- À, cũng mong sao chị dâu nhanh chóng khỏe lại.
Chu Tiến Liên nói đến đây thì đột nhiên nói:
- Hai ngày nữa sẽ là mừng thọ mẹ tôi tám mươi, tôi sẽ đưa bà cụ đến đây kiểm tra sức khỏe, kính mong giám đốc Triệu sắp xếp kỹ càng dùm cho.
Giám đốc Triệu dù làm công tác y tế nhưng đầu óc lại vận chuyển rất
nhanh, nếu không cũng sẽ không thể tiến lên làm giám đốc bệnh viện. Lời
nói của Chu Tiến Liên căn bản cũng không phải là mời hắn tham gia bữa
tiệc mừng thọ, mà nhanh chóng cho chị dâu xuất viện để có thể tham gia
bữa tiệc mừng thọ mẹ mình.
Tuy chị dâu cũng không mang đến
cho mẹ Chu Tiến Liên thứ gì quý giá, thế nhưng nếu chị dâu tham gia, như vậy Chu Tiến Liên sẽ cực kỳ có thể diện.
- Điều này xin chánh án Chu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài phân công.
Giám đốc Triệu giống như một binh sĩ nhận được phân công của thượng cấp, hắn trầm giọng nói với Chu Tiến Liên.
Nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên càng thêm sáng lạn, hắn khẽ gật đầu,
cũng không nói gì thêm. Lúc này bác sĩ đã kiểm tra tốt cho người phụ nữ
trên giường, sau khi báo cáo hai câu cho giám đốc Triệu thì đoàn người
rời khỏi phòng bệnh.
- Anh Chu, anh cứ bận rộn công tác, cũng đừng bỏ quá nhiều tâm tư ở chỗ này, nên đi xử lý công tác của mình đi.
Sau khi nghe giám đốc Triệu nói chỉ sau vài ngày nữa là mình có thể
xuất viện, chị Lý có vẻ rất vui, giọng nói cũng dễ gần hơn.
- Chị dâu, tôi tuy bề bộn công tác nhưng vẫn phải có thời gian trò chuyện cùng ngài. Tôi đã vài ngày không được nghe những lời dạy bảo của ngài,
lần này căn bản là đến đây bổ sung.
Chu Tiến Liên vừa ngồi xuống ghế sa lông vừa nở nụ cười nói.
Khi hai người đang trò chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn
ông không quá cao to ôm một lẵng hoa lớn đi vào, khi đi đến cửa thì nói:
- Chị dâu, tôi nghe nói chị không thoải mái, tôi đến xem ngài thế nào.
Khi thấy người đến thì nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên lộ ra vài phần, hắn chào hỏi đối phương rồi cười nói:
- Trưởng phòng Lục, đã khá lâu rồi ngài chưa triệu kiến thuộc hạ, ngài
xem khi nào có rảnh thì để cho tôi đến báo cáo công tác một chút chứ?
Người được gọi là trưởng phòng Lục chợt vỗ vỗ lên vai Chu Tiến Liên rồi nói:
- Anh Chu vẫn là bộ dạng như vậy, chúng ta năm xưa đi theo chủ tịch Chử cùng là những chiếc thìa trong nồi, có gì mà báo cáo hay không báo cáo?
Lời nói của trưởng phòng Lục càng làm cho nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Trưởng phòng, ngài là người bình dị gần gũi, là điều mà cả tình đều
biết. Nhưng anh Chu tôi nếu như không biết nghiêm nghỉ là gì, như vậy
chẳng phải lãng phí công tài bồi của hai vị lãnh đạo sao?
Chu Tiến Liên tâng bốc rất cao minh, làm cho nụ cười trên mặt trưởng phòng
Lục nở rộ ra thêm vài phần. Trưởng phòng Lục nhìn Chu Tiến Liên rồi cười ha hả nói:
- Được rồi, anh Chu, cũng không cần rót mật vào lòng tôi, tôi cũng không theo đúng ý anh đâu.
So với Chu Tiến Liên thì trưởng phòng Lục khá gấp gáp, thế nhưng hắn
vẫn ở phòng bệnh hơn hai mươi phút mới rời đi. Chu Tiến Liên nhìn trưởng phòng Lục rời đi mà khóe mắt khẽ run, trong mắt càng tràn đầy hâm mộ.
