Body Language

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

“ Mệt thật .”

.

Lấy tay dụi mắt, Kanae cố gắng lôi bản thân đến trường. Tính sáng nay nghỉ, nhưng bình thường giờ  này cậu đã rời giường, không thể nào ngủ thêm được nữa. Bởi vậy cậu chỉ còn nước dậy và rời nhà.

Về nhà vào lúc nửa đêm, khi cậu tắm xong. Cậu không biết sẽ đối mặt với Yuichi thế nào vào sáng bữa sau, cứ trốn cái đã. Có thể cậu sợ. Dù sao, chiều nay Yuichi mới có tiết học, cậu có thể tìm được một cái cớ từ giờ cho đến chiều để nói với anh.

Đột nhiên, cậu há miệng, và lấy tay che lại, nguyên một bộ dáng ngạc nhiên sửng sốt. Dù cho cậu buồn ngủ nhưng cũng không đến nỗi nhìn thấy người đó chứ. Tối qua cậu ngắm Yuichi rất kĩ, nhưng cũng không đến nỗi sáng ra có ảo giác.

Lấy tay dụi mắt,  nhìn lại lần nữa. Ý, đúng là Yuichi, anh vòng tay trước ngực, đứng dựa vào một bên cổng trường, hình như không được vui thì phải. Nhìn bầu không khí, chuồn là thượng sách.

Ngay lúc Kanae muốn quay lại, Yuichi đã thấy cậu. Không còn thời gian để tìm cớ gì nữa, và trước khi biết điều đó, cậu đã bị kéo đi đến nhà vệ sinh công cộng gần nhất nằm trong khuôn viên trường.

Khuôn viên trường mới được sửa chữa lại, và nhà vệ sinh đều được xây mới toàn bộ. Phía trong rất rộng rãi, thế nên nhiều sinh viên đã sử dụng nó để làm nhiều việc khác. Yuichi kéo Kanae vào một buồng, nhìn cậu đầy giận dữ

“ Tại sao tối qua lại về nhà?”

“…tôi dậy lúc nửa đêm, vậy nên…”

“ Cậu đã quên những gì tôi nói trước khi ngủ rồi hả?” Khuôn mặt của Yuichi đã gần Kanae đến mức chỉ cách một gang tay là chạm mặt cậu. Đã không còn chổ để lùi nữa, chân cậu đã chạm vào bồn cầu, chút nữa là cậu sẽ ngã ngồi trên đó.

Anh ấy nói gì tối qua ……?

Nghĩ lại, Yuichi đã nói rất nhiều, cậu làm sao nhớ hết. Nhưng độc một chuyện cậu không thể quên, đó là anh gọi cậu là người yêu.

“U…umm…”

Mắt của Kanae chuyển động vòng tròn, quả thật không thể nhớ. Yuichi nhìn cậu cau có, cái nhìn của anh sắc bén như dao, có thể giết người cũng không chừng. Kanae không thể nào suy nghĩ được khi anh nhìn cậu như vậy

“ Tôi muốn đi đâu đó khi chúng ta tỉnh dậy. Geez. Tôi thức dậy, thường cáu gắt vào buổi sáng, và không có người yêu bên cạnh để giúp tôi làm dịu nó xuống! Tại sao cậu lại ở đây hả?! Cậu là người yêu của tôi! Đó là trách nhiệm của cậu.”

Nghe Yuichi nhắc tới, cậu đã nhớ được vài thứ. Nhưng cậu không  nghĩ rằng Yuichi nghiêm túc về việc đó.

“Tôi…xin lỗi…” Giọng Kanae hạ thấp đến mức có thể. “ Tôi phải chuẩn bị cho buổi học hôm nay, vậy tôi nghĩ tôi nên về nhà. Xin lỗi. Cậu giận?”

“ Tôi không giận, chỉ thất vọng. Tôi muốn được đánh thức bằng câu chào buổi sáng ngọt ngào, của người yêu.”

“ Oh… tôi…” Kanae không biết gì về chuyện này, bộ mỗi người sau khi làm đều sẽ ngủ lại và chúc buổi sáng như thế, dù sao thì cậu không có kinh nghiệm gì hết. Cậu hoàn toàn không có kiến thức cơ bản nào về những mối quan hệ kiểu này

“ Tôi thực sự không biết những người trước kia đã làm gì cậu. Cậu luôn đi khỏi sau khi xong chuyện?”

“…không…” Cậu ông thể nói, cậu đã cố gắng thể hiện bằng hành động, nhưng như thế càng làm cho Yuichi tức giận

“… vậy tôi là người duy nhất cậu không ở lại?”

“ Không! Không phải!! Tôi… chỉ…umm…” Không thể viện lí do nào được, cậu chỉ còn biết xin lỗi. “…Xin lỗi…”

Cúi đầu “ Lần sau tôi sẽ ở lại đến sáng, sẽ không  rời cậu nữa.”

“ Tốt hơn rồi. Giờ, ‘chào buổi sáng’ của tôi đâu?” Yuichi hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu

“…Chào buổi sáng gì…?” Kanae thắc mắc

“ Hôn chào buổi sáng” (đại hôi lang hiện hình =”=)

“ Hả?” Kanae kinh ngạc nhìn Yuichi, anh nói ra lời không vấp mặt không đỏ, chính xác thì hoàn toàn bình thường

“ Sao, muốn tôi hôn cậu hay cậu hôn tôi?”

“Uhm … được rồi…”Không có cơ hội từ chối

Yuuichi cười âm thầm

“ Để tôi cho cậu thấy.” Lấy tay nâng cẳm Kanae lên, anh cúi xuống thật gần

“ Nụ hôn buổi sáng…rất ngọt ngào.”

Nó là tất cả những gì anh đã nói!

Cậu không biết làm thế nào để nó ngọt ngào

Kanae hơi nghiêng đầu, mặt hơi nhăn lại, điệu bộ này trong cậu rất dễ thương. Cậu dùng chất giọng vô cùng ngây thơ :

“ Cho tôi thấy …nụ hôn…buổi sáng?”

“ Đúng!”

Chạm nhẹ vào môi Kanae, lướt qua nhẹ  nhàng. Sau ngậm vào, tay khẽ mở hàm cậu ra, anh đưa lưỡi vào càn quét, làm cho nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Âm thanh của môi lưỡi dây dưa vang vọng khắp cả căn buồng chật hẹp

“ Cậu có biết tại sao tôi đem cậu vào đây không?”

“…để …hôn?”

