiền, gương mặt không vui không buồn, lời nói càng ù ù cạc cạc không quá rõ ràng.
- Đối với tình huống của Khâu Triều Quế, lãnh đạo pháp viện chúng tôi
rất coi trọng, cố gắng đảm bảo quyền lợi hợp pháp của anh ấy. Bây giờ
chúng tôi đã đưa số tiền bồi thường hai trăm ngàn đến tận tay của Khâu
Triều Quế...
Một người đàn ông trung niên mặc tây phục đứng bên cạnh ông lão đang dùng giọng dõng dạc nói.
- Phó chánh án Lý, nhìn từ những tư liệu liên quan đến sự việc, tôi cảm thấy những phán quyết trước kia liên quan đến ông Khâu Triều Quế có tồn tại vấn đề. Tôi muốn hỏi một chút, khi đó vì sao không cho cục công an
bổ sung điều tra mà tiến hành trực tiếp cho ra phán quyết với ông Khâu
Triều Quế để rồi tạo nên những oan sai của ngày hôm nay?
Một phóng viên trẻ tuổi dùng giọng trong trẻo có chút oán giận nói.
- Điều này...
Phó chánh án Lý dùng ánh mắt hung hăng nhìn nữ phóng viên, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi đến công tác ở quận Hạ Phòng mới được thời gian ngắn, thế cho nên căn bản không hiểu rõ tình huống cụ thể, nhưng tôi có thể khẳng định,
trình tự chúng tôi áp dụng căn bản là đúng pháp luật, không có chút vấn
đề...
- Nếu không có vấn đề thì sao phải bồi thường? Cùng là
một văn bản pháp luật, cùng là một vụ án, thế nhưng phán quyết trước và
sau không đồng nhất, đây không phải là tự mình chối bỏ mình sao? Xin
ngài cho ra giải thích hợp lý hơn.
Tào Tiểu Anh trong nhật báo
Khương Thủy là một người xưng là cực kỳ khéo mồm khéo miệng, người ta mở miệng thì nàng đã nghĩ đến câu nói thứ năm thứ mười sau đó. Hơn nữa
nàng chỉ cần mất chút thời gian ngắn ngủi để làm cho đối phương căn bản
là không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này phó chánh án Lý
cảm thấy rất tức giận, hắn thật sự muốn mở miệng mắng con phóng viên lắm mồm lắm miệng, đây không phải là một bà góa chanh chua sao? Hắn cảm
thấy nếu dùng lời nói liên quan đến chỉ số thông minh, rõ ràng đối
phương đang có biểu hiện cực kỳ thấp kém, không hiểu ý nghĩa sự việc,
không phải làm mất mặt báo đảng, còn làm mất mặt giới thông tin sao?
Tác dụng của báo đảng là gì? Không phải là tiếng nói của đảng và
chính quyền sao? Báo đảng chủ yếu là kiến tạo bầu không khí của dư luận, nhưng anh lại là kẻ gây sự, chọn ba lấy bốn, không phải đang cố gắng
làm loạn sao? Anh cố ý gây phiền toái cho tôi, hay là muốn làm náo động
đây?
Vương Tử Quân nhìn đám phóng viên vây quanh phó chánh án Lý, hắn khẽ đẩy cửa đi xuống. Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân bước đi,
dù không biết làm sao nhưng vẫn chạy theo sau.
Khi Vương Tử
Quân đi đến bên cạnh Khâu Triều Quế, lúc này vị phó chánh án Lý xoay
người bỏ đi, vài vị phóng viên căn bản cũng không có ý nghĩ buông tha.
Đặc biệt là nữ phóng viên đeo kính, nàng càng lớn tiếng chất vấn phó
chánh án Lý:
- Chánh án Lý, xin hỏi quý đơn vị có thái độ gì với
những nhân viên tham gia phá án năm xưa? Có phải là lấy tiền của dân bồi thường cho dân là xong rồi không? Ngài không trả lời, hay là chuyện này căn bản có gì đó không thể nói?
Phó chánh án lý giống như
không nghe được câu hỏi của nữ phóng viên, hắn nhanh chóng đi về phía
trước. Trong đầu hắn thầm cảm thấy rất căm hận, mình lúc này dù có ở lại nói ngàn lời cũng khó thể nào rửa sạch cơ thể được. Hắn có một lý do để không tiếp nhận câu hỏi của đám phóng viên, vì hắn là phó chánh án, hắn phải đảm bảo sự tôn nghiêm của mình.
Khâu Triều Quế có chút
ngẩn ngơ, lão nhìn phó chánh án Lý đã đi xa, lão cũng chuẩn bị rời đi,
ánh mắt có vài phần buồn bực vô cớ.
Vương Tử Quân nhìn ông
lão phía bên kia chuẩn bị xoay người bỏ đi, trong lòng có chút khó chịu, cũng có vài phần xúc động. Dân chúng căn bản là quá lương thiện. Hắn
nhanh chóng đi đến trước mặt Khâu Triều Quế, sau đó hắn khẽ nói:
- Ông, chúng cháu làm không tốt công tác của mình, đã làm cho ngài phải chịu uất ức.
Khâu Triều Quế nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi đến, trong lòng không
biết phải làm sao cho phải. Lão không nhận ra người này, thế cho nên
cũng không biết nói gì hơn.
Đám phóng viên ở bên kia thấy
Vương Tử Quân xuất hiện thì giống như tìm được manh mối, cả đám người ồn ào chạy về phía bên này.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến đám phóng viên, hắn cười nói:
- Ông, ngài có gì khó khăn cứ nói ra với cháu, chỉ cần hợp lý, chúng cháu nhất định sẽ giúp ngài giải quyết.