Tuy Chu Tiến Liên và trưởng phòng Lục cùng một cấp, thế nhưng nói về
thực quyền thì kém khá nhiều, dù sao thì trưởng phòng Lục cũng là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức.
- Tút tút tút.
Sau
khi trưởng phòng Lục rời khỏi phòng bệnh thì điện thoại của Chu Tiến
Liên vang lên. Chu Tiến Liên nhìn qua số điện thoại gọi đến, sau đó tiếp nhận điện thoại nói:
- Cục trưởng Chân, ngài có gì cần dặn dò sao?
Giọng nói của Chân Hồng Lỗi phát ra từ trong điện thoại:
- Anh Chu, chẳng lẽ anh không biết hôm nay là lần đầu tiên bí thư Vương tổ chức hội nghị liên tục khối tư pháp sao?
- Chủ tịch Chân, điều này tôi biết rất rõ, nhưng hôm nay sức khỏe của
tôi không tốt, bất đắc dĩ lắm mới để cho anh Tân đi thay. Ha ha, cảm ơn
anh đã nhắc nhở.
Chu Tiến Liên mở miệng cười ha hả, thế nhưng
trong lòng có vài phần oán trách. Chân Hồng Lỗi này đúng là cảnh sát
Thái Bình Dương, quản việc quá rộng.
- Anh tốt nhất nên gọi điện thoại giải thích cho bí thư Vương biết.
Chân Hồng Lỗi có chút do dự, sau đó khẽ nói với Chu Tiến Liên.
- Được được, tôi sẽ giải thích, tôi nhất định sẽ giải thích
Chu Tiến Liên cúp điện thoại, trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Đúng là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, anh nghĩ rằng mình là bí thư ủy ban tư pháp sao?
Chu Tiến Liên đặt điện thoại xuống, sau đó căn bản không quan tâm đến
lời nói của Chân Hồng Lỗi, lại tiếp tục đi đến phòng bệnh trò chuyện với chị Lý.
Hai người nói chuyện hơn hai giờ, mặc dù chỉ là bàn
chuyện năm xưa, thế nhưng Chu Tiến Liên vẫn cảm thấy rất vui mừng. Thông qua buổi trò chuyện lần này mà hắn đã tăng tiến thêm mối quan hệ với
chị dâu, tất nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt cho tương lai cầu tiến sau này.
Chu Tiến Liên đi ra khỏi bệnh viện thì Tân Quảng Phi gọi điện thoại
đến. Chu Tiến Liên khá khách khí với Chân Hồng Lỗi thế nhưng nói với Tân Quảng Phi lại tràn đầy vẻ uy nghiêm của một vị lãnh đạo:
- Anh Tân, có việc gì không?
- Chánh án Chu, tôi báo cáo cho ngài về tinh thần của hội nghị liên tịch hôm nay.
Tân Quảng Phi nói bằng giọng điệu cực kỳ cẩn thận.
- Nói như vậy là vị lãnh đạo mới của chúng ta có căn dặn gì sao?
Chu Tiến Liên nói với vài phần ý nghĩ ngã ngớn.
Tân Quảng Phi lên tiếng:
- Không, bí thư Vương cũng không cho ra chỉ thị cụ thể nào vào hội nghị lần này, chủ yếu là nghe ngóng các nơi báo cáo công tác mà thôi.
- À, vậy thì tốt, chỉ sợ đến rồi làm loạn, làm cho mọi người sống không yên ổn.
Chu Tiến Liên nói đến đây thì lại nói:
- Được rồi, nếu không có việc gì thì tôi cúp điện thoại, chỗ này của tôi còn có chút chuyện cần xử lý.
Tân Quảng Phi có chút do dự, sau đó mới nói:
- Chánh an Chu, tối hôm nay bí thư Vương sẽ cùng dùng cơm với vài đơn vị, anh xem có thể đi không?
- Dùng cơm tối?