“ Dĩ nhiên, nhưng không chỉ có thế. Mỗi buổi sáng, …tôi luôn…hứng,…tôi muốn cậu… làm cho tôi. Tôi không muốn tự làm, tôi đã chờ, chờ cho đến khi …nó  trở lại bình thường. Trong quãng thời gian đó, tôi luôn nghĩ đến cậu, khuôn mặt…cơ thể….nó làm tôi… muốn chiếm đoạt cậu. Cậu phải đền bù cho tôi.”

Đó là tất cả lỗi của mình!?

Mặc dù vậy, cậu vẫn rất vui, rằng Yuichi đã nghĩ về cậu, trong khoảng thời gian đó.

Thời gian họ ở với nhau rất ngắn, lúc trước là gặp nhau ở trường, sau thì chỉ có lên giường. Kanae nghĩ cậu có thể kiên nhẫn chịu đựng, chấp nhận thỏa mãn anh, miễn là cậu vẫn yêu anh.Nhưng bây giờ, cậu thật sự không biết mình có thể chịu nổi nhu cầu ngày càng tăng của Yuichi không nữa. Lấy hết can đảm

“ Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Tôi sẽ đền bù cho cậu.”

“ Như thế nào?”

Yuichi hơi híp mắt, Kanae chỉ mỉm cười

“ Miệng hay tay, tùy cậu chọn.”

Không như lúc quan hệ, cậu biết cái gì tốt, và cái gì thì cậu nên làm. Cái này thì bản năng người đàn ông cũng  có

“ Cậu biết tôi mà, Kanae.”

Yuichi mở khóa quần, kéo dục vọng đã cương từ lúc nào ra khỏi quần lót.

“ Đây là lỗi của cậu.Cậu và cả nụ hôn của cậu. Cậu sẽ phải chịu trách  nhiệm vì đã khiến tôi hứng tới mức này.”

Dục vọng của Yuuichi rất đặc biệt. Cậu nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu cũng không thể phủ nhận rằng nó thật sự rất lớn, nó lớn hơn mức độ trung bình của một người Nhật.

“  Mút đi.”

Tóm lấy đầu của Kanae, làm cho cậu quỳ xuống, và đẩy vào. Miệng của Kanae ấm áp, mềm mại làm cho dục vọng của Yuichi lại lớn thêm một vòng. Lưỡi của Kanae nhấn nhẹ vào thân dục vọng, làm cho Yuichi khẽ rùng mình.

“ Hôm nay điều gì làm cậu nhiệt tình đến vậy?”

Không trả lời Yuichi, cố gắng mở lớn miệng, và nuốt hết dục vọng của anh vào. Cậu cảm thấy hơi khó thở, nó quá to.

“Ngh…ah…”

Chậm rãi thích ứng, cậu bắt đầu há miệng ra, đưa ra rồi ngậm lại. Cánh tay của Yuichi ghì chặt lấy tóc của Kanae.

“ Cậu thật quyến rũ khi nhìn ở góc độ này, với vật trong miệng cậu.”

Giả vờ không nghe, Kanae tiếp tục di chuyển đầu. Mỗi lần di chuyển của cậu, là một lần vang lên âm thanh hút vào

“ Cố gắng một chút. Chúng ta không biết khi nào thì có người vào đâu.”

“ Ngh…ngh…”

Cậu cảm giác được vật thể của Yuichi trong miệng mình rất nóng. Đây là lần đầu cậu hầu hạ, mà còn bằng miệng. Cậu không biết rằng mình có làm cho Yuichi được thoải mái không

Lo lắng, cậu nhìn lên Yuichi và bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình, anh nhếch mép

“ Rất tuyệt. Cậu đã từng làm bao nhiêu lần rồi?

Không. Đó chẳng qua là vì cậu cũng là đàn ông, cậu biết làm chỗ nào thì có khoái cảm.

Không nói gì cả, cậu không thể nói đây là lần đầu. Cậu biết Yuichi sẽ không bỏ qua nếu anh biết sự thật

Đứng trong toilet để hai người làm như thế này thì quả thật hơi chật, vì vậy Yuichi ngồi lên nắp bồn cầu, còn Kanae quỳ xuống trước anh. Cậu không thấy gì, nhưng Yuich thì khác, anh có vẻ rất phấn khích. Dường như phân thân của Kanae bắt đầu nổi dậy.

Cậu tính làm cho Yiuchi ra, và cậu phải lên lớp. Cậu có thể lợi dụng lớp học để đưa ra một lí do để trốn. Cậu thật không muốn có ai đó vào đây lúc này, không chừng sẽ phát hiện ra việc hai người đang làm. Khi cậu cho phân thân của Yuichi ra vào một cách nhanh chóng, thì cậu lại phát hiện ra rằng âm thanh mình tạo ra rất lớn. Âm thanh chất dịch tràn ra, âm thanh hút vào, còn cả tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Yuichi. Nếu có người đi vào buồng kế bên, thì hoàn toàn có thể biết bên này đang làm gì.

“Xin lỗi, dường như chỉ có tôi cảm thấy sung sướng thì phải.”

Kanae ngước lên và thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của Yuichi. Bàn tay đang vuốt ve mái tóc của cậu dần hạ xuống

“ Tất cả đều tốt….” Kanae nói, hơi dừng lại động tác mình đang làm

“ Không tốt.Như thế là không công bằng với cậu. Cậu không muốn?”

“ Không , tôi… chỉ muốn làm cho cậu.”

“ Cậu không chuyên tâm.”

Lại ngậm hết chiều dài vật đó vào miệng. Cậu có thể cảm thấy dục vọng của Yuichi run rẩy. Kanae liếm dọc chiều dài, xuống lên, khẽ ma sát, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi chạm vào lỗ nhỏ trên đỉnh. Tay của cậu vân vê hai quả cầu phía trong, bóp, xoa, nắn.

Mau ra đi, phải làm cho anh ta ra mau mới được

“ Oh, thật thoải mái, môi cậu…thật mềm… Cậu sẽ làm như thế này thường xuyên hơn nữa.”

Không thể biết được họ sẽ ở bên nhau bao lâu để nói rằng “ làm thường xuyên hơn”. Tuy nhiên, cậu cũng rất vui, vui bởi Yuichi đã  nghĩ rằng họ sẽ ở cùng nhau.

Bàn tay Yuichi vuốt ve cổ của câu, xoa từ sau ra trước, nhẹ nhàng hướng đến cằm, tại đó hơi gãi gãi

“ Uhm… Thật nhột quá…”

“ Cậu trông như con mèo nhỏ. Kanae, cậu thật nhạy cảm.” Anh lại lấy tay xoa xoa tai của Kanae, mỉm cười khi thấy cậu hơi rụt vai lại

“ Tôi nói cậu, nên ngồi đó và tận hưởng là được.”

……..