- Xin hỏi ngài là vị nào? Tôi là phóng viên Tào Tiểu Anh của nhật báo Khương Thủy.
Nữ phóng viên vừa phỏng vấn phó chánh án Lý đã đi đến trước mặt Vương Tử Quân, nàng lớn tiếng hỏi Vương Tử Quân.
Lúc này máy ảnh và camera đều chĩa về phía Vương Tử Quân. Du Giang Vĩ
nìhn đám người đến vây quanh chật như nêm, thế là có chút sốt ruột. Đoàn người khá rối loạn, nếu mình không quan tâm một chút, chỉ sợ bí thư
Vương sẽ rơi vào tình huống xấu hổ.
Khi Du Giang Vĩ chuẩn bị
lên tiếng thì chợt thấy bí thư Vương nháy mắt, hắn nghĩ đến sự khác
thường của lãnh đạo, thế là hiểu rõ, sau đó nói với Tào Tiểu Anh:
- Các vị đồng chí phóng viên, bí thư Vương đặc biệt đến thăm ông Khâu Triều Quế, bây giờ không tiếp nhận phỏng vấn.
Khi Du Giang Vĩ lên tiếng thì một phóng viên chạy đến, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó hai mắt chợt tỏa sáng:
- Bí thư Vương đến, là bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh.
Phó chánh án Lý lúc này đi đến cửa chợt dừng lại, hắn nhìn thoáng qua
Vương Tử Quân đang được đám phóng viên vây quanh, thế là trong đầu nổ ầm một tiếng. Hai ngày trước hắn có xem tin tức thời sự, hắn còn đặc biệt
chú tâm xem bí thư ủy ban tư pháp có bộ dạng gì, bây giờ đứng phía bên
kia không phải là bí thư Vương sao?
- Tiểu Vương, mau đi báo cáo với chánh án, nói là bí thư Vương đến, là bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Chánh án Lý chợt lên tiếng, hắn giống như biến thành một động cơ hàng trăm mã lực, nhanh chóng lao về phía Vương Tử Quân.
Ba phút sau, đám lãnh đạo tòa án quận Hạ Phòng đã chạy đến, Vương Tử
Quân và Khâu Triều Quế lại được đưa vào trong khu văn phòng của tòa án
nhân dân quận.
Mười phút sau bí thư và chủ tịch quận Hạ Phòng cũng đã chạy đến, lúc này tòa án quận Hạ Phòng chợt trở nên náo nhiệt.
Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu với những người chạy đến, đối tượng nói
chuyện chủ yếu của hắn là Khâu Triều Quế. Sau khi hỏi hiện trạng của ông lão Khâu Triều Quế, hắn cho ra chỉ thị với quận Hạ Phòng, đó là quan
tâm đến cuộc sống của người già, giải quyết những vấn đề của ông cụ.
Đồng thời hắn còn cho ra yêu cầu với bí thư ủy ban tư pháp quận ủy, đó
là tiến hành điều tra thật nghiêm khắc về những tình huống phá án lần
này, nếu như có bất kỳ hành vi nào không làm tròn trách nhiệm, căn bản
điều tra đến cùng, tuyệt đối không nuông chiều.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân và Khâu Triều Quế bắt tay nhau rời khỏi khu tòa án quận Hạ Phòng.
Nhưng khi Vương Tử Quân còn chưa rời đi, Chu Tiến Liên đã nhận được tin tức, hắn nghe được báo cáo của tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng, thế là vẻ mặt liên tục biến đổi.
Nếu không phải là chánh án Lưu
của tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng không báo cáo thì Chu Tiến Liên
căn bản không thèm quan tâm, nhưng bây giờ Vương Tử Quân đến một hiện
trường bồi thường, quan tâm đến một vụ oan sai, nếu nói nó không có gì
thì Chu Tiến Liên căn bản là không tin.
"Đây là Vương Tử Quân hướng về phía mình, hừ hừ, hắn làm gì vậy? Không phải là đang phê bình công tác của mình sao?"
Trong đầu Chu Tiến Liên lóe lên ý nghĩ như vậy, một cảm giác tức giận xuất hiện trong lòng.
- Chánh án Chu, bí thư Vương còn đang ở tòa án quận Hạ Phòng, nếu không tôi lái xe đi đón ngài nhé?
Chánh án Lưu của tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng lúc này cảm thấy
rất không yên, nếu như mình không qua thì đắc tội với bí thư Vương,
nhưng hắn lại nghe nói chánh án Chu bên này có chút khúc mắc với bí thư
Vương. Nếu như mình đi sang và để cho chánh án Chu có cái nhìn không
hay, chỉ sợ sau này cuộc sống của mình rất khổ sở.
Chu Tiến Liên chợt cười hì hì nói:
- Anh Lưu, tôi còn phải báo cáo vài hạng mục công tác với chủ tịch Chử, thật sự có chút khó khăn, nếu anh muốn thì cứ đi qua.
Chánh
án Lưu không phải kẻ ngốc, hắn nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Chu Tiến Liên. Sau khi nghe những tiếng tút tút vang ra từ trong điện
thoại, hắn lớn tiếng mắng:
- Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, con bà nó đúng là không ra gì.
- Chánh án, chúng ta có đi qua không?
Chủ nhiệm văn phòng tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng nhìn thấy chánh án Lưu mất hứng thì khẽ hỏi.
- Qua cái gì mà qua, tôi không thể trêu chọc vào người nào, tôi trốn đi không được sao? Anh gọi điện thoại cho giám đốc Triệu, nói là huyết áp
tôi lên cao, muốn ở chỗ anh ấy vài ngày.
Chánh án Lưu dùng ánh mắt hung hăng nhìn viên chủ nhiệm văn phòng, sau đó trầm giọng nói.