Trong lòng Chu Tiến Liên khẽ động, thế nhưng hắn lại nhớ đến tình huống gặp mặt trưởng phòng Lục vào tối nay, thế nên mở miệng từ chối:
- Hôm nay thật sự quá khó, anh đại biểu cho hệ thống pháp viện mà đến uống với bí thư Vương hai ly đi.
Chu Tiến Liên nói xong thì cúp điện thoại, Tân Quảng Phi ở đầu dây bên
kia tỏ ra khó xử. Lần này tham gia họp liên tịch, hắn cảm thấy bí thư
Vương luôn cười ha hả cũng không phải là một người dễ dàng gì. Hắn gọi
điện thoại cho Chu Tiến Liên căn bản là muốn báo cáo vài vấn đề, để cho
đối phương điều chỉnh thái độ của mình với Vương Tử Quân, không ngờ đối
phương lại căn bản không thèm quan tâm.
Anh không thèm quan
tâm thì tôi gấp gáp làm gì? Tôi cũng mặc kệ. Tân Quảng Phi thầm mắng một tiếng, sau đó quay về phòng họp.
Hội nghị liên tịch của khối tư pháp lần này căn bản chỉ là một hạt muối bỏ biển, thế nhưng lực ảnh
hưởng của nó cũng làm cho những người có ý thức kéo dài ra.
Khi Vương Tử Quân cùng nhóm người Tân Quảng Phi, Chân Hồng Lỗi dùng cơm
với nhau, thế là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân có cơ hội làm nổi
bật thân phận của mình. Tin đồn Chu Tiến Liên không nể tình bắt đầu được truyền ra sôi nổi trong thành phố Đông Hồng.
Khi nghe được
tin tức này thì có phản ứng của mọi người căn bản là không đồng nhất, có người cảm thấy Chu Tiến Liên là người ngông cuồng, có người cảm thấy
nên là như vậy, không có gì đáng nói. Chu Tiến Liên là tâm phúc của chủ
tịch Chử, như vậy mới là đúng. Nhưng phần lớn thì chủ yếu là xem náo
nhiệt, đối với bọn họ thì những chuyện thế này căn bản không liên quan
gì đến mình.
Những tin đồn có lực đả
thương rất lớn, đặc biệt là những tin đồn có liên quan đến lãnh đạo.
Thông qua hội nghị lần này thì cũng có người phán đoán suy luận, đó
chính là bí thư Tử Quân nếu muốn khống chế được hệ thống tư pháp, chỉ sợ còn phải chờ vài năm nữa.
Những phán đoán này được đưa ra và thật sự có thị trường phát
triển, càng có nhiều người nói cục trưởng Chân mới có tư cách làm bí thư ủy ban tư pháp, nếu cục trưởng Chân tiến lên thì căn bản không có
chuyện này. Khi những lời đồn đãi vẫn đang được người ta tiếp tục truyền tai nhau, có người nói cần phải cho vị bí thư ủy ban tư pháp hiện tại
biết tay, thế nhưng tin tức này thật sự không có nhiều.
Chu Tiến Liên là ai? Bí thư ủy ban tư pháp vừa đến nhận chức dù lợi hại thì dù sao cũng là ma mới, có thể làm gì được hắn?
Mỗi sáng sớm Diệp Thừa Dân đều đánh một bài Thái Cực Quyền, bài quyền
của lão rất đơn giản, giống hệt như những bài quyền mà các ông lão hay
luyện tập ngoài công viên.
Sau hơn mười phút rèn luyện, hơn
nữa trong nhà lại có bữa sáng ngon miệng, thế cho nên khi Diệp Thừa Dân
ra khỏi nhà thì luôn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy tinh thần. Thư
ký Khuất Chấn Hưng căn bản luôn bội phục tinh thần cao vời của lãnh đạo.
Cũng là sáng sớm, Diệp Thừa Dân cũng ngồi lên chiếc xe số một tỉnh ủy
Nam Giang, Khuất Chấn Hưng căn bản đã quen với trình tự thế này, vì vậy
hắn ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí ghế lái phụ, ánh mắt cảnh giới nhìn khắp
bốn phía.
- Bí thư Diệp, toi nghe nói ngày hôm qua bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân tổ chức hội nghị liên tịch khối tư pháp.