Tay Yuichi chống lên vai của cậu

“ Cậu thật biết mặc đồ.” Nhìn chiếc áo sơ mi Kanae đang mặc không cài khuy đầu “ Nhìn rất tuyệt. Vài giây trước, tôi có thể thấy làn da ẩn dưới lớp áo, vài thứ màu hồng nhạt nổi lên, khi cậu di chuyển đầu ra vào. Tôi muốn chạm vào chúng, hôn chúng, Kanae.!”

Màu hồng, gì màu hồng… anh ta đang  nói đến cái gì? Nhưng nó không phải là trọng điểm, cái quan trọng là bao giờ tay của anh cũng đi cùng lời nói, đứng đó mà nghĩ xem anh nói cái gì thì lúc đó đã muộn. Bàn tay Yuichi đang đặt trên vai cậu, di chuyển dần xuống, thâm nhập vào trong áo, không kịp để cho Kanae phản ứng thì anh đã nắm lấy điểm gồ lên trước ngực mà bóp.

“ Không…”

Tại sao cậu lại không mặt áo thun cao cổ? Trong vô vàn cái cái áo lót ở nhà sao lại không túm lấy cái nào mặc vào….Thật là sự lựa chọn tệ hại từ trước tới nay!

Yuichi kéo căng hạt châu trong tay ra, rồi ép xuống, vuốt ve, rồi véo mạnh, anh không ngừng đùa nghịch thứ trong tay, hệt như đứa trẻ có đồ chơi mới. Có lẽ vẫn còn dư âm của hôm qua, hạt châu trong tay Yuichi nhanh chóng sẫm màu, săn cứng lại

“ Nơi đây của cậu thật đáng yêu, chúng cứng ngay sau khi bị tôi chạm vào, và còn rất đỏ nữa, màu thật đẹp. Muốn tôi chạm nhiều hơn?”

“ Không, tôi không…”

Cả hai tay cậu quàng qua thắt lưng của Yuihci, nhưng mỗi lần anh tác động đến đầu ngực, thì cậu lại quàng chặt hơn, như sợ ngã. Mặt khác, động tác trong miệng cậu mơ hồ đã trở nên rối loạn

“ Tôi không …Đứng lên.”

Bỏ tay ra khỏi người Kanae, và giúp cậu đứng dậy

“ Cởi áo ra.”

“…huh?”

Kanae nghĩ cậu đã nghe nhầm, Yuichi nhắc lại.

“ Cởi áo ra, tôi muốn nhìn nơi mình đã huấn luyện nãy giờ.”

“ Không… cậu không thể… rất xấu ….”

“ Tại sao? Khi chúng ta quan hệ, tôi đã thấy rồi.Giờ không có gì phải ngượng. Tôi cũng không ngượng khi cậu khẩu giao cho tôi!!!”

Do dự một lúc, rốt cuộc cậu cũng chầm chậm tháo khuy áo. Đến khi cởi xong hàng nút, cậu ngượng ngùng.

“ Đã được chưa?”

“ Cậu nên nói ‘tôi muốn anh liếm chúng’.”

Cái gì! Cậu suýt chút nữa đã thét lên. Nhưng cậu phải làm điều Yuichi muốn

“…liếm chúng…” Mặt cậu đỏ như quả gấc khi nói ra từ *** mĩ đến vậy. Yuichi gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng

“ Lại gần đây. Cậu không được cởi ra, để nguyên áo đó cho tôi.”

Anh ta sẽ làm gì?!

Dù sợ, nhưng Kanae vẫn gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Yuichi kéo Kanae lại, đưa lưỡi ra và chậm rãi kéo một hạt châu vào trong miệng. Chiếc lưỡi đẩy nhẹ lên đỉnh hạt châu, làm cho Kanae thoáng rùng mình

“ Thật nhạy cảm, làm tôi nghĩ cơ thể cậu chưa quen với việc này. Cậu có thể dụ dỗ được nhiều tên đàn ông với nó đấy.”

Yuichi dùng lười mình chà sát lúc nặng lúc nhẹ, rồi kéo đầu lưỡi mình lên cao, ấn mạnh xuống

“ Ah…ah…”

Thoải mái, rất thoải mái.

Nhưng nó khác với lần đó…..

Yuichi nhìn phản ứng của cậu và cười, “ Nói cho tôi biết, cậu muốn gì?”

Kanae hơi thoáng sửng sốt, cậu không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cậu không thể trả lời, làm sao nói ra được

“ Oh, tôi biết.” Yuichi nói rồi lại dùng lực ở đầu lưỡi của mình, thành công trêu ghẹo. Lại dùng một tay xoa khắp vùng xung quanh của bên ngực còn lại,  nhưng không hề chạm vào thứ chính yếu. Kanae muốn, cậu muốn tay anh chạm vào nó. Chiếc lưỡi của anh đã làm cậu ngứa ngáy không thôi.

“AH…mm…”

Cậu thở hổn hển, nhưng cậu lại bị Yuichi cho sửng sốt lần nữa

“ Nếu cậu không nói, tôi sẽ không làm. Thế nào, thấy thoải mái?”

Kanae xấu hổ cắn chặt môi mình, cố gắng thuyết phúc bản thân chỉ nhiêu đây là đủ, nhưng- ở nơi nào đó trước ngực, đang truyền đến cậu Tôi muốn nhiều hơn

“ Yuichi …”

Kanae nhìn anh. Trưng ra khuôn mặt bình tĩnh, ẩn chứa tiếu ý, anh hơi ngước lên

“ Gì?”

“ Nó có giống hôm qua…”

“ Giống hôm qua? Tôi quên hôm qua như thế  nào rồi? Vậy không phải là những gì nãy giờ tôi đã làm sao?”

Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi làm bạn với tên khó ưa hay chọc người ta tức lên như thế này!

Nhưng cậu thích anh. Cậu thích anh rất nhiều, hay nói đúng hơn cậu đã yêu Yuichi rồi. Chả có gì khi Yuichi làm cậu tức cả.

“ Cậu hãy mút và liếm tôi….làm tiếp…”

“ Cậu chỉ muốn có thế?”

“ … và dùng tay của cậu, làm tượng tự với bên này.” Kanae cầm cái tay đang động trước ngực cậu vuốt ve, chủ động nhấn mạnh vài cái

“ Kanae, cậu thật *** đãng. Và thể theo yêu cầu của cậu, làm thế nào tôi có thể chối từ mong muốn nhỏ nhoi đó?”