Khi xe chạy ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Khuất Chấn Hưng mở miệng báo cáo với bí thư Diệp Thừa Dân.
Lúc này Khuất Chấn Hưng là tâm phúc của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn biết
rõ một thư ký tốt thì nên làm gì, thế nên mỗi ngày hắn đều cố gắng nắm
giữ tin tức, dùng phương pháp trò chuyện để báo cáo với bí thư.
Diệp Thừa Dân không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi sau xe, giống như căn
bản cũng không nghe những gì mà Khuất Chấn Hưng đang nói. Nhưng Hào Chí
Hữu vẫn dùng giọng giống như lầu bầu nói:
- Cục trưởng cục công
an Chân Hồng Lỗi, viện trưởng Kim viện kiểm sát nhân dân tỉnh cùng
trưởng phòng Mục phòng tư pháp đều đi đến tham gia, chỉ có duy nhất
chánh án Chu là có việc phải nhờ phó chánh án đi thay.
- Hừ.
Diệp Thừa Dân khẽ hừ mũi một tiếng, lão căn bản cũng có vài phần bất
mãn với Chu Tiến Liên, thế nhưng đối phương đi theo công tác bên cạnh
chủ tịch Chử không ít năm, dù sao cũng là thuộc hạ cũ của chủ tịch Chử
trong tỉnh Nam Giang. Lúc này ý niệm chấp chính của lão và chủ tịch Chử
căn bản rơi vào xu thế trống đánh xuôi kèn thổi ngược, vì vậy đây là
thời kỳ mẫn cảm, lão không muốn vì chút chuyện của Chu Tiến Liên mà quan hệ giữa hai người xuất hiện vết rách mới.
Lúc này Chu Tiến
Liên căn bản là quá ngang ngược kiêu ngạo, hội nghị liên tịch để bí thư
ủy ban tư pháp thể hiện tâm tư nhân vật cũng không đến tham gia, đây
không phải đang nói mình không thèm quan tâm đến bí thư ủy ban tư pháp
mới đến nhận chức sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, trong đầu Diệp
Thừa Dân chợt xuất hiện một ý nghĩ mới. Chu Tiến Liên không chỉ không
thèm quan tâm đến Vương Tử Quân, thậm chí còn không chút tôn trọng một
vị bí thư tỉnh ủy như mình.
- Ừ!
Diệp Thừa Dân khẽ ừ
một tiếng giống như đã biết, lại giống như là một hành vi vô thức. Khuất Chấn Hưng biết đó là một biểu hiện chứng tỏ lãnh đạo cảm thấy có hứng
thú, thế là nói tiếp:
- Bí thư, tôi nghe có người trong văn phòng tỉnh ủy nói đây là chánh án Chu đang cố ý khiêu chiến với quyền uy của
bí thư Vương, nếu như bí thư Vương không tìm được thể diện trong sự kiện này, như vậy căn bản sẽ không thể ngồi vững ở khối tư pháp.
- Hừ, nói hươu nói vượn, đều chỉ là nói bậy. Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, là một cán bộ được tổ chức lựa chọn tỉ mỉ mới đưa lên.
Chấn Hưng, sau này những lời không có chứng cứ như vậy cũng đừng truyền
đi lung tung, càng không nên tỏ thái độ.
Gương mặt Diệp Thừa Dân chợt trở nên âm trầm.
Khuất Chấn Hưng mở miệng đồng ý, thế nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng. Hắn biết rõ bí thư Diệp Thừa Dân đang thừa nhận câu nói vừa rồi của
mình. Nhưng với vị trí của bí thư Diệp thì căn bản có vài lời không nên
nói, mà bí thư cũng không thể tỏ thái độ được.
Tâm tư của
Diệp Thừa Dân lúc này căn bản là âm trầm, sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, lão căn bản khá thỏa mãn với tất cả công tác, nhưng những thứ không hài lòng cũng không ít, trong đó có khối công tác tư pháp.