Gật đầu, cậu thật rất ngượng, mặt cậu đỏ như ráng chiều. Dù sao thì cậu cũng nói ra những gì cậu muốn, và sẽ nhận được ngay bây giờ. Yuichi ngậm lấy một bên  ngực, khẽ cắn, rồi  nhả ra, chiếc lưỡi của anh nhẹ nhàng xoa dịu sự nóng bỏng trên đó. Với đầu ngực bên kia, anh dùng tay vuốt ve, xoa nắn, mãi cho đến khi vật trong tay anh cương cứng lên.

“Ah…oh…mmm, Yuichi…”

Và giờ cậu đã không lầm, nó thật sự rất khác hôm qua

Đại não của cậu bắt đầu tê liệt, đôi chân dường như đã không thể chống đỡ nổi

“ Thật dễ nghe. Chỉ cần nghe tiếng rên rỉ của cậu cũng làm cho tôi có thể bắn ra.”

Vừa nói, động tác trong tay Yuichi lại nhấn thêm lực, hạt châu trong tay anh dường như không thể cứng hơn được nữa. Hành động này làm cho Kanae hơi cong người, thấp giọng rên rỉ. Đột nhiên, có tiếng bước chân đi vào. Hoảng hốt, cậu căng cứng người, cảm giác như máu toàn bộ dồn lên não

“Yuichi, chờ… chờ một lát…ahhh…”

Cậu cầu xin Yuichi dừng lại, nhưng anh vẫn tiếp tục kéo rồi ấn vật đang trong tay mình, khẽ cười.

“ Nếu cậu kêu lớn quá, bọn họ sẽ nghe thấy. Nếu như ai đó thấy chúng ta làm chuyện đó ở nơi này, tất nhiên sẽ biết chúng ta là ai, đang làm chuyện quan hệ này, sau đó nhiều người sẽ biết chuyện này, vì vậy cậu hãy làm thế nào chỉ để một mình tôi nghe thấy thôi.”

Cậu biết điều đó,  nhưng làm thế nào mới không phát ra tiếng động, trong khi tay của Yuichi càng ngày càng dùng lực.

Thấy cậu im lặng, Yuichi mỉm cười, thì thầm vào tai Kanae

“Nếu không biết làm gì, để tôi chỉ cho cậu, không bằng cậu hãy ngậm tay vào miệng, như thế sẽ không ai nghe thấy nữa.”

Cúi đầu, làm theo những gì Yuichi nói, đưa cánh tay lên miệng, ngậm vào

Yuichi bỗng  đưa một tay quàng ra ôm chặt Kanae. Ngạc nhiên, rồi hoảng lên, quá muộn. Yuichi đã kéo quần cậu xuống, kéo luôn quần lót đến đầu gối, nhẹ nhàng mát xa quả cầu giữa hai chân cậu

“ Cậu…không….không thể…Yuichi, ở ngoài…nghe…”

Mặc dù nghe, nhưng Yuichi vẫn làm lơ, tiếp tục ma sát. Cánh tay đang ở sau Kanae dần động, lần theo khe hở giữa hai mông cậu, nhẹ  nhàng ấn, cứ tiếp tục đi tìm chỗ kia….

“ Không…”

Còn bàn tay đang vỗ về quả cầu, dời ra, đưa lên miệng Kanae, sờ sờ đôi môi cậu

“ Tôi đã nói với cậu rằng người ngoài kia sẽ biết chúng ta làm gì nếu cậu cứ lớn tiếng như vậy, hoặc là cậu muốn để anh ta xem? Tôi cũng không ngại nếu để người thứ ba chứng kiến hai chúng ta …cùng nhau đâu…”

“ Không…xin cậu…. tôi sẽ không  phát ra tiếng nữa.” Kanae nài nỉ,Yuichi  chỉ nhún nhún vai, làm vẻ không quan tâm lắm.

“ Tôi đoán một người từng trải như cậu có lẽ không quan tâm nếu như có người nhìn thấy chúng ta, nhưng tôi thật sự không muốn bất cứ ai nghe thấy tiếng rên rỉ động lòng  người này.”

Những gì Yuichi nói làm Kanae rất vui, tất nhiên rồi, anh không muốn ai nghe thấy tiếng của cậu, chỉ mình anh nghe thôi.

Lấy ngón tay từ miệng Kanae ra, đưa ra trước mặt Kanae

“ Cậu có muốn biết tiếp theo tôi sẽ làm gì không?”

“Không…cậu không thể…tôi sẽ không thể giữ im lặng…”

“ Tốt hơn là cậu nên ngậm lại vào đi, nếu cậu phát ra bất kì tiếng động, tôi sẽ mở cửa ra lập tức. mọi chuyện phụ thuộcvào cậu đó, Kanae.”

“ Không…nếu anh ta nghe thấy…”

“ Xin lỗi…tôi nhịn không được nữa rồi. Ba, hai, một…”

Cùng lúc, ngón tay đang cợt nhả trước cửa đột ngột tiến vào. Sau khi tiến vào, ngón tay của anh  được bao bọc bởi thành nội bích xung quanh mềm mại, ấm áp.

“ Ngh…” Kanae cắn chặt tay, cố kìm nén tiếng kêu. Yuichi mỉm cười

“ …hành động của cậu thật khiến tôi hài lòng, tôi bắt đầu đây.” Ngón tay của Yuichi bắt đầu chà sát, đặc biệt nhấn tại điểm yếu mà anh đã xác định hôm qua. Chân của Kanae mềm nhũn ra.

“Ngh…ung…”

“ Sao vậy? Không đứng nổi? Tôi thậm chí còn chưa vào mà.” Yuichi đưa đẩy  ngón tay ra vào, lướt qua điểm nhạy cảm đó lại nhấn xuống, tiếng ồn phát ra theo mỗi động tác của anh.

“Ngh…ngh…”

Chỉ qua một ngày, không hiểu sao tất cả cảm giác lại khác xa nhau đến thế. Hôm qua, là đau. Nhưng hôm nay, không hiểu sao cậu lại thấy chỉ động tác này cơ hồ đã rút sạch sẽ sức mạnh cậu rồi. Nếu không bám chặt vào Yuichi, thì cậu sẽ ngã mất.

“ Dường như người đó vào nãy giờ rồi thì phải ha? Cậu có nghĩ rằng anh ta đã chú ý?” Yuichi lại chầm chậm đưa vào 3 ngón tay. Anh xoay tròn, khuếch trương nơi sẽ tiếp nhận dục vọng của mình.

“ Có thể anh ta sẽ mở cửa khi chúng ta đang bận. Hoặc là đứng lên nhìn qua bên này. Anh ta sẽ ngạc nhiên, huh? Vẻ đẹp lạnh lùng đang được  kẻ xấu xa nhất trường vuốt ve, và thậm chí anh ta còn không thể đứng nổi trên đôi chân của mình. Chà, nó sẽ đẩy tiếng tăm của tôi lên cao hơn đó.”