Lực
khống chế của Diệp Thừa Dân trong khối tư pháp tỉnh Nam Giang là có hạn, thế cho nên lão muốn điều động một người có năng lực mạnh mẽ lên làm bí thư ủy ban tư pháp, Vương Tử Quân xem ra căn bản là không hợp yêu cầu
của lão. Nhưng vì như vậy nên lão mới nhờ một người có kinh nghiệm công
tác tư pháp cực kỳ mạnh mẽ là Chân Hồng Lỗi giúp đỡ công tác của Vương
Tử Quân, xem như một trợ giúp cho Vương Tử Quân, thế nhưng lão sẽ tuyệt
đối không bao giờ trợ giúp Vương Tử Quân ở tất cả các vấn đề.
Nếu như Vương Tử Quân không dựng lên được uy tín của mình, không giải
quyết được các vấn đề mình vấp phải, như vậy thì cũng dễ xử lý. Nhưng
lúc đó nhất định phải làm tốt công tác liên hệ, tuyệt đối phải đưa một
đồng chí có năng lực công tác mạnh mẽ lên làm bí thư ủy ban tư pháp.
Khi Khuất Chấn Hưng tiến hành báo cáo với bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này chủ tịch Chữ Vận Phong cũng đang nghe thư ký trưởng văn phòng ủy ban
nhân dân tỉnh là Triệu Vân Hà báo cáo. Chữ Vận Phong cũng không có ý
kiến gì quá lớn với Vương Tử Quân, cũng không có hảo cảm gì, lúc này
nghe Triệu Vân Hà báo cáo thì ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn:
- Chu Tiến Liên này căn bản là ngày càng hồ đồ.
Triệu Vận Hà là người đi theo Chữ Vận Phong từ sau khi tiến vào làm
lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh, hắn biết rõ tâm phúc của của Chữ Vận
Phong là Chu Tiến Liên, loại người như thế này bị chủ tịch Chử phê bình
hung hăng như vậy cũng không là vấn đề gì, tốt nhất là mình không nên
tham dự.
Chữ Vận Phong nói vài câu phát giận, sau đó chuẩn bị cầm điện thoại, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống.
- Chủ tịch tỉnh, cái này không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa chánh án
Chu cũng đã để cho chánh án Tân nói rõ tình huống rồi.
Triệu Vận Hà thấy Chữ Vận Phong đặt điện thoại xuống, hắn đã hiểu ý nghĩ của Chữ Vận Phong, thế là vội vàng nói.
Chữ Vận Phong khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Triệu Vận Hà, những
chuyện này liên quan đến phương diện Vương Tử Quân có đứng vững gót chân ở tỉnh Nam Giang hay không. Nhưng nói ra thì chỉ là một chuyện nhỏ,
càng không thể đặt lên mặt bàn, thế cho nên chỉ cần hiểu mà không cần
nói lung tung.
- Cậu gọi điện thoại cho anh Chu, nói là sau này nên chú ý một chút tác phong công tác.
Chữ Vận Phong trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Văn phòng cũng không có tâm phúc gì ở tỉnh Nam Giang, vì vậy hắn căn
bản không nghe được những tin đồn đang truyền rộng bên ngoài. Nhưng hắn
có thể cảm nhận được tình huống mình có thể làm nổi bật tâm tư căn bản
đã bị Chu Tiến Liên cho một đòn đả kích.
Tuy Vương Tử Quân
căn bản không phải là người lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng hắn căn bản vẫn
thấy không thoải mái vì trò khiêu khích của Chu Tiến Liên. Chẳng qua chỉ là không thoải mái mà thôi, hắn không làm gì được đối phương, vấn đề là bây giờ chuyện này đã tạo nên chướng ngại nhất định của hắn trong lúc
công tác.
Nếu như Vương Tử Quân căn bản không đánh ngã dáng
điệu bệ vệ của Chu Tiến Liên, không cho đối phương một bài học, như vậy
uy tín của một vị bí thư ủy ban tư pháp sẽ bị uy hiếp. Nhưng hắn bây giờ còn chưa rõ ràng về mực nước trong tỉnh Nam Giang, nếu như chỉ vì việc
nhỏ mà gây chiến với Chu Tiến Liên, chỉ sợ cuối cùng mình là người thiệt hại nặng.
Chu Tiến Liên dám làm như vậy thì sau lưng chắc chắn có người chống đỡ.