Yuichi hoàn toàn không quan tâm  đến những anh vừa nói, nhưng Kanae đã quay lại, lo lắng nhìn cánh cửa sau lưng mình. Hành động này làm cho Yuichi bật cười.

“ Nếu anh ta thấy, người bị nhìn thấy đầu tiên là tôi. Uhm và theo tôi thấy… nó cũng không quá tệ. Tôi quả thật rất muốn cho mọi người thấy cậu ăn  của tôi như thế nào.”

Nhấn thêm lực, ngón tay của Yuichi đã ngập lút sâu bên trong Kanae.

Rốt cục, có tiếng chốt cửa, sau là tiếng mở cửa. Rồi tiếng bước chân khua trên sàn nhà, và tiếng xả nước rửa tay. Cánh cửa nhà vệ sinh mở, và tiếng bước chân đi xa dần.

“ Woah, thật hồi hộp. Nhìn xem, bên trong với phía trước cậu ướt hết trơn rồi. Hình  như cậu thích việc chúng ta bị nhìn thấy thì phải?”

“ Không…”

Kanae hoảng hốt. Ngoại trừ Yuichi, cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy cậu.

“ Cậu có muốn tôi vào không?”

Kanae gật đầu. Cơ thể cậu đang rất thèm khát Yuichi. Dường như cậu đã không còn nhớ đến nỗi đau lần trước.

“ Vậy tôi nên vào.”

Lấy ngón tay ra, và đưa cho Kanae xem

“ Như hôm qua nhỉ. Cậu xem, ra rất nhiều .”

Khẽ mở các ngón tay ra, Kanae còn thấy dịch trong suốt tràn ra thành vệt dài bắt từ ngón tay này đến ngón tay kia của anh.

Nó thậm chí còn nhiều hơn lần đầu Yuichi phóng thích tối qua. Cậu không biết đàn ông cũng có thể ra thứ này, y như phụ nữ vậy.

Không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, cậu tách hai chân của Yuichi ra

“ Cảm thấy thoải mái khi làm nó cho tôi?” Thì thầm vào tai Yuichi, đồng thời cậu ngồi thật chậm, Yuchi lại ác ý nhấn mạnh một cái, Kanae không chút chuẩn bị, bắn ra, đồng thời dục vọng của Yuichi cũng hoàn toàn ngập sâu vào bên trong cậu

“Aaah…!”

Bàn tay của anh đang nắm dục vọng của cậu, bởi thế khi cậu  ra làm ướt đẫm tay Yuichi

Nhìn Kanae thở hồng hộc. “ Thậm chí tôi còn chưa ra.” Yuichi cười, và đưa tay lên miệng. Mặt Kanae đỏ lựng vì câu nói của anh,  rồi cậu ngăn lại bàn tay đang đưa đến miệng của anh.

“ Gì, gì- thế?”

“ Tôi muốn liếm thử xem nó có hương vị gì.”

“ Không…không, bẩn lắm!”

Kanae quay người lại muốn tìm giấy vệ sinh. Yuichi hơi giật hông, làm dục vọng đang nằm yên trong người cậu giật lên vài cái, khoái cảm ập vào

“Ah…không…”

“ Thật nóng. Kanae, cậu thật quá tuyệt.”

“ Tôi…ah…ahhh….ohhh…”

Từng luồng khoái cảm, sự run rẩy từ dưới truyền thẳng lên não, cơ thể cậu tỏa nhiệt như phát sốt. Giấy vệ sinh mà cậu xé ra tất cả rơi xuống sàn.

“ Ahh…ahh…oooh…….”

Cậu ngồi trở lại trên  người Yuichi, và rồi anh lại lắc hông

“ Ahh…ngh…ohg….”

Dừng lại, cảm nhận sâu sắc sự khác biệt của lúc này và lần trước.

“ Nào, động đi. Tôi không muốn làm một mình đâu.”

Nhẹ nhàng gật đầu, khó khăn lắm cậu mới di chuyển được. Mỗi lần đưa cơ thể lên, rồi xuống, Yuichi lại đẩy hông mình lên, làm dục vọng của anh càng vào sâu hơn.

Thời hổn hển, mùi mồ hôi, sự thống khoái, tất cả đều ngọt  ngào. Kanae thầm cầu nguyện đừng có ai vào đây giờ khắc này.

“ Thích không?” Giữ cằm Kanae, anh nhìn vào mắt cậu. “ Nói đi. Cậu thích không?”

“ …thích…tuyệt…”

“  Bao nhiêu tuyệt…”

“ Như lúc tôi ra.”

“ So với những người trước kia thế nào?”

“ Cậu tốt nhất, Yuichi.”

Đó là sự thật, cậu chỉ làm điều này với một mình Yuichi, và quan hệ với anh rất tuyệt. Kanae có thể nói mà không cần bận tâm vì mình không có nói dối

“ Tôi  muốn nhiều hơn….”

“Đừng nói *** đãng như vậy, tôi sẽ không thể kiềm chế mất.”

“ Tôi…”

Ôm chặt Yuichi và hỏi

“ Còn cậu…? Yuichi, cậu có thấy thoải mái không….?”

“ Ngu ngốc.” Yuichi hôn cậu. “ Nếu như cảm thấy khó chịu, thì việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy là đến trường à? Tôi muốn cậu. Vừa mở mắt  ra tôi đã muốn cậu ngay lập tức, và đó là lí do tại sao tôi đến trường giờ này . Cậu đã biết chưa?

 Đó là tất cả những gì mình muốn nghe, Kanae thầm nghĩ

Kanae biết anh chỉ muốn thân thể của cậu. Yuichi chỉ chấp nhận ra  ngoài với người có thể quan hệ mỗi khi  anh muốn. Nhưng không sao cả, Yuchi thấy vui, thế là đủ.

Từ trong sâu thẳm tâm hồn, cậu yêu anh.

. Kanae biết anh chỉ muốn thân thể của cậu. Yuichi chỉ chấp nhận ra  ngoài với người có thể quan hệ mỗi khi  anh muốn. Nhưng không sao cả, Yuchi thấy vui, thế là đủ.

Từ trong sâu thẳm tâm hồn, cậu yêu anh.

.

Thật là, hôm nay nhờ Yuchi cậu lại nghỉ học, trước giờ cậu chưa bao giờ cúp học liên tiếp thế này.

Mặc dù đã làm một trận trong nhà vệ sinh, nhưng Yuichi vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh kéo Kanae về phòng trọ  của mình và làm lầm nữa trong phòng tắm

Vì mới hoan ái xong, nên bên trong Kanae mềm và ướt, vì vậy Yuichi đi vào rất dễ dàng. Cậu cảm giác được rằng cơ thể mình đã thay đổi, bằng những lần chạm nhẹ của Yuichi cũng đủ chứng minh.

Yuichi lại tiết ra bên trong Kanae lần nữa, cậu thở dốc, kiệt sức. Hôm qua, cậu chỉ có thể ra hai lần, và lần đầu đó là khi Yuichi tiến vào lần quan hệ thứ năm

Ngày hôm nay, cậu đã ra đến 3 lần, mà chỉ có hai lần quan hệ, cậu đã lập kỉ lục mới cho bản thân mình rồi. Trước kia, cậu chỉ cố gằng đáp ứng bản thân một lần ba ngày, thậm chí đôi khi một tuần một lần. Cậu không nghĩ mình cần thủ *** thường xuyên

Bây giờ, cậu rút ra được bài học: làm càng nhiều, càng mệt mỏi.

Nếu có thể, cậu muốn ngủ, hai mắt cậu như dính chặt lấy nhau.

“ Tôi đói! Gọi pizza đi. Cậu thích ăn loại nào? Cho cậu chọn.”

Mặc dù không còn sức lực để nói, cũng như không còn tâm trí để ăn, nhưng cậu không cách nào từ chối đề nghị của Yuichi cả

Yuichi luôn như thế, tùy tiện và đầy bất ngờ. Nhưng, anh còn sức sau khi bắn hai lần? Hình như anh là người phải mệt hơn cậu chứ? Cậu thấy anh hoạt động nhiều hơn cậu mà.

“ Sao?”

Yuichi nhìn Kanae “ Cậu không muốn ăn pizza?”

“ Tôi không nói thế” Kanae mỉm cười

“ Tôi không thể tin cậu còn sức. Tôi rất mệt, thật muốn ngủ ngay bây giờ. Nhưng nếu cậu đói thì chúng ta có thể ăn thứ gì đó…”

“ Dĩ nhiên là đói, bữa sáng không ăn tôi đã đi tìm cậu, sau đó thì…” Yuichi cười đểu “ … thật hấp dẫn. Chậc, ai mà không đói cơ chứ! Cậu mệt là bởi cậu lén về nhà lúc nửa đêm. Nếu cậu cứ ngủ lại đây với tôi, thì cậu cũng đói vậy à.”

“Giờ cậu sẽ cho tôi ngủ chứ?”

“ Tôi sẽ cho cậu  ngủ, nhưng cậu nghĩ đi. Tôi đói thì không thể ngủ, mà cậu ngủ bên cạnh thì… tôi không biết sẽ làm gì nữa…Vậy cậu muốn ăn, hay muốn ngủ?”

Kanae ngay lập tức hiểu điều mà Yuichi đang ám chỉ. Cậu vội lấy cái menu mà Yuichi đưa để gọi pizza

 Nếu phải làm lần nữa, chắc chết vì mệt quá!

“ Mau lên đi!”

Yuichi luôn biết thứ mà anh muốn  là gì, nhưng cậu thì phải tốn một quãng thời gian để quyết định một việc gì đó. Nhìn tới nhìn lui, không biết phải chọn thế nào.

“ Yuichi, cậu muốn ăn gì?”

“ Tôi muốn ăn pizza hai mặt, vậy thì một cái sẽ có hai gia vị, hai cái thì ta sẽ ăn được bốn mùi vị khác  nhau, sao? Gọi đi.”

Không đâu, tôi không biết loại gì ngon làm sao mà chọn

Lựa qua lựa lại lần nữa, Kanae chán nản ném menu qua cho Yuichi

“Cậu cứ chọn cái cậu muốn, tôi không có ý kiến.”

“ Vậy hả?! Ok!”

Dường như mọi thứ đã quay về quỹ đạo như ban đầu, không ngượng ngùng, e thẹn, cao trào, mệt mỏi, chỉ còn là những  người bạn bình thường với  những cuộc nói chuyện bình  thường. Kanae cảm giác rằng không có gì thay đổi giữa họ, ngoại trừ quan hệ thể xác.

Thành thật mà nói, điều đó đã tác động không nhỏ đến cuộc sống của cậu. Tình dục là bước tiến tớn để tiếp cận trái tim Yuichi. Nó sẽ thay đổi cậu mãi mãi

Nhưng nếu không có quan hệ này, mọi thứ sẽ quay về con số 0. Tình yêu của cậu đối với Yuichi ngày càng mãnh liệt. Thậm chí cậu còn yêu anh nhiều hơn từ lúc có chung đụng thể xác. Cậu biết điều đó có thể không tốt, nếu như Yuichi biết mọi chuyện mà vẫn không chấp nhận cậu…

Và lúc đó, có lẽ trái tim cậu sẽ vỡ nát

Cậu đã lường trước có thể mọi chuyện sẽ như thế, nhưng cậu không thể ngăn mình nghĩ đến Yuichi, trái tim cậu chỉ hướng về một người.

.

.

.

“ Giờ, nói tôi biết…”

Một tay cầm bia và một tay cầm pizza, Kanae nhìn Yuichi một cách tò  mò. Cậu không tể đi học tiếp được, vì vậy cậu quyết định uống bia  thoải mái. Cậu lâu rồi không uống bia, không ngờ lần này thấy dễ chịu vậy

“ Chuyện gì?!”

Yuichi có thể ăn pizza và uống bia với tốc độ gấp đôi Kanae, cái này gọi là ngốn, Kanaae thầm nghĩ. Cậu thích thú khi nhìn thấy anh ăn ngon miệng như vậy. Từ khi quen biết Yuichi, và nghe những chuyện không tốt về anh, cậu cũng không mấy để tâm. Giờ nghĩ lại thì cậu chả còn thấy khuyết điểm gì , thậm chí chỉ thấy toàn mặt tốt ở người tình kiêu ngạo của mình.

“ Lần đầu chúng ta gặp mặt. Tại sao cậu đến và giúp tôi?”

“ Tôi thấy cậu giống như đang gặp rắc rối.”

“ …tôi thấy…” Kanae hơi trầm tư và lắc đầu

“Tôi không biết cậu tốt vậy.”

“ Những người yêu của cậu không thế sao?! Cậu không nên nói vậy, trước giờ tôi vẫn tốt thế thôi, chỉ tại cậu không nhận ra thôi!”

Cười khúc khích vì câu nói của Yuichi.

“ Nhưng chúng ta đã làm bạn một thời gian rồi. Yuichi, cậu không phải là loại người thấy  người khác cần thì sẽ giúp đỡ, nó không phải là cách sống của cậu.”

“…cậu … nói đúng.”

Yuichi gật đầu thừa nhận

“ …tôi không bao giờ giúp đỡ bất kì ai, vời bất kì lí do gì.”

“ Vậy, tại sao lại giúp tôi?”

“ Cậu sẽ không thích câu trả lời đâu.” Yuichi cắn một miếng pizza trên tay.

“ Tôi lúc đó đang cặp với một cô gái nổi tiếng nhất trường, sau khi chúng tôi chia tay, lại không có nhiều người chú ý. Vì vậy tôi thấy thú vị.”

“Thú vị? Rồi sao?”

“ Cậu là người mang vẻ đẹp lạnh lùng, đúng chứ? Cậu có biết rằng thay vì tôi bọn họ nói về cậu. Tôi nghe cậu quan hệ với cả nam lẫn nữ, không hiểu sao tôi muốn biết những loại người nào cậu muốn. Rồi một lần khi tôi thấy cậu, dù chỉ thoáng qua nhưng cậu cười, rất đẹp.  Lúc đó tôi đã nghỉ rằng thật sự rất muốn biết câu trả lời cho vấn đề của mình. Thật ngạc nhiên, tôi thực sự rất thích cậu.”

“ Thật sao?!” Cậu không nghĩ rằng cậu được Yuichi chú ý bằng cách đó. Mọi người bàn tán về cậu, còn chuyện chia tay của hai con người nổi nhất nhì trường lại bị bỏ xó. Kể ra tin đồn kiểu này cũng không quá tệ

“ Chà, khi mà đã nói chuyện được với cậu, tôi chắc cậu là tên ngốc. Tôi tự hỏi vì sao không ai biết điều đó nhỉ. Lí do mà cậu không trả lời câu hỏi của bọn họ có thể là tại bọn họ nói quá nhanh, cậu không hiểu kịp! Cậu … thật kém thông minh.!”

“ Cậu im miệng cho tôi!” Cáu. “Tôi không phải là kẻ kém thông minh.”

“  Cậu kém thông minh. Nói đúng hơn, dù thế nào thì cậu cũng ngu hơn tôi.”

“ Cậu nói quá nhanh, nói ẩn ý, không kịp để người khác hiểu ra thì đã làm. Đó là cách để cậu lừa gạt những cô bạn gái của mình, và đôi khi cậu hành động một cách tàn nhẫn. Và đó là lí do của việc cậu trở thành người tấm bia cho  những tin đồn ác ý cắm vào , và không ai dám gần cậu.”

“…vẫn là những lời nói gây tổn thương cho  người khác.”

“ Đúng, những lời đó toàn tới chỗ cậu. Cậu luôn được ưu ái nhiều hơn tôi.”

“ Uhm quả thật như vậy……..”

“Nếu cậu cứ như vậy, mọi người sẽ sợ hãi và dần tránh xa cậu!”

“ Tôi có cậu, vì vậy tôi không sợ mọi  người rời xa tôi. Kanaae, cậu là bạn gái của tôi.”

“ Tôi không phải là phụ nữ! Cái gì của tôi làm cậu nói tôi là phụ nữ vậy hả?!”

“ Cậu nằm dưới, vậy tôi là bạn trai, đúng chứ?”

“… có thể.” Hẹn hò, người yêu, thôi cứ tạm để vậy đi

“ Vậy bạn thân tôi cũng là bạn gái của tôi. Xem nào, thế là tôi có bạn gái mới rồi.”

“ Hm… có thể tôi…khoan., chờ đã….” Tôi có thể hơi ngốc một tí thôi, Kanae thầm nghĩ

“ Cậu sẽ nói với ai?”

“ Mọi người. Ai cũng nói tôi là kẻ cô đơn lâu lắm rồi, giờ tôi có thể tự hào rằng mình đã có bạn gái.”

“ Cậu sẽ không nói với họ bạn gái cậu là tôi chứ?” Kanae hoảng hốt

“ Dĩ nhiên tôi nói cậu chứ còn ai vào đây, không có gì phải dấu hết.” Yuichi gật đầu chắc chắn

Kanae há hốc miệng, mém chút nữa bất tỉnh

“ Cậu đã từng giấu những việc  như thế này?”

“ Không…nhưng…”

“ Nếu không ai hỏi, tôi sẽ không nói. Nhưng nếu hỏi, thì tôi sẽ nói. Tại sao lại giấu? Cậu muốn giữ bí mật?”

Nhưng, chuyện đó không bình thường chút nào. Chúng ta đều là con trai, làm thế nào…..

“ Dù sao chúng ta thường xuyên đi cùng nhau, thiên hạ cũng có người nói chúng ta quan hệ này nọ, tại không đúng nên cậu không chú tâm đến thôi. Bây giờ thì nó thành sự thật, thấy không, rất đơn giản.”

“ Yuichi, cậu nghĩ đó là chuyện bình thường hả?”

“ Bình thường? Dĩ nhiên.”Yuichi ăn nốt miếng pizza trên tay và uống ngụm bia.“ Tôi đang hẹn hò với một chàng trai, và người đó là cậu. Điều đó không bình thường sao? Nếu vậy tôi phải gởi lời xin lỗi đến những người đồng tính trên thế giới này rồi.”

Nhưng…nhưng…

“Dù sao thì mọi người đều nghĩ cậu là người lưỡng tính, vậy nên chắc cậu cũng không gặp nhiều vấn đề từ chuyện này đâu.”

……có thể…nhưng…

“ Theo tôi, thiên hạ sẽ nói chuyện chúng ta một thời gian, và chúng ta cũng không thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.”

 Vì vậy cậu không nên nói chuyện này ra!

Thôi thì, mình sẽ không làm gì cả, cứ để anh ấy làm thứ mình muốn.

“…cũng được, cứ làm điều gì cậu muốn.”

Có thể là cậu nghĩ nhiều, nhưng dường như từ ngày quen thân với Yuichi, hay đặc biệt vài ngày gần đây, cậu cảm thấy mình đã phụ thuộc Yuichi quá nhiều, không có lập trường riêng, mọi chuyện cứ đưa cho Yuichi quyết định

“Vậy, nếu có người hỏi tôi, tôi sẽ không chỉ nói có hoặc không, tôi muốn nói gì cũng được được. Phải không?”

“Nếu cậu cảm thấy thích thì cứ nói, dù sao nó cũng khiến mọi thứ thú vị hơn. Không biết sau đó có ai tin tưởng không thì tôi không biết!” Kanae nhún vai.

Yuichi cười thật sâu. Kanae quăng lon bia rỗng về phía anh

“ Cười gì?!!Kể từ khi ở cùng cậu, vấn đề này nọ cứ tìm tới tôi!! Ahhh, ngày mai tôi bị tự kỉ thì đừng có thắc mắc lí do.Tôi tự hỏi mọi người sẽ nói chuyện này trong bao lâu?”

Bắt lấy cái lon “ Đừng chú ý tới mấy chuyện đó! Tôi nói mà, cậu chính xác là ngốc.”

“ Đó là tất cả cậu nghĩ về chuyện này? Có thể nói không nghĩ là không nghĩ được sao?”

Yuichi nhún vai không ý kiến.

“ Mọi người chú ý về kẻ xấu xa như tôi, và người đẹp lạnh lùng như cậu. Chúng ta luôn đi cùng nhau, bởi thế không ai có cơ hội nói chuyện cùng với cậu. Cậu không phải lo gì nữa. Rồi quay ra bọn họ sẽ nói làm thế nào mà chúng ta luôn đi cùng nhau, etc…etc…Rồi họ sẽ nói tôi như thế nào mà cứ quấn xung quanh cậu, cậu dù đi với ai cũng không nổi bằng tôi đi với con trai đâu. Cậu thật sự rất nổi tiếng đó.”

“ … không đâu, tôi không nổi tiếng đâu.”

“ Sao? Tôi biết hàng đống tên con trai bảo muốn ngủ với cậu. Rồi thì bọn con gái chỉ cần một cái liếc mắt của cậu cũng đủ ngã từ tháp Effen xuống”

Kanae bật cười với sự so sánh của Yuichi

“ Đừng đùa nữa.”

“ Tôi không đùa, đó là sự thật. Nhưng cả năm nay cậu toàn lang thang xó xỉnh với tôi, không thì về nhà, mọi người ít gặp cậu ngoài giờ học nên đám hâm mộ mới dịu đi không ít. Cậu không biết rõ bản thân mình thu hút thế nào sao? Người nào lần đầu tiên thấy cậu, họ không thể biết được cậu là nam hay nữ. Lần đầu gặp cậu tôi cũng thế, không ngờ có người như cậu, nhưng giờ tôi biết cậu chỉ là người bình thường, …thậm chí …hơi ngốc…”

Chậc, bối rối, bối rối.

Mọi người đều nói Kanae đẹp, cậu nghe rất nhiều lần rồi, nhưng cậu không bao giờ tin. Nhìn gương cả chục lần, không thấy chỗ nào mà kêu đẹp được, cậu thật sự không hiểu bọn họ nghĩ gì mà kêu cậu đẹp. Lần này thì khác, Yuichi nói cậu đẹp, cậu tin như thế. Nhưng lần nữa, cái tên này…

“ Im miệng!”

Không còn lon để ném, cậu nhìn xung quanh xem có cái nào đủ độ sát thương. Nhưng cậu không thể nào tìm thấy cái gì hết. Yuichi cười to

“ Này, tìm được chưa? Tại sao cậu không lại đây và cho tôi một trận?”

“ Tôi mà mạnh hơn cậu thì khỏi cần cậu nhắc. Mà phải có gì đó chứ nhỉ, cậu nghèo thế à?”

“ Không đâu, nè.” Yuichi ném cái lon trả lại cho Kanae

“ Nếu cậu muốn thì cứ ném, nhưng nếu mà cậu ném trúng tôi, chúng ta sẽ tiếp tục việc trước đó”

“ Gì?!” Nhìn Yuchi với ánh mắt không thể tin được

“ Chúng ta ăn rồi, uống rồi, vậy thì phải hoạt động tí cho tiêu thức ăn, dễ ngủ.” Yuichi với nụ cười không thể đểu hơn, an nhàn nói

“ Tôi thật sự rất mệt…”

“ Cậu có thể ngủ khi chúng ta dừng lại nghỉ.”

Rùng mình.“…và nếu tôi bỏ qua nó?”

Yuichi cười

“ Nếu cậu bỏ lỡ, hết cách. Kanae…cậu không thể thoát một khi tôi đã muốn. Cậu rất quyến rũ trong từng hành động. Tôi sẽ có cậu bằng cách của riêng mình. Chỉ mình cậu biết.”

“ Tôi không có làm gì quyến rũ cậu!”

“Có đấy. Khi cậu ném cái lon về phía tôi, khi cậu tìm thứ gì đó quanh mình. Rất quyến rũ. Cậu đã làm tan rã lí trí của tôi. Cậu phải để tôi làm.”

“ Không…”

“ Điều gì làm cậu nghĩ cậu có thể nói không với tôi? Phía dưới của cậu muốn tôi, khi tôi chạm vào cậu, tôi muốn nhiều, thật nhiều hơn nữa, cậu biết không?”

“ Không. Tôi rất mệt. Hãy để tôi ngủ một lát.”

“ Bao lâu?”

“…khoảng 1 giờ.”

“ OK, sau một tiếng nữa tôi sẽ đánh thức cậu, sau đó cậu phải đền bù cho tôi.”

“..được.”

“ Ok, giờ ngủ đi! Đừng phí thời gian ”

“ Khoan, chờ đã, tôi muốn tắm…”

“ Khi nào tất cả yêu cầu vô lí của cậu kết thúc hả? Được rồi, đi đi, cậu chỉ có 5 phút thôi. Nếu không thấy cậu ra, tôi sẽ trực tiếp vào đó đè cậu làm tại trận đó, biết chưa hả?”

Gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn. Kanae nhanh chóng chạy vào buồng tắm

Cởi đồ, xối nước, hết thảy phải nhanh chóng.

Cậu biết cậu yêu Yuichi

Yuichi không chỉ nhìn cậu, đã ở bên cậu không phải vì bề ngoài.

Yuichi không bao giờ ngợi ca cậu như những người khác, nó làm cậu thấy thật dễ chịu khi ở bên anh. Cậu không phải giữ vỏ bọc vẻ đẹp lạnh lùng khi bên anh

Cậu không phải là người có khuôn mặt thiên thần, cậu chỉ là Kanae Hayakawa

Mình  thích anh rất nhiều

Trái tim cậu chỉ chứa hình ảnh của Yuichi

***

Sau cùng, họ làm bốn lần trong ngày hôm nay

Kanae ôm chặt Yuichi chìm vào giấc ngủ

Cậu thức dậy trước, khẽ lấy cánh tay đang đặt trên người mình ra, hành động đó đã làm Yuichi thức giấc

“ Chào buổi sáng,” Cậu mỉm cười

“ Chào buổi sáng.”

Không biết ai chủ động, môi lưỡi quấn lấy nhau, chúc một ngày tốt lành.

Cậu rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.